Thương Thiên Phách Huyết

Chương 392: Phó thác

/414


Đạo quan nơi kinh sư, Hứa Hải Phong đầy mặt tươi cười từ biệt Thái Ất chân nhân, nói: " Chân nhân bảo trọng, đệ tử cũng nên đi."

Thái Ất chân nhân tự mình tiễn ra đạo quan, đột nhiên nhìn hắn nháy mắt, Hứa Hải Phong ngẩn ra.

" Phong nhi, ngươi đi hỏi Tương quân sư, đồ vật khí cầu gì đó, có thể cho lão đạo mượn chơi đùa một chút không?" Những lời này của Thái Ất chân nhân ẩn chứa trong lòng đã lâu, thẳng đến lúc này thật sự là nhịn không được, chọn lúc rảnh rỗi, lập tức nói ra.

" Cái gì?" Hứa Hải Phong kinh ngạc nhìn vị trưởng giả người già mà tâm không già, dở khóc dở cười nói: " Chân nhân, quân sư đại nhân nói qua, vật này cũng không được bảo hiểm, tỉ suất gặp chuyện không may thật lớn, sợ là…"

" Ai…lão đạo đã lớn tuổi, cho dù có gì không hay xảy ra, cũng không coi là đoản mạng." Thái Ất chân nhân lắc đầu liên tục, nói: " Chẳng qua, nếu có thể trước khi lâm chung được bay lên trời một lần, xem như cuộc đời này chẳng còn gì đáng tiếc."

Hứa Hải Phong nhướng mày, vị lão nhân gia này đúng là không chút cấm kỵ, nếu là lão nhân bình thường, tới tuổi như lão, đối với từ " chết" rất kiêng kỵ, nhưng lão nhân gia lại không hề phóng trong lòng.

Chẳng qua, lão nhân nói ra cũng rất có đạo lý, có thể bay lên trời một lần…

Nguyện vọng này, dù là Hứa Hải Phong cũng thật sâu khát vọng.

Chẳng qua, vì việc này, Tương Khổng Minh nhất quyết không chịu, thậm chí không tiếc dùng mạng uy hiếp.

Đạo lý của hắn chính là, thứ này lên không, một khi xảy ra sự cố, từ địa phương trên cao té xuống, cho dù có thân tông sư, cũng chỉ có một con đường chết, tuyệt không thoát nạn.

Cho nên vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không đáp ứng, đối mặt sự kiên trì của Tương Khổng Minh, Hứa Hải Phong cũng chỉ đành buông tha sự tò mò trong lòng, dù sao hắn còn sống chưa thỏa thích đâu.

Nhưng còn Thái Ất chân nhân, vị lão nhân gia nói ra thẳng thắn như thế, lại làm cho hắn làm sao cự tuyệt? Hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: " Được rồi, nếu chân nhân cố ý như thế, đợi sau khi chúng ta bắc phạt, nhất định sẽ làm lão nhân gia thỏa mãn tâm nguyện."

Thái Ất chân nhân cất tiếng cười to, vô cùng vui vẻ.

Hứa Hải Phong bước lên xe ngựa, dần dần đi xa. Hắn đột nhiên hỏi: " Hung Nô nhân như thế nào?"

Tương Khổng Minh ngồi bên cạnh hắn mỉm cười nói: " Lúc này, Hung Nô nhân chính là ăn phải trái đắng, có khổ nói không nên lời."

Hứa Hải Phong gật đầu, khuôn mặt của hắn từ từ ngưng trọng lên: " Lợi Trí, hắn đã trở về chưa?"

" Không có." Tương Khổng Minh như đinh chém sắt nói: " Biểu hiện của Hung Nô nhân cũng thật rõ ràng, bọn họ cũng đang tìm Lợi Trí."

" Còn không tìm được sao?" Hứa Hải Phong thì thào.

" Tin tức mới nhất của thám tử, bọn họ xâm nhập hoang mạc phương bắc, không tìm được Lợi Trí. Lại tìm được Thác Hà Đế, hôm nay Thác Hà Đế tự mình xuất thủ, nhưng với cảm tình như cha con của hai người, vẫn không sao tìm được Lợi Trí."

Hai mắt Hứa Hải Phong trở nên sáng ngời: " Dù là Thác Hà Đế cũng không tìm được sao?"

" Đúng vậy." Tương Khổng Minh trầm giọng nói.

