Mặc Văn suy nghĩ rất nhanh chóng.
Ngồi chờ sau lưng bọn thủ vệ Ngô Mân Ưng hiển nhiên đã thủ tại chỗ này rất lâu rồi, hắn đứng lên nhìn chằm chằm Mặc Văn, nụ cười sâm sâm nói, ” Xin lỗi, hôm nay ngươi có thể phải chôn chân ở đây rồi.”
Trước đó Bích K đã đem tất cả tài liệu của Mạc Văn đều gửi qua hắn, vì vậy hắn biết rõ người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không phải cái thứ dễ giải quyết.
Nhưng mà… Hắn đã nhận mệnh lệnh thì bằng bất cứ giá nào cũng phải kết liễu người này tại đây.
Trong lòng tràn ngập mười vạn phần cảnh giác, Ngô Mân Ưng mím chặt môi, ánh mắt sắc bén.
“Để cho ta giao phó tại chuyện này… ” Mặc Văn nhẹ nhàng vuốt tóc rối Vu Lam, cười ra tiếng, “Vậy thử một chút đi.”
Tiếng hắn vừa dứt cũng đồng thời cảm giác được mặt đất cứng rắn dưới chân bỗng nhiên trở nên mềm mại, hắn cơ hồ không kịp nhấc chân thì toàn bộ mắt cá chân cũng đã hõm vào.
Vừa thấy hành động của Mặc Văn, Ngô Mân Ưng siết quả đấm, trong bụng đắc ý cũng đồng thời lập tức hạ lệnh khai hỏa, loạt đạn dày đặc cùng đồng loạt hướng vào hướng Mặc Văn bắn tới, cả tầng đều vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc.
An ủi Vu Lam đang khó chịu trong ngực, Mặc Văn rất bình tĩnh cúi đầu hôn xuống gương mặt của cô.
Vô số viên đạn rậm rạp chằng chịt giống như kết bè kết đội đồng loạt dừng lại xung quanh hắn, rõ ràng là cảnh tượng như dừng lại, giống như tranh vẽ không diễn ra, không nhúc nhích.
Thoáng cái Ngô Mân Ưng sợ ngây người, hắn không thể tin được hàng loạt súng hướng về phía Mặc Văn nổ súng, viên đạn nhưng lại ngoài dự liệu ngừng lại trong không khí.
“Cái này làm sao có thể… ” hồi tưởng lại tư liệu trong đầu, Ngô Mân Ưng cắn răng hung tợn trợn mắt nhìn Mặc Văn quát lên, “Ngươi cmn đây rốt cuộc là cái dạng dị năng gì!”
Mặc Văn quét mắt nhìn hắn một, lại không có trả lời vấn đề của hắn.
Nhẹ nhàng rủ con ngươi xuống, Mặc Văn nhìn không tốn sức chút nào liền rút chân của mình ra, bị dính đầy đất sét vào giầy, hắn cười khẽ một tiếng.
Chung quanh tất cả viên đạn đinh đinh đương đương rơi trên mặt đất, thanh âm dễ nghe thoáng cái hấp dẫn sự chú ý của Vu Lam.
“Ngao ô! ” cô hưng phấn chỉ đầy viên đạn trên đất, kéo lấy tóc của Mặc Văn liền muốn nhảy xuống, bất kể không khí khẩn trương lúc này.
“Lam Lam… Những viên đạn này không có gì để chơi đùa đâu, chờ chúng ta sau khi trở về ta lấy tinh hạch cho em chơi đùa có được không? ” đối với Vu Lam Mặc Văn không có khả năng xuống mạnh tay, cho nên hắn thật sự là phí hết tâm tư đem cái hứng thú này của Vu Lam vỗ ở trong ngực.
“Gào! ” nhưng mà Vu Lam mới không nghe lời của Mặc Văn, cô rất khó chịu với lời trách móc của Mặc Văn, rõ ràng không cho cô đi xuống mà lại chơi đùa cô, như vậy ta liền cắn người.
Trong lòng biết rõ Lam Lam coi như là trách móc cũng sẽ không cắn người, Mặc Văn rất bình tĩnh đem đầu của cô đè ở trên bả vai của mình, sau đó lúc này mới từng bước từng bước hướng phía Ngô Mân Ưng đi tới.
