Không biết đến cơn giông tố ngoài kia, Tư Mạn đã trở nên yên tĩnh khi nằm trên giường ở bên trong phòng phẫu thuật có đầy đủ thiết bị cần thiết và dàn bác sĩ chính của bệnh viện bị đẩy xuống làm phụ tá đang ngây mặt nhìn ba bà vú thực hiện một đống thao tác chuẩn bị cho ca mổ. Đám bác sĩ ngây ngốc đứng nhìn chẳng dám mở miệng ho một tiếng bởi ngay ngoài cửa là một Sam lừng lững đứng trước cửa với sắc mặt đầy vẻ uy hiếp, còn bên ngoài cổng bệnh viện là cảnh tượng kinh hãi bởi hàng rào người mang theo vũ khí đang bao vây và cảnh tượng tai nạn kinh hoàng khiến cho tất thảy chúng nhân bị giam cầm tại bệnh viện kinh hoàng tột độ. Càng kinh hoàng hơn khi yếu nhân mà đám áo đen kia đem tới là bà đẻ sắp lâm bồn, khi vừa vào đến phòng phẫu thuật thì đã đuối đến bất tỉnh khiến cho chúng nhân càng hốt hoảng tột độ. Nhìn sắc mặt của Sam cũng đủ biết người phụ nữ kia có mệnh hệ gì thì đám áo đen ngoài kia sẽ dỡ từng tấc bệnh viện này lên.
Mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt chúng nhân cùng theo dõi chuyển động uyển chuyển của bà vú Scarlet trên núi bụng của Tư Mạn. Ngoài kia bão giông, gió quần quật quét lấy tất cả mọi thứ, khiến cho cây lá yếu ớt gồng mình trước thiên nhiên, khiến cho con người đang bận rộn cấu xé nhau cũng phải tìm cho mình vị trí an toàn để không trúng đạn lạc. Bên trong này thì chỉ có mảnh tĩnh lặng như chết. Ngay cả tiếng thở cũng không có khiến cho mọi thứ càng trở nên căng thẳng đến tột cùng.
Thời điểm bà vú cẩn thận lấy đứa bé ra khỏi bụng cũng là lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời chúng nhân mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ơn trời, mọi thứ đã xong xuôi.
Nghe tiếng đứa trẻ khóc, Tư Mạn đang mê man cũng tỉnh giấc, cô khó nhọc mở mắt, nhìn thấy bà vú Scarlet bế trên tay đứa trẻ nhỏ, đỏ hỏn hệt như con búp bê đang khóc tiến về phía cô, đặt đứa trẻ lên ngực cô để nó cảm nhận được hơi ấm từ người mẹ. Bà vú Scarlet vui vẻ nói:
“Chúc mừng tiểu thư, thiếu chủ đã an toàn ra đời.”
Tư Mạn cúi nghiêng đầu, để cằm chạm vào cái đầu còn ướt của con trai. Đứa trẻ nằm gọn trên ngực cô, chưa quen với thế giới bên ngoài còn đang lắc mình cựa quậy. Khoảnh khắc đó mới hạnh phúc làm sao.
Cảm giác gặp gỡ này hoàn toàn không hề nằm trong suy nghĩ trước đây của Tư Mạn. Được nhìn thấy con, chạm vào con, nghe con khóc là giây phút cô vỡ òa trong hạnh phúc. Cảm giác mà chưa có thứ gì có thể đem lại cho cô, cảm giác chân thật này khiến cô muốn yêu thương đứa trẻ này bằng cả sinh mạng của mình.
Thế nhưng chỉ được ôm đứa trẻ chưa được một phút, cánh cửa phòng phẫu thuật lập tức bị đạp văng ra. Trước cửa xuất hiện bóng dáng sa sầm nghiêm trọng của Sam, sắc mặt cực kỳ giận dữ. Ông bước tới, vớ lấy một chiếc khăn nhanh chóng gói trọn đứa trẻ đưa nó rời khỏi vòng tay Tư Mạn cắn môi gào lên:
“Cô không có tư cách động vào nó!!!”
