Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng đắc ý dạt dào, không nghĩ tới chưa vui vẻ được bao lâu đã bị người kia áp đảo lên trên giường. Này tốt xấu gì cũng cần phải cho người ta có một chút thời gian để kịp phản ứng lại chứ, mỗi lần đều là như vậy, chẳng lẽ của phản xạ hình cung của cô thật sự không có dài như vậy sao? Khốn khiếp!
Hơi thở nóng rực của Đới Xuân Diệu phun lên trên mặt cô, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục cũng kịp có phản ứng, nhưng miệng lại bị anh ngăn chặn lại, chỉ còn lại có một tiếng ưmh bao phủ ở bên trong nụ hôn nóng bỏng bá đạo. Đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua môi cô, rơi vào trên đôi mắt của cô, trên cái mũi, trên gương mặt, lại trở về đôi bờ môi của cô, thật mạnh mút vào, cắn cắn. Nhiếp Tiểu Thiến đầu óc mơ màng, môi mới mở ra muốn nói gì đó, cái lưỡi linh hoạt của anh liền xâm nhập vào bên trong khoang miệng của cô, trở mình trằn trọc, một chút một chút cùng lưỡi đinh hương của cô dây dưa.
Nhìn như bá đạo lại lộ ra ôn nhu, hơi thở của anh ngày càng nóng rực, bàn tay to sớm đã từ vạt áo rộng thùng thình đi vào bên trong dò xét, chậm rãi hướng lên trên, rốt cục ở tại một chỗ khẽ nhô ra trên gò núi mới dừng lại, ngón tay thon dài leo lên đỉnh phấn hồng. Lên, nhẹ nhàng vân vê, một chút một chút, giống như đang đùa nghịch với đồ vật yêu quý.
Nhiếp Tiểu Thiến lúc này chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thử cử động thân mình căn bản là việc làm vô dụng, cô càng vặn vẹo, Đới Xuân Diệu hôn lại càng bá đạo, tràn đầy tham muốn giữ lấy. Theo đầu lưỡi ẩm ướt dao động đến vành tai của cô, cô rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ ngâm khẽ, trong lòng muốn cự tuyệt, thân thể lại không tự chủ được càng dán vào môi của anh vài phần.
Đới Xuân Diệu nhìn cô gái dưới thân sắc mặt ửng đỏ, bụng dưới trở nên căng thẳng, lại vùi đầu vào chiếc cổ trơn bóng của cô, lại liếm lại cắn, giống như một con chó nhỏ đang ăn một khúc xương ngon, trên tay cũng không nhàn rỗi, thay đổi cách khác nhẹ nhàng xoa nắn đỉnh núi của cô, da thịt của cô xúc cảm mềm mại, nhẵn nhụi, giống như là trứng gà, sau khi tắm xong thân thể của cô lộ ra một mùi thơm chỉ thuộc về một mình cô, tràn ngập dụ hoặc.
Chiếc lưỡi nóng bỏng ướt át mang theo sự run rẩy, Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt rên rỉ, cảm giác chính mình sắp hóa thành nước, y phục trên người sớm đã bị anh cởi ra hết, khụ, chỉ còn lại nội y màu hồng phấn, trong thân thể có một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời, vô ích, khụ, khát vọng bị lấp đầy, cô không tự chủ uốn éo, cử động mông, cố gắng đem thân của mình càng dán chặt vào anh, linh hoạt kết hợp với môi và lưỡi của anh.
“Ô ~ Ưmh ~ ưmh ~ a ~” cô rốt cuộc không khống chế được chính mình, phát ra âm thanh rên rỉ làm cô xấu hổ không thôi, âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên, hai mắt mê ly nhìn ghé vào trên người Đới Xuân Diệu, giật mình sửng sốt, như thế nào lại là người này!
“Chờ, chờ a ~ anh, anh chẳng phải là GAY sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khắc chế giọng nói run rẩy của mình, hai tay chống đầu Đới Xuân Diệu phòng ngừa anh tiếp tục dời xuống.
“Tôi đã từng nói thế sao?” đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Đới Xuân nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
“Tôi, tôi không cần, ngừng, ngừng...... ô~ ưmh ~”
Nhiếp Tiểu Thiến gấp rút hô ngừng, nói thật, cô xác thực là nghĩ tới vội vàng tìm một người đàn ông, nhưng cô cũng không phải là một cô gái dễ rãi, dù sao mới biết Đới Xuân Diệu cũng chưa được bao lâu a, nhưng sự tình dường như đã phát triển đến mức cô không thể khống chế được.
“Nhưng là, dường như đã không còn kịp nữa rồi” Đới Xuân Diệu thống khổ cười cười, bắt được tay cô đặt vào anh bạn nhỏ của mình, thật nóng.
Ô~ này này chính là pin số bảy a~, rõ ràng đây chính là quả dưa chuột lớn nha ~ ô ô ô ô ~~ họa là từ ở miệng mà ra, hoạn từ miệng mà vào, ô ô ô ~ mình bị lừa rồi, bị lừa rồi ~ Nhiếp Tiểu Thiến nhìn anh bạn nhỏ nóng hổi trong tay dở khóc dở cười, nhưng là thân thể cũng rất khát vọng tiếp tục.
