Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 134

/106


Bức văn tế này khiến nó hiểu rằng thực sự có chiếc chìa khóa thứ ba. Vương lẫm có một chiếc thì Hoa Tuyền vì sao lại không có? Chiếc chìa khóa đó năm xưa lạc đến nơi nào sau trận chiến nước Triệu thì không biết được. Chiếc của nó từ đâu mà có? Nó nắm chặt cái lược tinh thiết, vật này do cây kiếm của Hoa Anh chế thành, quan hệ giữa Vương Lẫm và Hoa Anh rất tốt, có phải sau khi Hoa Anh khứ thế, Vương Lẫm lấy tinh thiết kiếm làm kỷ niệm, vừa hay vì nguyên nhân nào đó chìa khóa của ông ta bị hỏng nên dùng thân kiếm cải tạo thành chìa khóa, lúc nào cũng mang theo để kỷ niệm Hoa Anh? Nó biết đấy chỉ là suy đoán, sự thật từ trăm năm trước thế nào e rằng hậu thế vĩnh viễn không hiểu được hết.

Theo cách nghĩ này, nó chợt thấy cái lược của mình rất có thể do Xích phong tứ dực xà thích ra vào mộ huyệt lấy được tại lăng mộ Vương Lẫm, lăng mộ này tất có kết giới bảo vệ nhưng vì chuyển thế của ông ta xảy ra chuyện nên kết giới bố trí lúc còn sống yếu đi, yêu xà mới có cơ hội ra vào. Đường Mật đưa tay cầm đĩa đèn, nhớ Mộ Dung Phỉ từng bảo y đọc được hàng chữ "chúc mừng sinh thần lần thứ mười sáu" ở đáy đĩa đèn lấy được từ Xích phong tứ dực xà, bất giác cũng nhìn xuống đáy, đập vào mắt là hàng chữ tương tự, nó kinh hãi run tay, tí nữa không cầm vững đĩa đèn.

Đường Mật lấy đá lửa ra đốt lên ngọn đèn, nữ tử từng thấy trước kia lại xuất hiện trong ngọn lửa, yểu điệu thi triển Ma La vũ. Nó nhìn một lúc, cảm giác ngọn đèn này khác, quan sát nữ tử thanh lệ thi triển Ma La vũ ba lần liền vẫn không nói rõ được cảm giác đó là gì.

Nó vốn không hiểu vì sao ngọn đèn tận mắt thấy bị hủy đi rồi mà còn xuất hiện, giờ chợt máy động tâm niệm, tự hỏi: Ai bảo chỉ có một đĩa đèn, hai tỷ muội cùng sinh nhật cơ mà. Lập tức nó hiểu nguyên do cảm thấy hai đĩa đèn khác nhau, đã nhìn đĩa đèn có Ma La vũ không biết bao nhiêu lần, so với đĩa đèn hiện giờ thì tướng mạo hai nữ tử bên trong giống nhau nhưng nữ tử trong ngọn đèn trước đầy khí thế còn nữ tử trong ngọn đèn hiện tại yếu ớt hơn. Nếu đó là lễ vật tặng Hoa Tuyền thì đây nhất định là quà tặng Hoa Anh.

Nó chợt thấy hình như đã nắm được manh mối nào đó, hai ngọn đèn tặng cho hai tỷ muội vào năm mười sáu tuổi thì phải ở trong tay họ chứ sao lại quay về Thục Sơn? Càng nghĩ nó càng cảm thấy trong đồ vật nhỏ bé có từ trăm năm trước này ẩn tàng nhiều bí mật.

Đường Mật nhất thời không nghĩ thông hai ngọn đèn này đã trải qua những gì, đặt xuống đọc kỹ sách của Vương Lẫm.

Ai cũng bảo sách một người cất giữ nói lên sở thích của người đó, Đường Mật đọc cả một ngày sách mà Vương Lẫm để lại, chợt thấy mê hoặc: Ông ta sao lại thích đọc sách về tà thuật nhỉ?

