Ti Ti Cài Tình

Chương 10

/10


“Thế nào? Tìm được không?” Philip lo âu mồ hôi tuôn chảy đầm đìa, “Joel? Không thấybóng? Davy? Cũng không?Đáng chết!

Tôi nên làm gì bây giờ”, hắn không ngừng đi tới đi lui trước bàn Molly. “Mau giúp tôi nghĩ cách đi!”

“Hết cách, Chủ tịch tắt điện thoại di động, di động Phó Chủtịch Davy mất tín hiệu, haingười đó thật là không thèm nói câu nào biến mất như khôngkhí, những nơi có thể hỏi tôiđều hỏi qua hết rồi, thậm chídinh thự Rocks tôi cũng gọi tới, đã liên lạc với Jay, nhưng khôngai biết bọn họ đi đâu.” Molly bất lực nói.

“Sh*t! Họ đột nhiên mò tới làmgì?” Philip nói qua kẽ răng,”Cũng không liên lạc trước,không có việc gì làm rãnh quá chạy đến đây. Đáng đời! Bọn họthì không gặp được người cầngặp, còn tôi thì bị liên luỵ sứt đầu mẻ trán, không biết làm sao cho đúng!”

“Cái này…” Molly muốn nói lạithôi.

“Tiểu thư, cô biết gì thì nói ra đi, tránh cho tôi mang tiếng ác.”Philip nghi ngờ nhìn cô.

“Thật ra, bọn họ có gọi điệnthoại liên lạc, nhưng…” Molly cười khổ, “Chủ tịch nhất quyết không tiếp, tôi viện cớ từ chốikhéo, có lẽ bọn họ hoài nghi nên trực tiếp tìm tới cửa.”

“Mẹ nó!” Philip chưởi rủa liềnmiệng, “Thế là hai người đó lậptức không còn thấy bóng dángtăm hơi, để lại tôi thay bọn hắn hốt phân a!” Molly nhịn không được cười ra tiếng, nhưng kịp nhìn thấy ánh mắt Philip không tốt bắn phá mình, cô vội vã thulại tiếng cười. “Cũng không phải, bọn họ cũng không biết Chủ tịch Richard Tô sẽ đến,chẳng qua trùng hợp thôi.”

Hắn nhếch lông mày, “Thật?”Không tin lắm, hỏi thêm lầnnữa.

Molly vội giơ tay phải lên. “Tôithề!”

“Được rồi, tôi tin cô lần này.”Philip rên hừ hừ, tức giận giảm đi phân nữa, đôi vai rũ xuống.

“Nhưng tôi không biết nên làm thế nào mới tốt!”

“Bọn họ sẽ đợi bao lâu?”

“Chúa biết!” Hắn thở dài liêntục. “Bảo sẽ đợi Joel trở về, gặpđược Joel mới thôi. Rất muốnxem sắc mặt đợi không được của bọn họ, cho dù đợi được,trong lòng cũng sẽ nguyền rủaJoel không ít đi, thật sự hai bênkhông phải là người mà.”

Molly âm thầm cười trộm, “Vậyanh đành phải…”

“Này! Hai vị, tán gẫu trong giờ làm việc sao?” Davy hớn hở đi ra từ thang máy.

“Còn cười?” Philip cau có ngắmkhuôn mặt đang cười nham nhởtrước mắt, khoé miệng vẽ mộtđường cong gian xảo. “Thôiđược, cứ cười cho đã đi, một látnữa đây anh rất muốn khóc đó.”

“Huh? Tức giận cái gì? Anh cao hứng muốn đưa bà xã anh dạo phố phường thôi, anh phạm vào tội ác tày trời gì?” Davy an ủivỗ vỗ lưng Philip. “Được, được,đặc cách cho em nghỉ buổi chiều, như vậy được chưa?”

Philip nở nụ cười quái dị, liếc sang thấy khuôn mặt Molly vặn vẹo khó coi ngay tức khắc tóm gọn nụ cười: “Đây là…Ừm, là anh nói đó.”

“Tất nhiên!” Davy không biết ántử chuẩn bị chờ mình phíatrước, hiên ngang vỗ ngực mộtcái:

“Buổi chiều, một mình anh lãnhtrách nhiệm.”

“OK! Hai người trong vănphòng Joel liền giao cho anh toàn quyền xử lý”, Philip đúthai tay vào túi quần, nhàn nhãhuýt sáo đi hiên ngang về phòng làm việc của mình, thòng thêm một câu:

“Trời sập đừng có tới tìm em à!”

“Hai người trong văn phòngJoel là ai? Ai a?” Molly cúi đầu hai vai không ngừng run rẩy, không có tiếng trả lời Davy đành phải nhún vai tự mình đi nhìn.

“Ôn thần!” Davy đi vào văn phòng và ngay sau đó như đạn bắn bay ra khỏi đó, hớt hải hỏi:

“Molly! Joel đâu?”

Molly khóe môi vẫn còn co giật: “Tôi không biết! Điện thoại di động thì tắt, những nơicó thể đến đều hỏi qua.”

“Đáng chết! Sao không ai nhắcnhở tôi một tiếng?” Davy mặtđen như đít nồi thầm oán.

“Ha ha… Cho anh nếm thử lựu đạn để biết mùi.” Philip né ở một bên ôm bụng cười.

“Xong rồi, xong rồi! Joel muốn đem công ty ném cho hai chúngta rồi!” Davy không ngừng xoayvòng như ruồi nhặng. “Làm sao bây giờ? Lần này Ti Ti sẽ đến Nam Cực bám rễ phải không?”

