Quỷ dị quỷ dị quỷ dị!
Đêm khuya yên tĩnh Thái Thường vừa tu hành thắp đèn vừa nói thầm, mấy ngày gần đây dường như thượng thần này nhìn nàng rất khác lạ. Ví dụ như lúc nàng dùng bữa ngấu nghiến, thượng thần không còn nhíu mày nhắc nàng nên có dáng vẻ một nữ tiên tử nữa, mà ánh mắt ngập tràn sự che chở hơn nữa còn gắp vài đũa thức ăn vào chén nàng.
Tiếp tục như vậy… Chẳng lẽ hắn muốn đối xử tốt với nàng để sau đó sai khiến nàng? Nhưng sai khiến nàng làm cái gì chứ? Nàng là một tiểu tiên tu hành chưa đủ ngàn năm, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với một thượng thần vạn năm như hắn, hắn có cái gì mà tự mình làm không được?
Thái Thường duỗi cái lưng mỏi, ngọn đèn dầu run lên một cái, Hào Hành nhẹ gõ cây đèn, nói: “Chuyên tâm chút đi.”
Thái Thường đáp một tiếng, xem đi xem đi, hôm nay ngay cả nhắc nhở nàng cũng dịu dàng như thế , chẳng lẽ… Ái chà… Thái Thường ửng đỏ gò má, thẹn thùng dùng móng tay gãi gãi đầu, năm trăm năm mới phát một lần hồi xuân, Thái Thường không thể nén lại cười gian hai tiếng, thượng thần thích nàng mới là lạ chứ!
Gì? Không đúng! Chầm chậm suy nghĩ đột nhiên Thái Thường bừng tỉnh, hắn là một thượng thần có cuộc sống dâm loạn khẳng định không muốn cho người ngoài biết, đối xử tốt với nàng chắc là vì muốn che miệng nàng không nói với người ngoài thôi! ? Ái chà chà Thái Thường ngươi thật sự là rất thông minh, quả nhiên có đủ tiềm năng và tư chất để thành thần.
Hà hà, nàng gượng cười hai tiếng, hôm nay kết nối đoán được tâm tư của thần, có thể hình dung rằng nàng tu hành thật sự là đã đến cảnh giới nhất định .
Hào Hành không thức khuya, cứ đúng giờ là thức dậy cũng không ham ngủ. Đêm khuya, hắn gọi Thái Thường một tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, Thái Thường tiên tử tự thấy mình có tiến bộ gì chưa?”
“Có có có!” Thái Thường đắc ý bò ra ngoài, “Tiểu tiên ta tự thấy mắt có thể nhìn đến ngàn dặm, tai có thể nghe được tám phương, tâm tình cũng rộng mở trong sáng, chắc hẳn cách ngày thành công không còn xa.”
A? Hào Hành âm thầm nghĩ, mới mấy ngày đã đột nhiên tăng mạnh, e là không bao lâu nữa nàng học thành sẽ trở về. Tiếp tục như vậy sao được! Chẳng lẽ phải đem cây đèn này đổi thành cái giả sao?
“Xem ra tiên tử tiến bộ rất rõ, chưa đầy mấy ngày là có thể áo gấm về nhà, Lộ Hoa tiên tử cũng có thể vì ngươi mà cảm thấy vui mừng.”
“Đâu có đâu có, đều do thượng thần ngài nhắc nhở tốt, tiểu tiên ta trở về nhất định không quên cảm kích ân đức của ngài.”
Thái Thường mừng thầm, ta trở về sẽ phao tin đồn về ngươi, triệt tiêu được một thượng thần nói không chừng nàng có thể sớm ngày chen vào hàng ngũ thượng thần.
“Nhưng… bản điện có chút không nỡ để ngươi rời đi.”
“Ừm ừm… Ừm?” Thái Thường vừa nghĩ, hừ, tất nhiên là lo lắng nàng ra ngoài nói loạn bèn nói: “Tiểu tiên dĩ nhiên sẽ đến viếng thăm thượng thần ngài, luôn luôn không quên tâm ý của ngài.”
“Ồ, ngươi biết tâm ý của bản điện?”
Không biết mới là lạ! “Biết sơ một hai điều, biết sơ một hai điều.”
“Vậy ngươi nói một chút xem, tâm ý bản điện ra sao?”
“À…” Thái Thường thấy hắn hào hứng, lại không dám nói thẳng: “Ngài là muốn…muốn tiểu tiên ta không quên ân tình của ngài, luôn luôn ghi nhớ ngài trong lòng!”