Không đợi cô trả lời, Đới Xuân Diệu lại cúi xuống, hôn xuống rốn cô, vừa làm cho bàn tay mềm mại của Nhiếp Tiểu Thiến đang che anh bạn nhỏ của mình chậm rãi di động.
“A ~ ưmh~~ ưmh~a ~~” Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục bị lạc lý trí, phát ra một trận lại một trận thanh âm rên rỉ
Mới đầu cô còn chưa quen với sự đụng chạm của anh, lớn mà ngượng ngùng, nhưng là giờ khắc này dĩ nhiên chẳng quan tâm nhiều đến như vậy, chính là mạnh mẽ uốn éo, cử động thân thể của mình phối hợp với những nụ hôn nóng bỏng của anh.
Một dòng điện mãnh liệt chạy qua thân thể, nơi bụng ấm áp lại hết sức trống trải, thật muốn có đồ đến lấp đầy nó.
“ưmh ~”
Ngón tay của Đới Xuân Diệu từ bên cạnh eo thăm dò đi vào, cô phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Hoa nhị bị anh nắm giữ ở đầu ngón tay, thật mạnh vân vê. Chà xát, mãnh liệt run rẩy cùng cảm giác trống rỗng truyền đến, kích thích làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác cả thân nhẹ bẫng. Rung động, ngọt ngào. Trong hoa huyệt tuôn ra từng đợt từng đợt hoa mật. Chỗ rậm rạp trong hoa huyệt sớm đã nước chảy róc rách, thấm ướt nội y hồng nhạt.
“Thân thể so với miệng của cô thành thật hơn.” Đới Xuân Diệu tà ác nhìn Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt mê ly, biểu tình thống khổ ở dưới thân, đôi môi lại dời về trên môi của cô, cùng cái lưỡi đinh hương của cô giao triền.
“ưmh ~ưmh a ~”
Trong lúc mất đi ý thức, chân của Nhiếp Tiểu Thiến quấn chặt lấy eo của Đới Xuân Diệu. Thắt lưng thật cường tráng, mà quần áo trên người anh cũng sớm đã cởi ra hết từ lâu, phụt. Cách nội y nở ra thật lớn. Quần sít sao chống đỡ nổi mật đạo. Vì để giảm bớt thống khổ, anh nhịn không được nhẹ nhàng ma sát.
Nhiếp Tiểu Thiến vốn là đang chìm trong tình dục, đỉnh núi bị anh trêu chọc. Chuẩn bị nhịn không được, run rẩy. Trong chỗ sâu nhất của rừng rậm từng đợt từng đợt nước tuôn ra, chính là bụng của cô đột nhiên hơi hơi đau, sự ấm áp vừa rồi dần dần thối lui, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa trướng. Bỗng nhiên một loại dự cảm phi thường xấu thản nhiên hiện lên.
Đới Xuân Diệu một bên hôn môi Nhiếp Tiểu Thiến, xoa nắn tiểu gò của cô, một bên giúp cô bỏ đi vật che cuối cùng. Ngón tay tham lam dò xét vào bên trong suối nước róc ránh, chỉ cảm thấy so với vừa rồi đã ươn ướt một chút. Xem chừng hỏa hầu cũng không xê xích gì nhiều, liền đem anh bạn nhỏ đang sục sôi ý chí chiến đấu của mình chống đỡ lên mật đạo. Dự định tiến vào chi cảnh thần bí mong đợi đã lâu kia.
“Chờ một chút!” Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên hô một tiếng, giọng nói khàn khàn, nhưng đáy mắt lại có vài phần thanh tỉnh.
“Anh, mau chạy ra ngoài!” trong giọng nói của cô mang theo vài phần sợ hãi.
“Làm sao vậy? Sợ hãi ? Đây là lần đầu tiên của cô sao?” Đới Xuân Diệu cố nén dục vọng đem anh bạn nhỏ rút, đi ra, dè dặt hỏi.
Nhiếp Tiểu Thiến không e dè đưa tay chụp tới. Móa! Một tay máu a! Quả nhiên!
“A! Tại sao lại có thể như vậy? Tôi rõ ràng là chưa có đi vào?” Đới Xuân Diệu trên mặt gặp biến không sợ hãi, lần đầu tiên có sắc mặt kinh hoảng!
“Đáng ghét! Tôi đến kỳ nguyệt san!!!”
Trong phòng truyền ra một trận kêu rên tê tâm liệt phế, chỉ thấy Đới Xuân Diệu ôm lấy một mớ chăn ga, quần áo ở trên giường chạy vọt vào phòng vệ sinh, tiếp theo bên trong vang lên tiếng xả nước rào rào.
Nhiếp Tiểu Thiến thập phần u buồn nằm ở trên giường, nhìn Đới Xuân Diệu bưng trà đưa nước giặt quần áo, chỉ cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ, nếu không phải là kỳ nguyệt san đúng lúc đến thăm, cô cùng Đới Xuân Diệu chẳng phải là sẽ….!!! Cầm thú! Siêu cấp lừa đảo a! Người này làm sao có thể là đồng tính luyến ái a! Rõ ràng chính là một con sói khỏe mạnh! Vừa rồi như vậy kịch liệt hôn cô, là đang đem mình thành trò giải khuây sao!