Khuôn mặt Philip méo mó biếndạng sau khi nghe. Đúng vậy, nếu không giải quyết tốt hai người kia, Ti Ti khẳng định sẽ trốn đi, mà Joel tuyệt đối sẽ chạy theo, sau đó công ty cũngchỉ còn lại duy nhất có hai người bọn họ chống đỡ cục diện… Trời ạ, nghĩ thôi cũng đã thấy khủng khiếp!

Philip cẩn thận suy tư một lát: “Chúng ta trước hết phải biết rõmột chuyện, hai người đó đã kịp nhìn thấy Joel chưa?”

Davy sắc mặt nghiêm chỉnh:”Em nói đi?”

Philip hai hàng lông mày dựngđứng. “Em không biết mới hỏianh!”

“Bọn họ rốt cuộc tới làm gì?”Molly tò mò hỏi.

Philip bất đắc dĩ nói: “Bứchôn!”

“Bức hôn?” Molly kinh ngạc sợhãi kêu: “Không phải Chủ tịch đã…”

“Đúng vậy, chính là không có mấy người biết đến, bởi vì Richard Tô uy hiếp Joel nếudám cự tuyệt hôn nhân này, con gái ông ta nếu vì chuyện đó làmchuyện điên rồ… ông ta sẽ khiến gia tộc Rocks rất khó coi, còn có Helen…” Davy thở dài.

“Cho nên chúng tôi quyết định không công khai.” Philip tiếplời.

“Nhưng…”, Molly khó hiểu hếtnhìn anh rồi lại nhìn em: “Vấnđề này sớm muộn gì vẫn phảigiải quyết triệt để, không phảisao? Kéo dài như vậy thì có íchgì?”

“Thật ra thì Joel không muốnlàm cha con họ mất mặt, dù sao đối phương cũng là nữ lại khá kiêu ngạo. Cho nên anh ấy hy vọng chuyện này sẽ chết đi theo thời gian, sau đó không còn ai nhắc tới, hoặc giống như Helen năm đó, một thời gian sau bí mật giải quyết, chỉ cần không làm cho giới truyền thông chỏ mỏ vào là được.”

Molly cười nhạt: “Điều đó là không thể!”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Davy khẽ nói, rồi sau đó thở dài: “Được rồi, tạm thời lánh mặt bọn họ hôm nay, chờ chúng tôi thương lượng xong với Joel sẽ đem hôn nhân của anh ấy côngkhai.”

Nói xong, hắn một tay giữ chặt Philip, tay kia kéo Molly đi lánhnạn.

“Cả hai một người cũng đừngmong chạy trốn, cùng nhau vào trong đó cố gắng thuyết phục hai ôn thần kia rời đi, đi đi!”

“Chúng tôi tuyệt đối không rời đi, cho đến khi Chủ tịch Rocks xuất hiện!”, Richard Tô nói chém đinh chặt sắt: “Cậu ấy không thể trốn tránh cả đời, hônsự này ngày hôm nay phải được giải quyết ổn thoả.”

Philip đành phải quay sang Jodie Tô nói: “Tiểu thư Jodie,anh ấy thật sự không có ở đây,cho dù cô và ông đây muốn đợicũng không biết đợi đến khinào, không bằng mọi người vềtrước đi, tôi sẽ…”

“Tôi thật sự yêu anh ấy!” Cô khổ sở nói: “Vì sao hai anhkhông thể giúp tôi? Tôi rất yêu anh ấy, bắt anh ấy yêu tôi lúcnày là không thể, nhưng tôi có thể chờ, tôi tuyệt đối sẽ khôngđể cho anh ấy hối hận khi kếthôn với tôi.”

Davy nghiêm túc ngồi xuốngtrước mặt Jodie: “Cô nói cô yêuanh tôi, tốt, vậy tôi hỏi cô, cô hiểu được anh ấy bao nhiêu? Cô biết tính cách của anh tôi rồi, yêu sao? Cô nguyện ý vì anh ấy trả giá bao nhiêu? Có thể sẵnsàng hy sinh vì anh ấy bao nhiêu?”

Cô ngập ngừng: “Tôi… Tôi không rõ lắm, anh ấy luôn luôn chú trọng cuộc sống riêng tư, đến bây giờ vẫn chưa có ai biếtchuyện riêng của anh ấy.”

“Phải không? Thiên hạ khôngcó việc khó chỉ cần người có tâm, không phải sao?” Davy lắcđầu: “Hiện tại cô cái gì cũng không biết, nhưng lại nói cho tôi biết cô yêu anh tôi?”

“Tôi yêu anh ấy! Có gì là khó hiểu, nếu là vừa gặp đã yêu thì cần gì tìm hiểu?” Jodie Tô phảnbác nói.

Davy lắc đầu: “Đó là vì cô chỉ theo ý mình.”

“Anh dựa vào cái gì nói như vậy?” Cô không chịu thua lên tiếng phản bác: “Không ai hiểuđược anh ấy thực sự đang nghĩ gì, có lẽ anh ấy không yêu tôi,nhưng ít nhiều sẽ có một chút…”

Philip cắt lời cô: “Anh ấy khôngcó, một chút cũng không có!Anh tôi là người rất nhiệt tìnhtrong tình yêu, anh ấy sẽ vì yêumà trả giá hết thảy, thậm chí cả tánh mạng của anh ấy!”.

Hắn nói tiếp với vẻ xúc động:”Nếu cô thấy được mặt này củaanh ấy, cô sẽ kinh ngạc cho rằng anh ấy là người khác, anh ấy si tình, anh ấy yêu mãnh liệt, anh ấy móc tim móc phổi trả giá chỉ vì yêu.”

