Ba người Chu Tiểu Yêu, Đường Thất Muội và Ôn Bảo đều cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức phái người cưỡi ngựa liên lạc với nhân thủ ba phía, bao gồm người phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Kim Phong Tế Vũ lâu tại Thiên Tuyền sơn là “Tảo Mi Tài Tử” Tống Triển Mi, người phụ trách giám sát hành động của Lục Phân Bán đường là “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết, cùng với người phụ trách bên phía triều đình, cấm quân và thế lực của Thái Kinh là “Kim Tiêu Đa Trân Trọng” Thích Luyến Hà, hỏi thăm xem có biết hành tung của đám người Ôn Nhu, Trương Thán và Đường Bảo Ngưu hay không.
Lúc này dĩ nhiên Ôn Nhu đang lâm vào hiểm cảnh, “hiểm” của nàng là hiểm họa “thất thân”.
Trương Thán cũng đang gặp nguy cơ, “nguy” của hắn là rơi vào vòng vây của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu cũng đang gặp tuyệt cảnh, “tuyệt” của bọn họ không phải là sợ bằng hữu huynh đệ không đến cứu, mà là sợ huynh đệ bằng hữu vì đến cứu bọn họ nên bị liên lụy.
- Lão Đường.
- Hả?
- Đời này của chúng ta, cũng xem như sống được vui vẻ, đúng không?
- Tể tướng và hoàng đế đều phải chịu khổ dưới tay chúng ta. Hai nắm tay này của chúng ta đã từng đánh kẻ ác nhất thiên hạ, cũng đã cứu người tốt nhất, chúng ta sống không uổng phí, cũng xem như sống được thoải mái.
- Đúng, thật giống như một câu nói.
- Nói gì?
- Chết cũng không hối tiếc.
- Đúng, chỉ cần sống có thể vui vẻ, chết sẽ không hối tiếc.
- Nếu như vậy.
Phương Hận Thiếu cười cười:
- Không bằng chúng ta tìm chết đi!
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, sờ sờ chiếc đầu lớn của hắn, cười thảm nói:
- Chết sao?
Hắn luôn luôn cho rằng, so với tên thư sinh Phương Hận Thiếu ốm yếu này, mình càng cao lớn, hùng tráng, ngoan cường, dũng cảm, coi thường cái chết hơn. Chuyện này đúng ra là bổn phận của hắn, không ngờ hôm nay Phương Hận Thiếu lại là người đề xuất trước.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có phần “mất thể diện”.
- Ngươi cảm thấy tình hình của chúng ta hiện giờ thế nào?
- Bị người ta bắt, giống như hai con heo đợi làm thịt… chỉ là da của ngươi mỏng một chút, thịt của ta dày một chút.
- Có điều, nói thật ra, hai anh em ta tuy bị người ta bắt, nhưng đãi ngộ như thế nào?
- Đãi ngộ à? Hà, nói đúng lương tâm, ngoại trừ không thể động đậy thì chúng ta được hầu hạ giống như đại gia vậy. Những năm qua lưu lạc trên giang hồ, ta chưa từng được hưởng phúc phận như vậy.
- Thử nghĩ xem, người mà chúng ta đánh là ai?
- Hoàng đế lão tử và con rùa họ Thái.
- Đánh hai kẻ số một số hai trên đời này, anh em ta còn có thể sống thoải mái, trong thiên hạ có chuyện tiện nghi như vậy sao?
- Ý của ngươi là?
- Ý của ta mà ngươi còn không hiểu sao?
- Ngươi ấp a ấp úng làm gì, phiền toái chết được! Có lời mau nói, có rắm mau đánh!
- Lễ nghĩa với người khác, nhất định có yêu cầu, huống hồ là lễ nghĩa với tù nhân, mà phần lễ này lại là do lão cẩu Thái Kinh đưa đến. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi là thiên tử, hoặc ta là thiên tử, ta và ngươi sẽ để mặc cho người ta đánh một trận mà không trừng trị sao?