“Tiểu Thiến, tôi vừa nấu gừng với đường đỏ, nhân lúc nó vẫn còn nóng cô uống đi, như vậy sẽ không còn khó chịu nữa.” Đới Xuân Diệu ân cần đưa lên một bát canh gừng, cũng không phải là muốn săn sóc một muỗng lại một muỗng đút cho Nhiếp Tiểu Thiến uống. Tiểu Thiến chỉ hơi ngửa đầu lên, ánh mắt hướng lên trời xem, không để ý đến anh.
“Tiểu Thiến ôi chao ~ Tiểu Thiến đáng yêu của tôi ơi, ngoan ~ mau uống đi, đừng cùng chính mình băn khoăn nữa.” Ôn tồn dụ dỗ đôi câu, lại hướng bát canh gừng vào gần miệng cô.
Tiểu Thiến ngẹo đầu, trừng mắt lạnh nhìn Đới Xuân Diệu, lạnh lùng nói: “Tại sao phải đóng giả là người đồng tính luyến ái!”
Đới Xuân Diệu sửng sốt, ánh mắt trống rỗng không dám nhìn thẳng vào cô, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa từng nói tôi là đồng tính luyến ái a, là cô vẫn cho là như thế a.”
“Vẫn còn mạnh miệng! Khi tôi nói anh là GAY, anh vì sao chưa bao giờ phủ nhận? Không phủ nhận chính là chấp nhận! Chấp nhận chính là chính anh thừa nhận! Hừ, tên đại lừa đảo!” Không biết vì sao, sau khi biết được Đới Xuân Diệu định hướng tình dục bình thường, trong lòng cô lại thật sự rất vui vẻ a, nhưng là lại có điểm tức giận, anh ta dựa vào cái gì mà muốn lừa cô, đem cô trở thành đứa ngốc!
Đới Xuân Diệu cúi đầu, nhỏ giọng kháng nghị, miệng rầm rì, chột dạ không dám nhìn thẳng vào cô. Nếu là ở trong công ty, anh đã sớm đem nhân viên như vậy khai trừ rồi, rõ ràng là chính cô hiểu sai, còn muốn đem sai lầm đỗ lỗi lên trên người anh, nhưng là không biết vì cái gì, đối mặt với Nhiếp Tiểu Thiến, anh luôn không tức giận được, tình nguyện là một người chồng bị một người vợ nhỏ khinh bỉ, cũng không nguyện ý cùng cô trợn mắt.
Lại nói trở lại, ngẫu nhiên có cảm giác nam nhân làm thiếp cũng không phải là rất xấu a?
“Không nói sao? Chột dạ sao? Nói, anh tiếp cận tôi là có mục đích gì?”
Mục đích! Móa ! Có thể có mục đích gì sao! Đới Xuân Diệu không nói gì ngửa mặt nhìn trời.
“Nếu không phải như vậy, cô có thể để cho tôi ở chung với cô sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt, không hiểu được ý tứ của anh, cái hiểu cái không theo dõi anh.
“Không hiểu cũng chẳng sao, dù sao chúng ta hiện tại cũng đã là gạo nấu thành cơm, tôi đã là người của cô, cô không thể chơi xấu tôi!” Đới Xuân Diệu khẽ nhếch khóe miệng, đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ngơ ngác, ngây ngốc kéo vào trong lòng.
A!Con mẹ nó! Tên cầm thú này nói gì? Này rõ ràng chính là ép mua ép bán a, Nhiếp Tiểu Thiến cô căn bản cũng không có như anh ta nói a!
“Hừ, là do kỳ nguyệt san ngăn cản gạo nấu thành cơm, cũng không phải là một tên lừa đảo như anh!” Nhiếp Tiểu Thiến cắn răng phản bác, cô có một loại dự cảm phi thường xấu, rất có thể về sau cô không thoát ra khỏi có quan hệ với người này được.
“Tôi không phải là tên lừa đảo” Đới Xuân Diệu chau mày, quệt miệng bộ dạng ủy khuất “Cô không nhận ra sao, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ rồi, thiếu chút nữa liền đem anh bạn nhỏ của tôi cùng phun ra, cô chẳng lẽ còn nghĩ không muốn chịu trách nhiệm sao ~ cô, cô quả thật là kẻ bạc tình!”
Bạc… Kẻ bạc tình? Bạc than bùn a! Anh mới là kẻ lưu manh bạc tình! Gái già này một không có thượng anh, hai không có nợ tiền anh, vì sao lại phải chịu trách nhiệm với anh! Nói sau, nếu nói về chịu trách nhiệm thì cũng là anh phải chịu trách nhiệm với tôi! Mặt dày mày dạn còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn có đổi trắng thay đen như vậy! Hơi quá đáng, rất là khi dễ người!! Nhiếp Tiểu Thiến cô là người dễ bị bắt nạt vậy hay sao! A a a a a!
