Mặt khác, cho đến lúc này thiên đình và Nga Sơn mới điều tra ra toàn bộ công lực của yêu thú Thốc Ly đã chuyển sang người Thụy Thụy. Tập họp lực lượng cả phái, bọn họ chuẩn bị thừa dịp Thốc Ly mất đi công lực vây quét núi Thủy Ly, đoạt lại Thụy Thụy. Chỉ là bọn họ không biết công lực của Thốc Ly đã khôi phục.
Thụy Thụy vốn không biết chuyện này, nàng chỉ lo ăn, ngủ cùng chơi đùa, chưa từng có người nói cho nàng chuyện "trầm trọng" đó. Chẳng qua là nàng ngẫu nhiên nghe lén cuộc nói chuyện của thủ vệ dưới núi Thủy Ly, mới biết được sư phụ cùng đại sư huynh bọn họ đều đang ở vùng phụ cận, muốn giao chiến.
Bước chân vội vã, Thụy Thụy tìm một vòng lớn mới tìm được Thốc Ly, vội chạy tới, bàn chân đạp một phiến lá cây trơn mềm, "két" một tiếng nàng ngã chổng vó.
Thốc Ly đang cùng Đinh Quy thảo luận chuyện này, sau khi nhìn thấy nàng thì mỉm cười đi qua đỡ nàng, Thụy Thụy xoa xoa cái mông bị đau, đau lắm nha, "Cư nhiên dám làm gia ngã!"
"Là ngươi Thụy Thụy thiếu hiệp tự ngã ." Đinh Quy chê cười nàng một chút, không quấy rầy bọn họ, sau khi ánh mắt hướng về Thốc Ly tỏ ý cáo lui thì rời đi.
Thụy Thụy nhớ tới việc chính, "Thốc Ly, sư phụ ta cùng đại sư huynh, còn có rất nhiều các sư huynh Nga Sơn có phải đều đến đây hay không?"
"Làm sao mà nàng biết?" Bờ môi Thốc Ly nở nụ cười, nhìn dáng vẻ đầu tóc rối bời ngốc nghếch của nàng.
Thụy Thụy rất vội vàng, giữ lấy Thốc Ly, "Chàng đừng thương tổn bọn họ, các sư huynh đều cùng lớn lên với ta, tình cảm rất tốt, sư phụ và đại sư huynh là người thân của ta."
Thốc Ly bóp nhẹ mũi nàng, "Vậy nàng không sợ bọn họ thương tổn ta sao?"
"Bọn họ đánh không lại chàng." Thụy Thụy giữa lấy tay áo Thốc Ly đong đưa, "Được rồi được rồi, chàng đồng ý với ta đi."
Thốc Ly giống như có chút khó xử, "Vậy ta phải cẩn thận suy nghĩ, bọn họ đến đây thì không có thiện ý gì."
Thụy Thụy vỗ ngực đảm bảo, "Sẽ không đâu, bọn họ là người tốt."
Thốc Ly cố ý buông tay nàng ra, "Nhưng bọn họ muốn giết ta."
Thụy Thụy đứng giữa Thốc Ly và Nga Sơn nên rất khó xử, nhanh chóng khóc lên, Thốc Ly bình thản mỉm cười, trong tay còn đang cầm chiến thư chưởng môn Nga Sơn đưa tới, "Trừ phi..."
Thụy Thụy thấy được hy vọng, mở to hai mắt, "Trừ phi cái gì?"
Thốc Ly cúi người thấp giọng nói một câu bên tai nàng, khiến cho mặt Thụy Thụy ửng hồng, "Xấu lắm." Trong lúc nguy cấp hắn cư nhiên còn có tâm tình nói chơi trò "đùa nước", thật là xấu xa đến bậc cao rồi.
Thốc Ly cười to, không đùa giỡn với nàng nữa, "Trước kia nàng là đệ tử Nga Sơn, tuy rằng ta không thích bọn họ, nhưng vô luận như thế nào ta sẽ không động đến bọn họ." Đó là người nhà mẹ đẻ của nàng, động đến bọn họ nàng thế nào cũng sẽ làm khổ hắn.
Hắn tình nguyện cưng chiều nàng đến hư.
Có lời cam đoan của Thốc Ly, cuối cùng Thụy Thụy cũng an tâm, trong ánh mắt tràn đầy tình ý mà nàng không hiểu hết, sau đó nàng vụng trộm hôn lên môi của Thốc Ly. Hai bóng người, một cao một thấp, đứng ở trên sườn núi, tràn ngập nùng tình mật ý.
Thụy Thụy bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến hay, "Nếu không thì để ta đi nói với sư phụ, nói cho bọn họ biết chàng là người tốt."
Nét mặt của Thốc Ly đột nhiên trở nên nghiêm khắc, "Tuyệt đối không thể."
"Ờ." Thụy Thụy cũng không muốn cho Thốc Ly không vui, dùng tay ra hiệu, "Ta đây viết phong thư cho sư phụ cùng đại sư huynh, nói cho bọn họ ta rất tốt, để cho bọn họ trở về Nga Sơn, ta có chút nhớ đến bọn họ."
Thốc Ly cười, vén lọn tóc nơi cổ nàng, "Cũng được, nàng nói rõ với bọn họ một chút đi."
Vì thế Thụy Thụy nghĩ đến đau đầu, cắn nát đầu hai cây bút, cuối cùng mới viết ra một phong thư dài. Ngày hôm sau, sau khi bước thư dài được gửi đi, thiên binh thiên tướng cùng đệ tử Nga Sơn đều rút khỏi ranh giới núi Thủy Ly. Thụy Thụy vô cùng vui mừng, nghĩ rằng mình đã làm được một chuyện lớn.
Kỳ thật sau khi Minh Hư đạo trưởng nhận được bức thư của nàng chỉ nói hai chữ: "Càn quấy!"
Nàng không muốn trở về, mà sau khi tinh quân thiên giới giao thủ cùng Thốc Ly đã biết yêu thú căn bản không hề mất công lực, thậm chí càng mạnh mẽ hơn, cho nên bọn họ không có cách nào, chỉ đành phải rút lui toàn bộ rồi mới quyết định.
Chuyện này tạm thời qua đi, chỉ là Thụy Thụy không nghĩ tới sau này còn có thể bởi vì chuyện đó mà nổi lên phong ba.
...
Thụy Thụy cảm thấy mấy ngày nay Thốc Ly và Đinh Quy rất quái lạ, bọn họ luôn mưu tính chuyện gì bí mật lắm, số lần Thốc Ly đi Thủy Ly Điện cũng rõ ràng tăng hơn nhiều. Nàng hỏi Thốc Ly hắn cũng không nói, chỉ dùng lý do Thủy Ly Điện có việc để nói cho qua loa. Thụy Thụy nghĩ hoài cũng không rõ, cuối cùng đơn giản chỉ có thể nghe lời của Thốc Ly, không thèm hỏi đến nữa.
Sau đó một ngày nọ, nàng lại thấy Đinh Quy rất nghiêm túc hỏi Thốc Ly: "Tôn thượng, người thật sự quyết định như vậy?"
"Đúng." Giọng nói của Thốc Ly vô cùng kiên quyết.
Đinh Quy thở dài, "Vậy ngày mai có thể bắt đầu, ta sẽ bảo vệ cho hai người."
Lại mấy lời đơn giản nhưng ý nghĩa sâu sắc, "Được, cảm tạ."
Rất kỳ quái rồi, càng quái lạ hơn là hôm nay Thốc Ly đưa nàng lên núi Thủy Ly, ở trong căn phòng lớn lúc trước của bọn họ. Thụy Thụy rất vui vẻ, ngồi ở trên giường vỗ vạt giường, lại lăn mấy vòng."Thốc Ly, thì ra đây là phòng của chàng, ta rất thích."
Ánh mắt Thốc Ly luôn dõi theo nàng, "Thích là tốt rồi."
Thụy Thụy lại nhìn thấy trong tủ quần áo một chồng y phục và trang sức của bé gái, lấy ra một bộ y phục màu hồng nhạt lại hỏi: "Nơi này của chàng làm sao có thể có quần áo của bé gái?"
Đường viền hoa của chiếc váy màu hồng nhạt ánh lên làm cho gương mặt nàng càng thêm mềm mại, Thốc Ly đi qua, tay chậm rãi lướt qua vành tai nàng, giữ chặt nàng giữa hai cánh tay mình. Bên tai Thụy Thụy nóng lên, bởi vì ánh mắt lúc này của Thốc Ly rất nồng cháy, ánh mắt này nàng biết rõ.
"Nha đầu."
"Hử?" Giọng nói của Thụy Thụy giống như muỗi kêu.
Thốc Ly nói chuyện rất kỳ quái, "Vài ngày kế tiếp có lẽ sẽ có chút gian nan, nàng phải chịu đựng."
Thụy Thụy nghiêng đầu hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì sức khỏe của nàng không tốt, ta tìm đại phu chữa trị cho nàng." Mà đại phu chính là hắn.
Đôi mắt Thụy Thụy sáng lấp lánh ngây ngốc hỏi, "Vậy chàng có luôn ở bên ta không?"
Thốc Ly kéo nàng sát lại, "Sẽ, vẫn luôn luôn như vậy."
Thụy Thụy ưỡn ngực, "Vậy là tốt rồi, có chàng ở bên thì ta không sợ."
Thốc Ly mỉm cười, ép lên người nàng, làm nàng ngã lên chồng quần áo. Xiêm y của Thụy Thụy chậm rãi rơi xuống, trong phòng vang lên tiếng thở gấp và nỉ non của tình nhân. Hôm nay động tác của Thốc Ly có chút cuồng dã, Thụy Thụy bị hắn đưa đẩy nhấp nhô, không ngừng che mặt.
Chuyện "đùa nước" sẽ bị nghiện đó, cũng không có gì có thể tách rời nàng và Thốc Ly nữa.
Nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau, Thụy Thụy liền lâm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, thần trí cơ hồ bị vây trong hỗn độn. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng phát hiện mình dường như bị bệnh không có một chút sức lực. Nâng tay dụi mắt, thấy bàn tay trái của mình có một vết đao, trên bề mặt vết thương đương nhiên đã được bôi thuốc. Thân thể giống phiêu du trong biển mây, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có.
Giọng nói dịu dàng của Thốc Ly quanh quẩn bên tai, "Tỉnh dậy rồi sao? Trên người có cảm thấy khó không chịu?"
Giọng nói của Thụy Thụy rất mỏng manh, "Không..." Chỉ là không có sức lực. May mắn mà có Thốc Ly ở bên cạnh, bằng không nàng sẽ rất bất lực rất bối rối .
Thốc Ly hôn lên thái dương của nàng, "Thụy Thụy ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Giọng nói của hắn giống thôi miên, đã dễ nghe lại có cảm giác an toàn, Thụy Thụy một lần nữa mê man đi. Trong mơ hồ thân thể cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ có cái gì đang bị hút ra, lại tựa hồ có cái gì đang được đưa vào, cả người giống như cánh bèo phiêu dạt mơ hồ đến mơ hồ đi. Thỉnh thoảng vài lần ngắn ngủi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là tìm Thốc Ly, nhưng Thốc Ly tựa hồ một lần lại một lần tiều tụy hơn. Nàng rất muốn chạm vào gương mặt của hắn, nhưng mà với không tới.
Thời gian này không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cuối cùng nàng hoàn toàn tỉnh lại. Xuống giường, cảm thấy có chỗ nào đó không giống trước, lại hoàn toàn không thể nói được có chỗ nào không giống.
Trong lòng bàn tay trái vẫn còn vết đao cắt, đang bắt đầu từ từ khép lại. Thụy Thụy vịn tường cẩn thận chậm rãi đi ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài rất chói khiến nàng phải dùng tay che lại, không khí tươi mát giống như được thấm ướt qua, tràn đầy hương thơm mát lạnh.
Thế giới tựa hồ rực rỡ hẳn lên .
Giọng vui mừng kinh ngạc của Đinh Quy theo gió đưa tới, "Thụy Thụy cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!"
Thụy Thụy mê hoặc vò đầu, "Ta ngủ rất lâu sao?"
"Một tháng, làm chúng ta lo lắng muốn chết." Đinh Quy đến kiểm tra trán nàng xem có sốt không, "Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Thụy Thụy xoay xoay cổ, "Tất cả đều ổn."
Đinh Quy gật đầu cười ha hả, "Không dễ dàng a, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt."
Thụy Thụy tìm khắp nơi, "Thốc Ly đâu?"
Sắc mặt Đinh Quy lập tức tối sầm hơn nhiều, "Phòng bên cạnh."
Ở phòng bên cạnh làm gì? Bây giờ Thụy Thụy chỉ có thể bước từng bước ngắn như con chim cánh cụt, sau khi tiến vào thì thấy Thốc Ly đang nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, độ ấm thân thể cũng thấp hơn so với người thường rất nhiều.
Thụy Thụy gấp đến độ lòng nhanh chóng đau chết được, "Chàng ấy làm sao vậy?"
Đinh Quy diễn theo kịch bản mà nói với nàng, "Ngươi đừng vội nhất thiết đừng nóng vội, là như thế này, tôn thượng ở bên ngoài để đại phu trị bệnh cho ngươi, trị một tháng. Một tháng này tôn thượng không ngủ, cả ngày lẫn đêm đều chăm sóc ngươi, tinh lực sức khỏe cạn kiệt nghiêm trọng, cho nên ngã xuống, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi."
Thì ra là như vậy. Thụy Thụy thoáng thả lỏng lòng, vẫn còn rất đau lòng, loại đau lòng này sâu tận xương tủy.
"Vì sao không nghỉ ngơi một chút? Ngốc chết." Thụy Thụy cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thốc Ly, tựa vào trong lòng hắn.
"Thụy Thụy a." Đinh Quy lại gọi nàng, muốn nói lại thôi, "Đại phu dặn dò hiện tại sức khỏe của hai người các ngươi cũng không tốt, không nên ngủ chung, sẽ ảnh hưởng lẫn nhau."
