Thương Thiên Phách Huyết

Chương 274: Hạ chiến thư

/414


Thái Hành sơn mạch, liên miên phập phồng, liếc mắt nhìn lại, phảng phất như không có biên giới.

Phía tây hơn mười dặm, chính là đại bản doanh của Khải Tát nhân, Minh Đặng thành.

Ban Khắc La Phu Đặc suất lĩnh đại quân, dọc theo sơn mạch chậm rãi đi tới. Ở bên trái đại quân mơ hồ có thể thấy được dãy Thái Hành sơn phập phồng nhấp nhô, tầng tầng đẩy tới, duyên miên không dứt, khắp núi toàn một màu xanh biếc, xen lẫn vào nhau, hình thành một cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ.

" Tướng quân…"

Một tiếng rống to cắt đứt ý nghĩ của hắn, hắn thu hồi hai mắt đang quan sát cảnh vật bốn phía, hỏi: " Chuyện gì?"

" Phía trước có ba kỵ tự xưng Hán sứ, cầu kiến tướng quân."

Ban Khắc La Phu Đặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ là đường xá có chút xa xôi, phía trước lại dày đặc bóng người, hắn không thể nhìn thấy được gì.

" Dẫn bọn hắn đi lên." Đôi mắt nhỏ hẹp của Ban Khắc La Phu Đặc chớp động lóe ra quang mang làm người khác sợ hãi, hắn nhẹ giọng phân phó.

" Dạ…"

Chốc lát sau, quả nhiên có ba người dưới ánh mắt chú ý của vạn chúng chậm rãi đi đến.

Khải Tát nhân cao lớn ngựa khỏe, thân binh bên người Ban Khắc La Phu Đặc lại càng là cao thủ trong trăm có một. Lúc này, không đợi phân phó, đều đánh khởi tinh thần, trợn tròn mắt, lập tức một trận sát khí lan tràn tới giữa sân, những ai không có lòng can đảm, đều cảm thấy run sợ trong lòng.

Nhưng ba người trước mặt hắn vẫn trấn tĩnh tự nhiên, đối với luồng sát khí sắc bén kia không hề để ý. Bọn họ một đoạn đường đi tới, đến bên người Ban Khắc La Phu Đặc.

Người đi giữa, tuổi trẻ anh tuấn, tướng mạo đường đường, mũi cao thẳng thắn khiến cho hắn nhìn qua đặc biệt tinh thần. Đôi mày của Ban Khắc La Phu Đặc cau lại, hắn chỉ cảm thấy người trước mặt nhìn có chút quen mắt, nhưng có thể khẳng định cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua.

Ở bên cạnh hắn là hai vị lão nhân áo xám, người bên trái mặt đen như than, thân hình cao lớn, người bên phải râu tóc dài thượt, cũng nhìn không ra tuổi tác.

Ánh mắt Ban Khắc La Phu Đặc đảo qua trên mặt ba người này, không biết tại sao, trong lòng mơ hồ có một tia cảm giác nguy hiểm. Hắn không phải cao thủ cấp tông sư, tự nhiên không thể nào lĩnh ngộ khả năng cảnh báo của tinh thần lực. Nhưng nhiều năm vào sinh ra tử, lại làm cho hắn có được cảm giác nguy cơ hơn người.

Trong lòng hắn đã có định luận, ba người này nhìn qua giống như không hề có uy hiếp, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.

Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn đi tới gần bên cạnh hắn, Ban Khắc La Phu Đặc quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức hơi đổi.

Người kia không ngờ chính là phó đoàn trưởng thần điện kỵ sĩ đoàn Cáp Lý đại nhân.

Lúc này, Cáp Lý đầy mặt ngưng trọng nhìn kỹ ba người kia, nhưng trong đôi mắt sắc bén của Ban Khắc La Phu Đặc lại phát giác, lực chú ý của lão hoàn toàn tập trung trên một người, đó chính là lão nhân mặt đen như than.

Trong lòng Ban Khắc La Phu Đặc rùng mình. Hắn lập tức biết, vị đại nhân này hiểu biết sâu rộng, lịch duyệt phong phú cũng đã nhận ra không đúng. Người kia tuyệt đối không phải tầm thường, nếu không cũng không cách nào làm cho vị lão nhân đã đạt tới nhất phẩm cao thủ đỉnh cấp từ hai mươi năm trước lại thận trọng như thế.

" Các ngươi là ai?" Hít sâu một hơi, Ban Khắc La Phu Đặc trầm giọng hỏi.

