Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 139

/106


Tuy liên tục có người tặng Bạch Chỉ Vi cỏ Đồng quản nhưng Sử Thụy không đến, khiến Đường Mật lấy làm lạ, tìm cơ hội hỏi y: "Ngươi sao thế? Không biết năm nay Chỉ Vi thu được bao nhiêu có đâu nhỉ? Nhánh của ngươi đâu?"

Sử Thụy có phần buồn bã: "Có tác dụng gì, không phải nhánh cỏ đầu tiên chuyển màu đỏ, tặng cũng phí thôi mà."

"Sao ngươi không tìm nhánh đó? Hiện tại muộn rồi."

Sử Thụy tỏ vẻ ấm ức, nhăn nhó: "Ta nghe lời ngươi nói rằng Thuật tông thường là nơi cỏ Đồng quản chuyển đỏ đầu tiên vì ở đó có ôn tuyền, liền tốn công kết giao với tạp dịch Thuật tông, y đồng ý giúp ta giám sát hai ngọn suối của đó, khi cỏ Đồng quản chuyển đỏ thì hái hộ ra, ai ngờ y chỉ hơi lơi lỏng một chút là bị người ta lấy mất."

Với chức nghiệp của ký giả, Đường Mật hiếu kỳ: "Ai hái?"

"Một nơi là Tạ điện giám, một là Cố tông chủ." Nghe đến tên Cố Thanh Thành, lòng nó buồn hẳn, không còn hứng thú hỏi nữa.

Đường Mật vẫn không được yêu thích như mọi năm, dù quan hệ với các nam kiếm đồng khá tốt, bình thường vẫn xưng huynh gọi đệ, nhưng cỏ Đồng quản thì không thể tặng huynh đệ được. Đặng Phương năm ngoái vì nó nhúng tay mà y vẫn còn giữ chục nhánh cỏ, giờ đã ép thành cỏ khô, nếu không ai tặng thì cứ lấy hết ra khoe. Tất nhiên, y nói xong liền bị vỏ kiếm Vị Sương làm từ da xích mãng đập cho sưng u một cục.

Năm ngoái, Mộ Dung Phỉ tặng nó cỏ Đồng quản. Năm nay không tặng nữa, không phải nó đoán ra mà chính miệng y nói. Sáng hôm đó, nó và Bạch Chỉ Vi, Trương Úy vừa đến Vong Ưu phong của Thuật tông, từ xa thấy một đội nam nữ đứng dưới ánh nắng sớm vàng nhạt, không ai nhìn rõ dung mạo họ. Thiếu nữ đó mặc áo đen, tấm lưng thẳng lên để lộ tâm trạng khẩn trương. Ba đứa ở xa chỉ thấy thiếu nữ đưa ra một ngọn cỏ mềm màu đỏ, chốc sau đến gần hơn nhận ra thiếu niên được tặng chính là Mộ Dung Phỉ, giọng y cũng bay tới: "Đa tạ, bất quá Phỉ chưa từng tặng lại ai cỏ Đồng quản, năm nay cũng không ngoại lệ."

Huyền y thiếu nữ nói: "Ta biết, bất quá ta muốn tặng thôi mà." Đoạn dứt khoát quay người đi khỏi, khiến Đường Mật bội phục tính cách thẳng thắn của nhi nữ Thục Sơn.

Ba người đến trước mặt Mộ Dung Phỉ, Đường Mật cười quỷ dị: "Mộ Dung Phỉ, không phải tác phong của ngươi, trước đây ngươi nói những lời kiểu này khéo lắm."

Mộ Dung Phỉ thấy ba đứa đến, mỉm cười đáp: "Năm nay chợt nghĩ thông, không muốn làm người tốt kiểu vô vị đó nữa. Năm trước chẳng phải cô nương cười tại hạ không dám đắc tội với ai ư."

Bạch Chỉ Vi hừ khẽ: "Tiếc là ngươi nói dóc, từng tặng lại Đường Mật rồi mà."

Mộ Dung Phỉ thần sắc thản nhiên: "Không phải tặng lại. Đấy là tại hạ tặng Đường Mật. Nhưng năm nay không tặng nữa." Đoạn y liếc Bạch Chỉ Vi: "Cũng không tặng ai khác?"