“Luôn luôn ghi nhớ bản điện trong lòng? Ừ.” Hào Hành rất là hài lòng, tươi cười rạng rỡ đi tới vuốt vuốt mái tóc rối của nàng: “Nếu gầy một chút nhìn sẽ càng đẹp, bấc đèn nhỏ.”
Nói xong trên mặt tràn gió xuân mới đi ngủ.
Thái Thường giật mình sững sờ, cằm không khép lại được, thượng thần này lên cơn thật là đáng sợ.
Một ngày nọ, bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, sáng sớm Hào Hành đã ra ngoài. Một mình Thái Thường buồn bực nhàm chán mới hẹn Tịnh Đế đi ăn hạt sen, sợ tiên gia khác thấy bèn tự giác biến thành bấc đèn bay ra. Nàng trốn đến một chỗ không có người, đang định khôi phục nguyên thần thì bên hông bị người ta nắm một cái, suýt nữa bẻ gãy tiên căn của nàng.
Đang muốn quay đầu lại mắng một câu, liền thấy một nam tiên gia tướng mạo tài trí bất phàm, trên đầu là chiếc mão rạng rỡ phát sáng ngay cả nụ cười của hắn cũng tựa như thủy tinh tỏa sáng. Thái Thường bị hắn nắm, vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm tướng mạo đàng hoàng của người ta, một cử động nhỏ cũng không dám chỉ sợ dáng vẻ ngốc nghếch của mình sẽ dọa người ta chạy mất, khi không đụng phải hoa đào chất lượng cao thế này .
“Ta còn nói là con trùng, hóa ra là sợi bấc đèn.”
Ti Cầm* đem nàng nâng niu trong tay, sờ sờ thân thể của nàng: “Ngươi phụng dưỡng tại nhà tiên điện nào? Ta đưa ngươi trở về được không?”
(Ti Cầm*: 司琴trong bản convert là Tư Cầm nhưng 司 có hai âm là Ti và Tư, trong đó Ti được dùng cho họ)
Thái Thường kích động sẽ chảy nước mắt, trăm ngàn năm qua chưa từng có cuộc gặp gỡ nào đẹp như vậy, nàng nép vào lòng bàn tay hắn không dám thở mạnh, trong lòng cứ như có đàn hươu chạy mà nhìn hắn.
“Chắc hẳn còn là một bấc đèn chưa thành tinh.” Ti Cầm đặt nàng vào trong tay áo, “Bản quân mới tới, phải đi thăm một vòng trước sau đó dẫn ngươi trở về phủ của bản quân ngươi cũng không cần bay tới bay lui bơ vơ như vậy nữa, được không?”
Hả? Không không không… Thái Thường chưa kịp khôi phục nguyên thần đã bị nam tiên gia đẹp trai này bỏ vào tay áo của hắn, lăn qua lăn lại theo bước chân hắn.
Nàng không phải là bơ vơ bay tới bay lui mà! Nàng còn hẹn Tịnh Đế nữa! … Trở về quý phủ của hắn? Vậy sao được! Lộ Hoa sẽ tức giận mắng nàng… Còn tên thượng thần sắc quỷ kia nếu biết nàng chạy lung tung nhất định sẽ phạt nàng thuộc cái gì Bát Thần Kinh! Huầy, bản thân mình ngay cả này nam tiên gia là ai cũng không biết, sao nhất thời lại bị sắc đẹp che mắt mà đi theo hắn đây!
Không biết đến khi nào thì Thái Thường ở trong tay áo hắn ói đến thần hồn điên đảo, cuối cùng cảm thấy bốn phía không động đậy nàng mới nhẹ nhàng thở đưa đầu ra đến hít thở chút không khí trong lành. Vừa ló đầu ra thấy Hào Hành đang đứng đối diện nàng, nàng giật mình vội vàng rụt đầu lại.
Xem ra người nam tiên gia này cũng là thượng thần, cùng Ngẫu thần nói chuyện cũng không khúm núm như nàng. Thái Thường ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nghe trộm thượng thần nói chuyện cũng cho nàng thêm một chút kiến thức. Dường như hai người họ có ý đề phòng nàng nên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nghe ngóng không được cái gì.
