Thủy Tiên Có Gai
Chương 13 - Cô Lại Như Con Chim Nhỏ Nép Vào Người Tôi Làm Nũng, Nhìn Cái Dáng Vẽ Hiện Giờ Xem Có Ra
/61
|
“Lạc Phù, nhìn xem cô út đã hướng tới ngươi thành tâm như vậy, ngươi đừng rời đi được không? Lạc Phù…” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù có hơi buông lỏng liền tranh thủ không ngừng cố gắng tiếp tục làm nũng chẳng lẽ không có biện pháp, nàng trừ bỏ chiêu này thì Trầm Vĩnh Lan thật ra lại rất thiếu các chiêu trò. Nàng ngoài việc dụ dỗ người khác hơn người, thì cũng không có bạn bè cùng giới trãi qua giao hữu, nàng nhiều nhất chính là tình nhân, nàng ở với tình nhân thì giỏi nhất chính là dùng chiêu làm nũng này. Nàng là người cá tính kiêu ngạo, thật ra chiêu làm nũng này nàng cũng không phải là dùng thường xuyên, như vậy có thể chứng minh được nàng đối với Trầm Lạc Phù là hy sinh lớn đến cở nào rồi, Trầm Lạc Phù còn liền không lĩnh tình mà nhìn thấy được sao?
Trầm Lạc Phù phát hiện Trầm Vĩnh Lan vẫn dán lấy thân thể mình mà cọ xát mình, nàng muốn rút tay mình khỏi tay Trầm Vĩnh Lan nhưng vẫn bị Trầm Vĩnh Lan nắm chặt ở trong lòng bàn tay, xem ra Trầm Vĩnh Lan rất có nhiệt tình không phải ai cũng đều có thể hưởng thụ được cảm giác rất tốt này, ít nhất là da gà của Trầm Lạc Phù không những không tiêu đi bớt mà lại càng thêm nổi bật hơn. Trầm Vĩnh Lan cô có thể ra dáng một chút trưởng bối có được không? Ít nhất cũng phải xem lại bộ dáng của cô đi, bộ dáng so với tôi cao lớn hơn, trưởng thành sớm hơn tôi, cô lại như con chim nhỏ nép vào người tôi làm nũng, nhìn cái dáng vẽ hiện giờ xem có ra gì không?
“Lạc Phù~~ Lạc Phù~~~” Trầm Vĩnh Lan dùng đà âm như vậy gọi tên Trầm Lạc Phù, tuy rằng Trầm Vĩnh Lan cũng bị chính âm thanh ghê tởm của mình làm cho phát ói nhưng nàng trong lòng âm thầm mắng Trầm Lạc Phù thật nhiều lần. Tiểu xử nữ, cô không cần phải khó khăn như vậy có được không? Một cái hôn thôi mà, lão nương hy sinh đủ lớn như vậy cô còn không thấy khá hơn sao? Lão nương cũng muốn phát hỏa lên đây, cô đã bao giờ chứng kiến thấy lão nương đây đối với ai mà ăn nói nhỏ nhẹ như thế chưa hả?
Trầm Lạc Phù cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới tên của mình có thể bị kêu đến muốn buồn nôn như vậy, làm cho nàng cảm thấy được nàng hiện tai mơ hồ ngứa ngấy khó chịu, được rồi, hôm nay nếu là không đáp ứng Trầm Vĩnh Lan phỏng chừng Trầm Vĩnh Lan sẽ không biết giới hạn mà khiến nàng buồn nôn chết đi mất.
“Tôi tiếp tục ở đây cũng được, nhưng tôi hy vọng chuyện đêm nay sễ không bao giờ xảy ra nữa”. Trầm Lạc Phù rốt cuộc vẫn là buông lỏng, nàng ngẫm lại nếu đột nhiên rời đi cũng không biết phải ở đâu cho tốt, tuy đinh ninh rằng chị họ đều hy vọng nàng có thể qua ở chung, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn giữ cử chỉ rất khách sáo, cảm thấy như vậy sẽ gây phiền phức đến cho người khác thì sẽ không tốt. Chỉ hy vọng Trầm Vĩnh Lan có thể nói được là làm được, không phải phát sinh chuyện quá trớn như vậy nữa.
