Vào đông, không gian trong xe hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, nàng nghiêng đầu nhìn ánh đèn lướt qua ngoài cửa kính, ngoài kia đèn đuốc rực rỡ bừng sáng cả trời đêm, cả dãy phố đều sáng choang nhưng tất cả những phồn hoa này dường như không liên quan đến nàng. “Lúc ở Mỹ cậu ta bị ngã…” Nàng nhớ tới lời Khải Thuỵ vừa nói, ngắn gọn tóm tắt, lại nhồi vào lòng của nàng, trong không gian kín bưng mà ấm áp này, nàng lại cảm thấy khó thở.
Xe đi đã lâu, thời gian dường như thong thả. Rốt cục cũng đến một tiểu khu, nhà không cao lắm, chỉ chừng bảy tám tầng, bên ngoài phủ kín cây xanh, lại vô cùng yên tĩnh, chạy vào đó như rơi vào chốn không người. Bảo an nghiêm mật, từ cửa chính vào trong gara đều có người canh gác. Thang máy khoá bằng mật mã, dạng căn hộ cao cấp điển hình, tầng trệt chỉ có một phím bấm lên thẳng tầng 7. Nhìn hình phản chiếu trong gương, nàng nhìn căn hộ kia, ánh mắt phiêu tán. Khải Thuỵ có vẻ rất quen thuộc với nơi này, đứng ở cửa hơi do dự một chút, định ấn chuông cửa, sau lại mở luôn ra.
“Tôi không vào đâu, cô… Vào khuyên nhủ cậu ta đi. Gần đây công ty bận rộn vô cùng, tính tình lại không tốt lắm, thân thể như vậy cũng không cho y tá đến, càng không báo cho người nhà biết…” Giọng nói của Khải Thuỵ mang theo chút lo lắng, nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người này, ánh mắt không lớn, hai mí rất sâu, ánh mắt bình tĩnh. Đã kết hôn nên không có cảm giác giống ngôi sao, người mẫu gì gì đó như Hứa Tuấn Hằng mà cả người có một loại khí chất trầm ổn đáng tin cậy.
Phòng ở không lớn, nàng vốn tưởng rằng thiết kế thật độc đáo, không ngờ chỉ là phong cách hết sức bình thường, không khác gì phòng ở Phổ Đông. Dọc hành lang chỉ có một phòng, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, là mùi thuốc Đông y. Cửa khép hờ, nàng nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài, vách bằng thuỷ tinh thật dày ngăn cách, từng luồn hơi nóng toả ra từ máy sưởi, ánh mắt của nàng tự nhiên mờ đi. Lý Tịch nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đùi phải bó một lớp thạch cao thật dày, cổ tay phải còn quấn băng gạc, vô cùng tập trung nhìn vào màn hình laptop, nghe được tiếng giày cao gót, chưa kịp nhìn qua đã nói, “Thiệu Vũ, mang tập văn kiện hôm qua lại đây đi!...” Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc.
“Sao em lại tới đây?” Anh chỉ sửng sốt trong nháy mắt, thản nhiên mở miệng, ánh mắt thoáng tránh đi.
Nàng vốn đang vô cùng lo lắng, lại nghe được tiếng anh vừa gọi “Thiệu Vũ” đã muốn dừng chân lại. Nhìn anh tay chân băng bó nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn hồng hào, chỉ là hơi gầy mà thôi, xem ra Lý nhị thiếu chưa bao giờ thiếu hồng nhan tri kỷ. Giờ lại bị anh hỏi câu này, nàng thản nhiên hỏi lại “Sao em lại không thể đến?” Tuy rằng không có gì lo lắng nhưng vẫn phải ưỡn ngực nói.
Anh bật cười thành tiếng, nhìn nàng bày ra tư thế của chính cung nương nương, cười không ngừng được. Hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, “Lại đây đi!” Nàng thực nghe lời, đi tới, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, không chịu ngồi xuống. Anh không quen ngẩng đầu lên nhìn người ta để nói chuyện nên lôi kéo nàng ngồi ở trên giường. Nàng vẫn còn dỗi, cái gì mà Tống Thiệu Vũ chứ, đặt mông ngồi lên chân trái của anh, không ngờ Lý Tịch đau đến nỗi cả người căng thẳng, vốn đang có chút hồng hào nay đổi thành trắng bệch, cắn răng ôm chân hít vào, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Em định mưu sát chồng sao?”
Nàng vội vã đứng lên, cau mày, vẻ mặt khẩn trương hỏi, “Rốt cuộc làm sao mà đau?” Nàng chỉ nhìn đến đùi phải đang bó bột, ngồi vào chân trái anh định đùa một chút, không ngờ anh lại đau như vậy, nhất thời gấp đến độ không biết làm sao.
“Còn biết đau lòng sao?” Anh liếc liếc nàng một cái, gian kế thực hiện được nên cười cười, mặt vẫn tái nhợt.
“Rốt cuộc là anh có chuyện gì xảy ra?” Nàng không nhìn rõ anh đau thật hay chỉ giả vời, chỉ là bao nhiêu mệt mỏi cùng lo lắng gần đây bùng nổ trong nháy mắt, anh ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngã thành như vậy, trở về từ khi nào, hết thảy đều khiến cho lòng nàng như có lửa đốt. Người này lại hoàn toàn không để ý, còn có sức mà đùa giỡn với nàng, không thể không tức giận.