Tà thuật là cách gọi của phái Thục Sơn hoặc danh môn chính phái, ví như Đường Mật thấy pháp thuật bất tử mà Hoa Anh và Hoa Tuyền tham khảo tại Triệu cung, trong đó pháp thuật yêu dị kiểu huyết tế là tà thuật tối điển hình. Người Thục Sơn cho rằng thiên địa ngũ hành chi khí tràn ngập trong thân thể người và cả thế giới bên ngoài. Trong thân thể, ngũ hành chi khí ngưng tụ hình thành khí quan, còn ngũ hành chi khí ở ngoại giới ngưng tụ hình thành vạn vật trong thiên hạ. Thực chất của pháp thuật là lấy thân làm môi giới, thông qua tâm lực tụ tập ngũ hành chi khí vô hình ở ngoại giới để thi thố pháp thuật. Còn tà thuật là lợi dụng huyết nhục, linh hồn, ác niệm làm môi giới để thi triển pháp thuật, hành động này bị Thục Sơn cực kỳ bài xích.

Đường Mật lúc mẫu thân Vương Lẫm mang thai không hiểu sao lại cư trú tại Thanh Nguyên tự, thời ấu thơ và niên thiếu đều sống ở đó, nên ai cũng bảo Đọa Thiên không bị ảo ảnh ảnh hường vì sinh ra đã được nghe phật âm. Không ai biết vì sao Vương Lẫm không gia nhập Thanh Nguyên tự làm tăng nhân mà tự sáng lập phái Thục Sơn. Võ công và pháp thuật của Thục Sơn tuy thành một phái nhưng vẫn còn dấu tích thoát thai từ phật gia, rõ ràng nhất là kết thủ ấn khi thi triển pháp thuật đều chiếu theo phật gia thủ ấn. Tuy điều đó khiến Thanh Nguyên tự hiện nay yếu hơn một chút ít nhiều kiêu ngạo nhưng chính vì như thế, hai thế lực cùng gốc trên giang hồ này mới tồn tại cạnh nhau yên ổn.

Vì thế nó cho rằng trong máu thịt mình, Vương Lẫm công nhận thế giới quan về lục đạo luân hồi, nếu không thì hà cớ khi thảo luận qua thư với Hoa Tuyền, dù không thể chứng minh luân hồi là có thật thì một người nói có một người nói không? Trong những ngày tháng sau cùng, vì sao ông ta còn nghiên cứu tà thuật này? Nó vừa đọc vừa nghĩ, lật lật mấy quyển sách trên bàn.

Những cuốn sách này khác hẳn sách được kết giới bảo vệ trong Tàng thư các, thỉnh thoảng còn xuất hiện một hàng chữ khiến người ta hoài nghi người đọc không phải người cẩn thận, có chỗ còn phê vào mấy hàng chữ cảm nghĩ của người đọc, nó biết là bút tích của Vương Lẫm, liền tĩnh tâm đọc kỹ.

Bạch Chỉ Vi đợi ở chính điện đến vô liêu, mơ mơ màng màng nhìn cánh cửa đóng kín. Gió đêm đầu xuân lành lạnh luồn qua khe cửa, như dao cắt vào da thịt khiến người ta không thể thật sự ngủ say. Cô không rõ mình đợi bao lâu, chỉ nhớ ăn tối sau thì đến Tàng thư các, không lâu sau thì đến đây, theo vầng trăng bên ngoài thì Mai uyển sắp đóng cửa rồi.

Dưới ánh trăng chợt xuất hiện một điểm đen, cô nhìn chằm chằm vào đó. Điểm đen ngày càng lớn dần, là một người ngự kiếm phi hành tới. Người đó đáp xuống bãi trống trước chính điện, tà áo màu nguyệt bạch phất phơ trong gió, chính thị tông chủ Khí tông Tư Đồ Minh. Một chốc sau, Cố Thanh Thành cũng ngự kiếm tới nơi, cả hai thong thả cười nói, tựa hồ đang đợi ai.

