Thương Thiên Phách Huyết

Chương 364: Toạ kỵ của dũng sĩ?

/414


" Đại đế, phía trước truyền đến tin tức, Hán quân cắm trại ngoài năm mươi dặm, không tiếp tục lui về đại doanh phương tây."

Đại công tước A Bối Nhĩ Mã đi theo phía sau Khải Tát đại đế, ở trong ngự hoa viên chậm rãi bước đi.

" Sĩ khí binh lính thế nào?" Khải Tát đại đế mỉm cười, lão nhân luôn nghiêm khắc trong ngày thường vào lúc này cũng có vẻ cực kỳ tùy hòa, có lẽ đây mới là bản tính chân chính của hắn.

" Phi thường cao ngang."

" Phi thường cao ngang sao?" Khải Tát đại đế ngừng chân, thanh âm của hắn đột nhiên trầm thấp xuống: " Đây là chuyện tốt sao?"

Vấn đề của hắn phi thường kỳ quái, từ xưa tới nay, chỉ có tướng lãnh lo lắng sĩ khí quá thấp, nhưng cho tới bây giờ không có người nào lại vì sĩ khí quá cao mà cảm thấy lo lắng.

Nhưng A Bối Nhĩ Mã lại đối với sự lo lắng của Khải Tát đại đế cũng không hề cảm thấy kỳ lạ.

" Mấy chục năm qua, chúng ta đều đã thói quen."

" Đúng vậy, thật sự thói quen." Trong mắt Khải Tát đại đế đột nhiên mất đi vẻ tùy hòa, thay vào một mảnh sắc bén: " Sửa, nhất định phải sửa lại."

Từ khi bốn mươi năm trước Khải Tát đại đế nhận sự chúc phúc của giáo hoàng bệ hạ đăng cơ, liền lập chí lấy việc chinh phục thiên hạ làm trách nhiệm của chính mình.

Mấy chục năm qua, quân đội Khải Tát nhân chung quanh chinh phạt, cương vực to lớn, thiên hạ vô song.

Bộ đội Khải Tát nhân tác chiến dũng mãnh, hãn không sợ chết.

Binh lính bọn họ sở dĩ có lực chiến đấu cường đại như vậy, là do tông giáo duy nhất trong đế quốc, thần giáo đã nổi lên tác dụng không thể thay thế.

Mỗi một binh lính trung thành đều cũng là một giáo đồ trung thành của thần giáo.

Địa vị của giáo đình trong lòng bọn lính, tuyệt đối không thấp hơn bất cứ kẻ nào.

Có lẽ chỉ có Khải Tát đại đế không ngừng mang đến thắng lợi cho bọn hắn, mới có thể cùng giáo đình sánh vai ngang hàng.

Chuyện này, cả Khải Tát đại đế cùng giáo hoàng đều biết. Trong lòng bọn họ đối với việc này luôn cảm thấy bất mãn cùng lo lắng thật sâu, nhưng vô luận là thần giáo hay Khải Tát đại đế, cũng không ai dám coi thường vọng động.

Hợp thì hai bên đều có lợi, phân thì hai bên cùng thương tổn.

Đạo lý này, giáo hoàng cùng đại đế, hai người từ nhỏ cùng lớn lên, như bạn như địch, một đôi cố nhân đều hiểu rất rõ ràng.

Khải Tát đại đế nếu muốn kéo dài sự huy hoàng của vương triều, nhưng giáo đình cũng sẽ không cho phép một vị quân chủ có được danh vọng ngang hàng với giáo hoàng bệ hạ xuất hiện.

Mâu thuẫn giữa bọn họ ngay tại hôm nay, khi Khải Tát đại đế cùng giáo hoàng đồng thời đi vào tuổi già, bọn họ đều vì ích lợi của chính bản thân, hoặc là vì ích lợi của hậu nhân truyền thừa đời sau của mình.

Quan hệ giữa hai người không tránh khỏi có điều mâu thuẫn khó thể hòa giải.

Ở hai ngày trước, quân đoàn trưởng đệ nhị quân đoàn anh dũng, kỵ sĩ A Đồ Tát vĩ đại cao xướng thánh ca, dẫn thiên quân vạn mã xông tới trước, kết quả cuối cùng, dĩ nhiên khiến cho Hắc Kỳ quân được xưng đại lục đệ nhất thiết kỵ không đánh mà chạy.

Chiến tích này ủng hộ sĩ khí Khải Tát nhân thật lớn, từng người đều đang đàm luận về thần thánh kỵ sĩ A Đồ Tác.

Đồng dạng, địa vị của thần điện như nước lên thì thuyền lên, đạt tới độ cao trước đó chưa từng có.

Thắng lợi, Khải Tát đại đế thích, nhưng thắng lợi như vậy, lại làm cho hắn phải thật sâu lo lắng.

" Đại đế, hiện tại thần giáo đã xâm nhập lòng quân thật sâu."

" Đúng vậy, ta thừa nhận, giáo hoàng làm tốt hơn so với ta. Ngay lúc ta liều mạng khai mở bờ cõi, hắn lại đem mầm móng thần giáo âm thầm gieo vào trong lòng bọn lính, khi ta tỉnh ngộ lại, đã không còn kịp rồi."