Đợi khi nam tiên gia đi xung quanh, Thái Thường mới ló đầu ra thì thấy Hào Hành đã quay lưng đi, lập tức muốn biến thân bay ra. Nam tiên gia đột nhiên giơ cánh tay lên làm nàng lại lăn trở về, Thái Thường bị ngã đau muốn ngất xỉu, xoa cái cổ đau nhức bất chấp cái gì là khí chất nữ tiên tử, biến về nguyên thần từ trong tay áo hắn bay ra.
Đáng tiếc vừa bay ra Thái Thường liền hối hận, mới vừa rồi nam tiên gia này đưa tay ra vẻ bị côn trùng làm ngứa, làm nguyên thần của nàng dán sát lồng ngực nóng bỏng của người ta trượt ra.
Ti Cầm vừa thấy nàng có linh khí nữ tiên tử, vui vẻ nói: “Thì ra là ngươi là tiên tử, dáng vẻ trái lại rất đáng yêu.”
Thái Thường từ nhỏ đến lúc chưa đủ ngàn năm lần đầu tiên có người khen nàng đáng yêu, mà người nói lại còn rất nhiệt tình.
Làn da thoáng ửng hồng từ cổ đến gót chân.
“Ngài… Ngài khen sai rồi…”
“Bấc đèn nhỏ ngươi thật là thú vị, là bản quân ‘có mắt không tròng’.”
Ti Cầm không ngừng quan sát nàng: “Quả thật không có chủ sao?”
Thái Thường gật đầu lại lắc đầu, nàng không thể nói đang sống nhờ trong Ngẫu thần điện tu hành được! Liền lắc đầu nói: “Lộ Hoa tiên tử là di mẫu của tiểu tiên, vốn thuộc Nam Hải, sau đó để ta ở lại trong Thiên Cung học tiên thuật.”
“Nam Hải… Tinh Hoa tiên tử là gì của ngươi?”
“Là mẫu thân của tiểu tiên.”
Ti Cầm nghe vậy vui vẻ nói: “Thật không? Vậy là chúng ta là có quan hệ họ hàng rồi, Tinh Hoa tiên tử là cháu họ của bản quân đây.”
“Cháu…Cháu họ!” Tròng mắt của Thái Thường mở to như chén lớnvậy: “Vậy… Ngài… Ngài là …”
“Thúc công.” Ti Cầm vui vẻ cùng nàng cười giỡn, dáng vẻ kinh ngạc của tiểu tiên này thật sự là quá mức thú vị.
Thái Thường nghe vậy lùi lại ba bước, quỳ xuống đất hành lễ hô to: “Vãn bối tiểu tiên Thái Thường, ra mắt thúc công, còn chưa thỉnh giáo danh xưng của thúc công, về sau kính xin thúc công nâng đỡ tiểu tiên.”
“Ha ha…” Ti Cầm cười đến mức eo không thẳng lên được, “Rất tốt rất tốt, Thái Thường ngoan. Gọi ta là Ti Cầm là được rồi.”
Ti Cầm? A! Vài vị thần tiên già đến điện ăn cơm có từng nhắc qua, ngay cả Thiên đế còn muốn sợ hãi Nam Hải Ti Cầm Đế Quân ba phần, cách ngày còn để Ti Cầm Đế Quân lên Tiên Cung dạo chơi, chắc chắn là vị trước mắt này!
“Thái Thường ra mắt Ti Cầm Đế Quân.”
“Miễn hai chữ ‘ Đế Quân ’đi, gọi Ti Cầm là được rồi.”
“Thái Thường không dám. Thúc công là trưởng bối!” Mặc dù là trưởng bối cực kỳ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp!
“Kia…” Ti Cầm buồn cười: “Lúc chỉ có hai người ta và ngươi thì gọi là Ti Cầm thôi.”
“Dạ được, dạ được, Thái Thường ghi nhớ.”
Đầu óc của nàng trước giờ không được tốt, lần này tên của Ti Cầm nàng phải đọc nhẩm trong lòng mấy lần mới nhớ được, làm không tốt lần sau gặp mặt sẽ không biết gọi ông chú này là gì, tên lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.
“Nếu Thái Thường không không hầu điện các nào lại là thân thuộc của bản quân, dĩ nhiên bản quân muốn trông coi ngươi tu hành, không bằng theo bản quân trở về Nam Hải thấy thế nào? Bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp mẹ ruột của ngươi, nàng ấy thường xuyên nhắc đến ngươi với ta.”
