CHƯƠNG 37.
Trong sơn động hỏa diễm bập bùng, nhánh cây bị đốt cháy xuất mùi hương thơm ngát của trái cây. Bên trên đống lửa là hoàng kim mũ giáp của Lãnh Huyền, bên trong đựng thanh thủy, những miếng thịt thỏ được xắt nhỏ cùng với nấm dại ở trong làn nước nóng quay tròn.
Lôi Hải Thành vốn định làm qua loa, cứ trực tiếp nướng lên cho xong chuyện, nhưng cũng lo lắng mùi khói bốc lên nhiều, dễ kéo địch nhân tới, vừa vặn lại nhìn thấy mũ giáp của Lãnh Huyền, ngay tức khắc mang ra làm nồi.
Lãnh Huyền vẫn dựa vào thạch bích tận lực nghĩ về tình hình tác chiến, thấy vậy chỉ nhíu mày lại. Thân là tù nhân, tính mạng đều ở trong lòng bàn tay Lôi Hải Thành, thật sự không có bản lĩnh cũng như không có tư cách vì sự tôn nghiêm của hoàng đế mũ giáp mà cùng Lôi Hải Thành tranh chấp.
Mùi thịt dần dần tràn ngập. Lôi Hải Thành nhàn nhã cho thêm vào vài đoạn nhánh cây, gẩy gẩy lửa, ngẩng lên đối diện ánh mắt Lãnh Huyền .
Thâm trầm tĩnh mịch. . . . . .
“Nhìn cái gì?” Hắn nhướn mày.
Lãnh Huyền quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Chẳng gì cả.”
Thiết! Lôi Hải Thành trừng mắt liếc một cái, Lãnh Huyền lại quay ra nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Lôi Hải Thành, cùng theo ta trở lại kinh thành.”
Từng chữ một, hắn đều tựa như phải trải qua cân nhắc nhiều lần, nói ra rất chậm.
Lôi Hải Thành đang dùng chủy thủ xắt khối thịt thỏ nghĩ muốn nếm thử chút xem đã nấu chín hay chưa, nghe vậy liền từ từ đem miếng thịt thỏ vừa mới đưa đến miệng thả xuống.
“Vì cớ gì?” Hắn liếc xéo Lãnh Huyền, trong sự nhạo báng còn hiển lộ tà khí.”Ngươi không phải là bị ta làm đến cực khoái, liền đem lòng yêu mến, muốn mỗi ngày đều được ta thượng sao?”
Lãnh Huyền không để tâm đến sự châm biếm của hắn, trầm tiếng chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải dùng kiểu nói đó để hăm dọa ta. Với tính tình của ngươi, nếu thật là muốn tái lăng nhục ta, ngươi đã sớm làm. Lôi Hải Thành, ta biết ngươi không phải hạng tầm thường, Thiên Tĩnh hiện giờ lưỡng nan thụ địch phong vũ hỗn loạn, cần phải có người như ngươi vì Thiên Tĩnh dốc sức.”
Lôi Hải Thành cười lạnh, “Ngươi muốn ta thay ngươi đánh giặc? Nực cười! Ta cũng không phải người Thiên Tĩnh, vì cái gì mà phải lội trong đám bùn lầy này?”
“Hồn phách của ngươi không phải, nhưng thân thể của ngươi thủy chung là con dân Thiên Tĩnh ta. Trần Yên nếu còn sống, tuyệt sẽ không nguyện ý nhìn thấy Thiên Tĩnh bị hủy diệt. Lôi Hải Thành, nếu thân thể Trần Yên cho ngươi cơ hội sống lại, ngươi cũng nên thay hắn vì Thiên Tĩnh tận trung.”
“Ngươi đừng uổng phí tâm cơ, lại còn muốn mượn đến người chết để lợi dụng ta sao!” Lôi Hải Thành cười nhạt, mục quang hung hăng nhìn Lãnh Huyền.