Đau lòng nhìn thấy mình cách càng xa “Món đồ chơi ” Vu Lam rất đau lòng gục mặt xuống.
“Tiếp tục bắn! ” Ngô Mân Ưng bị khí thế Mặc Văn làm cho chấn động, hắn chật vật lui về phía sau nửa bước, thở hổn hển, nơi nào còn có một chút dáng vẻ của đội trưởng. “Đáng chết, đều tiếp tục bắn cho ta!”
Bọn thủ vệ tự nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của Ngô Mân Ưng, bọn họ cắn răng tiếp tục nổ súng, bắn càn quét, hoàn toàn không để ý hậu quả.
Lần này viên đạn không ngừng lại, toàn bộ bắn vào trên tường chấn biến thành mảng lớn tro bụi.
Ngô Mân Ưng híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, rất nhanh liền phát hiện không đúng. Vách tường bị đạn đánh trăm ngàn lỗ thủng, nhưng duy chỉ có không có bóng người của Mặc Văn.
Kinh ngạc vẫn nhìn bốn phía, một giây kế tiếp hắn đột nhiên cảm giác sau lưng có một đạo lực lượng trực tiếp đem hắn kéo tới, đầu nặng nề như treo ở trên vách tường, lực đạo mạnh mẽ cơ hồ khiến hắn muốn bất tỉnh.
Nhàn nhạt cúi đầu nhìn thấy một màn này hắn nằm trên đất ngay cả đứng lên cũng không nổi, Mặc Văn nhếch khóe môi ôn hòa nói, “Ta rất hiếu kỳ, ngươi bất quá là một Thất giai dị năng giả, có tư cách gì để khiến cho ta chết ở chỗ này?”
Nói xong cũng không đợi sắc mặt trắng bệch của Ngô Mân Ưng nói ra lời cầu xin tha thứ gì, Mặc Văn nhấc chân trực tiếp đạp vỡ sọ não của hắn.
Những thủ vệ khác vẫn còn đứng tại chỗ nổ súng bắn phá, bởi vì thanh âm xả đạn huyên náo trải rộng toàn bộ hành lang, bọn họ căn bản không có chú ý tới tiểu đội trưởng của bọn họ đã chết ở dưới bàn chân của Mặc Văn.
“Chúng ta nên bắt bọn họ phải làm gì đây? ” Mặc Văn tựa hồ là trầm tư lại tựa hồ là đang hỏi ý của Vu Lam.
Vu Lam che lỗ tai lại, chỉ cảm thấy đặc biệt làm ồn, tại cô đặc biệt thính, đối với tiếng súng luôn đặc biệt phản cảm.
Phản cảm?
Con ngươi đục ngầu thoáng qua một đạo mờ mịt, cô cúi đầu,trong đầu hỗn loạn bỗng như hiện ra một đạo ký ức, giống như là ảo cảnh mơ hồ không rõ.
Hình như là có người nào ghé vào bên tai tai cô nói chuyện, lại giống như có ai dùng súng để ở sau lưng của cô. Cô có thể nghe được tiếng súng nặng nề sau lưng, cũng có thể cảm giác được khắp xương sau lưng ray rức đau đớn.
“Đi chết đi, Vu Lam.”
Trong trí nhớ cuối cùng của cô vang lên một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Ngại làm ồn? ” âm thanh Mặc Văn khàn khàn ghé vào bên tai của Vu Lam vang lên, mang theo nhiệt độ, hơi thở, bờ môi mỏng xẹt qua gò má cô cũng đồng thời trong nháy mắt kéo cô trở về từ trong suy nghĩ.
Vu Lam đem tay ngăn ở trên lỗ tai hạ xuống dưới, cô trừng trừng nhìn chằm chằm Mặc Văn, gương mặt mờ mịt.
“Không thoải mái sao? ” Mặc Văn lòng tràn đầy giả bộ nhìn Vu Lam, thấy cô lúc này thật giống như không quá thoải mái nghĩ là cô không muốn nhìn những đám thủ vệ này liền ôm chặt cô xoay người cứ tiếp tục leo lên lầu.