Nhiếp Tiểu Thiến giãy ra khỏi cái ôm ấp của anh, đem chăn mềm quấn quanh thân mình, quay người đi không để ý tới anh nữa.
Bầu không khí trong phòng có vẻ ngưng trọng, Đới Xuân Diệu lấy tay chọc chọc cô, không thấy cô có phản ứng gặp, đoán rằng cô đang tức giận, vội hỏi: “Tiểu Thiến a ~ tâm can của tôi a~ cô cũng đừng nóng giận nha! Trong thời gian kinh nguyệt nếu mà tức giận sẽ dễ làm cho mình già đi, còn nữa cô đã ba mươi rồi, rốt cuộc cũng không chịu được giằng co a ~ tiểu tâm can của tôi ơi~”
Phốc~ một tiếng, Nhiếp Tiểu Thiến đứng dậy, u oán chờ Đới Xuân Diệu! Trừ bỏ bộ ngực bên ngoài của cô, tuổi cũng là một điều cấm kỵ khác của cô. Đới Xuân Diệu này quả thật là không muốn sống nữa rồi, ở một buổi tối mà liên tục chạm đến hai điều cấm kỵ của cô, anh ta cảm thấy bản thân sống quá lâu đây!
“Tôi hai mươi chín tuổi rưỡi! Anh mới ba mươi tuổi! Gừ……ư!” Nhiếp Tiểu Thiến phát uy, kéo theo tiếng gầm gừ, một tiếng rú này tác động đến bụng, từng cơn đau cuộn đến, cô nhịn không được nhăn mi lại, tiếp tục ngã xuống giường giả chết.
“Đúng, đúng, đúng, Tiểu Thiến nhà chúng ta năm nay hai mươi chín tuổi, tuổi trẻ chính trực, xem khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, rõ ràng chính là một đứa trẻ mập đây~”
“......”
“Tiểu Thiến a~, cô không chịu trách nhiệm với tôi, vậy tôi đành phải chịu trách nhiệm với cô.” Đới Xuân Diệu sửa sang lại giọng nói, giống như là suy sâu tính kỹ thật lâu, nói: “Kỳ thật cô thật sự rất tốt, tôi cảm thấy hai chúng ta là một đôi cũng thích hợp, cô xem đi, cô đơn thuần thiện lương không ham vật chất, tôi anh tuấn tuổi trẻ lại nhiều tiền, cả hai chúng ta đều là người độc thân, không bằng hai ta kết thành một đôi đi.”
“Anh quá nhỏ, không thích hợp với tôi.” Nhiếp Tiểu Thiến trầm mặc một lát, thở dài nói.
“Thích hợp hay không không phải là ở tuổi tác, chẳng lẽ cô thật sự muốn tìm một ông chú mặt mũi râu quai nón sao? Dù sao tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp. Nói sau, cô đều đã bị tôi xem hết, sờ cũng đã sờ, dù sao tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!” Đới Xuân Diệu nằm ở bên cạnh cô, bộ dáng vô lại.
“Xuân Diệu, kỳ thật, anh còn trẻ, còn có nhiều thời gian.” Nhiếp Tiểu Thiến đưa lưng về phía anh, cảm xúc phức tạp “Nhưng là tôi đã không còn thời gian để chơi bời. Tôi chỉ muốn tìm một người để kết hôn.”
Giọng nói của cô tràn ngập sự chua xót ở trong lòng, làm cho trong lòng Đới Xuân Diệu rất khó chịu, anh nhìn chằm chằm lưng của cô, suy tư vài giây, nói: “Cô sao lại nghĩ rằng tôi là chơi bời? Tôi cũng muốn tìm một người để kết hôn.”
A! Thật đáng ghét! Đây là muốn ồn ào loại nào! Anh ta rốt cuộc là muốn ồn ào loại nào!! Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy phiền não, người này như thế nào nói cũng đều không thông đây~ anh ta đây là muốn đùa chơi bức chết cô sao! Bức chết cô sao!
“Anh rốt cuộc vừa ý tôi ở điểm nào? Tôi thay đổi là được chứ gì?”
“Tôi cũng không biết” Đới Xuân Diệu cúi đầu suy nghĩ, nói: “Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy cô cảm thấy cô đặc biệt sạch sẽ, không giống như những người con gái khác, mang theo thành kiến nhìn người.”
Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến hoàn toàn hóa đá, sạch sẽ? Bộ dáng của cô ngược lại rất sạch sẽ, nhưng là trong lòng, chậc chậc ~ cô lần đầu tiên thấy cô rõ ràng là mang theo sắc dục, hun tâm ánh mắt sao~ ở đâu sạch sẽ ? Người này không phải là mắt có vấn đề đó chứ? Hay là chỉ số thông minh tỷ lệ nghịch với chỉ số đẹp trai?
Nhất kiến chung tình ~a!Con mẹ nó! Đã lớn như vậy còn chơi trò nhất kiến chung tình! Cũng chỉ làm cho người ta kinh hãi tám đảm? Nói trở lại, người này sẽ không không có yêu phụ nữ đó chứ? Có nên nói cho anh ta biết mình chỉ là thèm thuồng sắc đẹp của anh ta mà thôi không đây?
