Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 101 - Ngoại truyện 1

/107


Sau khi thành thân, Mễ Vị vốn định trở lại tiệm cơm Thật Mỹ Vị, tiếp tục gầy dựng lại sinh ý của tiệm cơm, nhưng suy nghĩ này một ngày lại một ngày, mãi mà vẫn chưa làm được. Không phải là vì nàng lười, mà là vì mỗi ngày đều bị Hiên Viên Tố lôi kéo làm cái loại vận động không thể miêu tả, buổi tối mệt muốn chết, ban ngày dậy không nổi, thật vất vả dậy được, còn chưa phục hồi tinh thần, thì tên Hiên Viên Tố này liền lại tới cọ cọ nàng, làm cho nàng một ngày mười hai cái canh giờ, có mười canh giờ đều là vượt qua trên giường.

Lão tướng quân phu nhân là một bà bà "săn sóc", còn cố ý phái nha hoàn lại đây nói với Mễ Vị, bảo nàng không cần mỗi ngày đi thỉnh an, an tâm ngủ là được. Cho nên mặt Mễ Vị đỏ thành đít khỉ, không dám tưởng tượng mấy người trong phủ nghĩ nàng như thế nào rồi, tưởng tượng một chút, nàng liền hận không thể đào cái lỗ cho mình chui vào, không muốn đi ra gặp người nữa.

Sau khi thành hôn, lần đầu tiên nàng thống hận Hiên Viên Tố sao lại có một thân vũ lực, sự thật chứng minh, có đôi khi nam nhân quá cường tráng thể lực quá tốt cũng không phải chuyện gì tốt, đặc biệt nam nhân này lại đem một thân cường hãn cùng tinh lực đầy người đó đều dùng trên người nữ nhân, thì thật đau khổ không nói nổi.

Cứ như thế qua ba tháng, Mễ Vị rốt cuộc hết chịu nổi, vào một buổi sáng ngày nào đó, sao một lần lại được Hiên Viên Tố cứu tỉnh, rốt cuộc bạo phát, nàng xuất ra sức ăn sữa một chân đạp về hướng Hiên Viên Tố, thừa dịp hắn không hề phòng bị mà đá hắn xuống giường.

Hiên Viên Tố còn chưa bị như thế nào, nàng ngược lại "ui" lên một tiếng, bởi vì một chân này động đến nơi nào đó ở trên bắp đùi, vô cùng đau đớn.

Hiên Viên Tố vội vàng đứng lên, vén chăn lên kiểm tra xem xét vết thương của nàng, làm Mễ Vị tức giận lẫn xấu hổ đến mức một chân đá tới, bất quá lúc này lại bị hắn bắt được mắt cá chân, nghiêng đầu hôn hôn lên chân nàng hai cái trấn an, dỗ dành nói: "Đừng nhúc nhích, ta nhìn xem có bị thương hay không."

"Không cần chàng nhìn, chàng cách ta xa một chút là được rồi." Mễ Vị dùng sức giãy dụa, nhưng khí lực của nàng so sánh với hắn chỉ tương đương số không, cuối cùng chỉ có thể đầy mặt chết lặng, tùy ý hắn nắm mắt cá chân lên xem xét nơi nào đó, trong lòng sống mà không thể luyến tiếc nghĩ, nàng rốt cuộc hiểu vì sao lúc trước dưới tình huống trong cơ thể Hiên Viên Tố còn mang độc, không dễ làm nữ nhân mang thai mà nàng cũng có thể thuận lợi mang thai hài tử, nhất định là bởi vì cái tên cầm thú này nhu cầu quá cao, nên cứng rắn ép buộc nàng như thế, làm nàng mang thai.

Đúng, cầm thú mà!

Mễ Vị ở trong lòng hung hăng mắng hắn.

Đại khái là tổn thương bên dưới có chút nghiêm trọng, Hiên Viên Tố tự biết mình đuối lý, đi lấy thuốc mỡ đến bôi cho nàng, kế tiếp không chạm vào nàng nữa. Hắn nằm xuống ôm nàng vào trong ngực, hôn hôn lỗ tai của nàng xin lỗi: "Là ta không tốt, đừng nóng giận, hôm nay ta không chạm vào nàng nữa."

Mễ Vị nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Một tháng kế tiếp chàng cũng đừng hòng chạm vào ta!"