“Tự nhiên sẽ không có lần sau!” Trầm Vĩnh Lan liền vội vàng hồi đáp, nàng không phải là nhất thời cao hứng làm trò đùa ác ý sao, cũng không phải là thực sự coi trọng tiểu xữ nữ phiền toái đi, Trầm Vĩnh Lan trong lòng thầm nghĩ liền hừ lạnh.
“Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, không quấy rầy cô út” Trầm Lạc Phù rốt cuộc cũng có thể từ bàn tay Trầm Vĩnh Lan rút tay của mình về, tuy nhiên lại bị Trầm Vĩnh Lan một lần nữa nắm lấy.
“Từ từ đã.. đợi một chút, nếu cô đã không dự định rời đi thì có phải hay không nên giúp tôi xử lý một chút vết thương trên mặt?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù khuôn mặt kia đã khôi phục lại với bộ dạng nhu thuận lễ phép như bình thường liền được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi, phải hiểu được chính mình cho tới bây giờ chưa từng bị ai tát tay, không biết như thế nào mà xử lý thương tích, hơn nữa trong suy nghĩ là Trầm Lạc Phù đánh người, không phải cũng nên chịu trách nhiệm hay sao? Trầm Vĩnh Lan vô liêm sỉ nghĩ đến.
Trầm Lạc Phù sắc mặc hơi cương lên một chút, nàng đột nhiên cảm thấy lưu lại nơi này có chút hối hận, nàng thiệt tình cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đã muốn vượt qua giới hạn của người bình thường, thiệt tình là mặt quá dày a, Trầm Vĩnh Lan hay vẫn cảm thấy bản thân mình bị một cái tát như vậy là không đúng sao? Trầm Lạc Phù lúc này cũng không hề hối hận vì đã cho nàng một cái tát, hơn nữa một chút cũng không hề muốn ở trên mặt Trầm Vĩnh Lan mà xử lý vết thương cho nàng, nàng còn ước gì Trầm VĨnh Lan đóa hoa thủy tinh này cực kỳ yêu quý vẽ bề ngoài của bản thân mình sẽ bị hủy hoại dung nhan thêm một lần nữa.
“Mặt thực sự rất đau, người ta thấy rất nhớ… chị dâu, chị dâu nếu là ở đây nhất định sẽ giúp tôi chữa trị…” Trầm Vĩnh Lan một bên kể khổ, một bên đem mẹ Trầm Lạc Phù là An Tâm Tuệ bàn ra. An Tâm Tuệ quả thật rất yêu thương Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù sở dĩ có thể bị Trầm Vĩnh Lan ức hiếp hơn hai mươi lăm năm không phản kháng đều bởi vì An Tâm Tuệ từ nhỏ luôn luôn để Trầm Lạc Phù nhu thuận với Trầm Vĩnh Lan. Không có biện pháp, ai bảo từ nhỏ Trầm Lạc Phù đã rất hiểu chuyện, còn Trầm Vĩnh Lan từ bé đã liền bá đạo, ngây thơ như không hiểu chuyện gì, cho rằng là vì thế hệ sau có có thể chung sống hòa bình nên các trưởng bối sẽ có khuynh hướng để cho trẻ con lúc nhỏ lễ nghi với trưởng bối không vì thế mà không hiểu chuyện. Chính là ứng với câu nói kia, Trầm Vĩnh Lan đã từng tranh giành kẹo của Trầm Lạc Phù khi còn nhỏ, ít nhất Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ đã từ trong tay Trầm Lạc Phù đoạt đi không ít đồ vật này nọ. Tuy năm tuổi đã có cháu gái, ngẫm lại cô cô còn nhỏ đáng lẽ phải mất thể diện, điều đó đương nhiên, nhưng Trầm Vĩnh Lan vẫn không phải thuộc loại tự giác có suy nghĩ mà cảm thấy mất sỷ diện. Bị Trầm Lạc Phù dung túng lại thành thối quen, nàng còn nảy sinh ra đây là lẽ hiển nhiên. Cho nên kẻ xấu có đôi khi đều được dung túng mà thành… Trầm Vĩnh Lan chính là bị An Tâm Tuệ và Trầm Lạc Phù dung túng mới trở nên như vậy!
