CHƯƠNG 149.
Nên giúp đỡ hắn hay không? Đến tột cùng là có thể hay không? . . . . . . Đêm hôm đó, Công tử Tuyết lần thứ hai mê man trong mộng, sau khi bừng tỉnh, hắn kéo gương lại soi.
Sắc mặt người trong gương phát xanh, mắt đỏ như máu.
Hắn phát lực, bóp nát gương đồng ── không thể để cho thiếu niên tồn tại.
Tuyệt đối không thể!
Thiếu niên vội vàng trù tính kế hoạch hành thích, không còn đến Lạc Thủy xá quán tìm hắn nữa.
Hắn cũng không nhàn rỗi, viết xong một phong mật tín, vào một tối trước ngày thọ thần của Thiên Tĩnh hoàng đế, đem thư quăng vào trong tẩm cung của Lãnh Huyền.
Thiếu niên từ đó về sau không còn xuất hiện lại nữa.
Kết quả này hắn đã sớm dự đoán được, hắn sinh hoạt, luyện công như trước, cuộc sống lại khôi phục sự yên bình dĩ vãng, không chút gợn sóng.
Hắn thậm chí cũng không lo lắng thiếu niên sẽ chịu không nổi hình phạt, cung khai ra hắn. Bởi vì trong thị vệ hoàng cung, cũng có tai mắt của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy một tên tù phạm vào chỗ chết.
Duy nhất ngoài ý muốn chính là, Thiên Tĩnh hoàng đế đối với thiếu niên thích khách này tựa hồ có tồn tại một sự oán hận vượt mức bình thường, dùng tầng tầng lớp lớp khổ hình tra tấn thiếu niên.
Sau khi hắn nghe nội ứng bẩm báo xong, cũng chỉ lặng đi một chút, không quan tâm đến.
Đã quyết định hủy diệt thứ gì, thì nó không còn đáng để hắn tiếp tục lãng phí tâm thần.
Thu ý ngày một đậm, giọng nói dáng cười của thiếu niên làm đã dần phai nhạt đi trong đầu hắn.
Khi hắn nghĩ rằng bản thân cũng sắp hoàn toàn quên đi, có người lại mang một khối tương băng trong suốt đến trước cửa.
“Là bản vẽ vị tiểu công tử mấy tháng trước mang tới, yêu cầu chúng tôi nhất thiết phải làm thật tốt để hôm nay đưa đến cho ngài.”
Nhóm thợ đặt tượng băng xuống rồi đi. Hắn đứng tại chính giữa phòng, không nói gì nhìn bức tượng hai người kia, nhớ rằng, hôm nay là sinh nhật của hắn.
Thiếu niên nắm tay hắn, nụ cười vui thích giống y như ngày đó. . . . . .
Hắn đứng ngây ra nhìn, chờ đến khi có cảm giác, tay hắn đã sờ lên khuôn mặt thiếu niên.
Lạnh giá thấu xương. . . . . .
Khuôn mặt dùng khối băng cứng rắn điêu khắc thành, ngay tại trong tay của hắn chậm rãi hòa tan, biến mất. . . . . .
Ròng rã một ngày một đêm, hắn không hề nhúc nhích, chỉ đứng lặng nhìn thiếu niên tan dần, từng tấc một hóa thành giọt nước trong suốt không màu, đọng bên cạnh hắn. . . . . .
Mờ sáng tinh mơ, hắn nhìn mặt đất đầy dấu nước đã dần bị gió làm khô, nôn ra mấy miệng lớn máu tụ đỏ sậm, rồi lướt ra khỏi xá quán.
Hắn muốn biết tin tức của thiếu niên, muốn biết thiếu niên có còn sống hay không. Tai mắt trong cung nói cho hắn, thiếu niên vài ngày trước đã ly khai nhà giam. Nhưng thiếu niên từ sau khi bị Thiên Tĩnh hoàng đế hạ lệnh luân bạo, cắn lưỡi tự sát không thành, liền trở nên thực cổ quái, tự xưng Lôi Hải Thành.
Nguyên lai, còn sống. . . . . . Hắn vô pháp miêu tả được tâm tình của bản thân khi biết thiếu niên vẫn còn trên nhân thế, chính là nhắm hai mắt lại, dùng đông phong lạnh ngắt thấu xương, lăng trì mỗi tấc da thịt huyết nhục bản thân.
Hắn không nghĩ đến việc đi tìm thiếu niên, bởi rằng cho dù tìm được, hắn cũng vô pháp đối mặt.
Chỉ cần biết thiếu niên còn sống, hắn đã vừa lòng thỏa dạ.