- Ngươi muốn nói bọn họ có mưu đồ khác? Chúng ta có thể giúp hắn mưu đồ chuyện gì? Muốn tiền thì không có tiền, muốn quyền thì không có quyền, muốn mạng thì lại có một cái…
- Chỉ sợ người ta không chỉ muốn mạng của chúng ta.
- Chẳng lẽ…
- Chúng ta là mồi, bọn họ đối xử tử tế với chúng ta, nhất định là muốn thả dây dài, câu cá lớn.
- Như vậy, cá lớn là…
Lần này Phương Hận Thiếu không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Đường Bảo Ngưu cũng yên tĩnh lại, một lúc sau mới cười gượng gạo nói:
- Đại Phương, ngươi nói đúng, đời này của chúng ta đã sống vui vẻ, không nên lúc cần chết thì không chết, làm liên lụy đến huynh đệ, ngươi nói đúng không?
- Đúng.
Giọng nói của Phương Hận Thiếu nhỏ như con muỗi.
- Thế nào?
Đường Bảo Ngưu hỏi ngược lại:
- Ngươi lại sợ chết sao?
Phương Hận Thiếu đáp:
- Nói thẳng ra, ta muốn sống.
- Ngươi…
- Còn sống thì tốt. Còn sống thì có thể trải qua nhiều chuyện vui, có thật nhiều cảm giác, có bằng hữu tốt như ngươi, có… Nếu chưa đến mức không thể không chết, ta nhất định sẽ không nguyện chết. Người ta coi thường cái chết, còn ta thà rằng biến thành con rùa cũng không muốn chết.
- Vậy ngươi thà làm con rùa rút đầu sao?
- Làm rùa cũng không sao, ít nhất vẫn có thể sống, còn sống là tốt rồi. Nhưng đọc sách thánh hiền khiến ta hiểu được, giữa bằng hữu phải nói đến “nghĩa khí”. Hành tẩu giang hồ nhiều năm, ta cũng học được một câu, đó là phải trọng nghĩa khí. Nghĩa khí là gì? Ta nghĩ đó là phải làm những chuyện đúng đắn đối với bằng hữu, không được bán rẻ bằng hữu, vào lúc thích hợp phải trợ giúp bằng hữu. Nếu như hại chết hay làm liên lụy đến bằng hữu, mà hoàn toàn không có lợi ích gì đối với mình, ta thà rằng chết một cách thống khoái còn hơn.
Đường Bảo Ngưu nghe Phương Hận Thiếu nói những lời này, không khỏi cúi thấp đầu xuống, nắm chặt bàn tay.
- Không sai, ta rất muốn sống.
Phương Hận Thiếu lẩm bẩm:
- Nhưng nếu như sống mà phải tổn thương nhiều bằng hữu, vậy thì ta không muốn sống nữa, cứ chết là xong.
Đường Bảo Ngưu yên lặng.
- Ngươi thì sao?
Phương Hận Thiếu hỏi một cách xa xăm, còn mang theo vẻ chán nản.
Nhưng không có câu trả lời.
- Ngươi làm sao vậy?
Hắn phát hiện Đường Bảo Ngưu đang nước mắt ròng ròng.
- Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, không rồng ngâm hổ gầm cũng phải chó sủa sói tru, sao lại giống như mèo khóc chuột khóc vậy? Ngươi còn là nam nhân sao?
Hắn vừa nói như vậy, Đường Bảo Ngưu lại gào khóc lên, oa oa gào lớn, hu hu khóc lớn, giống như xé nát ruột gan, đấm tim đạp phổi, còn cầm tay áo sạch sẽ của Phương Hận Thiếu lau nước mắt nước mũi trên mặt hắn, khóc đến ướt dẫm nước mắt.
Phương Hận Thiếu bực bội, chỉ muốn kéo hắn ra:
- Ngươi là nam hay nữ thế? Khóc cha khóc mẹ, không dám chết thì thôi, một mình ta chết cũng được…
- Ta thật sự rất không muốn chết…
Đường Bảo Ngưu vẫn còn khóc.
