Bên trong phòng họp nghiêm cẩn, ban lãnh đạo cao cấp của Đan Trữ vừa thảo luận xong điều kiện tiếp nhận hạng mục S&D, bắt đầu phân tích tình hình của các đối thủ cạnh tranh, khi nhắc đến MRG đột nhiên có một người lên tiếng, “Nghe nói Lý Tịch bên MRG nhập viện…”
Một hòn đá ném ra khuấy động cả bầu không khí, MRG vốn vẫn theo sát hạng mục S&D này, mong muốn duy trì vị trí hàng đầu trong lĩnh vực này, trong khi đó điều kiện của S&D lại vô cùng hấp dẫn, không thể nào bỏ qua như vậy. Thời gian trước còn hợp tác với Wass bay thẳng sang Mỹ thuyết phục tổng tài của bọn họ, tuy rằng Đan Trữ đã nắm chắc mười phần nhưng tổng giám đốc vấn duy trì thái độ bảo thủ như cũ. Nhưng không ngờ người đứng đầu bên kia đột nhiên nằm viện, thế cục chuyển biến như bắt đầu một ván cờ mới.
Dương Miễn nghe bọn họ thảo luận, hơi cúi đầu trầm tư, khuôn mặt không rõ biểu tình thoáng chút nghi hoặc, khoé miệng lại lơ đãng cong lên. Sau khi trở lại văn phòng, anh lập tức yêu cầu trợ lý kiểm tra bệnh viện toàn thành phố vẫn không có kết quả, cuối cùng vẫn là thông qua quản lý cũ của bên MRG mới chuyển đến Đan Trữ nói mới biết được tin tức của Lý Tịch.
Tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, nhíu mày lại nhưng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Gia đình Lý Tịch là như vậy, chuyện gì cũng được bảo mật tuyệt đối, lúc trước anh mới về nước biết sắp sửa cạnh tranh khốc liệt với MRG đã yêu cầu bộ phận chuyên môn thu thập tư liệu của anh ta, có thể nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Bằng bất cứ cách nào cũng phải đào ra thói quen, bằng cấp, lịch trình cùng quá trình công tác đều để lại dấu vết nào đó, có người biết đến, nhưng đặc biệt có quãng thời gian từ lúc anh ta 15 đến 20 tuổi lại cơ hồ trống rỗng. Hẳn là có điều gì bí mật nên mới xoá sạch dấu vết của 5 năm đó. Giống như một tấm màn che phủ tầm mắt, chỉ có thể lui, không thể tiến vào, làm cho anh hận chỉ biết cắn môi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng không ngừng vang lên, Dung Ý đang đứng trong phòng photocopy, nhìn ánh sáng lướt qua lướt lại trong cái máy nóng bừng bên cạnh, lúc này, di động đột ngột vang lên, nàng nhìn nhìn màn hình, khẽ nhíu mày.
“Về giá cả còn có thể thương lượng lại, nhưng tôi hi vọng có thể sửa toilet một chút… Bắt buộc phải lắp thêm tay vịn cùng chống trơn, anh nói chuyện lại với chủ nhà cho thuê giúp tôi, tối nay tôi sẽ qua xem.” Tắt điện thoại đi, nàng thở dài. Đầu năm nay, thuê được phòng tốt thật không dễ dàng gì. Vừa mới chọn được một căn ở vị trí phù hợp thì bên văn phòng bất động sản lại gọi điện đến bảo chủ nhà không cho sửa lại toilet, lắp đặt thêm nhiều tay vịn sẽ khiến người khác có cảm giác bó buộc không tiện, nếu sau này nàng không thuê nữa, người khác đến thuê không thích lại đòi sửa thì họ không chịu được.
“Sao vậy, muốn đổi phòng ở à?” Vincent cầm một tập tư liệu dựa vào cạnh cửa, vốn chuyện copy tài liệu anh không tự làm, có điều hôm nay thư kí lại bận đi chỗ khác, anh đành phải tự mình lại đây, vừa vào đến vô tình nghe được Dung Ý đang nhíu mày nói chuyện điện thoại.
“Vâng, hiện giờ ở cách công ty xa quá, không tiện lắm.” Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa, đang tính đi qua bệnh viện một chuyến. Mấy hôm trước anh vẫn ồn ào đòi xuất viện, bác sĩ đã tận tình khuyên bản, đến viện trưởng cũng phải đích thân qua, cuối cùng nàng vẫn phải tự mình ép anh ở lại vài ngày.
Vincent nhìn nàng xem đồng hồ vừa tỏ vẻ vô tâm lại như có điều gì trọng yếu, thuận miệng hỏi, “Muốn đi ra ngoài à?”
Nàng gật gật đầu, đúng lúc đó Jenny cũng cầm tài liệu đi tới, cười khản nói, “Easy gần đây hết sức đào hoa, hàng ngày giờ ăn trưa đều không thấy bóng dáng đâu, tan tầm lại có xe đến tận nơi đưa đón… Mau mau khai báo xem rốt cuộc là đang thân mật với soái ca nào?”
“Bạn bè thôi.” Dung Ý thu thập tài liệu từ máy copy, nhẹ nhàng đáp lại. “Bạn trai đúng không?” Jenny dùng bản lĩnh của tiểu nữ nhân bát quái, từng bước ép sát. Nàng không đáp nhưng cũng không phủ nhận, chỉ có điều khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt không lấn át được nét tươi cười trong đáy mắt.
