Thương Thiên Phách Huyết

Chương 397: Chiêu hàng

/414


Thương Châu thành, tòa thành trì chỉ trong một năm đã sang tay chủ nhân hai lần, lúc này, lại thêm một lần bị vây trong ngã tư đường đầy mưa sa gió giật.

Nơi này là Thương Châu, là ngay giữa vùng bụng của Đại Hán đế quốc.

Vị trí địa lý của nó dị thường trọng yếu, quan đạo bằng phẳng giống như mạng nhện trải rộng cả phương bắc.

Nếu không như thế, nó cũng không phải là nơi mà các binh gia chiến tranh đều muốn chiếm đóng.

Hôm nay, dưới Thương Châu thành, lại tới một đại quân võ trang hạng nặng.

Bọn họ nhân số đông đảo, quân kỷ nghiêm minh, trước Thương Châu thành hợp thành đám người liên miên vô tận.

Bên trong thành, Nhị Hỗ phẫn nộ đi nhanh xuống thành tường.

Lúc này, hắn đã không còn gọi là Nhị Hổ, mà đã gọi là Hứa Lịch Hổ.

Đây là lần đầu tiên Hứa Hải Phong ban họ cho dũng sĩ dưới trướng của mình, nhưng tuyệt đối cũng không phải là lần cuối cùng.

Hơn nữa, Hứa Lịch Hổ đạt được vinh diệu này, cũng đã sớm không còn là một gã vạn nhân trưởng, dưới sự cố ý an bày của Tương Khổng Minh, hắn đã trở thành thủ nhậm đại thống lĩnh của thành vệ quân Ngọa Long thành, hiện tại gọi là thiết huyết quân.

Dưới trướng của hắn có ba vạn người, có bảy phần đã kinh nghiệm qua cuộc chiến thủ thành cùng Khải Tát nhân. Ba thành binh nguyên khác, đại khái cũng là lão binh Đại Hán ngày trước tại địa phương này. Trải qua mấy tháng khổ huấn, đã đủ lực chiến đấu.

Chỉ là nhìn mười vạn hùng binh chí khí cao ngang bên ngoài thành, hắn cũng không dám tự tiện xuất binh tiếp chiến.

Phó quan dẫn ngựa qua cho hắn, Hứa Lịch Hổ xoay người nhảy lên, nhanh chóng đi tới nha môn trong thành.

" Hứa thống lĩnh, Trương thống lĩnh không có ở đây."

Xa xa, nhìn thấy Hứa Lịch Hổ cưỡi ngựa phóng nhanh đến, hơn nữa trên mặt vị tướng lãnh cao cấp mới nhậm chức này, lại tràn ngập vẻ tức giận bất đắc dĩ cùng oán hận.

Tiểu binh giữ cửa lập tức cơ trí kêu lên, nếu bị vị thống lĩnh đại nhân này đánh cho một roi, tuyệt đối là không chỗ kêu oan.

" Trương tướng quân ở nơi nào?"

" Trương tướng quân đã đi đến chỗ ở của Lộ lão tướng quân."

" Lộ lão tướng quân?" Hứa Lịch Hổ nhướng mày, lôi kéo cương ngựa. Bảo mã hí dài một tiếng, cả người dựng lên, xoay lại phóng đi, đảo mắt không thấy.

Toàn bộ quan binh thầm khen trong lòng, người này có thể đạt được quan chức cao như thế, hiển nhiên là có khả năng hơn người a.

Chẳng qua bọn họ cũng không biết, bảo mã của Hứa Lịch Hổ, chính là một trong những huyết tửu chiến mã đời thứ hai, nguyên nhân chính là nó mang đủ loại đặc tính làm cho người khác phải trợn mắt cứng lưỡi, cho nên mới có thể làm cho hắn thao túng thuần thục như chính cánh tay của mình như thế.

" Giá…"

Hứa Lịch Hổ một đoạn đường quất ngựa nhanh chóng đi tới. Cũng may lúc này giới nghiêm toàn thành, trên đường rải rác không có bao nhiêu người đi lại. Nếu không hắn phóng ngựa không chút kiêng nể như thế, nhất định sẽ gây ra tai họa.

Vứt cương, Hứa Lịch Hổ xoay người xuống ngựa.