Anh há miệng thở dốc định nói gì, di động lại vang lên, nhìn nhìn số điện thoại, mặt biến sắc như gặp nạn, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lấy tay làm dấu im lặng, hắng giọng một cái rồi bắt máy.
“Mẹ, không phải mẹ cùng ba đi Ma Cao sao?... Kính Huân bảo với con rằng nhìn cô cô sao không trang điểm gì mà da dẻ vẫn mịn màng như vậy a… Mẹ biết tiểu tử kia trước giờ đều là vuốt mông ngựa chụp về nhà, hôm qua nhận được tin bảo không nhìn thấy nếp nhăn nào, vẫn thật là trẻ trung a…”
“Ai, con mồm mép nhanh nhẹn như thế nào không phải do mẹ dưỡng thai tốt sao?... Con đâu có đánh trống lảng, chỉ là việc nhỏ thôi mà, chỉ là trầy xước chút da, đầu gối bầm tím 1 tẹo thôi… Mẹ nghe ai nói bừa vậy? Đừng nghi ngờ con chứ, nhưng mẹ đừng nói với ba đấy nhé, ba mà biết thì lại bắt con về Bắc Kinh mất thôi.”
“Mẹ, con thật sự không sao mà, nếu không để mai con bay đi Hương Cảng cho mẹ nhìn một cái…”
“Con ở đâu á? Con vừa dự tiệc về, đang cùng con dâu của mẹ…” Anh nén cười tranh thủ hôn nhẹ Dung ý bên cạnh, nàng gắt gao trừng mắt nhìn anh một cái.
“Vâng vâng vâng, con không ba hoa nữa, mẹ đừng tức giận. Chờ con xong việc rồi sẽ dẫn vè thỉnh an ba mẹ… Vâng, ba mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ. Chào mẹ.”
Anh nghe xong điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, dường như thoát lực tựa vào nàng. Dung Ý lại nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang nhìn quái vật, nhìn đên mức khiến anh dần dần đổi sắc.
“Anh đi dự tiệc tối, nhất thời cao hứng uống nhiều, lúc về khách sạn vào phòng tắm trượt chân ngã một cái, nửa ngày không đứng dậy được…” Anh thành thực khai báo, vừa nói vừa mô tả sinh động như thật, giống như đang kể chuyện cười, nhìn thoáng qua nàng đang nghiêm sắc mặt, lại an ủi nói, “Sau lại đưa đi bệnh viện, cũng không nặng lắm, chỉ là bị giãn dây chằng ở đùi, cổ tay bị trật khớp…” Sắc mặt như thường, nhẹ tựa gió thổi mây bay.
“Đừng gạt em, giãn dây chằng sao phải bó thạch cao như vậy?” Lời của anh cuối cùng nàng có thể tin tưởng bao nhiêu đây? Nếu vừa rồi gọi điện thoại cho anh không phải là mẹ anh mà là nàng, có phải đáp án cũng là chỉ “trầy da, bầm tím tí chút” không?
“Có bị rạn xương chút xíu… Nhưng mà may vẫn là bị thương đùi phải nên không cảm thấy đau, chỉ phải nằm một chỗ cả ngày thôi.” Như là muốn chứng minh thật sự không đau, anh vỗ vỗ lên đùi phải bó bột cứng ngắc.
Nàng tóm lấy tay anh vỗ trên đùi phải, thon dài mà lạnh lẽo. Anh cười cười cợt nhả trước mắt mà trong lòng nàng lại thấy chua xót, nhịn không được thầm oán trách, “Thương cân động cốt một trăm ngày, anh như vậy lỡ bị bệnh thêm thì làm sao bây giờ?”
Anh nhìn thoáng qua đùi phải, cười cười, “Tệ nhất cũng chỉ là như vậy thôi, còn có thể thêm gì nữa đây?” Ngữ khí lạnh nhạt, không có bi thương, chỉ có Dung Ý nghe qua lại cảm thấy trong lòng buồn xót, rất khó chịu, cái gì cũng không nói lên lời, nuốt vào trong họng. Anh không nói bị ngã khi nào, có lẽ là vì nàng về nhà, lo lắng chờ tin của nàng nên không để ý mới bị ngã trong phòng tắm như vậy. Định nói gì lại thôi, sau thầm thì, “Khách sạn kiểu gì vậy? Phòng tắm mà cũng trơn như vậy sao? Hoá đơn thuốc men như thế nào anh nhớ giữ lại bắt người ta bồi thường…”
Anh không để ý đến nàng, cúi đầu, đặt môi lên cái miệng đang lải nhải. Miệng nàng vẫn còn mùi thịt nướng cùng rượu vừa rồi, trong khi anh chỉ mang đầy vị thuốc nhạt nhẽo, thuốc Đông y cùng thuốc tây hỗn tạp, chua xót cam lạnh. Đầu lưỡi ôn nhu rối rắm, hơi thở của nàng thoáng mùi rượu phun lên mặt anh, càng ngày càng dày đặc, dần dần ý loạn tình mê, đột nhiên chạm vào trán anh, nhanh chóng rời ra. Bàn tay đặt lên kiểm tra, nhiệt độ trên trán cao khiến nàng nhíu mày, “Phát sốt sao?” Không biết là vì nụ hôn vừa rồi hay là sốt thật, mặt anh lại đỏ ửng.
“Bác sĩ vừa khám lúc chiều, không việc gì.”
Nàng “ba” một tiếng đem laptop đóng lại, bỏ ra xa, “Đã bệnh còn phải làm việc? Ông chủ của anh muốn thu mua mạng người sao?”
