Ngày thứ hai, còn chưa tới giờ cơm trưa, trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị liền có nhiều người đến, những người này vừa vào cửa liền tự động tìm bàn ngồi xuống, sáu cái bàn trong giây lát liền bị chiếm hết.
Lý Nhị Mai tiến lên nhắc nhở: "Các vị khách nhân, chúng ta còn chưa bắt đầu buôn bán."
Một nam nhân vô tình khoát tay, "Chúng ta biết, chúng ta là cố ý đến sớm một chút giành bàn ngồi ăn cơm, như vậy mới thoải mái nha." Ngồi ăn cơm còn không phải thoải mái.
Lý Nhị Mai lập tức không còn lời có thể nói, xoay người đi vào hậu viện tìm Mễ Vị, nói với nàng chuyện phía trước, cũng nói thêm: "Bà chủ, hay là chúng ta đặt thêm nhiều cái bàn nữa, ta thấy bấy nhiêu bàn không đủ ngồi a."
Nghĩ đến ngày hôm qua có nhiều người như vậy ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, Mễ Vị cũng cảm thấy hẳn là nên kê thêm nhiều bàn chút, nhưng dù sao không gian chỉ có bấy nhiêu đó, có kê thêm cũng nhiều lắm chỉ kê được hai bàn. Nàng tính hay là kê một cái bàn siêu cấp dài kê từ mặt tường đi ngang quán luôn, vậy những khách nhân đi lẻ có thể ngồi từ sát mặt tường mà ăn cơm, như vậy một cái bàn có thể ngồi hơn mười người.
Thừa dịp thời gian còn sớm, nàng liền đi tìm một tiện thợ mộc ở phụ cận, nói yêu cầu của bản thân cho sư phó thợ mộc, sau đó mới quay trở về tiệm cơm.
Chỉ mới ra ngoài trong chốc lát, trong tiệm cơm lại thêm không ít người, có nhiều người không giành được bàn, liền lấy cái ghế nhỏ ngồi ở sát tường chờ.
Nàng còn nhìn thấy bốn vị công tử ăn tiệc tối hôm qua cũng đến, không biết có phải lại đi đập tiền hay không, mấy người này vậy mà giành được một cái bàn, đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Ai, thế giới của kẻ có tiền a.
Nhìn thấy nàng trở về, mọi người như là nhìn thấy ánh sáng, sôi nổi nhìn nàng kêu la.
"Bà chủ ta đói bụng, ngươi nhanh đi nấu cơm đi."
"Đúng rồi bà chủ, ngươi nhanh đi nấu cơm đi, chúng ta sắp chết đói rồi."
Mễ Vị đành phải đeo tạp dề vào phòng bếp nấu cơm, không thì sợ bị bọn họ ồn ào chết.
Chỉ chốc lát sau, trong tiệm cơm liền tràn đầy một mùi hương mê người. Ai nhận được nồi lẩu Oden bắt đầu vùi đầu khổ ăn, chưa nhận được liền ngóng mắt nhìn vào phòng bếp mòn mỏi.
Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài tiệm cơm Thật Mỹ Vị, màn xe bị nhấc lên, Hiên Viên Ý xuyên qua cửa sổ đánh giá tiệm cơm này.
Vu Khiêm Hòa chần chờ, "Chính là chỗ này?"
"Ngô Lão Thái Y nói là nơi này, không có sai, chúng ta vào xem một chút đi."
Nha hoàn tâm phúc Hồng Lăng lại nói: "Quận chúa ta vừa mới nhìn vào, người ở bên trong đặc biệt nhiều, hơn nữa đều là dân chúng bình thường, hoàn cảnh ồn ào, đi vào sợ va chạm ngài, không bằng ta đi gọi người ra đi."
Hiên Viên Ý lại nói: "Chất nhi của ta đều có thể sống tại chỗ như thế, người làm cô cô như ta đây này chẳng lẽ còn ngại này ngại kia cho được sao?" Nói xong, nàng ta liền xuống xe ngựa, cùng Vu Khiêm Hòa đi vào tiệm cơm.
