Bên trong Thanh Trì cung vẫn an tĩnh như trước, nhưng lại bị luồng khí tức ngột ngạt bao phủ.
Phượng Nhiễm đang ngồi trên đại điện nghe Trường Khuyết hồi bẩm về việc gần đây tại Uyên Lĩnh chiểu trạch tiên quân tới triều bái nhiều như cá diếc vượt sông, nàng nhếch miệng, khua tay nói: "Trường Khuyết, không cần nói nữa."
Thanh âm của nàng có chút mệt mỏi, xoa xoa mi tâm rồi nói: "Về sau những chuyện này không cần phải hồi bẩm đâu, tránh cho Hậu Trì nghe được."
Trường Khuyết hiểu rõ ý của Phượng Nhiễm, khẽ thở dài, cúi đầu không nói nữa.
Đại hôn của Bạch Quyết chân thần đã gần kề, hết thảy tiên yêu thần ma trong tam giới đều đổ xô tới chúc mừng, Thiên cung đã xóa bỏ hết mọi thù địch với Thanh Mục thượng quân ngày trước, ra sức thúc đẩy chuyện này, Thanh Trì cung tuy vô cùng trầm mặc, nhưng vẫn không thể đứng ngoài sự việc trọng đại trước nay chưa từng có này.
Hôn ước ngày trước giữa tiểu thần quân và Thanh Mục thượng quân còn chưa bãi bỏ, bây giờ Bạch Quyết chân thần lại muốn nghênh thú Cảnh Chiêu công chúa của Thiên cung, quả thực phù hợp với câu nói 'Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây' (trước khác sau khác), đến nay không ít tiên quân tuy trên miệng không nói rõ, nhưng ánh mắt nhìn người trong Thanh Trì cung khó tránh khỏi có thâm ý khác.
Thanh Trì cung cách biệt với tam giới mấy vạn năm, nào đã từng chịu qua loại vũ nhục này, nhưng.. từ sau khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh, Cổ Quân thượng thần liền hạ lệnh cho người của Thanh Trì cung không được tùy ý gây chuyện, chúng nhân nhàn rỗi đã lâu, gần đây dứt khoát không tới gần cửa cung nữa, làm luôn tổ trong Thanh Trì cung chẳng buồn đi ra.
Mà tiểu thần quân.. từ sau khi trở về vẫn luôn ngơ ngẩn tại ngọn núi phía sau, rất hiếm khi đặt chân tới nơi khác, cả ngày thần tình đều uể oải buồn bã, tình trạng giống hệt với năm đó sau khi Bách Huyền tiên quân biến mất, thậm chí lại càng nghiêm trọng hơn.
"Phượng Nhiễm thượng quân, một tháng sau chính là đại hôn của Bạch Quyết chân thần, thiếp mời đã được đưa tới từ hôm qua rồi." Trường Khuyết trầm tư môt lát, chầm chậm lấy ra một vật từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Phượng Nhiễm.
Thiếp mời kim sắc bao phủ bởi linh khí nồng hậu, lộ ra ý vị tôn quý.
Phượng Nhiễm hận không thể nhìn xuyên thủng qua nó, cuối cùng hừ một tiếng, rất nhanh thu vào, nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
"Thượng quân, chúng ta tặng lễ vật gì mới tốt, với lại để ai đi dự?" Trường Khuyết vẫn đứng bất động, tiếp tục nói.
Tuy rằng cũng cảm thấy thảo luận vấn đề này rất là khó chịu và bất bình, nhưng Trường Khuyết xưa nay vẫn coi lễ tiết của Thanh Trì cung là vô cùng trọng yếu, bây giờ đang ở trong thời kỳ nhạy cảm, lại càng muốn làm toàn diện chu đáo, miễn cho mọi người lời ra tiếng vào.
