Thương Trường Đại Chiến

Chương 0253

/1180


Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.

------oo0oo-----

Chương 254: Nhiều kẻ không sợ chết

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Khoái Nguyệt có chút không hiểu là vì sao khi cô ta bước vào phòng Lục Thiếu Hoa lại nói là cần phải đi luôn,nên trong lòng không thầm khỏi phỏng đoán “chẳng nhẽ có việc gấp?” đúng vậy,ngoài việc cho rằng Lục Thiếu Hoa có việc gấp,thì cô thì cô ta không thể nghĩ ra lý do gì khác cả.

Lục Thiếu Hoa lộ ra nụ cười gượng gạo,nhìn dáng vẻ của Hoắc Khoái Nguyệt,hình như là đã có một chuyến thăm quan công ty rất là hào hứng.Hào hứng đến mức quên cả thời gian,hắn dùng tay chỉ lên chiếc đồng hồ đang treo trên tường,nói:

-Đã 12 giờ hơn rồi,em không đói à?

-Vâng.

Hoắc Khoái Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ ra,thè lưỡi đáng yêu,xấu hổ xoa xoa vào bụng.Đúng là đã hơi đói rồi,lúc vừa rồi không cảm nhận thấy,bây giờ Lục Thiếu Hoa vừa nói,cô mới bỗng nhiên cảm hơi đói bụng.

-Đi thôi,đi ăn cơm.

Lục Thiếu hoa nhìn điệu bộ của Hoắc Khoái Nguyệt,rõ ràng là đói rồi,đi vòng qua bàn làm việc,rồi mới nói thêm lần nữa:

-Vân Thanh,anh cũng chưa ăn gì mà,cùng đi đi.

-Không được,hai người đi đi,tôi ăn ở văn phòng cũng được rồi,đợi chút nữa còn có việc phải làm nữa.

Lý Vân Thanh xua xua tay nói.

-Ừ!

Lục Thiếu Hoa gật đầu không nói thêm gì nữa,quay đầu gọi bọn Lý Thượng Bản,rồi cùng hướng ra phía thang máy đi.

Ô tô đi ra đến cổng của toà nhà Phượng Hoàng mất không quá năm phút,đoàn người của Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa của một khách sạn.Khách sạn này Lục Thiếu Hoa đã đến một lần,còn nhớ lần đó đi cùng với Trần Lệ,còn không thoải mái lắm với một cậu bé giữ cửa,cuối cùng ông tổng giám đốc đã tặng Lục Thiếu Hoa một tấm thẻ vàng,có thể giảm giá năm mươi phần trăm.Lần này đi ra khỏi tập đoàn Phượng Hoàng,Lục Thiếu Hoa cũng muốn chọn chỗ nào gần gần,lại đến lại khách sạn này.

Vào phòng khách,Lục Thiếu Hoa vốn đã định đặt một phòng riêng,nhưng không ngờ nhân viên phục vụ lại nói là các phòng đã kín hết rồi,không còn phòng VIP,bất đắc dĩ,Lục Thiếu Hoa chỉ có thể ngồi trong phòng lớn để dùng bữa,tuy thế làm cho Lục Thiếu Hoa buồn bực là việc bây giờ đã hết giờ ăn cơm mà các phòng vẫn đầy ắp người,đúng là một việc lạ lùng.

Không có phòng riêng,Lục Thiếu Hao cũng không cảm thấy gì,dù sao thì cũng là ăn cơm thôi mà,ăn xong thì cũng di,lại không phải ở lại trong khách sạn quá lâu,tuỳ ý tìm một chỗ nào đó ngồi cũng là đều để ăn.Cuối cũng,đoàn người của Lục Thiếu Hoa cũng tìm được một bàn ở chính giữa phòng lớn,chọn một vài món ăn quen thuộc,và thêm một chai rượu vang vài năm rồi ngồi xuống đó đợi đồ ăn.

Thời gian dần dần trôi qua,không đến mười phút sau,những thức ăn và rượu vang mà bọn Lục Thiếu Hoa chọn đã lên,theo như quy định,bọn Lý Thượng Bản chỉ uống mỗi người một ly rượu vang,không uống nhiều hơn nữa,tuy vậy,một chai rượu vang mà chia cho sáu người uống cũng không còn là bao nhiêu,chỗ còn lại cũng chỉ đủ cho Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoại Nguyệt mỗi người một ly.