“Giờ mà không làm việc thì anh thất nghiệp…” Anh cười như không cười nói đùa, trên mặt vẫn thản nhiên.
Nàng nhớ tới lời Khải Thuỵ lúc nãy, ngồi ở đầu giường hỏi, “Trong công ty có chuyện phiền toái sao?” Nàng chỉ là lắm lời hỏi một câu, nàng không hiểu gì về công việc của họ, cũng không muốn can thiệp vào việc của anh.
Anh cười, “Lần này đi Mỹ đến chân cũng bị gãy, nếu lại thất nghiệp thì chẳng phải là tiền mất tật mang sao?” Anh nói nhẹ, tay đặt lên đùi, biểu tình ảm đạm. Mấy ngày nay nằm ở trên giường lại nhớ đến những ngày trước kia, nửa đêm đổ mồ hôi lạnh liên tục tỉnh giấc, giãy dụa xuống giường lại ngã lăn ra đất, đầu váng mắt hoa nhìn chằm chằm gậy chống bên cạnh, cả người lạnh như băng.
“Không đi được thì em cõng anh, dù sao cũng không phải lần đầu tiên… Nhưng cũng phải giới hạn thời gian bình phục, anh đừng nghĩ là em nhàn hạ, nhanh nhanh khỏi đi, biết không?” Nghe anh nói vẻ nhụt chí, nàng ngồi xổm trên giường, mát xa bờ vai cứng nhắc của anh.
“Nếu sau này anh không đi được nữa, em có cõng anh cả đời không?” Giọng của anh thật nhỏ, tựa như vô tâm xuất khẩu.
“Phỉ phui cái mồm, nói cái gì mà ngốc vậy…” Nàng xua xua anh giống như giáo huấn tiểu hài tử, tay không ngừng phẩy phẩy.
Anh chỉ mỉm cười nhắm mắt lại, thân mình mềm ra dựa vào người nàng, “Anh hơi đói.” Trên người nàng có hương sữa tự nhiên, giống như có tác dụng an thần.
“Gọi em là ngoại để lấy lòng đi…” Vừa rồi nàng mới chỉ ăn được chút ít, lại bị anh làm cho hoảng sợ đến mức bụng trở thành trống rỗng.
“Muốn ăn cháo em nấu…” Giọng anh càng ngày càng nhỏ mang theo mệt mỏi. Kỳ thật thời gian này đều ngủ không ngon, cả ngày nằm một chỗ, hơn nửa thân mình không thể động đậy, ê ẩm đến phát đau.
“Nhà anh có gạo vỡ không?” Bếp nhà anh trước giờ đều sạch trơn, không nhiễm một hạt bụi, có gạo vỡ để nấu cháo không? Vừa nghĩ vừa cúi đầu hỏi anh, không ngờ đầu anh trượt xuống ngực nàng, hoá ra đã ngủ. Không coi vào đâu, hàng mi vừa dày vừa dài buông xuống như cây quạt mở ra, an nhàn điềm tĩnh, nhìn anh lúc ngủ, nàng thấy lòng mềm đi. Cười cười, hôn một cái lên má anh.
Bếp không lớn, lại có cảm giác ấm cúng hơi khói lửa, đồ làm bếp đầy đủ. Lục tung để tìm, cuối cùng cũng thấy có gạo vỡ thật. Nàng dùng nồi cơm điện để nấu, nghĩ rằng anh mồm miệng nhạt nhẽo, điều chỉnh nhiệt nhỏ hầm chậm rãi đến khi cháo mềm nhuyễn.
Nấu cháo xong mang vào phòng ngủ lại giật mình kinh hãi, Lý Tịch cuộn thân mình thở dốc, gáy đầy mồ hôi, mặt mày nhăn nhó. Chăn đệm nhăn nhúm, có lẽ là vừa rồi anh đau nên đã tóm chặt lại. Nàng vội vã lấy khăn lau mồ hôi cho anh, “Để em gọi bác sĩ được không...”
Anh lắc đầu, mở mắt ra nói, “Anh muốn ăn cháo…” Bướng bỉnh như đứa trẻ con làm nũng, khiến người ta không thể nề hà. Nàng không biết làm gì khác, đành phải chiều ý anh, nhớ tới lần trước anh đến nhà nàng, lúc về sốt đến bất tỉnh nhân sự, nàng sợ hãi, nghĩ nghĩ, cho thêm aspirin vào cháo của anh.
Có thể là thuốc có tác dụng, ăn cháo xong anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh, nàng giúp anh thay quần áo. Nàng sợ trên người anh còn chỗ khác bị thương, cởi quần áo cho anh đã thật cẩn thận, không ngờ anh vẫn hừ một tiếng, không tỉnh lại, chỉ là khẽ cau mày. Bỏ quần áo ra, nàng mới nhìn rõ khuỷu tay anh trầy một mảng lớn đã đóng vảy, vẫn đỏ đỏ, có điều miệng vết thương khiến người ta sợ hãi. Nàng nhíu chặt mày, ngã ở phòng tắm mà trầy lớn vậy sao?
Cửa sổ phòng bếp nhìn ra hàng cây xanh mướt bên ngoài, đèn chôn dưới đất bắn ánh sang lên trên, trông thật huyền ảo. Nàng vừa rửa bát vừa nghĩ thầm, ngày mai phải mua con chim bồ câu về hầm cho anh mới được, mừng thầm vì mai may mắn sao lại là thứ bảy, không còn hạng mục dây dưa với đồng chí Vincent vĩ đại. Lý nhị, Dung cô nương ta tẩm bổ cho ngươi, xương cốt mau mau khỏi để còn đứng dậy đi lên, biết chưa?