- Hàng ngày lúc ta ăn cơm, vẫn thường thoáng qua ý niệm, có cơm ăn đúng là tốt. Lúc ta nhìn thấy mỹ nữ, cũng thường suy nghĩ, có mỹ nhân để ngắm thật là tốt. Lúc ta đánh nhau với người ta, đánh ngã bọn họ, đều tỉnh ngộ, ta còn sống thật tốt biết bao. Nhưng bây giờ lại muốn ta chết… còn muốn ta giết chết chính mình… ta không muốn chết… chết rồi thì tất cả những thứ tốt đẹp này sẽ không còn nữa…
- Chuyện này cũng khó trách, con kiến còn tham sống…
Phương Hận Thiếu thổn thức không thôi:
- Nếu như ngươi không muốn chết, vậy không cần chết là được.
- Ta không muốn chết.
Đường Bảo Ngưu bi thương nói:
- Nhưng mà ta không chết không được.
Phương Hận Thiếu nghe được liền giật mình:
- Ngươi… chết?
Đường Bảo Ngưu nặng trĩu nói:
- Ngay cả ngươi cũng thà chết chứ không bán rẻ bằng hữu, còn ta lại không dám chết vì bằng hữu, trong thiên hạ nào có đạo lý như vậy?
- Ngươi…
- Thế nào? Ngươi xem thường ta, cho rằng ta thật sự không dám chết sao? Trong thiên hạ rất nhiều người sợ chết, Đường Bảo Ngưu ta cũng là một trong số đó. Từ xưa đến nay khó khăn nhất là chết, ngay cả cái chết ta cũng bỏ sang một bên rồi, vậy thì chẳng có gì đáng sợ nữa.
- Ta…
- Ngươi ngươi ta ta cái gì, ta cho rằng mình đã nhu nhược lắm rồi, xem ra ngươi còn đàn bà hơn ta nhiều.
- Ta đã khinh thường ngươi, còn tưởng rằng ngươi tham sống sợ chết, lâm trận lùi bước.
- Ta rất sợ chết, cũng rất muốn sống. Nhưng nếu như phụ nghĩa khí, tham sống sợ chết, Đường cự hiệp ta có sống cũng còn bằng hữu nào nữa? Không có bằng hữu huynh đệ xem trọng, ta sống tiếp thì có ý nghĩa gì? Không bằng sớm chết sớm tốt hơn, thống khoái làm một hán tử, không phụ nghĩa, không hổ thẹn, vui vẻ hơn thần tiên.
Phương Hận Thiếu nói:
- Vừa rồi ta thấy ngươi khóc đến kêu trời kêu đời, còn tưởng rằng ngươi…
- Ta khóc là học theo Trương Thán. Hắn nói thà rằng đổ lệ chứ không đổ máu. Hắn bị hai tên Nhậm Lao và Nhậm Oán lòng lang dạ sói kia hành hạ đến kêu cha gọi mẹ, nhưng lại không khuất phục, vẫn là một hảo hán. Những năm gần đây ta học hắn điều này, lúc có chuyện thì cứ kêu lớn một phen, lúc thương tâm thì khóc lớn một trận, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đường Bảo Ngưu nói:
- Biện pháp của hắn thật công hiệu. Ta khóc trận này, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái hơn.
Phương Hận Thiếu sững sốt hồi lâu, sau đó nói:
- Không biết bọn Hắc Thán Đầu và Tiểu Thạch Đầu thế nào rồi.
Đường Bảo Ngưu cũng hiểu ý, nói:
- Tiểu Thạch Đầu nhất định là có tên trên bảng, Thái Kinh có lẽ cũng muốn đối phó với Hắc Thán Đầu.
- Nếu đã như vậy, bọn họ lại là bạn tốt của chúng ta…
Ánh mắt Phương Hận Thiếu sáng lên, đó không phải là ánh sáng hi vọng, mà là một tâm tình vĩ đại coi thường cái chết:
- Chúng ta còn chờ gì nữa?
- Đúng, chúng ta còn chờ gì nữa?
Đường Bảo Ngưu dứt khoát nói.
- Thừa dịp chúng ta vẫn có thể chết, hãy chết đi!