Lời đại phu nói chính là mệnh lệnh, Thụy Thụy đứng lên, "Được, ban ngày ta sẽ qua chăm sóc cho chàng ấy, buổi tối sẽ về bên kia được không?"
Đinh Quy gật đầu đồng ý, "Chuyện này có thể."
Sức khỏe của Thụy Thụy khôi phục có vẻ rất nhanh, mười mấy ngày sau thì cơ bản giống như bình thường, nhưng Thốc Ly có chút không ổn, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Nàng lo lắng, cũng không chịu trở về phòng lớn bên cạnh nữa, Đinh Quy không lay chuyển được nàng, chỉ có để cho nàng ở cùng Thốc Ly.
"Thốc Ly, chàng mau tỉnh lại." Thụy Thụy ghé vào lỗ tai hắn cầu xin.
Nàng bóp tay hắn, uy hiếp, "Nếu chàng không tỉnh ta sẽ không cần chàng nữa."
"Sau này mọi chuyện ta đều nghe theo lời chàng." Cứng mềm đều làm cả nhưng đều vô dụng.
Cuối cùng Thụy Thụy không còn cách nào khác , "Nếu chàng vẫn chưa tỉnh lại ta từ đỉnh núi cao nhất bên cạnh mà nhảy xuống đó, ta nói thật."
Không biết câu nào có hiệu quả, nửa tháng sau rốt cục Thốc Ly đã tỉnh lại, Thụy Thụy khóc còn dữ dội hơn cả đứa nhỏ.
Thốc Ly tỉnh, Thụy Thụy rất vui mừng, Đinh Quy cũng vui vẻ nói không nên lời. Thốc Ly xoa đôi mắt thâm quầng của Thụy Thụy, "Như thế nào mà tiều tụy như vậy?"
Thụy Thụy chớp mạnh đôi mắt đen láy, làm cho hai mắt của mình trợn lên lớn nhất, "Chàng xem chàng xem." Tinh thần nàng tốt lắm nha.
Khóe môi Thốc Ly mở ra, cười rộ lên. Thụy Thụy vỗ lưng của hắn giúp hắn thở dễ hơn, "Chàng thật sự làm ta sợ muốn chết."
Thốc Ly cười nhạo nàng, "Nhưng ta bị nàng ầm ĩ đến chết." Khi hắn hôn mê mỗi ngày nàng lải nhải không ngừng, nhưng mà hắn thích nghe.
Thụy Thụy nghịch ngợm ghé vào ngực hắn đẩy đẩy, "Chàng còn bất tỉnh thì ta vẫn còn ầm ĩ bên tai chàng."
Đinh Quy lặng lẽ đóng cửa lại, để cho bọn họ cùng một chỗ. Sau đại nạn, nhất định bọn họ có rất nhiều lời muốn nói.
"Thốc Ly, sức khỏe của ta rốt cuộc làm sao mà không tốt?" Thụy Thụy rất khó hiểu.
Thốc Ly nhìn đỉnh đầu tóc của nàng, "Chỉ là có chút không ổn, bây giờ đã điều trị ổn rồi."
"Vì sao ta cảm thấy hình như rất nghiêm trọng?" Phải trị một tháng, còn làm cho Thốc Ly choáng váng mê lâu như vậy.
"Đó là bởi vì thuốc hơi khó tìm." Vẻ mặt Thốc Ly vẫn tái nhợt, "Gần đây cảm thấy thế nào?"
Thụy Thụy nâng hai cánh tay lên làm ra vẻ có cơ bắp, "Tốt lắm, cảm thấy còn có nhiều sức lực hơn trước kia."
Thốc Ly như trút được gánh nặng nhìn lên nóc giường. Tốt rồi, cuối cùng tất cả đã định, tai hoạ ngầm lớn nhất được tiêu trừ.
"Nói cho chàng biết, ta phát hiện một chuyện lạ." Thụy Thụy vui vẻ lắc lắc ngón tay còn quấn băng gạc, "Trước kia ta có một vết thương nho nhỏ đều có thể chảy máu đến nửa ngày, hai ngày trước trong phòng bếp khi ta nấu thuốc cho chàng không cẩn thận làm đứt ngón tay, máu đông lại rất nhanh, giống các sư huynh, hơn nữa cũng không đau lắm."
Ngón tay của nàng lại bị thương sao? Thốc Ly nhìn về hướng băng gạc trên tay nàng. May mắn là vết thương nhỏ, không đáng ngại. Thân thể của nàng cơ bản nay có thể đã giống như người thường.
Hắn còn chưa có sức lực, chỉ có thể nâng tay lên, Thụy Thụy tương ý hiểu rõ nên nằm xuống tiến vào trong lòng hắn. Lúc này ôm Thụy Thụy, Thốc Ly cảm thấy trước nay chưa từng cảm thấy bình yên và mỹ mãn như vậy.
Thụy Thụy chu miệng, "Thốc Ly, ta cảm thấy chàng có vẻ có rất nhiều chuyện giấu giếm ta."
"Nàng biết càng ít thì càng vui vẻ." Đây cũng là ý của câu nói người ngốc có cái phúc của người ngốc, người thông minh bình thường cũng không vui vẻ bằng, bởi vì suy nghĩ nhiều, nhìn thấy nhiều, theo đuổi nhiều thứ.
Thụy Thụy điểm ngực hắn, "Nhưng mà ta muốn biết, cái gì chàng cũng cố tình không cho ta biết."
Thốc Ly im lặng cười.
Thụy Thụy rất hùng tâm, "Giống như lần này, chàng cũng không nói trước cho ta biết, nếu ta biết nhất định sẽ bảo chàng ngủ nhiều chút sẽ không mệt thành như vậy. Tuy rằng ta không phải thông minh, nhưng ta cũng có thể giúp chàng làm chút việc." Nói xong ánh mắt liếc nhìn Thốc Ly.
Nàng là một thiếu hiệp cũng thừa nhận mình ngốc rồi, hắn lại không đồng ý cũng không hề suy nghĩ qua.
Thốc Ly cười rộ lên, "Được rồi, sau này có chuyện gì ta sẽ nói cho nàng biết." Cuộc sống là cuộc sống hai người, chuyện lớn hắn gánh, chuyện nhỏ giao cho nàng chơi.
"Được nha!" Đôi mắt của Thụy Thụy giống như một đôi trăng non.
Hai người ôm nhau nói rất nhiều chuyện, thẳng đến khi Thụy Thụy mệt ngủ phì phò. Thốc Ly kéo ngón tay bị thương của nàng qua, in lại một hôn.
...
Dưới sự chăm sóc của Thụy Thụy và Đinh Quy, sức khỏe của Thốc Ly từ từ có chuyển biến tốt, Thụy Thụy vô cùng vui mừng. Hơn nữa sau khi sức khỏe được điều trị tốt, nàng đã sống ở núi Thủy Ly, từ trên xuống dưới ở núi Thủy Ly đều biết bọn họ đã có một tôn chủ phu nhân đáng yêu rồi.
Chẳng qua có một số chuyện nàng ở trên núi cũng không có nghĩa là sẽ không xảy ra, bên ngoài vẫn ào ào vũ bão.
Buổi tối, Thốc Ly còn chưa trở về, Thụy Thụy chơi cờ một mình trong phòng, cây chổi nhỏ treo trên cổ tay vụt sáng rồi lại vụt sáng. Cây chổi bảo bối là vật báu có khả năng bay mà nàng mang từ Nga Sơn đến, bên nàng nhiều năm, nàng vẫn mang theo trên người.
Bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt trên vòng tay, nàng vội mở vòng tay ra, hóa thành một vòng tròn nhỏ, bên trong thế nhưng xuất hiện gương mặt của Minh Hư đạo trưởng chưởng môn Nga Sơn.
Phi hành pháp bảo của đệ tử Nga Sơn đều được tổ chức lễ rửa tội, thời khắc mấu chốt có thể triệu hồi bằng cách này. Minh Hư đạo trưởng thật sự không thể tiếp xúc với Thụy Thụy, chỉ có thể bắt buộc dùng phương pháp này.
Thụy Thụy sợ ngây người, mừng rỡ, "Sư phụ, sư phụ, con rất nhớ người." Nàng không có cha mẹ, sư phụ tựa như cha nàng.
Minh Hư đạo trưởng thở dài, sau đó thể hiện dáng vẻ nghiêm túc, "Thụy Thụy, yêu nghiệt nổi dậy, chính đạo gặp nạn, tất cả đệ tử Nga Sơn mạo hiểm sinh mệnh trảm yêu trừ ma, con vì tư tình nhi nữ mà bỏ mặc mọi người, con xứng đáng với sự dạy bảo của sư phụ và các vị trưởng lão sao? Mau trở về cho ta!"
Thụy Thụy do dự suy nghĩ, "Con..." Hình như là nàng sai rồi...
Dáng vẻ của Minh Hư đạo trưởng có vẻ đau lòng, "Lời nói của sư phụ cũng không nghe xong sao?"
"Không phải." Nàng muốn hỏi Thốc Ly trước.
"Con muốn đi hỏi con yêu thú kia?" Minh Hư đạo trưởng nhìn thấu ý nghĩ của nàng, giả vờ ho khan dữ dội, bên miệng còn có vết máu, "Con yêu thú kia không phải người tốt, lần trước vi sư đến núi Thủy Ly bị hắn làm cho trọng thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, con thân là đệ tử Nga Sơn có thể nào ở chung với loại người ác như vậy!"
Thụy Thụy lui ra phía sau vài bước, "Sẽ không, chàng đã đồng ý với con sẽ không thương tổn đệ tử Nga Sơn chúng ta dù chỉ một chút."
"Lời nói của yêu thú há có thể tin tưởng?" Thoạt nhìn Minh Hư đạo trưởng rất tức giận, "Hay là con cảm thấy sư phụ cố ý hại hắn?"
Chưởng môn Nga Sơn danh tiếng trong sạch, danh vọng khá cao trên giang hồ, càng là vinh quang của Nga Sơn, quả quyết sẽ không nói dối. Nhưng Thụy Thụy cũng tin Thốc Ly, chàng nói không thương tổn kẻ khác nhất định sẽ không làm vậy.
Nhìn dáng vẻ buồn bã của nàng, nét mặt của Minh Hư đạo trưởng có chút dịu xuống, "Thụy Thụy, mau trở về đi, gần đây trên giang hồ yêu nghiệt quật khởi, sư phụ cần sự giúp đỡ của con, cũng chỉ có con mới có thể cứu sư phụ và cứu vớt chính đạo."
"Sư phụ, người có ý gì?" Thụy Thụy nghe không hiểu hàm nghĩa trong câu nói cuối cùng của sư phụ.
Thật không khéo là lúc này Đinh Quy đã vọt vào, lấy đi cây chổi, đánh tan hình ảnh Minh Hư đạo trưởng, "Thối đạo sĩ." Ở ngoài phòng, hắn nghe Thụy Thụy gọi sư phụ liền phát hiện có chuyện không ổn, không nghĩ tới lại có trò này."Thụy Thụy ngươi đừng nghe ông ta."
Thụy Thụy đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ cho rõ ràng, trong lòng loạn thành một đám rối. Những ký ức của nàng đều bắt đầu ở Nga Sơn, sư phụ giống như người cha tốt đã chăm sóc nàng từ nhỏ. Cho dù có người ta nói nói ra nói vào, sư phụ vẫn không hề để ý mà vẫn yêu thương nàng. Ngoại trừ Thốc Ly, sư phụ và đại sư huynh là người nàng quan tâm nhất.
Nhưng nhìn thần sắc nghiêm nghị của người sư phụ vốn luôn yêu thương nuông chiều nàng như vậy cho thấy sư phụ đang trách nàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình giống như phạm phải lỗi lầm rất lớn. Trước kia ngay cả khi sư phụ giận nàng cũng không như vậy...
Hơn nữa sư phụ đang bị thương.
Đinh Quy đi ra ngoài, một lát sau Thốc Ly mới tiến vào phòng, tự ý ngồi vào một bên ghế, không nói gì. Thụy Thụy dịch bước đi qua, "Thốc Ly, ta..."
Thốc Ly nâng tách trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm trà, "Nàng cảm thấy là ta đả thương sư phụ của nàng sao?"
Thụy Thụy ngập ngừng, "Ta không biết..." Nàng tin tưởng Thốc Ly, cũng tin tưởng sư phụ, hai người đều là người nàng luôn tin tưởng, nàng không biết lựa chọn như thế nào.
Ngực Thốc Ly phập phồng, tay cầm tách trà càng bóp chặt, có chút tức giận, "Đến bây giờ nàng còn chưa tin ta?"
"Không phải không phải." Mặt Thụy Thụy nhăn lại, "Cả hai người, ta đều tin tưởng cả."
Thốc Ly cố gắng giằng lòng, "Vậy bây giờ nàng muốn như thế nào?"
"Sư phụ nói bên ngoài có yêu quái hoành hành, tất cả đệ tử Nga Sơn phải đi về nghe lệnh, lão nhân gia người cũng bị thương nặng..." giọng nói của Thụy Thụy càng lúc càng nhỏ.
Không đợi nàng nói xong, Thốc Ly buông tách, "Ta không đồng ý."
Thụy Thụy cố ý tươi cười lấy lòng, xuất ra đòn sát thủ, bước tới hôn hắn, muốn hôn cho hắn mềm lòng một ít, "Ta trở về một chút, cho ta về xem tình hình như thế nào được không?"
"Không được." Lần này ngay cả nụ hôn cũng không có hiệu quả đối với Thốc Ly.
Thụy Thụy nắm một ngón tay nhỏ giơ lên cho hắn nhìn, "Chỉ một chút thôi, sư phụ nói rất đúng, ta không thể không quan tâm đến Nga Sơn."