Quên đi, vẫn là không nên làm thương tổn tâm linh nhỏ bé của mỹ nhân!
Hơi thở nóng rực của Đới Xuân Diệu phun lên trên mặt cô, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục cũng kịp có phản ứng, nhưng miệng lại bị anh ngăn chặn lại, chỉ còn lại có một tiếng ưmh bao phủ ở bên trong nụ hôn nóng bỏng bá đạo. Đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua môi cô, rơi vào trên đôi mắt của cô, trên cái mũi, trên gương mặt, lại trở về đôi bờ môi của cô, thật mạnh mút vào, cắn cắn. Nhiếp Tiểu Thiến đầu óc mơ màng, môi mới mở ra muốn nói gì đó, cái lưỡi linh hoạt của anh liền xâm nhập vào bên trong khoang miệng của cô, trở mình trằn trọc, một chút một chút cùng lưỡi đinh hương của cô dây dưa.
Nhìn như bá đạo lại lộ ra ôn nhu, hơi thở của anh ngày càng nóng rực, bàn tay to sớm đã từ vạt áo rộng thùng thình đi vào bên trong dò xét, chậm rãi hướng lên trên, rốt cục ở tại một chỗ khẽ nhô ra trên gò núi mới dừng lại, ngón tay thon dài leo lên đỉnh phấn hồng. Lên, nhẹ nhàng vân vê, một chút một chút, giống như đang đùa nghịch với đồ vật yêu quý.
Nhiếp Tiểu Thiến lúc này chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thử cử động thân mình căn bản là việc làm vô dụng, cô càng vặn vẹo, Đới Xuân Diệu hôn lại càng bá đạo, tràn đầy tham muốn giữ lấy. Theo đầu lưỡi ẩm ướt dao động đến vành tai của cô, cô rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ ngâm khẽ, trong lòng muốn cự tuyệt, thân thể lại không tự chủ được càng dán vào môi của anh vài phần.
Đới Xuân Diệu nhìn cô gái dưới thân sắc mặt ửng đỏ, bụng dưới trở nên căng thẳng, lại vùi đầu vào chiếc cổ trơn bóng của cô, lại liếm lại cắn, giống như một con chó nhỏ đang ăn một khúc xương ngon, trên tay cũng không nhàn rỗi, thay đổi cách khác nhẹ nhàng xoa nắn đỉnh núi của cô, da thịt của cô xúc cảm mềm mại, nhẵn nhụi, giống như là trứng gà, sau khi tắm xong thân thể của cô lộ ra một mùi thơm chỉ thuộc về một mình cô, tràn ngập dụ hoặc.
Chiếc lưỡi nóng bỏng ướt át mang theo sự run rẩy, Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt rên rỉ, cảm giác chính mình sắp hóa thành nước, y phục trên người sớm đã bị anh cởi ra hết, khụ, chỉ còn lại nội y màu hồng phấn, trong thân thể có một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời, vô ích, khụ, khát vọng bị lấp đầy, cô không tự chủ uốn éo, cử động mông, cố gắng đem thân của mình càng dán chặt vào anh, linh hoạt kết hợp với môi và lưỡi của anh.
“Ô ~ Ưmh ~ ưmh ~ a ~” cô rốt cuộc không khống chế được chính mình, phát ra âm thanh rên rỉ làm cô xấu hổ không thôi, âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên, hai mắt mê ly nhìn ghé vào trên người Đới Xuân Diệu, giật mình sửng sốt, như thế nào lại là người này!
“Chờ, chờ a ~ anh, anh chẳng phải là GAY sao?” Nhiếp Tiểu Thiến khắc chế giọng nói run rẩy của mình, hai tay chống đầu Đới Xuân Diệu phòng ngừa anh tiếp tục dời xuống.
“Tôi đã từng nói thế sao?” đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Đới Xuân nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
“Tôi, tôi không cần, ngừng, ngừng...... ô~ ưmh ~”
Nhiếp Tiểu Thiến gấp rút hô ngừng, nói thật, cô xác thực là nghĩ tới vội vàng tìm một người đàn ông, nhưng cô cũng không phải là một cô gái dễ rãi, dù sao mới biết Đới Xuân Diệu cũng chưa được bao lâu a, nhưng sự tình dường như đã phát triển đến mức cô không thể khống chế được.
“Nhưng là, dường như đã không còn kịp nữa rồi” Đới Xuân Diệu thống khổ cười cười, bắt được tay cô đặt vào anh bạn nhỏ của mình, thật nóng.
Ô~ này này chính là pin số bảy a~, rõ ràng đây chính là quả dưa chuột lớn nha ~ ô ô ô ô ~~ họa là từ ở miệng mà ra, hoạn từ miệng mà vào, ô ô ô ~ mình bị lừa rồi, bị lừa rồi ~ Nhiếp Tiểu Thiến nhìn anh bạn nhỏ nóng hổi trong tay dở khóc dở cười, nhưng là thân thể cũng rất khát vọng tiếp tục.