"Ngươi đi đi." Phượng Nhiễm đứng lên, vẫy tay lấy lệ, đi về phía hậu điện: "Còn về lễ vật, tùy tiện bắt lấy mấy con tiên ngư trong Hoa Tịnh trì, thắt một dải lụa đỏ, làm sao cho tươi vui một chút, tặng tới lấy lệ là được rồi."
Trường Khuyết đầy đầu hắc tuyến nhìn Phượng Nhiễm biến mất trong đại điện, đầu lông mày khẽ giật, các loại thần sắc biến ảo khôn lường trên mặt, trông vô cùng đặc sắc.
Phượng Nhiễm thượng quân, người ta tốt xấu gì cũng là chân thần thượng cổ, để ta đi chúc mừng thì cũng thôi đi, nhưng lễ vật kia chẳng phải cũng quá mất mặt rồi hay sao?
Nhớ lại trăm năm này Phượng Nhiễm vì đại hôn của Hậu Trì và Thanh Mục mà vơ vét đủ các loại kỳ trân dị bảo chất đầy bảo khố, Trường Khuyết thở dài, bước ra bên ngoài.
Ngọn núi phía sau Thanh Trì cung.
Phượng Nhiễm từ xa đã nhìn thấy Cổ Quân thượng thần đang đứng trầm tư trong lương đình phía sau núi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước tới.
"Lão đầu tử, đây là Thương Khung điện đưa tới." Phượng Nhiễm không đầu không đuôi nói, dùng đầu ngón tay kẹp lấy một góc của thiếp mời mạ vàng, ném về phía Cổ Quân thượng thần, thập phần ghét bỏ.
Cổ Quân thượng thần bắt lấy, nhìn cũng chẳng buồn nhìn liền thu vào trong áo, nói: "Ta biết rồi."
"Lão đầu tử, Hậu Trì mấy hôm nay thế nào?" Thấy Cổ Quân thượng thần không muốn đàm luận về chuyện này, Phượng Nhiễm cũng chẳng thèm nhắc nữa, liền hỏi tới Hậu Trì.
Góc Tây Bắc phía sau núi Thanh Trì cung có một sơn cốc, bốn mùa đều tựa xuân, cách tuyệt với thế gian, Hậu Trì khi còn nhỏ đã từng sống trong đó, sau khi trưởng thành lại hiếm khi đặt chân tới, lần này sau khi trở về liền tiến vào sơn cốc rồi không trở ra nữa.
Lương đỉnh có vị trí khá cao, Phượng Nhiễm ngó nghiêng vào trong sơn cốc, có chút chán nản: "Đã là lúc nào rồi, mà nàng vẫn bình tĩnh như vậy."
Cổ Quân nghe thấy lời này, vẻ mặt vốn sóng gió không sợ lại khẽ động, nói: "Phượng Nhiễm, lời này của ngươi có ý gì?"
"Thanh Mục sắp đại hôn rồi đó!" Phượng Nhiễm nhìn Cổ Quân thượng thần, không để ý nói.
"Bây giờ hắn là Bạch Quyết chân thần." Cổ Quân thượng thần nghiêm mặt nói khẽ.
"Vậy thì đã sao, trước khi hắn thành Bạch Quyết, hắn đã là Thanh Mục rồi." Phượng Nhiễm nheo mắt, thần tình có chút xa xăm: "Cho dù Bạch Quyết là chân thần thượng cổ thì đã sao, mười mấy vạn năm trước hắn đã chẳng còn tồn tại nữa rồi, ta chỉ biết rằng, là Thanh Mục vào sinh ra tử trong Uyên Lĩnh chiểu trạch kề vai chiến đấu, dưới Kình Thiên trụ thà rằng chịu đau đớn bởi yêu lực trăm năm cũng muốn chờ Hậu Trì trở lại, vậy thì có liên quan gì tới hắn ta?"
Cổ Quân hơi giật mình, dường như không ngờ rằng trong khi khắp tam giới đều coi Thanh Mục là Bạch Quyết, Phượng Nhiễm vẫn có thể nói ra những lời này, quả nhiên cũng chỉ có người tâm tư đơn thuần như vậy, mới có thể trước sau không thay đổi.