Vincent nhìn nàng không nhanh không chậm đi về chỗ ngồi của mình, trên mặt thoáng qua một tia giật mình. Jenny tinh tế vậy sao không nhìn ra cảm xúc của boss đại nhân chứ, chỉ khẽ thở dài, tiếc là chàng có tình nhưng thiếp vô tâm a! Vùi đầu vào máy copy, âm thầm cười trộm, lại có đề tài mới để nói chuyện phiếm trong phòng trà rồi.
Tối hôm qua có ít tuyết rơi, trời không mưa nhưng đường vẫn ướt sũng, giao thông không thông suốt như trong tưởng tượng, liên tục gặp đèn đỏ, xe cộ nườm nượp nối đuôi nhau, đến bệnh viện nàng xem đồng hồ thấy chỉ có thể ở lại chừng nửa tiếng nữa thôi. Mấy hôm nay trời lạnh, người bị cảm mạo, ốm sốt cũng nhiều, phòng bệnh rất đông. Vậy mà trên lầu lại thực yên tĩnh, tầng 15 chỉ có mình anh, lúc ra khỏi thang máy thậm chí nghe được tiếng giày cao gót của chính mình gõ trên nền gạch men sứ. Đi ngang qua phòng trực, y tá báo cho nàng biết Lý tiên sinh không chịu phối hợp nghỉ ngơi. Vẻ mặt không thể nề hà, như là trách cứ vì chưa từng gặp bệnh nhân nào cứng đầu khiến người ta khó xử như anh. Nàng chỉ biết cười ngượng ngùng, tiếp tục đi qua.
“Đan Trữ sao lại làm như vậy chứ? Không phải chỉ là hạng mục S&D thôi sao, hừ, còn đem bao nhiêu nhân viên của chúng ta đi nữa chứ!” Giọng của Khải Thuỵ có điểm kích động, cũng khó trách, Đan Trữ đã thu nạp đến gần một nửa chuyên viên phân tích của MRG châu Á, đều là những nhân vật hàng đầu trong giới, người nào ra ngoài cũng trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Anh ta tối hôm qua phải gọi điện thoại để giữ lại, mà những người đó đều hạ quyết tâm ra đi, cho dù anh ta tung ra bao nhiêu chế độ hậu đãi cũng bất vi sở động.
“Lương cầm trạch mộc mà tê (chim khôn chọn cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ), bọn họ cũng vậy thôi.” Lý Tịch dựa vào thành giường, nói xong câu đó cầm chén lên lẳng lặng uống nước. Vua nào triều thần ấy, trước kia anh cùng đổng sự khu vực châu Âu cũng tranh giành đến chết đi sống lại, chiếm không ít con mồi của các đại khu khác. Ai biết được nếu không phải là anh mà người khác được tổng bộ phái tới có thể thu nạp được những người đang theo anh hay không? Mỗi người luôn có đánh giá của riêng mình, cũng không thể trách bọn họ được. Chỉ có điều anh đã xem nhẹ thủ đoạn lung lạc lòng người của Dương Miễn, cũng xem nhẹ quyền lực mà Đan gia trao cho anh ta, nay thân thể là nhà tù của chính mình, ngoài dự tính ban đầu cũng phải xem xét tình lý bên trong.
“Martin, S&D còn chưa có lựa chọn cuối cùng, chúng ta có thể tiếp tục tranh thủ, nhờ Thiệu Vũ sang bên kia…” Thuỵ Khải càng nhìn sắc mặt của anh càng cảm thấy mình vô năng, trước giờ vẫn nghĩ chính mình có thể đảm đương công việc, không ngờ không có Lý Tịch, anh ta cùng Hứa Tuấn Hằng lại vô lực đến thế.
Lý Tịch trừng mắt lên một chút rồi lại buông xuống, “S&D, chúng ta không cần.” Giọng của anh trầm thấp, không nghe được cảm xúc bên trong.
Khải Thuỵ cơ hồ muốn túm lấy cổ anh, khẽ cắn môi nói, “Năm đó chúng tôi theo cậu về nước, cái gì cũng không có, tay trắng xây dựng lên cơ đồ của MRG hôm nay, đến giờ cơ hội cuối cùng cậu lại không nắm lấy? Trước trận đánh chủ soái lại nhụt chí, làm thế nào để cả đội quân không tan rã đây?”
“Tôi sẽ cấp cho mọi người một cái công đạo, chỉ có điều không phải là bây giờ.” Lý Tịch cắt ngang lời anh ta, thanh âm càng thấp vài phần, song vẫn vô cùng rõ ràng.
Khải Thuỵ mấy ngày liền chịu áp lực, lúc này nhìn bộ dáng bình tĩnh thờ ơ của anh mà tức nghẹn, đầy cửa ra ngoài lại nhìn thấy Dung Ý đang đứng đó, ngực phập phồng kịch liệt không thể bình phục lại nhanh chóng đi mất. Kỳ thật nàng vô tình nghe được bọn họ nói chuyện lúc đang định mở cửa vào, tiến thoái lưỡng nan đành phải đứng im không nhúc nhích chờ bọn họ nói xong, không ngờ rằng Thuỵ Khải vốn luôn bình tĩnh trầm ổn lại có lúc thất thố như vậy.
