Rèm cửa sổ che kín, anh lảo đảo tiến vào thư phòng ở Đằng Y, mặt áp vào gối tựa, đèn tường điều chỉnh thật nhạt, chỉ mơ hồ phác hoạ hình dáng của anh. Anh mới đi ăn về, quần áo cũng chưa kịp thay, lúc chạng vạng anh nhận được cuộc điện thoại đó, kinh ngạc qua đi nhưng chân tay không hề luống cuống, thản nhiên đáp lại, bảo bên kia tạm thời chưa thông báo cho người nhà. Tỏ vẻ như không có việc gì, tiếp tục tham dự buổi tiệc, ngay cả trợ lý cũng ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của anh, vốn là cuộc điện thoại nói về tình hình của cha anh mà sao lại có thể như xa lạ đến vậy.
Laptop trên bàn vẫn mở, trên màn hình từng dải màu xanh xanh đỏ đỏ lần lượt thay đổi toả ra ánh sáng lấp lánh, trước đó là một phần đánh giá phân tích tài vụ. Anh biết rõ nơi đó phát ra là hương vị của đồng tiền, đó là thứ mà từ hồi anh 20 tuổi đã theo đuổi đến kiệt sức. Cho đến hôm nay, anh đã có được không ít, nhưng cũng không biết mình đã mất đi những gì.
Đã là nửa đêm, anh cũng không muốn kéo rèm lên, như sợ ánh sáng của cảnh đêm bên ngoài quá sức chói mắt. Lâu lắm rồi anh không như vậy, hàng ngày đều họp hàng liên miên, đi hết chỗ này đến chỗ khác, không có cả thời gian để suy nghĩ, để nghỉ ngơi, nay dừng lại trong chốc lát lại lăng lăng nhận ra ngay cả linh hồn cũng chẳng thuộc về mình. Tự nhiên nhớ tới ngày xưa, cha giúp anh ôn thi, “Tiểu trọng sơn” của Nhạc Phi, mỗi khi đọc câu “Bạc đầu vì công danh”, cha anh luôn lắc đầu thở dài, ngay cả Nhạc Phi cả đời anh hùng tiếng tăm lừng lẫy như vậy cũng không thoát khỏi tham luyến thanh danh, truy tìm quyền lực, không thể nề hà.
Bà nội là giáo viên tiểu học, coi như gia đình gia giáo, từ nhỏ đã quản giáo cha anh rất nghiêm. Từ nhro cha anh đã dạy anh rằng làm người phải công bằng, đại trượng phu phải đầu đội trời chân đạp đất. Lúc ấy anh vẫn luôn tự hào về cha, hồi lớp 3 viết bài tập làm văn vẫn ghi “Cha tôi – người công bộc tốt của nhân dân”, đến năm lớp 5, bài văn đó vẫn được lấy ra làm mẫu cho đồng học.
Lớn lên một chút mỗi lần cùng bí thư đại viện đi đâu đều gọi xe đến đón, cha anh chỉ thản nhiên nói, “Đơn vị chỉ cách đây mấy trăm mét, đi bộ cũng được, gọi xe không phải chuyện bé xé ra to sao?” Mỗi người nhắc tới Dương tiên sinh đều vô cùng khâm phục. Trong lòng luôn tự hỏi tại sao một gia đình hoàn mỹ làm sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy? Lúc mẹ gọi điện thoại bảo anh chuẩn bị sẵn sàng, anh còn như đang trong giấc mộ, không kịp chuẩn bị gì đã nhảy xuống nấm mồ này, cả đời không thể xoay người.
Lấy tay lau mặt, khoé miệng nhẹ nhàng áp chế, cứ nghĩ hôm nay đã uống nhiều lắm rồi, vậy mà vẫn nghĩ ngợi nhiều như vậy. Điếu thuốc trên tay toả ra làn khói mỏng manh, anh không hút, cứ để nó tự cháy như vậy, sáng lấp loé rồi tự tắt. Khoá cửa mở tách một tiếng, anh không quay đầu, lại châm thêm một điếu khác, chậm rãi hút, chăm chú nhả khỏi, giống như nuốt mây nhả khói là việc quan trọng nhất anh muốn làm.
Cô không lên tiếng, tiếng giày cao gót cũng chìm trong tấm thảm dày, chỉ đứng ở cửa yên lặng nhìn anh. Trong không gian nhỏ hẹp thế này mà cô không sao cất bước. Anh lại châm một điếu nữa, lại tiếp tục hút, trong không gian kín như bưng này cô cố gắng nhưng vẫn không chịu nổi, nhị không được khẽ ho khan.
Anh lúc này mới nhận ra có người, áy náy nói “Thật có lỗi”, dập điếu thuốc đi. Giọng nói có chút mệt mỏi nhưng bình thản, chậm rãi bay lả tả ở không trung.
“Thật xin lỗi…” Giọng của cô rất nhỏ, mang theo đau đớn bất lực, hốc mắt đỏ hồng, không giống vẻ bình tĩnh thường ngày.
Anh giơ tay lên, nhìn ánh mắt áy náy tự trách của cô, nhếch miệng cười an ủi, “Em đã giúp nhiều rồi.”
“Hậu sự của ba ba…” Cô không biết mở miệng như thế nào, việc này người nhà bảo cô không cần ra mặt, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Chỉ là để anh tự mình trở về đối mặt với những thứ không thể chịu nổi, cô cũng không đành lòng.
“Mai anh về N thị, hạng mục S&D này giao lại cho em…” Anh cắt ngang lời cô, biết cô khó xử, chuyện này dù như thế nào cô cũng không thể ra mặt, phán quyết cho cha anh năm đó, dấu vết để lại… cũng không muốn lôi ra nữa, đối với Đan Gia cũng là vô ích, cũng là tử huyệt của anh.
“Chuyện trở về em có thể thương lượng với cha, cái đó căn bản không phải là vấn đề…” Chuyện quan trọng nhất là cô muốn ở bên anh, cũng chỉ có cô mới có thể ở bên anh.