Bọn Lý Thượng Bản đi theo Lục Thiếu Hoa cũng được một thời gian dài rồi,cũng đã hiểu được sâu sắc phần nào tính cách của Lục Thiếu Hoa,cùng ăn cơm với hắn ra không cần quá khách sáo.Nên ăn như thế nào thì ăn như vậy,thức ăn không đủ lại gọi thêm,còn về phần rượu,bọn họ phải có trách nhiệm,không dễ dàng chấp nhận họ vi phạm vào sai lầm thấp nhất này.

Sáu người ngồi quay thành một bàn,vừa ăn cơm vừa nói chuyện,rất thoải mái tự tại,Lục Thiếu Hoa ngẫu nhiên nói một chuyện cười,chọc cho một cô gái hồn nhiên Hoắc Khoái Nguyệt phải cười khanh khách không ngừng được.Lý Thượng Bản bọn họ cũng vậy,chỉ có điều khi bọn họ cười đều không phát ra tiếng,chỉ để lộ một chút hàm răng,sau đó lại trở về trạng thái bình thường.

Cứ như vậy,một bữa ăn kéo dài suốt nửa giờ,bọn Lý Thượng Bản sớm đã bỏ đũa xuống biểu thị là đã ăn no rồi,Lục Thiếu Hoa và Hoắc Khoái Nguyệt cũng như vậy,bụng đã sớm no rồi.Lục Thiếu Hoa sờ sờ vào cái bụng đã căng phồng lên,nói:

-Được rồi,ăn xong rồi thì về đi.

Chưa hết,thức ăn không ăn nổi nữa,nhưng rượu trong cốc thì còn một ly vẫn chưa uống hết,loại rượu này đã để được vài năm,rất đắt tiền,Lục Thiếu Hoa không đành lòng để lãng phí,đứng lên khỏi ghế,giơ chén rượu lên,rồi nói thêm:

-Uống hết chén này rồi đi về thôi.

Nhìn Lục Thiếu Hoa đứng dậy,bọn Lý Thượng Bản cũng như thế,đồng loạt đứng lên,giơ ly rượu đang còn một nửa chuẩn bị chạm ly rồi uống một hơi cạn sạch.Nhìn thấy mọi người đều đứng dậy,được giáo dục trong một gia đình gia giáo như Hoắc Khoái Nguyệt không thể ngồi như vậy,cũng nâng ly lên chuẩn bị đứng dậy.

Ngay lúc này,Hoắc Khoái Nguyệt dũng định đứng dậy,nhưng không nghĩ rằng chiếc ghế quá nặng,bất thình lình,vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng,chiếc ghế tự lại kẹp vào chỗ đầu gối phía sau sườn,lại kéo cô ta ngồi xuống lại chiếc ghế tựa.

Ngồi xuống thì không sao cả,nhưng chiếc ly cầm trên tai đang đựng đầy rượu theo quán tính của phía sau cơ thể,làm cả chén rượu đều đổ ra đằng sau,chính vào lúc sắp bị đổ ra đằng sao thì trên lối đi lại có một nguwoif đi qua,một người mặc một chiế váy liền thân màu trắng.

-A,

Hai tiếng “a” kéo dài làm cho tất cả mọi người trong phòng lớn đều không thể kìm nổi phải quay sang nhìn,tưởng là có chuyện gì xảy ra.

-Váy của tôi.

Tiếng khóc nức nở của một cô gái lại vang lên.

Đến lúc này,Lục Thiếu Hoa mới nhận ra,nhìn về phía Hoắc Khoái Nguyệt,thấy là cô ta không làm sao,sau đó mới chuyển con mắt nhìn ra phía sau,mới phát hiện ra một cô gái mặc váy trắng đang dùng tay lau khắp cả chiếc váy.Lục Thiếu Hoa cũng lặng người đi,lập tức hiểu ra là có chuyện gì xảy ra,hoá ra là Hoắc Khoái Nguyệt đã làm đổ rượu vang lên người người ta,bởi vì váy của cô gái kia đều ướt hết cả,mà lại còn là màu đỏ thẫm nữa.Làm đổ rượu lên người ta,có lỗi thì phải nhận trước,Lục Thiếu Hoa đang nghĩ là đi ra xin lỗi cô gái mặc váy trắng đó,nhưng không ngờ Hoắc Khoái Nguyệt lại phản ứng nhanh hơn hắn ta.

Rất xin lỗi,tôi không phải do cố ý.