Không ngờ tình trạng của anh lại nghiêm trọng như vậy, nàng vào bếp dọn dẹp xong quay lại chưa đến cửa đã nghe được tiếng vang. Tiếng thở dốc của anh càng ngày càng nặng, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp khó khăn, nghiêng thân mình với lên tủ đầu giường, vẻ mặt vội vã, run run cầm lấy lọ thuốc, nàng chạy lên, vội hỏi, “Lọ như thế nào?” Chân tay không đến mức luống cuống như chưa từng gặp tình huống này nên vẫn sợ hãi.
Đằng sau có người thở nhẹ một tiếng “Martin”. Nàng chưa kịp phản ứng đã bị ngăn lại, Tống Thiệu Vũ đỡ Lý Tịch ngồi dậy tựa vào người cô, một tay cầm thuốc đưa vào miệng anh, một tay vuốt vuốt cho anh dễ thở. Nàng lăng lăng đứng một bên nhìn anh cố gắng hít thở, cả người run lên, trong nháy mắt như mất toàn bộ khí lực, đầu trống rỗng.
Lý Tịch dần dần thở được bình thường, Tống Thiệu Vũ mới gọi điện thoại, bác sĩ đến ngay lập tức, ngay cả Hứa Tuấn Hằng cùng Khải Thuỵ cũng có mặt. Bác sĩ kiểm tra cho anh, thận trọng đưa ra ý kiến đưa Lý Tịch đã sắp mê man đến bệnh viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoàn người tới bệnh viện đã là rạng sang, bệnh viện rộng lớn mà yên tĩnh khiến người ta phát lạnh, tầng 15 lại chỉ có một hai phòng có bệnh nhân ở, đên nỗi khiến nàng sinh ảo giác thậm chí có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
“Dùng Aspirin để hạ sốt giảm đau sẽ làm cho bệnh suyễn phát tác, Lý tiên sinh có bệnh hen suyễn, về sau người nhà phải cẩn thận khi dùng thuốc này…” Bác sĩ ở trong văn phòng cẩn thận dặn dò, Dung Ý chợt thấy ong ong như nghe nhầm. Anh chưa bao giờ nói với nàng anh bị hen suyến, anh chán ghét hoa, không thích động vật, ban đêm ngủ thỉnh thoảng ho một tiếng… Nàng nhớ tới lần ở Nhật Bản, nửa đêm anh đứng trong phòng tắm thở dốc… Tất cả xâu chuỗi thành một khối, nhồi vào đầu nàng. Trước mặt người khác anh đều che giấu rất giỏi, chưa bao giờ lộ ra điểm khác thường, nàng chỉ không biết là anh giỏi che giấu hay bởi chính nàng chưa bao giờ để tâm.
Nàng không nghe hết liền lẳng lặng rời khỏi văn phòng, không biết lấy thân phận gì để đứng ở bên trong. Là người thân của anh? Bạn thân? Nàng bỗng nhiên cảm thấy căn bản mình hoàn toàn không biết gì về người này cả, nhớ tới lần đầu đưa anh đến bệnh viện, ngoài tên của anh ra, nàng cái gì cũng không biết. Hiện tại thì sao? Vẫn là như vậy.
Đèn hành lang ôn hoà, trên nền gạch trắng tinh mơ hồ có bóng người. Ở chỗ rẽ có người nhỏ giọng nói, thanh âm không lớn, Dung Ý đi đến gần cũng nghe được rõ rang.
“Người bên trong rốt cuộc là loại nào vậy? Viện trưởng nửa đêm thế này còn phải tự mình đến đây?”
“Cậu không biết nửa tháng trước anh ta đến đây còn khiến người ta kinh ngạc gấp bội phần. Cũng là nửa đêm, từ sân bay trực tiếp dùng máy bay quân dụng hạ cánh xuống nóc nhà, gọi một loạt chuyên gia cùng giáo sư rồi bác sĩ phẫu thuật chạy tới. Hôm sau toàn bộ lãnh đạo khoa đều tới đây, vây chật như nêm cối, nhìn qua còn tưởng rằng họp lãnh đạo cao cấp chứ.”
“Là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết nữa, nghe y tá trưởng đi qua nói, có lẽ là gặp nạn trên núi, xương gãy hoàn toàn, nhìn phim chụp X-quang giống như que diêm bị bẻ gẫy hết vậy. Đến lúc mở ra thấy xương cốt lộ ra ngoài đầy máu lại lẫn cả tuyết, phải phẫu thuật đóng đến 4 cái đinh để cố định…”
“Cậu nói xem, người có tiền có phải đặc biệt nhiều tật xấu kỳ quái không? Bão tuyết mưa băng còn lên núi? Hơn nữa, đùi phải của anh ta ở trong tuyết đông lạnh như vậy hoại tử mất thôi, sợ là phải cắt đi.”
“Phẫu thuật bao lâu, liên tục phải theo dõi, trời lạnh như vậy mà mồ hôi vã ra ướt hết quần áo phải thay liên tục…”
Nàng như bị điểm huyệt đứng yên không nhúc nhích, trong đầu hình dung, que diêm bị bẻ gẫy là như thế nào? Đóng 4 cái đinh vào cố định xương là gì? Thật lâu sau mới vịn vào tường, cảm thấy tim đập thình thịch, trái tim gian nan nhảy lên, đưa tay giữ lấy ngực, cả người máu như đọng lại, giống như thời gian cũng ngừng lại không trôi đi.
