Đêm trước Tống Noãn ôm một bụng tức từ nhà Trương Thịnh về, hôm sau đi làm lại bị các đồng nghiệp nhìn bằng con mắt kì lạ. Lúc đợi thang máy, rõ ràng mọi người đang bàn luận điều gì, vừa thấy Tống Noãn lại gần thì ai nấy đều im bặt. Phản ứng của mọi người đều là mỉm cười, ai thấy cô cũng cười, cười đến khiến cô căng thẳng, nhức nhối.
May mà có Chu Cách Cách báo tin, cô nàng nói cho Tống Noãn biết, mọi người đều bàn tán rằng cô là con dâu tương lai nhà họ Trương, gia cảnh không được tốt; có người con nói cô và Trương Thịnh là gián điệp của tập đoàn Phong Hoa, ngoài mặt đến thực tập, trên thực tế là đến HY để làm gián điệp thương nghiệp.
Tống Noãn dở khóc dở cười: “Không ngờ hai đứa tao lại là một cặp kẻ trộm.”
“Không phải là một cặp kẻ trộm mà là gián điệp!” Chu Cách Cách nghiêm túc uốn nắn: “Mày thật xui xẻo, chưa lấy được thứ gì của Trương gia đã mang tội một thân.”
Cúp điệnthoại, thấy Hách Mẫn đi vào phòng làm việc, Tống Noãn biết y cúi đầu như đang bận rộn, cứ như bản thân mới là người bị bắt gặp yêu đương vụng trộm. Hách Mẫn vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tự nhiên vỗ vai Tống Noãn: “Sớm vậy.”
Tống Noãn ngẩng đầu lên: “Xin chào, chị Hách Mẫn, hôm nay có chuyện gì cần em giúp không?”
Hách Mẫn nhìn cô, đùa rằng: “Cô mà còn cần làm việc sao? Cô chủ nhỏ Trương gia?”
Nếu là người khác đùa bỡn, chắc chắn Tống Noãn sẽ trở mặt, thế nhưng đối phương lại là Hách Mẫn, là người hướng dẫn thực tập của cô, có thể chính là chìa khóa mở ra con đường sự nghiệp của cô nên không thể trở mặt. Trái lại còn phải tươi cười giải thích: “Chị à, đừng nghe người ta nói linh tinh, không phải vậy đâu.”
Càng phủ nhận người ta càng không tin, thấy vẻ mặt Hách Mẫn khác thường, Tống Noãn hết đường chối cãi, cô thở dài: “Làm cô chủ nhỏ tốt vậy sao?”
Tống Noãn tự thú khiến Hách Mẫn rất hài lòng, cô nàng lại gần Tống Noãn, làm ra vẻ hỏi han: “Thế nào? Mẹ Trương Thịnh có khó đối phó không, đám người Phong Hoa bảo bà chủ của họ trước nay đều rất khó chịu!”
Tống Noãn không biết nên gật đầu hay lắc đầu, lúng túng không biết nói sao cho phải.
“Ôi dào, thường thì mấy bà cô nhà nào chẳng khó lấy lòng, huống hồ là Trương gia? Sau này em có gì phiền não cứ đến tìm chị, dù gì chị cũng từng trải, chị sẽ nghĩ cách giúp em.” Hách Mẫn nghĩ mình đã đoán đúng tâm tư Tống Noãn, tiếp tục thở than như tri kỷ.
Tống Noãn phát hiện ra bí mật của cô. Hách Mẫn rất lo sợ, dù rằng với nếp sống hiện đại thì việc này cũng không quá nghiêm trọng, thế nhưng dẫu sao cô vẫn là người đã có chồng, nếu bị đồn thổi ra ngoài sẽ rất khó nghe. Đặc biệt HY có một quy định bất thành văn, nếu đồng nghiệp nam và nữ phát sinh tình cảm văn phòng, thật xin lỗi, một trong hai sẽ phải rời khỏi công ty. Bởi vì ông chủ Vu Hoa Ưng từng nói: “Tôi không yêu cầu các anh chị coi công ty như gia đình, công việc là công việc, không nên mang áp lực công việc về nhà, cũng không cần mang những chuyện vụn vặn trong gia đình lên công ty!”
Dựa theo quy luật “bà tám” của văn phòng, chuyện như thế này lan truyền chỉ trong một ngày, trong hai mươi bốn tiếng nhất định sẽ khiến mọi người xôn xao. Thế nhưng đã qua một ngày một bên vẫn sóng yên biển lặng, chứng tỏ Tống Noãn không nói ra ngoài. Thế nên Hách Mẫn nóng lòng chờ đợi cơ hội thăm dò chuyện riêng tư của Tống Noãn, giữa phụ nữ nếu có bí mật sẽ càng thân nhau hơn, Hách Mẫn muốn đánh bài tình cảm.
Hách Mẫn không loan tin, cô nàng chỉ nói chuyện của Tống Noãn cho đồng nghiệp Giáp thân thiết nhất với mình, đồng thời dặn dò đồng nghiệp Giáp nhất định phải giữ bí mật; thế nhưng đồng nghiệp Giáp lại nhiều chuyện với đồng nghiệp Ất, cũng yêu cầu đồng nghiệp Ất bảo mật, qua nửa ngày, Giáp Ất Bính Đinh đều biết, Cách Cách cũng biết, bèn gửi tin nhắn cho Tống Noãn: “Bây giờ mọi người đang bàn tán về việc mày thừa nhận đã là người của Trương gia, thế nhưng Trương gia không cần mày.