Davy nhíu mày nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư Jodie, trong lòng mắng thầm: “Philip chết tiệt, lợn lành chữa thành lợn què!”

“Chỉ cần bọn họ kết hôn,”Richard Tô xen ngang: “Jodie sẽ làm cậu ta trở thành người đànông như lời cậu nói.”

Davy thở dài bất lực: “Haingười chẳng lẽ vẫn còn khônghiểu sao? Chúng tôi biết là bởi vì chúng tôi đã chứng kiến thờigian qua anh ấy phải trả giá như thế nào, mỗi ngày trôi qua như thế nào, những điều đó khiến chúng tôi rất cảm động. Do đó, anh ấy không dư thừa tình yêuđể mà yêu người khác.”

“Anh nói bậy!” Jodie Tô nhịn không được kích động kêu lên: “Anh ấy không thể! Anh ấy là người lạnh lùng từ trước đến giờ, chưa người nào nhìn thấy anh ấy trả giá ra sao, anh đừngcó gạt tôi mong tôi từ bỏ!”

“Tiểu thư Jodie, cô bình tỉnh một chút, lắng nghe tôi…”

“Không! Tôi không muốn nghenữa!” Cô kiên quyết lắc đầu: “Anh cũng không cần nói nữa, anh ấy không có khả năng làngười như lời anh nói.”

“Nhưng…”

“Jodie nói không muốn nghe,”Richard Tô ngăn cản Davy nóitiếp những lời vô nghĩa: “Đừngnhiều lời vô ích, hôm nay chúngtôi nhất định phải chờ cậu ta cho bằng được, hôn sự phải được tiến hành suôn sẻ, chúng tôi…”

Dù máy điều hoà đã mở hếtcông suất nhưng không khí trong phòng nóng đến cực độ do bị cha con Richard Tô hun lửa. Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, nhiệt độ phòngdường như giảm xuống rất nhanh vì tiếng cười thanh thoát từ bên ngoài truyền vào.

“Anh là nô lệ của em, phải nghetheo lệnh em, em kêu anh đi hướng đông anh không thể đi hướng tây, em muốn anh lên trời anh không thể xuống đất, OK?”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Joel đưa lưng về phía họ, thong thảđi vào theo kiểu giật lùi, áokhoác của hắn ở trên khuỷu tay, tóc dài rối tung trên vai, sắc mặt dung túng vui vẻ không có nữađiểm khó chịu, cà vạt của hắn bịcô gái nhỏ nhắn vẻ mặt sáng lạn tươi cười rạng rỡ đằng trước dùng sức dắt, tay trái cô xáchmột đôi giày cao gót, trên cổ tay thì đeo dây cột tóc của Joel.

“Ơ? Sao lại tập trung hết ở chỗ này?” Ti Ti không nhìn thấy cha con Jodie Tô ngồi bên kia ghếsalon, tiếp tục nói cười: “Mọingười mau tới ngắm nô lệ củatôi một cái. Nhìn xem! Có giống nô lệ La Mã thời cổ đạikhông?” Nói xong còn kiễngchân thì thầm gì đó vào tai Joel.

Philip không ngừng cười to:”Giống… Rất giống! Có nghe lời hay không?”

Joel hai mắt đột biến thành daogăm phóng vào Philip, hắn bị Ti Ti dính sát vào nên cử động cóchút khó khăn, mãi lo nói chuyện với Ti Ti không pháthiện trong phòng có nhiều hơnhai người: “Nghe lời, đươngnhiên nghe lời! Nghe lời mộttrăm phần trăm”

Cô khoái chí lôi kéo cà vạt hắn: “Ưm! Nô lệ, có đem lời nói củanữ chủ nhân để trong lòng hay không?”

Molly quay lưng lại cười không ngừng, Davy và Philip ôm bụngcười to.

Joel bất đắc dĩ đi về phía trướcmột bước, hai tay vòng ra đằngtrước ôm lấy cái eo nhỏ nhắn,cúi đầu khẽ cắn lỗ tai Ti Ti: “Anh là nô lệ vâng lời nhất , cóthưởng không? Ưm! Có lẽ chínhmình tự lĩnh thưởng?”

Ti Ti khẽ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác hạnh phúc Joel vừa mang đến, nhìn thấy Molly nháy mắt mãnh liệt với mình, cô nghiêng đầu cẩn thận ngướcmắt… “Ah! Có người!”, vô tìnhthít chặt cà vạt trên cổ Joel…

“Ah… Búp bê, khụ…khụ…,mau buông tay em ra!” Joel bịsiết cổ mặt đỏ tới mang tai.

Cô kinh hoảng vội vàng thả tay,hắn lập tức nới lỏng cà vạt thởmệt nhọc.

“Lạy chúa! Thiếu chút nữa tắt thở.”

“Xin lỗi, em xin lỗi! Anh khôngsao chứ?” Ti Ti nhón cao mũi chân duỗi nhẹ tay vuốt ve cổ Joel.

“Không sao.” Joel rốt cục cũngnhận ra cha con Richard Tô trong phòng, bắt gặp ánh mắt Jodie Tô nhìn hắn và Ti Ti toélửa, hắn nhẹ cau mày nhưnggiọng điệu vẫn ôn nhu đối với Ti Ti: “Búp bê, anh có chút việc, đến văn phòng của Davy chờ anh, được không?”