“Tôi đi ra ngoài luộc một cái trứng gà, để tôi giúp cô lăn qua một chút” Trầm Lạc Phù nghĩ tuy rằng không muốn để ý tới sự sống chết của Trầm Vĩnh Lan, nhưng nàng so với Trầm Vĩnh Lan thì nàng thật ra lại rất lương thiện, hành động với suy nghĩ cũng như vậy mà khác nhau, nàng vẫn đi ra ngoài vì Trầm Vĩnh Lan mà luộc trứng gà .
Trầm Lạc Phù sau khi rời khỏi phòng, Trầm Vĩnh Lan vui vẻ liền nhào lên giường của nàng, vỗ vỗ vào cái chăn trên giường, bản thân nàng đã có bao nhiêu tính toán trước rồi, lưu lại Trầm Lạc Phù chính là điều sáng suất nhất, vừa có người ức hiếp, lại có người hầu hạ cảm giác đó thực sự là quá tốt. Khá tốt là Trầm Lạc Phù không nhìn thấy được cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trầm Vĩnh Lan, cho dù thái độ có đúng mực cũng sẽ khó mà khống chế không được đem cả cái trứng gà vừa luộc xong đập vào mặt của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Lạc Phù nấu xong trứng gà, bóc hết vỏ sau đó liền hướng tới phòng Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan dù có kiêu ngạo như thế nào cũng hiểu được trước mặt Trầm Lạc Phù cũng phải thu liễm lại một chút, ít nhất là thu hồi sự kiêu ngạo mà ra dáng tươi cười.
Trầm Vĩnh Lan thấy Lạc Phù đã trở lại, nghiêng mình dựa vào giường, đem gương mặt có chút sưng đỏ cũng không che dấu hướng về phía Trầm Lạc Phù sau đó nhắm mắt lại, một bộ dáng giống như là ông lớn chờ người hầu hạ.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy bộ dáng của Trầm Vĩnh Lan như vậy trong lòng dường như có cảm giác phẩn nộ, nữ nhân này thật là cho rằng mình là lão Phật gia a, ai lại có nghĩa vụ hầu hạ nàng hả! Thực ra Trầm Lạc Phù cũng chỉ là nghĩ như vậy, động tác vẫn rất nhẹ nhàng trên mặt Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù trong lòng vẫn có chút ân hận a, hận chính bản thân mình quá là lương thiện đi, nếu Trầm Vĩnh Lan không phải mang họ Trầm, bản thân nàng sẽ không bất kể Trầm Vĩnh Lan sống chết ra sao, nhưng Trầm Lạc Phù cũng không thể nào chối bỏ được điều đó bằng không nàng cũng thực sự sợ mình sẽ có ngày lại khống chế không nổi bóp chết Trầm Vĩnh Lan ,người phụ nữ đáng ghét này.