Một tay hắn đặt sau lưng ra một thủ thế cổ quái, sắc mặt một vị thân binh bên người khẽ biến, nhưng hắn đi theo tướng quân nhiều năm, tự nhiên biết ý tứ bên trong, lập tức âm thầm lui xuống.

Chốc lát sau, cả quân đội đều khẩn trương lên, không còn nửa tiếng ồn ào. Bởi vì vị tướng quân mà bọn họ sùng bái đã hạ mệnh lệnh cảnh giới nhất cấp.

Lão nhân râu tóc che phủ lúc này chậm rãi mở đôi mắt đang khép hờ, hình như có ý, lại giống như vô ý quét mắt nhìn hào khí của đội nhân mã đang từ từ ngưng trọng lại, miệng của hắn nhếch lên một tia đùa cợt như khinh thường, tựa hồ cũng chưa từng xem đám lính tinh nhuệ này vào đâu.

" Tại hạ Lâm Gia Huy." Vị thanh niên trẻ tuổi đứng giữa lên tiếng, ngữ khí của hắn cao ngang mà có lực, xa xa truyền ra, làm người khác chú ý.

Đôi mày Ban Khắc La Phu Đặc cau lại, hắn làm người nhìn như thô lỗ, nhưng trên thực tế vẫn rất cẩn thận, chưa tới Đại Hán, đã sớm đem tên tuổi những nhân sĩ nổi tiếng dưới trướng Hứa, Tương xem đến thành thục, dù là bức họa của họ cũng đã xem qua không ít hơn mười lần.

Nếu có thể đại biểu người Hán đến đây, thân phận của hắn nói ra không thấp, hơn nữa từ biểu hiện của hắn mà xem, cũng tuyệt không phải là người đơn giản. Chỉ là danh hào này vì sao lại xa lạ như thế, chưa bao giờ nghe nói.

" Vậy hai vị này là…" Cáp Lý lão nhân đứng một bên chợt dò hỏi.

" Hai vị này là hộ vệ của tại hạ, chê cười." Người tuổi trẻ không kiêu không ngạo chắp tay nói, nhưng đối với vấn đề của lão cũng không trả lời rõ ràng.

Ban Khắc La Phu Đặc cùng Cáp Lý đồng thời nhướng mày, đối với những lời này của hắn cũng không tin một chữ. Có thể đưa tới hai người mà chính bọn họ cũng không nhìn ra sâu cạn đến làm hộ vệ, chẳng phải là trợn mắt nói dối hay sao.

" Được, các ngươi tới làm gì?" Hung quang trong mắt Ban Khắc La Phu Đặc chợt lóe, trực tiếp hỏi.

Hắn không phải hạng người lương thiện, cái gì là hai nước tranh chấp, không chém sứ giả, ở trước mặt của hắn không hề có ý nghĩa gì. Ở trong mắt của hắn, dị giáo đồ chỉ có hai loại người, một loại là có thể tuần phục, một loại khác nhất định phải trừ đi.

Lúc này hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, một khi trong miệng Lâm Gia Huy nói ra những lời làm hắn không hài lòng, liền lập tức thi triển sát thủ, lấy đi tính mạng. Dưới vòng vây của mấy vạn đại quân, sợ là chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư mới có thể thoát khốn.

Đối mặt quân đoàn trưởng lấy hung danh nổi tiếng của Khải Tát, biểu hiện của Lâm Gia Huy không chút sợ hãi, hắn cất cao giọng nói: " Tại hạ phụng mệnh Ngọa Long thành chủ Hứa Hải Phong Hứa thống lĩnh, đến đây hướng quý quân…" Hắn ngừng một chút, từ trong lòng móc ra một phong thư, thanh âm cao ngang truyền khắp toàn quân: " Hạ thư quyết chiến."

Câu trả lời của hắn vượt ngoài ý liệu của Ban Khắc La Phu Đặc hoàn toàn, hơn nữa câu nói của hắn chính là dùng tiếng Khải Tát để nói, công lực thâm hậu truyền ra thật xa, toàn quân trên dưới mỗi người đều có thể nghe thấy.

Tiếp nhận lá thư do thuộc hạ đưa lên, Ban Khắc La Phu Đặc vừa nhìn, bên trên viết tám chữ to như rồng bay phượng múa: " Buổi trưa ngày mai, trăm dặm bình nguyên."

Hắn cười lạnh một tiếng, chính mình mang binh chiến tranh nhiều năm, trận chiến nào chưa từng thấy qua. Mấy người kia lá gan thật lớn, nếu gặp phải tên ngu ngốc A Đồ Tác tự cao tự đại, sẽ giở lễ ngộ tương ứng với chuyện này, chỉ là bọn họ gặp phải chính hắn.


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status