Hắn cầm lấy đôi giày Ti Ti đangxách trong tay rồi quỳ một chân trên đất, đem chân cô đặt trêngối và giúp cô mang giày.

“Vâng!” Cô vịn đầu vai Joel nhìn cha con Richard Tô, lôngmày khẽ chau lại: “Lạ quá, em hình như gặp qua bọn họ ở đâurồi, bọn họ là ai nhỉ?”

Joel mang giày vào chân còn lạicho cô: “Em chưa gặp họ bao giờ, chỉ là đối tác làm ăn thôi.”

Ti Ti vắt óc suy nghĩ: “Nhưng…Em có cảm giác… Rõ ràng…”Cô phát hiện Joel ra hiệu bằng mắt với Davy: “Này, anh lại có chuyện gì dấu em nữa phảikhông?” Cô bắt đầu dò xét cha con

Richard Tô tỉ mỉ, cảm thấy bọn họ thật sự rất quen mặt, rốtcuộc là ai? Philip không biết vô tình hay cố ý đi đến chắn ngangtầm mắt cô.

“Này, anh đang che tầm nhìn của tôi đấy.” Cô đẩy hắn ra:”Philip, anh cản trở…”

“Ti Ti, đến phòng làm việc củatôi chờ Joel trước đã, anh ấy sẽkết thúc công việc nhanh thôi.”Davy nắm tay cô kéo ra ngoài.

“Nhưng tôi còn chưa có… Đáng chết! Davy, thả tôi ra… Anh em các anh sợ tôi biết cái gì đúngkhông?” Giọng điệu tức giậncủa Ti Ti bất giác làm Joelkhông lạnh mà run.

“Joel, anh chờ xem… Khôngcần phải kéo tôi… Chuyện nàyem sẽ không để nó trôi qua tốt đẹp đâu, Joel, em cảnh cáo anh…” Cô bị Davy kéo ra khỏivăn phòng.

Trong lòng Joel đột nhiên có một dự cảm bất an, cả người hắn mỗi lúc một cứng lại.

Hắn nhặt dây cột tóc rơi trênmặt đất lên thuận tay buộc tóc, nói nhỏ vài câu với Molly, côgật đầu đi ra ngoài, còn lại một mình hắn đi đến quầy bar rót rượu, không nói câu nào chỉ chằm chằm nhìn cha con Richard Tô.

“Cô ta là ai?” Jodie Tô khẩu khíkhông tốt hỏi, giống như bà vợbắt gian tại giường: “Tôi là hôn thê của anh, tôi có quyền biết rõ!”

“Cô không là gì cả.” Joel cườilạnh: “Cô lại càng không cóquyền hỏi tôi bất cứ chuyện gì.”

Jodie Tô biến sắc: “Anh… Làm sao anh có thể nói như vậy? Ngày đó…”

“Ngày đó?” Joel chế giễu: “Ngày đó hoàn toàn là trò hề,không có ý nghĩa gì hết.”

Richard Tô sắc mặt âm trầm: “Chủ tịch Rocks, xin đừng quên những gì tôi nói trước đây…”

“Tôi chưa quên,” Joel lập tức cắt đứt lời ông ta: “Cho nên tôimới nói đó là trò hề, ông nghĩ rằng tôi lần đầu đụng phải loạichuyện đó sao? Sai rồi! Tình huống dở khóc dở cười nào tôiđều đã gặp qua, tôi không lên tiếng chẳng qua là nghĩ đến thểdiện của con gái ông thôi, không muốn tiểu thư Jodie khó xử, đợi thời gian trôi qua việcnày sẽ phai mờ, ông thực sự cho là tôi sợ ông sao?”

Joel khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào,gia tộc Rocks cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ dư luận gì, không ai có thể uy hiếp tôi, ônghiểu không?”

Trước hành động cuồng vọng bá đạo của Joel, Richard Tô nhất thời khiếp sợ im lặng, bao nhiêutừ ngữ muốn nói không thể mở miệng, rốt cục ông ta thở dài một hơi: “Jodie thật sự rất yêucậu, chẳng lẽ cậu không thể…”

“Thế thì sao?” Joel lần nữa ngắtlời ông ta: “Chẳng lẽ bao nhiêuphụ nữ yêu tôi, tôi đều đáp ứnghết, tiếp nhận tất cả sao?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Tôi không phải siêu nhân.”

Jodie Tô oán hận nghiến răng:”Tôi… Tôi sẽ tự sát! Tôi khôngthể không có anh, nếu không tôi… Thật sự sẽ chết!”

Joel thờ ơ nhún vai: “Tùy cô.”

Nghe vậy, cô nhịn không được cuối cùng bật khóc.

Richard Tô giận dữ thống khổ rống lên: “Cậu có tim haykhông? Có thể ngồi nhìn congái tôi tự huỷ hoại cuộc sống của nó mà không chút để ý? Lão già tôi đây thật đángthương chỉ có đứa con gái duynhất, xin cậu cứu con bé đi!”

Joel sắc mặt càng thêm lạnh lùng: “Cứu cô ấy? Như vậy có ai tới nói cho tôi biết, rất nhiều phụ nữ đều muốn tôi cưới côấy, tôi nên lựa chọn ai, buông tha ai? Không, nên nói là làm cho ai sống, làm cho ai chết? Ừ? Có lẽ ông cho rằng những người phụ nữ đó sống hay chếtđều không liên quan, dù sao không phải con gái ông chết thìtốt rồi, đúng hay không?”

Richard Tô nghẹn lời, nhưngkhông biết phản bác thế nào, chỉ có thể ôm lấy đứa con gái đangche mặt khóc thì thầm an ủi.