Tuy rằng trên mặt mơ hồ vẫn còn cảm giác đau như kim châm, nhưng Trầm Vĩnh Lan vẫn có thể cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của Trầm Lạc Phù, nữ nhân này quả là thực sự rất biết chăm sóc người khác.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Vĩnh Lan, kỳ thực đây xem như là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt ở cự ly gần như vậy, mặc dù có chút sưng đỏ, nhưng quả thật lớn lên giống như hoa hồng đỏ vậy, lộ ra một cổ hoàn mỹ đường hoàng. Uhm, Trầm Vĩnh Lan thực ra bề ngoài chính là hoa hồng, còn bên trong đích thực là thủy tiên có gai. Nghĩ đến đây Trầm Lạc Phù nhớ tới chính mình mấy ngày hôm trước trồng một chậu hoa thủy tiên, tình hình sinh trưởng quả là không tồi, những chiếc lá tươi mới giờ đều dài hơn, thoạt nhìn như nước trong veo nhưng rõ ràng so với cái cây thủy tiên trước mắt càng thấy tốt hơn.
Trầm Vĩnh Lan đột nhiên mở to mắt, nàng chính là đột nhiên muốn nhìn Trầm Lạc Phù một chút, nàng rất ngạc nhiên đối với động tác ôn nhu như thế của Trầm Lạc Phù giờ phút này khuôn mặt biểu hiện như thế nào, Trầm Vĩnh Lan phát hiện nàng nhìn mình biểu cảm có hơi thất thần. Tuy rằng mặt của nàng bởi vì sưng đỏ không có như thường ngày mà xinh đẹp, nhưng vẫn không đến mức làm cho người ta không nhìn kỹ, còn thất thần, vẫn là không tránh khỏi mà không nhìn đến mỹ mạo xinh đẹp của mình sao, Trầm Lạc Phù hiểu hay không mà không yêu thích a! Kỳ thật đối với khuôn mặt Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan cũng sớm len lén chú ý rất nhiều lần, dù sao với người đẹp cũng phải ganh tị, so với Trầm Lạc Phù nàng chính là nữ nhân có lòng dạ hẹp hòi, nàng từng cảm thấy Trầm Lạc Phù này cùng mình cũng không giống như xuất thân từ một nhà, hoàn toàn bất đồng phong cách lẫn khuôn mặt, ngũ quan lại tinh xảo làm cho người ta cảm thấy chán ghét, lại nhìn xem có chút đố kỵ, hiện giờ nhìn kỹ vẫn cảm thấy được chán ghét, quả nhiên vẫn là ghét nhất dung mạo của mình có khả năng bị người khác có phần hơn. Điều hoàn hảo nhất chính là dáng người của mình có thể hạ được Trầm Lạc Phù, về điểm ấy Trầm Vĩnh Lan vẫn là đắc ý nhất.
Trầm Lạc Phù lấy lại tinh thần, phát hiện ra Trầm Vĩnh Lan đang nhìn khuôn mặt của mình chằm chằm.
Trầm Lạc Phù phát hiện Trầm Vĩnh Lan vẫn dán lấy thân thể mình mà cọ xát mình, nàng muốn rút tay mình khỏi tay Trầm Vĩnh Lan nhưng vẫn bị Trầm Vĩnh Lan nắm chặt ở trong lòng bàn tay, xem ra Trầm Vĩnh Lan rất có nhiệt tình không phải ai cũng đều có thể hưởng thụ được cảm giác rất tốt này, ít nhất là da gà của Trầm Lạc Phù không những không tiêu đi bớt mà lại càng thêm nổi bật hơn. Trầm Vĩnh Lan cô có thể ra dáng một chút trưởng bối có được không? Ít nhất cũng phải xem lại bộ dáng của cô đi, bộ dáng so với tôi cao lớn hơn, trưởng thành sớm hơn tôi, cô lại như con chim nhỏ nép vào người tôi làm nũng, nhìn cái dáng vẽ hiện giờ xem có ra gì không?
“Lạc Phù~~ Lạc Phù~~~” Trầm Vĩnh Lan dùng đà âm như vậy gọi tên Trầm Lạc Phù, tuy rằng Trầm Vĩnh Lan cũng bị chính âm thanh ghê tởm của mình làm cho phát ói nhưng nàng trong lòng âm thầm mắng Trầm Lạc Phù thật nhiều lần. Tiểu xử nữ, cô không cần phải khó khăn như vậy có được không? Một cái hôn thôi mà, lão nương hy sinh đủ lớn như vậy cô còn không thấy khá hơn sao? Lão nương cũng muốn phát hỏa lên đây, cô đã bao giờ chứng kiến thấy lão nương đây đối với ai mà ăn nói nhỏ nhẹ như thế chưa hả?