Không đợi cô trả lời, Đới Xuân Diệu lại cúi xuống, hôn xuống rốn cô, vừa làm cho bàn tay mềm mại của Nhiếp Tiểu Thiến đang che anh bạn nhỏ của mình chậm rãi di động.
“A ~ ưmh~~ ưmh~a ~~” Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục bị lạc lý trí, phát ra một trận lại một trận thanh âm rên rỉ
Mới đầu cô còn chưa quen với sự đụng chạm của anh, lớn mà ngượng ngùng, nhưng là giờ khắc này dĩ nhiên chẳng quan tâm nhiều đến như vậy, chính là mạnh mẽ uốn éo, cử động thân thể của mình phối hợp với những nụ hôn nóng bỏng của anh.
Một dòng điện mãnh liệt chạy qua thân thể, nơi bụng ấm áp lại hết sức trống trải, thật muốn có đồ đến lấp đầy nó.
“ưmh ~”
Ngón tay của Đới Xuân Diệu từ bên cạnh eo thăm dò đi vào, cô phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Hoa nhị bị anh nắm giữ ở đầu ngón tay, thật mạnh vân vê. Chà xát, mãnh liệt run rẩy cùng cảm giác trống rỗng truyền đến, kích thích làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác cả thân nhẹ bẫng. Rung động, ngọt ngào. Trong hoa huyệt tuôn ra từng đợt từng đợt hoa mật. Chỗ rậm rạp trong hoa huyệt sớm đã nước chảy róc rách, thấm ướt nội y hồng nhạt.
“Thân thể so với miệng của cô thành thật hơn.” Đới Xuân Diệu tà ác nhìn Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt mê ly, biểu tình thống khổ ở dưới thân, đôi môi lại dời về trên môi của cô, cùng cái lưỡi đinh hương của cô giao triền.
“ưmh ~ưmh a ~”
Trong lúc mất đi ý thức, chân của Nhiếp Tiểu Thiến quấn chặt lấy eo của Đới Xuân Diệu. Thắt lưng thật cường tráng, mà quần áo trên người anh cũng sớm đã cởi ra hết từ lâu, phụt. Cách nội y nở ra thật lớn. Quần sít sao chống đỡ nổi mật đạo. Vì để giảm bớt thống khổ, anh nhịn không được nhẹ nhàng ma sát.
Nhiếp Tiểu Thiến vốn là đang chìm trong tình dục, đỉnh núi bị anh trêu chọc. Chuẩn bị nhịn không được, run rẩy. Trong chỗ sâu nhất của rừng rậm từng đợt từng đợt nước tuôn ra, chính là bụng của cô đột nhiên hơi hơi đau, sự ấm áp vừa rồi dần dần thối lui, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa trướng. Bỗng nhiên một loại dự cảm phi thường xấu thản nhiên hiện lên.
Đới Xuân Diệu một bên hôn môi Nhiếp Tiểu Thiến, xoa nắn tiểu gò của cô, một bên giúp cô bỏ đi vật che cuối cùng. Ngón tay tham lam dò xét vào bên trong suối nước róc ránh, chỉ cảm thấy so với vừa rồi đã ươn ướt một chút. Xem chừng hỏa hầu cũng không xê xích gì nhiều, liền đem anh bạn nhỏ đang sục sôi ý chí chiến đấu của mình chống đỡ lên mật đạo. Dự định tiến vào chi cảnh thần bí mong đợi đã lâu kia.
“Chờ một chút!” Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên hô một tiếng, giọng nói khàn khàn, nhưng đáy mắt lại có vài phần thanh tỉnh.
“Anh, mau chạy ra ngoài!” trong giọng nói của cô mang theo vài phần sợ hãi.
“Làm sao vậy? Sợ hãi ? Đây là lần đầu tiên của cô sao?” Đới Xuân Diệu cố nén dục vọng đem anh bạn nhỏ rút, đi ra, dè dặt hỏi.
Nhiếp Tiểu Thiến không e dè đưa tay chụp tới. Móa! Một tay máu a! Quả nhiên!
“A! Tại sao lại có thể như vậy? Tôi rõ ràng là chưa có đi vào?” Đới Xuân Diệu trên mặt gặp biến không sợ hãi, lần đầu tiên có sắc mặt kinh hoảng!
“Đáng ghét! Tôi đến kỳ nguyệt san!!!”
Trong phòng truyền ra một trận kêu rên tê tâm liệt phế, chỉ thấy Đới Xuân Diệu ôm lấy một mớ chăn ga, quần áo ở trên giường chạy vọt vào phòng vệ sinh, tiếp theo bên trong vang lên tiếng xả nước rào rào.
Nhiếp Tiểu Thiến thập phần u buồn nằm ở trên giường, nhìn Đới Xuân Diệu bưng trà đưa nước giặt quần áo, chỉ cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ, nếu không phải là kỳ nguyệt san đúng lúc đến thăm, cô cùng Đới Xuân Diệu chẳng phải là sẽ….!!! Cầm thú! Siêu cấp lừa đảo a! Người này làm sao có thể là đồng tính luyến ái a! Rõ ràng chính là một con sói khỏe mạnh! Vừa rồi như vậy kịch liệt hôn cô, là đang đem mình thành trò giải khuây sao!