“Bên này cần em lo liệu đại cục, thái độ của S&D chưa rõ ràng, chúng ta trước có MRG, sau có Tiêu thị. Lần này nếu không nắm được sẽ không có cách nào đấu với bọn họ.”
“Em không cần đấu đá…” Cô không thuận theo vẫn cố nói.
“Anh cần…” Anh nhìn cô thật sâu, “Hiểu Uyển, em đã làm rất nhiều việc cho anh rồi…”
Cô vịn vào giá sách, mặt gỗ trơn trượt dường như làm cho tay nàng chảy xuống, đối với anh mà nói, cô vẫn chỉ là người ngoài như trước. Không biết làm sao đành xoay người như không có việc gì đi ra, cuối hành lang là một khung cửa sổ hình vòm, ngoài cửa sổ có một ban công nhỉ, ánh sáng ngọc ngà buông xuống thấy được cảnh sông nước, mặt nước nhẹ nhàng phản xạ ánh tinh quang lấp lánh vào đáy mắt.
Những người xung quanh đều nói với cô, đẩy cửa đi ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài có bao nhiêu điều tốt đẹp, sao lại tự đi khoá trái cánh cửa của mình? Nhưng họ không biết, khi yêu một người, cho dù có muôn vàn cái không tốt, trong lòng vẫn kiên định như rừng cây trên núi.
*****
Khu trung tâm CBD ở Thượng Hải, toà nhà cao cấp nhất là nơi tụ tập những công ty cao cấp nhất. Mà nơi làm việc mới của Dung Ý, CCN chính là nơi nổi bật nhất trong đó. Từ lúc bắt đầu học việc chỉ biết gật gật đầu, đến giờ cô đã thuần thục nghe nói chuyện deadline rất gấp cũng không đổi sắc mặt, đã hơn nửa tháng, nàng cũng đã quen thuộc với cấp trên cũng như bạn bè đồng nghiệp.
Hôm nay CCN mở cuộc họp tổng kết đại hạng mục các nàng vừa làm.
Kỳ thật nơi này chính là chỗ có thể đấu tranh anh dũng, chém giết giao tranh mấy chục giờ liên tiếp, sau đó lại có thể thần thái bay lên phất cao ngọn cờ cường giả. Ví dụ như hai tháng trước, từ Hương Cảng điều tới vị Vincent kia, không biết tiếng phổ thông, nói chuyện hỗn loạn lẫn lộn cả tiếng Anh, yêu thích công việc tươi cười ký hợp đồng, có thể vừa hạ cánh sau một chuyến bay quốc tế lại có thể chui vào văn phòng làm việc hơn mười tiếng, cuối cùng còn ra những deadline khiến mọi người tuyệt vọng, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của nàng. Tuy rằng là người mới ở đây nhưng Dung Ý cũng không phải là ngoại lệ.
Vừa xong việc, ngơ ngác nhìn bồn bạc hà nhỏ trên bàn, không biết có phải vì đặt thẳng chỗ quạt gió điều hoà hay không mà từ lúc mang đến đây có vẻ không tươi tốt, nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của nó, tự nhiên nàng liên tưởng đến kẻ “Đa sầu đa bệnh thân” cùng “Khuynh quốc khuynh thành mạo” Lý Tịch. Quả thực đã hơn tháng nay hai người cũng chỉ gặp nhau được hai lần, nàng vội vàng thích ứng với hoàn cảnh mới, anh trước giờ vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ban đầu nàng cũng thấy không sao cả, dù sao chính mình cũng mệt mỏi chít chít méo mó, làm sao có thời gian hầu hạ mua vui cho lão nhân gia như anh. Lâu mới phát hiện, không được nghe giọng điệu châm chọc trêu tức của anh lại cảm thấy trong lòng mất mát. Anh vẫn hay dùng giọng điệu vô lại cùng cợt nhả, nhưng bất tri bất giác đã trở thành như hình với bóng, càng lâu càng gắn bó.
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi, họp xong liền chủ động gọi điện thoại qua, nói một cách văn hoa là để trấn an chính mình từ lúc về CCN công tác tới nay vất vả chịu ép buộc cả về thể xác và tinh thần. Lúc anh nhận điện thoại thật yên tĩnh, giống như là đang họp, chần chờ mấy giây, sau đó vẫn sảng khoái đáp ứng. Kỳ thật hai công ty chỉ cách nhau một cái ngã tư, nhưng việc vô tình gặp mặt lúc đi làm chẳng hề phát sinh. Trong công ty cảm giác này hết sức bình thường, lầu trên lầu dưới còn chẳng mấy khi gặp nhau, ai khiến nàng tự mình đa mang. Dù sao cũng là người trước người sau, vẫn là làm sao để mọi người làm việc được thoải mái nhất thôi.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Jenny bên cạnh quay sang hỏi, “Easy, cùng đi ăn trưa thôi?” Jenny là mỹ nữ đến từ Đài Loan nửa năm trước, nói là mỹ nữ chẳng sai chút nào, tóc dài bồng bềnh, lúc cười rộ lên vô cùng quyến rũ và xinh đẹp như nụ hoa hàm tiếu, lại có chút nũng nịu của người Đài Loan, nghe qua nhẹ nhàng thoải mái, thật làm cho người ta không thể không thích.
“Thật ngại quá, mình đã có hẹn đi ăn đồ ăn Ấn Độ rồi.” Chỉ là lời nói dối chống chế, nàng chưa bao giờ ăn được cà ri.
“Thật là phí quá, Vincent nói hoàn thành dự án lớn này, giữa trưa muốn mời mọi người đi nhà hàng NHật Bản làm một bữa thật hoành tráng.” Jenny tỏ vẻ tiếc nuối, sóng mắt lưu chuyển thực làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Lần sau vẫn còn cơ hội mà.” Nàng cười cười tỏ vẻ có lỗi, tuy nhiên hạng mục này nàng cũng chỉ hỗ trợ những vấn đề vụn vặt, không tính là có công lao. Cầm lấy túi định ra ngoài, cũng không ngờ Jenny lại nói một câu đầy ý tứ hàm xúc làm nàng chững lại, “Là hẹn bạn trai kim quy đúng không?”