Philip đột nhiên lên tiếng hỏi Jodie Tô vẫn còn đang nức nởtrong lòng cha mình: “Tiểu thư

Jodie, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không nghĩ đến bọn họ?”

“Tôi không yêu họ!” Jodie Tôbuộc miệng nói.

“Đúng rồi! Cô đương nhiênkhông tiếp nhận bởi vì cô khôngcó tình cảm với những ngườiđó,

Joel không yêu cô nhưng vì sao phải ép buộc anh ấy chấp nhận cô?” Hắn tỉnh táo phản bác.

Jodie Tô ngẩn người, rồi sau đó nhíu mày cắn môi: “Đó… Đó là bởi vì… Bởi vì… Này, đây làhoàn toàn không giống…”

“Không giống ở đâu? Khônggiống là vì bọn họ không nói sẽtự tử vì cô?”

Cô bất lực liếc nhìn Richard Tô:”Tôi không phải ý này…”

“Đó là bởi vì phụ nữ có quyềncự tuyệt, đàn ông không cósao?” Philip truy hỏi tới cùng.

“Tôi… Tôi không biết! Dù sao tôi vẫn nghĩ rằng không giống!”Jodie Tô không biết tốt xấu kêu lên.

“Phụ nữ hâm mộ Joel rất nhiều,cô không phải là người đầu tiên, cũng không phải đẹp nhất, chắc chắn không phải giàu có nhất, mà quan trọng nhất là cô khôngyêu Joel, cho nên cô mới có thể giở thủ đoạn hèn hạ, tôi nóiđúng không? Được rồi, giờ côcũng nên hiểu trừ phi Joel thậttâm yêu, nếu không cho dù sửdụng bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể khiến anh ấy khuấtphục, tại sao không dừng lại ở đây?” Philip lôi hết tâm can ra mà nói, nói một hơi không nghĩ.

Những lời nói của Phillip khiến Jodie Tô cứng họng. Căn phòng rơi vào im lặng, thật lâu sau

Richard Tô rốt cuộc mở miệng: “Jodie, cha nghĩ…”

Cửa phòng làm việc bỗng nhiên một tiếng mở ra, Davylảo đảo chạy vào, “Joel, em xin lỗi, Ti Ti… Ti Ti, cô ấy vừa…”

Joel sắc mặt dữ tợn nguy hiểmbước nhanh về phía Davy nắmlấy cổ áo cậu ta: “Anh muốn giết cậu!”, hắn nói xong tung ra một đấm nhanh như chớp, tiếptheo là những cú đấm như trờigiáng …

“Joel, anh điên rồi! Mau dừng tay!” Philip xuất ra toàn lực giữ chặt Joel: “Anh ấy là Davy! Là em ruột của anh! Lạy Chúa, anh ấy sắp bị anh đánh chết đến nơi rồi!”, Philip quay sang cầu viện Richard Tô đang sợ ngây người:”Nhanh tới đây hỗ trợ! Ngồi đónhìn cái gì… Joel, tỉnh táo lại, chúng ta trước đi tìm Ti Ti quan trọng hơn, mau dừng tay!”

“Anh trước đập cậu ta một trận sau đó mới tìm người!” Joel giãy khỏi kiềm chế của Philip và

Richard Tô, không ngừng tungnhững cú đấm…

“A? Mọi người đang làm gì đó?” Ti Ti kinh ngạc đứng ở cửaphòng nhìn quanh: “Philip, sao anh ôm Joel chặt vậy? A! Davy, anh làm sao vậy… Giống nhưbị… Đánh một trận?”

Trận ẩu đả long trời lở đất tạm dừng, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn ra cửa.

“Ti… Ti Ti, cô… Cô đã điđâu?” Philip bi thống gào to.

“Tôi? Tôi đi…” Mới nói mấy chữ, Ti Ti liền bị Joel xông tớiôm chặc lấy: “Làm sao vậy?Joel, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đừng… bỏ… anh…,” Joel thanh âm không ngừng run rẩy: “Đừng bao giờ bỏ anh lại một mình!”

“Em không có bỏ anh, em chỉ đến phòng vệ sinh mà thôi…Ưm, có lẽ không lâu, nhưng cũng mất nhiều thời gian, em cũng không phải… Này, Joel,anh…”

Mọi người kinh ngạc trông thấy Joel đưa lưng về phía bọn họhai vai run rẩy kịch liệt, hắnđang khóc?!

“Joel, được rồi, em thật không có rời đi, thậm chí nghĩ cũngchưa từng nghĩ, anh không nênnhư vậy!”

Ti Ti thanh âm vừa bất đắc dĩvừa hoảng sợ, chỉ có cô biết rõ Joel có bao nhiêu kích động,tóc của cô đều ướt hết, nước mắt còn từ trên trán chảy xuống:”Philip, ở đây giao cho anhđược chứ? Tâm trạng Joel tựahồ có chút… Không khống chế được, tốt nhất tôi đưa anh ấy rờikhỏi đây. Davy, mượn phòng làm việc của anh chút…, Joel, thả em ra, chúng ta đến văn phòng của Davy đi…”

Ti Ti rốt cục thoát ra khỏi thânhình cao lớn đang ôm chặt lấy cô của Joel, tay trái cô vòng qua eo hắn, nghiêng đầu ôn nhu ngẩng đầu nhìn: “Chúng ta đi thôi, nơi này giao cho hai người đó đi. Thật không biết bây giờnói cái gì đây, có lẽ anh cần nghỉ ngơi một thời gian… Ai Cập, thế nào? Em muốn đi ngắm Kim Tự Tháp đã từ lâu… “, thanh âm dần dần biến mất.