Trên giường Lý Tịch vẫn cầm cái chén như cũ, nhìn nước trong chén, lắc lư rồi lại phẳng lặng, lại lung lay tạo nên gợn sóng. Anh đang suy nghĩ sự tình lúc này cũng như vậy, cầm lấy cốc nước, thật lâu sau mới uống một ngụm, giống như đang nuốt vào từng giọt tâm sự chứ không phải nước. Nàng lẳng lặng đi đến bên giường, chêm 1 cái gối vào sau lưng anh, “Y tá vừa trách móc em rằng anh không chịu hợp tác với họ.” Nhìn nhìn cái chén trên bàn, thuốc Đông y đã nguội ngắt tự bao giờ.
Anh kéo nàng ngồi xuống bên giường, “Mấy cô y tá đó suốt ngày vây lấy anh, chốc lát lại sờ sờ chỗ này 1 tẹo, sờ sờ chỗ kia một tí, em muốn anh phối hợp với bọn họ, vậy không phải sẽ thiệt thòi lớn cho em sao?” Anh vẻ mặt uỷ khuất dùng mặt cọ cọ vào đầu nàng.
“Vậy mắng cho họ một trận…” Nàng nghiến răng nói, người của ta mà cũng dám động vào sao? Bộ dáng như sẵn sàng liều mạng của nàng khiến anh bật cười thành tiếng. Nàng vuốt nhẹ khuôn mặt hao gầy của anh, màu hổ phách trong đôi mắt lại càng sâu đậm, sáng quắc như thiêu đốt người đối diện. Tuy rằng thời gian này vẫn ở viện, nhưng cũng không thấy anh có vẻ tức giận, anh không cho nàng ở lại đây buổi tối, nàng nghe y tá nói lại anh vẫn thường đổ mồ hôi lạnh.
Đêm đó anh đau đớn vô cùng đến không ngủ được, lại không cho bác sĩ đến tiêm thuốc giảm đau, nói là ảnh hưởng đến xương cốt khó lành càng không thể ra viện được. Anh đuổi nàng đi nàng không chịu, nắm tay anh đến tận sáng. Anh quả là người vô cùng kỳ quái, không phải là không đau, không phải là không phiền não, chỉ là không muốn để người khác biết mà thôi. Anh cũng có những lúc đặc biệt táo bạo, dường như cảm thấy chính mình lực bất tòng tâm, nằm yên trên giường không nhúc nhích để mặc người khác muốn làm gì thì làm… Nàng bắt đầu thật tâm để ý đến anh, cả người đổ mồ hôi lanh, đau đến run rẩy mà vẫn bày ra bộ mặt tươi cười bảo rẳng không có việc gì, kiên cường chẳng khác quái vật là bao.
“Em muốn chuyển nhà…” Nàng ôm anh thật lâu sau mới nhớ có chuyện này liền nói với anh.
“Tốt lắm, chuyển tới nhà của anh đi, thuận tiện chiếu cố anh.” Anh nghiêm trang vuốt tóc nàng, tóc đã dài rồi nhưng vẫn chưa buộc thành túm đuôi ngựa phía sau được. Anh nhớ tới lần đó gặp nàng người dính đầy bùn đất ở trên đường, nàng lúc lắc cái đuôi ngựa, vẻ mặt lo lắng dần dần chuyển thành tươi cười…
“Chiếu cố anh thì chiếu cố anh, sao còn phải chuyển đến nhà anh nữa?” Nàng nói thầm, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là phải đi, buổi chiều còn phải thuyết trình cùng với Vincent, lại trao đổi với các thành viên trong nhóm nữa. “Đặt báo thức đi, 15 phút nữa đánh thức em!” Nói xong liền đá rơi giầy, cẩn thận ôm lấy anh, ghé đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh khiến nàng an tâm. Kỳ thật giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, đi đi lại lại mất hơn nửa thời gian trên đường, từ lúc anh nằm viện tới nay ngày nào nàng cũng chạy tới chạy lui như vậy, nói một cách hoa mỹ là giám sát anh có ăn uống nghỉ ngơi đúng lịch hay không, nhưng nguyên nhân chính lại là vì rất nhớ anh, có điều đến một chuyến rồi thì buổi chiều làm việc liên tục mắc lỗi. Nhưng nàng luôn mạnh miệng, mỗi khi anh hỏi có phải rất nhớ anh không đều không chịu thừa nhận.
Anh nhìn Dung Ý tựa vào ngực mình ngủ bình yên, thoáng cười, khối băng mỏng manh trong đôi mắt màu hổ phách kia vô thanh vô tức tan rã.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Tiên sinh, tầng 15 chỉ có một bệnh nhân, xin hỏi ngài…” Y tá thấy cửa thang máy mở ra, nhìn người đi ra là người lúc trước đã tới, sợ anh ta đi nhầm tầng nên cố ý hỏi.
“Tôi chính là tới thăm Lý tiên sinh.” Dương Miễn lịch sự mỉm cười đáp lại, chân vẫn tiếp tục bước, phòng 1506 cửa không đóng chặt, anh định không đi vào, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng vang truyền ra, thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai, vấn vít trong lòng. Cúi người nhìn qua khe cửa thấy Dung Ý ngồi ở trên giường đặt chân của Lý Tịch lên đùi mình, thành thục mát xa cơ bắp. Anh cảm thấy một trận tức giận bừng lên như thiêu đốt trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn hai người bên trong.