Đây là một tòa đại viện, chung quanh là vách tường màu nâu đen, ngăn lại tầm mắt nhìn vào bên trong. Vào đại viện, điển hình là kiến trúc phương nam.

Đình viện thật sâu, kỳ hoa dị thảo, mỹ luân mỹ hoán.

Chẳng qua Hứa Lịch Hổ cũng không có chút để ý. Ánh mắt của hắn cho tới bây giờ cũng không có liếc mắt nhìn cảnh trí xinh đẹp trước mắt mình.

" Trương thống lĩnh ở đâu?"

Một gã nô bộc vội vàng chỉ vào đại sảnh phía trước nói: " Hồi Hứa thống lĩnh, Trương thống lĩnh đang nói chuyện cùng lão tướng quân trong đại sảnh."

Hứa Lịch Hổ nhướng mày, cũng không chờ bọn hắn chạy đi thông báo, cứ như vậy trực tiếp xông đi vào.

Trong đại sảnh, Lộ Đỉnh Thịnh cùng Trương Tấn Trung hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt ngưng trọng, tựa hồ là đang thảo luận điều gì.

Vừa nhìn thấy Hứa Lịch Hổ, đều có chút không được tự nhiên.

" Trương thống lĩnh, đám vô lại bên ngoài kia, quá mức ngông nghênh. Mạt tướng bất tài, nguyện ý suất lĩnh bổn bộ binh mã, cùng bọn hắn đánh một trận." Hứa Lịch Hổ cao giọng nói.

" Cái này…Hứa tướng quân…" Trương Tấn Trung ngẩn ra, nói: " Việc này cần phải thương nghị lại."

" Thương nghị lại?" Hứa Lịch Hổ tuy đang nổi giận, tuy hắn không dám ngay mặt chỉ trích vị Trương Tấn Trung toàn quyền phụ trách chiến dịch phương nam này, nhưng trong giọng nói cũng mang theo vẻ tức giận.

" Không sai, phải từ từ thương nghị." Ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ nhàng uống một ngụm trà thơm, Lộ lão tướng quân nhẹ giọng nói.

Trong lòng Hứa Lịch Hổ trầm xuống, hắn hít sâu một hơi, nhưng đối với vị lão tướng quân này, hắn cũng không có cách nào, lại càng không dám có lòng dạ đối mặt.

Luận lịch duyệt, luận bối phận, người Hán từ ngàn xưa đã có thói quen. Vô luận thói quen này tốt hay xấu, hắn cũng không có năng lực đánh vỡ, Lộ Đỉnh Thịnh, tuổi tác cùng thân phận của lão ở nơi này, cho dù là Hứa Lịch Hổ, cũng không dám có chút mạo phạm.

" Nhưng người ta đã khi dễ đến ngay trên đầu chúng ta rồi." Hứa Lịch Hổ bất mãn nói thầm.

Từ sau khi Hứa Hải Phong tự mình dẫn đại quân viễn chinh thảo nguyên, không ngừng truyền đến tin tức chiến thắng, nhưng ngay lúc cuộc chiến đang đi tới mức quan trọng cuối cùng, thì Trình gia nam phương rốt cục đã động.

Bọn họ thay đổi hẳn thái độ bình thường, không hề vận tống bất cứ vật phẩm chiến lược gì cấp cho triều đình phương bắc, nhưng lại thổi phồng ra một nhân vật làm cho bất luận kẻ nào cũng không dự liệu tới.

Lưu Chính Khải, vị thái tử điện hạ của Đại Hán ngày trước, rốt cục quang minh chính đại bước lên đài.

Dưới trướng hắn, trợ giúp đắc lực nhất chính là Kỳ Lân quân đoàn do cha con Đàm Hoành Đạt cầm đầu.

Ngày Lưu Chính Khải xuất binh, đầu tiên lập con trai duy nhất của Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại nguyên soái Cổ Thừa Ân làm đại tướng tiên phong, dọc theo đường đi, rất ít có chống cự.

Đại Hán phương bắc lúc này, tuy đã là thiên hạ của Hứa Hải Phong, nhưng chỉ mới không bao lâu, tâm hệ chính thống của Lưu gia, cũng đã xâm nhập lòng người quá lâu. Nghe nói thái tử điện hạ bắc thượng, thân sĩ quan viên các nơi vốn không hề dám ngăn trở.