Mặc dù bọn họ không thể nhúc nhích, cũng không thể đả thương người khác, thậm chí muốn thương tổn chính mình cũng không dễ dàng, nhưng bọn họ còn có thể nói chuyện, còn có thể khóc, cũng tức là ít nhất bọn họ có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình tự sát.
Bọn họ ý chí đã kiên, tử chí đã quyết.
Không ngờ, một tiếng “rầm” vang lên, tấm lưới ở cửa thông gió bị đánh bay lên, có hai người đột ngột tiến vào trong “cơ phòng”.
Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu còn tưởng rằng cứu binh đã tới, sau đó mới biết người đột ngột xông vào là Nhậm Lao và Nhậm Oán, hai kẻ mà bọn họ mới gọi là “thứ lòng lang dạ sói”.
Hai người này vừa tiến vào, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu có muốn chết cũng không được.
Bởi vì hai người này đã vận chỉ như gió, phong tỏa mấy huyệt đạo của Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, khiến bọn họ không nói chuyện được, hơn nữa còn nhét vải mềm vào mồm bọn họ, khiến hàm răng bọn họ không thể cắn được lưỡi. Lúc này hai người mới hài lòng, cười gằn nói với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, nhúc nhích và giãy giụa:
- Các ngươi bây giờ đã chết không được rồi, đúng không?
- Nhưng lời các ngươi nói, chúng ta hoàn toàn nghe hết. Cửa thông gió này cũng chính là cửa truyền tin, các ngươi nói gì chúng ta cũng nghe được.
- Các ngươi đã đoán đúng. Chúng ta không giết các ngươi, không trừng trị các ngươi, đó là vì muốn các ngươi hoàn chỉnh, để cho đám huynh đệ, bằng hữu, tay chân chuyên nói nghĩa khí với các ngươi tới cứu giúp, còn chúng ta chỉ chờ một lưới bắt hết.
- Còn về vị Đường Tam Tạng này, lần trước trong tù đã không chỉnh lý ngươi và Trương Thán. Lần này, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy Hắc Thán Đầu, còn có những tên khác lần lượt bỏ mạng vì ngươi, khi đó mới để cho ngươi chết, thú vị chứ?
- Nếu các ngươi không muốn chết, chỉ có một biện pháp.
- Một con đường.
- Ở đây có một tờ khai, các ngươi ký tên điểm chỉ, vậy thì có thể giữ gìn mạng chó.
- Còn về nội dung viết trong đó, dù sao cũng là sự thật, nói ra cũng không việc gì. Đó là khai rõ người sai khiến các ngươi hành thích hoàng thượng và tướng gia chính là Vương Tiểu Thạch, toàn bộ người trong Tượng Tị tháp đều là đồng đảng, chỉ như vậy mà thôi.
- Nếu các ngươi không muốn ngày kia đầu rơi xuống đất, vậy thì phải ký tên vào tờ khai này.
- Các ngươi không ký cũng vô dụng, dù sao khi các ngươi bị áp giải đến pháp trường, đám người Vương Tiểu Thạch vốn dễ kích động, thiếu suy nghĩ kia nhất định sẽ tới cứu các ngươi. Bọn chúng vừa xuất hiện, nhất định sẽ phải chết. Cho dù bọn chúng không tới cứu hai tên hề các ngươi, vậy thì cũng không sao, chúng ta sẽ thay ngươi ký tên đóng dấu. Sau khi cái đầu của các ngươi rơi xuống đất, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại đám lưu vong phản nghịch trong Tượng Tị tháp kia.
- Các ngươi có cứng đầu đến đâu, rốt cuộc vẫn là thân thể máu thịt, không chịu nổi đau đớn. Hay là nên sớm nghe lệnh, nhận lời đi. Như vậy chúng ta sẽ tiện lợi hơn, các ngươi cũng bớt chịu khổ hơn.
- Thế nào? Các ngươi không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu.
Nhậm Lao, Nhậm Oán nhìn hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu đã vô phương phản kháng, giống như hai kẻ đói lâu ngày nhìn thấy hai đĩa gà nướng, hưng phấn đến mức không che giấu được vẻ độc ác trong mắt.