Philip thở dài một hơi, đi qua đỡ Davy còn ngồi ngẩn ngơ dưới đất dậy: “Anh không saochứ? Có cần gặp bác sĩ không?”

Davy thần sắc ủ rủ loạngchoạng đi đến sopha ngã phịchxuống: “Để bọn họ đi nghỉ mát đi, đi càng xa càng tốt! Mẹ nó,thảm hoạ bất ngờ!” Hắn oán hận nói.

“Thật sự không cần gặp bác sĩ?Bộ dáng của anh tựa hồ…”Philip khóe miệng bắt đầu conglên: “Hắc hắc… Rất thú vị!”Hắn rốt cục nhịn không đượcôm bụng cười to: “Lạy Chúa! Shana sẽ bị anh hù chết.”

“Chết tiệt! Anh ấy ăn gì mà thầnkinh bị chạm vậy?” Davy sờ vào khóe miệng bị thương đổ máu, lập tức đau đến nhe răng nhếchmiệng.

“Là anh tự chuốc lấy phiền toái, Ti Ti đến phòng vệ sinh, anhnhiệt tình khẩn trương cái gì?”Philip hả hê khi người gặp hoạ.

“Hỗn đản! Đi lấy cho anh viênđá… Anh vừa từ phòng vệ sinh đi ra, trở về đã không thấy tămhơi cô ấy, anh làm sao biết…”Davy sờ sờ viền mắt, đau đến phải hít một hơi: “Nếu không xem anh ấy là anh trai, anh đã đánh trả lại rồi.”

“Quên đi!” Philip đưa cho hắntúi chườm đá: “Cho dù anh cóđánh trả cũng đánh không lạianh ấy, anh ấy không đánh choanh bò ra đất mới là lạ!”

Davy hừ lạnh: “Đó là trước kia, bây giờ anh trẻ hơn anh ấy, kết quả khó nói.”

“Ha!” Philip cười nhạo mộttiếng, Davy trừng mắt tức giậnthổi tóc trước trán phù phù.

“Cô ta là ai?” Jodie Tô đột nhiên hỏi.

Màn đấu võ mồm bị buộc ngưng ngang, hai người liếc mắt nhìn nhau, Davy cẩn thận trả lời:

“Cô ấy là người phụ nữ Joel yêu.”

“Joel yêu cô ấy?” Cô thì thàongỡ ngàng.

“Thực tế, Joel không thể không có cô ấy, anh ấy nguyện vì cô ấymà chết, vì cô ấy làm mọichuyện, chỉ cần cô ấy không rời khỏi anh ấy.” Davy chần chờ một chút: “Cô ấy là vợ Joel, Ti Ti Rocks.”

“Vợ? Cậu ta đã kết hôn?”Richard Tô kêu sợ hãi.

“Thời điểm hai người tự ý công bố đính hôn, sáng hôm sau Joel đã dẫn Ti Ti đi đăng ký kếthôn.”

“Sao cậu ta không…”

“Joel không muốn hai ngườimất mặt.”

“Phải không?” Richard Tô cười khổ: “Không ngờ từ đầu tớicuối chỉ có chúng tôi tự mình diễn hề.”

Jodie Tô lên tiếng đầy cay đắng: “Hoá ra anh ấy đã yêu người khác, hèn chi lúc tôi doạ tự tửkhông mảy may tác động đến anh ấy.”

“Thật xin lỗi, cô nên từ bỏ Joelđi.” Philip an ủi cô: “Đừngquên! Còn có rất nhiều đàn ông tốt chờ cô.”

“Nhưng không phải anh ấy!”Jodie Tô thở dài.

Jodie Tô không lâu sau ra nước ngoài công tác.

Gia tộc Rocks lập tức công bốhôn lễ long trọng của Joel. Vì vậy, tin tức nhanh chóng lan rộng khắp thế giới, đồng thời cũng rơi vào tai Helen đang ởThuỵ Sĩ chữa bệnh. Bởi vì tinh thần Helen trước đây không ổn, cho nên Joel dễ dàng bỏ qua mọi chuyện cô ta làm, cuốicùng cha mẹ Helen cảm thấy có lỗi với Joel, mới đưa Helen quaThụy Sĩ.

Khi nghe tin tức này Helen gần như phát điên, la hét thảm thiết bắt buộc phải tiêm thuốc an thần mới dần dần trấn tĩnh vàchìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnhlại liền bỏ trốn quay về Mỹ, chamẹ cô ta chưa kịp thông báo cho Joel biết con họ hiện giờ đếnnhà hắn.

Joel vừa bước vào phòng khách toàn thân hắn căng cứng, ánh mắt sắc bén dừng ở gương mặttrắng bệch như giấy của Ti Tirồi chậm rãi dời qua khuôn mặt điên dại của Helen, cuối cùng dán mắt vào con dao gọt trái câytrong tay Helen đang đặt trên cổ Ti Ti.

“Cô muốn gì, Helen?” Hắn trấnđịnh hỏi.

Mới đầu, Helen tựa hồ không ranhận hắn là ai, sau một lúc lâu, ánh mắt cuồng loạn mới từ từhóa thành ai oán: “Joel, em yêu anh, em thật sự yêu anh! Vì saoanh không thể thử yêu em?

Cô ta…” Helen liếc xuống nhìnTi Ti: “Cô ta không thể so vớiem được, vì sao anh chọn côta?”