Nàng không kịp phản ứng, cười gượng một tiếng rồi trấn định nói, “Chỉ là đồng nghiệp cũ thôi, so với chữ kim quy của cậu còn cách xa vạn dặm.” Công bằng mà nói, Lý Tịch có thể xếp vào hàng kim cương quy, không thuộc loại kim quy nữa rồi.
“Cậu đừng khiêm tốn, nhìn tay cậu kìa, túi Hermes thuộc bộ sưu tập mới nhất, chất liệu da cá sấu, chế tác hoàn toàn thủ công, bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng còn xếp hàng đứng nhìn tủ kính không biết bao giờ mới tới lượt mình đâu.” Jenny nói lời này ánh mắt cũng sáng lên, cái túi đáng giá mấy chục vạn đương nhiên nàng không mua nổi, bất quá xem trên tạp chí cũng như một loại hưởng thụ đi, nữ nhân ai cũng có mơ mộng ngày nào đó mình cũng có một cái, dù rằng chỉ là trong ảo tưởng mà thôi.
Dung Ý đảo mắt qua cái túi da sáng bóng xa hoa, cứng ngắc giật nhẹ khoé miệng. Đây là do một lần nào đó khá lâu rồi nàng cùng anh đi dự tiệc cưới, thư kí của anh mang lễ phục dạ hội đến cho nàng. Thư ký của anh mắt thẩm mỹ vô cùng tốt, nàng cũng đỡ phải tự phối hợp, nên mỗi lần nàng đều nhận toàn bộ trang phục cùng phụ kiện. Sau đó cũng chẳng có cơ hội đùng đến, vẫn để ở đáy tủ. Hôm nay buổi sáng dậy muộn, lúc đi làm vội vội vàng càng tóm lấy một cái túi, tất cả đồ trang điểm, tài liệu gì gì đó đều ném vào bên trong, không ngờ lại lấy đúng cái này. Nay đành phải dùng vẻ mặt “Tôi cũng thực hi vọng nó là của tôi” nói, “Tối hôm qua mình ngủ lại ở nhà chị họ, hôm nay không kịp về nhà liền mượn của chị ấy một chút để dùng thôi.”
“Chị họ của cậu thật đúng là hào phóng…”
Nàng cười cười có chút xấu hổ, trán đổ mồ hôi lạnh còn chưa kịp lau đi lại gặp đúng Vincent, qua lớp áo sơ mi có thể mơ hồ thấy được cơ bắp cường tráng trước mắt, thật làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào a! Đó là lời của Rose nói với nàng vào ngày đầu tiên làm việc, nàng cũng cười mà cho qua, đã sớm không phải hoa quý mùa mưa, trong văn phòng nói như vậy vẫn hết sức tự nhiên và thành thục. Chỉ cảm thấy kỳ quái là sao nàng không có chút cảm giác nào đối với anh ta.
“Dung Ý không cùng mọi người trong nhóm đi ăn trưa sao?” Tiếng quốc ngữ anh ta dùng hơi bừa bãi, nghe nhiều nàng cũng quen. Chỉ có điều anh ta không gọi nàng là Easy như mọi người, bình thường mọi người từ Hương Cảng đến đều gọi tên tiếng Anh.
“Thật không đúng dịp, hôm nay tôi cũng hẹn bạn đi ăn đồ ăn Ấn Độ, xem ra phải đợi lần sau.” Nàng cười với anh ta rồi đi vào thang máy. Vincent tuy rằng cũng quen khuôn mặt tươi cười tiếp đón khách hàng, nhưng thái độ cũng vô cùng thản nhiên, nhìn cửa thang máy khép kín, nhún vai tỏ ý không sao cả.
Kỳ thật bọn họ ăn trưa ở một quán ăn Quảng Đông thanh lịch, tinh xảo, không xa hoa nhưng cũng rất nổi tiếng, cách công ty không xa, anh bảo sẽ cho xe qua đón nàng, nhưng đi bộ cũng chỉ mất 10 phút, hơn nữa không muốn gây chú ý nên tự mình đi đến. Lúc nàng đến đã khá đông, phần lớn là ở các văn phòng xung quanh đi ăn trưa. Anh đã đặt bàn sát cửa sổ trên lầu 2, nhìn qua khung cửa sổ chạm đất là một đầm nước xanh biếc, chỉ có điều sắc trời không trong lắm, mang theo vẻ lo lắng chiếu vào trong nước có chút thâm trầm. Đầu đông, nhiệt độ đã hạ thấp, từ xa nhìn lại, người đi đường đã phải dùng đồ giữ ấm, đầy đủ găng tay, khăn quàng, mù trùm… nhưng nàng đi thẳng đến cũng không cảm thấy lạnh, da dẻ có chút cảm giác se se thư thái.
Lúc Lý Tịch đi vào, nàng đang một tay chống cằm, một tay cần chén nước chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến cái gì, khoé miệng khẽ cong lên mỉm cười có vẻ ngốc nghếch. Hơi nước từ chiếc chén nhỏ bốc lên lượn lờ quanh quẩn ở sườn mặt nàng, hình bóng phản chiếu trong cửa kính có chút mơ hồ. Anh nhìn từ xa, cảm giác chính mình tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, nhưng lại nhướng mày nghiêng đầu quay sang cô lễ tân bên cạnh khen một câu, “Trà nhà các cô thật là thơm!” Tiểu cô nương năng lực chưa cao thâm, làm sao chống đỡ được ánh mắt hoa đào của anh, hai gò má nóng bừng, đỏ ửng.
Nàng ngẩng đầu nhìn anh đi tới, chỉ cảm thấy người này đi đến chỗ nào đều có thể thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Chỉ là đã nửa tháng rồi nàng không gặp anh, thấy anh càng ngày càng gầy, cằm nhọn hơn một chút, vẻ lơ đãng lại có chút kiêu căng. Bên ngoài áo sơ mi màu xám chỉ mặc một chiếc áo khoác cổ điển tối màu, khi ngồi xuống tay anh đặt trên bàn, măng séc áo sơ mi lộ ra ngoài, nàng nhìn trên đó thấp thoáng có thêu tên tiếng Anh viết tắt của anh, mím môi lại, không để mình có phản ứng rõ ràng.