Khải Tát đại đế âm thầm thở dài một hơi, nói: " A Bối Nhĩ Mã, ngươi có đề nghị gì không?"

" Đề bạt tân tướng lãnh, tìm kiếm đồng minh ở những khu vừa chiếm lĩnh, trục xuất dần dần lực lượng của thần giáo."

" Nhưng chỉ cần có một người còn tồn tại, kế hoạch này sẽ không cách nào chấp hành."

" Vậy liền để chúng ta tống người này đi gặp thần minh vĩ đại mà tôn quý kia đi."

Thanh âm A Bối Nhĩ Mã có một loại kiên quyết nói không nên lời, ý nghĩ này đã sớm oanh nhiễu nhiều năm trong đầu hắn, thẳng đến hôm nay, hắn mới chính thức nói ra.

Khải Tát đại đế ngẩng đầu nhìn A Bối Nhĩ Mã, một lúc lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: " Hiện tại là chiến tranh."

" Đúng vậy, hiện tại là chiến tranh." Thanh âm đại công tước A Bối Nhĩ Mã cũng leng keng có lực như dĩ vãng trước kia.

&&&&

Năm mươi dặm mặt đông Ngọa Long thành, đại quân người Hán đã sớm trú đóng nơi này đã lâu, vì phòng bị Khải Tát nhân đánh bất ngờ, thám tử người Hán thậm chí đã bố trí ngoài xa hai mươi dặm.

" Hắc hắc…hắc hắc…"

Một hán tử có thân hình cực kỳ cao lớn đang đi theo phía sau Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh, không ngừng cười ngây ngô.

" Hắn muốn làm gì?" Tương Khổng Minh kinh ngạc hỏi.

Cùng Tần Dũng ở chung nhiều năm, hắn vừa nhìn thấy liền rõ ràng, người kia khẳng định là có việc cầu người, cho nên mới giống như con trùng cứ dán sát phía sau lưng bọn họ.

Lúc này tăng viện Ngọa Long thành, Hứa Hải Phong cũng không có mang theo tên mãng hán này, mà là mệnh lệnh cho hắn ở lại mặt đông Ngọa Long thành ngoài mười dặm chờ đợi.

Tuy Tần đại dũng sĩ hoàn toàn không muốn, nhưng hắn không có gan làm nghịch mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ủ rũ rời xa chiến trường.

Chẳng qua, có điều an ủi duy nhất cho hắn chính là, ngay cả Triết Biệt, Hầu Hài cùng Lý Minh Đường đều bị Hứa Hải Phong bỏ lại, ở chung cùng hắn.

Ở chỗ này nhàm chán chờ đợi hai ngày, Hứa Hải Phong quả nhiên suất lĩnh đại quân chạy tới cùng bọn họ hội hợp.

Chẳng qua vừa nhìn thấy họ, Tần Dũng lập tức giống như con chuột nhìn thấy gạo ngon, từng bước không rời đi theo sát hai đại nhân vật của Hắc Kỳ quân.

Phương gia huynh đệ cùng Lộ Thông Châu vốn muốn cùng Hứa Hải Phong bàn bạc kế hoạch hành quân tiếp theo, nhưng lại e ngại tên phách vương kia, bọn họ cũng không hẹn mà cùng lựa chọn tránh lui thật xa.

Xem ra uy danh của Tần Dũng đã không đơn giản chỉ hù dọa được địch nhân, mà dù là người một nhà cũng sợ hãi hắn, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa.

" Đừng để ý tới hắn." Hứa Hải Phong tức giận vạn phần nói.

Sau cuộc chiến Thái Nguyên trôi qua, tên Tần Dũng này giống như bị nổi điên, cả ngày lao thao bên tai của hắn, đã làm hắn không sao chịu được nữa.

Nếu không phải biết rõ, vô luận chính mình làm như thế nào, đều không thể làm tổn thương đến tên phách vương này, hắn sẽ tình nguyện hao tổn một viên đại tướng, cũng phải giáo huấn cho hắn một trận.

Tâm tư Tương Khổng Minh sáng sủa cỡ nào, vừa nghe xong đã biết Tần Dũng nhất định đưa ra yêu cầu khó cực kỳ để xin Hứa Hải Phong, nên lúc này mới khiến cho hắn căm tức đến như thế.

Đối với yêu cầu này, Tương Khổng Minh đúng là vô cùng tò mò là chuyện gì mà có thể làm cho Hứa Hải Phong cũng phải cảm thấy đau đầu.

Ân…Vô luận thế nào cũng phải nghe thử xem mới được.

" Chủ công, Tần Dũng là đệ nhất dũng sĩ của quân ta, ý nghĩ hắn đơn giản, làm người cũng không có yêu cầu cao. Học sinh ở chung với hắn mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy hắn chủ động đưa ra yêu cầu gì. Nên thật sự là tò mò, còn thỉnh chủ công báo cho." Tương Khổng Minh đầy mặt tò mò hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status