"Lão đầu tử, Hậu Trì sẽ không từ bỏ đâu." Thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Cổ Quân thượng thần, Phượng Nhiễm hạ giọng nói: "Nếu như ngay cả ta cũng có thể nghĩ như thế, vậy thì Hậu Trì lại càng không thể từ bỏ Thanh Mục, chỉ có điều.." Hậu Trì tâm tính như thế nào, những chuyện trước kia Thanh Mục làm vì Hậu Trì, chỉ e trên thế gian này chẳng ai có thể sánh được, chỉ là hiện tại đối mặt với Bạch Quyết, cho dù hữu tâm, cũng chỉ có thể vô lực mà thôi.
Cổ Quân thượng thần nghe hiểu ý của Phượng Nhiễm, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên một đạo bạch quang từ chân trời cắt ngang, hạ xuống trước mặt hai người.
Cảm giác được cỗ thần lực này tới từ kẻ nào, cả hai người lông mày đều nhíu lại.
Trong bạch quang, một cuộn giấy cổ kim hoàng lơ lửng phía trên, từ từ mở rộng, tỏa ra luồng khí tức cường đại.
Cổ Quân và Phượng Nhiễm đều sững sờ, chuyện gì trọng yếu đến mức, Thiên hậu lại có thể dùng phương thức ngự chỉ của tiên giới để tới truyền lời?
Phía trên cuộn giấy cổ, từng câu chữ dần dần hiện ra, quang mang kim sắc, kiêu ngạo lại vênh váo hung hăng.
Cơ hồ trong nháy mắt nhìn thấy rõ ràng ý nghĩa của ngự chỉ, một cỗ thần lực cường đại bùng lên khắp toàn thân Cổ Quân thượng thần, cuộn giấy cổ kim hoàng ấy trong nháy mắt bị xé vụn.
Linh lực hỗn loạn từ trong lương đỉnh cuộn trào ra, nhìn sắc mặt mấy vạn năm chưa từng biến đổi của Cổ Quân thượng thần giờ đây tràn đầy phẫn nộ, đáy lòng Phượng Nhiễm chấn động, nhưng cũng có cảm giác tức giận.
Thiên hậu và Thiên đế cùng chấp chưởng tiên giới, tự nhiên cũng có quyền ban phát ra ngự chỉ, đạo thánh chỉ này vừa nhìn liền biết là do Thiên hậu làm.
Hạ quân Hậu Trì, tự ý xông vào khu vực Thương Khung, làm mất đi lễ nghi phép tắc, giáng thành tiên quân, đóng cửa Thanh Trì cung, tự mình suy nghĩ.
Ngự chỉ một khi ban ra, khắp nơi tam giới đều biết, Thiên hậu đây là muốn lập uy với chúng tiên tam giới, cảnh báo với tất cả mọi người, xét về địa vị, Hậu Trì ngày hôm nay, khó sánh bằng một phần vạn của Cảnh Chiêu.
"Nàng ta sao dám.. sao dám?" Đầu ngón tay của Cổ Quân thượng thần khẽ run, dòng xoáy vô thanh màu xanh lục cuộn trào nơi đáy mắt, toàn bộ ngọn núi phía sau đều bị cỗ uy áp này bao trùm, trong nhất thời lại vô cùng an tĩnh.
Trong nháy mắt cuộn giấy cổ biến mất, thanh âm băng lãnh từ trong bạch quang vang lên, sau đó ngay lập tức hóa thành hư vô.
"Cổ Quân, Cảnh Chiêu và Bạch Quyết chân thần sắp sửa đại hôn, nếu như ngươi không thể quản nữ nhi cho tốt, bổn hậu sẽ sẵn sàng giúp đỡ ngươi."