Anh đang định cầm lấy chén nước trước mặt, thình lình bị nàng nhìn chằm chằm cổ tay áo, hạ tay xuống lại hỏi, “Làm sao vậy?”
“Anh không biết là tên của anh rất ý nghĩa sao?” Nàng thử hỏi, vẫn không biểu hiện phản ứng của mình.
Anh không nói gì, chỉ hơi nhăn mặt nhướng mày, cũng không tỏ vẻ sốt ruột, vẻ mặt hứng thú dạt dào chờ đợi nàng công bố đáp án.
Nàng vẫn cố tự kiềm chế nhưng khoé miệng cong lên bán đứng chính mình, “M.L – Make Love”. Nàng không nói thành tiếng, chỉ tạo khẩu hình. Lúc trước thật sự nàng không biết tên tiếng Anh của anh là Martin, thế nên khi xem khăn tay của anh thêu chữ M.L ở góc, nàng nhịn không được suy nghĩ lung tung, thậm chí còn bàn tán thảo luận cùng Cổ Duyệt.
Nghe giải thích của nàng, lông mày anh đang nhíu lại bỗng dưng giãn ra, có điểm buồn cười, cuối cùng vẫn không biết nên khóc hay nên cười, thở dài nói, “Chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã có ý niệm này trong đầu?”
“Ý niệm gì trong đầu?”
“Make love with me” Anh cũng chỉ tạo khẩu hình, nhưng vẻ mặt ái muội tràn đầy ý cười lại làm cho Dung Ý mặt hết xanh lại tái sau đỏ ửng. (Lúc này nàng rất muốn chửi thề nhưng vẫn nhớ như vậy sẽ làm thấp đi giá trị bản thân, tốt xấu gì cũng được ăn học đàng hoàng, không thể vì thế mà phá mất nguyên tắc của bản thân.) Lý Tịch anh được lắm, lúc trước còn hận không thể đem anh đá đi, ai còn có tâm tư muốn XOXO chứ?
Đúng là tự mình làm bậy không thể sống được, lúc này thật đúng là tự mình đem mình là trò cười. Để che giấu quẫn bách, nàng với lấy bát cơm tập trung tiêu diệt đồ ăn, không hề để ý đến vị ngồi đối diện kia cười đến xuân phong nhộn nhạo Lý nhị thiếu. Nhưng nàng lại không biết hôm nay chuyện xấu không chỉ có một, lúc ăn xong đi toilet trang điểm lại rồi ra ngoài, ở chỗ rẽ lại gặp đúng đám đồng nghiệp ở CCN, thất thần than thầm một câu, thế giới này quả thực nhỏ bé.
Jenny tinh mắt, vừa thấy nàng đã gọi to, “Easy cũng ở đây à?” Giọng không lớn không nhỏ nhưng vẫn nũng nịu như thường, khiến cho mọi người đều dồn mắt về phía nàng, trong đó bao gồm soái ca mắt một mí Vincent có ý thăm dò.
“Ui, thật là trùng hợp a!” Nàng tưởng tượng, nếu biết hôm nay nàng gặp nhiều sự trùng hợp thế này, lúc ra khỏi cửa mà mua xổ số có lẽ sẽ trúng giải nhất cũng nên. “Không phải mọi người bảo đi ăn đồ Nhật Bản sao?”
“Tại không đặt trước nên lúc gọi điện đến đã hết chỗ rồi, đành phải đến chỗ gần đây thôi vậy.” Jenny nghĩ nghĩ lại hỏi, “Bạn cậu đâu?”
“Anh ấy đi trước rồi.” Đúng là nhân tài của thế kỷ 21, nói dối mà mặt không đỏ, tâm không run.
“Vậy cùng đi thôi…” Lần này dĩ nhiên là boss hạ lệnh, nàng liếc liếc mắt một cái anh chàng Vincent mặt không thay đổi kia, cười khổ, vị nhân huynh nàng thật đúng là có lòng hảo tâm.
Nàng đang tìm cớ giải vây, sờ sờ túi đột nhiên như nhớ ra cái gì vội vàng nói, “Di động của mình để quên trên bàn rồi…” Lại không ngờ có người đi tới đưa cho nàng cái di động, lăng lăng nhìn gậy chống của người kia, tầm mắt hướng lên trên cũng chỉ dám dừng ở cổ tay áo của anh, thật lâu không nhúc nhích. Không biết sao lại nhận lấy, cũng không biết sao lại mở miệng nói cảm ơn, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy bên tai thản nhiên một câu, “Không khách khí.”
Người nọ xoay người đi rồi, Jenny với mặt mang hoa đào thấp giọng hỏi, “Quen biết sao?” Nàng chậm rãi lắc đầu, chỉ cảm thấy túi xách tự nhiên trơn bóng, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi dấp dính.
Lúc ra đến cửa nhà ăn, nàng nhìn thấy trên phố đối diện, anh ngồi vào ghế phụ của chiếc xe thể thao màu trắng. Vốn là xe xịn, tăng tốc cực nhanh, động cơ gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất. Nhưng vì sao nàng lại thấy được rõ ràng trong xe sườn mặt anh cứng ngắc cùng Tống Thiệu Vũ khoé miệng cong lên.
Sang đông trời mau tối, hơn nữa sau khi hạng mục kết thúc lại có rất nhiều việc mới, làm xong đi ra ngoài bầu trời đã tối đen. Toà tháp cao ngất đối diện đã bật hàng đèn lồng rực rỡ, giữa màn đêm như nở rộ ánh sáng. Đã bỏ lỡ tàu cao tốc lúc tan tầm, nàng đi về phía trạm xe điện ngầm, người qua lại thưa thớt, nàng chỉ mặc bộ đồ công sở màu xám, đi trong gió lạnh cảm giác đơn bạc, hơn nữa gần trạm xe điện ngầm có một đoạn đang sửa chữa, nàng đi giày cao gót bước thấp bước cao. Đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi trên người, nàng cúi đầu nhìn đôi giày phản xạ lại ánh sáng, ánh mắt có ý cười trầm tĩnh.