Joel đảo mắt nhìn chằm chằm Helen: “Vì tôi yêu cô ấy, bắt đầu từ mùa hè mười năm trướcđã rất yêu cô ấy, trải qua mười năm hiểu lầm biệt ly tình yêucủa chúng tôi vẫn nguyên vẹnnhư ngày đầu, cô nên biết dù cho long trời lở đất cũng không thể thay đổi tình yêu của tôidành cho cô ấy. Cho nên, Helen, cô dừng lại đi, đừng gây ra chuyện phải hối tiếc!” Hắn trựctiếp nói rõ sự thật, trong lònghiểu được thời gian càng kéodài càng rắc rối hơn.

Helen đáng thương nhìn hắn:”Em? Em nên làm gì? Em yêuanh lâu như vậy, nếu không được anh đáp lại, làm sao em cóthể sống tiếp?”

“Cô có thể, Helen, cô vẫn còntrẻ, chỉ cần cô muốn, chẳng bao lâu cô sẽ quên tôi, lại bắt đầucuộc sống mới.” Joel chậm rãi tiến về phía trước một bước: “Đàn ông trên đời không chỉ cómột mình tôi, cô nhất định sẽ gặp được người đàn ông của mình, hai người sẽ yêu nhau sâuđậm.”

“Không, tất cả tình yêu của em trao hết cho anh, vì thế em không thể yêu người khác?”Helen lẩm bẩm nói, ánh mắtchậm rãi dời xuống vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn khó coi, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn.

“Đều do cô ta, nếu không có cô ta, cuối cùng sẽ có một ngày anh yêu em, em biết, nhất định là như vậy!”

“Không, cô sai rồi, Helen, hãynghe tôi…”

Nhưng Helen không muốn nghehắn nói, cô ta chỉ nhìn lom lom con dao trong tay mình, điêncuồng lại lần nữa hiện lên trên mặt.

Thấy lưỡi dao sắc bén cứa sâuvào cổ Ti Ti, làn da mềm mạibắt đầu rỉ máu. Joel phát hiện tim hắn đập loạn, trong lòng sợhãi không thôi, hắn giơ tay lênngăn cản con dao: “Đừng,Helen, dừng tay lại, cô sẽ làmtổn thương cô ấy!”

“Tổn thương cô ta?” Helen cườiphá lên: “Không, tôi sẽ không làm cô ta bị thương, tôi muốngiết cô ta, muốn cô ta chết!”

“Không!” Joel rống lên, hai tay vươn ra phía trước: “Được,Helen, cô chỉ muốn tôi thôi chứ gì?

Được, tôi đáp ứng cô, chỉ cầncô thả cô ấy ra, cô muốn tôi nhưthế nào cũng được, làm ơn,Helen!”

Helen có vẻ ngỡ ngàng trừngmắt nhìn. “Xin em? Anh đang ở đây cầu xin em?”

“Đúng vậy, Helen, tôi xin cô,thả cô ấy ra, sau đó tôi là củacô.”

Trong phút chốc, Helen hơi dao động, nhưng chỉ một giây sau, cô ta kiên quyết lắc đầu, và hành động này làm vết thương trên cổ Ti Ti bị con dao trong tay cô ta cắt sâu hơn.

Joel một phen hoảng loạn:”Không, Helen, đừng cử động,cô giết cô ấy mất.”

“Chỉ có cô ta chết, anh mới cóthể toàn tâm toàn ý yêu em!”Helen chăm chú nhìn con dao:

“Hai chúng tôi, chỉ có một người có thể ở lại bên cạnh anh, cho nên tôi nhất định loại bỏ cô ta, anh mới có thể là của tôi.”

“Helen, xin cô…”

Joel cầu khẩn, nhưng Helendường như không để ý hắn, cô ta chỉ lẩm bẩm, ánh mắt càng lúc càng hung ác.

Lợi dụng cô ta mất tập trung, Joel lặng lẽ áp sát vào định đoạtlấy con dao, ai ngờ con dao lạiấn sâu thêm một chút, khoémiệng Helen nhếch lên khủng khiếp: “Tôi biết rõ chỉ cần cô ta còn sống, tôi sẽ không có cáchnào có được anh, cho nên nhất định phải, anh hiểu không, Joel?

Tôi phải giết cô ta!”

Joel rốt cuộc biết không ngăn cản cô ta được, hắn khẽ cắn môi, đột nhiên vọt tới dưới tủTV lấy ra một con dao rọc thư, rồi sau đó trở lại trước mặt Helen, trên mặt chính là cứng rắn và dứt khoát: “Cô muốn tôiphải không? Được, vậy hãy đi cùng với tôi!”

Hắn không chút do dự đặt con dao xuống cổ tay trái cắt mộtđường thật sâu, máu tươi lập tức bắn ra.

Ti Ti hoảng sợ bật khóc: “Không! Joel!”

Joel không để ý tới cô, lẳng lặng đem cánh tay ướt đẫm máuđưa đến trước mặt Helen.

“Thấy nào, Helen? Tôi muốnxuống địa ngục, cô không đitheo tôi sao?”

Helen mắt mở to hoang mang.

Hắn cầm dao cũng cắt một đường ở tay còn lại: “Helen,không phải cô muốn tôi sao?Đi, đi theo tôi, cô không đi theo tôi sẽ không có được tôi đó!”Helen nhíu mày.

Máu ở hai tay Joel từng giọt từng giọt tuôn chảy xuống đất: “Đi thôi, Helen, đi theo tôi, nơi đó không có cô ấy, chỉ có một mình tôi, nếu cô muốn tôi thìhãy đi cùng với tôi!”