Song vận mệnh giống như muốn đùa cợt hắn, trong một đêm tối hỗn loạn, lại một lần nữa đem thiếu niên đưa tới trước mặt hắn.
Nhưng chỉ trong một cái liếc mắt hắn liền kinh hãi phát hiện, người đó tựa hồ đã không còn là thiếu niên mà hắn quen biết.
Dù cho dung nhan, thanh âm giống nhau đến thế nào, trong ánh mắt thiếu niên nhìn hắn, chỉ có xa lạ.
Hắn nhịn không được mở lời thăm dò, cố ý khinh miệt hỏi thiếu niên có phải tiểu quan của Hoan Mộng Đình hay không. Nếu nguyên lai là thiếu niên kia, cho dù giả vờ không quen biết hắn, cũng nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng là lần này, thiếu niên đối với sự miệt thị của hắn chỉ đáp lại bằng một cái thoáng nhìn lạnh lùng.
Hắn không rõ là nguyên nhân gì khiến cho thiếu niên giống hoàn toàn thay đổi con người, nhưng biết, hắn cùng với thiếu niên, đã thành người xa lạ.
Mãi đến khi chạy trốn truy sát, hắn trang giả bộ bị đánh ngất ngã vào trong lòng Công tử Du suốt trên đường đi, nghe chính miệng thiếu niên thừa nhận với Lãnh Thọ mình là Tá Thi Hoàn Hồn, hắn cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tâm, nháy mắt trống rỗng.
Thiếu niên ngưỡng mộ hắn, đã tan biến mất rồi, trước mắt, chỉ là một thể xác. . . . . .
Dù cho như vậy, tầm mắt hắn, vẫn không tự chủ được truy đuổi theo “Lôi Hải Thành”.
Nhìn thiếu niên một lần nhăn mày một lần mỉm cười, đều rõ ràng chân thật như hôm qua, nhưng người lưu lại trong mắt thiếu niên, không còn là hắn. . . . . .
Ân oán tình cừu, dĩ nhiên đều cùng hắn không quan hệ. . . . . .
Nước lạnh lẽo, men theo đường nét trên tay hắn uốn lượn chảy xuôi, Công tử Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong giấc mộng xưa, đem mục quang từ tượng băng chuyển sang con người đang sống bên cạnh.
Lôi Hải Thành đang hơi nhướn cao một bên mày, hứng thú quan sát Công tử Tuyết. “Hết ngẩn người rồi hả? A ──”
Bất thình lình bị giữ chặt khiến trong mắt hắn xẹt qua một tia tức giận, đang muốn hung hăng đánh một quyền vào bụng Công tử Tuyết, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt Công tử Tuyết mơ hồ một chút thủy quang liền dừng động tác lại.
“Dụng tâm của ta, chính là muốn ngươi lên làm hoàng đế Thiên Tĩnh, bởi vì đó là chuyện mà ngươi vẫn luôn muốn làm.”
Công tử Tuyết nói từng chữ một, “Cũng bởi vì ngươi là người duy nhất trên đời này mà ta quan tâm.”
Lôi Hải Thành thu lại sự châm biếm, chăm chú nhìn Công tử Tuyết, tựa hồ đang cân nhắc hư thực trong lời nói của nam tử đầu bạc này.
Nước đá vẫn nhỏ xuống, từng tiếng một, đập nát sự vắng vẻ không cùng trong điện.
Đầu xuân, mưa bụi bay bay, mềm mại như tơ, liên tiếp mấy ngày, đem kinh thành chụp vào trong một màn mưa khói mù mịt.
Trên chồi non, mưa phùn ngưng kết thành giọt nước, lặng yên chảy xuống. . . . . .
Lãnh Huyền đứng thẳng dưới mái hiên nhờ nước mưa tẩy rửa càng thêm màu xanh đen, chăm chú nhìn màn mưa mông lung như sương khói trước mặt.
Hết thảy đều mờ mờ ảo ảo, trông không thấy, nhìn không xuyên qua. . . . . .
Cảm thấy tóc mai cũng đã dính nước ẩm ướt, hắn xoay người quay trở về phòng.
Mặc dù là ban ngày, dưới cơn mưa, trong phòng lại hiện vẻ tối mù. Lãnh Huyền thắp ngọn nến trên bàn, mở ra một quyển trục nhỏ.
Mặt trên dùng giáp ất bính đinh[60] đánh dấu, viết rất nhiều số thứ tự, còn có nét bút mực vòng tròn lại.
Mỗi một số hiệu, đều tương ứng với một viên trọng thần ban nhóm trong triều đình. Ai có thể dùng, ai không thể tin tưởng, đều ghi dấu kỹ trong lòng hắn.