“Tiểu Thiến, tôi vừa nấu gừng với đường đỏ, nhân lúc nó vẫn còn nóng cô uống đi, như vậy sẽ không còn khó chịu nữa.” Đới Xuân Diệu ân cần đưa lên một bát canh gừng, cũng không phải là muốn săn sóc một muỗng lại một muỗng đút cho Nhiếp Tiểu Thiến uống. Tiểu Thiến chỉ hơi ngửa đầu lên, ánh mắt hướng lên trời xem, không để ý đến anh.
“Tiểu Thiến ôi chao ~ Tiểu Thiến đáng yêu của tôi ơi, ngoan ~ mau uống đi, đừng cùng chính mình băn khoăn nữa.” Ôn tồn dụ dỗ đôi câu, lại hướng bát canh gừng vào gần miệng cô.
Tiểu Thiến ngẹo đầu, trừng mắt lạnh nhìn Đới Xuân Diệu, lạnh lùng nói: “Tại sao phải đóng giả là người đồng tính luyến ái!”
Đới Xuân Diệu sửng sốt, ánh mắt trống rỗng không dám nhìn thẳng vào cô, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa từng nói tôi là đồng tính luyến ái a, là cô vẫn cho là như thế a.”
“Vẫn còn mạnh miệng! Khi tôi nói anh là GAY, anh vì sao chưa bao giờ phủ nhận? Không phủ nhận chính là chấp nhận! Chấp nhận chính là chính anh thừa nhận! Hừ, tên đại lừa đảo!” Không biết vì sao, sau khi biết được Đới Xuân Diệu định hướng tình dục bình thường, trong lòng cô lại thật sự rất vui vẻ a, nhưng là lại có điểm tức giận, anh ta dựa vào cái gì mà muốn lừa cô, đem cô trở thành đứa ngốc!
Đới Xuân Diệu cúi đầu, nhỏ giọng kháng nghị, miệng rầm rì, chột dạ không dám nhìn thẳng vào cô. Nếu là ở trong công ty, anh đã sớm đem nhân viên như vậy khai trừ rồi, rõ ràng là chính cô hiểu sai, còn muốn đem sai lầm đỗ lỗi lên trên người anh, nhưng là không biết vì cái gì, đối mặt với Nhiếp Tiểu Thiến, anh luôn không tức giận được, tình nguyện là một người chồng bị một người vợ nhỏ khinh bỉ, cũng không nguyện ý cùng cô trợn mắt.
Lại nói trở lại, ngẫu nhiên có cảm giác nam nhân làm thiếp cũng không phải là rất xấu a?
“Không nói sao? Chột dạ sao? Nói, anh tiếp cận tôi là có mục đích gì?”
Mục đích! Móa ! Có thể có mục đích gì sao! Đới Xuân Diệu không nói gì ngửa mặt nhìn trời.
“Nếu không phải như vậy, cô có thể để cho tôi ở chung với cô sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến sửng sốt, không hiểu được ý tứ của anh, cái hiểu cái không theo dõi anh.
“Không hiểu cũng chẳng sao, dù sao chúng ta hiện tại cũng đã là gạo nấu thành cơm, tôi đã là người của cô, cô không thể chơi xấu tôi!” Đới Xuân Diệu khẽ nhếch khóe miệng, đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ngơ ngác, ngây ngốc kéo vào trong lòng.
A!Con mẹ nó! Tên cầm thú này nói gì? Này rõ ràng chính là ép mua ép bán a, Nhiếp Tiểu Thiến cô căn bản cũng không có như anh ta nói a!
“Hừ, là do kỳ nguyệt san ngăn cản gạo nấu thành cơm, cũng không phải là một tên lừa đảo như anh!” Nhiếp Tiểu Thiến cắn răng phản bác, cô có một loại dự cảm phi thường xấu, rất có thể về sau cô không thoát ra khỏi có quan hệ với người này được.
“Tôi không phải là tên lừa đảo” Đới Xuân Diệu chau mày, quệt miệng bộ dạng ủy khuất “Cô không nhận ra sao, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ rồi, thiếu chút nữa liền đem anh bạn nhỏ của tôi cùng phun ra, cô chẳng lẽ còn nghĩ không muốn chịu trách nhiệm sao ~ cô, cô quả thật là kẻ bạc tình!”
Bạc… Kẻ bạc tình? Bạc than bùn a! Anh mới là kẻ lưu manh bạc tình! Gái già này một không có thượng anh, hai không có nợ tiền anh, vì sao lại phải chịu trách nhiệm với anh! Nói sau, nếu nói về chịu trách nhiệm thì cũng là anh phải chịu trách nhiệm với tôi! Mặt dày mày dạn còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn có đổi trắng thay đen như vậy! Hơi quá đáng, rất là khi dễ người!! Nhiếp Tiểu Thiến cô là người dễ bị bắt nạt vậy hay sao! A a a a a!
Nhiếp Tiểu Thiến giãy ra khỏi cái ôm ấp của anh, đem chăn mềm quấn quanh thân mình, quay người đi không để ý tới anh nữa.