Trước ánh đèn sáng chói của xe X1, từng hạt bụi trôi nổi trong không khí cũng bị chiếu thấu. Không biết là chờ mong cái gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời chợt cảm giác mất mát, nguyên lai đã thành ảo giác.
Laptop trên bàn vẫn mở, trên màn hình từng dải màu xanh xanh đỏ đỏ lần lượt thay đổi toả ra ánh sáng lấp lánh, trước đó là một phần đánh giá phân tích tài vụ. Anh biết rõ nơi đó phát ra là hương vị của đồng tiền, đó là thứ mà từ hồi anh 20 tuổi đã theo đuổi đến kiệt sức. Cho đến hôm nay, anh đã có được không ít, nhưng cũng không biết mình đã mất đi những gì.
Đã là nửa đêm, anh cũng không muốn kéo rèm lên, như sợ ánh sáng của cảnh đêm bên ngoài quá sức chói mắt. Lâu lắm rồi anh không như vậy, hàng ngày đều họp hàng liên miên, đi hết chỗ này đến chỗ khác, không có cả thời gian để suy nghĩ, để nghỉ ngơi, nay dừng lại trong chốc lát lại lăng lăng nhận ra ngay cả linh hồn cũng chẳng thuộc về mình. Tự nhiên nhớ tới ngày xưa, cha giúp anh ôn thi, “Tiểu trọng sơn” của Nhạc Phi, mỗi khi đọc câu “Bạc đầu vì công danh”, cha anh luôn lắc đầu thở dài, ngay cả Nhạc Phi cả đời anh hùng tiếng tăm lừng lẫy như vậy cũng không thoát khỏi tham luyến thanh danh, truy tìm quyền lực, không thể nề hà.
Bà nội là giáo viên tiểu học, coi như gia đình gia giáo, từ nhỏ đã quản giáo cha anh rất nghiêm. Từ nhro cha anh đã dạy anh rằng làm người phải công bằng, đại trượng phu phải đầu đội trời chân đạp đất. Lúc ấy anh vẫn luôn tự hào về cha, hồi lớp 3 viết bài tập làm văn vẫn ghi “Cha tôi – người công bộc tốt của nhân dân”, đến năm lớp 5, bài văn đó vẫn được lấy ra làm mẫu cho đồng học.
Lớn lên một chút mỗi lần cùng bí thư đại viện đi đâu đều gọi xe đến đón, cha anh chỉ thản nhiên nói, “Đơn vị chỉ cách đây mấy trăm mét, đi bộ cũng được, gọi xe không phải chuyện bé xé ra to sao?” Mỗi người nhắc tới Dương tiên sinh đều vô cùng khâm phục. Trong lòng luôn tự hỏi tại sao một gia đình hoàn mỹ làm sao lại có thể phát sinh chuyện như vậy? Lúc mẹ gọi điện thoại bảo anh chuẩn bị sẵn sàng, anh còn như đang trong giấc mộ, không kịp chuẩn bị gì đã nhảy xuống nấm mồ này, cả đời không thể xoay người.
Lấy tay lau mặt, khoé miệng nhẹ nhàng áp chế, cứ nghĩ hôm nay đã uống nhiều lắm rồi, vậy mà vẫn nghĩ ngợi nhiều như vậy. Điếu thuốc trên tay toả ra làn khói mỏng manh, anh không hút, cứ để nó tự cháy như vậy, sáng lấp loé rồi tự tắt. Khoá cửa mở tách một tiếng, anh không quay đầu, lại châm thêm một điếu khác, chậm rãi hút, chăm chú nhả khỏi, giống như nuốt mây nhả khói là việc quan trọng nhất anh muốn làm.
Cô không lên tiếng, tiếng giày cao gót cũng chìm trong tấm thảm dày, chỉ đứng ở cửa yên lặng nhìn anh. Trong không gian nhỏ hẹp thế này mà cô không sao cất bước. Anh lại châm một điếu nữa, lại tiếp tục hút, trong không gian kín như bưng này cô cố gắng nhưng vẫn không chịu nổi, nhị không được khẽ ho khan.
Anh lúc này mới nhận ra có người, áy náy nói “Thật có lỗi”, dập điếu thuốc đi. Giọng nói có chút mệt mỏi nhưng bình thản, chậm rãi bay lả tả ở không trung.
“Thật xin lỗi…” Giọng của cô rất nhỏ, mang theo đau đớn bất lực, hốc mắt đỏ hồng, không giống vẻ bình tĩnh thường ngày.
Anh giơ tay lên, nhìn ánh mắt áy náy tự trách của cô, nhếch miệng cười an ủi, “Em đã giúp nhiều rồi.”
“Hậu sự của ba ba…” Cô không biết mở miệng như thế nào, việc này người nhà bảo cô không cần ra mặt, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Chỉ là để anh tự mình trở về đối mặt với những thứ không thể chịu nổi, cô cũng không đành lòng.
“Mai anh về N thị, hạng mục S&D này giao lại cho em…” Anh cắt ngang lời cô, biết cô khó xử, chuyện này dù như thế nào cô cũng không thể ra mặt, phán quyết cho cha anh năm đó, dấu vết để lại… cũng không muốn lôi ra nữa, đối với Đan Gia cũng là vô ích, cũng là tử huyệt của anh.
“Chuyện trở về em có thể thương lượng với cha, cái đó căn bản không phải là vấn đề…” Chuyện quan trọng nhất là cô muốn ở bên anh, cũng chỉ có cô mới có thể ở bên anh.
“Bên này cần em lo liệu đại cục, thái độ của S&D chưa rõ ràng, chúng ta trước có MRG, sau có Tiêu thị. Lần này nếu không nắm được sẽ không có cách nào đấu với bọn họ.”
“Em không cần đấu đá…” Cô không thuận theo vẫn cố nói.
