Thủy Tiên Có Gai
Chương 57 - “Cô Không Phải Mẹ Tôi, Chỉ Là Cô Út Của Tôi, Là Cô Út Mà Lại Còn Có Tâm Niệm Xấu Xa Đối
/61
|
“Có chuyện quan trọng cần về sao?” An Nhã Uẩn hỏi.
“Cũng không có gì quan trọng lắm” Người nào đó nhàm chán, thúc giục mình trở về thì đúng là không có gì quan trọng lắm.
“Vậy chờ khi nào uống xong ly cà phê này rồi về” An Nhã Uẩn tất nhiên hy vọng Trầm Lạc Phù ở cùng nàng nhiều hơn một chút.
Trầm Lạc Phù gật đầu, dù sao uống xong một ly cà phê thời gian cũng không quá lâu.
Nhưng không tới năm phút sau Trầm Vĩnh Lan lại gọi điện thoại cho nàng.
“Bao lâu nữa mới về?” Trầm Vĩnh Lan ở nhà một mình thực sự là nhàm chán đến độ rãnh rỗi, mới năm phút mà nàng cảm giác như đã trôi qua năm tiếng thật dài.
Trầm Lạc Phù không nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan nhanh như vậy lại gọi điện thoại thúc giục mình, nàng suy nghĩ Trầm Vĩnh Lan khi nào lại trở thành người như vậy, đúng là không đúng với tác phong bình thường của nữ nhân này.
“Sắp về rồi!” Trầm Lạc Phù vẫn trả lời y như vừa rồi.
“Cô vừa rồi chẳng phải nói là sắp về rồi sao?” Trầm Vĩnh Lan bất mãn nói.
“Nếu không có việc gì quan trọng tôi cúp máy đây!” Trầm Lạc Phù thực sự không nghĩ Trầm Vĩnh Lan sẽ phản ứng như vậy.
Cô muốn tôi trở về là tôi trở về sao? Tôi không thích thì sao? Trầm Lạc Phù kiêu ngạo suy nghĩ.
Bị Trầm Lạc Phù cúp máy ngang làm cho Trầm Vĩnh Lan thực rất mất hứng, nàng rất ít bị người khác cắt ngang điện thoại như vậy.
Tốt lắm, Trầm Lạc Phù cô đúng là làm cho tôi tức giận rồi.
“Trầm VĨnh Lan tìm em có việc gì sao?” An Nhã Uẩn lại hỏi, nàng nhớ rõ Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan quan hệ cũng không quá thân thiết.
“Không có gì” Trầm Lạc Phù nói.
“Uhm!” An Nhã Uẩn thấy vậy có chút cao hứng, nàng liền cố ý nói thêm nhiều chuyện để kéo dài thời gian.
Tuy ở ngoài mặt Trầm Lạc Phù mỉm cười lắng nghe An Nhã Uẩn nói chuyện, nhưng thực tế trong lòng nàng đang suy nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan, nàng suy nghĩ không biết cô cô bị nàng cắt ngang điện thoại thì có tức giận không, hiện tại cũng không rõ Trầm Vĩnh Lan tức giận sẽ có phản ứng như thế nào?
“Chị à, thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng phải trở về” Cuối cùng Trầm Lạc Phù cũng không kiềm chế được muốn chào tạm biệt An Nhã Uẩn, nàng mới không thèm để ý đến Trầm Lạc Phù, chẳng qua nàng chỉ tò mò muốn biết Trầm Vĩnh Lan tức giận ra sao thôi.
“Chị đưa em về nhà” An Nhã Uẩn có chút mất mát vì Trầm Lạc Phù trở về sớm như vậy, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác.
“Uhm, làm phiền chị” Trầm Lạc Phù khách khí nói.
Trầm Vĩnh Lan quyết định hôm nay sẽ đối với Trầm Lạc Phù làm mặt lạnh, nàng sẽ không thèm để ý Trầm Lạc Phù nữa, hừ, thiếu gì nữ nhân theo đuổi nàng nàng, cớ gì nàng phải theo Trầm Lạc Phù.