"Một tháng ta nhịn không nổi." Hiên Viên Tố hôn hôn lên trên mặt nàng, vừa hôn vừa cò kè mặc cả: "Ba ngày, ba ngày ta sẽ không chạm vào nàng, được không?"

Mễ Vị không để ý tới hắn, nói thẳng: "Ngày mai ta nhất định phải về tiệm cơm Thật Mỹ Vị mở cửa làm buôn bán, nếu chàng còn không ngừng ầm ĩ ta, làm ta không dậy nổi, ta liền ở luôn trong tiệm cơm Thật Mỹ Vị, buổi tối cũng không trở lại, tự chàng ở một mình đi."

Biết nàng thật sự tức giận, Hiên Viên Tố trầm mặc một lát sau vẫn thỏa hiệp.

Ngày thứ hai, Mễ Vị rốt cuộc thuận lợi rời khỏi giường, rửa mặt xong thì tinh thần sáng láng đi đến viện của lão phu nhân thỉnh an bà, thuận tiện cùng lão nhân gia ăn điểm tâm. Nhắc tới cũng thật hổ thẹn, thời đại này con dâu phải mỗi ngày đi thỉnh ăn bà bà của mình, đặc biệt là gia đình nhà cao cửa rộng, không nói đến tỉ mỉ hầu hạ, nhưng tối thiểu cũng phải mỗi ngày gặp mặt một lần. Nhưng nàng thì ngược lại, thành hôn đến nay đã ba tháng, tổng cộng đi thỉnh an cũng mới hai lần, may mắn bà bà dễ tính, chưa từng nói gì, còn thường xuyên bảo nàng ngủ thêm một lát.

Khi Mễ Vị đến thì Hiên Viên Ý đang ở đó, hai người nhìn thấy Mễ Vị nắm tay Mễ Tiểu Bảo tiến vào, đều nở nụ cười, Hiên Viên Ý càng đưa mắt nhìn Hiên Viên Tố đang mặt không chút biểu tình đi theo sau hai mẹ con, chế nhạo nói: "Ơ, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây sao, cái tên tiểu tử thối này vậy mà để muội dậy sớm?"

Cho dù đã quen thuộc với mọi người, nhưng mặt Mễ Vị vẫn không khống chế được đỏ lên, hận không thể dúi đầu vào ruộng, không bao giờ ló ra. Thật mất thể diện, người cả phủ này đều biết cái chuyện không thể miêu tả kia của hắn và nàng.

Nàng lớn như vậy còn chưa trải qua chuyện mất mặt như thế.

Lão tướng quân phu nhân hiện tại tinh thần càng ngày càng tốt, thời gian thanh tỉnh cũng càng ngày càng nhiều, giờ phút này đang vỗ vỗ Hiên Viên Ý, cười mắng: "Nói cái gì vậy, phu thê trẻ tuổi ân ái, còn không phải bình thường sao, đừng nói nhảm." Nói xong cười cười vươn tay về hướng Mễ Vị, "Đến đây, khuê nữ, đừng nghe tỷ ngươi nói bừa, ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ, không cần đến thỉnh an ta."

Mễ Vị cảm kích lại cảm động cầm tay lão phu nhân, bị bà kéo đến bên cạnh ngồi xuống, người một nhà ngồi chung một chỗ, ăn điểm tâm.

Trên bàn cơm, Mễ Vị nói đến chuyện nàng muốn trở lại mở tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lão phu nhân cùng Hiên Viên Ý đều rất tán thành. Trong đầu hai người này không hề có ý nghĩ cổ hủ như nữ tử nhất định phải ở nhà giúp chồng dạy con không được xuất đầu lộ diện, lão phu nhân cũng xuất thân từ gia đình võ tướng, lúc còn trẻ thường xuyên theo lão tướng quân cùng nhau ra trận giết địch, mà Hiên Viên Ý bản thân cũng không phải một tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ, khi chưa xuất giá thật không thiếu mấy chuyện phi ngựa rút roi, hiện tại tuổi tác cũng hơi lớn, chuyện phi ngựa gì đó cũng bớt đi nhiều, lại mở trường nữ học, tự mình làm viện trưởng cũng làm phu tử luôn.



Có thể nói, nữ nhân của cả nhà này không có một ai là theo khuôn phép cũ.