Thốc Ly lạnh lùng nhìn nàng, "Pháp lực của nàng mạnh bao nhiêu? Nàng trở về có thể làm gì?"
Thụy Thụy rũ mắt xuống, lông mi thật dài che giấu thần sắc trong ánh mắt, lúng ta lúng túng, "Ta phải đi về..."
Thấy không lay chuyển được nàng, Thốc Ly rất dứt khoát, "Được rồi, nàng chỉ có thể lựa chọn một, ở lại chỗ này hoặc là về Nga Sơn."
Thụy Thụy lập tức không thể nói gì nữa.
Trăng sáng gió mát, lúc nửa đêm, Thụy Thụy lăn qua lộn lại ngủ không được, trong cái đầu đơn giản đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, có lời dạy bảo của sư phụ, lời dạy bảo của đại sư huynh, dạy bảo của trưởng lão. Nàng đã thấm nhuần những lời dạy ở Nga Sơn, trước đây cũng không cảm thấy gì, sau khi bị sư phụ mắng nhất thời cảm thấy mình thật sự thực rất có lỗi với Nga Sơn.
Yêu nghiệt nổi dậy, chính đạo gặp nạn, tất cả đệ tử Nga Sơn đều đang đợi lệnh...
Lặng lẽ đứng lên, Thụy Thụy nương theo ánh trăng lờ mờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú, nhỏ giọng nói: "Ta phải đi một thời gian, rất nhanh sẽ trở lại, chàng nhất thiết đừng tức giận ." Sau khi trở về nàng sẽ dỗ dành hắn thật tốt.
Thu gom một bọc nhỏ Thụy Thụy mở cửa ra, lại không đi ngay mà chạy về bên giường hôn Thốc Ly một cái, "Đừng giận nha."
Vừa đi vừa quay đầu, Thụy Thụy đi một lúc lâu mới ra khỏi Thủy Ly Điện. Nàng vừa rời khỏi, trên giường, Thốc Ly liền mở to mắt. Nhìn nét mặt tựa hồ cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn sớm hiểu rõ chuyện ẩn chứa trong nội tâm của tiểu bổn này khiến cho nàng lựa chọn bỏ đi.
Cũng có thể nói cách khác, Tần Nguyên thần nữ là mẹ của vạn thủy, bất luận hoàn cảnh sau khi hiện thế như thế nào thì tính cách cũng rất đơn thuần, ở nơi sâu nhất trong lòng nàng vĩnh viễn tồn tại chữ "nghĩa".
Đinh Quy gõ cửa bước vào, nhíu mày, "Đi rồi?"
Thốc Ly ngồi dậy, "Không có cách nào."
Đinh Quy khuyên nhủ, "Thôi đi, người đã ngăn chặn tất cả mọi nguy hiểm cho nàng ấy, lần này tùy nàng ấy đi, có một số việc cuối cùng nàng ấy cũng nên tự mình đối mặt."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Lần này không cho nàng đi, nàng sẽ ầm ĩ tranh cãi với hắn cả đời.
Ánh mắt hướng về ánh trăng ngoài cửa sổ, Thốc Ly hít sâu. Hắn chỉ đau lòng cho nàng.
Thụy Thụy đứng trên Truy Hỏa Lưu Tinh vội vàng về Nga Sơn, nhưng nàng không biết đường, rẽ phải rẽ trái đến chạng vạng ngày thứ hai mới vừa tới địa giới của Nga Sơn. Vừa đến liền nghe thấy rất nhiều người đang thảo luận về chuyện yêu ma lần này, xem ra tình thế vô cùng nguy cấp. Thụy Thụy nắm chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dâng cao ngung ngút. Mặc dù pháp lực nàng rất yếu, nàng cũng muốn cùng sư phụ và đại sư huynh giúp một phần lực. Đệ tử Nga Sơn, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, thề phải trảm yêu trừ ma.
Nàng mới xuất hiện, đệ tử thủ hộ Nga Sơn liền biết được tin tức, trước tiên báo cáo chưởng môn sư phụ cùng các trưởng lão, "Tiểu sư đệ Thụy Thụy đã trở về!" "Tiểu sư đệ Thụy Thụy đã trở về!"
Giọng báo cáo vang dội, một tràng vang lên lại nối tiếp một tràng, tình cảnh này có chút đồ sộ, Thụy Thụy bị dọa, đôi mắt cũng lé luôn, "Oa!"
Từ khi nào mà nàng trở nên quan trọng như vậy ?
Ánh trời chiều bao trong một biển mây sắc vàng đang từ từ xuống núi, dưới ánh chiều, đệ tử Nga Sơn xếp hàng thành chữ ‘nhất’, từ chân núi đến đạo quan trên đỉnh núi, Minh Hư đạo trưởng chưởng môn Nga Sơn cùng vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng tự mình ra bên ngoài đạo quan Nga Sơn nghênh đón, toàn bộ đều cúi người, khí thế vô cùng uy nghiêm trang trọng, trận thế này chỉ có ở ba trăm năm trước khi tiên tôn thiên giới xuống Nga Sơn thì mới thấy qua.
Thụy Thụy gãi đầu như thế nào cũng không nghĩ ra, chậm rãi đi lên, chào hỏi một đám sư huynh, "Chào Thanh Á sư huynh, Thanh Lực sư huynh, Thanh Khuê sư huynh..."
Có lẽ hôm nay sẽ có tiên tôn đến? Đây là cảm giác đầu tiên của Thụy Thụy. Nhưng mà nàng đi lên như vậy cũng rất đúng lúc, nàng coi như nghênh đón nàng , ha ha.
Thật vất vả mới đi đến đỉnh, Thụy Thụy cười chạy tới ôm lấy cánh tay Minh Hư đạo trưởng, "Sư phụ, con đã trở về, sức khỏe của người có tốt hơn chút nào hay không?"
Nếp nhăn che kín cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của Minh Hư đạo trưởng, vỗ vỗ tay nàng, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Sau đó là đại sư huynh Thụy Thụy thích nhất ở Nga Sơn, Thụy Thụy nhào vào trong lòng hắn, "Đại sư huynh."
Trang Thanh Thần ôm lấy nàng, trên mặt cũng không vui mừng.
Ngoại trừ các sư huynh đệ, Thụy Thụy còn phát hiện giang hồ hào kiệt các lộ đều tề tụ ở Nga Sơn thương thảo đại sự, nhưng mà nàng cảm thấy nàng ở Nga Sơn chỉ là một người có thận phận nhỏ bé không hề có ích gì, cho nên vẫn kề cận Trang Thanh Thần, nhưng đại sư huynh vẫn không cười.
"Đại sư huynh?"
Giọng nói của Trang Thanh Thần có chút lạnh lùng tức giận, "Không phải đã bảo muội đừng trở về sao?"
Thụy Thụy vô tội không hiểu, đứng sững ngây ngốc, "Sư phụ bảo muội nhất định phải trở về."
"Vậy Thốc Ly đâu? Hắn cứ để cho muội trở về như vậy?"
Giọng điệu của đại sư huynh không tốt, giọng Thụy Thụy cũng nhỏ lại, "Muội lén trốn về."
Trang Thanh Thần bất đắc dĩ thở dài, cũng nhanh chóng bị các trưởng lão gọi đi. Thụy Thụy xoay người, vô tình phát hiện có người quen đang vẫy tay về hướng nàng, nàng vui mừng chạy tới, "Trịnh đại ca, huynh cũng đến đây?"
Người nọ là Trịnh Dục Sinh. Một thời gian không thấy hắn tựa hồ có bản chất anh hùng hơn trước một chút, có lẽ là nhờ vào cây trường mâu lấy từ chỗ Thốc Ly nên có vẻ có khí thế hơn.
Hai người lui đến một góc mà kề tai nói nhỏ, Thụy Thụy hỏi hắn: "Trịnh đại ca, huynh có biết lần này là yêu nghiệt gì không?"
"Đương nhiên biết." Trịnh Dục Sinh làm ra vẻ khó đoán, "Nói đến thì cũng xem như hắn có quen biết với chúng ta khá lâu."
"A?"
Thì ra, hai ba tháng gần đây nhân gian nổi lên một yêu nghiệt, không hình không bóng chưa từng người nào có thể thấy được, nhưng năng lượng tàn ác lại vô cùng lớn mạnh. Yêu nghiệt này chính là quái vật vô hình dùng hoa hút máu mà lúc ấy tại Nghiệp thành Thụy Thụy đã từng gặp qua. Sau khi quái vật kia bị Thốc Ly làm cho bị thương nặng thì mai danh ẩn tích, nay quay trở lại, pháp lực kinh người, ngay cả tiên giới cũng không thể đối phó. Đây là một kiếp số của chính đạo.
Thụy Thụy chợt hiểu ra, "Thì ra là hắn." Nàng và yêu nghiệt kia đã từng chạm mặt nhau, quả thật thực dọa người.
Trịnh Dục Sinh đẩy đẩy tay nàng, "Nhưng mà rất kỳ quái, sư phụ của muội cùng mấy vị trưởng lão tựa hồ không hứng thú lắm với kế hoạch tru tà của mọi người, bọn họ vẫn muốn tìm muội trở về. Chẳng lẽ thần lực của muội có thể giúp đỡ mọi chuyện?"
Thụy Thụy ôm đầu gối, "Bây giờ muội không có thần lực ."
Trịnh Dục Sinh ngẩn ra, "Làm sao có thể?" Lại nhìn xung quanh, "Con yêu thú kia đâu? Bọn muội không phải như hình với bóng sao?"
Nhắc tới Thốc Ly, Thụy Thụy lập tức ủ rũ, cằm gác lên đầu gối, bất động.
Trịnh Dục Sinh nháy nháy mắt, "Có phải cãi nhau hay không?"
Thụy Thụy ôm lấy đầu, giống như con rùa đen thụt cổ. Bây giờ Thốc Ly nhất định rất tức giận rất tức giận...
Nàng vàTrịnh Dục Sinh nói về chuyện xảy ra sau khi bọn họ tách ra, Thanh Tín sư huynh chạy tới truyền lời: "Thụy Thụy, sư phụ gọi đệ đến."
"Gọi đệ?" Thụy Thụy chỉ vào mũi mình, "Thảm, sắp bị đánh đòn rồi."
Trịnh Dục Sinh pha trò, "Tự cầu nhiều phúc đi."
Lòng không yên đi về hướng tẩm cư của sư phụ, Thụy Thụy nhanh chóng lưu loát nghĩ ra vài phương pháp đối phó, cuối cùng tập trung một chiêu duy nhất: làm một ma vương ỷ lại giống như trước đây. Trước đây mỗi lần đều rất có hiệu quả.
Khi bước vào, Minh Hư đạo trưởng đang nhắm mắt ngồi xếp bằng. Thụy Thụy khom lưng rón ra rón rén đi qua, kéo kéo râu dài của ông, "Sư phụ."
Minh Hư đạo trưởng mở mắt ra, nhưng không có ý muốn đánh vào mông nàng, mà nở nụ cười từ ái, "Thụy Thụy, đến đây, ngồi xuống."
Thụy Thụy nghe lời ngồi xếp bằng, tựa vào vai sư phụ làm nũng, "Sư phụ người đừng tức giận, con cảm thấy rất chán cho nên mới chạy ra ngoài chơi, Thụy Thụy biết sai rồi."
"Sư phụ không tức giận." Minh Hư đạo trưởng cười ôn hòa, “Lần này đi chơi vui vẻ không?”
Nhắc tới đây Thụy Thụy đặc biệt hưng phấn, "Rất vui vẻ, con có thể đi chơi nhiều nơi, ăn được nhiều món ngon." Còn quen biết vài người bạn tốt, đặc biệt là Thốc Ly.
"Chơi vui vẻ là tốt rồi." Minh Hư đạo trưởng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng, "Thụy Thụy à, nếu có một ngày con phát hiện sư phụ lừa dối con, con có không trách sư phụ không?"
Sư phụ rất quái lạ, lời nói cũng rất giống đại sư huynh nói hôm trước, Thụy Thụy nghĩ chắc hẳn là vì chuyện giấu diếm thân phận nữ nhi của nàng để giúp nàng tránh kẻ thù, mím môi cười ngây ngô, "Sư phụ làm cái gì cũng là đều muốn tốt cho con."
"Ha ha." Minh Hư đạo trưởng cười đến có chút gượng ép, nét mặt già nua tựa hồ còn già đi thêm mấy tuổi.
Chẳng những không có bị sư phụ đánh đòn, thầy trò gặp mặt còn dị thường ấm áp, Thụy Thụy nhảy vui vẻ giống như khỉ con mà chạy về phòng của mình. Rất lâu đã không trở về, nàng cũng rất nhớ nơi này, lấy tất cả đồ chơi ra đặt trên bàn để chơi, vừa chơi vừa cười. Thụy Thụy liên tiếp mở được một cái Cửu Liên Hoàn, đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay, "Oa ha ha ha, thì ra sau khi ta đi ra ngoài một chuyến lúc về thì trở nên thông minh như vậy."
Nhưng là nghĩ đến Thốc Ly lúc này có thể đang tức giận ở Thủy Ly Điện, nàng cũng không có tâm trạng chơi đùa, dẫu môi ôm đầu nằm úp sấp trên bàn.
Thanh Tín sư huynh mang một cái khay tiến vào, "Thụy Thụy, đây là canh bổ sư phụ bảo phòng bếp cố ý làm riêng cho đệ, bảo đệ uống nhanh khi canh còn nóng."
Oa, Thụy Thụy xúc động, "Sư phụ đối xử với đệ thật tốt!" Múc một thìa canh, "Thơm quá."
Vừa đưa đến bên miệng, cửa bị mở ra, Trang Thanh Thần vọt vào, thần sắc có chút bối rối, "Không được uống!"
Ờ? Tay cầm thìa canh của Thụy Thụy dừng lại, miệng còn đang ở mép thìa canh. Trang Thanh Thần lại đấy đoạt lấy cái thìa của nàng, cầm cổ tay mảnh khảnh nàng, "Đi với đại sư huynh, đừng nói gì hết."