Trầm Vĩnh Lan kiêu ngạo suy nghĩ, muốn đối với Trầm Lạc Phù chiến tranh lạnh, nhưng nàng một mình thấy rất chán nãn nên bèn chạy ra ban công tưới nước cho mấy cây hoa của Trầm Lạc Phù, đúng là sau khi nàng biết Trầm Lạc Phù gọi nàng là hoa thủy tiên thì nàng gần đây càng nhìn mới càng thấy hoa thủy tiên thật đáng yêu, vì vậy phần lớn các chậu hoa của Trầm Lạc Phù thì nàng chỉ tưới nước cho một mình hoa thủy tiên, tuy rằng nàng cũng không nhớ rõ Trầm Lạc Phù đã từng nói thủy tiên không cần tưới nước quá nhiều.
Phòng Trầm Vĩnh Lan ở lầu bốn, lúc Trầm Vĩnh Lan đang đứng ở ban công tưới nước, thì liền thấy Trầm Lạc Phù từ trong xe của An Nhã Uẩn đi ra, nàng lập tức trở cơn ghen tuông, không phải là nói đi với bạn học sao tại sao lại được An Nhã Uẩn đưa về?
Trầm Lạc Phù vào nhà liền thấy Trầm Vĩnh Lan đang tưới nước cho hoa thủy tiên, phi thường hơn là tưới nước muốn ngập chết cây, Trầm Vĩnh Lan chẳng lẽ không biết hoa thủy tiên tuy cũng cần tưới nước nhưng lúc này nhiều nước như vậy thủy tiên cũng chết đuối mất. Trầm Vĩnh Lan không phải là đang sinh khí mà muốn giết hại hoa cỏ của nàng đấy chứ, đều đã bao nhiêu năm, thủ đoạn cũng không có một chút tiến bộ nào, nhưng nàng cũng thấy có điểm kì lạ, Trầm Vĩnh Lan vì sao lại chỉ muốn hại chết hoa thủy tiên thôi? Gần đây rõ ràng không phải là có biểu hiện đối với hoa thủy tiên rất yêu thích sao?
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan, tâm tình cũng rất rối rắm, bản thân nàng tại sao lại đối với nữ nhân này có cảm giác cơ chứ? Nữ nhân này là cô cô của nàng không nói, mà hai mươi mấy năm qua so sánh với bất cứ ai thì đều có rất nhiều khuyết điểm,cũng biết rõ Trầm Vĩnh Lan xấu xa đến như thế nào, lại vô cùng ích kỷ chỉ biết cho bản thân mình, Trầm Lạc Phù nghĩ đến cũng thấy có vài phần không cam lòng. Nàng có cảm giác nếu nàng quen một người tốt thì ít nhất người đó cũng không phải là Trầm Vĩnh Lan.
“Không cần làm phiền cô út tưới nước, tự tôi có thể làm một mình” Buồn bực thì buồn bực nhưng Trầm Lạc Phù vẫn vội vàng đi đến cứu mấy chậu hoa thủy tiên, dù sao mấy chậu hoa cũng quan trọng hơn, nàng đã bỏ công sức ra trồng không thể để Trầm Vĩnh Lan hủy hoại được.
“Cô tại sao lại xuống từ xe của An Nhã Uẩn?” Trầm Vĩnh Lan hoàn toàn quên mất bản thân mình đã quyết định sẽ không để ý đến Trầm Lạc Phù và nàng cũng không phát hiện ra giọng điệu mình lại giống như là ăn phải dấm chua, rất khó chịu a.
Trầm Lạc Phù nghe thấy giọng điệu khó chịu của Trầm Vĩnh Lan thì chợt nghĩ phải chăng là Trầm Vĩnh Lan đang ghen? Đúng là ghen rồi, nữ nhân này thực sự thích mình a, nghĩ như vậy Trầm Lạc Phù cũng không tin được cảm giác này là thật.
“Tình cờ trên đường gặp nhau nên chị ấy tiện đường đưa tôi về” Quả nhiên là trong lúc hoảng loạn thì người ta sẽ liên tục nói dối, Trầm Lạc Phù cảm thấy thực là phiền toái.
“Cô có chị họ thật là biết quan tâm chăm sóc!” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu càng lúc càng chua hơn.
“Đúng là rất biết chăm sóc” Trầm Lạc Phù cố ý nói như vậy, cũng không biết tại sao, nàng đột nhiên cảm thấy trêu chọc Trầm Vĩnh Lan tựa hồ rất vui vẻ, ai bảo người nào đó làm cho nàng buồn bực làm chi.
“Cô rõ ràng biết cô ta đối với cô có tâm địa không tốt mà!” Trầm Vĩnh Lan đột nhiên tới gần Trầm Lạc Phù, tức giận nói.