Đang lúc này vừa vặn có một thủ vệ không muốn chết liền quay đầu liếc mắt liền thấy được ở trên vách tường bên cạnh không có đầu Ngô Mân Ưng mà bóng dáng Mặc Văn chính là đang lên lầu, hô hấp hơi chậm lại đang lúc hắn hoảng sợ vội vàng kéo một quần áo thủ vệ bên cạnh.
Những thủ vệ này lúc này mới từng bước phát hiện Mặc Văn cũng sớm đã đến phía sau bọn họ mà tiếp tục leo lầu đi.
Mấy người lính gác bưng lên tường nhắm ngay sau lưng Mặc Văn cùng liếc mắt nhìn nhau một, do dự muốn không cần nổ súng.
Nhưng mà sau đầu Mặc Văn giống như có mắt mắt, quay đầu còn rất khiêm tốn đối với bọn họ gật đầu cười một tiếng.
Nụ cười này trong mắt bọn thủ vệ thì gương mặt của hắn lúc này thực sự cùng gương mặt Quỷ Dạ Soa không khác nhiều.
Bọn họ chật vật mềm nhũn chân té ngồi trên mặt đất, rất nhanh cũng cảm giác được không khí chung quanh đều bị đọng lại với nhau, để cho người hô hấp không khoái.
“Vốn là nghĩ là muốn bỏ qua cho bọn ngươi. ” Mặc Văn rất bình thản lẩm bẩm, vốn là âm thanh rất nhỏ nhẹ nhanh chóng tiêu tan trong không khí.
Hành lang cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh.
Không có người làm phiền não vì tiếng súng, Vu Lam liền rất biết điều tựa vào trên bả vai của Mặc Văn, vô thần đùa bỡn ngón tay của mình.
Cô lúc này rất an tĩnh, cũng rất khó chịu.
Luôn cảm giác ý thức chỗ sâu đột nhiên có vật gì muốn phát tán ra như thế, làm cho cô có chút sợ hãi, cũng có chút mâu thuẫn.
Thân thể rụt lại một, cô chỉ cảm thấy xương đuôi chỗ đó càng nóng, liền muốn đem toàn bộ xương sống đốt nóng.
Ngồi chờ sau lưng bọn thủ vệ Ngô Mân Ưng hiển nhiên đã thủ tại chỗ này rất lâu rồi, hắn đứng lên nhìn chằm chằm Mặc Văn, nụ cười sâm sâm nói, ” Xin lỗi, hôm nay ngươi có thể phải chôn chân ở đây rồi.”
Trước đó Bích K đã đem tất cả tài liệu của Mạc Văn đều gửi qua hắn, vì vậy hắn biết rõ người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không phải cái thứ dễ giải quyết.
Nhưng mà… Hắn đã nhận mệnh lệnh thì bằng bất cứ giá nào cũng phải kết liễu người này tại đây.
Trong lòng tràn ngập mười vạn phần cảnh giác, Ngô Mân Ưng mím chặt môi, ánh mắt sắc bén.
“Để cho ta giao phó tại chuyện này… ” Mặc Văn nhẹ nhàng vuốt tóc rối Vu Lam, cười ra tiếng, “Vậy thử một chút đi.”
Tiếng hắn vừa dứt cũng đồng thời cảm giác được mặt đất cứng rắn dưới chân bỗng nhiên trở nên mềm mại, hắn cơ hồ không kịp nhấc chân thì toàn bộ mắt cá chân cũng đã hõm vào.
Vừa thấy hành động của Mặc Văn, Ngô Mân Ưng siết quả đấm, trong bụng đắc ý cũng đồng thời lập tức hạ lệnh khai hỏa, loạt đạn dày đặc cùng đồng loạt hướng vào hướng Mặc Văn bắn tới, cả tầng đều vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc.
An ủi Vu Lam đang khó chịu trong ngực, Mặc Văn rất bình tĩnh cúi đầu hôn xuống gương mặt của cô.
Vô số viên đạn rậm rạp chằng chịt giống như kết bè kết đội đồng loạt dừng lại xung quanh hắn, rõ ràng là cảnh tượng như dừng lại, giống như tranh vẽ không diễn ra, không nhúc nhích.