Xe đi đã lâu, thời gian dường như thong thả. Rốt cục cũng đến một tiểu khu, nhà không cao lắm, chỉ chừng bảy tám tầng, bên ngoài phủ kín cây xanh, lại vô cùng yên tĩnh, chạy vào đó như rơi vào chốn không người. Bảo an nghiêm mật, từ cửa chính vào trong gara đều có người canh gác. Thang máy khoá bằng mật mã, dạng căn hộ cao cấp điển hình, tầng trệt chỉ có một phím bấm lên thẳng tầng 7. Nhìn hình phản chiếu trong gương, nàng nhìn căn hộ kia, ánh mắt phiêu tán. Khải Thuỵ có vẻ rất quen thuộc với nơi này, đứng ở cửa hơi do dự một chút, định ấn chuông cửa, sau lại mở luôn ra.
“Tôi không vào đâu, cô… Vào khuyên nhủ cậu ta đi. Gần đây công ty bận rộn vô cùng, tính tình lại không tốt lắm, thân thể như vậy cũng không cho y tá đến, càng không báo cho người nhà biết…” Giọng nói của Khải Thuỵ mang theo chút lo lắng, nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người này, ánh mắt không lớn, hai mí rất sâu, ánh mắt bình tĩnh. Đã kết hôn nên không có cảm giác giống ngôi sao, người mẫu gì gì đó như Hứa Tuấn Hằng mà cả người có một loại khí chất trầm ổn đáng tin cậy.
Phòng ở không lớn, nàng vốn tưởng rằng thiết kế thật độc đáo, không ngờ chỉ là phong cách hết sức bình thường, không khác gì phòng ở Phổ Đông. Dọc hành lang chỉ có một phòng, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, là mùi thuốc Đông y. Cửa khép hờ, nàng nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài, vách bằng thuỷ tinh thật dày ngăn cách, từng luồn hơi nóng toả ra từ máy sưởi, ánh mắt của nàng tự nhiên mờ đi. Lý Tịch nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đùi phải bó một lớp thạch cao thật dày, cổ tay phải còn quấn băng gạc, vô cùng tập trung nhìn vào màn hình laptop, nghe được tiếng giày cao gót, chưa kịp nhìn qua đã nói, “Thiệu Vũ, mang tập văn kiện hôm qua lại đây đi!...” Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc.
“Sao em lại tới đây?” Anh chỉ sửng sốt trong nháy mắt, thản nhiên mở miệng, ánh mắt thoáng tránh đi.
Nàng vốn đang vô cùng lo lắng, lại nghe được tiếng anh vừa gọi “Thiệu Vũ” đã muốn dừng chân lại. Nhìn anh tay chân băng bó nằm ở trên giường, sắc mặt vẫn hồng hào, chỉ là hơi gầy mà thôi, xem ra Lý nhị thiếu chưa bao giờ thiếu hồng nhan tri kỷ. Giờ lại bị anh hỏi câu này, nàng thản nhiên hỏi lại “Sao em lại không thể đến?” Tuy rằng không có gì lo lắng nhưng vẫn phải ưỡn ngực nói.
Anh bật cười thành tiếng, nhìn nàng bày ra tư thế của chính cung nương nương, cười không ngừng được. Hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, “Lại đây đi!” Nàng thực nghe lời, đi tới, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, không chịu ngồi xuống. Anh không quen ngẩng đầu lên nhìn người ta để nói chuyện nên lôi kéo nàng ngồi ở trên giường. Nàng vẫn còn dỗi, cái gì mà Tống Thiệu Vũ chứ, đặt mông ngồi lên chân trái của anh, không ngờ Lý Tịch đau đến nỗi cả người căng thẳng, vốn đang có chút hồng hào nay đổi thành trắng bệch, cắn răng ôm chân hít vào, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Em định mưu sát chồng sao?”
Nàng vội vã đứng lên, cau mày, vẻ mặt khẩn trương hỏi, “Rốt cuộc làm sao mà đau?” Nàng chỉ nhìn đến đùi phải đang bó bột, ngồi vào chân trái anh định đùa một chút, không ngờ anh lại đau như vậy, nhất thời gấp đến độ không biết làm sao.
“Còn biết đau lòng sao?” Anh liếc liếc nàng một cái, gian kế thực hiện được nên cười cười, mặt vẫn tái nhợt.
“Rốt cuộc là anh có chuyện gì xảy ra?” Nàng không nhìn rõ anh đau thật hay chỉ giả vời, chỉ là bao nhiêu mệt mỏi cùng lo lắng gần đây bùng nổ trong nháy mắt, anh ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì, sao lại ngã thành như vậy, trở về từ khi nào, hết thảy đều khiến cho lòng nàng như có lửa đốt. Người này lại hoàn toàn không để ý, còn có sức mà đùa giỡn với nàng, không thể không tức giận.
Anh há miệng thở dốc định nói gì, di động lại vang lên, nhìn nhìn số điện thoại, mặt biến sắc như gặp nạn, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lấy tay làm dấu im lặng, hắng giọng một cái rồi bắt máy.
