Phản ứng đầu tiên của Tư Mạn là kinh ngạc không ngậm được miệng. Cái ngữ khí này cứ như là người thân lâu ngày không gặp. Còn gọi cả họ tên cô ra. Mà theo trí nhớ ngắn hạn của cô thì khuôn mặt người này không có trong tiềm thức.
“Em không nhận ra anh?” Kỷ Thế Phàm thấy sắc mặt lạ lẫm của Tư Mạn, kiên định bước đến trước mặt cô, nở một nụ cười: “Mười lăm năm rồi. Em không nhớ cũng phải.”
Mười lăm năm?
Sắc mặt Tư Mạn tối sầm lại, dường như mốc thời gian này đưa cô quay về với một ký ức đen tối, khiến cho ánh mắt cô trở nên sâu hoắm.
Đám Hắc Miêu và Hắc Báo đứng bên cạnh, không có chút phản ứng kinh ngạc nào, chỉ yên lặng như chuyện ngoài đường.
Còn Nghiêm Trạch, ngay từ đầu đã không động tâm. Chỉ thong thả quan sát vẻ mặt rạng ngời của Kỷ Thế Phàm lúc gặp Tư Mạn.
Nói không có tình thì là lừa đảo.
“Kỷ chủ, có lẽ ngài đã nhận nhầm người. Tôi không phải Bối Tư Mạn ngài cần tìm.” Tư Mạn đã lấy lại vẻ bình thản của thường ngày, ánh mắt không chút cảm xúc đáp.
Kỷ Thế Phàm ngắm kỹ Tư Mạn một lúc mới đáp: “Anh có thể nhận nhầm bất cứ ai, nhưng không thể nhận nhầm em.” Kỷ Thế Phàm đưa tay nâng cằm Tư Mạn, để đôi mắt trân châu của cô đối diện với hắn: “Em bây giờ rất giống Bối phu nhân năm đó. Lại còn nốt ruồi đỏ giữa mi tâm này. Anh sao có thể nhận nhầm đây?”
Ánh mắt Tư Mạn càng thêm sắc lạnh. Dường như có thể khẳng định, Kỷ Thế Phàm là một trong những nhân vật xuất hiện trong cuộc đời cô mười lăm năm trước. Nhưng cho dù đó là ai, cô cũng không quan tâm.
Tư Mạn hất mạnh tay Kỷ Thế Phàm ra, khép hờ nửa mắt, dáng vẻ bất cần đáp:
“Thế giới có bảy tỉ người. Người giống người, tên trùng tên không ít. Tôi cũng chỉ là đứa trẻ cô nhi chạy vạy làm công việc này, vì lý do gì Kỷ chủ buộc tôi phải thừa nhận người mà ngài tìm như vậy?”
Kỷ Thế Phàm có chút bất ngờ trước phản ứng này của Tư Mạn, hắn sững người một chút, như mường tượng lại ký ức vẽ lên người phụ nữ đứng trước mặt.
“Nếu em không muốn nhận, anh sẽ coi như nhận nhầm.”
Tư Mạn hoàn toàn không hài lòng với câu nói này. Mặc cho vị trí của cô hiện tại phải cung kính với Kỷ Thế Phàm, cô vẫn nói với giọng điệu như mệnh lệnh buộc phải phục tùng:
“Không coi như, mà đích thị là ngài nhận nhầm. Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ. Tôi không phải người ngài cần tìm. Mười lăm năm hay hai mươi năm gì đó của ngài không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là nhân viên phục vụ, nếu được, thỉnh cầu ngài không làm ảnh hưởng đến công việc của tôi!”
Giọng điệu mạnh mẽ pha chút kiêu ngạo này làm cho Hắc Miêu và Hắc Báo hơi nhíu mày, đôi mắt Nghiêm Trạch cũng khẽ hướng đến cô, môi khẽ nhếch lên.
Những tiếp viên gần đó gồm cả quản lý thấy Tư Mạn cao giọng với Kỷ Thế Phàm thì mặt mày xanh mét. Một cô gái chỉ mới vào làm mấy tiếng lại dám lên mặt với Kỷ chủ danh gia. Đúng là ăn phải gan hùm mà.
