Thương Thiên Phách Huyết

Chương 351: Bố thí

/414


So sánh với đại doanh Hán quân ngoài mười dặm, quân doanh Hung Nô nhân có vẻ đơn sơ hơn rất nhiều.

Rất nhiều quân sĩ chỉ lấy trời làm mền, lấy đất làm giường, thời gian vừa đến, liền ngay dưới trời đêm lăn ra ngủ, ngày thứ hai lại tiếp tục xuất phát.

Rất nhiều Hung Nô nhân do thương thế quá nặng, ngày kế tiếp cũng không còn đứng dậy.

Sĩ khí của bọn họ đã hàng thấp đến băng điểm.

Nhưng cho dù đã lạc phách đến hiện tại, cũng không có người nào làm đào binh, đại kỳ Kim Lang quân tuy đã ngã, nhưng Mạo Đốn vẫn còn, vương của bọn họ còn đang ở chung một chỗ cùng họ.

Giữa đại doanh, Mạo Đốn, Cáp Mật Thứ đang đứng đối diện, bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, phương xa mây đen rậm rạp.

" Trời thay đổi sao?" Cáp Mật Thứ lẩm bẩm.

" Chẳng lẽ thật sự là ý trời?" Bề ngoài của Mạo Đốn phảng phất chỉ trong mấy ngày đã già nua hơn mười tuổi.

Cuộc chiến Thái Nguyên, chẳng những là cuộc chiến mấu chốt làm cho Hung Nô nhân từ thịnh chuyển suy, mà cả ấu tử Khảm Cát mà hắn thương yêu nhất cũng bị mất mạng.

Tuy con hắn hi sinh tráng liệt, nhưng chỉ trong một ngày, âm dương xa cách, ngoại trừ sau khi hắn bỏ mình, mới có khả năng gặp lại.

Bởi vì là chật vật chạy trốn, cho nên vật tư bọn họ mang theo không được đầy đủ, có thể nói là kém khá xa.

Nếu lúc này ông trời buông xuống trận mưa to, đối với những bọn lính nằm ngoài trời mà nói, tuyệt đối là một tai nạn có tính hủy diệt.

Ánh mắt Thác Hà Đế cùng Lợi Trí cơ hồ đồng thời chớp động, bọn họ cùng quát: " Cẩn thận."

Hai đại tông sư đồng thời xuất thủ, hướng một phương hướng đánh ra một chưởng.

Nhưng một thân ảnh mờ mịt đã đi xa, tốc độ kia so với chưởng lực của bọn họ còn mau lẹ hơn ba phần.

" Hầu Hài."

Bọn họ nhìn nhau. Vốn không cần hỏi, có được tốc độ như thế, trong thiên hạ chỉ có một người.

Cáp Mật Thứ ngồi xổm xuống, nhặt lên một phong thư dưới chân Mạo Đốn.

Mở ra vừa nhìn, sắc mặt của hắn chợt kinh ngạc.

" Làm sao vậy?"

" Hứa Hải Phong hẹn riêng chúng ta gặp gỡ."

" Gặp gỡ?" Hung quang trong mắt Mạo Đốn chợt lóe.

Đối với Hứa Hải Phong đột nhiên xuất hiện nơi chiến trường Thái Nguyên, đem cục diện hoàn hảo của mình toàn bộ kết thúc, hắn có thể nói là hận đến tận xương.

" Khái khái…" Cáp Mật Thứ đột nhiên ho khan một tiếng.

Mạo Đốn buồn bã thở dài, buông tha ý nghĩ muốn thừa cơ hội này, đem hắn chém giết.

Hứa Hải Phong tại cuộc chiến Thái Nguyên biểu hiện vô cùng chói mắt, không ngờ lấy lực một người, đánh bại hai vị cao thủ cấp tông sư.

Dù là từ cổ chí kim, có được chiến tích như thế, chỉ sợ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nghĩ muốn ám sát hắn, cho dù là hai vị tông sư chịu buông thân phận, chỉ sợ hi vọng thành công cũng cực kỳ mong manh. Huống chi, nếu hắn đã chủ động mời, lại làm sao không làm ra sự chuẩn bị vẹn toàn.

Mãnh tướng dưới trướng hắn như mây, cho dù kỳ nhân dị sĩ so được với tông sư, cũng không ít hơn một hai người.

Hắn không đến ám toán người khác, đã là tổ tiên tích đức, nghĩ muốn ám sát hắn, quả thực chính là chuyện hoang đường.

" Hắn muốn làm gì?" Mạo Đốn căm hận hỏi.

" Không biết. Trong thư viết, chỉ cần chúng ta có thể đáp ứng điều kiện của hắn, liền cung cấp đầy đủ lương thảo vật tư cho chúng ta. Để cho chúng ta bình an trở về thảo nguyên." Cáp Mật Thứ lạnh lùng nói.

" Cái gì?" Vẻ mặt Mạo Đốn không thể tưởng tượng, hắn cười nhạo nói: " Lời nói vô căn cứ, ngươi tin tưởng sao?"