“Anh cần…” Anh nhìn cô thật sâu, “Hiểu Uyển, em đã làm rất nhiều việc cho anh rồi…”
Cô vịn vào giá sách, mặt gỗ trơn trượt dường như làm cho tay nàng chảy xuống, đối với anh mà nói, cô vẫn chỉ là người ngoài như trước. Không biết làm sao đành xoay người như không có việc gì đi ra, cuối hành lang là một khung cửa sổ hình vòm, ngoài cửa sổ có một ban công nhỉ, ánh sáng ngọc ngà buông xuống thấy được cảnh sông nước, mặt nước nhẹ nhàng phản xạ ánh tinh quang lấp lánh vào đáy mắt.
Những người xung quanh đều nói với cô, đẩy cửa đi ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài có bao nhiêu điều tốt đẹp, sao lại tự đi khoá trái cánh cửa của mình? Nhưng họ không biết, khi yêu một người, cho dù có muôn vàn cái không tốt, trong lòng vẫn kiên định như rừng cây trên núi.
*****
Khu trung tâm CBD ở Thượng Hải, toà nhà cao cấp nhất là nơi tụ tập những công ty cao cấp nhất. Mà nơi làm việc mới của Dung Ý, CCN chính là nơi nổi bật nhất trong đó. Từ lúc bắt đầu học việc chỉ biết gật gật đầu, đến giờ cô đã thuần thục nghe nói chuyện deadline rất gấp cũng không đổi sắc mặt, đã hơn nửa tháng, nàng cũng đã quen thuộc với cấp trên cũng như bạn bè đồng nghiệp.
Hôm nay CCN mở cuộc họp tổng kết đại hạng mục các nàng vừa làm.
Kỳ thật nơi này chính là chỗ có thể đấu tranh anh dũng, chém giết giao tranh mấy chục giờ liên tiếp, sau đó lại có thể thần thái bay lên phất cao ngọn cờ cường giả. Ví dụ như hai tháng trước, từ Hương Cảng điều tới vị Vincent kia, không biết tiếng phổ thông, nói chuyện hỗn loạn lẫn lộn cả tiếng Anh, yêu thích công việc tươi cười ký hợp đồng, có thể vừa hạ cánh sau một chuyến bay quốc tế lại có thể chui vào văn phòng làm việc hơn mười tiếng, cuối cùng còn ra những deadline khiến mọi người tuyệt vọng, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của nàng. Tuy rằng là người mới ở đây nhưng Dung Ý cũng không phải là ngoại lệ.
Vừa xong việc, ngơ ngác nhìn bồn bạc hà nhỏ trên bàn, không biết có phải vì đặt thẳng chỗ quạt gió điều hoà hay không mà từ lúc mang đến đây có vẻ không tươi tốt, nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của nó, tự nhiên nàng liên tưởng đến kẻ “Đa sầu đa bệnh thân” cùng “Khuynh quốc khuynh thành mạo” Lý Tịch. Quả thực đã hơn tháng nay hai người cũng chỉ gặp nhau được hai lần, nàng vội vàng thích ứng với hoàn cảnh mới, anh trước giờ vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ban đầu nàng cũng thấy không sao cả, dù sao chính mình cũng mệt mỏi chít chít méo mó, làm sao có thời gian hầu hạ mua vui cho lão nhân gia như anh. Lâu mới phát hiện, không được nghe giọng điệu châm chọc trêu tức của anh lại cảm thấy trong lòng mất mát. Anh vẫn hay dùng giọng điệu vô lại cùng cợt nhả, nhưng bất tri bất giác đã trở thành như hình với bóng, càng lâu càng gắn bó.
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi, họp xong liền chủ động gọi điện thoại qua, nói một cách văn hoa là để trấn an chính mình từ lúc về CCN công tác tới nay vất vả chịu ép buộc cả về thể xác và tinh thần. Lúc anh nhận điện thoại thật yên tĩnh, giống như là đang họp, chần chờ mấy giây, sau đó vẫn sảng khoái đáp ứng. Kỳ thật hai công ty chỉ cách nhau một cái ngã tư, nhưng việc vô tình gặp mặt lúc đi làm chẳng hề phát sinh. Trong công ty cảm giác này hết sức bình thường, lầu trên lầu dưới còn chẳng mấy khi gặp nhau, ai khiến nàng tự mình đa mang. Dù sao cũng là người trước người sau, vẫn là làm sao để mọi người làm việc được thoải mái nhất thôi.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Jenny bên cạnh quay sang hỏi, “Easy, cùng đi ăn trưa thôi?” Jenny là mỹ nữ đến từ Đài Loan nửa năm trước, nói là mỹ nữ chẳng sai chút nào, tóc dài bồng bềnh, lúc cười rộ lên vô cùng quyến rũ và xinh đẹp như nụ hoa hàm tiếu, lại có chút nũng nịu của người Đài Loan, nghe qua nhẹ nhàng thoải mái, thật làm cho người ta không thể không thích.
“Thật ngại quá, mình đã có hẹn đi ăn đồ ăn Ấn Độ rồi.” Chỉ là lời nói dối chống chế, nàng chưa bao giờ ăn được cà ri.
“Thật là phí quá, Vincent nói hoàn thành dự án lớn này, giữa trưa muốn mời mọi người đi nhà hàng NHật Bản làm một bữa thật hoành tráng.” Jenny tỏ vẻ tiếc nuối, sóng mắt lưu chuyển thực làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Lần sau vẫn còn cơ hội mà.” Nàng cười cười tỏ vẻ có lỗi, tuy nhiên hạng mục này nàng cũng chỉ hỗ trợ những vấn đề vụn vặt, không tính là có công lao. Cầm lấy túi định ra ngoài, cũng không ngờ Jenny lại nói một câu đầy ý tứ hàm xúc làm nàng chững lại, “Là hẹn bạn trai kim quy đúng không?”
Nàng không kịp phản ứng, cười gượng một tiếng rồi trấn định nói, “Chỉ là đồng nghiệp cũ thôi, so với chữ kim quy của cậu còn cách xa vạn dặm.” Công bằng mà nói, Lý Tịch có thể xếp vào hàng kim cương quy, không thuộc loại kim quy nữa rồi.