Một đạo trừng phạt kèm theo một lời vấn trách (chất vấn trách nhiệm), tiên lễ hậu binh, mỉa mai châm chọc, hay cho Thiên hậu, hay cho Vu Hoán!
Nghĩ tới đây, Cổ Quân thượng thần khép mắt lại, bàn tay gác sau lưng từ từ siết chặt.
Vu Hoán, trong thiên địa này không ai có thể cả gan vấn trách nàng, các vị thần viễn cổ không thể, đám quỷ tiên hậu cổ không thể, ngay cả ngươi.. cũng không ngoại lệ!
Phượng Nhiễm trầm mặc một hồi, thấy sắc mặt phẫn nộ của Cổ Quân thượng thần hơi dịu xuống, cũng dần thả lỏng, không nói một lời quay người bước ra ngoài.
Chuyện này không thể cho Hậu Trì biết được, vừa rồi thần lực của lão đầu tử sóng động lớn như vậy, nàng phải đi nhìn xem Hậu Trì thế nào rồi, cũng không thể để cho Hậu Trì xuất cung, nếu không thì đám tiên quân bên ngoài kia còn không biết sẽ nói ra cái gì. Mới đi được nửa đường, liền bắt gặp Trường Khuyết đang hối hả chạy tới.
"Phượng Nhiễm thượng quân, tiểu thần quân không có trong sơn cốc."
Sắc mặt Trường Khuyết có chút quái dị, Phượng Nhiễm nhìn thấy thì hồ nghi, vội hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tiểu thần quân rất thích tới Hoa Tịnh trì câu cá, chỉ có điều cá trong Hoa Tịnh trì đều đã tu luyện thành tinh, vô cùng xảo trá, cho nên ta liền thả thêm mấy con cá bắt từ phàm gian vào trong ao, muốn làm cho nàng vui vẻ, nhưng vừa rồi đi sơn cốc gọi nàng, trên bàn chỉ còn lại một mảnh giấy, Bích Ba và tiểu tiểu thần quân (quả trứng) đều không thấy đâu nữa rồi."
Sự tồn tại của quả trứng kia trong Thanh Trì cung không phải là bí mật gì, Phượng Nhiễm trầm mắt xuống, hỏi: "Hậu Trì nói cái gì?"
"Tiểu thần quân nói.. nàng đi phàm gian du lịch rồi, không hẹn ngày trở về, để chúng ta không cần phải lo lắng."
Thần sắc thâm trầm của Phượng Nhiễm đột ngột trở nên cứng nhắc, khó tin nhướng mày: "Nàng thực sự nói như vậy sao?"
Trường Khuyết vội gật đầu, trong thần tình cũng đầy vẻ khó hiểu, đã là lúc nào rồi, tiểu thần quân vẫn còn có tâm trạng đi phàm gian du lịch.
"Trường Khuyết, ngươi trông coi Thanh Trì cung cho tốt, ta ra ngoài tìm Hậu Trì." Phàm gian.. nghĩ đến Liễu Vọng sơn, Phượng Nhiễm hối hả vứt lại một câu nói, bay ra ngoài cung.
Dưới tùng thụ bên ngoài Thanh Trì cung, Cảnh Giản toàn thân thanh bào thấy Phượng Nhiễm bay ra, đôi mắt sáng rực, vừa muốn tiến lên trước, lại ngẫm nghĩ, sau đó lùi trở về.
Trăm năm thời gian này, hắn thường xuyên lui tới Thanh Trì cung, nhưng hiếm khi vào trong bái phỏng, lần nào cũng chỉ đứng nhìn từ xa khi Phượng Nhiễm ra ngoài, trước đây Phượng Nhiễm thấy hắn còn gật đầu, nhưng từ sau khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh, ngay cả nhìn một cái cũng chẳng muốn nhìn.