Hắn khép quyển lại, ánh nến rung động, chiếu ra một tia giễu cợt nhàn nhạt trên mặt hắn.
Giả chết để thoái vị, không có nghĩa là lúc này hắn tay không tấc sắt, mặc cho người xâm phạm. Nguyên Thiên Tuyết nếu cho rằng bắt ép hai ba con tin, đưa lên một con rối thì liền có thể hô phong hoán vũ, hiệu lệnh quần thần tại Thiên Tĩnh, thì đã là mộng tưởng hão huyển rồi.
Thứ hắn hiện tại cần nhất, chính là kiên nhẫn chờ đợi. . . . . .
Một trận tiếng cước bộ rất nhỏ từ trong sân truyền đến, Lãnh Huyền ngẩng đầu, thân ảnh lọt vào trong tầm mắt kia, đúng là Lôi Hải Thành đã vài ngày không gặp.
Lãnh Huyền cũng không có quá kinh ngạc, nếu người không có phận sự đến, thì ám ảnh ẩn nấp khắp nơi trong căn nhà đã sớm ra tay. Bất quá thần sắc tái nhợt mệt nhọc của thiếu niên vẫn khiến cho con tim hắn xiết chặt như cũ. Chắc hẳn Lôi Hải Thành đã mất không ít khí lực, mới có thể chạy thoát khỏi tay Nguyên Thiên Tuyết.
Hắn bước nhanh ra cửa, dìu Lôi Hải Thành vào nhà, ngồi lên ghế dựa của mình.
“Ngươi bị thương có nặng hay không? Nguyên Thiên Tuyết có lại tra tấn gì ngươi hay không? . . . . . .” Hắn vừa hỏi, vừa thay Lôi Hải Thành lau chùi nước mưa trên mặt.
“Lãnh Huyền? . . . . . .” Lôi Hải Thành giống như có phần khó hiểu đối với cử chỉ của hắn, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Là ta tính sai rồi.” Tay Lãnh Huyền dừng ở bên khuôn mặt Lôi Hải Thành, đăm đăm nhìn hắn thật sâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, khom lưng, một tay đem Lôi Hải Thành ôm vào trong ngực ──
Thân hình của thiếu niên, bao bọc trong y sam ẩm ướt, đang khẽ run rẩy. Đăng bởi: admin
Nên giúp đỡ hắn hay không? Đến tột cùng là có thể hay không? . . . . . . Đêm hôm đó, Công tử Tuyết lần thứ hai mê man trong mộng, sau khi bừng tỉnh, hắn kéo gương lại soi.
Sắc mặt người trong gương phát xanh, mắt đỏ như máu.
Hắn phát lực, bóp nát gương đồng ── không thể để cho thiếu niên tồn tại.
Tuyệt đối không thể!
Thiếu niên vội vàng trù tính kế hoạch hành thích, không còn đến Lạc Thủy xá quán tìm hắn nữa.
Hắn cũng không nhàn rỗi, viết xong một phong mật tín, vào một tối trước ngày thọ thần của Thiên Tĩnh hoàng đế, đem thư quăng vào trong tẩm cung của Lãnh Huyền.
Thiếu niên từ đó về sau không còn xuất hiện lại nữa.
Kết quả này hắn đã sớm dự đoán được, hắn sinh hoạt, luyện công như trước, cuộc sống lại khôi phục sự yên bình dĩ vãng, không chút gợn sóng.
Hắn thậm chí cũng không lo lắng thiếu niên sẽ chịu không nổi hình phạt, cung khai ra hắn. Bởi vì trong thị vệ hoàng cung, cũng có tai mắt của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy một tên tù phạm vào chỗ chết.
Duy nhất ngoài ý muốn chính là, Thiên Tĩnh hoàng đế đối với thiếu niên thích khách này tựa hồ có tồn tại một sự oán hận vượt mức bình thường, dùng tầng tầng lớp lớp khổ hình tra tấn thiếu niên.
Sau khi hắn nghe nội ứng bẩm báo xong, cũng chỉ lặng đi một chút, không quan tâm đến.
Đã quyết định hủy diệt thứ gì, thì nó không còn đáng để hắn tiếp tục lãng phí tâm thần.
Thu ý ngày một đậm, giọng nói dáng cười của thiếu niên làm đã dần phai nhạt đi trong đầu hắn.
Khi hắn nghĩ rằng bản thân cũng sắp hoàn toàn quên đi, có người lại mang một khối tương băng trong suốt đến trước cửa.
“Là bản vẽ vị tiểu công tử mấy tháng trước mang tới, yêu cầu chúng tôi nhất thiết phải làm thật tốt để hôm nay đưa đến cho ngài.”