“Mẹ, không phải mẹ cùng ba đi Ma Cao sao?... Kính Huân bảo với con rằng nhìn cô cô sao không trang điểm gì mà da dẻ vẫn mịn màng như vậy a… Mẹ biết tiểu tử kia trước giờ đều là vuốt mông ngựa chụp về nhà, hôm qua nhận được tin bảo không nhìn thấy nếp nhăn nào, vẫn thật là trẻ trung a…”
“Ai, con mồm mép nhanh nhẹn như thế nào không phải do mẹ dưỡng thai tốt sao?... Con đâu có đánh trống lảng, chỉ là việc nhỏ thôi mà, chỉ là trầy xước chút da, đầu gối bầm tím 1 tẹo thôi… Mẹ nghe ai nói bừa vậy? Đừng nghi ngờ con chứ, nhưng mẹ đừng nói với ba đấy nhé, ba mà biết thì lại bắt con về Bắc Kinh mất thôi.”
“Mẹ, con thật sự không sao mà, nếu không để mai con bay đi Hương Cảng cho mẹ nhìn một cái…”
“Con ở đâu á? Con vừa dự tiệc về, đang cùng con dâu của mẹ…” Anh nén cười tranh thủ hôn nhẹ Dung ý bên cạnh, nàng gắt gao trừng mắt nhìn anh một cái.
“Vâng vâng vâng, con không ba hoa nữa, mẹ đừng tức giận. Chờ con xong việc rồi sẽ dẫn vè thỉnh an ba mẹ… Vâng, ba mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ. Chào mẹ.”
Anh nghe xong điện thoại, nhẹ nhàng thở ra, dường như thoát lực tựa vào nàng. Dung Ý lại nhìn chằm chằm vào anh, giống như đang nhìn quái vật, nhìn đên mức khiến anh dần dần đổi sắc.
“Anh đi dự tiệc tối, nhất thời cao hứng uống nhiều, lúc về khách sạn vào phòng tắm trượt chân ngã một cái, nửa ngày không đứng dậy được…” Anh thành thực khai báo, vừa nói vừa mô tả sinh động như thật, giống như đang kể chuyện cười, nhìn thoáng qua nàng đang nghiêm sắc mặt, lại an ủi nói, “Sau lại đưa đi bệnh viện, cũng không nặng lắm, chỉ là bị giãn dây chằng ở đùi, cổ tay bị trật khớp…” Sắc mặt như thường, nhẹ tựa gió thổi mây bay.
“Đừng gạt em, giãn dây chằng sao phải bó thạch cao như vậy?” Lời của anh cuối cùng nàng có thể tin tưởng bao nhiêu đây? Nếu vừa rồi gọi điện thoại cho anh không phải là mẹ anh mà là nàng, có phải đáp án cũng là chỉ “trầy da, bầm tím tí chút” không?
“Có bị rạn xương chút xíu… Nhưng mà may vẫn là bị thương đùi phải nên không cảm thấy đau, chỉ phải nằm một chỗ cả ngày thôi.” Như là muốn chứng minh thật sự không đau, anh vỗ vỗ lên đùi phải bó bột cứng ngắc.
Nàng tóm lấy tay anh vỗ trên đùi phải, thon dài mà lạnh lẽo. Anh cười cười cợt nhả trước mắt mà trong lòng nàng lại thấy chua xót, nhịn không được thầm oán trách, “Thương cân động cốt một trăm ngày, anh như vậy lỡ bị bệnh thêm thì làm sao bây giờ?”
Anh nhìn thoáng qua đùi phải, cười cười, “Tệ nhất cũng chỉ là như vậy thôi, còn có thể thêm gì nữa đây?” Ngữ khí lạnh nhạt, không có bi thương, chỉ có Dung Ý nghe qua lại cảm thấy trong lòng buồn xót, rất khó chịu, cái gì cũng không nói lên lời, nuốt vào trong họng. Anh không nói bị ngã khi nào, có lẽ là vì nàng về nhà, lo lắng chờ tin của nàng nên không để ý mới bị ngã trong phòng tắm như vậy. Định nói gì lại thôi, sau thầm thì, “Khách sạn kiểu gì vậy? Phòng tắm mà cũng trơn như vậy sao? Hoá đơn thuốc men như thế nào anh nhớ giữ lại bắt người ta bồi thường…”
Anh không để ý đến nàng, cúi đầu, đặt môi lên cái miệng đang lải nhải. Miệng nàng vẫn còn mùi thịt nướng cùng rượu vừa rồi, trong khi anh chỉ mang đầy vị thuốc nhạt nhẽo, thuốc Đông y cùng thuốc tây hỗn tạp, chua xót cam lạnh. Đầu lưỡi ôn nhu rối rắm, hơi thở của nàng thoáng mùi rượu phun lên mặt anh, càng ngày càng dày đặc, dần dần ý loạn tình mê, đột nhiên chạm vào trán anh, nhanh chóng rời ra. Bàn tay đặt lên kiểm tra, nhiệt độ trên trán cao khiến nàng nhíu mày, “Phát sốt sao?” Không biết là vì nụ hôn vừa rồi hay là sốt thật, mặt anh lại đỏ ửng.
“Bác sĩ vừa khám lúc chiều, không việc gì.”
Nàng “ba” một tiếng đem laptop đóng lại, bỏ ra xa, “Đã bệnh còn phải làm việc? Ông chủ của anh muốn thu mua mạng người sao?”
“Giờ mà không làm việc thì anh thất nghiệp…” Anh cười như không cười nói đùa, trên mặt vẫn thản nhiên.