Hoắc Khoái Nguyệt rất ân hận nói lời xin lỗi.Dù nói thế nào,Hoắc Khoái Nguyệt cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi,bỗng nhiên gặp phải tình huống như thế này,cũng không có cách nào để bình tĩnh được cũng là chuyện bình thường…Cô gái bị Hoắc Khoái Nguyệt đổ rượu lên người lạnh lùng,”hừ” lên một tiếng,tiếp tục trừng mắt lên lườm Hoắc Khoái Nguyệt rồi cao giọng lên hét lớn:

-Cô không có mắt à?Hả?Cô có biết cái áo tôi mặc bao nhiêu tiền không?Hả?

Cô gái nói tiếng cuối cùng “Hả” cứ như là đang hét lên,lặp tức,hai mắt Hoắc Khoái Nguyệt đỏ lên,nước mắt không kìm được liền rớt xuống,cô lớn thế này những chưa bao giờ bị ai quát cả,nhất là lại còn hét lớn vào mặt.Hoắc Khoái Nguyệt ở nhà là một công chúa,ai dám bắt nạt cô đâu,chuyện như thế này là lần đầu tiên gặp phải,nên lập tức làm cho cô ta cảm thấy hoảng hốt lo sợ,vừa khóc vừa xin lỗi.

Lục Thiếu Hoa nhìn Hoắc Khoái Nguyệt khóc như hoa lê gặp mưa,nhanh chóng kéo cô vào trong lòng,trừng mắt nhìn cô gái kia một cái,hít một hơi thật sâu,cố gắng ngăn chặn cơn giận không tên kia đang nổi bừng bừng lên trong lòng,rồi bình thản nói:

-Tiểu thư,chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi,chiếc áo cô đang mặc bao nhiêu tiền tôi có thể bồi thường cho cô,nhưng nói năng xin hãy tôn trọng hơn một chút.

-Ha ha.

Cô gái kia cười lớn,cứ như là đang nghe chuyện nực cười nhất trên đời.Bất chợt khuôn mặt chuyển sang lạnh lùng,nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói với Lục Thiếu Hoa:

-Hừ!Đồ trẻ con không biết gì,anh có biết cái váy tôi đang mặc đáng giá bao nhiêu tiền không?

Ngay từ lúc co gái kia nói:”đồ trẻ con không biết gì”,bọn Lý Thượng Bản đã chuẩn bị hành động,nhưng chuẩn bị ra tay thì đã bị Lục Thiếu Hoa phất tay ngăn lại,việc này vốn dĩ là do bên này không đúng,Lục Thiếu Hoa vốn không muốn bởi vì một câu nói mà làm cho việc bé xé ra to.

-Được!Cô nói một cái giá đi,tôi bồi thường cho cô rồi sẽ đi!

-Hứ!Anh bồi thường?

Cô gái kia không khỏi nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa một cái,hai lần Lục Thiếu Hoa mở miệng đều làm cho cô ta có cảm giác như đang nghe chuyện cười.

-Được,chỉ cần anh bồi thường được,thì để cho anh bồi thường,chiếc váy này đáng giá mười vạn đô la Hongkong.

Đây đúng là thủ đoạn xảo trá,theo như sự độ lượng của Lục Thiếu Hoa,cũng không thể kìm nổi sự giận giữ,cần phải biết bây giờ là những năm đầu tiên,không sai,nhưng rất ít,ít đến mức thảm thương,có thể mặc được quần áo như thế chỉ có một số ít những nhà triệu phú.Mà trước mắt lại là một cô gái mặc dù rất xinh đẹp,nhưng theo khí chất mà phán đoán thì không phải là được sinh ra trong một gia đình giàu có.Huống hồ Lục Thiếu Hoa cũng không phải là kẻ ngốc,chiếc váy này dù nhìn thế nào cũng không đến mức độ đắt giá như thế.

-Tiểu thư,cần phải có trách nhiệm với lời nói của mình.

Hoạ là từ ở miệng mà ra Lục Thiếu Hoa mặc dù sắp đến mức phát hoả lên,nhưng hắn ta không cho phép mình làm gì với người phụ nữ này,nói đến cuối cùng vẫn là nhắc nhở cô ta là đừng quá đáng quá.

Nhưng cô ta lại chẳng mảy may nghe hiểu một tầng nghĩa khác trong câu nói của Lục Thiếu Hoa,đơn thuần chỉ cho rằng Lục Thiếu Hoa đang uy hiếp cô ta,rồi chỉ mỉm cười lạnh lùng nói:

-Hừ!Đồ trẻ con không biết gì,bản cô nương là người của công ty giải trí Phượng Hoàng,anh dám động vào tôi sao?