Hắn biết, nếu như không phải ngày đó phụ hoàng bức ép Hậu Trì tự tước thần vị, phải lưu đày chân trời trăm năm, Thanh Mục cũng sẽ không cưỡng chế hấp thu yêu lực vào trong cơ thể, thức tỉnh nhanh như vậy, mà hắn khi đó.. dưới Kình Thiên trụ, lại không đứng ra giúp đỡ Hậu Trì.
Hắn suy cho cùng cũng là hoàng tử của Thiên cung, Hậu Trì vi phạm pháp quy tam giới, hắn thực sự khó bề mở miệng, hơn nữa trong tình huống đó, hắn nếu mở miệng, e rằng cơn thịnh nộ của phụ hoàng lại càng sâu.
Thân ảnh đỏ rực giữa không trung đột nhiên dừng lại, sau đó bay xuống mặt đất, trong mắt Cảnh Giản dâng lên một tia kinh hỉ, muốn tiến lên trước, nhưng lại có chút bất ngờ, do dự đứng tại chỗ, thấy Phượng Nhiễm càng lúc càng gần, cuối cùng hít vào một hơi dài rồi bước tới, đáy mắt sáng lấp lánh: "Phượng Nhiễm, nàng gần đây có.."
Lời nói còn chưa dứt, lại bị nghẹn trong cổ họng, hắn sững sờ nhìn Phượng Nhiễm, nói không ra được một câu hoàn chỉnh.
Trong đôi mắt phượng trương dương ngày trước chứa đầy vẻ khinh thường, thậm chí còn kèm theo cơn giận dữ cuồn cuộn, cho dù là ngày đó Hậu Trì bị trục xuất, hắn cũng chưa từng bị nàng nhìn chằm chằm với vẻ chán ghét như vậy.
"Cảnh Giản, sau này đừng tới Thanh Trì cung nữa."
Thanh âm lạnh lẽo, dường như nhìn hắn nhiều thêm một chút cũng chê phiền, Cảnh Giản khẽ siết đầu ngón tay, đắng chát nói: "Phượng Nhiễm, ta biết trước kia phụ hoàng người.."
"Chẳng liên quan gì tới Thiên đế, ngươi nếu có thời gian canh giữ ở đây, chi bằng trở về Thiên cung, hỏi xem Thiên hậu rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì!" Phượng Nhiễm nhàn nhạt mở miệng, che đi tức giận giữa hai hàng lông mày, quay người rời đi, nhưng được mấy bước, lại quay đầu lại, khóe mày lạnh băng, nụ cười thanh lãnh quyết tuyệt.
"Cảnh Giản, ngươi hà tất phải như vậy, khắp trên trời dưới đất, cửu châu bát hoang này, cho dù ta có xem trọng bất cứ ai, cũng chỉ có mình ngươi, con trai của Thiên hậu Vu Hoán, Cảnh Giản là không thể!"
Lời này vừa nói xong, liền kiên quyết rời đi, thân ảnh đỏ rực biến mất tại chân trời.
Cảnh Giản thần sắc đột nhiên biến đổi, vô lực dựa vào cổ thụ bên cạnh, sau một lúc, bỗng nhiên bật cười.
"Phượng Nhiễm, nàng vì đại ca mà oán ta, vì phụ hoàng mà trách ta, bây giờ lại vì mẫu hậu mà hận ta, tại sao nàng vĩnh viễn không thể quay đầu lại nhìn ta, chỉ ta.."
Thanh âm mỗi lúc một thấp, cuối cùng không thể nghe được nữa, bóng dáng màu xanh gục đầu bên cổ thụ, tay nâng lên, che trước mắt, giống như chẳng còn một chút ánh sáng nào trên thế gian.
Cùng lúc này, Ngự Vũ điện tại Thiên cung.
Thiên đế trầm mắt bước vào đại điện, nhìn bộ dạng an nhiên của Vu Hoán trên vương tọa, trầm giọng nói: "Vu Hoán, tại sao nàng có thể ban hạ loại ngự chỉ đó!"
"Có gì không thể?" Thiên hậu mỉm cười, giữa hai hàng lông mày chứa đầy vẻ kiêu ngạo.