Tướng mạo của hai người khí độ bất phàm, tất nhiên hoàn toàn khác biệt cùng dân chúng bình thường, vừa vào cửa đã làm người bên trong chú ý tới bọn họ, sôi nổi đưa mắt.
Bốn người Từ Cảnh Nguyên đang vùi đầu ăn cơm tình cờ ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa sặc cơm tứ tung, vội vàng che miệng đè thấp giong nói: "Vì sao quận chúa Như Ý cũng tới đây chứ? Bên cạnh nàng ta không phải là quận mã sao?"
"Không biết a, quận chúa Như Ý không giống như loại người đến mấy chỗ thế này đâu!"
"Chẳng lẽ tay nghề của bà chủ đây đã thu phục luôn quận chúa rồi?"
Thật sự không trách mấy người này ngạc nhiên, phàm là người trong kinh thành, có ai không biết người của Hiên Viên gia? Đặc biệt thế hệ này của Hiên Viên gia chỉ có hai tỷ đệ Hiên Viên Ý cùng Hiên Viên Tố, đơn giản là cơn ác mộng của con em thế gia. Hiên Viên Tố chính là một tên ma quỷ tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt, đời này chuyện làm nhiều nhất chính là gieo rắc sợ hãi trong thành. Phàm là nhà có tiểu hài không nghe lời, người lớn chỉ muốn cần một câu "Lại không nghe lời liền để cho Đại Tư Mã đến bắt ngươi đi", đứa bé kia lập tức là có thể nuốt nước mắt trở về.
Nam nhân này quả thực làm cho người ta nghe tên liền biến sắc, coi như đã hôn mê mấy năm nhưng mọi người cũng không nói động tới.
Hiên Viên Ý ngược lại thì không đáng sợ như vậy, nhưng dù sao cũng là con gái tướng môn, một tay chơi roi đến khí thế lão luyện, những ai từng chọc qua nàng ta đều bị đánh cho vài ngày không xuống giường được, không biết bao nhiêu người từng ăn khổ dưới roi của nàng ta rồi. Coi như sau khi thành hôn cũng có thu liễm lại chút, nhưng tính tình này cũng phải ai cũng dám chọc.
Mấy người Thời Hạo Chi cũng từng bị roi nàng doạ qua, bây giờ nhìn thấy nàng tự nhiên sợ, tất nhiên không dám tiến lên chào hỏi, liền vùi đầu vào nồi lẩu, xem như không phát hiện gì cả.
Khí thế quanh thân Hiên Viên Ý làm cho người ta có chút không dám nhìn thẳng, Lý Nhị Mai nhìn thấy bộ đầu thôi cũng đã sợ hãi, càng miễn bàn nhìn thấy quý nhân như vậy. Trong lòng nàng ta tuy sợ, nhưng cố lấy hết dũng khí mới tiến ra đón, lắp bắp nói: "Khách nhân, chúng có có nhiều người ở đây. Ăn cơm, ăn cơm có thể phải đợi rất lâu."
Hiên Viên Ý nhìn quét qua một vòng, không phát hiện hài tử, lúc này mới hỏi: "Bà chủ nhà ngươi đâu?" Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, cửa hàng này chính là hai mẹ con mở ra.
Lý Nhị Mai đưa mắt nhìn phòng bếp, "Bà chủ chúng ta, đang, đang ở phòng bếp, nấu ăn."
"Vậy tiểu ——" lời nói của nàng bị Vu Khiêm Hòa cắt ngang, Vu Khiêm Hòa cười nhìn Lý Nhị Mai nói: "Phiền cho chúng ta hai cái ghế, bọn chúng ta chờ một chút."
Lý Nhị Mai nghe xong nhanh chóng đi hậu viện chuyển đến hai cái ghế, liền đặt ở vị trí dựa vào phòng bếp, để cho bọn họ ngồi xuống.
Chờ Lý Nhị Mai rời đi, Vu Khiêm Hòa mới hướng Hiên Viên Ý nói: "Không nên gấp gáp, miễn cho làm người ta sợ, chúng ta chờ trước đã."