- Các ngươi không nói được à? Vậy cũng không cần vội. Các ngươi chớp mắt một cái tức là không đồng ý, chớp mắt hai cái là đồng ý. Nhớ kỹ, người không vì mình, trời tru đất diệt, hi vọng các ngươi đừng chớp mắt sai, cũng đừng mù mắt mê muội.
- Cẩn thận, các ngươi chỉ có một đôi mắt thôi.
Lúc này dĩ nhiên Ôn Nhu đang lâm vào hiểm cảnh, “hiểm” của nàng là hiểm họa “thất thân”.
Trương Thán cũng đang gặp nguy cơ, “nguy” của hắn là rơi vào vòng vây của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu cũng đang gặp tuyệt cảnh, “tuyệt” của bọn họ không phải là sợ bằng hữu huynh đệ không đến cứu, mà là sợ huynh đệ bằng hữu vì đến cứu bọn họ nên bị liên lụy.
- Lão Đường.
- Hả?
- Đời này của chúng ta, cũng xem như sống được vui vẻ, đúng không?
- Tể tướng và hoàng đế đều phải chịu khổ dưới tay chúng ta. Hai nắm tay này của chúng ta đã từng đánh kẻ ác nhất thiên hạ, cũng đã cứu người tốt nhất, chúng ta sống không uổng phí, cũng xem như sống được thoải mái.
- Đúng, thật giống như một câu nói.
- Nói gì?
- Chết cũng không hối tiếc.
- Đúng, chỉ cần sống có thể vui vẻ, chết sẽ không hối tiếc.
- Nếu như vậy.
Phương Hận Thiếu cười cười:
- Không bằng chúng ta tìm chết đi!
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, sờ sờ chiếc đầu lớn của hắn, cười thảm nói:
- Chết sao?
Hắn luôn luôn cho rằng, so với tên thư sinh Phương Hận Thiếu ốm yếu này, mình càng cao lớn, hùng tráng, ngoan cường, dũng cảm, coi thường cái chết hơn. Chuyện này đúng ra là bổn phận của hắn, không ngờ hôm nay Phương Hận Thiếu lại là người đề xuất trước.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có phần “mất thể diện”.
- Ngươi cảm thấy tình hình của chúng ta hiện giờ thế nào?
- Bị người ta bắt, giống như hai con heo đợi làm thịt… chỉ là da của ngươi mỏng một chút, thịt của ta dày một chút.
- Có điều, nói thật ra, hai anh em ta tuy bị người ta bắt, nhưng đãi ngộ như thế nào?
- Đãi ngộ à? Hà, nói đúng lương tâm, ngoại trừ không thể động đậy thì chúng ta được hầu hạ giống như đại gia vậy. Những năm qua lưu lạc trên giang hồ, ta chưa từng được hưởng phúc phận như vậy.
- Thử nghĩ xem, người mà chúng ta đánh là ai?
- Hoàng đế lão tử và con rùa họ Thái.
- Đánh hai kẻ số một số hai trên đời này, anh em ta còn có thể sống thoải mái, trong thiên hạ có chuyện tiện nghi như vậy sao?
- Ý của ngươi là?
- Ý của ta mà ngươi còn không hiểu sao?
- Ngươi ấp a ấp úng làm gì, phiền toái chết được! Có lời mau nói, có rắm mau đánh!
- Lễ nghĩa với người khác, nhất định có yêu cầu, huống hồ là lễ nghĩa với tù nhân, mà phần lễ này lại là do lão cẩu Thái Kinh đưa đến. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi là thiên tử, hoặc ta là thiên tử, ta và ngươi sẽ để mặc cho người ta đánh một trận mà không trừng trị sao?
- Ngươi muốn nói bọn họ có mưu đồ khác? Chúng ta có thể giúp hắn mưu đồ chuyện gì? Muốn tiền thì không có tiền, muốn quyền thì không có quyền, muốn mạng thì lại có một cái…
- Chỉ sợ người ta không chỉ muốn mạng của chúng ta.
- Chẳng lẽ…
- Chúng ta là mồi, bọn họ đối xử tử tế với chúng ta, nhất định là muốn thả dây dài, câu cá lớn.