Thụy Thụy không biết đã xảy ra chuyện gì, "Muội vừa trở về, đi làm gì?"
"Chuyện gì muội cũng đừng quan tâm, chỉ đi cùng đại sư huynh thôi." Hắn muốn dẫn nàng rời khỏi đây.
Thụy Thụy buồn bực theo đại sư huynh trốn đông trốn tây, cuối cùng vòng đến một căn viện bỏ hoang trong hậu hoa viên. Trong viện có một cây cổ thụ, không biết Trang Thanh Thần ấn vào cái gì, cổ thụ lại dời vị trí. Dưới cây cổ thụ rõ ràng là một con đường bí mật.
Thụy Thụy há hốc miệng, trong thời khắc nàng giật mình kinh ngạc, Trang Thanh Thần đã kéo nàng vào mật đạo, nàng vừa đi vừa nghiêng mặt hỏi: "Đại sư huynh, chúng ta đang chơi trò gì vậy?"
Trang Thanh Thần không hé răng. Cả đêm trong lòng không yên, cuối cùng hắn quyết định làm chuyện phản nghịch sư tôn. Thì ra thực hiện quyết định như vậy chỉ cần trong nháy mắt, thông thường trong nháy mắt đó người ta mới hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất đối với mình.
Trong mật đạo rất tối, Thụy Thụy bước nhanh theo đại sư huynh, đột nhiên xung quanh tỏa lên ánh sáng, sáng rõ như ban ngày. Bọn họ bị một đám người bao vây quanh, đứng đầu đúng là Minh Hư đạo trưởng, còn có vài vị tinh quân của thiên giới.
Minh Hư đạo trưởng tức giận quát to: "Thanh Thần, con có biết là con đang làm gì không?"
Trang Thanh Thần che chở Thụy Thụy ở phía sau mình, "Sư phụ, thả muội ấy."
Minh Hư đạo trưởng tay cầm phất trần, "Những gì vi sư dạy bảo con trước kia con đều đã quên sao?"
"Đồ nhi không quên." Trang Thanh Thần cười khổ, "Nhưng trảm yêu trừ ma, bảo gia vệ nghiệp là chuyện của nam nhân chúng ta, vì sao phải bắt một cái tiểu cô nương gánh vác?"
Minh Hư đạo trưởng nhìn về nơi khác, "Con bé không phải người thường, đây là số mệnh của con bé."
Trang Thanh Thần tức giận, "Số mệnh cái gì? Chuyện đó bất quá chỉ là truyền thuyết mà thôi, cũng không nhất định là thật, bây giờ lại muốn dùng sinh mệnh của muội ấy ra đánh cược, sư phụ người nhẫn tâm sao? Muội ấy là Thụy Thụy mà chúng ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, một khi dùng làm vật tế muội ấy sẽ vĩnh viễn không thể chuyển thế luân hồi."
Thụy Thụy nghe vậy thì hoàn toàn hồ đồ, cảm thấy giống như đang nói về mình, "Hai người đừng cãi nhau."
Đạo Hành tinh quân bước từng bước một về phía trước, nhìn chằm chằm Trang Thanh Thần, "Nàng ấy không giống con người, chúng ta bồi dưỡng nàng ấy mấy ngàn năm vì ngày hôm nay, đây là vì bảo vệ chính đạo của nhân gian và tiên giới."
Trang Thanh Thần nắm chặt cổ tay Thụy Thụy, "Làm cho muội ấy chịu đau đớn mấy ngàn năm trưởng thành, cuối cùng lại làm cho muội ấy lặng lẽ trở thành vật tế mà chịu chết, lẽ nào đây là cái được gọi là đạo làm người? Tinh quân, ngài không cảm thấy rất buồn cười sao?" Bát canh bổ kia có thể là thuốc mê làm cho Thụy Thụy hôn mê, bọn họ sợ Thụy Thụy vẫn còn muốn chung sống với yêu thú nên không muốn tự động trở thành vật tế, cho nên dùng phương pháp này làm nàng hôn mê để âm thầm tiến hành.
Minh Hư đạo trưởng nhìn hắn mà nhíu mày, "Làm càn! Không thể nói như thế với tinh quân!"
Ngược lại Đạo Hành tinh quân cũng không giận, chỉ rất kiên định, "Bảo vệ chính đạo là chức trách của chúng ta, ta nghĩ nàng ấy cũng nhất định đồng ý."
Trang Thanh Thần mỉm cười, thực bất đắc dĩ, "Thanh Thần từng nghe qua lời dạy bảo của tinh quân, rằng trong ba ngàn năm nay thế gian chưa từng mưa thuận gió hoà, không khí từ từ trầm mê, nhiều sinh vật liên tiếp tuyệt chủng, ngay cả tiên giới chưởng quản mưa gió cũng không có cách nào khống chế nổi. Ngài nói đây là vì yêu nghiệt gây ra, bảo chúng ta phải bảo vệ chính đạo nhiều hơn, nhưng mà mấy vị tinh quân có nghĩ tới đây là bởi vì các vị đang giam cầm Tần Nguyên thần nữ, làm trái ý trời?"
Đạo Hành tinh quân sửng sốt, "Không thể nào."
Trang Thanh Thần nhìn về phía Thụy Thụy, Thụy Thụy trốn ở phía sau hắn.
"Tần Nguyên thần nữ là mẹ của vạn thủy, nguồn gốc của vạn vật, thiên thiên vạn vạn năm qua đều ở mỗi khắp ngõ ngách bảo vệ thiên địa, các ngươi dùng phương pháp giam cầm nàng tại Đông Hải, đương nhiên trời đất không hưng thịnh, sinh vật bị diệt vong. Nếu mà hủy nàng, dùng nàng làm vật tế, thiên địa vạn vật mất đi ngọn nguồn, trong nháy mắt sẽ là cảnh sông cạn đá mòn thiên địa khô cạn, thế gian sẽ khô cạn nước mà diệt vong." Nói cách khác thời khắc mà nàng được dùng để làm vật tế cũng là thời khắc lục giới bị hủy diệt, Trang Thanh Thần cười đến có chút mỉa mai, "Đạo lý này yêu thú hiểu, tiên tôn các vị vì sao không hiểu?"
Thụy Thụy ôm cánh tay của Trang Thanh Thần, ngơ ngác nhìn mặt đất dưới chân.
Sau một lúc lâu ngẩn ngơ, Đạo Hành tinh quân lại khôi phục sự kiên trì, "Nhưng ngươi cũng biết hai tháng gần đây thế gian đã bình yên, mọi sự vạn vật đều phồn thịnh, có trật tự, nói cách khác Tần Nguyên thần nữ đã trưởng thành, thời cơ tế vật đã chín muồi."
Trang Thanh Thần nhất thời ngậm miệng không cách nào tranh cãi lại. Đừng nói các tinh quân, ngay cả chính hắn cũng hiểu được hai tháng nay bầu trời trong sáng hơn nhiều, mà cây cổ thụ trên Nga Sơn héo rũ đã lâu bỗng nhiên đâm chồi nảy lá lần nữa, tựa hồ tất cả đều hồi sinh.
Minh Hư đạo trưởng trách mắng: "Thanh Thần con không được phép làm càn nữa."
"Sư phụ!" Trang Thanh Thần cúi đầu, đã mất lực xoay chuyển thế cục.
Ánh mắt Đạo Hành tinh quân sáng ngời, "Tế lễ ngay mai cử hành đúng hạn định."
...
Thụy Thụy ngồi một mình ở trong phòng, đùa nghịch Truy Hỏa Lưu Tinh. Bây giờ Thốc Ly đang làm gì? Hắn nhất định không biết nàng xảy ra chuyện ở đây. Bệnh tình của hắn có tốt hơn chưa? Nàng thật sự rất nhớ hắn...
Có người gõ cửa, người đầu tiên vào là người mà từ trước đến nay đối nghịch với nàng, thích chỉnh nàng nhất, Thanh Mộc sư huynh. Thanh Mộc yên lặng tiến vào dán sát vào cửa, "Tiểu sư đệ... Tiểu sư muội."
Thụy Thụy cúi đầu kêu một tiếng: "Thanh Mộc sư huynh."
Thanh Mộc từ phía sau lấy ra một cây cung nỏ cỡ trung đầy uy danh, "Đây là thứ muội thích nhất, ta tặng cho muội."
Đó là thứ mà lúc trước nàng rất muốn có được, "Không cần, cho muội thì muội cũng không có dùng làm gì, sư huynh, huynh mang về đi."
"Muội cầm đi, sư huynh tặng cho muội."
Thụy Thụy nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé chạm vào cây cung, "Cám ơn sư huynh."
Thanh Mộc quệt mũi, tiến lên ôm nàng.
Người thứ hai vào là chưởng quản phòng bếp, Thanh Khuê sư huynh, hắn mang đến món điểm tâm và thức ăn mà trước kia Thụy Thụy thích nhất... có lẽ ai cũng biết chuyện này, tất cả sư huynh đều vội tới tiễn đưa nàng, mỗi lần đến đều rơi lệ. Trịnh Dục Sinh chạy vào ôm nàng đau khổ không thôi, chết cũng không chịu buông ra tay, cuối cùng ngất xỉu bị người ta kéo ra ngoài.
Thụy Thụy lau khô nước mắt, bảo bản thân mình đừng khóc. Vừa rồi sư phụ cùng vài vị trưởng lão gọi nàng đi nói chuyện, nói hết tất cả mọi chuyện cho nàng nghe, hơn nữa quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng đồng ý. Con yêu quái không hình không bóng kia chính là ác khí nhân gian tụ thành, cũng chính là khí âm u nhất ác độc nhất, bây giờ chưa có hình người, nhưng một khi trưởng thành thì không vật gì có thể khắc chế được.
Bọn họ nói nàng là vật tinh thuần nhất, chỉ có thứ tinh thuần nhất mới có thể khắc chế thứ u ám nhất. Nàng là người duy nhất có thể cứu thế gian. Thụy Thụy không rõ mình như thế nào mà bỗng nhiên một đêm biến thành người là quan trọng nhất, nhưng mà nàng mơ hồ hiểu được: nàng là thần nữ gì đó, ngày mai sẽ bị đưa đi tế, cũng chính là chết.
Sư phụ và đại sư huynh dạy nàng từ nhỏ, đệ tử Nga Sơn vì bảo vệ chính đạo không thể thoái thác, hy sinh sinh mệnh là chuyện thường, đây là trách nhiệm của bọn họ. Nàng biết, cho nên cuối cùng nàng đồng ý .
Ngọn đèn trong phòng Minh Hư đạo trưởng sáng suốt một đêm, ông ta đang vì chuyện ông ta lừa gạt Thụy Thụy hơn mười năm còn đẩy nàng vào con đường cùng mà rơi lệ. Ngọn đèn trong phòng của Trang Thanh Thần cùng sáng suốt đêm, suốt một đêm dài không ngủ. Bọn họ đều đang sám hối. Thụy Thụy xếp hai con chuồn chuồn giấy đặt ở trước cửa phòng của bọn họ. Đây là cách chơi trước đây của bọn họ, chuồn chuồn giấy đại biểu cho ý nghĩa không tức giận, tha thứ, bọn họ vẫn là bạn tốt. Cho dù sư phụ và đại sư huynh lừa nàng, bọn họ vẫn là người thân của nàng.
Người lúc này Thụy Thụy nhớ nhất là Thốc Ly. Bệnh của hắn khỏi hẳn hay chưa, không biết bây giờ thế nào rồi. Nàng hứa sẽ nhanh chóng trở về dỗ hắn, bây giờ thì không thể làm được rồi. Với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng viết rất nhiều phong thư nhưng đều bị nàng xé hết, nàng không biết viết cái gì, cũng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả hết những suy nghĩ và tình cảm của mình, cuối cùng vẽ một đôi môi trên Truy Hỏa Lưu Tinh: ý là “nụ hôn”.
Truy Hỏa Lưu Tinh cũng được nàng đặt ở cửa phòng của Trang Thanh Thần, lưu lại một tờ giấy nhờ hắn chuyển giao cho Thốc Ly.
Nàng rất nhớ, rất nhớ Thốc Ly...
...
Sáng sớm hôm sau, Thụy Thụy thay phục sức đặc biệt của Tần Nguyên nữ thần. Thắt lưng cao, váy áo dài thuần trắng cao quý thanh lịch, tầng tầng làn váy tựa như khói nhẹ vòng quanh mây trắng, cổ áo may nhiều tầng bèo rũ làm tăng thêm nét thanh nhã mộc mạc, mi tâm điểm một chấm màu vàng nhạt, tạo nên một chút cao nhã đoan trang. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mặc nữ trang của Thụy Thụy, các sư huynh kinh động ngây người, chỉ là không ai nhẫn tâm nhìn lâu, tất cả đều yên lặng cúi đầu.
Phía đông Nga Sơn là nơi thánh địa linh khí nhất, làm nơi tế lễ. Nghi thức do vài vị tinh quân chủ trì, không khí lành lạnh nghiêm trang. Linh khí tụ tập nhiều nhất ở một cái hồ nhỏ, nước hồ chậm rãi lưu động, mang theo làn sương mù mỏng manh. Trong hồ có xương cốt của rồng, vài phần còn sót lại.
Trong đám người bắt đầu có tiếng nức nở. Tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất, hoạt bát nhất phải đi rồi, nên có người nhịn không được mà rơi lệ.
Đạo Hành tinh quân giương cao giọng, "Mời thần nữ quy vị."
Thụy Thụy ngẩng đầu nhìn về hướng sư phụ và đại sư huynh lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẫy tay, "Thụy Thụy đi rồi." Lúc vẫy tay, lòng bàn tay trái một chữ "Thốc", lòng bàn tay phải một chữ "Ly" hiện lên rõ ràng trước mắt.