Hiên Viên Ý lúc này mới kiềm lại nóng vội trong lòng, đôi mắt xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn lại, liền thấy một nữ tử mặc quần la màu lam, dáng người tinh tế, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần đang mặc tạp dề loay hoay làm việc ở bếp lò.
Nghĩ đến đây có thể chính là em dâu nàng chưa từng gặp mặt, Hiên Viên Ý cẩn thận đánh giá, nhỏ giọng nói với Vu Khiêm Hòa: "Nhìn có vẻ mới mười tám mười chín tuổi, lại rất xinh đẹp, làm việc cũng lưu loát, hẳn là người tính tình sảng khoái."
Vu Khiêm Hòa cười hỏi: "Cảm giác như nàng rất thích nàng ta? Không ghét bỏ nàng ta xuất đầu lộ diện trên phố phường sao?"
Hiên Viên Ý lặng lẽ cho hắn một cái liếc mắt, "Ta là người như vậy sao? Cái gì lộ diện chứ, ta trước kia chưa gả cho chàng cũng không thiếu cưỡi ngựa chơi roi ở trên đường cái mà."
Nghĩ đến dáng vẻ của nàng trước kia, Vu Khiêm Hòa nở nụ cười, đích xác, người của Hiên Viên không để ý cái gì quy củ lễ nghi, chỉ cần vào mắt bọn họ, đó chính là tốt.
"Lại nói, nàng một thân một mình lại là nữ tử nuôi con lớn như vậy, hài tử còn mang độc trong người, lúc nào cũng có thể phát tác, có bao nhiêu không dễ dàng chứa. Nàng có tay nghề như vậy hoàn toàn có thể sống rất tốt, lại ngàn dặm xa xôi dẫn theo hài tử đi tìm phụ thân chỉ vì trị bệnh cho hài tử, có bao nhiêu thiếu nữ có thể có dũng khí cùng nghị lực như nàng?" Ánh mắt Hiên Viên Ý nhìn Mễ Vị hết sức dịu dàng, "Nữ nhân như vậy, đáng giá cho ta tôn kính."
Lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa có hai tiểu nam hài chạy vào, tiểu nam hài chạy trước đại khái ba bốn tuổi, đầu cạo trọ, trắng trẻo mềm mềm đáng yêu cực kì. Tay tiểu hài nhi còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, cao hứng phấn chấn chạy vào, còn chưa tới cửa phòng bếp liền hướng bên trong kêu: "Nương, A Phúc ca ca mua kẹo hồ lô cho con ăn."
Mễ Vị ở trong phòng bếp đáp lại: "Vậy con và A Phúc ca ca cùng nhau ăn đi."
"Dạ, nương ——" tiểu hài nhi đứng ở cửa phòng bếp nhỏ giọng nói: "Ta ăn hai viên, A Phúc ca ca ăn hai viên, còn một viên để dành nương ăn."
"Vậy đệ thật ngoan a."
Mễ Tiểu Bảo vui sướng gật gù đầu.
Hiên Viên Ý đã hoàn toàn ngây người, thẳng lăng lăng nhìn Mễ Tiểu Bảo, tay có chút run run lên.
Vu Khiêm Hòa cũng hít ngược một hơi, lẩm bẩm nói: "Giống, quá giống, quả thực giống A Tố như khuôn đúc."
Hiên Viên Ý đứng lên, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống, may mắn được Vu Khiêm Hòa đỡ lấy. Nàng ta bất chấp cái gì khác, trực tiếp đi đến trước mặt Mễ Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, tinh tế dùng ánh mắt miêu tả dung mạo nó, môi run rẩy nói không ra lời.
Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy thẩm thẩm xinh đẹp này ngồi xổm trước mặt mình, còn khóc, ánh mắt nhìn nó cũng rất kỳ quái, nhưng bên trong không có ác ý, ngược lại cũng giống như ánh mắt nương có đôi khi nhìn nó, tràn đầy yêu thương.