Helen nhìn tay hắn thật lâu mớilẩm bẩm nói: “Anh… Anh đang làm gì?”

Joel sắc mặt dần tái nhợt, nhưnghắn vẫn kiên định nhìn thẳng cô ta.

“Tôi phải đi, Helen, cô không đitheo tôi sao?”

“Đi?” Helen không hiểu nhìnhắn trừng trừng: “Anh muốn điđâu?”

“Helen, tôi muốn đi đến thế giới khác.” hắn dụ dỗ: “Nếu cô đi với tôi, chỗ đó cũng chỉ cócô và tôi, không có cô ấy kẹp ở giữa chúng ta, không phải cô rấtmuốn điều này sao?”

“Thật sự, chỉ có em và anh?”Ánh mắt Helen toả sáng.

“Đúng vậy.” Thân mình Joel hơilung lay, nhưng hắn vẫn cố ôn nhu mỉm cười với Helen: “Chỉcó hai chúng ta, không có ngườikhác.”

“Thật vậy chăng? Thật vậychăng?” Cô thì thào, con dao trong tay từ từ nới lỏng.

Tay Joel chậm rãi buông xuống: “Nhanh lên, Helen, nếu côkhông đến, tôi sẽ đi một mình!”

“Không, anh không thể bỏ em đi!” Helen kêu gào, con dao cuối cùng cũng rời khỏi cổ Ti Ti.

Ti Ti lập tức thoát khỏi sự khống chế của Helen, nhanhchóng bấm điện thoại gọi xe cứu thương, sau đó chạy tới phòng tắm cầm lấy khăn mặt.

Khi cô trở lại phòng khách thìJoel đã té xuống đất, Helen quỳ gối bên cạnh hắn không biết thìthào những thứ gì. Ti Ti nướcmắt đã thấm ướt mặt, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, cô biết mình đang nắm giữ tính mạng của Joel, cho nên tuyệt đối khôngthể hoảng loạn. Cô dùng khănmặt gắt gao giữ chặt hai cổ tay Joel, trước khi mất đi ý thức,hắn chỉ nói một câu: “Anh yêu em, búp bê.”

Chương cuối: Vĩ thanh

Hai năm trước tinh thần Helen suy sụp, cha mẹ cô ta phải đưacô ta vào bệnh viện tâm thần an dưỡng. Mà Joel cũng từ quỷmôn quan trở về, được Ti Ti chăm sóc chu đáo dần dần bình phục. Hai vợ cùng chồng trảiqua sự kiện đó càng thêm ân áimặn nồng, bọn họ bây giờkhông chỉ có thằng nhóc thiêntài Hạo Hạo, còn có thêm côcông chúa bảo bối.

“Tiểu bảo bối, đến bên mẹ này,…”

Ti Ti cầm lấy một miếng bánh dụ dỗ tiểu bảo bối, ai dè tiểubảo bối vừa nhìn thấy bánh bích quy ngược lại một tiếng ngồi xuống đất, sau đó trực tiếp bò vùn vụt tới Ti Tiđẩy ngã cô ra đất. “Mẹ từ bỏ!”Cô phụng phịu nói, bánh bíchquy trong tay sớm bị tiểu bảobối cướp lấy.

Mary buồn cười đưa tay ra đỡ lấy Ti Ti: “Thôi nào, đứng lên.”

Ti Ti chưa kịp đứng dậy, lại nghe tiếng con trai gọi mình: “Mẹ, mau tới, có tin về ba nha!”

Lại nữa rồi!

Ti Ti hứng thú quay vào phòng,tin tức đại nhân vật vĩnh viễnkhông hết, đàn ông xuất sắc đặc biệt như Joel, tin của hắn toàn là những vụ bê bối. Trước kia cô rất để ý, nhưng hiện tại…

Ghé vào trên bệ cửa sổ, cô thấythấp thoáng chiếc xe hơi quen thuộc từ xa chạy tới.

Một người đàn ông giỏi giang vì ngươi mà từ bỏ tính mạngcủa mình cũng không hối tiếc,ngươi còn có thể hoài nghi hắncái gì?

Cô không thèm để ý ánh mắt người khác, chỉ quan tâm đếnthâm tình trong đáy mắt hắn.

Hắn ra khỏi xe, bên cạnh hắn là một phụ nữ xinh đẹp, cô vẫn không hề thắc mắc, vẫy tay chào hỏi hắn: “Joel, sao anh trở về nhanh vậy, không phải nói ngày mốt mới trở về sao?”

Joel ngẩng đầu nở một nụ cườimê người.

“Tại nhớ em, búp bê!”

Ti Ti hừ hừ: “Không phải nhớtiểu bảo bối sao?”

“Ừm! Búp bê, anh nhớ mẹ của tiểu bảo bối và tiểu bảo bối!”Joel cười hì hì.

“Bớt nói lời buồn nôn đi!” Ti Ti thè lưỡi.

Joel cười cười: “Đây là em họcủa anh, có nhớ không? Anh đã nói qua với em rồi, cô ấy kếthôn sống ở Ả Rập.”

Đúng vậy, hắn từng đề cập qua,nhưng quan trọng nhất là, vô luận phụ nữ có xinh đẹp cỡ nào hắn cũng không để vào mắt, thậtsâu trong lòng hắn chỉ có cô là đẹp nhất! Ti Ti ngẩng đầu ưỡnngực đi ra khỏi phòng, cười khanh khách bước xuống dướilầu.

Cô là độc nhất vô nhị!

Hết

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status