“Cô đối với tôi không phải cũng có tâm tư đen tối sao?” Trầm Lạc Phù không cho là đúng, hơn nữa so với cô cô thì chị họ nàng còn ra dáng quân tử hơn.
“Cái đó không giống nhau” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy Trầm Lạc Phù không nên đem nàng và An Nhã Uẩn ra mà đánh đồng, bởi vì nàng biết rõ nàng ở trong lòng Trầm Lạc Phù không có đồng dạng như vậy. Trên cơ bản là do Trầm Vĩnh Lan quá tự tin mới nghĩ như vậy.
“Tại sao lại không giống nhau?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi lại, không phải là cũng có hai con mắt và một cái mũi sao.
“Tôi là cô út của cô!” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù có vẽ không quan tâm, nàng liền có chút tức giận nói, tuy rằng nàng cũng không biết là giờ phút này đêm cái danh phận cô út ra thì có ích lợi gì.
“Nàng là biểu tỷ của tôi” Đều là quân hệ thân thích, dựa vào cái gì Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bản thân mình loạn luân thì hợp lý hơn? Hơn nữa lúc này hai mối quan hệ thân nhân này cũng thật khớp nhau đi!
Trầm Lạc Phù vẫn thay An Nhã Uẩn nói chuyện, điều này làm cho ngọn lửa ghen trong lòng Trầm Vĩnh Lan bùng cháy càng lớn hơn, hiện tại nàng rất tức giận.
“Cô thích cô ta?” Trầm Vĩnh Lan nhíu mày hỏi.
“Suy nghĩ lại vẫn thấy chị họ thật rất tốt, tôi đang cân nhắc một chút” Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Trầm Vĩnh Lan, so sánh giống như những nhân vật hoàng hậu độc ác trên phim ganh tị so với sắc đẹp của nàng công chúa bạch tuyết, biểu tình của Trầm Vĩnh Lan lúc này giống như thế… nhưng Trầm Lạc Phù lại đột nhiên cảm thấy sắc thái này của Trầm Vĩnh Lan rất tuyệt a.
“Tôi không đồng ý!” Trầm Vĩnh Lan giận dữ nói, Trầm Lạc Phù là thích nàng, là người của nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào chạm đến, Trầm Lạc Phù rõ ràng là yêu thích nàng nhiều hơn những người khác.
“Cô không phải mẹ tôi cô không có quyền quyết định, cô chỉ là cô út của tôi, là cô út mà lại còn có tâm niệm xấu xa đối với tôi” Trầm Lạc Phù tiếp tục châm thêm dầu vào lửa.
“Được, tôi liền đối với cô tâm niệm xấu xa đây!” Trầm Vĩnh Lan thật là có khí phách vô sỉ, thật ra là vì Trầm Vĩnh Lan nghe Trầm Lạc Phù nói có chút thẹn quá thành giận, dù sao trong lòng tôi cũng đã có sẵn ý niệm xấu xa rồi, vậy thì tôi sẽ toại nguyện cho cô. Trầm Vĩnh Lan lúc này liền dùng hành động để thể hiện hành vi của nàng.
Trầm Vĩnh Lan đem cơ thể nàng hướng đến Trầm Lạc Phù, đem Trầm Lạc Phù vây vào một góc ban công, tư thế của nàng lúc này có phần đùa giỡn giống như một tên lưu manh đang chọc ghẹo tiểu cô nương, Trầm Vĩnh Lan lúc này phát hiện ra bản thân mình có ưu thế về chiều cao hay cái gì đó cũng rất trọng yếu, vì nhìn Trầm Lạc Phù lúc này giống như một con thỏ nhỏ vậy, dáng vẽ bất lực bị nàng vây chặt không thoát ra khỏi cả vòng tay nàng, mà thoạt nhìn thì bộ dáng của nàng thì vô cùng khí phách, đúng vậy Trầm Vĩnh Lan thực sự rất vừa lòng tư thế này.
Quả thật là nếu nhìn ở góc độ của Trầm Lạc Phù, thì Trầm Vĩnh Lan giờ giống như một tên ác lang, lúc này con sói này lại gần trong gang tấc, chỉ cần sơ sẩy một chút thì nàng sẽ bị cắn một hơi mà chết mất. Trầm Lạc Phù bị tư thế có phần yếu kém hơn lúc này làm cho lo lắng không yên.