" Không biết, nhưng ta rõ ràng một đạo lý." Cáp Mật Thứ chỉ vào đại quân lộ vẻ uể oải khắp nơi, nói: " Chúng ta cũng không còn đường lựa chọn."

&&&&

Nơi giao giới giữa hai quân đội, một tòa lương đình thấp bé tàn phá không chịu nổi, Hứa Hải Phong đang chắp tay mà đứng.

Đột nhiên trên mặt của hắn lộ vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: " Gia Huy, ngươi nhớ kỹ, nếu trong tay của ngươi nắm tử huyệt của địch nhân, vậy phải tận dụng lợi dụng, tận lực tranh thủ ích lợi lớn nhất."

" Dạ…" Lâm Gia Huy cái hiểu cái không gật đầu.

Hứa Hải Phong chỉ vào phía trước, cười nói: " Đây đã bị gia hỏa Tương Khổng Minh nói qua, chẳng qua thật sự là có chút đạo lý. Ngươi xem…Hung Nô nhân đến."

Hơn mười khoái kỵ hướng nơi này phóng đến, bọn họ cưỡi ngựa hoàn mỹ, mã thất cũng là lương câu trong ngàn dặm.

Nên chỉ chốc lát, liền đã đến nơi.

" Mạo Đốn Đan Vu, đã lâu không gặp…" Hứa Hải Phong chắp tay, trong lòng nảy lên một trận cảm giác kỳ diệu.

Bọn họ lần đầu gặp gỡ, chính mình chẳng qua chỉ là một sứ thần nho nhỏ của Đại Hán mà thôi, Mạo Đốn còn là một bá chủ ít có trong thiên hạ.

Nhưng hai năm sau, lại gặp lại, thân phận địa vị của bọn họ đã xảy ra chuyển biến ngút trời.

Mạo Đốn không ngờ đã thành bại tướng dưới tay mình, mà thân phận địa vị của mình cũng không chút nào kém cỏi so với hắn.

Mạo Đốn vẻ mặt lạnh lùng, miễn cưỡng chắp tay nói: " Hứa tướng quân."

Dù sao hắn cũng là một đời bá chủ, tuy trong lòng hận không được lóc thịt lột da người trước mặt, nhưng mặt ngoài vẫn lãnh đạm, vẫn chưa từng biểu lộ ra hận ý cực đoan.

Ánh mắt Hứa Hải Phong dời xuống phía dưới, mỉm cười nói: " Thác Hà Đế tiền bối, Lợi Trí huynh, các người cũng tới."

Hai vị tông sư hướng hắn gật đầu, cũng không hề nói chuyện. Nhưng trên sự thật thời khắc này trong lòng bọn họ cũng là kinh ngạc vạn phần.

Hôm nay gặp lại, lực lượng tinh thần của Hứa Hải Phong tuy vẫn rất cao, nhưng so sánh với ngày đó tràn ngập cả thiên địa, phảng phất như không chỗ nào không có, sự chênh lệch bên trong không thể nói hết.

Cáp Mật Thứ âm thầm quan sát bốn phía, lấy ánh mắt của hắn tự nhiên có thể thấy được rốt cục có người mai phục xung quanh hay không.

Chỉ là quan sát hồi lâu, thủy chung không thu hoạch được gì.

Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người mấy người đứng sau lưng Hứa Hải Phong.

Đối với những người khác, Cáp Mật Thứ không quan tâm, có Thác Hà Đế cùng Lợi Trí ở đây, nếu không ổn cũng có thể toàn thân trở ra.

Chỉ là dưới trướng Hứa Hải Phong có hai nhân vật mà mọi người đều biết, chỉ cần có hai người này tồn tại, cho dù có hai đại tông sư ở đây, cũng chưa chắc có thể đảm bảo an toàn.

Triết Biệt, vị thần tiễn thủ tiếu ngạo đương thời thiên hạ vô địch, cấp cho người ta lực uy hiếp to lớn, đó là tuyệt chưa từng có.

Hầu Hài, sau chiến dịch Thái Nguyên, người hiểu nội tình đều biết, chân chính ám sát Cổ Đạo Nhiêm, công thần lớn nhất khiến cho Trình gia thất bại không phải Lợi Trí, mà là vị thần bí nhân khinh thân công phu thiên hạ vô song.

Lực chú ý của Lợi Trí ít nhất có một nửa đã tập trung trên hai người này.

Đặc biệt là Hầu Hài, phương thức xuất hiện ly kỳ trên chiến trường của hắn, làm Lợi Trí rất khiếp sợ. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không tin trên đời còn có việc quỷ dị như thế.

Cáp Mật Thứ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với hai vị tông sư.

Nếu Hứa Hải Phong đem hai người này ẩn giấu, có lẽ còn có mưu đồ khác, nhưng nếu để cho bọn họ quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, đó chính là nói sẽ không ám toán.

" Hứa tướng quân, hôm nay ước hội, không biết có gì chỉ giáo?" Cáp Mật Thứ ôm quyền, dò hỏi.

Trong lời nói của hắn không chút khách khí, đối với vị tướng lãnh người Hán khiến cho Hung Nô thảm tao đại bại này, hắn thật sự là khách khí không nổi. Truyện được copy tại


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status