“Thân thể này quả thật làm cho ta sống lại, nhưng cũng đã khiến cho ta nhận hết sự hành hạ. Lãnh Huyền, hết thảy đều do ngươi gây ra! Ta hiện tại lưu lại cái mạng chó của ngươi, vì rằng còn chưa tra tấn ngươi đủ. Quả không sai, ta đúng là không muốn chạm vào ngươi, bởi vì tối hôm qua làm xong với đồ đê tiện nhà ngươi, ta liền ghê tởm đến muốn nôn ra. Ngươi tốt nhất là đừng có lại chọc giận ta, bằng không ta đánh gãy tay chân ngươi, đầu độc khiến ngươi câm điếc, đem ngươi bán vào nam xướng quán lý hạ cấp nhất trong kinh thành, cho ngươi mỗi ngày đều bị nam nhân thượng. Lôi Hải Thành ta nói được thì làm được!”
Chút hảo tâm tình buổi sớm cho đến bây giờ một diểm cũng không còn sót lại, hắn lựa mấy khối thịt thỏ cùng nấm, hướng một bên chân Lãnh Huyền ném xuống.”Mau ăn xong cho ta, ta không muốn ngươi đói đến tay chân vô lực, không có khí lực để hạ sơn. Trừ phi ngươi muốn ta bế ngươi quay về Vân Đồng quan.”
Sắc mặt Lãnh Huyền xanh mét, sau một lát cũng không nói được một lời, nhặt thức ăn trên mặt đất lên nhét vào miệng.
Lôi Hải Thành nhai thịt, lạnh nhạt nhìn biểu tình như muốn nôn mửa của Lãnh Huyền, nhưng vẫn đang cưỡng bức bản thân đem đồ ăn nuốt xuống.
Tôn quý hoàng đế bệ hạ đương nhiên chưa từng ăn qua loại đồ ăn hoang dã không nêm chút gia vị nấu nướng gì, càng miễn bàn đến loại dính đất bùn bụi bặm. Lôi Hải Thành cười lạnh thu hồi ánh mắt──
Bất luận nói gì, hắn vẫn là rất ưa thích sự kiên nhẫn của Lãnh Huyền.
Sơn đạo uốn lượn quanh sườn núi thành vòng quanh quẩn, mây khói thỉnh thoảng lại từ khe suối sâu nhẹ nhàng bay lên, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ mù mịt.
“Soạt ──” bàn chân Lãnh Huyền lại một lần nữa như nhũn ra, dẫm trúng phải đám đất đá lở bên ngoài trên tiểu lộ, mấy tảng đá lăn xuống hẻm núi.
Một bàn tay kịp thời bắt lấy cánh tay hắn, đưa hắn kéo đến nơi an toàn.
“Thể lực của ngươi dường như không khôi phục nhanh chóng như ta nghĩ a!” Lôi Hải Thành buông tay ra, đáy mắt lộ vẻ châm chọc.”Cũng là ngươi lần đầu tiên chịu cái loại tổn thương này nên chưa quen hả? A!”
Lãnh Huyền nhếch môi, tiếp tục chậm rãi di động cước bộ, vịn vào vách núi lết về phía trước .
Trên người hắn chỉ phủ một kiện trường sam đơn bạc Lôi Hải Thành cho, giờ đã ướt đẫm mồ hôi, dán sát vào trước ngực sau lưng. Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, tóc mai cũng đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Khắp thân trên dưới đều không ngừng khẽ run rẩy.
Từ sơn động đi ra chưa đủ một canh giờ, chân hắn đã trượt không dưới mười lần. Nếu không phải Lôi Hải Thành cứ luôn để ý phía sau hắn, hắn sớm đã ngã xuống hẻm núi.
Mặt đất nơi Lãnh Huyền đi qua, dần dần xuất hiện vài giọt máu.
“Nơi đó của ngươi thật sự là yếu đuối, đi vài bước đường cư nhiên lại nứt ra rồi.” Lôi Hải Thành đột nhiên phát hiện sự độc mồm độc miệng của bản thân càng ngày càng lợi hại, bất quá ai kêu Lãnh Huyền dọc theo đường đi chết cũng không hé răng, làm cho nộ khí của hắn tăng lên.