“Ngài quản gia, sao ngài lại làm vậy. Đã có chuyện gì???” Không kịp để Tư Mạn đang mỏi mệt nằm đó kịp phản ứng, các bà vú đã kinh hãi cất lời.
“Bối Tĩnh, tôi những tưởng mối hận hai gia tộc đã kết thúc, mọi thứ có thể dừng lại. Ân oán đã báo hết mới để yên cho cô ở lại bên cạnh Chủ thượng. Nhưng bây giờ thì không. Cô không có tư cách trở thành mẹ của đứa trẻ nhà họ Nghiêm này.”
Nhìn thấy Sam nặng lời, Tư Mạn nửa mê nửa tỉnh cựa mình chống tay ngồi dậy, lập tức từ bụng truyền lên cơn đau vì thuốc tê đang dần mất đi tác dụng. Vết mổ vừa được cắt chỉ đã lại ứa máu. Mồ hôi khiến cho tóc cô bết dính lại trên gương mặt trắng bệch không còn chút máu. Cô ho một tiếng khó khăn nghi hoặc:
“Ngoài kia...đã có chuyện...gì?”
“Chuyện gì ư? Chính là chuyện anh trai cô đã giết chết lão gia Nghiêm Giác Siêu ngay tại đây cô có biết không?”
“Cái gì???” Tư Mạn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nghiêm Giác Siêu vừa mới đó đã chết rồi ư? Là Văn Trác làm?
Nhìn dáng vẻ của Tư Mạn, Sam cười cay đắng vẫn ôm khư khư lấy đứa trẻ, không để Tư Mạn có cơ hội chạm vào nó, ông cất giọng gầm gừ: “Lão đây nửa đời người phục vụ lão gia, dùng cả đời để nhìn Chủ thượng lớn lên lại bất lực nhìn thấy gia tộc họ Bối của cô hết lần này đến lần khác khiến Nghiêm gia đi vào đường cùng. Cô nghĩ rằng Bối gia chết oan sao? Là cô mới có quyền hận hay tha thứ cho Chủ thượng sao? Không có chuyện đó đâu.”
“Ông....nói vậy là có ý gì?”
Đứa trẻ không có hơi mẹ bỗng dưng bật lên tiếng khóc cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai bên nhưng Sam vẫn nhất quyết giữ chặt đứa trẻ, mặc kệ cho Tư Mạn đang đau lòng nhìn con trai mà không thể xuống nổi khỏi giường đó. Cô đau đớn theo từng tiếng nấc của con, hơi thở của con khiến cô chạnh lòng.
“Để tôi nói cho cô biết chuyện mà Chủ thượng cả đời dấu diếm không nói ra để cho cô an nhàn một đời hạnh phúc. Bây giờ anh trai cô giết lão gia rồi. Lão gia mất, người tôi cúc cung tận tụy nửa đời ra đi, tôi cũng chẳng sợ gì mà không nói cả.” Lời nói của Sam không dấu đau lòng, tựa như sự sống của Nghiêm Giác Siêu trong cuộc đời Sam là vô cùng quan trọng. Ông ta chết đi cũng khiến cho bản ngã của Sam trỗi dậy, kích động làm ra hành vi điên cuồng. Sam cắn chặt răng nặn ra từng câu như đâm một nhát dao về phía Tư Mạn:
“Bối gia các người không phải gián tiếp hại chết phu nhân mà là trực tiếp giết chết bà ấy. Bối Hân Đồng vì ghen tuông với phu nhân mà bắt cóc bà ấy, để cho đám lưu mạnh thay phiên cưỡng hiếp rồi vứt ở núi tuyết khiến cho bà ấy chết trong đau đớn. Cô có biết nỗi đau đớn lúc đó của bà ấy là gì không. Chính là bà ấy bị cưỡng hiếp và chết lúc đang mang thai. Kẻ độc ác Bối Hân Đồng, bà ta biết điều đó và Bối Doãn Phi cũng vậy.”