Tấm biển hiệu tập đoàn Phượng Hoàng ở Hongkong rất vang dội khác thường,chỉ cần là giới thương nhân đều biết được thực lực của tập đoàn này lớn như thế nào,thuộc loại không thể đụng chạm đến được,mà cô gái này lại dựa Phượng Hoàng hai chữ mà khoe mẽ,lại cả việc cô ta vốn là một ngôi sao hạng ba của công ty giải trí Phượng Hoàng,nên ăn nói lại càng ra vẻ vàng thật không sợ lửa nung.Chỉ có điều cô ta không biết là,đứa trẻ con đang đứng trước mặt cô ta lại là ông chủ của tập đoàn Phượng Hoàng,nếu mà biết được nhưu thế,thì có đánh chết cô ta cũng không dám nói là người của tập đoàn Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa lộ ra một nụ cười lạnh lùng khó mà nhận biết được,từ vẻ mặt của cô gái,Lục Thiếu Hoa có thể nhận ra rằng cô gái này không hề nói dối,lại thêm cả khuôn mặt nhìn cũng được của cô ta,rõ ràng là có khả năng là một minh tinh đang được bồi dưỡng của công ty giải trí Phượng Hoàng.

-Diễm Diễm,có chuyện gì vậy?

Trong lúc này,từ đằng sau vang lên một giọng nói lạnh lùng,tiếp theo là một người đàn ông trên khuôn mặt có một vết sẹo xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa nhìn kỹ,người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi,khuôn mặt có một vết sẹo nhìn như một con rết,thoạt nhìn rất đáng sợ,trên cổ còn đeo một chiếc vòng được chế tác tinh tế,mặc một chiếc áo sơ mi màu đen,hai khuy trên cùng ở cổ áo không đóng lại,loáng thoáng có thể nhìn thấy ở trên ngực có săm đầu của một con hổ,vừa nhìn đã biết là bọn xã hội đen,đúng rồi,không phải,ở Hongkong hay gọi là “Cổ Hoặc Tử”.

Nhìn tướng mạo và cách ăn mặc cảu nguwoif đàn ông này,Lục Thiếu Hoa có thể đoán được ra rằng hắn ta tối thiểu cũng là cấp đầu sỏ,nếu như cao hơn chút nữa có thể là một đại ca trong một băng nhóm,Tuy nhiên cho dù là như vậy,Lục Thiếu Hoa cũng không sợ,xã hội đen thì sao cơ chứ,nếu như Lục Thiếu Hoa muốn,chỉ cần gọi điện một cái cũng được,một cú điện thoại là có thể trừng trị người đàn ông trông có vẻ hung hãn trước mắt.

Đúng lúc ấy Lục Thiếu Hoa đang quan sát người đàn ông đó,thì cô gái được gọi là Diễm Diễm ấy,như là thuốc dán vào da trâu,tiến đến sát người đàn ông,giọng ỏn ẻn gọi một tiếng “anh Sẹo”,sau đó đem việc lúc nãy thêm mắm thêm muối vào nói cho hắn nghe,đặc biệt là nói cả việc bị Lục Thiếu Hoa uy hiếp,cô ta còn nói thêm là Lục Thiếu Hoa nói như kiểu sắp ăn thịt cô ta đến nơi.

Cô gái càng nói,người đàn ông có sẹo lại càng hung hăng,hai mắt căm giận lườm Lục Thiếu Hoa,như sắp ăn thịt người.Lục Thiếu Hoa cũng đón nhận cái nhìn không mấy thân thiện của người đàn ông có sẹo kia,tuy nhiên hắn không hề lộ ra vẻ khiếp đảm,mà vẫn như lúc ban đầu,mà vẫn rất thản nhiên,như là chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

-Tiểu tử kia,mày là loại người gì,đến người đàn bà của ta còn dám uy hiếp,mày muốn chết à?

Nói xong,người đàn ông có sẹo nắm một tay định đấm vào mặt Lục Thiếu Hoa.

Nhìn thấy nắm tay của tên có sẹo đó,Lục Thiếu Hoa giật giật môi như là chuẩn bị nói cái gì đó,nếu như có ai ở bên cạnh chú ý lắng nghe,thì không khó gì mà nghe được những lời Lục Thiếu Hoa nói:

-Số người không sợ chết thật là nhiều.


/1180

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status