“Mẫu thân…” Thái Thường nghe thấy từ này lập tức sẽ muốn bật khóc nức nở, nhưng đầu óc của nàng vẫn phân biệt rõ ràng nên từ chối: “Thúc công đề nghị rất tốt, nhưng là… Nhưng là… Thái Thường đạo hạnh nông cạn sợ thúc công chê cười, không bằng chờ Thái Thường đi theo dì tu hành thêm vài năm, tiên căn vững chắc sẽ cùng thúc công tu tiên, ngài thấy thế nào?”
Ti Cầm chỉ cười không nói, thấy nàng dáng vẻ thẳng thắn thật là dễ thương, từ trong ngực móc ra viên Thủy Linh Châu đưa cho nàng, nói: “Tiên thể của ngươi hình thành từ tiên thai, chưa từng dính qua nước đã vào Thiên đình, tự nhiên sẽ sợ. Đây là linh vật của Nam Hải chúng ta, có vật này ngươi có thể ngao du bốn biển Thủy Tộc, ta chỉ có vẻn vẹn hai viên, tặng ngươi một viên thôi.”
Thái Thường nước mắt lưng tròng nhận lấy, Thủy Linh Châu mang theo hơi nước Nam Hải nồng đậm mà nàng ngày nhớ đêm mong, Thái Thường giơ nó lên dưới ánh sáng mặt tò mò nhìn một chút nói: “Cái này con dùng như thế nào? Là ăn sao?”
Vừa tròn vừa trắng lại còn lóe sáng, trông rất ngon.
Dọc đường đi Thái Thường cầm Thủy Linh Châu vui vẻ chạy về điện Ngẫu thần, Ti Cầm nói mỗi ngày cầm nó tu hành nửa canh giờ là được rồi. Hừ! Có ông chú Ti Cầm là Đế Quân Nam Hải, xem về sau còn ai dám ức hiếp nàng!
Hào Hành đang trong điện trái tìm phải kiếm không thấy Thái Thường, cho rằng nàng rơi xuống hồ nước nên tiên hồn biến mất bị đánh vào luân hồi, suýt nữa lật hồ nước lên chạy xuống Địa phủ tìm nàng, đang lúc tay chân rối loạn lại nghe tiếng nàng ngâm nga bài hát gì không rõ nhảy tung tăng quay về.
“Thượng thần thượng thần! Ta mới vừa nhận ra thúc công, vừa trẻ tuổi tướng mạo lại đẹp còn tặng ta quà gặp mặt nữa!”
Vừa mới đắc ý liền quên mất, Thái Thường đi lòng vòng đưa hạt châu tới trước mắt hắn: “Ừm, cho ngài xem nè, rất quý giá nha!”
Hào Hành lo lắng nàng có lẽ xảy chuyện rắc rối, vừa buồn bực một bụng tức tối, ai ngờ nàng hiển nhiên đi ra ngoài nhận ông chú gì gì! Đợi chút! Ông chú? Một cảm giác nguy hiểm truyền tới.
“Thúc công ngươi là người phương nào?”
“Là – -” à, gọi là… Quên mất ông chú tên là gì! Thái Thường nhanh chóng vỗ vỗ đầu: “Gọi là Đế Quân!”
Hào Hành thở dài một hơi, sờ sờ đầu của nàng, tên cũng không nhớ rõ, lại gọi ông chú, xem ra là không có gì cạnh tranh, trong trời đất này có cùng khẩu vị như hắn sợ là ít lại càng ít: “Không cho phép vỗ nữa, vốn là đã rất ngây ngốc lại còn vỗ vỗ. Trong tứ hải bát hoang này gọi là Đế Quân có bảy mươi hai vị, theo lời của ngươi nói trẻ tuổi tướng mạo đẹp có ba mươi sáu vị, quay về bản điện từ từ viết danh sách cho ngươi, ngươi loại trừ từng người là được rồi.”
Thái Thường ngồi chồm hổm ngồi dưới đất vùi đầu vào giữa hai chân cố gắng nhớ lại tên của ông chú, Hào Hành cười mà như không, lo lắng nửa ngày cuối cùng nàng đã bình yên vô sự đã trở lại.
Chờ một chút!
“Tiểu tiên Thái Thường, ngươi có biết bản điện tên là…”
Tròng mắt Thái Thường vòng vo vài vòng: “Chớ không phải là ‘Yêu Hành**’ à?”
(Yêu Hành**: Từ “Yêu”妖 (đọc là yāo ) gần giống từ “Hào”淆 ( đọc là yáo ) nên Thái Thường mới nghe nhầm
“…Lập tức đem Bát Thần Kinh học thuộc lòng! Không thuộc, ba ngày không cho phép ngươi dùng bữa!”