“Cô Bối! Cô làm gì vậy? Sao lại dám nói năng như vậy với Kỷ chủ, mau xin lỗi đi.” Quản lý từ lúc nào đã phóng tới, đứng bên cạnh Tư Mạn ra bộ cáu giận quát, nhưng cũng chỉ dám quát nhẹ, chỉ sợ nói lớn lại ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng tiệc của Nghiêm chủ thượng.
Tư Mạn hừ lạnh không đáp.
Kỷ Thế Phàm dáng bộ hiền lành, ra vẻ lực bất tòng tâm nói:
“Không sao, là tại tôi nhận nhầm người khiến cô ấy khó chịu.”
“Nhưng.....”
“Tôi nói không sao.” Lúc này ánh mắt thư sinh của Kỷ Thế Phàm đột nhiên biến đổi, con ngươi nhìn quản lý trở nên lạnh lẽo, giọng điệu khách sao lại mang tính uy hiếp. Nhưng bất quá chưa được một giây liền rất nhanh tan biến không kịp động tâm. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến quản lý sợ đến mất mật.
“Vâng...vậy xin mời tiếp tục làm việc.” Nhận rõ thái độ của Kỷ chủ, quản lý không dám đôi co với Tư Mạn, vội vội vàng vàng thoái lui.
Kỷ Thế Phàm ái ngại nhìn Tư Mạn một chút mới nói:
“Công việc ở những nơi này không được tốt. Nếu có thể, anh muốn đưa em về Kỷ gia làm việc.”
Lời mời này nằm ngoài dự tính của Tư Mạn, tuy rằng cô vẫn chưa nhớ ra Kỷ Thế Phàm là ai trong ký ức, nhưng sự thân thuộc này khiến cô thấy bất an. Người này nằm trong nhiệm vụ buộc phải hạ sát của cô, lý lẽ nào buộc cô xoay chuyển trở thành người được an bài dưới tay hắn?
“Kỷ chủ có vẻ rất hứng thú với người của tôi.”
Giọng nói trầm lạnh vang lên cắt đứt bầu không khí quỷ dị giữa Tư Mạn và Kỷ Thế Phàm.
Nghiêm Trạch không biết từ lúc nào đã chiếu đôi mắt lạnh lẽo kia sang hai người. Khí thế cường bạo nuốt trọn hơi thở của chúng nhân, khiến ai nấy không dám thở mạnh, cũng không có lá gan ho ra tiếng.
Điều này khiến Tư Mạn có chút bất ngờ. Không phải nói cô cải trang vào đây hại Kỷ Thế Phàm, thế nào lại tự mình nhận cô là người của hắn?
Kỷ Thế Phàm nhíu mày: “Cô ấy là người của Nghiêm gia?” Chỗ này là do Kỷ gia đặt để làm tiệc, người ở đây cũng chỉ có thể là của tổ chức đặt tiệc hoặc của Kỷ gia, sao người của Nghiêm gia lại có thể đứng ở nơi này mà phục vụ?
“Thế nào? Không được sao?” Ánh mắt Nghiêm Trạch thập phần lạnh lẽo, lời nói như thế hắn là chủ của thiên hạ này. Hắn muốn an bài người của hắn ở đâu, kẻ khác không có quyền chen miệng vào.
Lời này quả nhiên đả kích Kỷ Thế Phàm, khiến cho hắn ta sa sầm mặt. Trong một giây ngắn ngủi, hắn lướt mắt đến Tư Mạn đang bình thản đứng đó. Cánh tay dài vung ra, nhanh như chớp phóng đến hông Tư Mạn.
Nhưng cái chớp mắt này của Kỷ Thế Phàm đã bỏ lọt Tư Mạn, cô vụt qua như ánh sáng, khay đựng rượu trên tay bay lên không trung, cánh tay thon nhỏ chụp lấy bả vai Kỷ Thế Phàm xoay một vòng, chỉ với một thế thuật dã trấn thủ ngay đằng sau lưng hắn, dùng sức ấn mạnh Kỷ Thế Phàm xuống sàn, tay còn lại bóp vào cổ hắn.
Một loạt thao tác này cùng với tiếng vỡ của thủy tinh tập trung mọi sự chú ý của chúng nhân có trong bữa tiệc. Ngay từ khi Kỷ Thế Phàm bước đền bàn của Nghiêm gia, chúng nhân đã không từ bỏ cơ hội được nhìn hai gia tộc này đối đầu, cho nên chuyện xảy ra hoàn toàn nằm trong tầm mắt của chúng nhân.