Phảng phất như lẩm bẩm, Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói: " Sau khi thăng cấp tông sư, trong minh minh sẽ tự có cảm ứng.Thác Hà Đế là sư phụ của Lợi Trí, quan hệ giữa bọn họ lại sâu sắc, nhưng vẫn không có một điểm tin tức, hắc hắc…vậy cũng chỉ có hai khả năng."

" Thỉnh chủ công chỉ giáo." Tương Khổng Minh nghe thật hứng thú, dò hỏi.

" Một là Lợi Trí đã chết, hai…"

" Sẽ tại sao?"

" Sẽ đột phá cảnh giới trước mắt. Tiến vào một thiên địa mới nhất, cho nên hắn mới có thể tránh thoát tinh thần tìm tòi của Thác Hà Đế, mà không bị người phát hiện."

Hứa Hải Phong tiện tay cầm lên bầu rượu trên bàn, tự rót uống một chén. Tuy khả năng lấy rượu bổ máu của hắn đã mất đi, nhưng tửu lượng đã được luyện ra rất cao. Không uống vài hớp, con sâu rượu trong bụng như muốn tạo phản.

" Hắc hắc…Lợi Trí là đang ẩn núp. Chẳng qua, nếu đột nhiên có người nói lời thức tỉnh ta, mà lại vừa lúc hợp tâm cảnh, ta cũng muốn bế quan tu luyện."

" Chủ công, ngài xác định là Lợi Trí đang tránh né?"

" Không sai, ta đột nhiên có điều cảm ứng, Lợi Trí tuyệt đối chưa chết."

Trong hai mắt Hứa Hải Phong từ từ sắc bén, hắn nhẹ giọng nói: " Đến đây đi, liền để ta đến xem, ngươi có thể bước vào cảnh giới như thế nào, xem sự chênh lệch giữa chúng ta ra sao."

" Chủ công…Lộ lão tướng quân tới." Hộ vệ đi theo cao giọng bẩm báo.

" Ân, nhanh như vậy." Hứa Hải Phong nhìn gương mặt không thay đổi của Tương Khổng Minh, bất ngờ nói: " Quân sư đại nhân, nhà họ Lộ là thật tình đầu hiệu, ngươi làm như vậy không sợ tổn thương tâm trạng của họ sao?"

Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói: " Khổng Minh cả đời luôn cẩn thận, cẩn thận luôn không có sai lầm lớn."

Hai người vừa nói, xe ngựa vẫn chưa từng dừng lại.

Lấy thân phận của hai người bọn họ, đừng nói cùng nhau bái phỏng, cho dù là một người bên trong, đều có tư cách làm cho cửa nhà của bất kỳ ai phải mở rộng ra.

Cho nên khi xe ngựa dừng lại, chẳng những đã sớm đến trung viện của Lộ phủ, hơn nữa Lộ Thông Châu cũng tự mình đến trước xe ngựa.

" Bái kiến chủ công, quân sư đại nhân." Lộ Thông Châu cung kính nói.

" Lộ tướng quân, hai người chúng ta hôm nay đến, là đặc biệt bái kiến lão tướng quân." Hứa Hải Phong vừa nhìn thấy mặt, liền nói rõ ý đồ đến.

Lộ Thông Châu sửng sốt, cũng không dám chậm trễ, đưa bọn họ đón vào đại sảnh, sai người đi mời tổ phụ.

Về phần ý đồ bọn họ đi đến, cũng không hề hỏi một câu. Thân phận hai người họ hôm nay, đã hoàn toàn khác hẳn, so với Ngọa Long thành ngày trước, đó là càng sâu hơn ba phần. Dù là Lộ Thông Châu hôm nay, trước khi bọn họ nói rõ ý đến, cũng không dám mạo muội đi hỏi.

Sau một lúc lâu, Lộ Đỉnh Thịnh lão tướng quân đi nhanh tới chính sảnh, lão nhân gia tuy tuổi tác lớn, nhưng thân thể tựa hồ lại rất mạnh khỏe, đi trên đường, hổ hổ sinh phong, không hề có chút già lão.

" Bái kiến chủ công, quân sư đại nhân."

" Lão tướng quân miễn lễ."

" Xin hỏi chủ công, hôm nay tìm đến lão tướng có gì phân phó?"

Tương Khổng Minh đột nhiên cười nói: " Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua là muốn mời ngài tạm thời xuống núi mà thôi."