“Cũng không có gì quan trọng lắm” Người nào đó nhàm chán, thúc giục mình trở về thì đúng là không có gì quan trọng lắm.
“Vậy chờ khi nào uống xong ly cà phê này rồi về” An Nhã Uẩn tất nhiên hy vọng Trầm Lạc Phù ở cùng nàng nhiều hơn một chút.
Trầm Lạc Phù gật đầu, dù sao uống xong một ly cà phê thời gian cũng không quá lâu.
Nhưng không tới năm phút sau Trầm Vĩnh Lan lại gọi điện thoại cho nàng.
“Bao lâu nữa mới về?” Trầm Vĩnh Lan ở nhà một mình thực sự là nhàm chán đến độ rãnh rỗi, mới năm phút mà nàng cảm giác như đã trôi qua năm tiếng thật dài.
Trầm Lạc Phù không nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan nhanh như vậy lại gọi điện thoại thúc giục mình, nàng suy nghĩ Trầm Vĩnh Lan khi nào lại trở thành người như vậy, đúng là không đúng với tác phong bình thường của nữ nhân này.
“Sắp về rồi!” Trầm Lạc Phù vẫn trả lời y như vừa rồi.
“Cô vừa rồi chẳng phải nói là sắp về rồi sao?” Trầm Vĩnh Lan bất mãn nói.
“Nếu không có việc gì quan trọng tôi cúp máy đây!” Trầm Lạc Phù thực sự không nghĩ Trầm Vĩnh Lan sẽ phản ứng như vậy.
Cô muốn tôi trở về là tôi trở về sao? Tôi không thích thì sao? Trầm Lạc Phù kiêu ngạo suy nghĩ.
Bị Trầm Lạc Phù cúp máy ngang làm cho Trầm Vĩnh Lan thực rất mất hứng, nàng rất ít bị người khác cắt ngang điện thoại như vậy.
Tốt lắm, Trầm Lạc Phù cô đúng là làm cho tôi tức giận rồi.
“Trầm VĨnh Lan tìm em có việc gì sao?” An Nhã Uẩn lại hỏi, nàng nhớ rõ Trầm Lạc Phù và Trầm Vĩnh Lan quan hệ cũng không quá thân thiết.
“Không có gì” Trầm Lạc Phù nói.
“Uhm!” An Nhã Uẩn thấy vậy có chút cao hứng, nàng liền cố ý nói thêm nhiều chuyện để kéo dài thời gian.
Tuy ở ngoài mặt Trầm Lạc Phù mỉm cười lắng nghe An Nhã Uẩn nói chuyện, nhưng thực tế trong lòng nàng đang suy nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan, nàng suy nghĩ không biết cô cô bị nàng cắt ngang điện thoại thì có tức giận không, hiện tại cũng không rõ Trầm Vĩnh Lan tức giận sẽ có phản ứng như thế nào?
“Chị à, thời gian cũng không còn sớm nữa, em cũng phải trở về” Cuối cùng Trầm Lạc Phù cũng không kiềm chế được muốn chào tạm biệt An Nhã Uẩn, nàng mới không thèm để ý đến Trầm Lạc Phù, chẳng qua nàng chỉ tò mò muốn biết Trầm Vĩnh Lan tức giận ra sao thôi.
“Chị đưa em về nhà” An Nhã Uẩn có chút mất mát vì Trầm Lạc Phù trở về sớm như vậy, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác.
“Uhm, làm phiền chị” Trầm Lạc Phù khách khí nói.
Trầm Vĩnh Lan quyết định hôm nay sẽ đối với Trầm Lạc Phù làm mặt lạnh, nàng sẽ không thèm để ý Trầm Lạc Phù nữa, hừ, thiếu gì nữ nhân theo đuổi nàng nàng, cớ gì nàng phải theo Trầm Lạc Phù.
Trầm Vĩnh Lan kiêu ngạo suy nghĩ, muốn đối với Trầm Lạc Phù chiến tranh lạnh, nhưng nàng một mình thấy rất chán nãn nên bèn chạy ra ban công tưới nước cho mấy cây hoa của Trầm Lạc Phù, đúng là sau khi nàng biết Trầm Lạc Phù gọi nàng là hoa thủy tiên thì nàng gần đây càng nhìn mới càng thấy hoa thủy tiên thật đáng yêu, vì vậy phần lớn các chậu hoa của Trầm Lạc Phù thì nàng chỉ tưới nước cho một mình hoa thủy tiên, tuy rằng nàng cũng không nhớ rõ Trầm Lạc Phù đã từng nói thủy tiên không cần tưới nước quá nhiều.