Đêm khuya yên tĩnh Thái Thường vừa tu hành thắp đèn vừa nói thầm, mấy ngày gần đây dường như thượng thần này nhìn nàng rất khác lạ. Ví dụ như lúc nàng dùng bữa ngấu nghiến, thượng thần không còn nhíu mày nhắc nàng nên có dáng vẻ một nữ tiên tử nữa, mà ánh mắt ngập tràn sự che chở hơn nữa còn gắp vài đũa thức ăn vào chén nàng.
Tiếp tục như vậy… Chẳng lẽ hắn muốn đối xử tốt với nàng để sau đó sai khiến nàng? Nhưng sai khiến nàng làm cái gì chứ? Nàng là một tiểu tiên tu hành chưa đủ ngàn năm, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với một thượng thần vạn năm như hắn, hắn có cái gì mà tự mình làm không được?
Thái Thường duỗi cái lưng mỏi, ngọn đèn dầu run lên một cái, Hào Hành nhẹ gõ cây đèn, nói: “Chuyên tâm chút đi.”
Thái Thường đáp một tiếng, xem đi xem đi, hôm nay ngay cả nhắc nhở nàng cũng dịu dàng như thế , chẳng lẽ… Ái chà… Thái Thường ửng đỏ gò má, thẹn thùng dùng móng tay gãi gãi đầu, năm trăm năm mới phát một lần hồi xuân, Thái Thường không thể nén lại cười gian hai tiếng, thượng thần thích nàng mới là lạ chứ!
Gì? Không đúng! Chầm chậm suy nghĩ đột nhiên Thái Thường bừng tỉnh, hắn là một thượng thần có cuộc sống dâm loạn khẳng định không muốn cho người ngoài biết, đối xử tốt với nàng chắc là vì muốn che miệng nàng không nói với người ngoài thôi! ? Ái chà chà Thái Thường ngươi thật sự là rất thông minh, quả nhiên có đủ tiềm năng và tư chất để thành thần.
Hà hà, nàng gượng cười hai tiếng, hôm nay kết nối đoán được tâm tư của thần, có thể hình dung rằng nàng tu hành thật sự là đã đến cảnh giới nhất định .
Hào Hành không thức khuya, cứ đúng giờ là thức dậy cũng không ham ngủ. Đêm khuya, hắn gọi Thái Thường một tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, Thái Thường tiên tử tự thấy mình có tiến bộ gì chưa?”
“Có có có!” Thái Thường đắc ý bò ra ngoài, “Tiểu tiên ta tự thấy mắt có thể nhìn đến ngàn dặm, tai có thể nghe được tám phương, tâm tình cũng rộng mở trong sáng, chắc hẳn cách ngày thành công không còn xa.”
A? Hào Hành âm thầm nghĩ, mới mấy ngày đã đột nhiên tăng mạnh, e là không bao lâu nữa nàng học thành sẽ trở về. Tiếp tục như vậy sao được! Chẳng lẽ phải đem cây đèn này đổi thành cái giả sao?
“Xem ra tiên tử tiến bộ rất rõ, chưa đầy mấy ngày là có thể áo gấm về nhà, Lộ Hoa tiên tử cũng có thể vì ngươi mà cảm thấy vui mừng.”
“Đâu có đâu có, đều do thượng thần ngài nhắc nhở tốt, tiểu tiên ta trở về nhất định không quên cảm kích ân đức của ngài.”
Thái Thường mừng thầm, ta trở về sẽ phao tin đồn về ngươi, triệt tiêu được một thượng thần nói không chừng nàng có thể sớm ngày chen vào hàng ngũ thượng thần.
“Nhưng… bản điện có chút không nỡ để ngươi rời đi.”
“Ừm ừm… Ừm?” Thái Thường vừa nghĩ, hừ, tất nhiên là lo lắng nàng ra ngoài nói loạn bèn nói: “Tiểu tiên dĩ nhiên sẽ đến viếng thăm thượng thần ngài, luôn luôn không quên tâm ý của ngài.”
“Ồ, ngươi biết tâm ý của bản điện?”
Không biết mới là lạ! “Biết sơ một hai điều, biết sơ một hai điều.”
“Vậy ngươi nói một chút xem, tâm ý bản điện ra sao?”
“À…” Thái Thường thấy hắn hào hứng, lại không dám nói thẳng: “Ngài là muốn…muốn tiểu tiên ta không quên ân tình của ngài, luôn luôn ghi nhớ ngài trong lòng!”