Cái thẩm thẩm này có phải gặp chuyện gì khổ hay không? Nó dùng tay nhỏ không cầm kẹo hồ lô nhẹ nhàng chùi chùi nước mắt cho nàng ta, lại vỗ vỗ vai nàng ta, cất giọng non nớt an ủi: "Thẩm thẩm xinh đẹp, có phải người gặp chuyện không tốt gì không? Người đừng khổ sở a, sự tình cuối cùng cũng sẽ qua thôi."
Bàn tay tiểu hài nhi ấm áp, giọng nói lại ngọt ngào, Hiên Viên Ý nghe được trong lòng vừa chua xót lại ngọt, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của nó, "Cô cô không có gặp chuyện gì khổ sở cả, cô cô gặp được chuyện tốt, cô cô thật là vui."
Mễ Tiểu Bảo bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lời nương đã từng nói, lập tức nói lại: "Ta biết rồi, người đây là vui đến phát khóc!"
Hiên Viên Ý bị nó chọc cười, chỉ đầu nó nói: "Đúng, cô cô là vui đến phát khóc, cô cô thật quá vui."
Mễ Tiểu Bảo dỗ dành nàng ta: "Vậy người đừng khóc, đợi lát nữa người lẩu Oden do nương ta làm, đặc biệt đặc biệt ăn ngon, ăn xong người sẽ càng vui vẻ hơn."
"Được; cô cô đợi lát nữa nếm thử lẩu Oden nương ngươi làm." Hiên Viên Ý kéo tay nhỏ của nó, thanh âm mềm mại hỏi: "Vậy bây giờ ngươi có thể cùng cô cô tán gẫu hay không? Cô cô chờ đến sốt ruột, rất nhàm chán đó."
Mễ Tiểu Bảo nhìn mấy người chung quanh, phát hiện đích xác có rất nhiều người, cái thẩm thẩm xinh đẹp này còn phải đợi rất lâu mới có thể đến lượt. Vì thế sảng khoái gật đầu, kéo nàng ta ra sau ngồi xuống, lại tung bước chân ngắn chạy đến trong phòng bếp đi bưng tới một chén canh, cẩn thận từng li từng tí đưa cho nàng ta, "Cô cô người không nên gấp gáp, người có thể uống canh nương ta làm trước, cũng rất dễ uống, chờ người uống xong thì có lẩu Oden ăn ngay."
Trái tim Hiên Viên Ý đều muốn tan, sờ sờ cái đầu trọc của thành bé, lúc này mới nhận chén canh uống một ngụm, vốn chỉ là tùy ý uống một hớp, nào nghĩ đến vừa vào miệng liền ngon đến khó có được, còn ngon hơn canh mà phòng bếp trong phủ nấu nhiều.
Tay nghề thật sự rất tốt, trách không được sinh ý tốt như thế.
"Uống ngon đúng không?" Mễ Tiểu Bảo lộ ra biểu tình đắc ý.
Hiên Viên Ý gật đầu, "Quá ngon."
Mễ Tiểu Bảo hài lòng, lại chạy tới mang một chén canh lại đây đưa cho Vu Khiêm Hòa, nhỏ giong nói: "Thúc thúc người cũng uống."
Vu Khiêm Hòa cũng không vội vã sửa lại xưng hô cho nó, dịu dàng nhận chén, nhìn nó nói lời cảm tạ.
Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy Hồng Lăng đứng bên cạnh bọn họ, lại đi mang một chén canh cho nàng ta.
Hốc mắt Hồng Lăng đều đỏ, tiểu thiếu gia của Hiên Viên Phủ bọn họ sao có thể đáng yêu như thế chứ.
Hiên Viên Ý nắm lấy tay Mễ Tiểu Bảo, nhẹ giọng hỏi nó: "Vì sao ngươi mặc tăng phục vậy? Còn nữa, tại sao không để tóc?"
Mễ Tiểu Bảo sờ sờ cái đầu trọc của mình, đột nhiên thở dài, sao tất cả mọi người thích hỏi nó vấn đề này vậy? Nó đã trả lời cái câu hỏi này rất nhiều rất nhiều lần rồi mà.