"A, vì sao? Vì sao? Ngươi làm lòng ta đau lắm, ngày nào ta cũng háo hức đợi ngươi tặng." Đường Mật giả bộ nhăn nhó, ngữ điệu khoa trương.

Mộ Dung Phỉ bật cười, thông minh như y tất hiểu rõ Đường Mật chẳng phải người vô tâm, Bạch Chỉ Vi không phải tâm lạnh như băng nhưng tâm tư hai cô đều không ở đây. Đóa hoa trước mắt tuy say lòng nhưng tỏa mùi hương khiến người ta phiền não, cũng may y chưa lún sâu quá mức, chỉ cần cố khắc ý giữ tình cảm ở đáy lòng là được. Có bạn như hai cô cũng là may mắn trong đời.

"Vì ta thấy tặng cỏ Đồng quản cho bằng hữu thì cổ quái quá, dù là nữ bằng hữu cũng vậy." Y đáp.

"Chà vậy là nói ta cổ quái hả? Năm nay ta cũng không tặng nữa, dù sao hai người cũng không thiếu." Trương Úy chen lời.

Đường Mật nhăn mặt: Năm nay coi như không nhận được nửa cọng.

Có hôm luyện kiếm ở Kiếm tông xong xuôi, Hoàn Lan phụ trách đốc thúc đến cạnh nó, hỏi khẽ: "Đường Mật, chốc nữa có bận không?"

"Không, đi ăn cơm tối thôi." Nó tùy ý đáp.

"Vậy đừng ăn vội, có việc quan trọng tìm ngươi." Hoàn Lan nói đoạn, ra hiệu cho nó đi theo. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Đường Mật theo sau y, lòng thoáng đoán rằng có việc, thời điểm này nam nam nữ nữ đều mẫn cảm hơn hẳn, hà huống nó đã biết tâm ý y, liền bảo: "Đi đâu đây, có gì nói luôn đi."

Cước hộ Hoàn Lan nhanh dần, thấy nó còn dung dăng phía sau liền kéo tay áo: "Nào, đi mau."

Lúc đó vầng dương ngả xuống trời tây, thái dương màu vàng chanh ẩn quá nửa sau đỉnh núi ở cực tây Thục Sơn, Hoàn Lan dẫn Đường Mật nhảy lên tảng đá đột ngột nhô lên, chỉ vào ngọn núi ở mé tây hỏi: "Đường Mật, có biết tên ngọn núi kia không?"

Đường Mật đưa mắt nhìn, ngọn núi đó rất kỳ lạ, lưng chừng đỉnh núi hình bình ngọc như bị chém một đao, hé ra một khe vừa sâu vừa hẹp xuống tận chân núi, tuy nó biết tên nhưng lại cố ý nói sai: "Biết, là núi Đoạn Bối."

Hoàn Lan ngẩn ra, nhưng không quan tâm vì sao nó đáp bừa: "Không phải, là Nhất Tâm phong."

Vầng dương hoàn toàn chìm xuống sau Nhất Tâm phong, cả Thục Sơn chìm vào bóng tối, chỉ có khe núi dài trên Nhất Tâm phong lóe lên ánh sáng màu vàng đỏ, cuốn nốt tia sáng sau cùng vào màn đêm. Hoàn Lan hít sâu một hơi: "Ngươi thấy ánh đỏ trong khe núi có giống cỏ Đồng quản không?"

Đường Mật hiểu ngay ý, lòng thắt lại, không biết dùng cách gì ngăn y đừng nói ra, nhìn khe núi đỏ chằm chằm, lòng rúng động kêu lên: "À, ta hiểu rồi, đó có thể là Tịch Chiếu phong, đỉnh núi sau cùng được tịch dương chiếu sáng. Đúng, đúng, hắc vụ cốc ở bên dưới, trong cốc là mộ Ma vương, cũng coi là một phần mộ, gọi Tị thất không phải hợp lắm ư? Đúng không, Hoàn Lan."

Đoạn nó không đợi Hoàn Lan kịp phản ứng, vừa chạy vừa kêu lên: "Hoàn Lan, đi mau, chúng ta phải cho những người khác biết phát hiện trọng đại này."