Thêm một chốc nữa, Tạ Thượng mặc áo bào xám tro cũng tới. Ba người hàn huyên một chốc, Tư Đồ Minh bảo: "Tà áo xám của Tạ sư thúc khiến mọi người liên tưởng đến phong thái năm xưa sư thúc còn làm chưởng môn, khi ấy Thục Sơn chúng ta huy hoàng biết bao, gần như tận diệt người ma giáo."

"Vô Cực hành sự tuy bảo thủ nhưng cẩn thận hơn, trong hơn mười năm ta không có mặt, Thục Sơn chẳng phải vẫn ổn sao." Tạ Thượng đáp.

Bạch Chỉ Vi nhìn mấy người qua khe cửa đại điện, không hiểu vì sao họ tề tụ ở đây, họ đều là cao thủ đỉnh cao, tuy cô không ẩn thân quá gần nhưng vẫn ép hơi thở thành cực khẽ. Họ không có ý vào đại điện, tựa hồ đang đợi ai đó, một lúc sau Tạ Thượng nóng lòng: "Vô Cực sao còn chưa đến?"

"Chưởng môn bận hơn nhiều, chi bằng chúng ta xuống đại cung xem sao." Cố Thanh Thành đề nghị.

Tạ Thượng hừ một tiếng: "Không cần, ta đợi y."

Bạch Chỉ Vi cả kinh, biết họ định cùng xuống địa cung, vội chạy đến cửa địa cung thò đầu xuống xem, chỉ thấy thông đạo dằng dặc, hai bên vách phát ra ánh sáng mờ mờ của huynh thạch, nào thấy bóng Đường Mật. Mấy cao thủ ngoài kia lúc nào cũng có thể tiến vào, cô lại không dám lớn tiếng gọi, cũng không dám chạy xuống tìm, dù thường ngày thông minh bậc nhất thì giờ cũng không nghĩ ra được cách gì.

Hồn thú, nếu ta có hồn thú thì tốt quá, Bạch Chỉ Vi nghĩ, lần đầu tiên buồn bã vì mình không thể triệu hoán hồn thú được.

Cô trốn sau một cây cột lớn, thử triệu hoán hồn thú, nhưng cũng như vô số lần trước, vẫn không thể gọi được vật gì. Kỳ thật, cô hiểu rõ tình trạng này, sát na triệu hoán hồn thú cần phải rũ bỏ mọi sức mạnh nhưng cô không thể làm được, dù chỉ một sát na.

Sức mạnh là thứ duy nhất cô thật sự có, như đứa trẻ cố giữ lấy đồ chơi, coi đó là giữ được toàn thế giới.

"Của con hết đấy, Chỉ Vi, con thích không?" Mẹ cô đã hỏi thế, rồi đẩy y phục đẹp đẽ hoặc đồ chơi hay ho đến trước mặt.

"Thích."

"Vậy được, cầm lấy, đừng cho ai hết."

Nhưng những tiểu hài tử đó đến, chúng là đệ đệ muội muội của cô, có đôi mắt tròn mà cô không có. Chúng bảo: "Tỷ tỷ cho bọn đệ/muội cái đó, tỷ tỷ, đệ/muội muốn lấy cái kia."

"Lấy đi nhưng phải chơi với tỷ."

Chúng cần lấy, cười hi hi, ôm chặt vào lòng rồi tản đi, chỉ để lại mình cô, vẫn không có gì.

Lúc mẫu thân tìm thấy, cô vẫn còn khóc, bà hỏi nguyên do rồi cốc đầu mắng mỏ một trận, dạy cô phải biết giữ vật của mình, đoạn sai người bắt mấy hài tử đó đến, mặc cho mẫu thân chúng ôm chân cầu xin thế nào cũng đánh cho chúng thừa sống thiếu chết. Từ đó, đệ đệ muội muội liền chuyển sang ở cùng tổ phụ.