Nghe đến đây đầu não Tư Mạn bỗng ong ong hai tiếng, cảm giác khó thở khiến cô không cách nào cử động. Tại sao lời nói tàn nhẫn kia lại là đang nói về hai người mà cô yêu quý nhất cuộc đời, phơi bày sự thật về sự tàn độc của họ khiến cô cảm thấy ghê sợ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Sam như muốn đổ hết mọi sự tức giận về phía cô, ông gằn từng từ:
“Để che dấu tội ác cho em gái, Bối Doãn Phi đã diệt trừ những kẻ biết được sự thật đó bao gồm cha mẹ của phu nhân cũng chính là người thân của Chủ thượng. Mạng người lúc đó so với Bối gia nhiều không kém đâu! Chỉ là Bối gia không biết không có gì dấu được Nghiêm gia. Oan có đầu, nợ có chủ, kết quả cuộc huyết chiến năm đó là lẽ đương nhiên!”
Toàn bộ máu trong người đột người Tư Mạn chảy ngược xuống, cảm giác cả thế giới trước mặt đều quay cuồng, khiến cô xây xẩm mặt mày không cách nào chấp nhận thực tại.
À...thì ra là vậy. Nghiêm Trạch....đã phải chịu đau đớn đó, hệt như cách mà cô phải chịu....Đây là công bằng mà hắn nói ư? Khôi hài, thật khôi hài. Máu trả máu, mạng trả mạng. Những thứ bí mật chết dẫm và cá tả mạng người đã cho cô một đáp án kinh khủng khó lòng chấp nhận. Cô phải làm gì bây giờ đây? Cô làm sao có thể nghĩ đến người cha và cô của mình tàn độc bất nhân đến mức này, khiến cho cô ngày hôm nay nghiệt ngã không cách nào đứng vững.
Tư Mạn ngã xuống giường, khóe mắt nặng trịch thứ chất lỏng mặn chát, không còn chút sức lực. Sam đuổi hết đám bà vú và bác sĩ ra ngoài chỉ còn lại một mình ông và Tư Mạn. Trầm ngâm cắn môi, nhìn đứa trẻ đáng thương nằm trên tay rồi lại nhìn Tư Mạn, thấy cô lả người đi không chút sức lực thì cơn tức giận đó mới chậm rãi nguôi đi. Trầm mặc một hồi, ánh mắt ông mới linh động một chút mới nói:
“Cô đi đi.”
Tư Mạn chậm chạp đưa mắt nhìn Sam, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng vô cùng. Mệt mỏi vô cùng.
“Cô không thể trở thành chủ mẫu của Nghiêm gia được nữa. Người của Nghiêm gia nếu nhìn thấy cô chắc chắn sẽ đuổi cùng diệt tận dù Chủ thượng có bảo vệ cô. Cái chết của Lão gia đã chấm dứt quãng thời gian của cô tại Nghiêm gia. Cũng chính là khai hỏa lại cuộc chiến giữa Bối gia và Nghiêm gia. Anh trai cô và cô tuyệt đối không thể sống.” Sam quay đầu không đành lòng nói: “Tôi không muốn ân oán này tiếp tục kéo dài khiến đứa trẻ này tổn thương. Chủ thượng lúc này sẽ phải đối đầu với sự tranh dành quyền lực mà Lão gia đã từng nắm, cô ở bên ngài ấy lúc này chính là đưa ngài ấy đền bờ vực, cũng chính là khiến cô không có lối thoát. Cho nên lúc tôi còn chưa đổi ý, hãy đi đi. Đi thật xa cho tôi và đừng bao giờ trở về Nghiêm gia nữa.”
Nhìn thấy Sam vội vã quay đầu, Tư Mạn mới dùng hết sức lực mà cô có bật dậy lao về phía Sam, cầu khẩn: “Khoan đã. Xin hãy....cho tôi ôm con....một chút.”