Việc lớn nhất tháng Tư với Thục Sơn là lễ thọ vào cuối tháng, năm nay vì táng lễ của Mục Hiển nên người Thục Sơn ở các nơi về rất đông, lúc các kiếm đồng đến lượt tế bái, Đường Mật bị ánh nắng to ngoài Trùng Dương điện trên Vô Lượng phong khiến đầu óc nặng trịch, lúc vào trong điện tối tăm thì mắt hoa lên, một lúc sau mới kịp thích ứng.

Hiện giờ nó là kiếm đồng lâu năm, vị trí đứng tế bái ở hàng đầu, lần đầu tiên nhìn rõ hình vẽ Vương Lẫm ở sau bài vị. Ông ta không anh tuấn như nó tưởng tượng, khóe mắt hơi rủ xuống toát lên vẻ tán mạn, lông mày rậm rịt là điểm nổi bật nhất trong ngũ quan. Gương mặt đó vốn đượm vẻ hòa hoãn nhưng cằm lại cứng cáp kiên nghị khiến người ta tin rằng ông ta chính là Đọa Thiên từng vung kiếm chém Ma vương.

Đường Mật thất thần nhìn ảnh Vương Lẫm, đầu óc trống rỗng, phảng phất mất đi mọi ký ức, mã đến khi Bạch Chỉ Vi kéo áo thì nó mới tỉnh lại, vội quỳ xuống.

Tế lễ kết thúc là thời điểm thết yến khách bên ngoài Vô Lượng điện, năm nay sư hí đến lượt kiếm đồng của điện mà Tư Đồ Thận học, Đường Mật nghe nói một trong hai người đóng sư tử vàng là Quân Nam Phù thì liếc nhìn Trương Úy. Không hiểu gã biết hay không mà thần tình cực kỳ chăm chú, một lúc sau mới nhận ra Đường Mật nhìn mình, ngoẹo đầu cười: "Không hay như lúc các ngươi diễn."

Kết quả tổ sư tử vàng thắng, lúc mấy kiếm đồng bỏ trang phục xuống, gã thấy Quân Nam Phù giữ vị trí đuôi, còn đầu sư tử là Tư Đồ Thận, thần sắc gã hơi cứng lại rồi nhìn sang chỗ khác. Đường Mật khẽ nắm tay gã, thì thầm vào tai: "Đầu to, ta sẽ tìm cơ hội xin lỗi Nam Phù, ngươi đừng để tâm. Không đáng đâu."

Trương Úy nhìn Đường Mật, gương mặt thiếu nữ luôn nở nụ cười tinh nghịch, lúc đó trời xuân trong veo, nó lại không dùng ngữ khí cao cao tại thượng mà mang ba phần thương lượng, bảy phần quan tâm, tuy không nói ra những lời ấm áp song lòng y như tắm gió xuân, thoáng đãng hẳn, bật cười đáp: "Được rồi, ta hiểu."

Mấy kiếm đồng đóng sư tử lui xuống, Tiêu Vô Cực bước lên đài cao trước Vô Lượng điện nói mấy lời cảm tạ tân khách rồi bày tỏ đau xót vì mấy năm nay Thục Sơn liên tục mất đi nhân vật trọng yếu, đặc biệt phẫn khái trước việc điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển chết dưới tay hồn thú của Ma vương, tất nhiên có đề cập đến chuyện ma đạo lại hưng vượng, thuận tiện tự trách mấy câu.

Mấy câu tự trách này vốn là lời khách sáo, võ lâm hào kiệt ở dưới vốn không ai nói gì, đột nhiên Tạ Thượng đứng cùng hàng với Tư Đồ Minh, Cố Thanh Thành cách sau lưng Tiêu Vô Cực không xa hừ lạnh rồi bảo: "Vậy thì nên giao chứ chưởng môn ra đi để bù tội."

Tạ Thượng dùng nội lực nên đệ tử Thục Sơn và quần hào võ lâm đều nghe rõ. Sát na, cả quảng trường trước đại điện lặng ngắt, nghe rõ cả tiếng thở, ai nấy đều nhìn hai bóng xám bất động trên đài cao, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Tiêu Vô Cực từ từ quay lại, dùng khẩu khí uy nghiêm của chưởng môn một phái hỏi: "Tạ điện giám có ý gì?"