Ngày chúng đi, có trốn sau cửa nhìn lén, mông mỗi hài tử đau đớn đến độ không ngồi xuống nổi, được nhũ mẫu ôm vào xe ngựa. Phụ thân sắp xếp xong xuôi, nhảy lên ngựa, đột ngột quay lại, ánh mắt cơ hồ xuyên thấu cánh cửa sơn đỏ: "Con nói với bà ta rằng thứ bà ta muốn không bao giờ đạt được đâu." Lúc đó cô còn bé, không hiểu mẫu thân muốn gì nhưng thấy xe ngựa rời đi, sau cùng khuất bóng trong sương sớm, chợt nhận ra mình không có gì cả.

"Chỉ Vi, nếu lần sau khi rũ bỏ sức mạnh mà thấy khẩn trương thì nhớ đến ta là được." Lúc Đường Mật nghe cô bảo không gọi được hồn thú thì kiến nghị như thế.

"Nghĩ thì có tác dụng gì?" Trương Úy nghi hoặc.

"Ta thường nghĩ đến Chỉ Vi, lúc thấy thì vui vẻ, không gặp thì nhớ mong. Ừ, đúng rồi, Chỉ Vi, nhớ đến đầu to cũng được. Đầu to, nói lại lời ta một lần xem nào, mau phát thệ đi." Đường Mật hùng hổ nghiêng người về phía Trương Úy, ra vẻ uy hiếp.

"Hữu dụng hả?"

"Hữu dụng. Nói mau."

"Vậy được Bạch Chỉ Vi, ta thề khi thấy ngươi sẽ vui vẻ, không thì thì nhớ mong."

Trước mắt Bạch Chỉ Vi phảng phất hiện lên hình ảnh hai đồng bạn, liền bật cười, lòng lỏng hẳn ra, sát na đó cố tựa hồ cảm giác được một luồng sức mạnh khác từ đáy lòng trỗi lên, như tiểu thú đầy sinh cơ sắp phá kén chui ra, một cái tên đột ngột bật lên, cô gọi khẽ: "Thanh Dực."

Trong tay cô có một con kỳ lân màu xanh đậm, trừ màu sắc và trên đầu mọc một cái u tròn xoe thì sáng vẻ giống hệt hồn thú của Trương Úy. Điểm khác biết trên đầu khiên cố biết hồn thú của mình là lân còn của Trương Úy là kỳ. "Nhân nghĩa chi thú cơ đấy." Cô khẽ than, thoáng kinh ngạc với hồn thú của chính mình, lẩm bẩm: "Là rắn thì hợp tình hợp lý với con vật bé tí này hơn."

Đường Mật đang chuyên tâm đọc sách, chợt cảm giác vạt áo bị kéo, một con thú nhỏ xíu màu xanh đậm đang kéo mạnh nó ra ngoài cửa, từ sau khi trúng kế của con khỉ thì đâm ra đề phòng những con thú có bề ngoài khả ái, liền hất mạnh con thú ra: "Ngươi muốn gì?"

Thanh Dực hóa ra rất cố chấp, lăn lộn dưới đất bò dậy, tiếp tục kéo chéo áo Đường Mật.

"Ngươi gọi ta ra ngoài?" Đường Mật hỏi.

Thanh Dực gật đầu, tiếp tục kéo Đường Mật ra ngoài, nó nghi hoặc, đặt sách xuống, ra đến ngoài cửa thì nghe thấy tiếng Tạ Thượng trong thông đạo: "Cuối con đường này là có ngã rẽ."

Đường Mật cả kinh thò đầu ra, không thấy ai dù tiếng nói khá gần, nếu lúc này mà ra thế nào cũng chạm mặt nhau, nhưng muốn tránh thì quả thật trong gian phòng không có nơi nào trốn được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

"Ở đây." Là giọng Cố Thanh Thành, hình như y mới vào.

Đường Mật không kịp nghĩ gì nữa, không hiểu mấy người này đến đây với mục đích gì, bản năng cho nó biết quyết không thể để họ biết nó ở đây, liền vội đóng cửa đi một vòng trong phòng, ôm Thanh Dực đến sát tường, nắm chặt cái lược tinh thiết, ngưng tụ tâm lực thi triển ảo thuật. Nó biết hiện giờ chỉ còn biết dựa vào sức mạnh kinh nhân của kiếm hồn, thầm niệm: "Kiếm hồn chẳng phải đều bảo vệ chủ nhân đã nhận sao? Ngươi nhận ta đúng không? Mau thi triển ảo ảnh chi tường."