Nàng nhớ tới lời Khải Thuỵ lúc nãy, ngồi ở đầu giường hỏi, “Trong công ty có chuyện phiền toái sao?” Nàng chỉ là lắm lời hỏi một câu, nàng không hiểu gì về công việc của họ, cũng không muốn can thiệp vào việc của anh.
Anh cười, “Lần này đi Mỹ đến chân cũng bị gãy, nếu lại thất nghiệp thì chẳng phải là tiền mất tật mang sao?” Anh nói nhẹ, tay đặt lên đùi, biểu tình ảm đạm. Mấy ngày nay nằm ở trên giường lại nhớ đến những ngày trước kia, nửa đêm đổ mồ hôi lạnh liên tục tỉnh giấc, giãy dụa xuống giường lại ngã lăn ra đất, đầu váng mắt hoa nhìn chằm chằm gậy chống bên cạnh, cả người lạnh như băng.
“Không đi được thì em cõng anh, dù sao cũng không phải lần đầu tiên… Nhưng cũng phải giới hạn thời gian bình phục, anh đừng nghĩ là em nhàn hạ, nhanh nhanh khỏi đi, biết không?” Nghe anh nói vẻ nhụt chí, nàng ngồi xổm trên giường, mát xa bờ vai cứng nhắc của anh.
“Nếu sau này anh không đi được nữa, em có cõng anh cả đời không?” Giọng của anh thật nhỏ, tựa như vô tâm xuất khẩu.
“Phỉ phui cái mồm, nói cái gì mà ngốc vậy…” Nàng xua xua anh giống như giáo huấn tiểu hài tử, tay không ngừng phẩy phẩy.
Anh chỉ mỉm cười nhắm mắt lại, thân mình mềm ra dựa vào người nàng, “Anh hơi đói.” Trên người nàng có hương sữa tự nhiên, giống như có tác dụng an thần.
“Gọi em là ngoại để lấy lòng đi…” Vừa rồi nàng mới chỉ ăn được chút ít, lại bị anh làm cho hoảng sợ đến mức bụng trở thành trống rỗng.
“Muốn ăn cháo em nấu…” Giọng anh càng ngày càng nhỏ mang theo mệt mỏi. Kỳ thật thời gian này đều ngủ không ngon, cả ngày nằm một chỗ, hơn nửa thân mình không thể động đậy, ê ẩm đến phát đau.
“Nhà anh có gạo vỡ không?” Bếp nhà anh trước giờ đều sạch trơn, không nhiễm một hạt bụi, có gạo vỡ để nấu cháo không? Vừa nghĩ vừa cúi đầu hỏi anh, không ngờ đầu anh trượt xuống ngực nàng, hoá ra đã ngủ. Không coi vào đâu, hàng mi vừa dày vừa dài buông xuống như cây quạt mở ra, an nhàn điềm tĩnh, nhìn anh lúc ngủ, nàng thấy lòng mềm đi. Cười cười, hôn một cái lên má anh.
Bếp không lớn, lại có cảm giác ấm cúng hơi khói lửa, đồ làm bếp đầy đủ. Lục tung để tìm, cuối cùng cũng thấy có gạo vỡ thật. Nàng dùng nồi cơm điện để nấu, nghĩ rằng anh mồm miệng nhạt nhẽo, điều chỉnh nhiệt nhỏ hầm chậm rãi đến khi cháo mềm nhuyễn.
Nấu cháo xong mang vào phòng ngủ lại giật mình kinh hãi, Lý Tịch cuộn thân mình thở dốc, gáy đầy mồ hôi, mặt mày nhăn nhó. Chăn đệm nhăn nhúm, có lẽ là vừa rồi anh đau nên đã tóm chặt lại. Nàng vội vã lấy khăn lau mồ hôi cho anh, “Để em gọi bác sĩ được không...”
Anh lắc đầu, mở mắt ra nói, “Anh muốn ăn cháo…” Bướng bỉnh như đứa trẻ con làm nũng, khiến người ta không thể nề hà. Nàng không biết làm gì khác, đành phải chiều ý anh, nhớ tới lần trước anh đến nhà nàng, lúc về sốt đến bất tỉnh nhân sự, nàng sợ hãi, nghĩ nghĩ, cho thêm aspirin vào cháo của anh.
Có thể là thuốc có tác dụng, ăn cháo xong anh nặng nề chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh, nàng giúp anh thay quần áo. Nàng sợ trên người anh còn chỗ khác bị thương, cởi quần áo cho anh đã thật cẩn thận, không ngờ anh vẫn hừ một tiếng, không tỉnh lại, chỉ là khẽ cau mày. Bỏ quần áo ra, nàng mới nhìn rõ khuỷu tay anh trầy một mảng lớn đã đóng vảy, vẫn đỏ đỏ, có điều miệng vết thương khiến người ta sợ hãi. Nàng nhíu chặt mày, ngã ở phòng tắm mà trầy lớn vậy sao?
Cửa sổ phòng bếp nhìn ra hàng cây xanh mướt bên ngoài, đèn chôn dưới đất bắn ánh sang lên trên, trông thật huyền ảo. Nàng vừa rửa bát vừa nghĩ thầm, ngày mai phải mua con chim bồ câu về hầm cho anh mới được, mừng thầm vì mai may mắn sao lại là thứ bảy, không còn hạng mục dây dưa với đồng chí Vincent vĩ đại. Lý nhị, Dung cô nương ta tẩm bổ cho ngươi, xương cốt mau mau khỏi để còn đứng dậy đi lên, biết chưa?