Trầm Lạc Phù cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới tên của mình có thể bị kêu đến muốn buồn nôn như vậy, làm cho nàng cảm thấy được nàng hiện tai mơ hồ ngứa ngấy khó chịu, được rồi, hôm nay nếu là không đáp ứng Trầm Vĩnh Lan phỏng chừng Trầm Vĩnh Lan sẽ không biết giới hạn mà khiến nàng buồn nôn chết đi mất.
“Tôi tiếp tục ở đây cũng được, nhưng tôi hy vọng chuyện đêm nay sễ không bao giờ xảy ra nữa”. Trầm Lạc Phù rốt cuộc vẫn là buông lỏng, nàng ngẫm lại nếu đột nhiên rời đi cũng không biết phải ở đâu cho tốt, tuy đinh ninh rằng chị họ đều hy vọng nàng có thể qua ở chung, nhưng Trầm Lạc Phù vẫn giữ cử chỉ rất khách sáo, cảm thấy như vậy sẽ gây phiền phức đến cho người khác thì sẽ không tốt. Chỉ hy vọng Trầm Vĩnh Lan có thể nói được là làm được, không phải phát sinh chuyện quá trớn như vậy nữa.
“Tự nhiên sẽ không có lần sau!” Trầm Vĩnh Lan liền vội vàng hồi đáp, nàng không phải là nhất thời cao hứng làm trò đùa ác ý sao, cũng không phải là thực sự coi trọng tiểu xữ nữ phiền toái đi, Trầm Vĩnh Lan trong lòng thầm nghĩ liền hừ lạnh.
“Vậy tôi đi nghỉ ngơi trước, không quấy rầy cô út” Trầm Lạc Phù rốt cuộc cũng có thể từ bàn tay Trầm Vĩnh Lan rút tay của mình về, tuy nhiên lại bị Trầm Vĩnh Lan một lần nữa nắm lấy.
“Từ từ đã.. đợi một chút, nếu cô đã không dự định rời đi thì có phải hay không nên giúp tôi xử lý một chút vết thương trên mặt?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù khuôn mặt kia đã khôi phục lại với bộ dạng nhu thuận lễ phép như bình thường liền được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi, phải hiểu được chính mình cho tới bây giờ chưa từng bị ai tát tay, không biết như thế nào mà xử lý thương tích, hơn nữa trong suy nghĩ là Trầm Lạc Phù đánh người, không phải cũng nên chịu trách nhiệm hay sao? Trầm Vĩnh Lan vô liêm sỉ nghĩ đến.
Trầm Lạc Phù sắc mặc hơi cương lên một chút, nàng đột nhiên cảm thấy lưu lại nơi này có chút hối hận, nàng thiệt tình cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đã muốn vượt qua giới hạn của người bình thường, thiệt tình là mặt quá dày a, Trầm Vĩnh Lan hay vẫn cảm thấy bản thân mình bị một cái tát như vậy là không đúng sao? Trầm Lạc Phù lúc này cũng không hề hối hận vì đã cho nàng một cái tát, hơn nữa một chút cũng không hề muốn ở trên mặt Trầm Vĩnh Lan mà xử lý vết thương cho nàng, nàng còn ước gì Trầm VĨnh Lan đóa hoa thủy tinh này cực kỳ yêu quý vẽ bề ngoài của bản thân mình sẽ bị hủy hoại dung nhan thêm một lần nữa.