"Tỷ võ chưởng môn hai mươi năm trước, sư phụ là ta đây tự bỏ đi, hai tay dâng chức chưởng môn cho đồ đệ ngươi, tiếc là cho ngươi nhiều thời gian như thế mà Thục Sơn ngày càng tệ, giờ ta cần thu hồi lại chức vị đấy." Y cố ý nhấn mạnh hai chữ sư phụ, ánh mắt nhìn Tiêu Vô Cực đầu uất hận.

Sát na Tiêu Vô Cực chạm vào ánh mắt đó liền hiểu được mấy phần, biết không thể chối được: "Ý Tạ điện giám là hôm nay tái hiện lại trận tỷ võ hai mươi hai năm trước, trước mặt hào kiệt võ lâm?"

Tạ Thượng cười lạnh: "Nếu đồ nhi thấy như thế mà tâm phục khẩu phục ra đi thì đương nhiên tốt nhất." Cố Thanh Thành và Tư Đồ Minh đều động dung, Cố Thanh Thành nói: "Xin chưởng môn và điện giám cân nhắc, dù có mâu thuẫn gì cũng là chuyện cũ, hà tất phải như thế."

Hào kiệt võ lâm có mắt phần lớn từng là đệ tử Thục Sơn hoặc có vô vàn quan hệ, không ai ngờ trong thời khắc này hai nhân vật quyền lực cao nhất lại trở mặt, thi nhau khuyên can. Mặc kệ bao nhiêu người, Tạ Thượng đều bỏ ngoài tai, quyết ý tỷ võ với Tiêu Vô Cực.

Tiêu Vô Cực hiểu tính y hơn hết, biết y võ công tạo nghệ cực cao nhưng tính vẫn như thời trẻ, đã quyết định gì là bất chấp tất cả, không đạt được mục đích không dừng. Tiêu Vô Cực vốn cẩn thận lo xa, thấy khó tránh khỏi giao đấu, bản thân không nắm chắc tí nào, tâm niệm xoay chuyển: "Tạ điện giám, ở vị trí chúng ta mà đánh đấm trước mặt ngần này hào kiệt võ lâm thì không ổn, nếu nhất quyết tỷ thí thì đổi sang cách khác được chăng?"

"Ngươi muốn tỷ thí thế nào?"

"Cực và điện giám cũng chọn ra một đệ tử Thục Sơn, trong thời gian ba nén hương truyền cho một pho võ công do chúng ta tự sáng tạo, rồi để hai đệ tử đó tỷ võ, thế nào?" Tiêu Vô Cực hỏi. Lão đề xuất ý kiến này tất nhiên đã tính toán, một là e dè võ công Tạ Thượng lợi lại, hai là hai mươi năm nay lão quả thật khổ công sáng tạo một pho kiếm pháp mới thoát thai từ Thục Sơn kiếm pháp, còn Tạ Thượng có thể cũng sáng tạo được nhưng cũng có thể không, nếu không thì trong vòng ba nén hương bảo y sáng tạo ra một pho võ công mới, dẫu là kiếm tiên cũng không thể. Thứ ba, dù Tạ Thượng có sáng tạo võ công thì Tiêu Vô Cực cũng hiểu đệ tử Thục Sơn hơn, nhất định chọn được người thích hợp, cuối cùng dù đệ tử thua nhưng chỉ cần bản thân lão không thua tất vạn sự đều có thể vãn hồi.

Tạ Thượng cũng nghĩ đến những điều đó nhưng y kiêu ngạo vô cùng, đồ đệ là Tiêu Vô Cực còn dám nói thế thì y đáp ứng luôn: "Được, ngươi chọn người trước đi."

Tiêu Vô Cực biết trước Tạ Thượng không cự tuyệt, nhìn đệ tử Thục Sơn ở Vô Lượng điện, gọi: "Hoàn Lan, lại đây."

Tiêu Vô Cực vốn cho rằng Tạ Thượng sẽ trù trừ nhưng không ngờ y gọi luôn: "Trương Úy, ra đây."

Tạ Thượng dứt lời, Trương Úy ở dưới cũng kinh hãi kêu a một tiếng. Lúc chúng nhân thấy từ đám đông bước ra một thiếu niên áo lam thêu ba đóa hoa vàng thì tiếng thì thầm vang lên: "Kiếm đồng, sao lại là kiếm đồng?"