- Như vậy, cá lớn là…
Lần này Phương Hận Thiếu không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Đường Bảo Ngưu cũng yên tĩnh lại, một lúc sau mới cười gượng gạo nói:
- Đại Phương, ngươi nói đúng, đời này của chúng ta đã sống vui vẻ, không nên lúc cần chết thì không chết, làm liên lụy đến huynh đệ, ngươi nói đúng không?
- Đúng.
Giọng nói của Phương Hận Thiếu nhỏ như con muỗi.
- Thế nào?
Đường Bảo Ngưu hỏi ngược lại:
- Ngươi lại sợ chết sao?
Phương Hận Thiếu đáp:
- Nói thẳng ra, ta muốn sống.
- Ngươi…
- Còn sống thì tốt. Còn sống thì có thể trải qua nhiều chuyện vui, có thật nhiều cảm giác, có bằng hữu tốt như ngươi, có… Nếu chưa đến mức không thể không chết, ta nhất định sẽ không nguyện chết. Người ta coi thường cái chết, còn ta thà rằng biến thành con rùa cũng không muốn chết.
- Vậy ngươi thà làm con rùa rút đầu sao?
- Làm rùa cũng không sao, ít nhất vẫn có thể sống, còn sống là tốt rồi. Nhưng đọc sách thánh hiền khiến ta hiểu được, giữa bằng hữu phải nói đến “nghĩa khí”. Hành tẩu giang hồ nhiều năm, ta cũng học được một câu, đó là phải trọng nghĩa khí. Nghĩa khí là gì? Ta nghĩ đó là phải làm những chuyện đúng đắn đối với bằng hữu, không được bán rẻ bằng hữu, vào lúc thích hợp phải trợ giúp bằng hữu. Nếu như hại chết hay làm liên lụy đến bằng hữu, mà hoàn toàn không có lợi ích gì đối với mình, ta thà rằng chết một cách thống khoái còn hơn.
Đường Bảo Ngưu nghe Phương Hận Thiếu nói những lời này, không khỏi cúi thấp đầu xuống, nắm chặt bàn tay.
- Không sai, ta rất muốn sống.
Phương Hận Thiếu lẩm bẩm:
- Nhưng nếu như sống mà phải tổn thương nhiều bằng hữu, vậy thì ta không muốn sống nữa, cứ chết là xong.
Đường Bảo Ngưu yên lặng.
- Ngươi thì sao?
Phương Hận Thiếu hỏi một cách xa xăm, còn mang theo vẻ chán nản.
Nhưng không có câu trả lời.
- Ngươi làm sao vậy?
Hắn phát hiện Đường Bảo Ngưu đang nước mắt ròng ròng.
- Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, không rồng ngâm hổ gầm cũng phải chó sủa sói tru, sao lại giống như mèo khóc chuột khóc vậy? Ngươi còn là nam nhân sao?
Hắn vừa nói như vậy, Đường Bảo Ngưu lại gào khóc lên, oa oa gào lớn, hu hu khóc lớn, giống như xé nát ruột gan, đấm tim đạp phổi, còn cầm tay áo sạch sẽ của Phương Hận Thiếu lau nước mắt nước mũi trên mặt hắn, khóc đến ướt dẫm nước mắt.
Phương Hận Thiếu bực bội, chỉ muốn kéo hắn ra:
- Ngươi là nam hay nữ thế? Khóc cha khóc mẹ, không dám chết thì thôi, một mình ta chết cũng được…
- Ta thật sự rất không muốn chết…
Đường Bảo Ngưu vẫn còn khóc.
- Hàng ngày lúc ta ăn cơm, vẫn thường thoáng qua ý niệm, có cơm ăn đúng là tốt. Lúc ta nhìn thấy mỹ nữ, cũng thường suy nghĩ, có mỹ nhân để ngắm thật là tốt. Lúc ta đánh nhau với người ta, đánh ngã bọn họ, đều tỉnh ngộ, ta còn sống thật tốt biết bao. Nhưng bây giờ lại muốn ta chết… còn muốn ta giết chết chính mình… ta không muốn chết… chết rồi thì tất cả những thứ tốt đẹp này sẽ không còn nữa…
- Chuyện này cũng khó trách, con kiến còn tham sống…
Phương Hận Thiếu thổn thức không thôi:
- Nếu như ngươi không muốn chết, vậy không cần chết là được.