“Mặt thực sự rất đau, người ta thấy rất nhớ… chị dâu, chị dâu nếu là ở đây nhất định sẽ giúp tôi chữa trị…” Trầm Vĩnh Lan một bên kể khổ, một bên đem mẹ Trầm Lạc Phù là An Tâm Tuệ bàn ra. An Tâm Tuệ quả thật rất yêu thương Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù sở dĩ có thể bị Trầm Vĩnh Lan ức hiếp hơn hai mươi lăm năm không phản kháng đều bởi vì An Tâm Tuệ từ nhỏ luôn luôn để Trầm Lạc Phù nhu thuận với Trầm Vĩnh Lan. Không có biện pháp, ai bảo từ nhỏ Trầm Lạc Phù đã rất hiểu chuyện, còn Trầm Vĩnh Lan từ bé đã liền bá đạo, ngây thơ như không hiểu chuyện gì, cho rằng là vì thế hệ sau có có thể chung sống hòa bình nên các trưởng bối sẽ có khuynh hướng để cho trẻ con lúc nhỏ lễ nghi với trưởng bối không vì thế mà không hiểu chuyện. Chính là ứng với câu nói kia, Trầm Vĩnh Lan đã từng tranh giành kẹo của Trầm Lạc Phù khi còn nhỏ, ít nhất Trầm Vĩnh Lan từ nhỏ đã từ trong tay Trầm Lạc Phù đoạt đi không ít đồ vật này nọ. Tuy năm tuổi đã có cháu gái, ngẫm lại cô cô còn nhỏ đáng lẽ phải mất thể diện, điều đó đương nhiên, nhưng Trầm Vĩnh Lan vẫn không phải thuộc loại tự giác có suy nghĩ mà cảm thấy mất sỷ diện. Bị Trầm Lạc Phù dung túng lại thành thối quen, nàng còn nảy sinh ra đây là lẽ hiển nhiên. Cho nên kẻ xấu có đôi khi đều được dung túng mà thành… Trầm Vĩnh Lan chính là bị An Tâm Tuệ và Trầm Lạc Phù dung túng mới trở nên như vậy!
“Tôi đi ra ngoài luộc một cái trứng gà, để tôi giúp cô lăn qua một chút” Trầm Lạc Phù nghĩ tuy rằng không muốn để ý tới sự sống chết của Trầm Vĩnh Lan, nhưng nàng so với Trầm Vĩnh Lan thì nàng thật ra lại rất lương thiện, hành động với suy nghĩ cũng như vậy mà khác nhau, nàng vẫn đi ra ngoài vì Trầm Vĩnh Lan mà luộc trứng gà .
Trầm Lạc Phù sau khi rời khỏi phòng, Trầm Vĩnh Lan vui vẻ liền nhào lên giường của nàng, vỗ vỗ vào cái chăn trên giường, bản thân nàng đã có bao nhiêu tính toán trước rồi, lưu lại Trầm Lạc Phù chính là điều sáng suất nhất, vừa có người ức hiếp, lại có người hầu hạ cảm giác đó thực sự là quá tốt. Khá tốt là Trầm Lạc Phù không nhìn thấy được cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Trầm Vĩnh Lan, cho dù thái độ có đúng mực cũng sẽ khó mà khống chế không được đem cả cái trứng gà vừa luộc xong đập vào mặt của Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Lạc Phù nấu xong trứng gà, bóc hết vỏ sau đó liền hướng tới phòng Trầm Vĩnh Lan, Trầm Vĩnh Lan dù có kiêu ngạo như thế nào cũng hiểu được trước mặt Trầm Lạc Phù cũng phải thu liễm lại một chút, ít nhất là thu hồi sự kiêu ngạo mà ra dáng tươi cười.