"Mới ở Lễ Thủy điện thôi."

Trương Úy cũng bất ngờ, tuy mấy ngày nay cả nhóm vẫn để ý đếm hành động của mấy nhân vật cao cấp như Tiêu Vô Cực nhưng không thấy lão và Tạ Thượng có gì đáng phải trở mặt, sao giờ Ngân Hồ lại đột nhiên như vậy? Gọi gã ra tỷ võ càng kỳ quái hơn. Giấy khắc bị điểm danh, gã nhìn Đường Mật hỏi ý kiếm, dù nó thông minh thế nào cũng không thể đưa ra quyết định ngay, đành bảo: "Tận toàn lực là được, chúng ta tính từng bước."

Trương Úy cũng hiểu ra, bước khỏi đám đông, cúi người thi lễ: "Đệ tử có mặt."

Tạ Thượng dẫn Trương Úy đến một gian viện ngách phía sau Vô Lượng điện, quan sát thiếu niên kỹ càng một lượt. So với lúc mới gặp hai năm trước, Trương Úy cao hơn nhiều, gương mặt đượm vẻ trẻ con đã xuất hiện góc cạnh, chỉ riêng đôi mắt trong veo là vẫn thế. Y thầm mãn ý, mỉm cười hỏi: "Hiện tại huynh dạy đệ một pho kiếm pháp khổ công nghiên cứu suốt hai mươi năm nay, tên Ảo Loạn bát kiếm, tám chiêu này trông đơn giản nhưng thật ra rất thâm ảo, người tâm lực cực mạnh thì không thể sử dụng. Tám chiêu này dựa vào kiếm hồn hữu lực mới thi triển được, lúc sử dụng sẽ mê loạn bát thức của đối thủ gồm: nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức, tàng thức, mạt na thức và a lại da thức. Mới học thì chỉ cần mê loạn được ngũ thức của đối thủ là khá lắm rồi, nếu loạn được tàng thức thì địch nhân sẽ không thể khống chế bản thân, còn loạn được mạt na thức, địch nhân sẽ sa vào ảo ảnh do đệ sáng tạo ra, cuối cùng khi loạn được a lại da thức, địch nhân tất hoàn toàn mất đi tự ngã, trở thành con rối cho đệ khống chế?"

Trương Úy biến sắc, có vẻ không tự tin: "Võ công lợi hại thế này, đệ, đệ sao có thể học ngay."

"Không sợ, tuy nói là lợi hại như thế nhưng bản thân huynh cũng chỉ đạt được đến loạn tàng thức. Tâm lực của đệ có lẽ không mạnh nhưng tác dụng lớn nhất của tâm lực với kiếm pháp này chỉ là đừng để bản thân bị mê hoặc. Đệ có Trầm Phong có kiếm hồn chi lực cực mạnh, lòng lại không lay động trước ảo ảnh, vốn là nhân tuyển cực tốt cho kiếm pháp này. Ta đã xem đệ múa kiếm trong Thiên âm lâm, kiếm hồn mạnh như thế tất kiếm chủ đời trước gặp phải biến cố gì đó đặc thù." Tạ Thượng đặt tay lên Trầm Phong: "Nếu huynh đoán không lầm thì kiếm này là của hài tử đó, Thẩm Mục, đúng không? Đệ giống nó đến tám phần."

Trương Úy từng nghe Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nói về việc giữa gã và Thẩm Mục, lần đầu tiên nghe nói mình giống với vị tướng quân vẫn được phụ thân nhắc đến, nhưng giờ không phải lúc cả nghĩ, liền bảo: "Tạ điện giám, giờ đệ đã khôi phục tâm lực, sức mạnh giúp đệ không nhìn thấy ảo ảnh đã tan biến sau lần ở Thiên âm lâm."

Tạ Thượng không ngờ như vậy, thần sắc hơi biến đổi, trầm ngâm hồi lâu: "Không sao, tuy phiền nhiễu một chút nhưng đệ vẫn khác mọi người. Đệ hiểu rõ và đối diện với ảo ảnh siêu cấp nhưng vẫn không mất đi cảm tri, đúng không? Vậy là đủ rồi. Đệ có biết trạng thái tâm có tường bao quanh thì chính bản thân cũng dựng lên được, một là dựa vào tâm lực cực mạnh, mọi tuyệt đỉnh cao thủ Thục Sơn đều làm được, hai là dựa vào ngộ tính không linh trời sinh, không hề có cảm giác với ảo ảnh, Đọa Thiên đại nhân thuộc nhóm này. Hơn nữa tư chất của đệ thuần tịnh, từng trải nghiệm cảm giác bất mê bất hoặc đó, có thể học được."