Đúng, một bức tường, một bức tường, ta cần một bức tường, nó bất an cầu khấn, đành liều một phen vậy, những người đó sẽ đi vào gian phòng mà không phòng bị gì. Nó biết kiếm hồn chi lực có mạnh hơn nữa thì sức mạnh của kiếm chủ không đủ cũng không thể thi triển ảo ảnh quá mạnh, muốn hạt được cao thủ cỡ Tạ Thượng, Cố Thanh Thành thì hy vọng duy nhất là họ vì vào căn phòng Vương Lẫm ở lúc sinh tiền chứ không phải vào trận địa của địch nên không cảnh giác, bằng không nó đừng hòng thoát khỏi bị bắt tại trận.

Cánh cửa đá từ từ mở ra, tim nó nhảy lên trong ngực, nó quay lưng tựa vào bức tường hư vô, nhìn ra cửa, vừa hay gặp ánh mắt Tạ Thượng. Y quét mắt một vòng, không hề dừng lại ở vị trí của nó mà bảo: "Vào đi, nơi này vẫn giữ nguyên dạng như lúc Đọa Thiên đại nhân khứ thế."

Nó thở phào, biết Tạ Thượng không nhận ra bức tường chỉ là ảo ảnh, coi như nó qua được ải đầu tiên nhờ bức tường này.

Tiếp đó Tiêu Vô Cực và Tư Đồ Minh đi vào, ánh mắt quét qua chỗ Đường Mật, không hề tỏ vẻ gì lạ. Người vào sau cùng là Cố Thanh Thành, định nhấc chân bước qua ngưỡng cửa thì bàn chân còn trên không chợt hơi ngừng lại trước khi đặt xuống đất, nhưng y không nhìn nó mà đi thẳng đến trước mặt mấy người kia.

Đường Mật vừa định thở hắt nốt nửa ngụm khí thì Cố Thanh Thành đột ngột quay đầu lại, trong mắt đen như mặc ngọc thông qua hư vô chi tường do ảo ảnh kết thành nhìn nó im lặng.

Đường Mật tin rằng lúc đó không phải nó nhìn nhầm, Cố Thanh Thành thật sự nắm bắt được ánh mắt nó, yên lặng một lúc rồi mới quay đi.

Tư Đồ Minh cầm ngọn đèn lên đưa cho Tạ Thượng: "Tạ sư thúc, đây rồi, quả nhiên bị giấu ở đây. Lúc đó mấy người bọn tiểu điệt thấy nó trong mộ Đọa Thiên đại nhân, không ngờ Mục đại lấy nó ra."

Tạ Thượng quan sát ngọn đèn hồi lâu, miết nhẹ lên ngọn nến trong đèn, ánh lửa liền lấp lóe, mỹ nhân trong đèn khẽ múa. Y nhíu mày: "Có kiếm đồng tên Trương Úy nói với ta là cùng đồng bạn lấy được vật này trong bụng Xích phong tứ dực xà, sau đó các ngươi hủy đi, sao lại còn một đĩa đèn ở đây? Vì sao các ngươi vào lăng tẩm của Đọa Thiên đại nhân?"