Nhưng nó vẫn kiên nhẫn lại trả lời: "Bởi vì ta sinh ra ở trong miếu nha, phó trụ trì nói làm như vậy thì ta có thể tùy ý đi tìm các sư huynh chơi."
"Trong miếu?" Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa liếc nhau, lại hỏi: "Vậy ngươi ở trong miếu ở núi nào vậy?"
Bởi vì Mễ Vị đã dặn cho nó vấn đề nào có thể trả lời, vấn đề nào không thể dễ dàng nói cho người khác biết, như chuyện mình từ đâu tới thì có thể trả lời, vì thế liền nói: "Miếu Quảng Hoa, trên Phụ Lãnh Sơn."
Phụ Lãnh Sơn, miếu Quảng Hoa, hai cái tên địa danh này bọn họ cũng không xa lạ. Bởi vì bốn năm trước, khi Hiên Viên Tố đi đánh nhau ở Tây Bắc Tấn Châu, mà Phụ Lãnh Sơn chính là một toà phật sơn tương đối có tiếng trong Tấn Châu, mà miếu Quảng Hoa chính là nơi các đại sư ở ẩn, là nơi các cao tăng đắc đạo tu hành. Càng quan trọng hơn là, bốn năm trước, bọn Cận Kha chính là tìm được Hiên Viên Tố bị trọng thương trên núi Phụ Lãnh Sơn.
Thời gian địa điểm đều đúng rồi.
Hiên Viên Ý như trút được gánh nặng, nở nụ cười, nhịn không được ôm chặt Mễ Tiểu Bảo vào lòng, "Cô cô thật vui, hoá ra khi chúng ta còn chưa hay biết, ngươi đã lớn lên ở một địa phương như vậy."
Mễ Tiểu Bảo nghe không hiểu nàng ta đang nói cái gì, nhất thời bối rối, A Phúc một bên cũng cảm thấy cái thẩm thẩm này có chút kỳ quái, sợ Tiểu Bảo đệ đệ bị người xấu mang đi, A Phúc vội vàng chạy vào phòng bếp đi gọi Mễ Vị.
Mễ Vị vội vã đi ra đã nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo bị một phụ nhân quý khí bức người ôm vào trong ngực, thần sắc phụ nhân giống như có chút bi thương.
"Vị phu nhân này, kính xin người thả nhi tử ta ra đo." Mễ Vị tiến lên, đích thân đi kéo Mễ Tiểu Bảo.
Hiên Viên Ý giật mình, quay đầu nhìn Mễ Vị, dần dần lộ ra nụ cười, buông lỏng tay ra.
Mễ Vị vội vàng ôm Mễ Tiểu Bảo vào trong lòng, lúc này mới hỏi: "Vị phu nhân này hà cớ gì ôm con trai của ta? Ngài..."
Hiên Viên Ý nói: "Ở đây đông người phức tạp, không biết có thể tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện?"
Mễ Vị cẩn thận đánh giá diện mạo Hiên Viên Ý, mơ hồ phát giác dung mạo nàng ta tựa hồ có vài phần tương tự Mễ Tiểu Bảo, trong lòng lộp bộp một cái, suy đoán nào đó chợt loé lên trong đầu.
Nàng hít sâu một hơi để mình trấn định lại, nói: "Ta còn có khách nhân cần chiêu đãi, không tiện để người ta chờ thời gian dài như vậy, hai vị có thể đi trước qua hậu viện chờ được không? Chờ ta bận rộn xong lại nói chuyện, có thể chứ?"
Hiên Viên Ý hiểu rõ, gật gật đầu, "Không vội, ngươi cứ bận trước đi."
Mễ Vị nhìn Lý Nhị Mai nói: "Từ giờ trở đi, khách nhân đến liền cự tuyệt, chiêu đãi xong những khách nhân trong phòng hiện tại thì không tiếp nữa."
Lý Nhị Mai gật đầu xác nhận.
Mễ Vị lại vỗ vỗ mông Mễ Tiểu Bảo, "Tiểu Đầu Trọc, con dẫn hai người này đến hậu viện nhà chúng ta ngồi một hồi, thay nương chiêu đãi khách thật tốt, biết không?"