“Em phải đi rồi, lúc nào y tá mang thuốc nóng tới, anh phải uống hết đấy nhé… Đêm nay em sẽ không tới đây, em đã hẹn Cổ Duyệt đi xem phòng ở rồi… Anh không được lộn xộn đâu đấy, em mà biết được anh chống nạng xuống giường thì…” Anh chịu không nổi nàng dài dòng lải nhải không ngừng, rướn mình lên phía trước đột ngột hôn lên môi nàng, đáy lòng thầm cười, muốn làm cho nữ nhân im lặng cách tốt nhất quả nhiên vẫn là cách này. Hôn thật lâu sau nàng mới giãy ra nhìn đồng hồ, vừa thầm mắng anh vừa vội vàng đi ra.
Nàng nhanh chóng mở cửa phòng, gió lạnh ùa vào, không chú ý tới ngoài cửa còn có người đứng đó, thiếu chút nữa là va vào người ta, mà Dương Miễn cũng nhanh chóng phản ứng đưa tay định đỡ lấy. Nàng định thần lại mới phát hiện ra là anh, trong nháy mắt kinh ngạc qua đi, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu chào Lý Tịch rồi bỏ chạy ra ngoài.
Mà Dương Miễn nhìn thấy nàng giống như cơn gió rời khỏi bên mình, phảng phất cảm giác anh hoàn toàn không tồn tại, một trận ngây người. Lý Tịch nhìn thấy Dương Miễn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hưng trí hỏi, “Hôm nay ngọn gió nào đưa Dương tổng đến đây thế này?” Mặc áo ngủ nằm trên giường gặp khách cũng không có nửa điểm quẫn bách, thật ra so với Dương Miễn kia một thân tây trang lại càng có khí định thần nhàn.
“Tôi vừa dùng cơm trưa với S&D bên kia, đi ngang qua đây thuận tiện thay mặt cho các nhân viên mới tới thăm sếp cũ của họ, thể hiện thành ý thôi.” Dương Miễn mỉm cười không chê vào đâu được, mà trong lòng vẫn dậy sóng không thôi.
“Vậy nhờ anh thay tôi cảm ơn bọn họ, cũng thay tôi chúc mừng bọn họ tìm được ông chủ tốt.” Anh nói chuyện từng câu từng chữ đều chân thành, dường như đao quang kiếm ảnh đều trở nên vô hình.
“Martin, chuyện này cũng không thể trách tôi được, dậu đổ bìm leo thôi mà, không lý gì anh lại không hiểu đạo lý này.” Dương Miễn gọi Martin có chút thân thiết, nhớ tới ngày trước gọi anh là Tịch thiếu, Lý đổng, không ngờ một tiếng Martin này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái một chút, bởi vì Dương Miễn tự cảm thấy mình đã có đủ tư cách nhìn xuống Lý Tịch cao cao tại thượng không ai bì nổi xưa kia.
“Đó là anh nói hợp tình hợp lý thôi.” Lý Tịch khiêm tốn mỉm cười gật đầu, dáng vẻ như tiểu sinh thụ giáo, nhưng lại khẽ nhướng mày nhìn Dương Miễn, ngữ khí sâu xa nói, “Chỉ sợ có một số việc quá mà không kịp, Dương tổng nên chú ý.”
“Ai, nói đến thận trọng, xin được Martin anh chỉ giáo, nghe nói vài năm gần đây, MRG khu vực châu Á rất coi trọng CSR (trách nhiệm xã hội), đầu tư không ít, đặc biệt là mảng công ích từ thiện cho người tàn tật… Quả thật Đan Trữ cũng phải học tập Martin anh chu đáo như vậy, đáng tiếc chỗ tôi lại không có người tàn tật…” Dương Miễn tự cố tự nói vài câu, những câu chói tai đâm vào tận xương tuỷ. Lý Tịch cũng không đáp lại, chỉ cười cười.
“Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, buổi chiều còn phải cùng các thành viên mới tiếp tục hạng mục S&D, Martin anh cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, dù sao gần đây MRG cũng chẳng có việc gì hay.” Nói xong liền cáo từ, Lý Tịch lại giống như nhìn một diễn viên kịch hoàn tất vai diễn một cách hoàn mỹ, khoé miệng còn sót lại một tia mỉm cười, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn sắc bén, lạnh như băng.
Dương Miễn xuống lầu lại không cười, ánh mắt tối tăm ám trầm không thấy đáy. Vẫn là không quen nhìn thấy Lý Tịch thản nhiên như thế, vẫn ưỡn ngực như người chiến thắng, lập tức gọi điện thoại cho nhân viên theo hạng mục S&D thấy MRG có bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo cáo lại.
Lúc trở lại xe, thấy có người đang nói chuyện về bệnh tình của Lý Tịch, anh quay đầu làm như vô tình hỏi một câu, “Bệnh gì vậy?”
“Nghe nói là thời tiết không tốt dẫn tới bệnh hen suyễn tái phát.”
Anh lúc này mới nhớ ra đi thăm bệnh mà không có quà gì, gõ gõ lưng ghế bảo lái xe xuất phát, sau lập tức cầm điện thoại gọi cho thư ký, “Gửi một lẵng hoa đến bệnh viện XX, phòng 1506.”
“Vâng, thưa Dương tổng. Xin hỏi ngài muốn chọn hoa gì?” Thư ký đắn đo không biết là anh định gửi hoa cho hồng nhan tri kỷ hay bằng hữu thân thích, nhiều chuyện hỏi thêm.