Dứt lời, y tuốt bội kiếm, một cây kiếm dài bản hẹp, ánh lên màu lam, kiếm phong bất động cũng có hàn khí tràn ra. Y giơ kiếm ngang ngực, dùng khởi thức chắc chắc nhất diễn lại chiêu đầu tiên: "Đệ xem cho kỹ nhé, ta múa chậm để dạy đệ chiêu thức, rồi dạy tâm pháp sau."

Trương Úy chăm chú nhìn Tạ Thượng múa, hiểu được năm phần về chiêu thức kiếm pháp này. Không hẳn vì chiêu thức kiếm pháp do Tạ Thượng sáng tạo đơn giản mà vì gã từng xem qua bích họa trong Thục Sơn bí động, nhận thức về không cao hơn hẳn kiếm đồng cùng tuổi, tuy còn thiếu quá trình tu luyện và thực chiến nhưng lĩnh ngộ và lý giải được đến như thế cũng là bất phàm.

Tạ Thượng thấy gã nhìn quan một lần mà vẫn thần sắc an nhiên, biết trong lòng gã đã có chủ định liền đưa tay diễn lại đoạn bảo gã tự luyện hai lần, thấy khá trôi chảy rồi mới dạy tâm pháp. So với chiêu thức, tâm pháp cực kỳ khó khăn, yêu cầu kiếm hồn và kiếm chủ nối thông với nhau qua tâm lực, phối hợp chiêu thức phát ra sức mạnh mê loạn bát thức. Trương Úy gắng sức cũng chỉ nắm được sáu phần, thời gian ba nén hương trôi qua, Tạ Thượng tuy chưa hài lòng lắm nhưng cũng đành, vỗ vai gã bảo: "Đi thôi, thế là đủ rồi."

Lúc rời khỏi Vô Lượng điện, Hoàn Lan cảm giác ánh mắt chúng nhân đều nhìn về mình, cước bộ hơi ngừng lại rồi bước tiếp. Dù biết được coi là kỳ tài trăm năm khó gặp của Thục Sơn, y vẫn không quen bị chú ý, trước khi lên Thục Sơn, y vẫn là vị ấu đệ rụt rè của huynh trưởng Hoàn Thương, tránh xa vòng quyền lợi, sống đời sống đơn thuần. Đến khi vào Ngự Kiếm đường, thiên phú và tài hoa tiềm tàng trong thân thể y hiển lộ ra, chỉ mình y mới biết kiếm đồng thiên tài được người người ngưỡng mộ chẳng qua chỉ là thiếu niên cô đơn sa vào mê cung, đứng ở rìa nhìn mây bay trên trời.

Sau lưng y có người bước tới, y không ngoái lại nhưng thân thể tự căng lên theo phản ứng phòng ngự. Có lúc y cũng ngạc nhiên trước khả năng sắc bén của thân thể, khác nào vũ khí hoàn mỹ được trời cao tạo ra. Người sau lưng y nói: "Hoàn Lan, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Giọng nói đó khiến y lỏng người ra, ngoái lại bảo: "Xong rồi, Trương Úy, việc này Đường Mật nghĩ sao?"

"Tận lực tỷ thí là được, đến đâu hay đến đó."

"Được, vậy là hay nhất." Hoàn Lan nói đoạn, bước ra bài trống ở Vô Lượng điện.

Cọc gỗ chuẩn bị cho sư hí trên bãi trống đã được rút đi, thiếu niên áo đen và lam đứng ở hai góc, tay đặt lên kiếm, đợi thời cơ ra tay. Tân khách phần lớn xuất thân Thục Sơn song vẫn bội phục đệ tử do Ngự Kiếm đường dạy dỗ thành, tư thế đứng yên không hề sơ hở kia chính là của bậc cao thủ.