Hắc Miêu cùng Hắc Báo nhíu mày nhìn Tư Mạn. Miệng chỉ lẩm nhẩm câu:
“Cô ta biết nhu thuật!”
Ở bên kia, người của Kỷ gia đã ào ào phóng đến, kèm theo súng chĩa thẳng về phía Tư Mạn:
“Mau bỏ Kỷ chủ ra!”
Tư Mạn không bỏ đám người xung quanh vào mắt, chỉ đưa tay ấn mạnh vào huyệt ở cổ Kỷ Thế Phàm.
Kỷ Thế Phàm bị Tư Mạn trấn giữ, hơi thở bắt đầu khó khăn, nhưng hắn không vì thế mà ngậm miệng. Quyết gượng gạo nói mấy câu:
“Không....được nổ súng, không được làm hại....cô ấy...”
Tư Mạn cả kinh.
Đến nước này rồi vẫn còn cố bảo vệ cô. Vậy hành vi lúc nãy của hắn là gì?
Bỗng dưng đầu Tư Mạn vụt qua một tia suy ngẫm, cô đưa mắt sang Nghiêm Trạch vẫn ngồi yên xem kịch vui nói:
“Đây là điều anh muốn?”
Tư Mạn đã nhìn ra. Nghiêm Trạch đích thị đã điều tra thân phận họ Bối của cô. Xem chừng cũng đã tìm ra chút ít mối liên hệ giữa cô và Kỷ Thế Phàm. Có lẽ hắn không đơn giản chỉ muốn mạng của Kỷ Thế Phàm, mà là muốn một thứ khác, cho nên mới bày ra thế trận này.
Nghiêm Trạch lặng yên ngồi đó, ánh mắt chết chóc uy hiếp Tư Mạn:
“Cô không có tư cách đặt nghi vấn với tôi.”
“Vậy sao!”
Môi Tư Mạn nhếch lên cao ngạo, bàn tay trấn giữ Kỷ Thế Phàm buông lỏng, ngón tay nhanh nhạy rút khẩu súng gọn gàng đặt bên hông ra chĩa thẳng về phía Nghiêm Trạch:
“Thế thì tôi đặt nghi vấn với súng nhé.”
“Em không nhận ra anh?” Kỷ Thế Phàm thấy sắc mặt lạ lẫm của Tư Mạn, kiên định bước đến trước mặt cô, nở một nụ cười: “Mười lăm năm rồi. Em không nhớ cũng phải.”
Mười lăm năm?
Sắc mặt Tư Mạn tối sầm lại, dường như mốc thời gian này đưa cô quay về với một ký ức đen tối, khiến cho ánh mắt cô trở nên sâu hoắm.
Đám Hắc Miêu và Hắc Báo đứng bên cạnh, không có chút phản ứng kinh ngạc nào, chỉ yên lặng như chuyện ngoài đường.
Còn Nghiêm Trạch, ngay từ đầu đã không động tâm. Chỉ thong thả quan sát vẻ mặt rạng ngời của Kỷ Thế Phàm lúc gặp Tư Mạn.
Nói không có tình thì là lừa đảo.
“Kỷ chủ, có lẽ ngài đã nhận nhầm người. Tôi không phải Bối Tư Mạn ngài cần tìm.” Tư Mạn đã lấy lại vẻ bình thản của thường ngày, ánh mắt không chút cảm xúc đáp.
Kỷ Thế Phàm ngắm kỹ Tư Mạn một lúc mới đáp: “Anh có thể nhận nhầm bất cứ ai, nhưng không thể nhận nhầm em.” Kỷ Thế Phàm đưa tay nâng cằm Tư Mạn, để đôi mắt trân châu của cô đối diện với hắn: “Em bây giờ rất giống Bối phu nhân năm đó. Lại còn nốt ruồi đỏ giữa mi tâm này. Anh sao có thể nhận nhầm đây?”
Ánh mắt Tư Mạn càng thêm sắc lạnh. Dường như có thể khẳng định, Kỷ Thế Phàm là một trong những nhân vật xuất hiện trong cuộc đời cô mười lăm năm trước. Nhưng cho dù đó là ai, cô cũng không quan tâm.