“Cậu đừng khiêm tốn, nhìn tay cậu kìa, túi Hermes thuộc bộ sưu tập mới nhất, chất liệu da cá sấu, chế tác hoàn toàn thủ công, bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng còn xếp hàng đứng nhìn tủ kính không biết bao giờ mới tới lượt mình đâu.” Jenny nói lời này ánh mắt cũng sáng lên, cái túi đáng giá mấy chục vạn đương nhiên nàng không mua nổi, bất quá xem trên tạp chí cũng như một loại hưởng thụ đi, nữ nhân ai cũng có mơ mộng ngày nào đó mình cũng có một cái, dù rằng chỉ là trong ảo tưởng mà thôi.
Dung Ý đảo mắt qua cái túi da sáng bóng xa hoa, cứng ngắc giật nhẹ khoé miệng. Đây là do một lần nào đó khá lâu rồi nàng cùng anh đi dự tiệc cưới, thư kí của anh mang lễ phục dạ hội đến cho nàng. Thư ký của anh mắt thẩm mỹ vô cùng tốt, nàng cũng đỡ phải tự phối hợp, nên mỗi lần nàng đều nhận toàn bộ trang phục cùng phụ kiện. Sau đó cũng chẳng có cơ hội đùng đến, vẫn để ở đáy tủ. Hôm nay buổi sáng dậy muộn, lúc đi làm vội vội vàng càng tóm lấy một cái túi, tất cả đồ trang điểm, tài liệu gì gì đó đều ném vào bên trong, không ngờ lại lấy đúng cái này. Nay đành phải dùng vẻ mặt “Tôi cũng thực hi vọng nó là của tôi” nói, “Tối hôm qua mình ngủ lại ở nhà chị họ, hôm nay không kịp về nhà liền mượn của chị ấy một chút để dùng thôi.”
“Chị họ của cậu thật đúng là hào phóng…”
Nàng cười cười có chút xấu hổ, trán đổ mồ hôi lạnh còn chưa kịp lau đi lại gặp đúng Vincent, qua lớp áo sơ mi có thể mơ hồ thấy được cơ bắp cường tráng trước mắt, thật làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào a! Đó là lời của Rose nói với nàng vào ngày đầu tiên làm việc, nàng cũng cười mà cho qua, đã sớm không phải hoa quý mùa mưa, trong văn phòng nói như vậy vẫn hết sức tự nhiên và thành thục. Chỉ cảm thấy kỳ quái là sao nàng không có chút cảm giác nào đối với anh ta.
“Dung Ý không cùng mọi người trong nhóm đi ăn trưa sao?” Tiếng quốc ngữ anh ta dùng hơi bừa bãi, nghe nhiều nàng cũng quen. Chỉ có điều anh ta không gọi nàng là Easy như mọi người, bình thường mọi người từ Hương Cảng đến đều gọi tên tiếng Anh.
“Thật không đúng dịp, hôm nay tôi cũng hẹn bạn đi ăn đồ ăn Ấn Độ, xem ra phải đợi lần sau.” Nàng cười với anh ta rồi đi vào thang máy. Vincent tuy rằng cũng quen khuôn mặt tươi cười tiếp đón khách hàng, nhưng thái độ cũng vô cùng thản nhiên, nhìn cửa thang máy khép kín, nhún vai tỏ ý không sao cả.
Kỳ thật bọn họ ăn trưa ở một quán ăn Quảng Đông thanh lịch, tinh xảo, không xa hoa nhưng cũng rất nổi tiếng, cách công ty không xa, anh bảo sẽ cho xe qua đón nàng, nhưng đi bộ cũng chỉ mất 10 phút, hơn nữa không muốn gây chú ý nên tự mình đi đến. Lúc nàng đến đã khá đông, phần lớn là ở các văn phòng xung quanh đi ăn trưa. Anh đã đặt bàn sát cửa sổ trên lầu 2, nhìn qua khung cửa sổ chạm đất là một đầm nước xanh biếc, chỉ có điều sắc trời không trong lắm, mang theo vẻ lo lắng chiếu vào trong nước có chút thâm trầm. Đầu đông, nhiệt độ đã hạ thấp, từ xa nhìn lại, người đi đường đã phải dùng đồ giữ ấm, đầy đủ găng tay, khăn quàng, mù trùm… nhưng nàng đi thẳng đến cũng không cảm thấy lạnh, da dẻ có chút cảm giác se se thư thái.
Lúc Lý Tịch đi vào, nàng đang một tay chống cằm, một tay cần chén nước chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ đến cái gì, khoé miệng khẽ cong lên mỉm cười có vẻ ngốc nghếch. Hơi nước từ chiếc chén nhỏ bốc lên lượn lờ quanh quẩn ở sườn mặt nàng, hình bóng phản chiếu trong cửa kính có chút mơ hồ. Anh nhìn từ xa, cảm giác chính mình tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, nhưng lại nhướng mày nghiêng đầu quay sang cô lễ tân bên cạnh khen một câu, “Trà nhà các cô thật là thơm!” Tiểu cô nương năng lực chưa cao thâm, làm sao chống đỡ được ánh mắt hoa đào của anh, hai gò má nóng bừng, đỏ ửng.
Nàng ngẩng đầu nhìn anh đi tới, chỉ cảm thấy người này đi đến chỗ nào đều có thể thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Chỉ là đã nửa tháng rồi nàng không gặp anh, thấy anh càng ngày càng gầy, cằm nhọn hơn một chút, vẻ lơ đãng lại có chút kiêu căng. Bên ngoài áo sơ mi màu xám chỉ mặc một chiếc áo khoác cổ điển tối màu, khi ngồi xuống tay anh đặt trên bàn, măng séc áo sơ mi lộ ra ngoài, nàng nhìn trên đó thấp thoáng có thêu tên tiếng Anh viết tắt của anh, mím môi lại, không để mình có phản ứng rõ ràng.
Anh đang định cầm lấy chén nước trước mặt, thình lình bị nàng nhìn chằm chằm cổ tay áo, hạ tay xuống lại hỏi, “Làm sao vậy?”
“Anh không biết là tên của anh rất ý nghĩa sao?” Nàng thử hỏi, vẫn không biểu hiện phản ứng của mình.