Không cho cô cơ hội từ chối, Sam một lòng muốn cô ra đi cũng chính là muốn cô ít nhất có thể an toàn sống ở một nơi nào đó. Nhìn cô yếu ớt lê lết giữa nền nhà, với cánh tay xanh xao về phía đứa trẻ, khao khát chạm đến nó khiến lòng ông càng tê tái. Ông bước đến bên cô, cúi thấp người để cô cho đứa trẻ bú những giọt sữa mẹ đầu tiên, cũng chính là để những giọt nước mắt của cô ướt đẫm khuôn mặt còn đỏ hỏn của đứa trẻ đang ôm chặt bầu sữa mẹ. Để yếu ớt vương trên đôi mi kia gìn giữ khoảnh khắc nhìn thấy con an toàn trong vòng tay.
Đây chính là cảnh tượng mà cả đời này Sam không thể quên.
Khoảnh khắc Sam bế đứa trẻ đi, khép lại cánh cửa đó ngăn cách tình mẫu tử, đứa trẻ đột nhiên bật khóc lớn. Tiếng khóc của nó như trách móc oán than, như nhắc nhở Sam trong đầu ông luôn phải cho rằng quyết định ngày hôm nay là đúng đắn, tuyệt không hối hận.
“Đừng khóc, ta sẽ chăm sóc cháu, bảo vệ cháu bằng mọi giá.” Sam hôn lên trán đứa trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành nó, âu yếm vỗ về cho đến khi nhìn thấy chiếc xe cũ kĩ nằm ở cổng sau được chuẩn bị cho Tư Mạn nổ máy, chậm rãi rời đi.
“Cô đã vất vả rồi.”
Đối với Sam, Tư Mạn chính là một cô gái lương thiện nhất mà ông từng gặp. Bởi vì sự chân thành mà cô dành cho Nghiêm Trạch, bởi vì những nụ cười hiếm hoi cô mang đến cho hắn và những điều khiến cho một Nghiêm gia quanh năm lạnh như băng phải tan chảy là lý do khiến một người nguyên tắc và giỏi che dấu tình cảm như ông dám tự mình quyết định để cô ra đi, rời xa đứa trẻ vừa mới chào đời cũng chính là rời xa Nghiêm Trạch, người dù có chết cũng tuyệt đối không để cô rời khỏi hắn. Sam bây giờ đủ can đảm để nhận lấy sự phẫn nộ từ Nghiêm Trạch, miễn sao Tư Mạn và đứa trẻ có thể an toàn, như vậy lòng ông mới thanh thản.
Ông ngửa đầu lên trời, thở một hơi dài.
“Phải chi một ngày trời quang mây tạnh. Ta có thể vui vẻ chúc cho họ sống một đời hạnh phúc.”
Mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt chúng nhân cùng theo dõi chuyển động uyển chuyển của bà vú Scarlet trên núi bụng của Tư Mạn. Ngoài kia bão giông, gió quần quật quét lấy tất cả mọi thứ, khiến cho cây lá yếu ớt gồng mình trước thiên nhiên, khiến cho con người đang bận rộn cấu xé nhau cũng phải tìm cho mình vị trí an toàn để không trúng đạn lạc. Bên trong này thì chỉ có mảnh tĩnh lặng như chết. Ngay cả tiếng thở cũng không có khiến cho mọi thứ càng trở nên căng thẳng đến tột cùng.
Thời điểm bà vú cẩn thận lấy đứa bé ra khỏi bụng cũng là lúc đứa bé cất tiếng khóc chào đời chúng nhân mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Ơn trời, mọi thứ đã xong xuôi.
Nghe tiếng đứa trẻ khóc, Tư Mạn đang mê man cũng tỉnh giấc, cô khó nhọc mở mắt, nhìn thấy bà vú Scarlet bế trên tay đứa trẻ nhỏ, đỏ hỏn hệt như con búp bê đang khóc tiến về phía cô, đặt đứa trẻ lên ngực cô để nó cảm nhận được hơi ấm từ người mẹ. Bà vú Scarlet vui vẻ nói:
“Chúc mừng tiểu thư, thiếu chủ đã an toàn ra đời.”