Phòng Trầm Vĩnh Lan ở lầu bốn, lúc Trầm Vĩnh Lan đang đứng ở ban công tưới nước, thì liền thấy Trầm Lạc Phù từ trong xe của An Nhã Uẩn đi ra, nàng lập tức trở cơn ghen tuông, không phải là nói đi với bạn học sao tại sao lại được An Nhã Uẩn đưa về?
Trầm Lạc Phù vào nhà liền thấy Trầm Vĩnh Lan đang tưới nước cho hoa thủy tiên, phi thường hơn là tưới nước muốn ngập chết cây, Trầm Vĩnh Lan chẳng lẽ không biết hoa thủy tiên tuy cũng cần tưới nước nhưng lúc này nhiều nước như vậy thủy tiên cũng chết đuối mất. Trầm Vĩnh Lan không phải là đang sinh khí mà muốn giết hại hoa cỏ của nàng đấy chứ, đều đã bao nhiêu năm, thủ đoạn cũng không có một chút tiến bộ nào, nhưng nàng cũng thấy có điểm kì lạ, Trầm Vĩnh Lan vì sao lại chỉ muốn hại chết hoa thủy tiên thôi? Gần đây rõ ràng không phải là có biểu hiện đối với hoa thủy tiên rất yêu thích sao?
Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan, tâm tình cũng rất rối rắm, bản thân nàng tại sao lại đối với nữ nhân này có cảm giác cơ chứ? Nữ nhân này là cô cô của nàng không nói, mà hai mươi mấy năm qua so sánh với bất cứ ai thì đều có rất nhiều khuyết điểm,cũng biết rõ Trầm Vĩnh Lan xấu xa đến như thế nào, lại vô cùng ích kỷ chỉ biết cho bản thân mình, Trầm Lạc Phù nghĩ đến cũng thấy có vài phần không cam lòng. Nàng có cảm giác nếu nàng quen một người tốt thì ít nhất người đó cũng không phải là Trầm Vĩnh Lan.
“Không cần làm phiền cô út tưới nước, tự tôi có thể làm một mình” Buồn bực thì buồn bực nhưng Trầm Lạc Phù vẫn vội vàng đi đến cứu mấy chậu hoa thủy tiên, dù sao mấy chậu hoa cũng quan trọng hơn, nàng đã bỏ công sức ra trồng không thể để Trầm Vĩnh Lan hủy hoại được.
“Cô tại sao lại xuống từ xe của An Nhã Uẩn?” Trầm Vĩnh Lan hoàn toàn quên mất bản thân mình đã quyết định sẽ không để ý đến Trầm Lạc Phù và nàng cũng không phát hiện ra giọng điệu mình lại giống như là ăn phải dấm chua, rất khó chịu a.
Trầm Lạc Phù nghe thấy giọng điệu khó chịu của Trầm Vĩnh Lan thì chợt nghĩ phải chăng là Trầm Vĩnh Lan đang ghen? Đúng là ghen rồi, nữ nhân này thực sự thích mình a, nghĩ như vậy Trầm Lạc Phù cũng không tin được cảm giác này là thật.
“Tình cờ trên đường gặp nhau nên chị ấy tiện đường đưa tôi về” Quả nhiên là trong lúc hoảng loạn thì người ta sẽ liên tục nói dối, Trầm Lạc Phù cảm thấy thực là phiền toái.
“Cô có chị họ thật là biết quan tâm chăm sóc!” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu càng lúc càng chua hơn.
“Đúng là rất biết chăm sóc” Trầm Lạc Phù cố ý nói như vậy, cũng không biết tại sao, nàng đột nhiên cảm thấy trêu chọc Trầm Vĩnh Lan tựa hồ rất vui vẻ, ai bảo người nào đó làm cho nàng buồn bực làm chi.
“Cô rõ ràng biết cô ta đối với cô có tâm địa không tốt mà!” Trầm Vĩnh Lan đột nhiên tới gần Trầm Lạc Phù, tức giận nói.