Hoàn Lan nổi danh khoái kiếm, lần này Tiêu Vô Cực dạy y Phá Quang kiếm pháp, khoái kiếm có thể cắt được cả ánh sáng, hết sức hòa hợp với kiếm lộ của y. Tiêu Vô Cực thành danh lâu năm, xưa nay nổi danh với kiếm pháp khoáng đạt, khí thế hùng hồn, nhưng kiếm pháp tự sáng tạo lại thiên về chữ "khoái", ít nhiều cũng khiến Hoàn Lan kinh ngạc. Tiêu Vô Cực nhận ra suy nghĩ của y: "Ta học kiếm từ bé, luôn thua người ta chữ nhanh, đừng nói so với Mục tông chủ của các con mà kém cả Tư Đồ tông chủ, vì thế lúc mới đầu cũng chú ý đến chữ nhanh, tư thế một thức kiếm cũng luyện cả trăm lần. Sau này mới biết mỗi người một thiên phú, ta không bằng người ta ở khía cạnh đó nhưng lại hơn ở mặt khác, kiếm pháp vì thế mà thú vị. Bất quá, trong lòng ta luôn giữ chấp niệm, luôn muốn thắng bằng chữ khoái. Luyện kiếm mấy năm nay chợt đốn ngộ về chữ khoái, hóa ra mình luôn theo đuổi cái nhanh của thân thể mà quên rằng kiếm hồn còn có thể xuất kiếm nhanh hơn."

Hoàn Lan không hiểu: "Lam chi biết kiếm hồn khả dĩ tăng thêm kiếm lực, giúp rập được cho ảo thuật nhưng không biết có thể tăng tốc cho kiếm."

Tiêu Vô Cực không đáp, chậm rãi biểu diễn lại kiếm pháp một lần. Hoàn Lan cả kinh, pho kiếm này do những chiêu thức công kích sắc bén nhất trong kiếm pháp Thục Sơn tổ thành nhưng không có chiêu thức phòng thủ. Tiêu Vô Cực thu kiếm lại, bảo y: "Con có biết vì sao không có chiêu phòng thủ không? Trong lúc kiếm hồn hoàn toàn bạo lộ sẽ tự chống lại nguy hiểm, còn nhanh hơn động tác thân thể nhiều, đối phương càng mạnh thì kiếm hồn phản ứng càng rõ. Con nên học cách lợi dụng sức mạnh kiếm hồn tự phát này để chế ngự thanh kiếm, tất sẽ xuất kiếm nhanh hơn cả ánh sáng."

Nắng tháng Tư rọi lên gương mặt thiếu niên sáng rỡ khiến đối thủ không thể dấy lên lòng phòng bị. Hoàn Lan nhìn thiếu niên đó, lòng thoáng tiếc nuối, nếu gã là Mộ Dung Phỉ thì tốt, mạnh hơn cũng được, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm trượt xuống. Động tác này với đệ tử Thục Sơn mang hàm nghĩa bất thường, ra hiệu cho đối thủ xuất kiếm trước, một kiểu nhân nhượng không làm mất mặt người khác.

Trương Úy biết Hoàn Lan cho rằng thực lực cua gã kém hơn, liền mỉm cười: "Đa tạ." Đoạn tuốt kiếm tấn công. Khí thế nhát kiếm này khiến Hoàn Lan cũng bất ngờ, lòng chợt kinh hãi xen lẫn vui mừng tuốt kiếm đón đỡ. Trương Úy chưa từng thấy ai phản kích nhanh như thế, như điện quang lóe lên, kiếm khí của gã đã bị xé nát, Tuyết Thương lặng lẽ xẹt tới. Cũng may kiếm hồn chi lực của gã cực mạnh, Tuyết Thương tăng tốc đột ngột nên tốc độ giảm dần, hơn nữa Ảo Loạn bát kiếm thiên về phòng thủ, nhát kiếm xoay sang phòng ngự của gã cực kỳ tinh diệu, đỡ được chiêu thức của Hoàn Lan. Hoàn Lan chuyển cổ tay, lại xuất kiếm, lần này bị Trương Úy đón đỡ chính diện, kiếm hồn chi lực của gã dồn tới, sức mạnh khiến Hoàn Lan bất ngờ. Sau hai chiêu, song phương đều biết đối thủ không hời hợt, lòng đều hoan hỉ, tinh thần dấy lên, lao vào nhau.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status