Bầu không khí trong phòng có vẻ ngưng trọng, Đới Xuân Diệu lấy tay chọc chọc cô, không thấy cô có phản ứng gặp, đoán rằng cô đang tức giận, vội hỏi: “Tiểu Thiến a ~ tâm can của tôi a~ cô cũng đừng nóng giận nha! Trong thời gian kinh nguyệt nếu mà tức giận sẽ dễ làm cho mình già đi, còn nữa cô đã ba mươi rồi, rốt cuộc cũng không chịu được giằng co a ~ tiểu tâm can của tôi ơi~”
Phốc~ một tiếng, Nhiếp Tiểu Thiến đứng dậy, u oán chờ Đới Xuân Diệu! Trừ bỏ bộ ngực bên ngoài của cô, tuổi cũng là một điều cấm kỵ khác của cô. Đới Xuân Diệu này quả thật là không muốn sống nữa rồi, ở một buổi tối mà liên tục chạm đến hai điều cấm kỵ của cô, anh ta cảm thấy bản thân sống quá lâu đây!
“Tôi hai mươi chín tuổi rưỡi! Anh mới ba mươi tuổi! Gừ……ư!” Nhiếp Tiểu Thiến phát uy, kéo theo tiếng gầm gừ, một tiếng rú này tác động đến bụng, từng cơn đau cuộn đến, cô nhịn không được nhăn mi lại, tiếp tục ngã xuống giường giả chết.
“Đúng, đúng, đúng, Tiểu Thiến nhà chúng ta năm nay hai mươi chín tuổi, tuổi trẻ chính trực, xem khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, rõ ràng chính là một đứa trẻ mập đây~”
“......”
“Tiểu Thiến a~, cô không chịu trách nhiệm với tôi, vậy tôi đành phải chịu trách nhiệm với cô.” Đới Xuân Diệu sửa sang lại giọng nói, giống như là suy sâu tính kỹ thật lâu, nói: “Kỳ thật cô thật sự rất tốt, tôi cảm thấy hai chúng ta là một đôi cũng thích hợp, cô xem đi, cô đơn thuần thiện lương không ham vật chất, tôi anh tuấn tuổi trẻ lại nhiều tiền, cả hai chúng ta đều là người độc thân, không bằng hai ta kết thành một đôi đi.”
“Anh quá nhỏ, không thích hợp với tôi.” Nhiếp Tiểu Thiến trầm mặc một lát, thở dài nói.
“Thích hợp hay không không phải là ở tuổi tác, chẳng lẽ cô thật sự muốn tìm một ông chú mặt mũi râu quai nón sao? Dù sao tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp. Nói sau, cô đều đã bị tôi xem hết, sờ cũng đã sờ, dù sao tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!” Đới Xuân Diệu nằm ở bên cạnh cô, bộ dáng vô lại.
“Xuân Diệu, kỳ thật, anh còn trẻ, còn có nhiều thời gian.” Nhiếp Tiểu Thiến đưa lưng về phía anh, cảm xúc phức tạp “Nhưng là tôi đã không còn thời gian để chơi bời. Tôi chỉ muốn tìm một người để kết hôn.”
Giọng nói của cô tràn ngập sự chua xót ở trong lòng, làm cho trong lòng Đới Xuân Diệu rất khó chịu, anh nhìn chằm chằm lưng của cô, suy tư vài giây, nói: “Cô sao lại nghĩ rằng tôi là chơi bời? Tôi cũng muốn tìm một người để kết hôn.”
A! Thật đáng ghét! Đây là muốn ồn ào loại nào! Anh ta rốt cuộc là muốn ồn ào loại nào!! Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy phiền não, người này như thế nào nói cũng đều không thông đây~ anh ta đây là muốn đùa chơi bức chết cô sao! Bức chết cô sao!
“Anh rốt cuộc vừa ý tôi ở điểm nào? Tôi thay đổi là được chứ gì?”
“Tôi cũng không biết” Đới Xuân Diệu cúi đầu suy nghĩ, nói: “Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy cô cảm thấy cô đặc biệt sạch sẽ, không giống như những người con gái khác, mang theo thành kiến nhìn người.”
Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến hoàn toàn hóa đá, sạch sẽ? Bộ dáng của cô ngược lại rất sạch sẽ, nhưng là trong lòng, chậc chậc ~ cô lần đầu tiên thấy cô rõ ràng là mang theo sắc dục, hun tâm ánh mắt sao~ ở đâu sạch sẽ ? Người này không phải là mắt có vấn đề đó chứ? Hay là chỉ số thông minh tỷ lệ nghịch với chỉ số đẹp trai?
Nhất kiến chung tình ~a!Con mẹ nó! Đã lớn như vậy còn chơi trò nhất kiến chung tình! Cũng chỉ làm cho người ta kinh hãi tám đảm? Nói trở lại, người này sẽ không không có yêu phụ nữ đó chứ? Có nên nói cho anh ta biết mình chỉ là thèm thuồng sắc đẹp của anh ta mà thôi không đây?
Quên đi, vẫn là không nên làm thương tổn tâm linh nhỏ bé của mỹ nhân!
/35
|