Tư Đồ Minh đáp: "Lai lịch đĩa đèn đó thì bọn tiểu điệt không rõ. Khi thấy đĩa đèn, ai cũng cho rằng không nên để lại vật của tà ma, sau đó Mục nhị bị ma tướng Thi vương giết, Mục đại hoài nghi kết giới ở địa cung lỏng lẻo, yêu vật vào được nên mấy người bọn tiểu điệt mới kiểm tra bốn khung cửa dưới đất, đều được bảo vật phong bế chặt chẽ. Năm xưa chuyển thế của Đọa Thiên đại nhân xảy ra chuyện, mấy người bọn tiểu điệt thương nghị rằng không nên quấy nhiễu lăng tẩm của ngươi, nên chỉ dùng sức của mấy người gia cố phòng ngự, bốn khung cửa này không mở được nên không ai để ý. Sau khi xem xét lại, Mục đại vẫn không yên tâm, thuyết phục bọn tiểu điệt theo di tín của Đọa Thiên đại nhân đế lăng tẩm xem thử, ngọn đèn này có ở trong mộ nhưng không ai lấy ra."

"Sau đó phát hiện ngọn đèn không còn nữa bằng cách nào, ai đến lăng tẩm?" Tạ Thượng hỏi.

"Cực có đến đó." Tiêu Vô Cực đang thuận tay lật mấy cuốn sách, khẩu khí cực kỳ tùy ý.

Tiêu Vô Cực và Tạ Thượng vừa lên tiếng, bầu không khí liền trở nên cổ quái. Tạ Thượng là sư phụ của lão kiêm chưởng môn tiền nhiệm, hiện giờ lại địa vị bình đẳng, nhưng bối phận thì không thể loạn xạ được. Tiêu Vô Cực nắm Thục Sơn hơn mười năm, cùng lứa với Tư Đồ Minh và Mục gia huynh đệ, ngày thường vẫn gọi thẳng tên nhau hoặc xưng hô thân cận kiểu Mục đại Mục nhị. Gặp đệ tử hoặc người ngoài, Tiêu Vô Cực đều được cung kính gọi là chưởng môn hoặc sư phụ, bản thân lão lâu lắm rồi không mở miệng nói ra hai tiếng "sư phụ", còn với Tạ Thượng thì tất nhiên không thể tùy ý xưng hô, bảo phải cung kính gọi là "sư phụ" hoặc "Tạ điện giám" thì lão không quen. Lão đành cố ý tránh không nói gì với Tạ Thượng nữa.

"Vì sao lại đi?" Tạ Thượng hỏi.

"Mục Hiển có lẽ bi thương quá độ vì huynh đệ qua đời, lúc thảo luận về luân hồi chuyển thế thì đầu óc đầy ý tưởng tà ma, cho rằng bản thân y nhận thấy Đọa Thiên đại nhân cũng không dám chắc về khả năng chuyển thế của mình, còn bảo nên vào trong mộ xem sao. Vì thế Cực không yên tâm, phải đến đó xem." Tiêu Vô Cực đáp.

"Tuy chìa khóa tĩnh thất này do điện giám Ngự Kiếm đường giữ nhưng lịch đại điện giám đều tuân thủ truyền thống không tự tiện vào đây. Còn Mục điện giám hiển nhiên ra vào nhiều lần, còn giấu cả đồ vật, dù thế nào cũng khó biện bác." Cố Thanh Thành lên tiếng.

Tạ Thượng gật đầu, lại hỏi Tiêu Vô Cực: "Lúc mới đến Ngự Kiếm đường ta có hỏi ngươi về việc Đọa Thiên chuyển thế, đó là việc lớn nhất của Thục Sơn chúng ta, sao ngươi không đáp?"

Năm xưa Tạ Thượng là vị sư phụ nghiêm khắc, hiện thời nói năng vẫn mang khẩu khí chất vấn đồ đệ, Tiêu Vô Cực tuy không vui nhưng ngoài mặt vẫn cung kính: "Vì mấy người bọn Cực cũng không nói được là tại sao. Năm đó theo đúng lời Đọa Thiên đại nhân bày Ngũ hành trận tại Tị thất, ban đầu thấy một thân ảnh mơ hồ rồi vang lên tiếng nổ, ánh lửa ngút trời, sau đó tất cả lặng tắt. Mục Hoảng cho rằng chuyển thế của đại nhân chắc đã chết rồi, Cực tuy không dám định luận như vậy nhưng đã lâu không thấy chuyển thế giáng lâm, cũng biết nhất định xảy ra bất ngờ."


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status