Anh lơ đễnh tuỳ tiện đáp, “Chọn hoa bách hợp đi, đủ thơm ngát, thích hợp dưỡng bệnh nhân.” Khoé miệng mỉm cười đã bừng lên khuôn mặt.
Một hòn đá ném ra khuấy động cả bầu không khí, MRG vốn vẫn theo sát hạng mục S&D này, mong muốn duy trì vị trí hàng đầu trong lĩnh vực này, trong khi đó điều kiện của S&D lại vô cùng hấp dẫn, không thể nào bỏ qua như vậy. Thời gian trước còn hợp tác với Wass bay thẳng sang Mỹ thuyết phục tổng tài của bọn họ, tuy rằng Đan Trữ đã nắm chắc mười phần nhưng tổng giám đốc vấn duy trì thái độ bảo thủ như cũ. Nhưng không ngờ người đứng đầu bên kia đột nhiên nằm viện, thế cục chuyển biến như bắt đầu một ván cờ mới.
Dương Miễn nghe bọn họ thảo luận, hơi cúi đầu trầm tư, khuôn mặt không rõ biểu tình thoáng chút nghi hoặc, khoé miệng lại lơ đãng cong lên. Sau khi trở lại văn phòng, anh lập tức yêu cầu trợ lý kiểm tra bệnh viện toàn thành phố vẫn không có kết quả, cuối cùng vẫn là thông qua quản lý cũ của bên MRG mới chuyển đến Đan Trữ nói mới biết được tin tức của Lý Tịch.
Tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, nhíu mày lại nhưng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Gia đình Lý Tịch là như vậy, chuyện gì cũng được bảo mật tuyệt đối, lúc trước anh mới về nước biết sắp sửa cạnh tranh khốc liệt với MRG đã yêu cầu bộ phận chuyên môn thu thập tư liệu của anh ta, có thể nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Bằng bất cứ cách nào cũng phải đào ra thói quen, bằng cấp, lịch trình cùng quá trình công tác đều để lại dấu vết nào đó, có người biết đến, nhưng đặc biệt có quãng thời gian từ lúc anh ta 15 đến 20 tuổi lại cơ hồ trống rỗng. Hẳn là có điều gì bí mật nên mới xoá sạch dấu vết của 5 năm đó. Giống như một tấm màn che phủ tầm mắt, chỉ có thể lui, không thể tiến vào, làm cho anh hận chỉ biết cắn môi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng không ngừng vang lên, Dung Ý đang đứng trong phòng photocopy, nhìn ánh sáng lướt qua lướt lại trong cái máy nóng bừng bên cạnh, lúc này, di động đột ngột vang lên, nàng nhìn nhìn màn hình, khẽ nhíu mày.
“Về giá cả còn có thể thương lượng lại, nhưng tôi hi vọng có thể sửa toilet một chút… Bắt buộc phải lắp thêm tay vịn cùng chống trơn, anh nói chuyện lại với chủ nhà cho thuê giúp tôi, tối nay tôi sẽ qua xem.” Tắt điện thoại đi, nàng thở dài. Đầu năm nay, thuê được phòng tốt thật không dễ dàng gì. Vừa mới chọn được một căn ở vị trí phù hợp thì bên văn phòng bất động sản lại gọi điện đến bảo chủ nhà không cho sửa lại toilet, lắp đặt thêm nhiều tay vịn sẽ khiến người khác có cảm giác bó buộc không tiện, nếu sau này nàng không thuê nữa, người khác đến thuê không thích lại đòi sửa thì họ không chịu được.
“Sao vậy, muốn đổi phòng ở à?” Vincent cầm một tập tư liệu dựa vào cạnh cửa, vốn chuyện copy tài liệu anh không tự làm, có điều hôm nay thư kí lại bận đi chỗ khác, anh đành phải tự mình lại đây, vừa vào đến vô tình nghe được Dung Ý đang nhíu mày nói chuyện điện thoại.
“Vâng, hiện giờ ở cách công ty xa quá, không tiện lắm.” Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa, đang tính đi qua bệnh viện một chuyến. Mấy hôm trước anh vẫn ồn ào đòi xuất viện, bác sĩ đã tận tình khuyên bản, đến viện trưởng cũng phải đích thân qua, cuối cùng nàng vẫn phải tự mình ép anh ở lại vài ngày.
Vincent nhìn nàng xem đồng hồ vừa tỏ vẻ vô tâm lại như có điều gì trọng yếu, thuận miệng hỏi, “Muốn đi ra ngoài à?”
Nàng gật gật đầu, đúng lúc đó Jenny cũng cầm tài liệu đi tới, cười khản nói, “Easy gần đây hết sức đào hoa, hàng ngày giờ ăn trưa đều không thấy bóng dáng đâu, tan tầm lại có xe đến tận nơi đưa đón… Mau mau khai báo xem rốt cuộc là đang thân mật với soái ca nào?”
“Bạn bè thôi.” Dung Ý thu thập tài liệu từ máy copy, nhẹ nhàng đáp lại. “Bạn trai đúng không?” Jenny dùng bản lĩnh của tiểu nữ nhân bát quái, từng bước ép sát. Nàng không đáp nhưng cũng không phủ nhận, chỉ có điều khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt không lấn át được nét tươi cười trong đáy mắt.
Vincent nhìn nàng không nhanh không chậm đi về chỗ ngồi của mình, trên mặt thoáng qua một tia giật mình. Jenny tinh tế vậy sao không nhìn ra cảm xúc của boss đại nhân chứ, chỉ khẽ thở dài, tiếc là chàng có tình nhưng thiếp vô tâm a! Vùi đầu vào máy copy, âm thầm cười trộm, lại có đề tài mới để nói chuyện phiếm trong phòng trà rồi.