“Luôn luôn ghi nhớ bản điện trong lòng? Ừ.” Hào Hành rất là hài lòng, tươi cười rạng rỡ đi tới vuốt vuốt mái tóc rối của nàng: “Nếu gầy một chút nhìn sẽ càng đẹp, bấc đèn nhỏ.”
Nói xong trên mặt tràn gió xuân mới đi ngủ.
Thái Thường giật mình sững sờ, cằm không khép lại được, thượng thần này lên cơn thật là đáng sợ.
Một ngày nọ, bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, sáng sớm Hào Hành đã ra ngoài. Một mình Thái Thường buồn bực nhàm chán mới hẹn Tịnh Đế đi ăn hạt sen, sợ tiên gia khác thấy bèn tự giác biến thành bấc đèn bay ra. Nàng trốn đến một chỗ không có người, đang định khôi phục nguyên thần thì bên hông bị người ta nắm một cái, suýt nữa bẻ gãy tiên căn của nàng.
Đang muốn quay đầu lại mắng một câu, liền thấy một nam tiên gia tướng mạo tài trí bất phàm, trên đầu là chiếc mão rạng rỡ phát sáng ngay cả nụ cười của hắn cũng tựa như thủy tinh tỏa sáng. Thái Thường bị hắn nắm, vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm tướng mạo đàng hoàng của người ta, một cử động nhỏ cũng không dám chỉ sợ dáng vẻ ngốc nghếch của mình sẽ dọa người ta chạy mất, khi không đụng phải hoa đào chất lượng cao thế này .
“Ta còn nói là con trùng, hóa ra là sợi bấc đèn.”
Ti Cầm* đem nàng nâng niu trong tay, sờ sờ thân thể của nàng: “Ngươi phụng dưỡng tại nhà tiên điện nào? Ta đưa ngươi trở về được không?”
(Ti Cầm*: 司琴trong bản convert là Tư Cầm nhưng 司 có hai âm là Ti và Tư, trong đó Ti được dùng cho họ)
Thái Thường kích động sẽ chảy nước mắt, trăm ngàn năm qua chưa từng có cuộc gặp gỡ nào đẹp như vậy, nàng nép vào lòng bàn tay hắn không dám thở mạnh, trong lòng cứ như có đàn hươu chạy mà nhìn hắn.
“Chắc hẳn còn là một bấc đèn chưa thành tinh.” Ti Cầm đặt nàng vào trong tay áo, “Bản quân mới tới, phải đi thăm một vòng trước sau đó dẫn ngươi trở về phủ của bản quân ngươi cũng không cần bay tới bay lui bơ vơ như vậy nữa, được không?”
Hả? Không không không… Thái Thường chưa kịp khôi phục nguyên thần đã bị nam tiên gia đẹp trai này bỏ vào tay áo của hắn, lăn qua lăn lại theo bước chân hắn.
Nàng không phải là bơ vơ bay tới bay lui mà! Nàng còn hẹn Tịnh Đế nữa! … Trở về quý phủ của hắn? Vậy sao được! Lộ Hoa sẽ tức giận mắng nàng… Còn tên thượng thần sắc quỷ kia nếu biết nàng chạy lung tung nhất định sẽ phạt nàng thuộc cái gì Bát Thần Kinh! Huầy, bản thân mình ngay cả này nam tiên gia là ai cũng không biết, sao nhất thời lại bị sắc đẹp che mắt mà đi theo hắn đây!
Không biết đến khi nào thì Thái Thường ở trong tay áo hắn ói đến thần hồn điên đảo, cuối cùng cảm thấy bốn phía không động đậy nàng mới nhẹ nhàng thở đưa đầu ra đến hít thở chút không khí trong lành. Vừa ló đầu ra thấy Hào Hành đang đứng đối diện nàng, nàng giật mình vội vàng rụt đầu lại.
Xem ra người nam tiên gia này cũng là thượng thần, cùng Ngẫu thần nói chuyện cũng không khúm núm như nàng. Thái Thường ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nghe trộm thượng thần nói chuyện cũng cho nàng thêm một chút kiến thức. Dường như hai người họ có ý đề phòng nàng nên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nghe ngóng không được cái gì.
Đợi khi nam tiên gia đi xung quanh, Thái Thường mới ló đầu ra thì thấy Hào Hành đã quay lưng đi, lập tức muốn biến thân bay ra. Nam tiên gia đột nhiên giơ cánh tay lên làm nàng lại lăn trở về, Thái Thường bị ngã đau muốn ngất xỉu, xoa cái cổ đau nhức bất chấp cái gì là khí chất nữ tiên tử, biến về nguyên thần từ trong tay áo hắn bay ra.