Tư Mạn cúi nghiêng đầu, để cằm chạm vào cái đầu còn ướt của con trai. Đứa trẻ nằm gọn trên ngực cô, chưa quen với thế giới bên ngoài còn đang lắc mình cựa quậy. Khoảnh khắc đó mới hạnh phúc làm sao.
Cảm giác gặp gỡ này hoàn toàn không hề nằm trong suy nghĩ trước đây của Tư Mạn. Được nhìn thấy con, chạm vào con, nghe con khóc là giây phút cô vỡ òa trong hạnh phúc. Cảm giác mà chưa có thứ gì có thể đem lại cho cô, cảm giác chân thật này khiến cô muốn yêu thương đứa trẻ này bằng cả sinh mạng của mình.
Thế nhưng chỉ được ôm đứa trẻ chưa được một phút, cánh cửa phòng phẫu thuật lập tức bị đạp văng ra. Trước cửa xuất hiện bóng dáng sa sầm nghiêm trọng của Sam, sắc mặt cực kỳ giận dữ. Ông bước tới, vớ lấy một chiếc khăn nhanh chóng gói trọn đứa trẻ đưa nó rời khỏi vòng tay Tư Mạn cắn môi gào lên:
“Cô không có tư cách động vào nó!!!”
“Ngài quản gia, sao ngài lại làm vậy. Đã có chuyện gì???” Không kịp để Tư Mạn đang mỏi mệt nằm đó kịp phản ứng, các bà vú đã kinh hãi cất lời.
“Bối Tĩnh, tôi những tưởng mối hận hai gia tộc đã kết thúc, mọi thứ có thể dừng lại. Ân oán đã báo hết mới để yên cho cô ở lại bên cạnh Chủ thượng. Nhưng bây giờ thì không. Cô không có tư cách trở thành mẹ của đứa trẻ nhà họ Nghiêm này.”
Nhìn thấy Sam nặng lời, Tư Mạn nửa mê nửa tỉnh cựa mình chống tay ngồi dậy, lập tức từ bụng truyền lên cơn đau vì thuốc tê đang dần mất đi tác dụng. Vết mổ vừa được cắt chỉ đã lại ứa máu. Mồ hôi khiến cho tóc cô bết dính lại trên gương mặt trắng bệch không còn chút máu. Cô ho một tiếng khó khăn nghi hoặc:
“Ngoài kia...đã có chuyện...gì?”
“Chuyện gì ư? Chính là chuyện anh trai cô đã giết chết lão gia Nghiêm Giác Siêu ngay tại đây cô có biết không?”
“Cái gì???” Tư Mạn lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nghiêm Giác Siêu vừa mới đó đã chết rồi ư? Là Văn Trác làm?
Nhìn dáng vẻ của Tư Mạn, Sam cười cay đắng vẫn ôm khư khư lấy đứa trẻ, không để Tư Mạn có cơ hội chạm vào nó, ông cất giọng gầm gừ: “Lão đây nửa đời người phục vụ lão gia, dùng cả đời để nhìn Chủ thượng lớn lên lại bất lực nhìn thấy gia tộc họ Bối của cô hết lần này đến lần khác khiến Nghiêm gia đi vào đường cùng. Cô nghĩ rằng Bối gia chết oan sao? Là cô mới có quyền hận hay tha thứ cho Chủ thượng sao? Không có chuyện đó đâu.”
“Ông....nói vậy là có ý gì?”
Đứa trẻ không có hơi mẹ bỗng dưng bật lên tiếng khóc cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai bên nhưng Sam vẫn nhất quyết giữ chặt đứa trẻ, mặc kệ cho Tư Mạn đang đau lòng nhìn con trai mà không thể xuống nổi khỏi giường đó. Cô đau đớn theo từng tiếng nấc của con, hơi thở của con khiến cô chạnh lòng.