Được người nhà đồng ý, Mễ Vị vui vẻ về tới tiệm cơm Thật Mỹ Vị, gặp lại Lý Nhị Mai đã lâu không thấy. Lý Nhị Mai đã cùng Trương Hóa Lang thành thân, hai người mua một tiểu viện nhỏ ngay trong hẻm Dương Liễu, cách tiệm cơm Thật Mỹ Vị không xa. Ban ngày Trương Hóa Lang đi bán hàng, nàng ta liền ở nhà làm một chút việc nhà và trông nom hài tử, cứ vài ngày lại đi tiệm cơm Thật Mỹ Vị quét tước một chút, mặc dù không biết Mễ Vị còn trở lại hay không, nhưng nàng ta kiên trì quét tước, kiên quyết không để tiệm cơm Thật Mỹ Vị hoang phế.

Lần này biết Mễ Vị trở về, còn muốn mở lại tiệm cơm, người cao hứng nhất chính là nàng ta, không để ý thân thể mình đang có mang cũng muốn trở về phụ Mễ Vị.

Hết thảy phảng phất lại trở về như lúc trước.

Lý Nhị Mai đã sớm mua xong đồ ăn, Mễ Vị cài tạp dề lên, vô cùng cao hứng bắt đầu nấu ăn, nàng chuẩn bị làm món cá nhúng dầu ớt, vừa lúc gần đây nàng cũng rất muốn ăn cay.

Nhưng vừa đặt con cá lên trên tấm thớt chuẩn bị thái lát cá, một mùi tanh nồng xộc thẳng về hướng xoang mũi, Mễ Vị không kềm chế được nôn khan một tiếng, nôn lần này lại nôn đến không dừng lại được, mãi cho đến khi che miệng, chạy ra rất xa mới cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Lý Nhị Mai sợ hãi, nhanh chóng đỡ nàng đi hậu viện ngồi xuống, bưng tới cho nàng chút nước ấm uy nàng uống mới làm cho sắc mặt của nàng tốt hơn một chút. Thấy nàng khôi phục lại, Lý Nhị Mai đưa mắt nhìn bụng của nàng, hoài nghi nói: "Bà chủ, ngươi có phải có hay không?"

Mễ Vị cũng không quá kinh ngạc với lời này, đưa tay nhẹ nhàng che che bụng nói: "Ngươi giúp ta đi mời một lang trung đến đây đi."

Lý Nhị Mai nhìn ra chút gì, hỏi: "Bà chủ ngươi có phải cũng có cảm giác hay không?"

Mễ Vị gật gật đầu, "Tháng này nguyệt sự đã chậm nửa tháng, trong lòng ta mơ hồ cảm giác không đúng lắm, vốn định đợi tháng sau nếu nguyệt sự còn chưa đến lại mời đại phu, ai ngờ..." Chính là vì mơ hồ cảm giác mình mang thai, cho nên mới không dám cho Hiên Viên Tố chạm vào, sợ gặp chuyện không may.

"Bà chủ à ngươi cũng quá vô tư rồi, sao có thể kéo đến tháng sau được, ngay bây giờ ta đi tìm đại phu đến xem." Lý Nhị Mai cực kỳ cao hứng, đang chuẩn bị đi tìm đại phu, thị vệ phụ trách đánh xe ngựa đưa Mễ Vị qua lại liền nhìn ra có gì không đúng; liền vội vàng hỏi Lý Nhị Mai có chuyện gì xảy ra, Lý Nhị Mai đem việc này nói ra, thị vệ vội vàng đi tìm đại phu, đồng thời còn không quên dùng bồ câu đưa tin đến trong phủ.

Không đến một chén trà, đại phu còn chưa tới, Hiên Viên Tố liền nhận được tin tức chạy đến, đầu tiên là khẩn trương ôm lấy Mễ Vị đặt ngồi lên trên chân mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng cửa nàng, "Có? Thân thể có gì không thoải mái hay không?"

"Không có gì không thoải mái, chàng đừng lo lắng." Mễ Vị nói: "Đại phu còn chưa tới mà, tạm thời còn chưa xác định."

Hiên Viên Tố không nói chuyện, nhưng môi mỏng khẽ nhếch, Mễ Vị cũng có thể cảm giác được cơ bắp trên người hắn hơi căng lên, nội tâm khẩn trương đến không cần nói cũng biết.

Nàng vỗ vỗ cánh tay của hắn, an ủi: "Chớ khẩn trương, mang thai cũng không có chuyện gì."

"Ừ." Hiên Viên Tố thản nhiên lên tiếng, nhưng cơ bắp căng chặt của hắn cũng nói lên người này còn chưa thả lỏng.