Bả vai Lãnh Huyền cứng đờ lại, cuối cùng cái gì cũng không phản bác, vẫn cứ chầm chậm tiến lên.
Xa xa trên sườn dốc, chục con tuấn mã đang bôn tẩu qua lại.
“Cố thừa tướng, ngươi xem sườn núi đối diện có hai người!” Một binh sĩ bỗng nhiên hưng phấn hô to.
Cố Đông Thần híp mắt nhìn lại, tuy rằng coi không rõ khuôn mặt hai người, nhưng một người trong đó mặc đúng bộ y phục của thiếu niên ngày hôm qua đã đá hắn khỏi chiến xa.
Cái tên Lôi Hải Thành như thần binh trời giáng xuống, hại hắn ở trước mặt mấy vạn binh mất hết thể diện. Thân trang phục kia, đốt thành tro hắn cũng nhận ra được.
Người còn lại, không cần phải nói, hiển nhiên chính là Thiên Tĩnh hoàng đế mà hắn phụng mệnh chặn giết ── Lãnh Huyền.
“Truy!” Hắn hét to, tiên phong giục ngựa phi đến.
Tiếng vó ngựa rào rào như mưa rơi vọng trong sơn gian, vô cùng dồn dập vang dội.
Lôi Hải Thành quay đầu lại, xa xa lập tức thấy rõ phục sức của kỵ sĩ quân binh sĩ Phong Lăng, ánh mắt trầm lại.
Biết rõ rằng cướp đi Lãnh Huyền, Phong Lăng chắc chắn sẽ phái binh vào núi kiếm tìm chặn giết, chỉ không nghĩ tương ngộ ở nơi này.
Vị trí hiện tại đối hắn vô cùng bất lợi. Đoạn sơn đạo này mặc dù chật hẹp, nhưng vẫn có thể dùng ngựa băng qua, đối phương rất nhanh sẽ đuổi kịp. Hắn mặc dù cầm cung tiễn của Lãnh Huyền, nhưng cũng chỉ có ba bốn mũi, không thể đem truy binh toàn bộ tiêu diệt.
“Đi mau! Là Phong Lăng truy binh!” Hắn kéo Lãnh Huyền chạy gấp.
Chưa chạy tới hai bước, hai chân Lãnh Huyền liền mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, biết Phong Lăng binh sĩ một khi đuổi tới, hắn chắc chắn sẽ chết, liền cắn chặt răng loạng choạng bò lên.
Lôi Hải Thành không rảnh đi cười nhạo bộ dạng nhếch nhác của Lãnh Huyền, nhíu nhíu mày .
“Bỏ đi!” Hắn đem trường cung xoay ngược từ lưng lại trước ngực, một phen cõng lấy Lãnh Huyền.
“Lôi Hải Thành?” Lãnh Huyền ngạc nhiên.
“Đừng nói nhảm nữa, mau khẩn trương ôm lấy cổ ta!” Lôi Hải Thành nện bước chạy như bay, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đắc ý, hôm nay ta cõng ngươi, ngày sau sẽ tới tìm ngươi đòi lại.”
Hắn vừa nói chuyện, chân đã rẽ qua mấy khúc quanh trên sơn đạo, tà tà lướt xuống phía dưới.
Chạy trên đường này cũng không khó khăn gì, nhưng hắn còn đang cõng theo một người, không thể giống như trước dùng tốc độ cao nhất chạy băng băng, sớm hay muộn cũng bị ngựa đuổi kịp.
Vừa thấy vách núi lưng chừng trời cạnh khe suối sâu nhô ra vài cọng thụ mộc, sơn thể nghiêng nghiêng hướng vào bên trong, bên dưới chân hắn, cách khoảng hai mươi thước lại nhô ra một phiến nham thạch bằng phẳng.
Chính là nơi này !
“Ôm sát ta đừng buông tay, không được kêu!” Hắn lại dặn dò Lãnh Huyền.