Thoáng cái Ngô Mân Ưng sợ ngây người, hắn không thể tin được hàng loạt súng hướng về phía Mặc Văn nổ súng, viên đạn nhưng lại ngoài dự liệu ngừng lại trong không khí.
“Cái này làm sao có thể… ” hồi tưởng lại tư liệu trong đầu, Ngô Mân Ưng cắn răng hung tợn trợn mắt nhìn Mặc Văn quát lên, “Ngươi cmn đây rốt cuộc là cái dạng dị năng gì!”
Mặc Văn quét mắt nhìn hắn một, lại không có trả lời vấn đề của hắn.
Nhẹ nhàng rủ con ngươi xuống, Mặc Văn nhìn không tốn sức chút nào liền rút chân của mình ra, bị dính đầy đất sét vào giầy, hắn cười khẽ một tiếng.
Chung quanh tất cả viên đạn đinh đinh đương đương rơi trên mặt đất, thanh âm dễ nghe thoáng cái hấp dẫn sự chú ý của Vu Lam.
“Ngao ô! ” cô hưng phấn chỉ đầy viên đạn trên đất, kéo lấy tóc của Mặc Văn liền muốn nhảy xuống, bất kể không khí khẩn trương lúc này.
“Lam Lam… Những viên đạn này không có gì để chơi đùa đâu, chờ chúng ta sau khi trở về ta lấy tinh hạch cho em chơi đùa có được không? ” đối với Vu Lam Mặc Văn không có khả năng xuống mạnh tay, cho nên hắn thật sự là phí hết tâm tư đem cái hứng thú này của Vu Lam vỗ ở trong ngực.
“Gào! ” nhưng mà Vu Lam mới không nghe lời của Mặc Văn, cô rất khó chịu với lời trách móc của Mặc Văn, rõ ràng không cho cô đi xuống mà lại chơi đùa cô, như vậy ta liền cắn người.
Trong lòng biết rõ Lam Lam coi như là trách móc cũng sẽ không cắn người, Mặc Văn rất bình tĩnh đem đầu của cô đè ở trên bả vai của mình, sau đó lúc này mới từng bước từng bước hướng phía Ngô Mân Ưng đi tới.
Đau lòng nhìn thấy mình cách càng xa “Món đồ chơi ” Vu Lam rất đau lòng gục mặt xuống.
“Tiếp tục bắn! ” Ngô Mân Ưng bị khí thế Mặc Văn làm cho chấn động, hắn chật vật lui về phía sau nửa bước, thở hổn hển, nơi nào còn có một chút dáng vẻ của đội trưởng. “Đáng chết, đều tiếp tục bắn cho ta!”
Bọn thủ vệ tự nhiên không dám chống lại mệnh lệnh của Ngô Mân Ưng, bọn họ cắn răng tiếp tục nổ súng, bắn càn quét, hoàn toàn không để ý hậu quả.
Lần này viên đạn không ngừng lại, toàn bộ bắn vào trên tường chấn biến thành mảng lớn tro bụi.
Ngô Mân Ưng híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, rất nhanh liền phát hiện không đúng. Vách tường bị đạn đánh trăm ngàn lỗ thủng, nhưng duy chỉ có không có bóng người của Mặc Văn.
Kinh ngạc vẫn nhìn bốn phía, một giây kế tiếp hắn đột nhiên cảm giác sau lưng có một đạo lực lượng trực tiếp đem hắn kéo tới, đầu nặng nề như treo ở trên vách tường, lực đạo mạnh mẽ cơ hồ khiến hắn muốn bất tỉnh.
Nhàn nhạt cúi đầu nhìn thấy một màn này hắn nằm trên đất ngay cả đứng lên cũng không nổi, Mặc Văn nhếch khóe môi ôn hòa nói, “Ta rất hiếu kỳ, ngươi bất quá là một Thất giai dị năng giả, có tư cách gì để khiến cho ta chết ở chỗ này?”
Nói xong cũng không đợi sắc mặt trắng bệch của Ngô Mân Ưng nói ra lời cầu xin tha thứ gì, Mặc Văn nhấc chân trực tiếp đạp vỡ sọ não của hắn.