Nhóm thợ đặt tượng băng xuống rồi đi. Hắn đứng tại chính giữa phòng, không nói gì nhìn bức tượng hai người kia, nhớ rằng, hôm nay là sinh nhật của hắn.
Thiếu niên nắm tay hắn, nụ cười vui thích giống y như ngày đó. . . . . .
Hắn đứng ngây ra nhìn, chờ đến khi có cảm giác, tay hắn đã sờ lên khuôn mặt thiếu niên.
Lạnh giá thấu xương. . . . . .
Khuôn mặt dùng khối băng cứng rắn điêu khắc thành, ngay tại trong tay của hắn chậm rãi hòa tan, biến mất. . . . . .
Ròng rã một ngày một đêm, hắn không hề nhúc nhích, chỉ đứng lặng nhìn thiếu niên tan dần, từng tấc một hóa thành giọt nước trong suốt không màu, đọng bên cạnh hắn. . . . . .
Mờ sáng tinh mơ, hắn nhìn mặt đất đầy dấu nước đã dần bị gió làm khô, nôn ra mấy miệng lớn máu tụ đỏ sậm, rồi lướt ra khỏi xá quán.
Hắn muốn biết tin tức của thiếu niên, muốn biết thiếu niên có còn sống hay không. Tai mắt trong cung nói cho hắn, thiếu niên vài ngày trước đã ly khai nhà giam. Nhưng thiếu niên từ sau khi bị Thiên Tĩnh hoàng đế hạ lệnh luân bạo, cắn lưỡi tự sát không thành, liền trở nên thực cổ quái, tự xưng Lôi Hải Thành.
Nguyên lai, còn sống. . . . . . Hắn vô pháp miêu tả được tâm tình của bản thân khi biết thiếu niên vẫn còn trên nhân thế, chính là nhắm hai mắt lại, dùng đông phong lạnh ngắt thấu xương, lăng trì mỗi tấc da thịt huyết nhục bản thân.
Hắn không nghĩ đến việc đi tìm thiếu niên, bởi rằng cho dù tìm được, hắn cũng vô pháp đối mặt.
Chỉ cần biết thiếu niên còn sống, hắn đã vừa lòng thỏa dạ.
Song vận mệnh giống như muốn đùa cợt hắn, trong một đêm tối hỗn loạn, lại một lần nữa đem thiếu niên đưa tới trước mặt hắn.
Nhưng chỉ trong một cái liếc mắt hắn liền kinh hãi phát hiện, người đó tựa hồ đã không còn là thiếu niên mà hắn quen biết.
Dù cho dung nhan, thanh âm giống nhau đến thế nào, trong ánh mắt thiếu niên nhìn hắn, chỉ có xa lạ.
Hắn nhịn không được mở lời thăm dò, cố ý khinh miệt hỏi thiếu niên có phải tiểu quan của Hoan Mộng Đình hay không. Nếu nguyên lai là thiếu niên kia, cho dù giả vờ không quen biết hắn, cũng nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng là lần này, thiếu niên đối với sự miệt thị của hắn chỉ đáp lại bằng một cái thoáng nhìn lạnh lùng.
Hắn không rõ là nguyên nhân gì khiến cho thiếu niên giống hoàn toàn thay đổi con người, nhưng biết, hắn cùng với thiếu niên, đã thành người xa lạ.
Mãi đến khi chạy trốn truy sát, hắn trang giả bộ bị đánh ngất ngã vào trong lòng Công tử Du suốt trên đường đi, nghe chính miệng thiếu niên thừa nhận với Lãnh Thọ mình là Tá Thi Hoàn Hồn, hắn cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ.
Tâm, nháy mắt trống rỗng.
Thiếu niên ngưỡng mộ hắn, đã tan biến mất rồi, trước mắt, chỉ là một thể xác. . . . . .
Dù cho như vậy, tầm mắt hắn, vẫn không tự chủ được truy đuổi theo “Lôi Hải Thành”.
Nhìn thiếu niên một lần nhăn mày một lần mỉm cười, đều rõ ràng chân thật như hôm qua, nhưng người lưu lại trong mắt thiếu niên, không còn là hắn. . . . . .
Ân oán tình cừu, dĩ nhiên đều cùng hắn không quan hệ. . . . . .
Nước lạnh lẽo, men theo đường nét trên tay hắn uốn lượn chảy xuôi, Công tử Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong giấc mộng xưa, đem mục quang từ tượng băng chuyển sang con người đang sống bên cạnh.