Quăng dây thừng quấn lên thân cây, thử độ vững chắc, Lôi Hải Thành hít sâu, cõng Lãnh Huyền thả người nhảy xuống khe núi. Đăng bởi: admin
Trong sơn động hỏa diễm bập bùng, nhánh cây bị đốt cháy xuất mùi hương thơm ngát của trái cây. Bên trên đống lửa là hoàng kim mũ giáp của Lãnh Huyền, bên trong đựng thanh thủy, những miếng thịt thỏ được xắt nhỏ cùng với nấm dại ở trong làn nước nóng quay tròn.
Lôi Hải Thành vốn định làm qua loa, cứ trực tiếp nướng lên cho xong chuyện, nhưng cũng lo lắng mùi khói bốc lên nhiều, dễ kéo địch nhân tới, vừa vặn lại nhìn thấy mũ giáp của Lãnh Huyền, ngay tức khắc mang ra làm nồi.
Lãnh Huyền vẫn dựa vào thạch bích tận lực nghĩ về tình hình tác chiến, thấy vậy chỉ nhíu mày lại. Thân là tù nhân, tính mạng đều ở trong lòng bàn tay Lôi Hải Thành, thật sự không có bản lĩnh cũng như không có tư cách vì sự tôn nghiêm của hoàng đế mũ giáp mà cùng Lôi Hải Thành tranh chấp.
Mùi thịt dần dần tràn ngập. Lôi Hải Thành nhàn nhã cho thêm vào vài đoạn nhánh cây, gẩy gẩy lửa, ngẩng lên đối diện ánh mắt Lãnh Huyền .
Thâm trầm tĩnh mịch. . . . . .
“Nhìn cái gì?” Hắn nhướn mày.
Lãnh Huyền quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Chẳng gì cả.”
Thiết! Lôi Hải Thành trừng mắt liếc một cái, Lãnh Huyền lại quay ra nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Lôi Hải Thành, cùng theo ta trở lại kinh thành.”
Từng chữ một, hắn đều tựa như phải trải qua cân nhắc nhiều lần, nói ra rất chậm.
Lôi Hải Thành đang dùng chủy thủ xắt khối thịt thỏ nghĩ muốn nếm thử chút xem đã nấu chín hay chưa, nghe vậy liền từ từ đem miếng thịt thỏ vừa mới đưa đến miệng thả xuống.
“Vì cớ gì?” Hắn liếc xéo Lãnh Huyền, trong sự nhạo báng còn hiển lộ tà khí.”Ngươi không phải là bị ta làm đến cực khoái, liền đem lòng yêu mến, muốn mỗi ngày đều được ta thượng sao?”
Lãnh Huyền không để tâm đến sự châm biếm của hắn, trầm tiếng chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải dùng kiểu nói đó để hăm dọa ta. Với tính tình của ngươi, nếu thật là muốn tái lăng nhục ta, ngươi đã sớm làm. Lôi Hải Thành, ta biết ngươi không phải hạng tầm thường, Thiên Tĩnh hiện giờ lưỡng nan thụ địch phong vũ hỗn loạn, cần phải có người như ngươi vì Thiên Tĩnh dốc sức.”
Lôi Hải Thành cười lạnh, “Ngươi muốn ta thay ngươi đánh giặc? Nực cười! Ta cũng không phải người Thiên Tĩnh, vì cái gì mà phải lội trong đám bùn lầy này?”
“Hồn phách của ngươi không phải, nhưng thân thể của ngươi thủy chung là con dân Thiên Tĩnh ta. Trần Yên nếu còn sống, tuyệt sẽ không nguyện ý nhìn thấy Thiên Tĩnh bị hủy diệt. Lôi Hải Thành, nếu thân thể Trần Yên cho ngươi cơ hội sống lại, ngươi cũng nên thay hắn vì Thiên Tĩnh tận trung.”
“Ngươi đừng uổng phí tâm cơ, lại còn muốn mượn đến người chết để lợi dụng ta sao!” Lôi Hải Thành cười nhạt, mục quang hung hăng nhìn Lãnh Huyền.