Minh Hư đạo trưởng và Trang Thanh Thần không mở mắt.
Thụy Thụy kéo làn váy bước vào trong hồ, chỉ là đứng còn chưa vững đã bị bắn ra.
Thụy Thụy vốn không biết chuyện này, nàng chỉ lo ăn, ngủ cùng chơi đùa, chưa từng có người nói cho nàng chuyện "trầm trọng" đó. Chẳng qua là nàng ngẫu nhiên nghe lén cuộc nói chuyện của thủ vệ dưới núi Thủy Ly, mới biết được sư phụ cùng đại sư huynh bọn họ đều đang ở vùng phụ cận, muốn giao chiến.
Bước chân vội vã, Thụy Thụy tìm một vòng lớn mới tìm được Thốc Ly, vội chạy tới, bàn chân đạp một phiến lá cây trơn mềm, "két" một tiếng nàng ngã chổng vó.
Thốc Ly đang cùng Đinh Quy thảo luận chuyện này, sau khi nhìn thấy nàng thì mỉm cười đi qua đỡ nàng, Thụy Thụy xoa xoa cái mông bị đau, đau lắm nha, "Cư nhiên dám làm gia ngã!"
"Là ngươi Thụy Thụy thiếu hiệp tự ngã ." Đinh Quy chê cười nàng một chút, không quấy rầy bọn họ, sau khi ánh mắt hướng về Thốc Ly tỏ ý cáo lui thì rời đi.
Thụy Thụy nhớ tới việc chính, "Thốc Ly, sư phụ ta cùng đại sư huynh, còn có rất nhiều các sư huynh Nga Sơn có phải đều đến đây hay không?"
"Làm sao mà nàng biết?" Bờ môi Thốc Ly nở nụ cười, nhìn dáng vẻ đầu tóc rối bời ngốc nghếch của nàng.
Thụy Thụy rất vội vàng, giữ lấy Thốc Ly, "Chàng đừng thương tổn bọn họ, các sư huynh đều cùng lớn lên với ta, tình cảm rất tốt, sư phụ và đại sư huynh là người thân của ta."
Thốc Ly bóp nhẹ mũi nàng, "Vậy nàng không sợ bọn họ thương tổn ta sao?"
"Bọn họ đánh không lại chàng." Thụy Thụy giữa lấy tay áo Thốc Ly đong đưa, "Được rồi được rồi, chàng đồng ý với ta đi."
Thốc Ly giống như có chút khó xử, "Vậy ta phải cẩn thận suy nghĩ, bọn họ đến đây thì không có thiện ý gì."
Thụy Thụy vỗ ngực đảm bảo, "Sẽ không đâu, bọn họ là người tốt."
Thốc Ly cố ý buông tay nàng ra, "Nhưng bọn họ muốn giết ta."
Thụy Thụy đứng giữa Thốc Ly và Nga Sơn nên rất khó xử, nhanh chóng khóc lên, Thốc Ly bình thản mỉm cười, trong tay còn đang cầm chiến thư chưởng môn Nga Sơn đưa tới, "Trừ phi..."
Thụy Thụy thấy được hy vọng, mở to hai mắt, "Trừ phi cái gì?"
Thốc Ly cúi người thấp giọng nói một câu bên tai nàng, khiến cho mặt Thụy Thụy ửng hồng, "Xấu lắm." Trong lúc nguy cấp hắn cư nhiên còn có tâm tình nói chơi trò "đùa nước", thật là xấu xa đến bậc cao rồi.
Thốc Ly cười to, không đùa giỡn với nàng nữa, "Trước kia nàng là đệ tử Nga Sơn, tuy rằng ta không thích bọn họ, nhưng vô luận như thế nào ta sẽ không động đến bọn họ." Đó là người nhà mẹ đẻ của nàng, động đến bọn họ nàng thế nào cũng sẽ làm khổ hắn.
Hắn tình nguyện cưng chiều nàng đến hư.
Có lời cam đoan của Thốc Ly, cuối cùng Thụy Thụy cũng an tâm, trong ánh mắt tràn đầy tình ý mà nàng không hiểu hết, sau đó nàng vụng trộm hôn lên môi của Thốc Ly. Hai bóng người, một cao một thấp, đứng ở trên sườn núi, tràn ngập nùng tình mật ý.
Thụy Thụy bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến hay, "Nếu không thì để ta đi nói với sư phụ, nói cho bọn họ biết chàng là người tốt."
Nét mặt của Thốc Ly đột nhiên trở nên nghiêm khắc, "Tuyệt đối không thể."
"Ờ." Thụy Thụy cũng không muốn cho Thốc Ly không vui, dùng tay ra hiệu, "Ta đây viết phong thư cho sư phụ cùng đại sư huynh, nói cho bọn họ ta rất tốt, để cho bọn họ trở về Nga Sơn, ta có chút nhớ đến bọn họ."
Thốc Ly cười, vén lọn tóc nơi cổ nàng, "Cũng được, nàng nói rõ với bọn họ một chút đi."
Vì thế Thụy Thụy nghĩ đến đau đầu, cắn nát đầu hai cây bút, cuối cùng mới viết ra một phong thư dài. Ngày hôm sau, sau khi bước thư dài được gửi đi, thiên binh thiên tướng cùng đệ tử Nga Sơn đều rút khỏi ranh giới núi Thủy Ly. Thụy Thụy vô cùng vui mừng, nghĩ rằng mình đã làm được một chuyện lớn.
Kỳ thật sau khi Minh Hư đạo trưởng nhận được bức thư của nàng chỉ nói hai chữ: "Càn quấy!"
Nàng không muốn trở về, mà sau khi tinh quân thiên giới giao thủ cùng Thốc Ly đã biết yêu thú căn bản không hề mất công lực, thậm chí càng mạnh mẽ hơn, cho nên bọn họ không có cách nào, chỉ đành phải rút lui toàn bộ rồi mới quyết định.
Chuyện này tạm thời qua đi, chỉ là Thụy Thụy không nghĩ tới sau này còn có thể bởi vì chuyện đó mà nổi lên phong ba.
...
Thụy Thụy cảm thấy mấy ngày nay Thốc Ly và Đinh Quy rất quái lạ, bọn họ luôn mưu tính chuyện gì bí mật lắm, số lần Thốc Ly đi Thủy Ly Điện cũng rõ ràng tăng hơn nhiều. Nàng hỏi Thốc Ly hắn cũng không nói, chỉ dùng lý do Thủy Ly Điện có việc để nói cho qua loa. Thụy Thụy nghĩ hoài cũng không rõ, cuối cùng đơn giản chỉ có thể nghe lời của Thốc Ly, không thèm hỏi đến nữa.
Sau đó một ngày nọ, nàng lại thấy Đinh Quy rất nghiêm túc hỏi Thốc Ly: "Tôn thượng, người thật sự quyết định như vậy?"
"Đúng." Giọng nói của Thốc Ly vô cùng kiên quyết.
Đinh Quy thở dài, "Vậy ngày mai có thể bắt đầu, ta sẽ bảo vệ cho hai người."
Lại mấy lời đơn giản nhưng ý nghĩa sâu sắc, "Được, cảm tạ."
Rất kỳ quái rồi, càng quái lạ hơn là hôm nay Thốc Ly đưa nàng lên núi Thủy Ly, ở trong căn phòng lớn lúc trước của bọn họ. Thụy Thụy rất vui vẻ, ngồi ở trên giường vỗ vạt giường, lại lăn mấy vòng."Thốc Ly, thì ra đây là phòng của chàng, ta rất thích."
Ánh mắt Thốc Ly luôn dõi theo nàng, "Thích là tốt rồi."
Thụy Thụy lại nhìn thấy trong tủ quần áo một chồng y phục và trang sức của bé gái, lấy ra một bộ y phục màu hồng nhạt lại hỏi: "Nơi này của chàng làm sao có thể có quần áo của bé gái?"
Đường viền hoa của chiếc váy màu hồng nhạt ánh lên làm cho gương mặt nàng càng thêm mềm mại, Thốc Ly đi qua, tay chậm rãi lướt qua vành tai nàng, giữ chặt nàng giữa hai cánh tay mình. Bên tai Thụy Thụy nóng lên, bởi vì ánh mắt lúc này của Thốc Ly rất nồng cháy, ánh mắt này nàng biết rõ.
"Nha đầu."
"Hử?" Giọng nói của Thụy Thụy giống như muỗi kêu.
Thốc Ly nói chuyện rất kỳ quái, "Vài ngày kế tiếp có lẽ sẽ có chút gian nan, nàng phải chịu đựng."
Thụy Thụy nghiêng đầu hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì sức khỏe của nàng không tốt, ta tìm đại phu chữa trị cho nàng." Mà đại phu chính là hắn.
Đôi mắt Thụy Thụy sáng lấp lánh ngây ngốc hỏi, "Vậy chàng có luôn ở bên ta không?"
Thốc Ly kéo nàng sát lại, "Sẽ, vẫn luôn luôn như vậy."
Thụy Thụy ưỡn ngực, "Vậy là tốt rồi, có chàng ở bên thì ta không sợ."
Thốc Ly mỉm cười, ép lên người nàng, làm nàng ngã lên chồng quần áo. Xiêm y của Thụy Thụy chậm rãi rơi xuống, trong phòng vang lên tiếng thở gấp và nỉ non của tình nhân. Hôm nay động tác của Thốc Ly có chút cuồng dã, Thụy Thụy bị hắn đưa đẩy nhấp nhô, không ngừng che mặt.
Chuyện "đùa nước" sẽ bị nghiện đó, cũng không có gì có thể tách rời nàng và Thốc Ly nữa.
Nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau, Thụy Thụy liền lâm vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, thần trí cơ hồ bị vây trong hỗn độn. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng phát hiện mình dường như bị bệnh không có một chút sức lực. Nâng tay dụi mắt, thấy bàn tay trái của mình có một vết đao, trên bề mặt vết thương đương nhiên đã được bôi thuốc. Thân thể giống phiêu du trong biển mây, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không có.
Giọng nói dịu dàng của Thốc Ly quanh quẩn bên tai, "Tỉnh dậy rồi sao? Trên người có cảm thấy khó không chịu?"
Giọng nói của Thụy Thụy rất mỏng manh, "Không..." Chỉ là không có sức lực. May mắn mà có Thốc Ly ở bên cạnh, bằng không nàng sẽ rất bất lực rất bối rối .
Thốc Ly hôn lên thái dương của nàng, "Thụy Thụy ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi."
Giọng nói của hắn giống thôi miên, đã dễ nghe lại có cảm giác an toàn, Thụy Thụy một lần nữa mê man đi. Trong mơ hồ thân thể cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ có cái gì đang bị hút ra, lại tựa hồ có cái gì đang được đưa vào, cả người giống như cánh bèo phiêu dạt mơ hồ đến mơ hồ đi. Thỉnh thoảng vài lần ngắn ngủi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là tìm Thốc Ly, nhưng Thốc Ly tựa hồ một lần lại một lần tiều tụy hơn. Nàng rất muốn chạm vào gương mặt của hắn, nhưng mà với không tới.
Thời gian này không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cuối cùng nàng hoàn toàn tỉnh lại. Xuống giường, cảm thấy có chỗ nào đó không giống trước, lại hoàn toàn không thể nói được có chỗ nào không giống.
Trong lòng bàn tay trái vẫn còn vết đao cắt, đang bắt đầu từ từ khép lại. Thụy Thụy vịn tường cẩn thận chậm rãi đi ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài rất chói khiến nàng phải dùng tay che lại, không khí tươi mát giống như được thấm ướt qua, tràn đầy hương thơm mát lạnh.
Thế giới tựa hồ rực rỡ hẳn lên .
Giọng vui mừng kinh ngạc của Đinh Quy theo gió đưa tới, "Thụy Thụy cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi!"
Thụy Thụy mê hoặc vò đầu, "Ta ngủ rất lâu sao?"
"Một tháng, làm chúng ta lo lắng muốn chết." Đinh Quy đến kiểm tra trán nàng xem có sốt không, "Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Thụy Thụy xoay xoay cổ, "Tất cả đều ổn."
Đinh Quy gật đầu cười ha hả, "Không dễ dàng a, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt."
Thụy Thụy tìm khắp nơi, "Thốc Ly đâu?"
Sắc mặt Đinh Quy lập tức tối sầm hơn nhiều, "Phòng bên cạnh."
Ở phòng bên cạnh làm gì? Bây giờ Thụy Thụy chỉ có thể bước từng bước ngắn như con chim cánh cụt, sau khi tiến vào thì thấy Thốc Ly đang nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, độ ấm thân thể cũng thấp hơn so với người thường rất nhiều.
Thụy Thụy gấp đến độ lòng nhanh chóng đau chết được, "Chàng ấy làm sao vậy?"
Đinh Quy diễn theo kịch bản mà nói với nàng, "Ngươi đừng vội nhất thiết đừng nóng vội, là như thế này, tôn thượng ở bên ngoài để đại phu trị bệnh cho ngươi, trị một tháng. Một tháng này tôn thượng không ngủ, cả ngày lẫn đêm đều chăm sóc ngươi, tinh lực sức khỏe cạn kiệt nghiêm trọng, cho nên ngã xuống, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tốt thôi."
Thì ra là như vậy. Thụy Thụy thoáng thả lỏng lòng, vẫn còn rất đau lòng, loại đau lòng này sâu tận xương tủy.
"Vì sao không nghỉ ngơi một chút? Ngốc chết." Thụy Thụy cẩn thận nằm xuống bên cạnh Thốc Ly, tựa vào trong lòng hắn.
"Thụy Thụy a." Đinh Quy lại gọi nàng, muốn nói lại thôi, "Đại phu dặn dò hiện tại sức khỏe của hai người các ngươi cũng không tốt, không nên ngủ chung, sẽ ảnh hưởng lẫn nhau."
Lời đại phu nói chính là mệnh lệnh, Thụy Thụy đứng lên, "Được, ban ngày ta sẽ qua chăm sóc cho chàng ấy, buổi tối sẽ về bên kia được không?"