Lôi Hải Thành đang hơi nhướn cao một bên mày, hứng thú quan sát Công tử Tuyết. “Hết ngẩn người rồi hả? A ──”
Bất thình lình bị giữ chặt khiến trong mắt hắn xẹt qua một tia tức giận, đang muốn hung hăng đánh một quyền vào bụng Công tử Tuyết, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt Công tử Tuyết mơ hồ một chút thủy quang liền dừng động tác lại.
“Dụng tâm của ta, chính là muốn ngươi lên làm hoàng đế Thiên Tĩnh, bởi vì đó là chuyện mà ngươi vẫn luôn muốn làm.”
Công tử Tuyết nói từng chữ một, “Cũng bởi vì ngươi là người duy nhất trên đời này mà ta quan tâm.”
Lôi Hải Thành thu lại sự châm biếm, chăm chú nhìn Công tử Tuyết, tựa hồ đang cân nhắc hư thực trong lời nói của nam tử đầu bạc này.
Nước đá vẫn nhỏ xuống, từng tiếng một, đập nát sự vắng vẻ không cùng trong điện.
Đầu xuân, mưa bụi bay bay, mềm mại như tơ, liên tiếp mấy ngày, đem kinh thành chụp vào trong một màn mưa khói mù mịt.
Trên chồi non, mưa phùn ngưng kết thành giọt nước, lặng yên chảy xuống. . . . . .
Lãnh Huyền đứng thẳng dưới mái hiên nhờ nước mưa tẩy rửa càng thêm màu xanh đen, chăm chú nhìn màn mưa mông lung như sương khói trước mặt.
Hết thảy đều mờ mờ ảo ảo, trông không thấy, nhìn không xuyên qua. . . . . .
Cảm thấy tóc mai cũng đã dính nước ẩm ướt, hắn xoay người quay trở về phòng.
Mặc dù là ban ngày, dưới cơn mưa, trong phòng lại hiện vẻ tối mù. Lãnh Huyền thắp ngọn nến trên bàn, mở ra một quyển trục nhỏ.
Mặt trên dùng giáp ất bính đinh[60] đánh dấu, viết rất nhiều số thứ tự, còn có nét bút mực vòng tròn lại.
Mỗi một số hiệu, đều tương ứng với một viên trọng thần ban nhóm trong triều đình. Ai có thể dùng, ai không thể tin tưởng, đều ghi dấu kỹ trong lòng hắn.
Hắn khép quyển lại, ánh nến rung động, chiếu ra một tia giễu cợt nhàn nhạt trên mặt hắn.
Giả chết để thoái vị, không có nghĩa là lúc này hắn tay không tấc sắt, mặc cho người xâm phạm. Nguyên Thiên Tuyết nếu cho rằng bắt ép hai ba con tin, đưa lên một con rối thì liền có thể hô phong hoán vũ, hiệu lệnh quần thần tại Thiên Tĩnh, thì đã là mộng tưởng hão huyển rồi.
Thứ hắn hiện tại cần nhất, chính là kiên nhẫn chờ đợi. . . . . .
Một trận tiếng cước bộ rất nhỏ từ trong sân truyền đến, Lãnh Huyền ngẩng đầu, thân ảnh lọt vào trong tầm mắt kia, đúng là Lôi Hải Thành đã vài ngày không gặp.
Lãnh Huyền cũng không có quá kinh ngạc, nếu người không có phận sự đến, thì ám ảnh ẩn nấp khắp nơi trong căn nhà đã sớm ra tay. Bất quá thần sắc tái nhợt mệt nhọc của thiếu niên vẫn khiến cho con tim hắn xiết chặt như cũ. Chắc hẳn Lôi Hải Thành đã mất không ít khí lực, mới có thể chạy thoát khỏi tay Nguyên Thiên Tuyết.
Hắn bước nhanh ra cửa, dìu Lôi Hải Thành vào nhà, ngồi lên ghế dựa của mình.
“Ngươi bị thương có nặng hay không? Nguyên Thiên Tuyết có lại tra tấn gì ngươi hay không? . . . . . .” Hắn vừa hỏi, vừa thay Lôi Hải Thành lau chùi nước mưa trên mặt.
“Lãnh Huyền? . . . . . .” Lôi Hải Thành giống như có phần khó hiểu đối với cử chỉ của hắn, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Là ta tính sai rồi.” Tay Lãnh Huyền dừng ở bên khuôn mặt Lôi Hải Thành, đăm đăm nhìn hắn thật sâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, khom lưng, một tay đem Lôi Hải Thành ôm vào trong ngực ──
Thân hình của thiếu niên, bao bọc trong y sam ẩm ướt, đang khẽ run rẩy. Đăng bởi: admin
/221
|