May mà có Chu Cách Cách báo tin, cô nàng nói cho Tống Noãn biết, mọi người đều bàn tán rằng cô là con dâu tương lai nhà họ Trương, gia cảnh không được tốt; có người con nói cô và Trương Thịnh là gián điệp của tập đoàn Phong Hoa, ngoài mặt đến thực tập, trên thực tế là đến HY để làm gián điệp thương nghiệp.
Tống Noãn dở khóc dở cười: “Không ngờ hai đứa tao lại là một cặp kẻ trộm.”
“Không phải là một cặp kẻ trộm mà là gián điệp!” Chu Cách Cách nghiêm túc uốn nắn: “Mày thật xui xẻo, chưa lấy được thứ gì của Trương gia đã mang tội một thân.”
Cúp điệnthoại, thấy Hách Mẫn đi vào phòng làm việc, Tống Noãn biết y cúi đầu như đang bận rộn, cứ như bản thân mới là người bị bắt gặp yêu đương vụng trộm. Hách Mẫn vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tự nhiên vỗ vai Tống Noãn: “Sớm vậy.”
Tống Noãn ngẩng đầu lên: “Xin chào, chị Hách Mẫn, hôm nay có chuyện gì cần em giúp không?”
Hách Mẫn nhìn cô, đùa rằng: “Cô mà còn cần làm việc sao? Cô chủ nhỏ Trương gia?”
Nếu là người khác đùa bỡn, chắc chắn Tống Noãn sẽ trở mặt, thế nhưng đối phương lại là Hách Mẫn, là người hướng dẫn thực tập của cô, có thể chính là chìa khóa mở ra con đường sự nghiệp của cô nên không thể trở mặt. Trái lại còn phải tươi cười giải thích: “Chị à, đừng nghe người ta nói linh tinh, không phải vậy đâu.”
Càng phủ nhận người ta càng không tin, thấy vẻ mặt Hách Mẫn khác thường, Tống Noãn hết đường chối cãi, cô thở dài: “Làm cô chủ nhỏ tốt vậy sao?”
Tống Noãn tự thú khiến Hách Mẫn rất hài lòng, cô nàng lại gần Tống Noãn, làm ra vẻ hỏi han: “Thế nào? Mẹ Trương Thịnh có khó đối phó không, đám người Phong Hoa bảo bà chủ của họ trước nay đều rất khó chịu!”
Tống Noãn không biết nên gật đầu hay lắc đầu, lúng túng không biết nói sao cho phải.
“Ôi dào, thường thì mấy bà cô nhà nào chẳng khó lấy lòng, huống hồ là Trương gia? Sau này em có gì phiền não cứ đến tìm chị, dù gì chị cũng từng trải, chị sẽ nghĩ cách giúp em.” Hách Mẫn nghĩ mình đã đoán đúng tâm tư Tống Noãn, tiếp tục thở than như tri kỷ.
Tống Noãn phát hiện ra bí mật của cô. Hách Mẫn rất lo sợ, dù rằng với nếp sống hiện đại thì việc này cũng không quá nghiêm trọng, thế nhưng dẫu sao cô vẫn là người đã có chồng, nếu bị đồn thổi ra ngoài sẽ rất khó nghe. Đặc biệt HY có một quy định bất thành văn, nếu đồng nghiệp nam và nữ phát sinh tình cảm văn phòng, thật xin lỗi, một trong hai sẽ phải rời khỏi công ty. Bởi vì ông chủ Vu Hoa Ưng từng nói: “Tôi không yêu cầu các anh chị coi công ty như gia đình, công việc là công việc, không nên mang áp lực công việc về nhà, cũng không cần mang những chuyện vụn vặn trong gia đình lên công ty!”
Dựa theo quy luật “bà tám” của văn phòng, chuyện như thế này lan truyền chỉ trong một ngày, trong hai mươi bốn tiếng nhất định sẽ khiến mọi người xôn xao. Thế nhưng đã qua một ngày một bên vẫn sóng yên biển lặng, chứng tỏ Tống Noãn không nói ra ngoài. Thế nên Hách Mẫn nóng lòng chờ đợi cơ hội thăm dò chuyện riêng tư của Tống Noãn, giữa phụ nữ nếu có bí mật sẽ càng thân nhau hơn, Hách Mẫn muốn đánh bài tình cảm.
Hách Mẫn không loan tin, cô nàng chỉ nói chuyện của Tống Noãn cho đồng nghiệp Giáp thân thiết nhất với mình, đồng thời dặn dò đồng nghiệp Giáp nhất định phải giữ bí mật; thế nhưng đồng nghiệp Giáp lại nhiều chuyện với đồng nghiệp Ất, cũng yêu cầu đồng nghiệp Ất bảo mật, qua nửa ngày, Giáp Ất Bính Đinh đều biết, Cách Cách cũng biết, bèn gửi tin nhắn cho Tống Noãn: “Bây giờ mọi người đang bàn tán về việc mày thừa nhận đã là người của Trương gia, thế nhưng Trương gia không cần mày.
/85
|