Thương Thiên Phách Huyết

Chương 266: đội trưởng (3)

/414


Hứa Hải Phong đang định rời đi, thình lình nghe một người cao giọng quát: " Không được, dù võ công ngươi cao tới đâu, cũng không thể đảm nhiệm chức này."

Mọi người đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đi ra, trên người hắn đã mặc lại quần áo tươm tất. Hiển nhiên sau khi nghe được tiếng vang, vẫn mặc lại quần áo trước mới chạy ra ngoài.

" Thật không? Không biết huynh đài làm sao xưng hô?" Lâm Gia Huy phảng phất như lơ đãng hỏi.

" Tại hạ Ngô Ấu Đình, gặp qua Lâm huynh."

" Được, xin hỏi Ngô huynh có gì chỉ giáo?" Trong mắt Lâm Gia Huy hàn mang đại thịnh, làm cho người ta không rét mà run.

Ngô Ấu Đình bị khí thế của hắn uy bức, thân không tự chủ bật lui ra sau một bước. Bị mất thể diện trước mặt mọi người, sắc mặt hắn trong nháy mắt chợt biến thành xanh đen, lại bước lên một bước, cao giọng nói: " Ngươi là người phương nam, làm sao có thể đảm đương chức thống lĩnh võ lâm phương bắc chúng ta."

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho một trận ủng hộ vang lên, dù là thật tâm phản đối cũng tốt, hoặc là bởi vì chức thống lĩnh mà nghĩ muốn diệt trừ đối thủ lớn nhất này cũng tốt, tóm lại, tiếng ồn ào vang lên một mảnh.

Từ một nơi bí mật gần đó Lâm Mộc Hợp đang muốn tiến ra tương trợ, lại cảm giác cổ tay căng thẳng, hắn quay đầu nhìn lại, chính là Tương Khổng Minh.

Theo bản năng hắn tránh một chút nhưng không dám dùng sức, nếu nhất thời không cẩn thận, tổn thương vị Tương đại quân sư không biết võ công này, sợ là bị cha anh mắng cho đến chết.

Hắn đang lo lắng vạn phần, đột nhiên trong tai nghe được Tương Khổng Minh thấp giọng nói: " Đây là một cửa ải mà huynh trưởng ngươi phải đi qua, không ai có thể giúp hắn, nếu hắn qua không được, tự nhiên không cần nhắc lại, chỉ qua được một cửa này, hắn mới có thể chân chính ngồi lên vị trí đội trưởng kia."

Hứa Hải Phong không nói một lời, chỉ yên lặng chú ý hết thảy những chuyện trước mắt. Ở phương diện vũ lực hắn có thể giúp Lâm Gia Huy đề thăng, nhưng ở việc xử lý quan hệ nhân tế phải do chính hắn đi làm. Nếu hắn không thể để cho thủ hạ của mình khâm phục, vậy chức đội trưởng này cũng không còn tư cách ngồi lên.

" Ha ha…"

Lâm Gia Huy đột nhiên ngẩng đầu cười to, trong tiếng cười của hắn ẩn chứa chân lực cường đại. Thanh âm xa xa truyền ra, chấn đến màng nhĩ phát đau. Mọi người thất sắc nhìn nhau, nghĩ không ra công lực của hắn cao như vậy, đã đạt tới trình độ như thế. Mấy hán tử còn đang kích động vừa rồi, liền lập tức im lặng, không còn dám khởi lên chút lòng xấu xa nào.

" Người phương nam? Người phương bắc? Hừ…Ở trong lòng Lâm mỗ, biết là có phân biệt nam bắc. Nhưng tiểu đệ càng thêm rõ ràng một việc, vô luận là người phương nam hay phương bắc, bọn họ đều là người Hán." Lâm Gia Huy thu hồi vẻ tươi cười, trên mặt của hắn hiện lên một mảnh nghiêm nghị, âm thanh của hắn đột nhiên vô cùng trầm thống: " Hôm nay kinh sư Đại Hán đã thất thủ, vậy kế tiếp thì sao? Có hay không sẽ đến phiên Ngọa Long thành. Có hay không sẽ đến phiên Giang Nam cẩm tú phồn hoa?"