Đinh Quy gật đầu đồng ý, "Chuyện này có thể."
Sức khỏe của Thụy Thụy khôi phục có vẻ rất nhanh, mười mấy ngày sau thì cơ bản giống như bình thường, nhưng Thốc Ly có chút không ổn, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Nàng lo lắng, cũng không chịu trở về phòng lớn bên cạnh nữa, Đinh Quy không lay chuyển được nàng, chỉ có để cho nàng ở cùng Thốc Ly.
"Thốc Ly, chàng mau tỉnh lại." Thụy Thụy ghé vào lỗ tai hắn cầu xin.
Nàng bóp tay hắn, uy hiếp, "Nếu chàng không tỉnh ta sẽ không cần chàng nữa."
"Sau này mọi chuyện ta đều nghe theo lời chàng." Cứng mềm đều làm cả nhưng đều vô dụng.
Cuối cùng Thụy Thụy không còn cách nào khác , "Nếu chàng vẫn chưa tỉnh lại ta từ đỉnh núi cao nhất bên cạnh mà nhảy xuống đó, ta nói thật."
Không biết câu nào có hiệu quả, nửa tháng sau rốt cục Thốc Ly đã tỉnh lại, Thụy Thụy khóc còn dữ dội hơn cả đứa nhỏ.
Thốc Ly tỉnh, Thụy Thụy rất vui mừng, Đinh Quy cũng vui vẻ nói không nên lời. Thốc Ly xoa đôi mắt thâm quầng của Thụy Thụy, "Như thế nào mà tiều tụy như vậy?"
Thụy Thụy chớp mạnh đôi mắt đen láy, làm cho hai mắt của mình trợn lên lớn nhất, "Chàng xem chàng xem." Tinh thần nàng tốt lắm nha.
Khóe môi Thốc Ly mở ra, cười rộ lên. Thụy Thụy vỗ lưng của hắn giúp hắn thở dễ hơn, "Chàng thật sự làm ta sợ muốn chết."
Thốc Ly cười nhạo nàng, "Nhưng ta bị nàng ầm ĩ đến chết." Khi hắn hôn mê mỗi ngày nàng lải nhải không ngừng, nhưng mà hắn thích nghe.
Thụy Thụy nghịch ngợm ghé vào ngực hắn đẩy đẩy, "Chàng còn bất tỉnh thì ta vẫn còn ầm ĩ bên tai chàng."
Đinh Quy lặng lẽ đóng cửa lại, để cho bọn họ cùng một chỗ. Sau đại nạn, nhất định bọn họ có rất nhiều lời muốn nói.
"Thốc Ly, sức khỏe của ta rốt cuộc làm sao mà không tốt?" Thụy Thụy rất khó hiểu.
Thốc Ly nhìn đỉnh đầu tóc của nàng, "Chỉ là có chút không ổn, bây giờ đã điều trị ổn rồi."
"Vì sao ta cảm thấy hình như rất nghiêm trọng?" Phải trị một tháng, còn làm cho Thốc Ly choáng váng mê lâu như vậy.
"Đó là bởi vì thuốc hơi khó tìm." Vẻ mặt Thốc Ly vẫn tái nhợt, "Gần đây cảm thấy thế nào?"
Thụy Thụy nâng hai cánh tay lên làm ra vẻ có cơ bắp, "Tốt lắm, cảm thấy còn có nhiều sức lực hơn trước kia."
Thốc Ly như trút được gánh nặng nhìn lên nóc giường. Tốt rồi, cuối cùng tất cả đã định, tai hoạ ngầm lớn nhất được tiêu trừ.
"Nói cho chàng biết, ta phát hiện một chuyện lạ." Thụy Thụy vui vẻ lắc lắc ngón tay còn quấn băng gạc, "Trước kia ta có một vết thương nho nhỏ đều có thể chảy máu đến nửa ngày, hai ngày trước trong phòng bếp khi ta nấu thuốc cho chàng không cẩn thận làm đứt ngón tay, máu đông lại rất nhanh, giống các sư huynh, hơn nữa cũng không đau lắm."
Ngón tay của nàng lại bị thương sao? Thốc Ly nhìn về hướng băng gạc trên tay nàng. May mắn là vết thương nhỏ, không đáng ngại. Thân thể của nàng cơ bản nay có thể đã giống như người thường.
Hắn còn chưa có sức lực, chỉ có thể nâng tay lên, Thụy Thụy tương ý hiểu rõ nên nằm xuống tiến vào trong lòng hắn. Lúc này ôm Thụy Thụy, Thốc Ly cảm thấy trước nay chưa từng cảm thấy bình yên và mỹ mãn như vậy.
Thụy Thụy chu miệng, "Thốc Ly, ta cảm thấy chàng có vẻ có rất nhiều chuyện giấu giếm ta."
"Nàng biết càng ít thì càng vui vẻ." Đây cũng là ý của câu nói người ngốc có cái phúc của người ngốc, người thông minh bình thường cũng không vui vẻ bằng, bởi vì suy nghĩ nhiều, nhìn thấy nhiều, theo đuổi nhiều thứ.
Thụy Thụy điểm ngực hắn, "Nhưng mà ta muốn biết, cái gì chàng cũng cố tình không cho ta biết."
Thốc Ly im lặng cười.
Thụy Thụy rất hùng tâm, "Giống như lần này, chàng cũng không nói trước cho ta biết, nếu ta biết nhất định sẽ bảo chàng ngủ nhiều chút sẽ không mệt thành như vậy. Tuy rằng ta không phải thông minh, nhưng ta cũng có thể giúp chàng làm chút việc." Nói xong ánh mắt liếc nhìn Thốc Ly.
Nàng là một thiếu hiệp cũng thừa nhận mình ngốc rồi, hắn lại không đồng ý cũng không hề suy nghĩ qua.
Thốc Ly cười rộ lên, "Được rồi, sau này có chuyện gì ta sẽ nói cho nàng biết." Cuộc sống là cuộc sống hai người, chuyện lớn hắn gánh, chuyện nhỏ giao cho nàng chơi.
"Được nha!" Đôi mắt của Thụy Thụy giống như một đôi trăng non.
Hai người ôm nhau nói rất nhiều chuyện, thẳng đến khi Thụy Thụy mệt ngủ phì phò. Thốc Ly kéo ngón tay bị thương của nàng qua, in lại một hôn.
...
Dưới sự chăm sóc của Thụy Thụy và Đinh Quy, sức khỏe của Thốc Ly từ từ có chuyển biến tốt, Thụy Thụy vô cùng vui mừng. Hơn nữa sau khi sức khỏe được điều trị tốt, nàng đã sống ở núi Thủy Ly, từ trên xuống dưới ở núi Thủy Ly đều biết bọn họ đã có một tôn chủ phu nhân đáng yêu rồi.
Chẳng qua có một số chuyện nàng ở trên núi cũng không có nghĩa là sẽ không xảy ra, bên ngoài vẫn ào ào vũ bão.
Buổi tối, Thốc Ly còn chưa trở về, Thụy Thụy chơi cờ một mình trong phòng, cây chổi nhỏ treo trên cổ tay vụt sáng rồi lại vụt sáng. Cây chổi bảo bối là vật báu có khả năng bay mà nàng mang từ Nga Sơn đến, bên nàng nhiều năm, nàng vẫn mang theo trên người.
Bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt trên vòng tay, nàng vội mở vòng tay ra, hóa thành một vòng tròn nhỏ, bên trong thế nhưng xuất hiện gương mặt của Minh Hư đạo trưởng chưởng môn Nga Sơn.
Phi hành pháp bảo của đệ tử Nga Sơn đều được tổ chức lễ rửa tội, thời khắc mấu chốt có thể triệu hồi bằng cách này. Minh Hư đạo trưởng thật sự không thể tiếp xúc với Thụy Thụy, chỉ có thể bắt buộc dùng phương pháp này.
Thụy Thụy sợ ngây người, mừng rỡ, "Sư phụ, sư phụ, con rất nhớ người." Nàng không có cha mẹ, sư phụ tựa như cha nàng.
Minh Hư đạo trưởng thở dài, sau đó thể hiện dáng vẻ nghiêm túc, "Thụy Thụy, yêu nghiệt nổi dậy, chính đạo gặp nạn, tất cả đệ tử Nga Sơn mạo hiểm sinh mệnh trảm yêu trừ ma, con vì tư tình nhi nữ mà bỏ mặc mọi người, con xứng đáng với sự dạy bảo của sư phụ và các vị trưởng lão sao? Mau trở về cho ta!"
Thụy Thụy do dự suy nghĩ, "Con..." Hình như là nàng sai rồi...
Dáng vẻ của Minh Hư đạo trưởng có vẻ đau lòng, "Lời nói của sư phụ cũng không nghe xong sao?"
"Không phải." Nàng muốn hỏi Thốc Ly trước.
"Con muốn đi hỏi con yêu thú kia?" Minh Hư đạo trưởng nhìn thấu ý nghĩ của nàng, giả vờ ho khan dữ dội, bên miệng còn có vết máu, "Con yêu thú kia không phải người tốt, lần trước vi sư đến núi Thủy Ly bị hắn làm cho trọng thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, con thân là đệ tử Nga Sơn có thể nào ở chung với loại người ác như vậy!"
Thụy Thụy lui ra phía sau vài bước, "Sẽ không, chàng đã đồng ý với con sẽ không thương tổn đệ tử Nga Sơn chúng ta dù chỉ một chút."
"Lời nói của yêu thú há có thể tin tưởng?" Thoạt nhìn Minh Hư đạo trưởng rất tức giận, "Hay là con cảm thấy sư phụ cố ý hại hắn?"
Chưởng môn Nga Sơn danh tiếng trong sạch, danh vọng khá cao trên giang hồ, càng là vinh quang của Nga Sơn, quả quyết sẽ không nói dối. Nhưng Thụy Thụy cũng tin Thốc Ly, chàng nói không thương tổn kẻ khác nhất định sẽ không làm vậy.
Nhìn dáng vẻ buồn bã của nàng, nét mặt của Minh Hư đạo trưởng có chút dịu xuống, "Thụy Thụy, mau trở về đi, gần đây trên giang hồ yêu nghiệt quật khởi, sư phụ cần sự giúp đỡ của con, cũng chỉ có con mới có thể cứu sư phụ và cứu vớt chính đạo."
"Sư phụ, người có ý gì?" Thụy Thụy nghe không hiểu hàm nghĩa trong câu nói cuối cùng của sư phụ.
Thật không khéo là lúc này Đinh Quy đã vọt vào, lấy đi cây chổi, đánh tan hình ảnh Minh Hư đạo trưởng, "Thối đạo sĩ." Ở ngoài phòng, hắn nghe Thụy Thụy gọi sư phụ liền phát hiện có chuyện không ổn, không nghĩ tới lại có trò này."Thụy Thụy ngươi đừng nghe ông ta."
Thụy Thụy đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ cho rõ ràng, trong lòng loạn thành một đám rối. Những ký ức của nàng đều bắt đầu ở Nga Sơn, sư phụ giống như người cha tốt đã chăm sóc nàng từ nhỏ. Cho dù có người ta nói nói ra nói vào, sư phụ vẫn không hề để ý mà vẫn yêu thương nàng. Ngoại trừ Thốc Ly, sư phụ và đại sư huynh là người nàng quan tâm nhất.
Nhưng nhìn thần sắc nghiêm nghị của người sư phụ vốn luôn yêu thương nuông chiều nàng như vậy cho thấy sư phụ đang trách nàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình giống như phạm phải lỗi lầm rất lớn. Trước kia ngay cả khi sư phụ giận nàng cũng không như vậy...
Hơn nữa sư phụ đang bị thương.
Đinh Quy đi ra ngoài, một lát sau Thốc Ly mới tiến vào phòng, tự ý ngồi vào một bên ghế, không nói gì. Thụy Thụy dịch bước đi qua, "Thốc Ly, ta..."
Thốc Ly nâng tách trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm trà, "Nàng cảm thấy là ta đả thương sư phụ của nàng sao?"
Thụy Thụy ngập ngừng, "Ta không biết..." Nàng tin tưởng Thốc Ly, cũng tin tưởng sư phụ, hai người đều là người nàng luôn tin tưởng, nàng không biết lựa chọn như thế nào.
Ngực Thốc Ly phập phồng, tay cầm tách trà càng bóp chặt, có chút tức giận, "Đến bây giờ nàng còn chưa tin ta?"
"Không phải không phải." Mặt Thụy Thụy nhăn lại, "Cả hai người, ta đều tin tưởng cả."
Thốc Ly cố gắng giằng lòng, "Vậy bây giờ nàng muốn như thế nào?"
"Sư phụ nói bên ngoài có yêu quái hoành hành, tất cả đệ tử Nga Sơn phải đi về nghe lệnh, lão nhân gia người cũng bị thương nặng..." giọng nói của Thụy Thụy càng lúc càng nhỏ.
Không đợi nàng nói xong, Thốc Ly buông tách, "Ta không đồng ý."
Thụy Thụy cố ý tươi cười lấy lòng, xuất ra đòn sát thủ, bước tới hôn hắn, muốn hôn cho hắn mềm lòng một ít, "Ta trở về một chút, cho ta về xem tình hình như thế nào được không?"
"Không được." Lần này ngay cả nụ hôn cũng không có hiệu quả đối với Thốc Ly.
Thụy Thụy nắm một ngón tay nhỏ giơ lên cho hắn nhìn, "Chỉ một chút thôi, sư phụ nói rất đúng, ta không thể không quan tâm đến Nga Sơn."
Thốc Ly lạnh lùng nhìn nàng, "Pháp lực của nàng mạnh bao nhiêu? Nàng trở về có thể làm gì?"
Thụy Thụy rũ mắt xuống, lông mi thật dài che giấu thần sắc trong ánh mắt, lúng ta lúng túng, "Ta phải đi về..."