Tư Mạn hất mạnh tay Kỷ Thế Phàm ra, khép hờ nửa mắt, dáng vẻ bất cần đáp:
“Thế giới có bảy tỉ người. Người giống người, tên trùng tên không ít. Tôi cũng chỉ là đứa trẻ cô nhi chạy vạy làm công việc này, vì lý do gì Kỷ chủ buộc tôi phải thừa nhận người mà ngài tìm như vậy?”
Kỷ Thế Phàm có chút bất ngờ trước phản ứng này của Tư Mạn, hắn sững người một chút, như mường tượng lại ký ức vẽ lên người phụ nữ đứng trước mặt.
“Nếu em không muốn nhận, anh sẽ coi như nhận nhầm.”
Tư Mạn hoàn toàn không hài lòng với câu nói này. Mặc cho vị trí của cô hiện tại phải cung kính với Kỷ Thế Phàm, cô vẫn nói với giọng điệu như mệnh lệnh buộc phải phục tùng:
“Không coi như, mà đích thị là ngài nhận nhầm. Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ. Tôi không phải người ngài cần tìm. Mười lăm năm hay hai mươi năm gì đó của ngài không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là nhân viên phục vụ, nếu được, thỉnh cầu ngài không làm ảnh hưởng đến công việc của tôi!”
Giọng điệu mạnh mẽ pha chút kiêu ngạo này làm cho Hắc Miêu và Hắc Báo hơi nhíu mày, đôi mắt Nghiêm Trạch cũng khẽ hướng đến cô, môi khẽ nhếch lên.
Những tiếp viên gần đó gồm cả quản lý thấy Tư Mạn cao giọng với Kỷ Thế Phàm thì mặt mày xanh mét. Một cô gái chỉ mới vào làm mấy tiếng lại dám lên mặt với Kỷ chủ danh gia. Đúng là ăn phải gan hùm mà.
“Cô Bối! Cô làm gì vậy? Sao lại dám nói năng như vậy với Kỷ chủ, mau xin lỗi đi.” Quản lý từ lúc nào đã phóng tới, đứng bên cạnh Tư Mạn ra bộ cáu giận quát, nhưng cũng chỉ dám quát nhẹ, chỉ sợ nói lớn lại ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng tiệc của Nghiêm chủ thượng.
Tư Mạn hừ lạnh không đáp.
Kỷ Thế Phàm dáng bộ hiền lành, ra vẻ lực bất tòng tâm nói:
“Không sao, là tại tôi nhận nhầm người khiến cô ấy khó chịu.”
“Nhưng.....”
“Tôi nói không sao.” Lúc này ánh mắt thư sinh của Kỷ Thế Phàm đột nhiên biến đổi, con ngươi nhìn quản lý trở nên lạnh lẽo, giọng điệu khách sao lại mang tính uy hiếp. Nhưng bất quá chưa được một giây liền rất nhanh tan biến không kịp động tâm. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến quản lý sợ đến mất mật.
“Vâng...vậy xin mời tiếp tục làm việc.” Nhận rõ thái độ của Kỷ chủ, quản lý không dám đôi co với Tư Mạn, vội vội vàng vàng thoái lui.
Kỷ Thế Phàm ái ngại nhìn Tư Mạn một chút mới nói:
“Công việc ở những nơi này không được tốt. Nếu có thể, anh muốn đưa em về Kỷ gia làm việc.”
Lời mời này nằm ngoài dự tính của Tư Mạn, tuy rằng cô vẫn chưa nhớ ra Kỷ Thế Phàm là ai trong ký ức, nhưng sự thân thuộc này khiến cô thấy bất an. Người này nằm trong nhiệm vụ buộc phải hạ sát của cô, lý lẽ nào buộc cô xoay chuyển trở thành người được an bài dưới tay hắn?
“Kỷ chủ có vẻ rất hứng thú với người của tôi.”
Giọng nói trầm lạnh vang lên cắt đứt bầu không khí quỷ dị giữa Tư Mạn và Kỷ Thế Phàm.
Nghiêm Trạch không biết từ lúc nào đã chiếu đôi mắt lạnh lẽo kia sang hai người. Khí thế cường bạo nuốt trọn hơi thở của chúng nhân, khiến ai nấy không dám thở mạnh, cũng không có lá gan ho ra tiếng.