“Cô đối với tôi không phải cũng có tâm tư đen tối sao?” Trầm Lạc Phù không cho là đúng, hơn nữa so với cô cô thì chị họ nàng còn ra dáng quân tử hơn.
“Cái đó không giống nhau” Trầm Vĩnh Lan cảm thấy Trầm Lạc Phù không nên đem nàng và An Nhã Uẩn ra mà đánh đồng, bởi vì nàng biết rõ nàng ở trong lòng Trầm Lạc Phù không có đồng dạng như vậy. Trên cơ bản là do Trầm Vĩnh Lan quá tự tin mới nghĩ như vậy.
“Tại sao lại không giống nhau?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi lại, không phải là cũng có hai con mắt và một cái mũi sao.
“Tôi là cô út của cô!” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù có vẽ không quan tâm, nàng liền có chút tức giận nói, tuy rằng nàng cũng không biết là giờ phút này đêm cái danh phận cô út ra thì có ích lợi gì.
“Nàng là biểu tỷ của tôi” Đều là quân hệ thân thích, dựa vào cái gì Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bản thân mình loạn luân thì hợp lý hơn? Hơn nữa lúc này hai mối quan hệ thân nhân này cũng thật khớp nhau đi!
Trầm Lạc Phù vẫn thay An Nhã Uẩn nói chuyện, điều này làm cho ngọn lửa ghen trong lòng Trầm Vĩnh Lan bùng cháy càng lớn hơn, hiện tại nàng rất tức giận.
“Cô thích cô ta?” Trầm Vĩnh Lan nhíu mày hỏi.
“Suy nghĩ lại vẫn thấy chị họ thật rất tốt, tôi đang cân nhắc một chút” Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Trầm Vĩnh Lan, so sánh giống như những nhân vật hoàng hậu độc ác trên phim ganh tị so với sắc đẹp của nàng công chúa bạch tuyết, biểu tình của Trầm Vĩnh Lan lúc này giống như thế… nhưng Trầm Lạc Phù lại đột nhiên cảm thấy sắc thái này của Trầm Vĩnh Lan rất tuyệt a.
“Tôi không đồng ý!” Trầm Vĩnh Lan giận dữ nói, Trầm Lạc Phù là thích nàng, là người của nàng, nàng không cho phép bất luận kẻ nào chạm đến, Trầm Lạc Phù rõ ràng là yêu thích nàng nhiều hơn những người khác.
“Cô không phải mẹ tôi cô không có quyền quyết định, cô chỉ là cô út của tôi, là cô út mà lại còn có tâm niệm xấu xa đối với tôi” Trầm Lạc Phù tiếp tục châm thêm dầu vào lửa.
“Được, tôi liền đối với cô tâm niệm xấu xa đây!” Trầm Vĩnh Lan thật là có khí phách vô sỉ, thật ra là vì Trầm Vĩnh Lan nghe Trầm Lạc Phù nói có chút thẹn quá thành giận, dù sao trong lòng tôi cũng đã có sẵn ý niệm xấu xa rồi, vậy thì tôi sẽ toại nguyện cho cô. Trầm Vĩnh Lan lúc này liền dùng hành động để thể hiện hành vi của nàng.
Trầm Vĩnh Lan đem cơ thể nàng hướng đến Trầm Lạc Phù, đem Trầm Lạc Phù vây vào một góc ban công, tư thế của nàng lúc này có phần đùa giỡn giống như một tên lưu manh đang chọc ghẹo tiểu cô nương, Trầm Vĩnh Lan lúc này phát hiện ra bản thân mình có ưu thế về chiều cao hay cái gì đó cũng rất trọng yếu, vì nhìn Trầm Lạc Phù lúc này giống như một con thỏ nhỏ vậy, dáng vẽ bất lực bị nàng vây chặt không thoát ra khỏi cả vòng tay nàng, mà thoạt nhìn thì bộ dáng của nàng thì vô cùng khí phách, đúng vậy Trầm Vĩnh Lan thực sự rất vừa lòng tư thế này.
Quả thật là nếu nhìn ở góc độ của Trầm Lạc Phù, thì Trầm Vĩnh Lan giờ giống như một tên ác lang, lúc này con sói này lại gần trong gang tấc, chỉ cần sơ sẩy một chút thì nàng sẽ bị cắn một hơi mà chết mất. Trầm Lạc Phù bị tư thế có phần yếu kém hơn lúc này làm cho lo lắng không yên.
/61
|