Thấy không lay chuyển được nàng, Thốc Ly rất dứt khoát, "Được rồi, nàng chỉ có thể lựa chọn một, ở lại chỗ này hoặc là về Nga Sơn."
Thụy Thụy lập tức không thể nói gì nữa.
Trăng sáng gió mát, lúc nửa đêm, Thụy Thụy lăn qua lộn lại ngủ không được, trong cái đầu đơn giản đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, có lời dạy bảo của sư phụ, lời dạy bảo của đại sư huynh, dạy bảo của trưởng lão. Nàng đã thấm nhuần những lời dạy ở Nga Sơn, trước đây cũng không cảm thấy gì, sau khi bị sư phụ mắng nhất thời cảm thấy mình thật sự thực rất có lỗi với Nga Sơn.
Yêu nghiệt nổi dậy, chính đạo gặp nạn, tất cả đệ tử Nga Sơn đều đang đợi lệnh...
Lặng lẽ đứng lên, Thụy Thụy nương theo ánh trăng lờ mờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú, nhỏ giọng nói: "Ta phải đi một thời gian, rất nhanh sẽ trở lại, chàng nhất thiết đừng tức giận ." Sau khi trở về nàng sẽ dỗ dành hắn thật tốt.
Thu gom một bọc nhỏ Thụy Thụy mở cửa ra, lại không đi ngay mà chạy về bên giường hôn Thốc Ly một cái, "Đừng giận nha."
Vừa đi vừa quay đầu, Thụy Thụy đi một lúc lâu mới ra khỏi Thủy Ly Điện. Nàng vừa rời khỏi, trên giường, Thốc Ly liền mở to mắt. Nhìn nét mặt tựa hồ cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn sớm hiểu rõ chuyện ẩn chứa trong nội tâm của tiểu bổn này khiến cho nàng lựa chọn bỏ đi.
Cũng có thể nói cách khác, Tần Nguyên thần nữ là mẹ của vạn thủy, bất luận hoàn cảnh sau khi hiện thế như thế nào thì tính cách cũng rất đơn thuần, ở nơi sâu nhất trong lòng nàng vĩnh viễn tồn tại chữ "nghĩa".
Đinh Quy gõ cửa bước vào, nhíu mày, "Đi rồi?"
Thốc Ly ngồi dậy, "Không có cách nào."
Đinh Quy khuyên nhủ, "Thôi đi, người đã ngăn chặn tất cả mọi nguy hiểm cho nàng ấy, lần này tùy nàng ấy đi, có một số việc cuối cùng nàng ấy cũng nên tự mình đối mặt."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Lần này không cho nàng đi, nàng sẽ ầm ĩ tranh cãi với hắn cả đời.
Ánh mắt hướng về ánh trăng ngoài cửa sổ, Thốc Ly hít sâu. Hắn chỉ đau lòng cho nàng.
Thụy Thụy đứng trên Truy Hỏa Lưu Tinh vội vàng về Nga Sơn, nhưng nàng không biết đường, rẽ phải rẽ trái đến chạng vạng ngày thứ hai mới vừa tới địa giới của Nga Sơn. Vừa đến liền nghe thấy rất nhiều người đang thảo luận về chuyện yêu ma lần này, xem ra tình thế vô cùng nguy cấp. Thụy Thụy nắm chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dâng cao ngung ngút. Mặc dù pháp lực nàng rất yếu, nàng cũng muốn cùng sư phụ và đại sư huynh giúp một phần lực. Đệ tử Nga Sơn, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, thề phải trảm yêu trừ ma.
Nàng mới xuất hiện, đệ tử thủ hộ Nga Sơn liền biết được tin tức, trước tiên báo cáo chưởng môn sư phụ cùng các trưởng lão, "Tiểu sư đệ Thụy Thụy đã trở về!" "Tiểu sư đệ Thụy Thụy đã trở về!"
Giọng báo cáo vang dội, một tràng vang lên lại nối tiếp một tràng, tình cảnh này có chút đồ sộ, Thụy Thụy bị dọa, đôi mắt cũng lé luôn, "Oa!"
Từ khi nào mà nàng trở nên quan trọng như vậy ?
Ánh trời chiều bao trong một biển mây sắc vàng đang từ từ xuống núi, dưới ánh chiều, đệ tử Nga Sơn xếp hàng thành chữ ‘nhất’, từ chân núi đến đạo quan trên đỉnh núi, Minh Hư đạo trưởng chưởng môn Nga Sơn cùng vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng tự mình ra bên ngoài đạo quan Nga Sơn nghênh đón, toàn bộ đều cúi người, khí thế vô cùng uy nghiêm trang trọng, trận thế này chỉ có ở ba trăm năm trước khi tiên tôn thiên giới xuống Nga Sơn thì mới thấy qua.
Thụy Thụy gãi đầu như thế nào cũng không nghĩ ra, chậm rãi đi lên, chào hỏi một đám sư huynh, "Chào Thanh Á sư huynh, Thanh Lực sư huynh, Thanh Khuê sư huynh..."
Có lẽ hôm nay sẽ có tiên tôn đến? Đây là cảm giác đầu tiên của Thụy Thụy. Nhưng mà nàng đi lên như vậy cũng rất đúng lúc, nàng coi như nghênh đón nàng , ha ha.
Thật vất vả mới đi đến đỉnh, Thụy Thụy cười chạy tới ôm lấy cánh tay Minh Hư đạo trưởng, "Sư phụ, con đã trở về, sức khỏe của người có tốt hơn chút nào hay không?"
Nếp nhăn che kín cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của Minh Hư đạo trưởng, vỗ vỗ tay nàng, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Sau đó là đại sư huynh Thụy Thụy thích nhất ở Nga Sơn, Thụy Thụy nhào vào trong lòng hắn, "Đại sư huynh."
Trang Thanh Thần ôm lấy nàng, trên mặt cũng không vui mừng.
Ngoại trừ các sư huynh đệ, Thụy Thụy còn phát hiện giang hồ hào kiệt các lộ đều tề tụ ở Nga Sơn thương thảo đại sự, nhưng mà nàng cảm thấy nàng ở Nga Sơn chỉ là một người có thận phận nhỏ bé không hề có ích gì, cho nên vẫn kề cận Trang Thanh Thần, nhưng đại sư huynh vẫn không cười.
"Đại sư huynh?"
Giọng nói của Trang Thanh Thần có chút lạnh lùng tức giận, "Không phải đã bảo muội đừng trở về sao?"
Thụy Thụy vô tội không hiểu, đứng sững ngây ngốc, "Sư phụ bảo muội nhất định phải trở về."
"Vậy Thốc Ly đâu? Hắn cứ để cho muội trở về như vậy?"
Giọng điệu của đại sư huynh không tốt, giọng Thụy Thụy cũng nhỏ lại, "Muội lén trốn về."
Trang Thanh Thần bất đắc dĩ thở dài, cũng nhanh chóng bị các trưởng lão gọi đi. Thụy Thụy xoay người, vô tình phát hiện có người quen đang vẫy tay về hướng nàng, nàng vui mừng chạy tới, "Trịnh đại ca, huynh cũng đến đây?"
Người nọ là Trịnh Dục Sinh. Một thời gian không thấy hắn tựa hồ có bản chất anh hùng hơn trước một chút, có lẽ là nhờ vào cây trường mâu lấy từ chỗ Thốc Ly nên có vẻ có khí thế hơn.
Hai người lui đến một góc mà kề tai nói nhỏ, Thụy Thụy hỏi hắn: "Trịnh đại ca, huynh có biết lần này là yêu nghiệt gì không?"
"Đương nhiên biết." Trịnh Dục Sinh làm ra vẻ khó đoán, "Nói đến thì cũng xem như hắn có quen biết với chúng ta khá lâu."
"A?"
Thì ra, hai ba tháng gần đây nhân gian nổi lên một yêu nghiệt, không hình không bóng chưa từng người nào có thể thấy được, nhưng năng lượng tàn ác lại vô cùng lớn mạnh. Yêu nghiệt này chính là quái vật vô hình dùng hoa hút máu mà lúc ấy tại Nghiệp thành Thụy Thụy đã từng gặp qua. Sau khi quái vật kia bị Thốc Ly làm cho bị thương nặng thì mai danh ẩn tích, nay quay trở lại, pháp lực kinh người, ngay cả tiên giới cũng không thể đối phó. Đây là một kiếp số của chính đạo.
Thụy Thụy chợt hiểu ra, "Thì ra là hắn." Nàng và yêu nghiệt kia đã từng chạm mặt nhau, quả thật thực dọa người.
Trịnh Dục Sinh đẩy đẩy tay nàng, "Nhưng mà rất kỳ quái, sư phụ của muội cùng mấy vị trưởng lão tựa hồ không hứng thú lắm với kế hoạch tru tà của mọi người, bọn họ vẫn muốn tìm muội trở về. Chẳng lẽ thần lực của muội có thể giúp đỡ mọi chuyện?"
Thụy Thụy ôm đầu gối, "Bây giờ muội không có thần lực ."
Trịnh Dục Sinh ngẩn ra, "Làm sao có thể?" Lại nhìn xung quanh, "Con yêu thú kia đâu? Bọn muội không phải như hình với bóng sao?"
Nhắc tới Thốc Ly, Thụy Thụy lập tức ủ rũ, cằm gác lên đầu gối, bất động.
Trịnh Dục Sinh nháy nháy mắt, "Có phải cãi nhau hay không?"
Thụy Thụy ôm lấy đầu, giống như con rùa đen thụt cổ. Bây giờ Thốc Ly nhất định rất tức giận rất tức giận...
Nàng vàTrịnh Dục Sinh nói về chuyện xảy ra sau khi bọn họ tách ra, Thanh Tín sư huynh chạy tới truyền lời: "Thụy Thụy, sư phụ gọi đệ đến."
"Gọi đệ?" Thụy Thụy chỉ vào mũi mình, "Thảm, sắp bị đánh đòn rồi."
Trịnh Dục Sinh pha trò, "Tự cầu nhiều phúc đi."
Lòng không yên đi về hướng tẩm cư của sư phụ, Thụy Thụy nhanh chóng lưu loát nghĩ ra vài phương pháp đối phó, cuối cùng tập trung một chiêu duy nhất: làm một ma vương ỷ lại giống như trước đây. Trước đây mỗi lần đều rất có hiệu quả.
Khi bước vào, Minh Hư đạo trưởng đang nhắm mắt ngồi xếp bằng. Thụy Thụy khom lưng rón ra rón rén đi qua, kéo kéo râu dài của ông, "Sư phụ."
Minh Hư đạo trưởng mở mắt ra, nhưng không có ý muốn đánh vào mông nàng, mà nở nụ cười từ ái, "Thụy Thụy, đến đây, ngồi xuống."
Thụy Thụy nghe lời ngồi xếp bằng, tựa vào vai sư phụ làm nũng, "Sư phụ người đừng tức giận, con cảm thấy rất chán cho nên mới chạy ra ngoài chơi, Thụy Thụy biết sai rồi."
"Sư phụ không tức giận." Minh Hư đạo trưởng cười ôn hòa, “Lần này đi chơi vui vẻ không?”
Nhắc tới đây Thụy Thụy đặc biệt hưng phấn, "Rất vui vẻ, con có thể đi chơi nhiều nơi, ăn được nhiều món ngon." Còn quen biết vài người bạn tốt, đặc biệt là Thốc Ly.
"Chơi vui vẻ là tốt rồi." Minh Hư đạo trưởng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng, "Thụy Thụy à, nếu có một ngày con phát hiện sư phụ lừa dối con, con có không trách sư phụ không?"
Sư phụ rất quái lạ, lời nói cũng rất giống đại sư huynh nói hôm trước, Thụy Thụy nghĩ chắc hẳn là vì chuyện giấu diếm thân phận nữ nhi của nàng để giúp nàng tránh kẻ thù, mím môi cười ngây ngô, "Sư phụ làm cái gì cũng là đều muốn tốt cho con."
"Ha ha." Minh Hư đạo trưởng cười đến có chút gượng ép, nét mặt già nua tựa hồ còn già đi thêm mấy tuổi.
Chẳng những không có bị sư phụ đánh đòn, thầy trò gặp mặt còn dị thường ấm áp, Thụy Thụy nhảy vui vẻ giống như khỉ con mà chạy về phòng của mình. Rất lâu đã không trở về, nàng cũng rất nhớ nơi này, lấy tất cả đồ chơi ra đặt trên bàn để chơi, vừa chơi vừa cười. Thụy Thụy liên tiếp mở được một cái Cửu Liên Hoàn, đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay, "Oa ha ha ha, thì ra sau khi ta đi ra ngoài một chuyến lúc về thì trở nên thông minh như vậy."
Nhưng là nghĩ đến Thốc Ly lúc này có thể đang tức giận ở Thủy Ly Điện, nàng cũng không có tâm trạng chơi đùa, dẫu môi ôm đầu nằm úp sấp trên bàn.
Thanh Tín sư huynh mang một cái khay tiến vào, "Thụy Thụy, đây là canh bổ sư phụ bảo phòng bếp cố ý làm riêng cho đệ, bảo đệ uống nhanh khi canh còn nóng."
Oa, Thụy Thụy xúc động, "Sư phụ đối xử với đệ thật tốt!" Múc một thìa canh, "Thơm quá."
Vừa đưa đến bên miệng, cửa bị mở ra, Trang Thanh Thần vọt vào, thần sắc có chút bối rối, "Không được uống!"
Ờ? Tay cầm thìa canh của Thụy Thụy dừng lại, miệng còn đang ở mép thìa canh. Trang Thanh Thần lại đấy đoạt lấy cái thìa của nàng, cầm cổ tay mảnh khảnh nàng, "Đi với đại sư huynh, đừng nói gì hết."
Thụy Thụy không biết đã xảy ra chuyện gì, "Muội vừa trở về, đi làm gì?"