- Ta không muốn chết.
Đường Bảo Ngưu bi thương nói:
- Nhưng mà ta không chết không được.
Phương Hận Thiếu nghe được liền giật mình:
- Ngươi… chết?
Đường Bảo Ngưu nặng trĩu nói:
- Ngay cả ngươi cũng thà chết chứ không bán rẻ bằng hữu, còn ta lại không dám chết vì bằng hữu, trong thiên hạ nào có đạo lý như vậy?
- Ngươi…
- Thế nào? Ngươi xem thường ta, cho rằng ta thật sự không dám chết sao? Trong thiên hạ rất nhiều người sợ chết, Đường Bảo Ngưu ta cũng là một trong số đó. Từ xưa đến nay khó khăn nhất là chết, ngay cả cái chết ta cũng bỏ sang một bên rồi, vậy thì chẳng có gì đáng sợ nữa.
- Ta…
- Ngươi ngươi ta ta cái gì, ta cho rằng mình đã nhu nhược lắm rồi, xem ra ngươi còn đàn bà hơn ta nhiều.
- Ta đã khinh thường ngươi, còn tưởng rằng ngươi tham sống sợ chết, lâm trận lùi bước.
- Ta rất sợ chết, cũng rất muốn sống. Nhưng nếu như phụ nghĩa khí, tham sống sợ chết, Đường cự hiệp ta có sống cũng còn bằng hữu nào nữa? Không có bằng hữu huynh đệ xem trọng, ta sống tiếp thì có ý nghĩa gì? Không bằng sớm chết sớm tốt hơn, thống khoái làm một hán tử, không phụ nghĩa, không hổ thẹn, vui vẻ hơn thần tiên.
Phương Hận Thiếu nói:
- Vừa rồi ta thấy ngươi khóc đến kêu trời kêu đời, còn tưởng rằng ngươi…
- Ta khóc là học theo Trương Thán. Hắn nói thà rằng đổ lệ chứ không đổ máu. Hắn bị hai tên Nhậm Lao và Nhậm Oán lòng lang dạ sói kia hành hạ đến kêu cha gọi mẹ, nhưng lại không khuất phục, vẫn là một hảo hán. Những năm gần đây ta học hắn điều này, lúc có chuyện thì cứ kêu lớn một phen, lúc thương tâm thì khóc lớn một trận, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đường Bảo Ngưu nói:
- Biện pháp của hắn thật công hiệu. Ta khóc trận này, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái hơn.
Phương Hận Thiếu sững sốt hồi lâu, sau đó nói:
- Không biết bọn Hắc Thán Đầu và Tiểu Thạch Đầu thế nào rồi.
Đường Bảo Ngưu cũng hiểu ý, nói:
- Tiểu Thạch Đầu nhất định là có tên trên bảng, Thái Kinh có lẽ cũng muốn đối phó với Hắc Thán Đầu.
- Nếu đã như vậy, bọn họ lại là bạn tốt của chúng ta…
Ánh mắt Phương Hận Thiếu sáng lên, đó không phải là ánh sáng hi vọng, mà là một tâm tình vĩ đại coi thường cái chết:
- Chúng ta còn chờ gì nữa?
- Đúng, chúng ta còn chờ gì nữa?
Đường Bảo Ngưu dứt khoát nói.
- Thừa dịp chúng ta vẫn có thể chết, hãy chết đi!
Mặc dù bọn họ không thể nhúc nhích, cũng không thể đả thương người khác, thậm chí muốn thương tổn chính mình cũng không dễ dàng, nhưng bọn họ còn có thể nói chuyện, còn có thể khóc, cũng tức là ít nhất bọn họ có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình tự sát.
Bọn họ ý chí đã kiên, tử chí đã quyết.
Không ngờ, một tiếng “rầm” vang lên, tấm lưới ở cửa thông gió bị đánh bay lên, có hai người đột ngột tiến vào trong “cơ phòng”.
Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu còn tưởng rằng cứu binh đã tới, sau đó mới biết người đột ngột xông vào là Nhậm Lao và Nhậm Oán, hai kẻ mà bọn họ mới gọi là “thứ lòng lang dạ sói”.
Hai người này vừa tiến vào, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu có muốn chết cũng không được.
Bởi vì hai người này đã vận chỉ như gió, phong tỏa mấy huyệt đạo của Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, khiến bọn họ không nói chuyện được, hơn nữa còn nhét vải mềm vào mồm bọn họ, khiến hàm răng bọn họ không thể cắn được lưỡi. Lúc này hai người mới hài lòng, cười gằn nói với Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, nhúc nhích và giãy giụa:
- Các ngươi bây giờ đã chết không được rồi, đúng không?
- Nhưng lời các ngươi nói, chúng ta hoàn toàn nghe hết. Cửa thông gió này cũng chính là cửa truyền tin, các ngươi nói gì chúng ta cũng nghe được.
- Các ngươi đã đoán đúng. Chúng ta không giết các ngươi, không trừng trị các ngươi, đó là vì muốn các ngươi hoàn chỉnh, để cho đám huynh đệ, bằng hữu, tay chân chuyên nói nghĩa khí với các ngươi tới cứu giúp, còn chúng ta chỉ chờ một lưới bắt hết.
- Còn về vị Đường Tam Tạng này, lần trước trong tù đã không chỉnh lý ngươi và Trương Thán. Lần này, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy Hắc Thán Đầu, còn có những tên khác lần lượt bỏ mạng vì ngươi, khi đó mới để cho ngươi chết, thú vị chứ?
- Nếu các ngươi không muốn chết, chỉ có một biện pháp.
- Một con đường.
- Ở đây có một tờ khai, các ngươi ký tên điểm chỉ, vậy thì có thể giữ gìn mạng chó.
- Còn về nội dung viết trong đó, dù sao cũng là sự thật, nói ra cũng không việc gì. Đó là khai rõ người sai khiến các ngươi hành thích hoàng thượng và tướng gia chính là Vương Tiểu Thạch, toàn bộ người trong Tượng Tị tháp đều là đồng đảng, chỉ như vậy mà thôi.
- Nếu các ngươi không muốn ngày kia đầu rơi xuống đất, vậy thì phải ký tên vào tờ khai này.
- Các ngươi không ký cũng vô dụng, dù sao khi các ngươi bị áp giải đến pháp trường, đám người Vương Tiểu Thạch vốn dễ kích động, thiếu suy nghĩ kia nhất định sẽ tới cứu các ngươi. Bọn chúng vừa xuất hiện, nhất định sẽ phải chết. Cho dù bọn chúng không tới cứu hai tên hề các ngươi, vậy thì cũng không sao, chúng ta sẽ thay ngươi ký tên đóng dấu. Sau khi cái đầu của các ngươi rơi xuống đất, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại đám lưu vong phản nghịch trong Tượng Tị tháp kia.
- Các ngươi có cứng đầu đến đâu, rốt cuộc vẫn là thân thể máu thịt, không chịu nổi đau đớn. Hay là nên sớm nghe lệnh, nhận lời đi. Như vậy chúng ta sẽ tiện lợi hơn, các ngươi cũng bớt chịu khổ hơn.
- Thế nào? Các ngươi không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu.
Nhậm Lao, Nhậm Oán nhìn hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu đã vô phương phản kháng, giống như hai kẻ đói lâu ngày nhìn thấy hai đĩa gà nướng, hưng phấn đến mức không che giấu được vẻ độc ác trong mắt.
- Các ngươi không nói được à? Vậy cũng không cần vội. Các ngươi chớp mắt một cái tức là không đồng ý, chớp mắt hai cái là đồng ý. Nhớ kỹ, người không vì mình, trời tru đất diệt, hi vọng các ngươi đừng chớp mắt sai, cũng đừng mù mắt mê muội.
- Cẩn thận, các ngươi chỉ có một đôi mắt thôi.
/127
|