Chỉ chốc lát sau đại phu liền đến, dưới ánh mắt áp bách của Hiên Viên Tố, trong lòng sợ hãi đến run ran, cố nén cảm giác căng thẳng mà xem mạch cho Mễ Vị, xác định không có lầm rồi mới dám nhìn Hiên Viên Tố nói: "Chúc mừng nhị vị, phu nhân đây là hỉ mạch."

Nghe vậy, trong lòng Mễ Vị cao hứng nhưng cũng không kinh ngạc, dựa theo mật độ điên cuồng của Hiên Viên Tố, nhanh như vậy đã hoài thai là nằm trong dự đoán trước của nàng.

Trên mặt Hiên Viên Tố không có thay đổi gì, nhưng nghe được lời nói kia của đại phu, thân thể hắn khẽ run lên trong nháy mắt đã bị Mễ Vị tinh tường bắt được, người này nội tâm kích động cũng không ít hơn nàng đâu.

"Bà chủ à, ngươi mang thai, còn có phản ứng nghén, tiệm cơm tạm thời đừng mở, ngươi dưỡng thai thật tốt đã." Lý Nhị Mai cũng cao hứng cho Mễ Vị, nên liền khuyên nhủ.



Hiên Viên Tố cũng nói: "Đi về nghỉ, tiệm cơm sau này hãy nói."

Mễ Vị bất đắc dĩ gật đầu, vốn muốn dùng nhiều tinh lực vào quán cơm, đỡ phải cho Hiên Viên Tố cả ngày lôi kéo nàng làm chuyện không nói ra được, nhưng hiện tại xem ra, đứa nhỏ trong bụng này có vẻ yếu ớt, thậm chí ngay cả mùi tanh cá một chút cũng không ngửi được, xem ra quán cơm là đừng nghĩ làm.

Rõ ràng lúc trước khi hoài thai Mễ Tiểu Bảo, một chút sự tình cũng không có, có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ, sao đến đứa này vừa hoài thai xong lại bị phản ứng nghén lớn như vậy nhỉ?

Được rồi, xem ra tiệm cơm tạm thời vẫn nên khoan mở ra.

Tin tức Mễ Vị mang thai tựa như một trái bom, trực tiếp nổ ra làm tất cả mọi người ở Hiên Viên Phủ đều vô cùng vui mừng. Hiên Viên gia luôn luôn đơn chiếc ít con nối dõi, hơn nữa số lượng đại nam nhân ra trận giết địch, tử thương vô số, mỗi thế hệ chỉ có thể sống được một đến hai đứa đã coi như không tệ, bởi vậy chờ mong nhất chính là hài tử. Vốn có Mễ Tiểu Bảo là mọi người đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn, nhưng hiện tại Mễ Vị lại mang thai, người trong phủ còn vui hơn cả ăn Tết, lão tướng quân phu nhân cùng Hiên Viên Ý càng mừng rỡ, ra sức tìm các loại thuốc bổ cho Mễ Vị bổ thân thể, muốn nàng khỏe mạnh một chút.

Nhưng không may, một thai này của Mễ Vị đặc biệt giày vò, cái gì cũng ăn không vô, chỉ mùi thôi cũng ngửi không được, nghe thấy mùi đồ ăn liền muốn nôn, nôn đến suýt nôn ra mật xanh mật vàng, ngay cả uống nước cũng không thể uống nhiều, không thì cũng sẽ nôn ra.

Ngắn ngủi vài ngày, Mễ Vị liền gầy một vòng lớn, vốn dĩ nàng đã gầy, hiện tại càng gầy đến mong manh tựa như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay, thấy mọi người đau lòng lại lo âu, đổi phương pháp nấu nướng cho nàng ăn, đều không thấy hiệu quả.

Thấy Mễ Vị từng ngày từng ngày gầy xuống, vui sướng trên mặt Hiên Viên Tố dần dần biến mất, trên mặt lại hơi xuất hiện băng hàn, trong đêm ôm Mễ Vị không nói một lời, thỉnh thoảng cứ như thế mà nhìn nàng, cả đêm không ngủ.

Mễ Vị thấy được trong mắt hắn là tự trách vô cùng sâu sắc.

Nàng sờ mặt hắn an ủi: "Nữ nhân hoài thai hài tử có phản ứng nghén là rất bình thường, chỉ cần qua ba tháng là tốt rồi, đừng lo lắng."