Cho nên mới để cho bọn họ dọc theo đường đi xuôi gió xuôi nước đi tới Thương Châu.

Chẳng qua vận tốt của bọn họ hiển nhiên đến đây đã chấm dứt.

Tuy không biết phương nam đã xảy ra biến hóa gì. Nhưng Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh cũng không hề sơ ý khinh thường việc này chút nào.

Khi bọn họ điều tập binh lính tiến hành bắc phạt, liền đem Thiên Ưng quân đoàn trú đóng tại phương tây cùng Thiết Huyết quân điều tới phía nam, trú đóng bên trong Thương Châu thành.

Hôm nay, sau hai ngày, Lưu Chính Khải cũng không phát động cuộc chiến công thành, chỉ là không ngừng phái người kêu réo trước trận, khoa trương mình mới là chính thống Đại Hán, lệnh cho quan viên trong thành toàn bộ quy thuận.

Hai ngày, dân chúng quan binh trong thành lòng người bàng hoàng, loại trạng thái này nếu Lưu Chính Khải đột nhiên phát động cường công, Hứa Lịch Hổ cũng không dám cam đoan, Thương Châu thành có thủ được hay không.

Tuy tin tức Lưu Chính Khải xuất hiện đã sớm dùng công văn gia cấp tám trăm dặm đưa tới cho Hứa Hải Phong, nhưng nếu muốn trông cậy vào lão nhân gia ông ta ban sư cứu viện, chỉ sợ cơm canh đều đã nguội lạnh.

" Khái…"

Nhìn ra sự bất an cùng băn khoăn trong lòng Hứa Lịch Hổ, Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên ho khan một tiếng, đưa cho hắn một bức thư.

Hứa Lịch Hổ sửng sốt, tiếp nhận, vội vã nhìn qua một lần, nhưng trong lòng chợt dâng lên dự triệu điềm xấu.

" Lão tướng quân, đây là?"

" Trưa hôm nay, có người đến phủ lão hủ, đưa cho lão hủ thứ này."

Hứa Lịch Hổ suy nghĩ chốc lát, sắc mặt khẽ biến.

Phong thư này do chính tay Lưu Chính Khải viết ra, thỉnh Lộ Đỉnh Thịnh đi đến Kỳ Lân quân đoàn một chuyến.

" Cửa thành đã đóng chặt, bọn họ làm sao đi vào?" Hứa Lịch Hổ hỏi.

" Hắc hắc…" Trương Tấn Trung nhẹ nhàng cười, nói: " Hứa thống lĩnh, Thương Châu thành rất lớn."

Hai mắt Hứa Lịch Hổ trợn lên, thầm nghĩ nói nhảm, đương nhiên là Thương Châu thành rất lớn.

" Trình gia, sẽ không bỏ qua tòa thành thị này." Trương Tấn Trung giải thích tiếp.

" Gian tế?" Hứa Lịch Hổ kinh hô, nguyên lai bên trong Thương Châu thành, còn có tai mắt của địch nhân.

" Không sai."

Hứa Lịch Hổ không nói hai lời, đang muốn quay đầu đi ngay.

Nhìn thấy Trương Tấn Trung kéo lại tay áo hắn, nói: " Hứa thống lĩnh, đi đâu?"

" Tìm tòi toàn thành, ta muốn đem đám chuột nhắt này moi ra."

Trương Tấn Trung cười khổ một tiếng, nói: " Hôm nay là thời khắc phi thường, nếu làm ra cử chỉ gây nhiễu dân chúng, sợ là sẽ mất nhiều hơn được."

Hứa Lịch Hổ cau mày, đối với những lời này hắn đúng là có chút đồng ý, nhưng với đầu óc của hắn, chứng thật là nghĩ không ra có ý gì hay hơn.

" Ai…" Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên thở dài một tiếng, hấp dẫn ánh mắt hai người bọn họ.

Lão tướng quân chậm rãi đứng lên, nói: " Ngày mai lão hủ sẽ đi một chuyến."

Trong lòng Hứa Lịch Hổ rùng mình, kinh hô: " Lão tướng quân, không được, đây là một lần Hồng Môn Yến (*), sợ là có đi không về…"

Lộ Đỉnh Thịnh tránh ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn Trương Tấn Trung, ánh mắt của hắn mang theo vài phần cảm tình nói không nên lời.


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status