Lộ Đỉnh Thịnh ngẩn ra. Cùng Lộ Thông Châu trao đổi ánh mắt kinh ngạc, hỏi: " Quân sư đại nhân sao nói lời ấy?"

Tương Khổng Minh tiến lên một bước, chắp tay hướng lên trời, khẳng khái trào dâng nói: " Lão tướng quân có biết, chủ công sắp tự mình dẫn đại quân, bắc phạt Hung Nô?"

Lộ Đỉnh Thịnh ho khan một tiếng, nếu ngay cả chuyện này cũng không biết, Lộ gia hắn dứt khoát khỏi cần tiếp tục tồn tại, nhưng ngoài miệng hắn đương nhiên không có nửa câu bất mãn, chỉ là nhẹ giọng nói: " Lão phu đã biết được."

" Lần này đi Hung Nô, một đoạn đường khốn khổ hiểm trở, tất nhiên không cần nhiều lời, ai…đáng tiếc a." Tương Khổng Minh làm ra bộ dáng cực kỳ bất đắc dĩ, thở dài nói.

Lộ Thông Châu cực kỳ hiểu ý hỏi: " Quân sư đại nhân, đáng tiếc cái gì?"

Tương Khổng Minh lắc đầu, nói: " Lần này đi Hung Nô, chủ công đã quyết định mang đi hết tinh binh. Thương Lang, Hồng Sắc Hải Dương, Hoàng Long quân đoàn đều đi hết."

Ông cháu họ Lộ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cũng hoàn toàn khác nhau.

Hứa Hải Phong muốn bắc phạt Hung Nô, đó là chuyện minh xác, nhưng hắn muốn dẫn theo bao nhiêu đội ngũ, vẫn đều là đầu đề suy đoán của mọi người.

Thẳng đến hôm nay, thời khắc này, mới từ trong miệng Tương Khổng Minh chiếm được đáp án chính xác.

Nghe được không có Thiên Ưng quân đoàn tùy hành, trên gương mặt bất động phản ứng của Lộ Đỉnh Thịnh đã hiện lên một tia trấn an trong nháy mắt.

Chẳng qua, hoàn toàn trái ngược chính là trên mặt Lộ Thông Châu lại là vẻ thất vọng cực độ.

" Có chủ công tự mình suất lĩnh, tam đại quân đoàn sẽ như hổ thêm cánh, lão tướng ở đây cầu chúc chủ công khải hoàn đắc thắng, thành tự thanh danh vạn thế bất hủ." Lộ Đỉnh Thịnh chợt cao giọng quát.

Hứa Hải Phong cười ha ha, luôn miệng nói: " Đa tạ lời chúc của lão tướng quân."

Tương Khổng Minh cũng mỉm cười, nói: " Lão tướng quân, chuyến đi này chủ công vẫn còn thiếu một viên đại tướng."

" Cái gì?"

" Lần này tam đại quân đoàn sóng vai tác chiến, tuy nói là do chủ công toàn diện thống lĩnh, nhưng chủ công công việc lại bề bộn, cũng không hề quản hết, bởi vậy cần phải có một viên tướng lãnh trẻ tuổi toàn quyền phụ trách điều độ trung tâm. Ai…Người này cũng là khó tìm a."

Tương Khổng Minh vừa nói, đôi mắt không ngừng bồi hồi trên người Lộ Thông Châu.

Trái tim Lộ Thông Châu lập tức nhảy mạnh, lời của Tương đại quân sư quá rõ ràng, đi theo bên người Hứa Hải Phong, phụ trách điều độ tam đại quân đoàn, đó là quyền lực cỡ nào, trận chiến này nếu thắng, quân công lại ra sao, trên mặt hắn đột nhiên đỏ ửng, Lộ gia…có lẽ đã đến lúc tiến thêm một bước.

" Khái…theo lão tướng xem, không bằng xin mời Phương Hướng Minh Phương thống lĩnh phụ trách…"

Câu nói của Lộ Đỉnh Thịnh còn chưa xong, bởi vì cháu của hắn, Lộ Thông Châu đã cao giọng hô: " Nếu được chủ công không chê, mạt tướng nguyện khuyển mã chi lao."

Thân thể lão tướng quân nhẹ nhàng chấn động, nhưng hắn chợt lắc nhẹ đầu, cũng không còn nói thêm. Bạn đang đọc chuyện tại


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status