"Chuyện gì muội cũng đừng quan tâm, chỉ đi cùng đại sư huynh thôi." Hắn muốn dẫn nàng rời khỏi đây.
Thụy Thụy buồn bực theo đại sư huynh trốn đông trốn tây, cuối cùng vòng đến một căn viện bỏ hoang trong hậu hoa viên. Trong viện có một cây cổ thụ, không biết Trang Thanh Thần ấn vào cái gì, cổ thụ lại dời vị trí. Dưới cây cổ thụ rõ ràng là một con đường bí mật.
Thụy Thụy há hốc miệng, trong thời khắc nàng giật mình kinh ngạc, Trang Thanh Thần đã kéo nàng vào mật đạo, nàng vừa đi vừa nghiêng mặt hỏi: "Đại sư huynh, chúng ta đang chơi trò gì vậy?"
Trang Thanh Thần không hé răng. Cả đêm trong lòng không yên, cuối cùng hắn quyết định làm chuyện phản nghịch sư tôn. Thì ra thực hiện quyết định như vậy chỉ cần trong nháy mắt, thông thường trong nháy mắt đó người ta mới hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất đối với mình.
Trong mật đạo rất tối, Thụy Thụy bước nhanh theo đại sư huynh, đột nhiên xung quanh tỏa lên ánh sáng, sáng rõ như ban ngày. Bọn họ bị một đám người bao vây quanh, đứng đầu đúng là Minh Hư đạo trưởng, còn có vài vị tinh quân của thiên giới.
Minh Hư đạo trưởng tức giận quát to: "Thanh Thần, con có biết là con đang làm gì không?"
Trang Thanh Thần che chở Thụy Thụy ở phía sau mình, "Sư phụ, thả muội ấy."
Minh Hư đạo trưởng tay cầm phất trần, "Những gì vi sư dạy bảo con trước kia con đều đã quên sao?"
"Đồ nhi không quên." Trang Thanh Thần cười khổ, "Nhưng trảm yêu trừ ma, bảo gia vệ nghiệp là chuyện của nam nhân chúng ta, vì sao phải bắt một cái tiểu cô nương gánh vác?"
Minh Hư đạo trưởng nhìn về nơi khác, "Con bé không phải người thường, đây là số mệnh của con bé."
Trang Thanh Thần tức giận, "Số mệnh cái gì? Chuyện đó bất quá chỉ là truyền thuyết mà thôi, cũng không nhất định là thật, bây giờ lại muốn dùng sinh mệnh của muội ấy ra đánh cược, sư phụ người nhẫn tâm sao? Muội ấy là Thụy Thụy mà chúng ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, một khi dùng làm vật tế muội ấy sẽ vĩnh viễn không thể chuyển thế luân hồi."
Thụy Thụy nghe vậy thì hoàn toàn hồ đồ, cảm thấy giống như đang nói về mình, "Hai người đừng cãi nhau."
Đạo Hành tinh quân bước từng bước một về phía trước, nhìn chằm chằm Trang Thanh Thần, "Nàng ấy không giống con người, chúng ta bồi dưỡng nàng ấy mấy ngàn năm vì ngày hôm nay, đây là vì bảo vệ chính đạo của nhân gian và tiên giới."
Trang Thanh Thần nắm chặt cổ tay Thụy Thụy, "Làm cho muội ấy chịu đau đớn mấy ngàn năm trưởng thành, cuối cùng lại làm cho muội ấy lặng lẽ trở thành vật tế mà chịu chết, lẽ nào đây là cái được gọi là đạo làm người? Tinh quân, ngài không cảm thấy rất buồn cười sao?" Bát canh bổ kia có thể là thuốc mê làm cho Thụy Thụy hôn mê, bọn họ sợ Thụy Thụy vẫn còn muốn chung sống với yêu thú nên không muốn tự động trở thành vật tế, cho nên dùng phương pháp này làm nàng hôn mê để âm thầm tiến hành.
Minh Hư đạo trưởng nhìn hắn mà nhíu mày, "Làm càn! Không thể nói như thế với tinh quân!"
Ngược lại Đạo Hành tinh quân cũng không giận, chỉ rất kiên định, "Bảo vệ chính đạo là chức trách của chúng ta, ta nghĩ nàng ấy cũng nhất định đồng ý."
Trang Thanh Thần mỉm cười, thực bất đắc dĩ, "Thanh Thần từng nghe qua lời dạy bảo của tinh quân, rằng trong ba ngàn năm nay thế gian chưa từng mưa thuận gió hoà, không khí từ từ trầm mê, nhiều sinh vật liên tiếp tuyệt chủng, ngay cả tiên giới chưởng quản mưa gió cũng không có cách nào khống chế nổi. Ngài nói đây là vì yêu nghiệt gây ra, bảo chúng ta phải bảo vệ chính đạo nhiều hơn, nhưng mà mấy vị tinh quân có nghĩ tới đây là bởi vì các vị đang giam cầm Tần Nguyên thần nữ, làm trái ý trời?"
Đạo Hành tinh quân sửng sốt, "Không thể nào."
Trang Thanh Thần nhìn về phía Thụy Thụy, Thụy Thụy trốn ở phía sau hắn.
"Tần Nguyên thần nữ là mẹ của vạn thủy, nguồn gốc của vạn vật, thiên thiên vạn vạn năm qua đều ở mỗi khắp ngõ ngách bảo vệ thiên địa, các ngươi dùng phương pháp giam cầm nàng tại Đông Hải, đương nhiên trời đất không hưng thịnh, sinh vật bị diệt vong. Nếu mà hủy nàng, dùng nàng làm vật tế, thiên địa vạn vật mất đi ngọn nguồn, trong nháy mắt sẽ là cảnh sông cạn đá mòn thiên địa khô cạn, thế gian sẽ khô cạn nước mà diệt vong." Nói cách khác thời khắc mà nàng được dùng để làm vật tế cũng là thời khắc lục giới bị hủy diệt, Trang Thanh Thần cười đến có chút mỉa mai, "Đạo lý này yêu thú hiểu, tiên tôn các vị vì sao không hiểu?"
Thụy Thụy ôm cánh tay của Trang Thanh Thần, ngơ ngác nhìn mặt đất dưới chân.
Sau một lúc lâu ngẩn ngơ, Đạo Hành tinh quân lại khôi phục sự kiên trì, "Nhưng ngươi cũng biết hai tháng gần đây thế gian đã bình yên, mọi sự vạn vật đều phồn thịnh, có trật tự, nói cách khác Tần Nguyên thần nữ đã trưởng thành, thời cơ tế vật đã chín muồi."
Trang Thanh Thần nhất thời ngậm miệng không cách nào tranh cãi lại. Đừng nói các tinh quân, ngay cả chính hắn cũng hiểu được hai tháng nay bầu trời trong sáng hơn nhiều, mà cây cổ thụ trên Nga Sơn héo rũ đã lâu bỗng nhiên đâm chồi nảy lá lần nữa, tựa hồ tất cả đều hồi sinh.
Minh Hư đạo trưởng trách mắng: "Thanh Thần con không được phép làm càn nữa."
"Sư phụ!" Trang Thanh Thần cúi đầu, đã mất lực xoay chuyển thế cục.
Ánh mắt Đạo Hành tinh quân sáng ngời, "Tế lễ ngay mai cử hành đúng hạn định."
...
Thụy Thụy ngồi một mình ở trong phòng, đùa nghịch Truy Hỏa Lưu Tinh. Bây giờ Thốc Ly đang làm gì? Hắn nhất định không biết nàng xảy ra chuyện ở đây. Bệnh tình của hắn có tốt hơn chưa? Nàng thật sự rất nhớ hắn...
Có người gõ cửa, người đầu tiên vào là người mà từ trước đến nay đối nghịch với nàng, thích chỉnh nàng nhất, Thanh Mộc sư huynh. Thanh Mộc yên lặng tiến vào dán sát vào cửa, "Tiểu sư đệ... Tiểu sư muội."
Thụy Thụy cúi đầu kêu một tiếng: "Thanh Mộc sư huynh."
Thanh Mộc từ phía sau lấy ra một cây cung nỏ cỡ trung đầy uy danh, "Đây là thứ muội thích nhất, ta tặng cho muội."
Đó là thứ mà lúc trước nàng rất muốn có được, "Không cần, cho muội thì muội cũng không có dùng làm gì, sư huynh, huynh mang về đi."
"Muội cầm đi, sư huynh tặng cho muội."
Thụy Thụy nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé chạm vào cây cung, "Cám ơn sư huynh."
Thanh Mộc quệt mũi, tiến lên ôm nàng.
Người thứ hai vào là chưởng quản phòng bếp, Thanh Khuê sư huynh, hắn mang đến món điểm tâm và thức ăn mà trước kia Thụy Thụy thích nhất... có lẽ ai cũng biết chuyện này, tất cả sư huynh đều vội tới tiễn đưa nàng, mỗi lần đến đều rơi lệ. Trịnh Dục Sinh chạy vào ôm nàng đau khổ không thôi, chết cũng không chịu buông ra tay, cuối cùng ngất xỉu bị người ta kéo ra ngoài.
Thụy Thụy lau khô nước mắt, bảo bản thân mình đừng khóc. Vừa rồi sư phụ cùng vài vị trưởng lão gọi nàng đi nói chuyện, nói hết tất cả mọi chuyện cho nàng nghe, hơn nữa quỳ gối trước mặt nàng cầu xin nàng đồng ý. Con yêu quái không hình không bóng kia chính là ác khí nhân gian tụ thành, cũng chính là khí âm u nhất ác độc nhất, bây giờ chưa có hình người, nhưng một khi trưởng thành thì không vật gì có thể khắc chế được.
Bọn họ nói nàng là vật tinh thuần nhất, chỉ có thứ tinh thuần nhất mới có thể khắc chế thứ u ám nhất. Nàng là người duy nhất có thể cứu thế gian. Thụy Thụy không rõ mình như thế nào mà bỗng nhiên một đêm biến thành người là quan trọng nhất, nhưng mà nàng mơ hồ hiểu được: nàng là thần nữ gì đó, ngày mai sẽ bị đưa đi tế, cũng chính là chết.
Sư phụ và đại sư huynh dạy nàng từ nhỏ, đệ tử Nga Sơn vì bảo vệ chính đạo không thể thoái thác, hy sinh sinh mệnh là chuyện thường, đây là trách nhiệm của bọn họ. Nàng biết, cho nên cuối cùng nàng đồng ý .
Ngọn đèn trong phòng Minh Hư đạo trưởng sáng suốt một đêm, ông ta đang vì chuyện ông ta lừa gạt Thụy Thụy hơn mười năm còn đẩy nàng vào con đường cùng mà rơi lệ. Ngọn đèn trong phòng của Trang Thanh Thần cùng sáng suốt đêm, suốt một đêm dài không ngủ. Bọn họ đều đang sám hối. Thụy Thụy xếp hai con chuồn chuồn giấy đặt ở trước cửa phòng của bọn họ. Đây là cách chơi trước đây của bọn họ, chuồn chuồn giấy đại biểu cho ý nghĩa không tức giận, tha thứ, bọn họ vẫn là bạn tốt. Cho dù sư phụ và đại sư huynh lừa nàng, bọn họ vẫn là người thân của nàng.
Người lúc này Thụy Thụy nhớ nhất là Thốc Ly. Bệnh của hắn khỏi hẳn hay chưa, không biết bây giờ thế nào rồi. Nàng hứa sẽ nhanh chóng trở về dỗ hắn, bây giờ thì không thể làm được rồi. Với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng viết rất nhiều phong thư nhưng đều bị nàng xé hết, nàng không biết viết cái gì, cũng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả hết những suy nghĩ và tình cảm của mình, cuối cùng vẽ một đôi môi trên Truy Hỏa Lưu Tinh: ý là “nụ hôn”.
Truy Hỏa Lưu Tinh cũng được nàng đặt ở cửa phòng của Trang Thanh Thần, lưu lại một tờ giấy nhờ hắn chuyển giao cho Thốc Ly.
Nàng rất nhớ, rất nhớ Thốc Ly...
...
Sáng sớm hôm sau, Thụy Thụy thay phục sức đặc biệt của Tần Nguyên nữ thần. Thắt lưng cao, váy áo dài thuần trắng cao quý thanh lịch, tầng tầng làn váy tựa như khói nhẹ vòng quanh mây trắng, cổ áo may nhiều tầng bèo rũ làm tăng thêm nét thanh nhã mộc mạc, mi tâm điểm một chấm màu vàng nhạt, tạo nên một chút cao nhã đoan trang. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mặc nữ trang của Thụy Thụy, các sư huynh kinh động ngây người, chỉ là không ai nhẫn tâm nhìn lâu, tất cả đều yên lặng cúi đầu.
Phía đông Nga Sơn là nơi thánh địa linh khí nhất, làm nơi tế lễ. Nghi thức do vài vị tinh quân chủ trì, không khí lành lạnh nghiêm trang. Linh khí tụ tập nhiều nhất ở một cái hồ nhỏ, nước hồ chậm rãi lưu động, mang theo làn sương mù mỏng manh. Trong hồ có xương cốt của rồng, vài phần còn sót lại.
Trong đám người bắt đầu có tiếng nức nở. Tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất, hoạt bát nhất phải đi rồi, nên có người nhịn không được mà rơi lệ.
Đạo Hành tinh quân giương cao giọng, "Mời thần nữ quy vị."
Thụy Thụy ngẩng đầu nhìn về hướng sư phụ và đại sư huynh lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẫy tay, "Thụy Thụy đi rồi." Lúc vẫy tay, lòng bàn tay trái một chữ "Thốc", lòng bàn tay phải một chữ "Ly" hiện lên rõ ràng trước mắt.
Minh Hư đạo trưởng và Trang Thanh Thần không mở mắt.
Thụy Thụy kéo làn váy bước vào trong hồ, chỉ là đứng còn chưa vững đã bị bắn ra.
/20
|