“Thân thể này quả thật làm cho ta sống lại, nhưng cũng đã khiến cho ta nhận hết sự hành hạ. Lãnh Huyền, hết thảy đều do ngươi gây ra! Ta hiện tại lưu lại cái mạng chó của ngươi, vì rằng còn chưa tra tấn ngươi đủ. Quả không sai, ta đúng là không muốn chạm vào ngươi, bởi vì tối hôm qua làm xong với đồ đê tiện nhà ngươi, ta liền ghê tởm đến muốn nôn ra. Ngươi tốt nhất là đừng có lại chọc giận ta, bằng không ta đánh gãy tay chân ngươi, đầu độc khiến ngươi câm điếc, đem ngươi bán vào nam xướng quán lý hạ cấp nhất trong kinh thành, cho ngươi mỗi ngày đều bị nam nhân thượng. Lôi Hải Thành ta nói được thì làm được!”
Chút hảo tâm tình buổi sớm cho đến bây giờ một diểm cũng không còn sót lại, hắn lựa mấy khối thịt thỏ cùng nấm, hướng một bên chân Lãnh Huyền ném xuống.”Mau ăn xong cho ta, ta không muốn ngươi đói đến tay chân vô lực, không có khí lực để hạ sơn. Trừ phi ngươi muốn ta bế ngươi quay về Vân Đồng quan.”
Sắc mặt Lãnh Huyền xanh mét, sau một lát cũng không nói được một lời, nhặt thức ăn trên mặt đất lên nhét vào miệng.
Lôi Hải Thành nhai thịt, lạnh nhạt nhìn biểu tình như muốn nôn mửa của Lãnh Huyền, nhưng vẫn đang cưỡng bức bản thân đem đồ ăn nuốt xuống.
Tôn quý hoàng đế bệ hạ đương nhiên chưa từng ăn qua loại đồ ăn hoang dã không nêm chút gia vị nấu nướng gì, càng miễn bàn đến loại dính đất bùn bụi bặm. Lôi Hải Thành cười lạnh thu hồi ánh mắt──
Bất luận nói gì, hắn vẫn là rất ưa thích sự kiên nhẫn của Lãnh Huyền.
Sơn đạo uốn lượn quanh sườn núi thành vòng quanh quẩn, mây khói thỉnh thoảng lại từ khe suối sâu nhẹ nhàng bay lên, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ mù mịt.
“Soạt ──” bàn chân Lãnh Huyền lại một lần nữa như nhũn ra, dẫm trúng phải đám đất đá lở bên ngoài trên tiểu lộ, mấy tảng đá lăn xuống hẻm núi.
Một bàn tay kịp thời bắt lấy cánh tay hắn, đưa hắn kéo đến nơi an toàn.
“Thể lực của ngươi dường như không khôi phục nhanh chóng như ta nghĩ a!” Lôi Hải Thành buông tay ra, đáy mắt lộ vẻ châm chọc.”Cũng là ngươi lần đầu tiên chịu cái loại tổn thương này nên chưa quen hả? A!”
Lãnh Huyền nhếch môi, tiếp tục chậm rãi di động cước bộ, vịn vào vách núi lết về phía trước .
Trên người hắn chỉ phủ một kiện trường sam đơn bạc Lôi Hải Thành cho, giờ đã ướt đẫm mồ hôi, dán sát vào trước ngực sau lưng. Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, tóc mai cũng đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Khắp thân trên dưới đều không ngừng khẽ run rẩy.
Từ sơn động đi ra chưa đủ một canh giờ, chân hắn đã trượt không dưới mười lần. Nếu không phải Lôi Hải Thành cứ luôn để ý phía sau hắn, hắn sớm đã ngã xuống hẻm núi.
Mặt đất nơi Lãnh Huyền đi qua, dần dần xuất hiện vài giọt máu.
“Nơi đó của ngươi thật sự là yếu đuối, đi vài bước đường cư nhiên lại nứt ra rồi.” Lôi Hải Thành đột nhiên phát hiện sự độc mồm độc miệng của bản thân càng ngày càng lợi hại, bất quá ai kêu Lãnh Huyền dọc theo đường đi chết cũng không hé răng, làm cho nộ khí của hắn tăng lên.