Trầm Vĩnh Lan thấy Lạc Phù đã trở lại, nghiêng mình dựa vào giường, đem gương mặt có chút sưng đỏ cũng không che dấu hướng về phía Trầm Lạc Phù sau đó nhắm mắt lại, một bộ dáng giống như là ông lớn chờ người hầu hạ.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy bộ dáng của Trầm Vĩnh Lan như vậy trong lòng dường như có cảm giác phẩn nộ, nữ nhân này thật là cho rằng mình là lão Phật gia a, ai lại có nghĩa vụ hầu hạ nàng hả! Thực ra Trầm Lạc Phù cũng chỉ là nghĩ như vậy, động tác vẫn rất nhẹ nhàng trên mặt Trầm Vĩnh Lan, Trầm Lạc Phù trong lòng vẫn có chút ân hận a, hận chính bản thân mình quá là lương thiện đi, nếu Trầm Vĩnh Lan không phải mang họ Trầm, bản thân nàng sẽ không bất kể Trầm Vĩnh Lan sống chết ra sao, nhưng Trầm Lạc Phù cũng không thể nào chối bỏ được điều đó bằng không nàng cũng thực sự sợ mình sẽ có ngày lại khống chế không nổi bóp chết Trầm Vĩnh Lan ,người phụ nữ đáng ghét này.
Tuy rằng trên mặt mơ hồ vẫn còn cảm giác đau như kim châm, nhưng Trầm Vĩnh Lan vẫn có thể cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của Trầm Lạc Phù, nữ nhân này quả là thực sự rất biết chăm sóc người khác.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Vĩnh Lan, kỳ thực đây xem như là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt ở cự ly gần như vậy, mặc dù có chút sưng đỏ, nhưng quả thật lớn lên giống như hoa hồng đỏ vậy, lộ ra một cổ hoàn mỹ đường hoàng. Uhm, Trầm Vĩnh Lan thực ra bề ngoài chính là hoa hồng, còn bên trong đích thực là thủy tiên có gai. Nghĩ đến đây Trầm Lạc Phù nhớ tới chính mình mấy ngày hôm trước trồng một chậu hoa thủy tiên, tình hình sinh trưởng quả là không tồi, những chiếc lá tươi mới giờ đều dài hơn, thoạt nhìn như nước trong veo nhưng rõ ràng so với cái cây thủy tiên trước mắt càng thấy tốt hơn.
Trầm Vĩnh Lan đột nhiên mở to mắt, nàng chính là đột nhiên muốn nhìn Trầm Lạc Phù một chút, nàng rất ngạc nhiên đối với động tác ôn nhu như thế của Trầm Lạc Phù giờ phút này khuôn mặt biểu hiện như thế nào, Trầm Vĩnh Lan phát hiện nàng nhìn mình biểu cảm có hơi thất thần. Tuy rằng mặt của nàng bởi vì sưng đỏ không có như thường ngày mà xinh đẹp, nhưng vẫn không đến mức làm cho người ta không nhìn kỹ, còn thất thần, vẫn là không tránh khỏi mà không nhìn đến mỹ mạo xinh đẹp của mình sao, Trầm Lạc Phù hiểu hay không mà không yêu thích a! Kỳ thật đối với khuôn mặt Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan cũng sớm len lén chú ý rất nhiều lần, dù sao với người đẹp cũng phải ganh tị, so với Trầm Lạc Phù nàng chính là nữ nhân có lòng dạ hẹp hòi, nàng từng cảm thấy Trầm Lạc Phù này cùng mình cũng không giống như xuất thân từ một nhà, hoàn toàn bất đồng phong cách lẫn khuôn mặt, ngũ quan lại tinh xảo làm cho người ta cảm thấy chán ghét, lại nhìn xem có chút đố kỵ, hiện giờ nhìn kỹ vẫn cảm thấy được chán ghét, quả nhiên vẫn là ghét nhất dung mạo của mình có khả năng bị người khác có phần hơn. Điều hoàn hảo nhất chính là dáng người của mình có thể hạ được Trầm Lạc Phù, về điểm ấy Trầm Vĩnh Lan vẫn là đắc ý nhất.
Trầm Lạc Phù lấy lại tinh thần, phát hiện ra Trầm Vĩnh Lan đang nhìn khuôn mặt của mình chằm chằm.
/61
|