Tối hôm qua có ít tuyết rơi, trời không mưa nhưng đường vẫn ướt sũng, giao thông không thông suốt như trong tưởng tượng, liên tục gặp đèn đỏ, xe cộ nườm nượp nối đuôi nhau, đến bệnh viện nàng xem đồng hồ thấy chỉ có thể ở lại chừng nửa tiếng nữa thôi. Mấy hôm nay trời lạnh, người bị cảm mạo, ốm sốt cũng nhiều, phòng bệnh rất đông. Vậy mà trên lầu lại thực yên tĩnh, tầng 15 chỉ có mình anh, lúc ra khỏi thang máy thậm chí nghe được tiếng giày cao gót của chính mình gõ trên nền gạch men sứ. Đi ngang qua phòng trực, y tá báo cho nàng biết Lý tiên sinh không chịu phối hợp nghỉ ngơi. Vẻ mặt không thể nề hà, như là trách cứ vì chưa từng gặp bệnh nhân nào cứng đầu khiến người ta khó xử như anh. Nàng chỉ biết cười ngượng ngùng, tiếp tục đi qua.
“Đan Trữ sao lại làm như vậy chứ? Không phải chỉ là hạng mục S&D thôi sao, hừ, còn đem bao nhiêu nhân viên của chúng ta đi nữa chứ!” Giọng của Khải Thuỵ có điểm kích động, cũng khó trách, Đan Trữ đã thu nạp đến gần một nửa chuyên viên phân tích của MRG châu Á, đều là những nhân vật hàng đầu trong giới, người nào ra ngoài cũng trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Anh ta tối hôm qua phải gọi điện thoại để giữ lại, mà những người đó đều hạ quyết tâm ra đi, cho dù anh ta tung ra bao nhiêu chế độ hậu đãi cũng bất vi sở động.
“Lương cầm trạch mộc mà tê (chim khôn chọn cây mà đậu, tôi hiền chọn chúa mà thờ), bọn họ cũng vậy thôi.” Lý Tịch dựa vào thành giường, nói xong câu đó cầm chén lên lẳng lặng uống nước. Vua nào triều thần ấy, trước kia anh cùng đổng sự khu vực châu Âu cũng tranh giành đến chết đi sống lại, chiếm không ít con mồi của các đại khu khác. Ai biết được nếu không phải là anh mà người khác được tổng bộ phái tới có thể thu nạp được những người đang theo anh hay không? Mỗi người luôn có đánh giá của riêng mình, cũng không thể trách bọn họ được. Chỉ có điều anh đã xem nhẹ thủ đoạn lung lạc lòng người của Dương Miễn, cũng xem nhẹ quyền lực mà Đan gia trao cho anh ta, nay thân thể là nhà tù của chính mình, ngoài dự tính ban đầu cũng phải xem xét tình lý bên trong.
“Martin, S&D còn chưa có lựa chọn cuối cùng, chúng ta có thể tiếp tục tranh thủ, nhờ Thiệu Vũ sang bên kia…” Thuỵ Khải càng nhìn sắc mặt của anh càng cảm thấy mình vô năng, trước giờ vẫn nghĩ chính mình có thể đảm đương công việc, không ngờ không có Lý Tịch, anh ta cùng Hứa Tuấn Hằng lại vô lực đến thế.
Lý Tịch trừng mắt lên một chút rồi lại buông xuống, “S&D, chúng ta không cần.” Giọng của anh trầm thấp, không nghe được cảm xúc bên trong.
Khải Thuỵ cơ hồ muốn túm lấy cổ anh, khẽ cắn môi nói, “Năm đó chúng tôi theo cậu về nước, cái gì cũng không có, tay trắng xây dựng lên cơ đồ của MRG hôm nay, đến giờ cơ hội cuối cùng cậu lại không nắm lấy? Trước trận đánh chủ soái lại nhụt chí, làm thế nào để cả đội quân không tan rã đây?”
“Tôi sẽ cấp cho mọi người một cái công đạo, chỉ có điều không phải là bây giờ.” Lý Tịch cắt ngang lời anh ta, thanh âm càng thấp vài phần, song vẫn vô cùng rõ ràng.
Khải Thuỵ mấy ngày liền chịu áp lực, lúc này nhìn bộ dáng bình tĩnh thờ ơ của anh mà tức nghẹn, đầy cửa ra ngoài lại nhìn thấy Dung Ý đang đứng đó, ngực phập phồng kịch liệt không thể bình phục lại nhanh chóng đi mất. Kỳ thật nàng vô tình nghe được bọn họ nói chuyện lúc đang định mở cửa vào, tiến thoái lưỡng nan đành phải đứng im không nhúc nhích chờ bọn họ nói xong, không ngờ rằng Thuỵ Khải vốn luôn bình tĩnh trầm ổn lại có lúc thất thố như vậy.
Trên giường Lý Tịch vẫn cầm cái chén như cũ, nhìn nước trong chén, lắc lư rồi lại phẳng lặng, lại lung lay tạo nên gợn sóng. Anh đang suy nghĩ sự tình lúc này cũng như vậy, cầm lấy cốc nước, thật lâu sau mới uống một ngụm, giống như đang nuốt vào từng giọt tâm sự chứ không phải nước. Nàng lẳng lặng đi đến bên giường, chêm 1 cái gối vào sau lưng anh, “Y tá vừa trách móc em rằng anh không chịu hợp tác với họ.” Nhìn nhìn cái chén trên bàn, thuốc Đông y đã nguội ngắt tự bao giờ.