"Nàng làm như vậy, xem Thanh Trì cung là cái gì? Xem Cổ Quân là cái gì? Với sự yêu thương của hắn với Hậu Trì, tất sẽ không thể nhịn xuống cục tức này đâu."
"Hắn nhịn không được thì làm sao? Năm đó vì Hậu Trì mà Cảnh Chiêu bị nhốt trong Tỏa Tiên tháp trăm năm, bây giờ Hậu Trì lại còn dám tới Uyên Lĩnh chiểu trạch để gặp Bạch Quyết chân thần, vì Cảnh Chiêu, ta trừng phạt nó một chút thì có gì mà không được?"
"Vu Hoán, nếu vậy, sẽ chỉ tỏ ra nàng hung hăng bức người, khiến cho tam giới lời ra tiếng vào, hơn nữa đối với Hậu Trì mà nói cũng quá mức.."
"Mộ Quang!" Thiên hậu cắt ngang lời của Thiên đế, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là vì nữ nhi làm chút chuyện mà thôi, bây giờ có Bạch Quyết chân thần ở đây, ta hà tất phải kiêng kỵ Cổ Quân, càng huống hồ.. Ta cũng chỉ muốn Hậu Trì không dám đối mặt với người trong tam giới, để tránh ngày đại hôn của Cảnh Chiêu nó lại tới phá rối, đừng quên, đại lễ trước đó của Cổ Quân, trên Côn Lôn sơn chúng ta đã nhận qua một lần, lẽ nào chàng muốn Cảnh Chiêu cũng phải chịu một lần nữa hay sao?"
Thiên đế nhất thời bị nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ đành phất ống tay áo, biến mất trong đại điện.
Tử Nguyệt sơn tại yêu giới, Tử Hàm vừa cẩn thận bẩm cáo về ngự chỉ mà Thiên hậu mới ban hạ, vừa quan sát thần sắc của người trước mặt.
"Vu Hoán.. Mấy vạn năm này e rằng nàng ta cũng quá thoải mái rồi." Tịnh Uyên cắt ngang bẩm cáo của Tử Hàm, thanh âm trầm thấp, nói không ra có bao nhiêu mạc nhiên và băng lãnh.
Hắn nhìn về phía Thương Khung điện, lẩm bẩm: "Sắp tới lúc rồi.."
Phượng Nhiễm chờ tại Liễu Vọng sơn ba ngày, vẫn không tìm thấy thân ảnh của Hậu Trì, chỉ đành bất mãn quay trở về.
Mười ngày sau, Hậu Trì toàn thân bố y, đi ngang qua chân Liễu Vọng sơn, lặng lẽ chăm chú nhìn trong giây lát rồi quay người rời đi, một bước cũng không tiến tới.
Một tháng sau, khi đại hôn tại Uyên Linh chiểu trạch đã gần kề, Phượng Nhiễm cuối cùng cũng nhìn thấy Hậu Trì đang cầm cần câu cá trước Hoa Tịnh trì bên ngoài Thanh Trì cung.
Lúc ấy, toàn thân nàng mặc áo đen, hơi quay đầu, nhướng mày khẽ cười: "Phượng Nhiễm, kỳ hạn trăm năm đã tới, ta phải đi thực hiện lời hứa rồi."
Phượng Nhiễm đột nhiên nhớ ra, trăm năm trước, dưới Kình Thiên trụ, Thanh Mục từng nói với Hậu Trì.. chờ hắn trở về, chúng ta sẽ thành thân.
Lúc đó, Hậu Trì nói.. được.
Một câu là cả một đời, một hẹn là cả một kiếp, hóa ra, Hậu Trì trước nay chưa từng quên.
Ba ngày sau, đêm hôm trước khi Bạch Quyết chân thần đại hôn, cửa lớn của Thanh Trì cung đã đóng kín mấy tháng nay một lần nữa được mở rộng.
/62
|