Đáng tiếc vừa bay ra Thái Thường liền hối hận, mới vừa rồi nam tiên gia này đưa tay ra vẻ bị côn trùng làm ngứa, làm nguyên thần của nàng dán sát lồng ngực nóng bỏng của người ta trượt ra.
Ti Cầm vừa thấy nàng có linh khí nữ tiên tử, vui vẻ nói: “Thì ra là ngươi là tiên tử, dáng vẻ trái lại rất đáng yêu.”
Thái Thường từ nhỏ đến lúc chưa đủ ngàn năm lần đầu tiên có người khen nàng đáng yêu, mà người nói lại còn rất nhiệt tình.
Làn da thoáng ửng hồng từ cổ đến gót chân.
“Ngài… Ngài khen sai rồi…”
“Bấc đèn nhỏ ngươi thật là thú vị, là bản quân ‘có mắt không tròng’.”
Ti Cầm không ngừng quan sát nàng: “Quả thật không có chủ sao?”
Thái Thường gật đầu lại lắc đầu, nàng không thể nói đang sống nhờ trong Ngẫu thần điện tu hành được! Liền lắc đầu nói: “Lộ Hoa tiên tử là di mẫu của tiểu tiên, vốn thuộc Nam Hải, sau đó để ta ở lại trong Thiên Cung học tiên thuật.”
“Nam Hải… Tinh Hoa tiên tử là gì của ngươi?”
“Là mẫu thân của tiểu tiên.”
Ti Cầm nghe vậy vui vẻ nói: “Thật không? Vậy là chúng ta là có quan hệ họ hàng rồi, Tinh Hoa tiên tử là cháu họ của bản quân đây.”
“Cháu…Cháu họ!” Tròng mắt của Thái Thường mở to như chén lớnvậy: “Vậy… Ngài… Ngài là …”
“Thúc công.” Ti Cầm vui vẻ cùng nàng cười giỡn, dáng vẻ kinh ngạc của tiểu tiên này thật sự là quá mức thú vị.
Thái Thường nghe vậy lùi lại ba bước, quỳ xuống đất hành lễ hô to: “Vãn bối tiểu tiên Thái Thường, ra mắt thúc công, còn chưa thỉnh giáo danh xưng của thúc công, về sau kính xin thúc công nâng đỡ tiểu tiên.”
“Ha ha…” Ti Cầm cười đến mức eo không thẳng lên được, “Rất tốt rất tốt, Thái Thường ngoan. Gọi ta là Ti Cầm là được rồi.”
Ti Cầm? A! Vài vị thần tiên già đến điện ăn cơm có từng nhắc qua, ngay cả Thiên đế còn muốn sợ hãi Nam Hải Ti Cầm Đế Quân ba phần, cách ngày còn để Ti Cầm Đế Quân lên Tiên Cung dạo chơi, chắc chắn là vị trước mắt này!
“Thái Thường ra mắt Ti Cầm Đế Quân.”
“Miễn hai chữ ‘ Đế Quân ’đi, gọi Ti Cầm là được rồi.”
“Thái Thường không dám. Thúc công là trưởng bối!” Mặc dù là trưởng bối cực kỳ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp!
“Kia…” Ti Cầm buồn cười: “Lúc chỉ có hai người ta và ngươi thì gọi là Ti Cầm thôi.”
“Dạ được, dạ được, Thái Thường ghi nhớ.”
Đầu óc của nàng trước giờ không được tốt, lần này tên của Ti Cầm nàng phải đọc nhẩm trong lòng mấy lần mới nhớ được, làm không tốt lần sau gặp mặt sẽ không biết gọi ông chú này là gì, tên lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.
“Nếu Thái Thường không không hầu điện các nào lại là thân thuộc của bản quân, dĩ nhiên bản quân muốn trông coi ngươi tu hành, không bằng theo bản quân trở về Nam Hải thấy thế nào? Bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp mẹ ruột của ngươi, nàng ấy thường xuyên nhắc đến ngươi với ta.”
“Mẫu thân…” Thái Thường nghe thấy từ này lập tức sẽ muốn bật khóc nức nở, nhưng đầu óc của nàng vẫn phân biệt rõ ràng nên từ chối: “Thúc công đề nghị rất tốt, nhưng là… Nhưng là… Thái Thường đạo hạnh nông cạn sợ thúc công chê cười, không bằng chờ Thái Thường đi theo dì tu hành thêm vài năm, tiên căn vững chắc sẽ cùng thúc công tu tiên, ngài thấy thế nào?”