“Để tôi nói cho cô biết chuyện mà Chủ thượng cả đời dấu diếm không nói ra để cho cô an nhàn một đời hạnh phúc. Bây giờ anh trai cô giết lão gia rồi. Lão gia mất, người tôi cúc cung tận tụy nửa đời ra đi, tôi cũng chẳng sợ gì mà không nói cả.” Lời nói của Sam không dấu đau lòng, tựa như sự sống của Nghiêm Giác Siêu trong cuộc đời Sam là vô cùng quan trọng. Ông ta chết đi cũng khiến cho bản ngã của Sam trỗi dậy, kích động làm ra hành vi điên cuồng. Sam cắn chặt răng nặn ra từng câu như đâm một nhát dao về phía Tư Mạn:
“Bối gia các người không phải gián tiếp hại chết phu nhân mà là trực tiếp giết chết bà ấy. Bối Hân Đồng vì ghen tuông với phu nhân mà bắt cóc bà ấy, để cho đám lưu mạnh thay phiên cưỡng hiếp rồi vứt ở núi tuyết khiến cho bà ấy chết trong đau đớn. Cô có biết nỗi đau đớn lúc đó của bà ấy là gì không. Chính là bà ấy bị cưỡng hiếp và chết lúc đang mang thai. Kẻ độc ác Bối Hân Đồng, bà ta biết điều đó và Bối Doãn Phi cũng vậy.”
Nghe đến đây đầu não Tư Mạn bỗng ong ong hai tiếng, cảm giác khó thở khiến cô không cách nào cử động. Tại sao lời nói tàn nhẫn kia lại là đang nói về hai người mà cô yêu quý nhất cuộc đời, phơi bày sự thật về sự tàn độc của họ khiến cô cảm thấy ghê sợ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Sam như muốn đổ hết mọi sự tức giận về phía cô, ông gằn từng từ:
“Để che dấu tội ác cho em gái, Bối Doãn Phi đã diệt trừ những kẻ biết được sự thật đó bao gồm cha mẹ của phu nhân cũng chính là người thân của Chủ thượng. Mạng người lúc đó so với Bối gia nhiều không kém đâu! Chỉ là Bối gia không biết không có gì dấu được Nghiêm gia. Oan có đầu, nợ có chủ, kết quả cuộc huyết chiến năm đó là lẽ đương nhiên!”
Toàn bộ máu trong người đột người Tư Mạn chảy ngược xuống, cảm giác cả thế giới trước mặt đều quay cuồng, khiến cô xây xẩm mặt mày không cách nào chấp nhận thực tại.
À...thì ra là vậy. Nghiêm Trạch....đã phải chịu đau đớn đó, hệt như cách mà cô phải chịu....Đây là công bằng mà hắn nói ư? Khôi hài, thật khôi hài. Máu trả máu, mạng trả mạng. Những thứ bí mật chết dẫm và cá tả mạng người đã cho cô một đáp án kinh khủng khó lòng chấp nhận. Cô phải làm gì bây giờ đây? Cô làm sao có thể nghĩ đến người cha và cô của mình tàn độc bất nhân đến mức này, khiến cho cô ngày hôm nay nghiệt ngã không cách nào đứng vững.
Tư Mạn ngã xuống giường, khóe mắt nặng trịch thứ chất lỏng mặn chát, không còn chút sức lực. Sam đuổi hết đám bà vú và bác sĩ ra ngoài chỉ còn lại một mình ông và Tư Mạn. Trầm ngâm cắn môi, nhìn đứa trẻ đáng thương nằm trên tay rồi lại nhìn Tư Mạn, thấy cô lả người đi không chút sức lực thì cơn tức giận đó mới chậm rãi nguôi đi. Trầm mặc một hồi, ánh mắt ông mới linh động một chút mới nói:
“Cô đi đi.”
Tư Mạn chậm chạp đưa mắt nhìn Sam, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng vô cùng. Mệt mỏi vô cùng.