Hiên Viên Tố tự trách nói: "Ta không biết hoài thai hài tử vất vả như vậy, khi nàng hoài thai Mễ Tiểu Bảo ta còn không ở bên cạnh nàng, nàng bị bao nhiêu khổ ta cũng không biết, cứ như thế để một mình nàng gánh chịu." Nếu biết một hài tử mà hắn vô cùng hy vọng sẽ khiến nàng thống khổ như vậy, hắn thà rằng không có.

Mễ Vị nở nụ cười, nói: "Tiểu Đầu Trọc rất khoẻ nha, khi ta mang thai nó rất nhẹ nhàng, ăn cái gì cũng ngon, không có gì khác với thông thường cả. Hiện tại trong bụng đứa này đoán chừng là một tiểu cô nương rồi, nũng nịu, cho nên phản ứng nghén mới lớn như vậy. Nhưng mà thế này không phải là hợp tâm ý của chàng sao, không phải chàng muốn một khuê nữ sao."

Hiên Viên Tố cũng không cao hứng, đưa tay chậm rãi đặt trên bụng nàng vuốt ve, sau một lúc lâu nói: "Bất luận là nam hay nữ, đứa này sinh xong, chúng ta không sinh nữa, hai đứa vậy là đủ rồi."

Mễ Vị gật đầu, "Được; vậy thì hai đứa."

Mễ Vị cứng rắn chịu đựng ba tháng, khi thân thể gầy đến trơ xương, khi Hiên Viên Tố thiếu chút nữa quyết định từ bỏ đứa nhỏ này, hài tử trong bụng dường như ý thức được nguy hiểm, mười phần thức thời nhu thuận lên, biểu hiện cụ thể là Mễ Vị dần dần không còn nôn ra nữa, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, à không, phải nói là rất rất nhiều mới đúng ; trước đây một ngụm cũng nuốt không trôi, nhưng sau ba tháng liền biến thành cái thùng cơm di động, thấy cái gì cũng muốn ăn, một lần có thể ăn ba chén lớn, ăn xong chưa đến một canh giờ lại tiếp tục đói, lại ăn thêm ba chén lớn.

Ngay cả Mễ Tiểu Bảo được xưng là vua thùng cơm đều bị sức ăn của mẹ nó làm cho kinh ngạc đến ngây người, đầy mặt kinh dị nhìn nương, sau đó lo lắng nhìn về phía bụng nương, hỏi: "Nương, bụng của người có thể chống đỡ nổi hay không vậy?"

Mễ Vị vỗ vỗ cái bụng có hơi phồng lên của mình, nói: "Nương đâu có chống đỡ, là tiểu muội muội trong bụng thích ăn cơm nha, nương ăn cơm vào đều bị tiểu muội muội ăn sạch sẽ."

Mễ Tiểu Bảo cẩn thận từng li từng tí sờ sờ cái bụng căng phồng lên của nàng, ngẩng đầu nói ra: "Vậy muội muội cũng ăn được giống như con a."

Mễ Vị tán thành gật gật đầu, "Đúng rồi, muội muội xem ra còn có thể ăn được nhiều cơm hơn con nha, nương dự đoán chúng ta lại sắp có một cái thùng cơm nhỏ nữa rồi, đây, bây giờ nhà chúng ta sẽ có ba cái thùng cơm Hiên Viên nha." Nàng nói lời này không phải không có căn cứ, khi nàng mang thai Mễ Tiểu Bảo, khẩu vị rất tốt, nhưng không tốt đến như bây giờ; hiện tại không chỉ khẩu vị tốt; mỗi ngày ăn nhiều như thế vào trong bụng nhưng không có thêm được miếng thịt nào, bụng cũng không có quá lớn, chỉ giống như phụ nữ mang thai bình thường mà thôi, phảng phất như mấy thứ ăn vào kia đều tan biến vào hư không hay sao ấy. Bởi vậy, Mễ Vị suy đoán, trong bụng lại một vị dạ dày vương nữa rồi, là cái loại ăn nhiều không mập như Mễ Tiểu Bảo kia.

Nhưng mà, nếu trong bụng nàng đích thực là một tiểu cô nương, nếu cô nương này có thể ăn như vậy, về sau thật sự có thể gả ra ngoài sao?

Mang thai không thể để mình quá lo lắng, Mễ Vị vô tư ăn đến tận lúc thai được mười tháng, vào ngày cuối cùng của năm, Mễ Vị rốt cục sinh.

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status