Ti Cầm chỉ cười không nói, thấy nàng dáng vẻ thẳng thắn thật là dễ thương, từ trong ngực móc ra viên Thủy Linh Châu đưa cho nàng, nói: “Tiên thể của ngươi hình thành từ tiên thai, chưa từng dính qua nước đã vào Thiên đình, tự nhiên sẽ sợ. Đây là linh vật của Nam Hải chúng ta, có vật này ngươi có thể ngao du bốn biển Thủy Tộc, ta chỉ có vẻn vẹn hai viên, tặng ngươi một viên thôi.”
Thái Thường nước mắt lưng tròng nhận lấy, Thủy Linh Châu mang theo hơi nước Nam Hải nồng đậm mà nàng ngày nhớ đêm mong, Thái Thường giơ nó lên dưới ánh sáng mặt tò mò nhìn một chút nói: “Cái này con dùng như thế nào? Là ăn sao?”
Vừa tròn vừa trắng lại còn lóe sáng, trông rất ngon.
Dọc đường đi Thái Thường cầm Thủy Linh Châu vui vẻ chạy về điện Ngẫu thần, Ti Cầm nói mỗi ngày cầm nó tu hành nửa canh giờ là được rồi. Hừ! Có ông chú Ti Cầm là Đế Quân Nam Hải, xem về sau còn ai dám ức hiếp nàng!
Hào Hành đang trong điện trái tìm phải kiếm không thấy Thái Thường, cho rằng nàng rơi xuống hồ nước nên tiên hồn biến mất bị đánh vào luân hồi, suýt nữa lật hồ nước lên chạy xuống Địa phủ tìm nàng, đang lúc tay chân rối loạn lại nghe tiếng nàng ngâm nga bài hát gì không rõ nhảy tung tăng quay về.
“Thượng thần thượng thần! Ta mới vừa nhận ra thúc công, vừa trẻ tuổi tướng mạo lại đẹp còn tặng ta quà gặp mặt nữa!”
Vừa mới đắc ý liền quên mất, Thái Thường đi lòng vòng đưa hạt châu tới trước mắt hắn: “Ừm, cho ngài xem nè, rất quý giá nha!”
Hào Hành lo lắng nàng có lẽ xảy chuyện rắc rối, vừa buồn bực một bụng tức tối, ai ngờ nàng hiển nhiên đi ra ngoài nhận ông chú gì gì! Đợi chút! Ông chú? Một cảm giác nguy hiểm truyền tới.
“Thúc công ngươi là người phương nào?”
“Là – -” à, gọi là… Quên mất ông chú tên là gì! Thái Thường nhanh chóng vỗ vỗ đầu: “Gọi là Đế Quân!”
Hào Hành thở dài một hơi, sờ sờ đầu của nàng, tên cũng không nhớ rõ, lại gọi ông chú, xem ra là không có gì cạnh tranh, trong trời đất này có cùng khẩu vị như hắn sợ là ít lại càng ít: “Không cho phép vỗ nữa, vốn là đã rất ngây ngốc lại còn vỗ vỗ. Trong tứ hải bát hoang này gọi là Đế Quân có bảy mươi hai vị, theo lời của ngươi nói trẻ tuổi tướng mạo đẹp có ba mươi sáu vị, quay về bản điện từ từ viết danh sách cho ngươi, ngươi loại trừ từng người là được rồi.”
Thái Thường ngồi chồm hổm ngồi dưới đất vùi đầu vào giữa hai chân cố gắng nhớ lại tên của ông chú, Hào Hành cười mà như không, lo lắng nửa ngày cuối cùng nàng đã bình yên vô sự đã trở lại.
Chờ một chút!
“Tiểu tiên Thái Thường, ngươi có biết bản điện tên là…”
Tròng mắt Thái Thường vòng vo vài vòng: “Chớ không phải là ‘Yêu Hành**’ à?”
(Yêu Hành**: Từ “Yêu”妖 (đọc là yāo ) gần giống từ “Hào”淆 ( đọc là yáo ) nên Thái Thường mới nghe nhầm
“…Lập tức đem Bát Thần Kinh học thuộc lòng! Không thuộc, ba ngày không cho phép ngươi dùng bữa!”
/47
|