“Cô không thể trở thành chủ mẫu của Nghiêm gia được nữa. Người của Nghiêm gia nếu nhìn thấy cô chắc chắn sẽ đuổi cùng diệt tận dù Chủ thượng có bảo vệ cô. Cái chết của Lão gia đã chấm dứt quãng thời gian của cô tại Nghiêm gia. Cũng chính là khai hỏa lại cuộc chiến giữa Bối gia và Nghiêm gia. Anh trai cô và cô tuyệt đối không thể sống.” Sam quay đầu không đành lòng nói: “Tôi không muốn ân oán này tiếp tục kéo dài khiến đứa trẻ này tổn thương. Chủ thượng lúc này sẽ phải đối đầu với sự tranh dành quyền lực mà Lão gia đã từng nắm, cô ở bên ngài ấy lúc này chính là đưa ngài ấy đền bờ vực, cũng chính là khiến cô không có lối thoát. Cho nên lúc tôi còn chưa đổi ý, hãy đi đi. Đi thật xa cho tôi và đừng bao giờ trở về Nghiêm gia nữa.”
Nhìn thấy Sam vội vã quay đầu, Tư Mạn mới dùng hết sức lực mà cô có bật dậy lao về phía Sam, cầu khẩn: “Khoan đã. Xin hãy....cho tôi ôm con....một chút.”
Không cho cô cơ hội từ chối, Sam một lòng muốn cô ra đi cũng chính là muốn cô ít nhất có thể an toàn sống ở một nơi nào đó. Nhìn cô yếu ớt lê lết giữa nền nhà, với cánh tay xanh xao về phía đứa trẻ, khao khát chạm đến nó khiến lòng ông càng tê tái. Ông bước đến bên cô, cúi thấp người để cô cho đứa trẻ bú những giọt sữa mẹ đầu tiên, cũng chính là để những giọt nước mắt của cô ướt đẫm khuôn mặt còn đỏ hỏn của đứa trẻ đang ôm chặt bầu sữa mẹ. Để yếu ớt vương trên đôi mi kia gìn giữ khoảnh khắc nhìn thấy con an toàn trong vòng tay.
Đây chính là cảnh tượng mà cả đời này Sam không thể quên.
Khoảnh khắc Sam bế đứa trẻ đi, khép lại cánh cửa đó ngăn cách tình mẫu tử, đứa trẻ đột nhiên bật khóc lớn. Tiếng khóc của nó như trách móc oán than, như nhắc nhở Sam trong đầu ông luôn phải cho rằng quyết định ngày hôm nay là đúng đắn, tuyệt không hối hận.
“Đừng khóc, ta sẽ chăm sóc cháu, bảo vệ cháu bằng mọi giá.” Sam hôn lên trán đứa trẻ, nhẹ nhàng dỗ dành nó, âu yếm vỗ về cho đến khi nhìn thấy chiếc xe cũ kĩ nằm ở cổng sau được chuẩn bị cho Tư Mạn nổ máy, chậm rãi rời đi.
“Cô đã vất vả rồi.”
Đối với Sam, Tư Mạn chính là một cô gái lương thiện nhất mà ông từng gặp. Bởi vì sự chân thành mà cô dành cho Nghiêm Trạch, bởi vì những nụ cười hiếm hoi cô mang đến cho hắn và những điều khiến cho một Nghiêm gia quanh năm lạnh như băng phải tan chảy là lý do khiến một người nguyên tắc và giỏi che dấu tình cảm như ông dám tự mình quyết định để cô ra đi, rời xa đứa trẻ vừa mới chào đời cũng chính là rời xa Nghiêm Trạch, người dù có chết cũng tuyệt đối không để cô rời khỏi hắn. Sam bây giờ đủ can đảm để nhận lấy sự phẫn nộ từ Nghiêm Trạch, miễn sao Tư Mạn và đứa trẻ có thể an toàn, như vậy lòng ông mới thanh thản.
Ông ngửa đầu lên trời, thở một hơi dài.
“Phải chi một ngày trời quang mây tạnh. Ta có thể vui vẻ chúc cho họ sống một đời hạnh phúc.”
/563
|