Đối mặt khí thế bức người của hắn, mọi người lựa chọn trầm mặc không nói, nhưng có mấy hạng người miệng lưỡi lanh lợi đang muốn mở miệng phản bác, chỉ là bọn họ vừa định mở miệng, đột nhiên cảm giác được có một cỗ sát khí sắc bén mãnh liệt trùng tới, khiến cho bọn họ như rơi vào hầm băng, đừng nói mở miệng, cho dù hơi nhúc nhích một chút cũng là hi vọng xa vời.

Chỉ trong nháy mắt, sát khí chợt biến mất. Nhưng dư âm còn sót lại vẫn làm cho bọn họ vô cùng kinh hãi. Theo phương hướng sát khí truyền đến nhìn tới, vừa lúc đón nhận đôi mắt lạnh như băng của Hứa Hải Phong, thế mới biết luồng sát khí kia chính do vị tân tấn tông sư này phát ra.

Bị ánh mắt cực kỳ sắc bén của Hứa Hải Phong đảo qua, lập tức lòng dạ rét buốt. Họ biết nếu lúc này lại đối kháng Lâm Gia Huy, đó chính là cùng Hứa đại tông sư kết xuống thâm cừu đại hận.

Nhưng phàm là người có miệng lưỡi lanh lợi, luôn có tâm cơ hơn người, nhưng nguyên nhân chính là vì tâm cơ mau lẹ, gặp chuyện luôn làm theo thói quen so đo được mất, nên phương diện đảm lượng, thường kém hơn những hạng người hào sảng trực tính thô lỗ.

Thấy được ánh mắt Hứa Hải Phong, bọn họ lập tức nghĩ đến Lâm Gia Huy nguyên lai là người được hắn chỉ định làm thống lĩnh, trong lòng không khỏi giật mình.

Lâm Gia Huy có võ công như thế, tuy vượt ngoài ý liệu của bọn họ, nhưng bọn họ có trưởng bối môn phái làm chỗ dựa, hơn nữa nơi này dù sao là thiên hạ của võ lâm phương bắc, nếu liên thủ, đối phó một người phương nam cũng có vài phần nắm chắc.

Nhưng nếu là Hứa Hải Phong thì khác hẳn, nếu chọc giận một đại địch như vậy, cho dù bản thân hắn khoan dung đại lượng không cùng người so đo, nhưng cũng sẽ có những hạng người thích vỗ mông ngựa đi theo phân ưu giải nạn, một khi thành cừu, ngày sau sợ là không được an bình, thậm chí còn nguy hiểm tính mạng.

Nghĩ đến đây, lập tức câm như hến, không còn dám tiếp tục mở miệng.

" Không đúng…" Một tráng hán hươ tay múa chân, chính là người vừa rồi mới bị Lâm Gia Huy đánh văng ra. Lâm Gia Huy vừa rồi hạ thủ lưu tình, không thi triển sát thủ, hắn nghỉ ngơi một lát, tuy trong ngực bụng còn có chút đau đớn, nhưng cũng đã không lo ngại.

Lúc này nghe hắn nói một câu, cũng nhíu mày, nguyên lai trong lòng hắn tuy phản đối, nhưng đối mặt đạo lý mà Lâm Gia Huy nói, hắn lại phát giác như thế nào đều có vẻ không giống như cây ngay không sợ chết đứng.

" Các hạ lại làm sao xưng hô?" Lâm Gia Huy hỏi.

" Lão tử…Không, tại hạ Trương Ninh." Hắn làm người thô lỗ, mở miệng lão tử, ngậm miệng lão tử, chỉ là sau khi bị một chưởng của Lâm Gia Huy đánh bay, đối với hắn vẫn còn sợ hãi lẫn thật sâu bội phục, nên tạm thời sửa lời, lại có vẻ không được tự nhiên. Bạn đang đọc chuyện tại


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status