Điều này khiến Tư Mạn có chút bất ngờ. Không phải nói cô cải trang vào đây hại Kỷ Thế Phàm, thế nào lại tự mình nhận cô là người của hắn?
Kỷ Thế Phàm nhíu mày: “Cô ấy là người của Nghiêm gia?” Chỗ này là do Kỷ gia đặt để làm tiệc, người ở đây cũng chỉ có thể là của tổ chức đặt tiệc hoặc của Kỷ gia, sao người của Nghiêm gia lại có thể đứng ở nơi này mà phục vụ?
“Thế nào? Không được sao?” Ánh mắt Nghiêm Trạch thập phần lạnh lẽo, lời nói như thế hắn là chủ của thiên hạ này. Hắn muốn an bài người của hắn ở đâu, kẻ khác không có quyền chen miệng vào.
Lời này quả nhiên đả kích Kỷ Thế Phàm, khiến cho hắn ta sa sầm mặt. Trong một giây ngắn ngủi, hắn lướt mắt đến Tư Mạn đang bình thản đứng đó. Cánh tay dài vung ra, nhanh như chớp phóng đến hông Tư Mạn.
Nhưng cái chớp mắt này của Kỷ Thế Phàm đã bỏ lọt Tư Mạn, cô vụt qua như ánh sáng, khay đựng rượu trên tay bay lên không trung, cánh tay thon nhỏ chụp lấy bả vai Kỷ Thế Phàm xoay một vòng, chỉ với một thế thuật dã trấn thủ ngay đằng sau lưng hắn, dùng sức ấn mạnh Kỷ Thế Phàm xuống sàn, tay còn lại bóp vào cổ hắn.
Một loạt thao tác này cùng với tiếng vỡ của thủy tinh tập trung mọi sự chú ý của chúng nhân có trong bữa tiệc. Ngay từ khi Kỷ Thế Phàm bước đền bàn của Nghiêm gia, chúng nhân đã không từ bỏ cơ hội được nhìn hai gia tộc này đối đầu, cho nên chuyện xảy ra hoàn toàn nằm trong tầm mắt của chúng nhân.
Hắc Miêu cùng Hắc Báo nhíu mày nhìn Tư Mạn. Miệng chỉ lẩm nhẩm câu:
“Cô ta biết nhu thuật!”
Ở bên kia, người của Kỷ gia đã ào ào phóng đến, kèm theo súng chĩa thẳng về phía Tư Mạn:
“Mau bỏ Kỷ chủ ra!”
Tư Mạn không bỏ đám người xung quanh vào mắt, chỉ đưa tay ấn mạnh vào huyệt ở cổ Kỷ Thế Phàm.
Kỷ Thế Phàm bị Tư Mạn trấn giữ, hơi thở bắt đầu khó khăn, nhưng hắn không vì thế mà ngậm miệng. Quyết gượng gạo nói mấy câu:
“Không....được nổ súng, không được làm hại....cô ấy...”
Tư Mạn cả kinh.
Đến nước này rồi vẫn còn cố bảo vệ cô. Vậy hành vi lúc nãy của hắn là gì?
Bỗng dưng đầu Tư Mạn vụt qua một tia suy ngẫm, cô đưa mắt sang Nghiêm Trạch vẫn ngồi yên xem kịch vui nói:
“Đây là điều anh muốn?”
Tư Mạn đã nhìn ra. Nghiêm Trạch đích thị đã điều tra thân phận họ Bối của cô. Xem chừng cũng đã tìm ra chút ít mối liên hệ giữa cô và Kỷ Thế Phàm. Có lẽ hắn không đơn giản chỉ muốn mạng của Kỷ Thế Phàm, mà là muốn một thứ khác, cho nên mới bày ra thế trận này.
Nghiêm Trạch lặng yên ngồi đó, ánh mắt chết chóc uy hiếp Tư Mạn:
“Cô không có tư cách đặt nghi vấn với tôi.”
“Vậy sao!”
Môi Tư Mạn nhếch lên cao ngạo, bàn tay trấn giữ Kỷ Thế Phàm buông lỏng, ngón tay nhanh nhạy rút khẩu súng gọn gàng đặt bên hông ra chĩa thẳng về phía Nghiêm Trạch:
“Thế thì tôi đặt nghi vấn với súng nhé.”
/563
|