Anh kéo nàng ngồi xuống bên giường, “Mấy cô y tá đó suốt ngày vây lấy anh, chốc lát lại sờ sờ chỗ này 1 tẹo, sờ sờ chỗ kia một tí, em muốn anh phối hợp với bọn họ, vậy không phải sẽ thiệt thòi lớn cho em sao?” Anh vẻ mặt uỷ khuất dùng mặt cọ cọ vào đầu nàng.
“Vậy mắng cho họ một trận…” Nàng nghiến răng nói, người của ta mà cũng dám động vào sao? Bộ dáng như sẵn sàng liều mạng của nàng khiến anh bật cười thành tiếng. Nàng vuốt nhẹ khuôn mặt hao gầy của anh, màu hổ phách trong đôi mắt lại càng sâu đậm, sáng quắc như thiêu đốt người đối diện. Tuy rằng thời gian này vẫn ở viện, nhưng cũng không thấy anh có vẻ tức giận, anh không cho nàng ở lại đây buổi tối, nàng nghe y tá nói lại anh vẫn thường đổ mồ hôi lạnh.
Đêm đó anh đau đớn vô cùng đến không ngủ được, lại không cho bác sĩ đến tiêm thuốc giảm đau, nói là ảnh hưởng đến xương cốt khó lành càng không thể ra viện được. Anh đuổi nàng đi nàng không chịu, nắm tay anh đến tận sáng. Anh quả là người vô cùng kỳ quái, không phải là không đau, không phải là không phiền não, chỉ là không muốn để người khác biết mà thôi. Anh cũng có những lúc đặc biệt táo bạo, dường như cảm thấy chính mình lực bất tòng tâm, nằm yên trên giường không nhúc nhích để mặc người khác muốn làm gì thì làm… Nàng bắt đầu thật tâm để ý đến anh, cả người đổ mồ hôi lanh, đau đến run rẩy mà vẫn bày ra bộ mặt tươi cười bảo rẳng không có việc gì, kiên cường chẳng khác quái vật là bao.
“Em muốn chuyển nhà…” Nàng ôm anh thật lâu sau mới nhớ có chuyện này liền nói với anh.
“Tốt lắm, chuyển tới nhà của anh đi, thuận tiện chiếu cố anh.” Anh nghiêm trang vuốt tóc nàng, tóc đã dài rồi nhưng vẫn chưa buộc thành túm đuôi ngựa phía sau được. Anh nhớ tới lần đó gặp nàng người dính đầy bùn đất ở trên đường, nàng lúc lắc cái đuôi ngựa, vẻ mặt lo lắng dần dần chuyển thành tươi cười…
“Chiếu cố anh thì chiếu cố anh, sao còn phải chuyển đến nhà anh nữa?” Nàng nói thầm, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là phải đi, buổi chiều còn phải thuyết trình cùng với Vincent, lại trao đổi với các thành viên trong nhóm nữa. “Đặt báo thức đi, 15 phút nữa đánh thức em!” Nói xong liền đá rơi giầy, cẩn thận ôm lấy anh, ghé đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh khiến nàng an tâm. Kỳ thật giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, đi đi lại lại mất hơn nửa thời gian trên đường, từ lúc anh nằm viện tới nay ngày nào nàng cũng chạy tới chạy lui như vậy, nói một cách hoa mỹ là giám sát anh có ăn uống nghỉ ngơi đúng lịch hay không, nhưng nguyên nhân chính lại là vì rất nhớ anh, có điều đến một chuyến rồi thì buổi chiều làm việc liên tục mắc lỗi. Nhưng nàng luôn mạnh miệng, mỗi khi anh hỏi có phải rất nhớ anh không đều không chịu thừa nhận.
Anh nhìn Dung Ý tựa vào ngực mình ngủ bình yên, thoáng cười, khối băng mỏng manh trong đôi mắt màu hổ phách kia vô thanh vô tức tan rã.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Tiên sinh, tầng 15 chỉ có một bệnh nhân, xin hỏi ngài…” Y tá thấy cửa thang máy mở ra, nhìn người đi ra là người lúc trước đã tới, sợ anh ta đi nhầm tầng nên cố ý hỏi.
“Tôi chính là tới thăm Lý tiên sinh.” Dương Miễn lịch sự mỉm cười đáp lại, chân vẫn tiếp tục bước, phòng 1506 cửa không đóng chặt, anh định không đi vào, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng vang truyền ra, thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai, vấn vít trong lòng. Cúi người nhìn qua khe cửa thấy Dung Ý ngồi ở trên giường đặt chân của Lý Tịch lên đùi mình, thành thục mát xa cơ bắp. Anh cảm thấy một trận tức giận bừng lên như thiêu đốt trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn hai người bên trong.
“Em phải đi rồi, lúc nào y tá mang thuốc nóng tới, anh phải uống hết đấy nhé… Đêm nay em sẽ không tới đây, em đã hẹn Cổ Duyệt đi xem phòng ở rồi… Anh không được lộn xộn đâu đấy, em mà biết được anh chống nạng xuống giường thì…” Anh chịu không nổi nàng dài dòng lải nhải không ngừng, rướn mình lên phía trước đột ngột hôn lên môi nàng, đáy lòng thầm cười, muốn làm cho nữ nhân im lặng cách tốt nhất quả nhiên vẫn là cách này. Hôn thật lâu sau nàng mới giãy ra nhìn đồng hồ, vừa thầm mắng anh vừa vội vàng đi ra.