Bả vai Lãnh Huyền cứng đờ lại, cuối cùng cái gì cũng không phản bác, vẫn cứ chầm chậm tiến lên.
Xa xa trên sườn dốc, chục con tuấn mã đang bôn tẩu qua lại.
“Cố thừa tướng, ngươi xem sườn núi đối diện có hai người!” Một binh sĩ bỗng nhiên hưng phấn hô to.
Cố Đông Thần híp mắt nhìn lại, tuy rằng coi không rõ khuôn mặt hai người, nhưng một người trong đó mặc đúng bộ y phục của thiếu niên ngày hôm qua đã đá hắn khỏi chiến xa.
Cái tên Lôi Hải Thành như thần binh trời giáng xuống, hại hắn ở trước mặt mấy vạn binh mất hết thể diện. Thân trang phục kia, đốt thành tro hắn cũng nhận ra được.
Người còn lại, không cần phải nói, hiển nhiên chính là Thiên Tĩnh hoàng đế mà hắn phụng mệnh chặn giết ── Lãnh Huyền.
“Truy!” Hắn hét to, tiên phong giục ngựa phi đến.
Tiếng vó ngựa rào rào như mưa rơi vọng trong sơn gian, vô cùng dồn dập vang dội.
Lôi Hải Thành quay đầu lại, xa xa lập tức thấy rõ phục sức của kỵ sĩ quân binh sĩ Phong Lăng, ánh mắt trầm lại.
Biết rõ rằng cướp đi Lãnh Huyền, Phong Lăng chắc chắn sẽ phái binh vào núi kiếm tìm chặn giết, chỉ không nghĩ tương ngộ ở nơi này.
Vị trí hiện tại đối hắn vô cùng bất lợi. Đoạn sơn đạo này mặc dù chật hẹp, nhưng vẫn có thể dùng ngựa băng qua, đối phương rất nhanh sẽ đuổi kịp. Hắn mặc dù cầm cung tiễn của Lãnh Huyền, nhưng cũng chỉ có ba bốn mũi, không thể đem truy binh toàn bộ tiêu diệt.
“Đi mau! Là Phong Lăng truy binh!” Hắn kéo Lãnh Huyền chạy gấp.
Chưa chạy tới hai bước, hai chân Lãnh Huyền liền mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, biết Phong Lăng binh sĩ một khi đuổi tới, hắn chắc chắn sẽ chết, liền cắn chặt răng loạng choạng bò lên.
Lôi Hải Thành không rảnh đi cười nhạo bộ dạng nhếch nhác của Lãnh Huyền, nhíu nhíu mày .
“Bỏ đi!” Hắn đem trường cung xoay ngược từ lưng lại trước ngực, một phen cõng lấy Lãnh Huyền.
“Lôi Hải Thành?” Lãnh Huyền ngạc nhiên.
“Đừng nói nhảm nữa, mau khẩn trương ôm lấy cổ ta!” Lôi Hải Thành nện bước chạy như bay, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đắc ý, hôm nay ta cõng ngươi, ngày sau sẽ tới tìm ngươi đòi lại.”
Hắn vừa nói chuyện, chân đã rẽ qua mấy khúc quanh trên sơn đạo, tà tà lướt xuống phía dưới.
Chạy trên đường này cũng không khó khăn gì, nhưng hắn còn đang cõng theo một người, không thể giống như trước dùng tốc độ cao nhất chạy băng băng, sớm hay muộn cũng bị ngựa đuổi kịp.
Vừa thấy vách núi lưng chừng trời cạnh khe suối sâu nhô ra vài cọng thụ mộc, sơn thể nghiêng nghiêng hướng vào bên trong, bên dưới chân hắn, cách khoảng hai mươi thước lại nhô ra một phiến nham thạch bằng phẳng.
Chính là nơi này !
“Ôm sát ta đừng buông tay, không được kêu!” Hắn lại dặn dò Lãnh Huyền.
Quăng dây thừng quấn lên thân cây, thử độ vững chắc, Lôi Hải Thành hít sâu, cõng Lãnh Huyền thả người nhảy xuống khe núi. Đăng bởi: admin
/221
|