Những thủ vệ khác vẫn còn đứng tại chỗ nổ súng bắn phá, bởi vì thanh âm xả đạn huyên náo trải rộng toàn bộ hành lang, bọn họ căn bản không có chú ý tới tiểu đội trưởng của bọn họ đã chết ở dưới bàn chân của Mặc Văn.
“Chúng ta nên bắt bọn họ phải làm gì đây? ” Mặc Văn tựa hồ là trầm tư lại tựa hồ là đang hỏi ý của Vu Lam.
Vu Lam che lỗ tai lại, chỉ cảm thấy đặc biệt làm ồn, tại cô đặc biệt thính, đối với tiếng súng luôn đặc biệt phản cảm.
Phản cảm?
Con ngươi đục ngầu thoáng qua một đạo mờ mịt, cô cúi đầu,trong đầu hỗn loạn bỗng như hiện ra một đạo ký ức, giống như là ảo cảnh mơ hồ không rõ.
Hình như là có người nào ghé vào bên tai tai cô nói chuyện, lại giống như có ai dùng súng để ở sau lưng của cô. Cô có thể nghe được tiếng súng nặng nề sau lưng, cũng có thể cảm giác được khắp xương sau lưng ray rức đau đớn.
“Đi chết đi, Vu Lam.”
Trong trí nhớ cuối cùng của cô vang lên một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Ngại làm ồn? ” âm thanh Mặc Văn khàn khàn ghé vào bên tai của Vu Lam vang lên, mang theo nhiệt độ, hơi thở, bờ môi mỏng xẹt qua gò má cô cũng đồng thời trong nháy mắt kéo cô trở về từ trong suy nghĩ.
Vu Lam đem tay ngăn ở trên lỗ tai hạ xuống dưới, cô trừng trừng nhìn chằm chằm Mặc Văn, gương mặt mờ mịt.
“Không thoải mái sao? ” Mặc Văn lòng tràn đầy giả bộ nhìn Vu Lam, thấy cô lúc này thật giống như không quá thoải mái nghĩ là cô không muốn nhìn những đám thủ vệ này liền ôm chặt cô xoay người cứ tiếp tục leo lên lầu.
Đang lúc này vừa vặn có một thủ vệ không muốn chết liền quay đầu liếc mắt liền thấy được ở trên vách tường bên cạnh không có đầu Ngô Mân Ưng mà bóng dáng Mặc Văn chính là đang lên lầu, hô hấp hơi chậm lại đang lúc hắn hoảng sợ vội vàng kéo một quần áo thủ vệ bên cạnh.
Những thủ vệ này lúc này mới từng bước phát hiện Mặc Văn cũng sớm đã đến phía sau bọn họ mà tiếp tục leo lầu đi.
Mấy người lính gác bưng lên tường nhắm ngay sau lưng Mặc Văn cùng liếc mắt nhìn nhau một, do dự muốn không cần nổ súng.
Nhưng mà sau đầu Mặc Văn giống như có mắt mắt, quay đầu còn rất khiêm tốn đối với bọn họ gật đầu cười một tiếng.
Nụ cười này trong mắt bọn thủ vệ thì gương mặt của hắn lúc này thực sự cùng gương mặt Quỷ Dạ Soa không khác nhiều.
Bọn họ chật vật mềm nhũn chân té ngồi trên mặt đất, rất nhanh cũng cảm giác được không khí chung quanh đều bị đọng lại với nhau, để cho người hô hấp không khoái.
“Vốn là nghĩ là muốn bỏ qua cho bọn ngươi. ” Mặc Văn rất bình thản lẩm bẩm, vốn là âm thanh rất nhỏ nhẹ nhanh chóng tiêu tan trong không khí.
Hành lang cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh.
Không có người làm phiền não vì tiếng súng, Vu Lam liền rất biết điều tựa vào trên bả vai của Mặc Văn, vô thần đùa bỡn ngón tay của mình.
Cô lúc này rất an tĩnh, cũng rất khó chịu.
Luôn cảm giác ý thức chỗ sâu đột nhiên có vật gì muốn phát tán ra như thế, làm cho cô có chút sợ hãi, cũng có chút mâu thuẫn.
Thân thể rụt lại một, cô chỉ cảm thấy xương đuôi chỗ đó càng nóng, liền muốn đem toàn bộ xương sống đốt nóng.
/46
|