Không ngờ tình trạng của anh lại nghiêm trọng như vậy, nàng vào bếp dọn dẹp xong quay lại chưa đến cửa đã nghe được tiếng vang. Tiếng thở dốc của anh càng ngày càng nặng, ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp khó khăn, nghiêng thân mình với lên tủ đầu giường, vẻ mặt vội vã, run run cầm lấy lọ thuốc, nàng chạy lên, vội hỏi, “Lọ như thế nào?” Chân tay không đến mức luống cuống như chưa từng gặp tình huống này nên vẫn sợ hãi.
Đằng sau có người thở nhẹ một tiếng “Martin”. Nàng chưa kịp phản ứng đã bị ngăn lại, Tống Thiệu Vũ đỡ Lý Tịch ngồi dậy tựa vào người cô, một tay cầm thuốc đưa vào miệng anh, một tay vuốt vuốt cho anh dễ thở. Nàng lăng lăng đứng một bên nhìn anh cố gắng hít thở, cả người run lên, trong nháy mắt như mất toàn bộ khí lực, đầu trống rỗng.
Lý Tịch dần dần thở được bình thường, Tống Thiệu Vũ mới gọi điện thoại, bác sĩ đến ngay lập tức, ngay cả Hứa Tuấn Hằng cùng Khải Thuỵ cũng có mặt. Bác sĩ kiểm tra cho anh, thận trọng đưa ra ý kiến đưa Lý Tịch đã sắp mê man đến bệnh viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoàn người tới bệnh viện đã là rạng sang, bệnh viện rộng lớn mà yên tĩnh khiến người ta phát lạnh, tầng 15 lại chỉ có một hai phòng có bệnh nhân ở, đên nỗi khiến nàng sinh ảo giác thậm chí có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
“Dùng Aspirin để hạ sốt giảm đau sẽ làm cho bệnh suyễn phát tác, Lý tiên sinh có bệnh hen suyễn, về sau người nhà phải cẩn thận khi dùng thuốc này…” Bác sĩ ở trong văn phòng cẩn thận dặn dò, Dung Ý chợt thấy ong ong như nghe nhầm. Anh chưa bao giờ nói với nàng anh bị hen suyến, anh chán ghét hoa, không thích động vật, ban đêm ngủ thỉnh thoảng ho một tiếng… Nàng nhớ tới lần ở Nhật Bản, nửa đêm anh đứng trong phòng tắm thở dốc… Tất cả xâu chuỗi thành một khối, nhồi vào đầu nàng. Trước mặt người khác anh đều che giấu rất giỏi, chưa bao giờ lộ ra điểm khác thường, nàng chỉ không biết là anh giỏi che giấu hay bởi chính nàng chưa bao giờ để tâm.
Nàng không nghe hết liền lẳng lặng rời khỏi văn phòng, không biết lấy thân phận gì để đứng ở bên trong. Là người thân của anh? Bạn thân? Nàng bỗng nhiên cảm thấy căn bản mình hoàn toàn không biết gì về người này cả, nhớ tới lần đầu đưa anh đến bệnh viện, ngoài tên của anh ra, nàng cái gì cũng không biết. Hiện tại thì sao? Vẫn là như vậy.
Đèn hành lang ôn hoà, trên nền gạch trắng tinh mơ hồ có bóng người. Ở chỗ rẽ có người nhỏ giọng nói, thanh âm không lớn, Dung Ý đi đến gần cũng nghe được rõ rang.
“Người bên trong rốt cuộc là loại nào vậy? Viện trưởng nửa đêm thế này còn phải tự mình đến đây?”
“Cậu không biết nửa tháng trước anh ta đến đây còn khiến người ta kinh ngạc gấp bội phần. Cũng là nửa đêm, từ sân bay trực tiếp dùng máy bay quân dụng hạ cánh xuống nóc nhà, gọi một loạt chuyên gia cùng giáo sư rồi bác sĩ phẫu thuật chạy tới. Hôm sau toàn bộ lãnh đạo khoa đều tới đây, vây chật như nêm cối, nhìn qua còn tưởng rằng họp lãnh đạo cao cấp chứ.”
“Là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết nữa, nghe y tá trưởng đi qua nói, có lẽ là gặp nạn trên núi, xương gãy hoàn toàn, nhìn phim chụp X-quang giống như que diêm bị bẻ gẫy hết vậy. Đến lúc mở ra thấy xương cốt lộ ra ngoài đầy máu lại lẫn cả tuyết, phải phẫu thuật đóng đến 4 cái đinh để cố định…”
“Cậu nói xem, người có tiền có phải đặc biệt nhiều tật xấu kỳ quái không? Bão tuyết mưa băng còn lên núi? Hơn nữa, đùi phải của anh ta ở trong tuyết đông lạnh như vậy hoại tử mất thôi, sợ là phải cắt đi.”
“Phẫu thuật bao lâu, liên tục phải theo dõi, trời lạnh như vậy mà mồ hôi vã ra ướt hết quần áo phải thay liên tục…”
Nàng như bị điểm huyệt đứng yên không nhúc nhích, trong đầu hình dung, que diêm bị bẻ gẫy là như thế nào? Đóng 4 cái đinh vào cố định xương là gì? Thật lâu sau mới vịn vào tường, cảm thấy tim đập thình thịch, trái tim gian nan nhảy lên, đưa tay giữ lấy ngực, cả người máu như đọng lại, giống như thời gian cũng ngừng lại không trôi đi.
/86
|