Anh không nói gì, chỉ hơi nhăn mặt nhướng mày, cũng không tỏ vẻ sốt ruột, vẻ mặt hứng thú dạt dào chờ đợi nàng công bố đáp án.
Nàng vẫn cố tự kiềm chế nhưng khoé miệng cong lên bán đứng chính mình, “M.L – Make Love”. Nàng không nói thành tiếng, chỉ tạo khẩu hình. Lúc trước thật sự nàng không biết tên tiếng Anh của anh là Martin, thế nên khi xem khăn tay của anh thêu chữ M.L ở góc, nàng nhịn không được suy nghĩ lung tung, thậm chí còn bàn tán thảo luận cùng Cổ Duyệt.
Nghe giải thích của nàng, lông mày anh đang nhíu lại bỗng dưng giãn ra, có điểm buồn cười, cuối cùng vẫn không biết nên khóc hay nên cười, thở dài nói, “Chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã có ý niệm này trong đầu?”
“Ý niệm gì trong đầu?”
“Make love with me” Anh cũng chỉ tạo khẩu hình, nhưng vẻ mặt ái muội tràn đầy ý cười lại làm cho Dung Ý mặt hết xanh lại tái sau đỏ ửng. (Lúc này nàng rất muốn chửi thề nhưng vẫn nhớ như vậy sẽ làm thấp đi giá trị bản thân, tốt xấu gì cũng được ăn học đàng hoàng, không thể vì thế mà phá mất nguyên tắc của bản thân.) Lý Tịch anh được lắm, lúc trước còn hận không thể đem anh đá đi, ai còn có tâm tư muốn XOXO chứ?
Đúng là tự mình làm bậy không thể sống được, lúc này thật đúng là tự mình đem mình là trò cười. Để che giấu quẫn bách, nàng với lấy bát cơm tập trung tiêu diệt đồ ăn, không hề để ý đến vị ngồi đối diện kia cười đến xuân phong nhộn nhạo Lý nhị thiếu. Nhưng nàng lại không biết hôm nay chuyện xấu không chỉ có một, lúc ăn xong đi toilet trang điểm lại rồi ra ngoài, ở chỗ rẽ lại gặp đúng đám đồng nghiệp ở CCN, thất thần than thầm một câu, thế giới này quả thực nhỏ bé.
Jenny tinh mắt, vừa thấy nàng đã gọi to, “Easy cũng ở đây à?” Giọng không lớn không nhỏ nhưng vẫn nũng nịu như thường, khiến cho mọi người đều dồn mắt về phía nàng, trong đó bao gồm soái ca mắt một mí Vincent có ý thăm dò.
“Ui, thật là trùng hợp a!” Nàng tưởng tượng, nếu biết hôm nay nàng gặp nhiều sự trùng hợp thế này, lúc ra khỏi cửa mà mua xổ số có lẽ sẽ trúng giải nhất cũng nên. “Không phải mọi người bảo đi ăn đồ Nhật Bản sao?”
“Tại không đặt trước nên lúc gọi điện đến đã hết chỗ rồi, đành phải đến chỗ gần đây thôi vậy.” Jenny nghĩ nghĩ lại hỏi, “Bạn cậu đâu?”
“Anh ấy đi trước rồi.” Đúng là nhân tài của thế kỷ 21, nói dối mà mặt không đỏ, tâm không run.
“Vậy cùng đi thôi…” Lần này dĩ nhiên là boss hạ lệnh, nàng liếc liếc mắt một cái anh chàng Vincent mặt không thay đổi kia, cười khổ, vị nhân huynh nàng thật đúng là có lòng hảo tâm.
Nàng đang tìm cớ giải vây, sờ sờ túi đột nhiên như nhớ ra cái gì vội vàng nói, “Di động của mình để quên trên bàn rồi…” Lại không ngờ có người đi tới đưa cho nàng cái di động, lăng lăng nhìn gậy chống của người kia, tầm mắt hướng lên trên cũng chỉ dám dừng ở cổ tay áo của anh, thật lâu không nhúc nhích. Không biết sao lại nhận lấy, cũng không biết sao lại mở miệng nói cảm ơn, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy bên tai thản nhiên một câu, “Không khách khí.”
Người nọ xoay người đi rồi, Jenny với mặt mang hoa đào thấp giọng hỏi, “Quen biết sao?” Nàng chậm rãi lắc đầu, chỉ cảm thấy túi xách tự nhiên trơn bóng, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi dấp dính.
Lúc ra đến cửa nhà ăn, nàng nhìn thấy trên phố đối diện, anh ngồi vào ghế phụ của chiếc xe thể thao màu trắng. Vốn là xe xịn, tăng tốc cực nhanh, động cơ gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất. Nhưng vì sao nàng lại thấy được rõ ràng trong xe sườn mặt anh cứng ngắc cùng Tống Thiệu Vũ khoé miệng cong lên.
Sang đông trời mau tối, hơn nữa sau khi hạng mục kết thúc lại có rất nhiều việc mới, làm xong đi ra ngoài bầu trời đã tối đen. Toà tháp cao ngất đối diện đã bật hàng đèn lồng rực rỡ, giữa màn đêm như nở rộ ánh sáng. Đã bỏ lỡ tàu cao tốc lúc tan tầm, nàng đi về phía trạm xe điện ngầm, người qua lại thưa thớt, nàng chỉ mặc bộ đồ công sở màu xám, đi trong gió lạnh cảm giác đơn bạc, hơn nữa gần trạm xe điện ngầm có một đoạn đang sửa chữa, nàng đi giày cao gót bước thấp bước cao. Đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi trên người, nàng cúi đầu nhìn đôi giày phản xạ lại ánh sáng, ánh mắt có ý cười trầm tĩnh.
Trước ánh đèn sáng chói của xe X1, từng hạt bụi trôi nổi trong không khí cũng bị chiếu thấu. Không biết là chờ mong cái gì, ngẩng đầu nhìn bầu trời chợt cảm giác mất mát, nguyên lai đã thành ảo giác.
/86
|