Nàng nhanh chóng mở cửa phòng, gió lạnh ùa vào, không chú ý tới ngoài cửa còn có người đứng đó, thiếu chút nữa là va vào người ta, mà Dương Miễn cũng nhanh chóng phản ứng đưa tay định đỡ lấy. Nàng định thần lại mới phát hiện ra là anh, trong nháy mắt kinh ngạc qua đi, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu chào Lý Tịch rồi bỏ chạy ra ngoài.
Mà Dương Miễn nhìn thấy nàng giống như cơn gió rời khỏi bên mình, phảng phất cảm giác anh hoàn toàn không tồn tại, một trận ngây người. Lý Tịch nhìn thấy Dương Miễn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hưng trí hỏi, “Hôm nay ngọn gió nào đưa Dương tổng đến đây thế này?” Mặc áo ngủ nằm trên giường gặp khách cũng không có nửa điểm quẫn bách, thật ra so với Dương Miễn kia một thân tây trang lại càng có khí định thần nhàn.
“Tôi vừa dùng cơm trưa với S&D bên kia, đi ngang qua đây thuận tiện thay mặt cho các nhân viên mới tới thăm sếp cũ của họ, thể hiện thành ý thôi.” Dương Miễn mỉm cười không chê vào đâu được, mà trong lòng vẫn dậy sóng không thôi.
“Vậy nhờ anh thay tôi cảm ơn bọn họ, cũng thay tôi chúc mừng bọn họ tìm được ông chủ tốt.” Anh nói chuyện từng câu từng chữ đều chân thành, dường như đao quang kiếm ảnh đều trở nên vô hình.
“Martin, chuyện này cũng không thể trách tôi được, dậu đổ bìm leo thôi mà, không lý gì anh lại không hiểu đạo lý này.” Dương Miễn gọi Martin có chút thân thiết, nhớ tới ngày trước gọi anh là Tịch thiếu, Lý đổng, không ngờ một tiếng Martin này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái một chút, bởi vì Dương Miễn tự cảm thấy mình đã có đủ tư cách nhìn xuống Lý Tịch cao cao tại thượng không ai bì nổi xưa kia.
“Đó là anh nói hợp tình hợp lý thôi.” Lý Tịch khiêm tốn mỉm cười gật đầu, dáng vẻ như tiểu sinh thụ giáo, nhưng lại khẽ nhướng mày nhìn Dương Miễn, ngữ khí sâu xa nói, “Chỉ sợ có một số việc quá mà không kịp, Dương tổng nên chú ý.”
“Ai, nói đến thận trọng, xin được Martin anh chỉ giáo, nghe nói vài năm gần đây, MRG khu vực châu Á rất coi trọng CSR (trách nhiệm xã hội), đầu tư không ít, đặc biệt là mảng công ích từ thiện cho người tàn tật… Quả thật Đan Trữ cũng phải học tập Martin anh chu đáo như vậy, đáng tiếc chỗ tôi lại không có người tàn tật…” Dương Miễn tự cố tự nói vài câu, những câu chói tai đâm vào tận xương tuỷ. Lý Tịch cũng không đáp lại, chỉ cười cười.
“Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, buổi chiều còn phải cùng các thành viên mới tiếp tục hạng mục S&D, Martin anh cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, dù sao gần đây MRG cũng chẳng có việc gì hay.” Nói xong liền cáo từ, Lý Tịch lại giống như nhìn một diễn viên kịch hoàn tất vai diễn một cách hoàn mỹ, khoé miệng còn sót lại một tia mỉm cười, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn sắc bén, lạnh như băng.
Dương Miễn xuống lầu lại không cười, ánh mắt tối tăm ám trầm không thấy đáy. Vẫn là không quen nhìn thấy Lý Tịch thản nhiên như thế, vẫn ưỡn ngực như người chiến thắng, lập tức gọi điện thoại cho nhân viên theo hạng mục S&D thấy MRG có bất kỳ động tĩnh gì đều phải báo cáo lại.
Lúc trở lại xe, thấy có người đang nói chuyện về bệnh tình của Lý Tịch, anh quay đầu làm như vô tình hỏi một câu, “Bệnh gì vậy?”
“Nghe nói là thời tiết không tốt dẫn tới bệnh hen suyễn tái phát.”
Anh lúc này mới nhớ ra đi thăm bệnh mà không có quà gì, gõ gõ lưng ghế bảo lái xe xuất phát, sau lập tức cầm điện thoại gọi cho thư ký, “Gửi một lẵng hoa đến bệnh viện XX, phòng 1506.”
“Vâng, thưa Dương tổng. Xin hỏi ngài muốn chọn hoa gì?” Thư ký đắn đo không biết là anh định gửi hoa cho hồng nhan tri kỷ hay bằng hữu thân thích, nhiều chuyện hỏi thêm.
Anh lơ đễnh tuỳ tiện đáp, “Chọn hoa bách hợp đi, đủ thơm ngát, thích hợp dưỡng bệnh nhân.” Khoé miệng mỉm cười đã bừng lên khuôn mặt.
/86
|