"Nương, giao cho con đi." Mễ Tiểu Bảo tuột từ trong lòng nàng xuống, ra vẻ đạo mạo dẫn hai người Hiên Viên Ý đi hậu viện ngồi, lại như một con ong nhỏ chăm chỉ chịu khó chạy lăn xăn châm trà cho cho bọn họ.
Hiên Viên Ý có chút bất mãn sao Mễ Vị có thể tùy ý đem con ném cho bọn họ như vậy, liền nói với Vu Khiêm Hòa: "Mẹ nó cũng thật là sơ suất, sao để một đứa bé một mình chiêu đãi chúng ta? Nếu như chúng ta là người xấu, tùy tiện bế nó đi thì nàng ta làm sao biết."
Vừa lúc bị Mễ Tiểu Bảo nghe được câu này, tiểu gia hỏa lập tức phản bác: "Không phải như thế, nương ta tin tưởng ta sẽ không bị người xấu bắt đi."
"A?" Hiên Viên Ý hỏi nó: "Vì sao ngươi sẽ không bị người xấu bắt đi? Ngươi còn nhỏ như vậy, người lớn chỉ cần một tay là có thể nhấc ngươi lên đánh mông."
Hai tay Mễ Tiểu Bảo chống nạnh, đôi mắt nhỏ liếc nhìn nàng ta, bộ dáng tiểu hài tử nhưng mang theo một cỗ khí thế liếc nhìn thiên hạ, "Vậy người có thể thử xem."
"Ơ ~" Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa liếc nhau, cảm thấy thần sắc tiểu gia hỏa này vừa rồi thật giống Hiên Viên Tố như đúc.
Hiên Viên Ý bật cười, vươn tay ôm chặt eo tiểu gia hỏa, tính toán ôm nó lên đánh cho một phát vào mông, cho nó mở mang kiến thức xem cái gì gọi là nguy hiểm. Kết quả ——
Không ôm nổi.
Hiên Viên Ý "Di" một tiếng, trên tay lại dùng sức, kết quả tiểu gia hỏa không chút sứt mẻ, mông nó bất động như núi, mặc kệ nàng ta dùng sức như thế nào cũng ôm không nổi.
Mễ Tiểu Bảo "Hừ" một tiếng, trở tay ôm đùi Hiên Viên Ý, dùng lực nhấc lên trên, một người lớn như Hiên Viên Ý vậy mà bị nó dễ dàng bế dậy, dạo qua một vòng mới thả nàng ta xuống đất.
Hiên Viên Ý bối rối.
Vu Khiêm Hòa cũng bối rối, một giây sau "Phốc phốc" một tiếng bật cười, vừa cười vừa nói: "A Ý, đứa nhỏ này nếu nói không phải hài tử của A Tố, ta cũng không tin."
Hiên Viên Ý đột nhiên cười lên ha ha, hạ thấp người hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tiểu Bảo, "Đây chính là của A Tố rồi! Cũng sức lực vô cùng lớn, giống nhau như đúc! A Tố khi lớn bằng cỡ thằng bé, cũng một chân là có thể đá bay cái hòn núi giả trong nhà, tiểu tử này còn lợi hại hơn so với lão tử của nó nữa. Ai nói không phải, ta cho hắn một trận ngay!"
Bị hôn, Mễ Tiểu Bảo che mặt mình, quệt mồm bất mãn nói: "Thẩm thẩm người sao lại hôn hôn ta chứ ~ nương ta nói không thể để nữ nhân khi dễ đâu!"
"Ha ha ha..." Hiên Viên Ý cười đến đau bụng, Vu Khiêm Hòa cũng không nhịn được cười theo.
Mễ Tiểu Bảo nhíu mày nhìn hai người, cảm thấy đầu óc bọn họ có thể có chút vấn đề.
Hiên Viên Ý cười đủ rồi mới nghiêm túc nhìn vào mắt nó nói: "Tiểu Bảo ngươi rất thông minh, ta hiện tại muốn nói cho ngươi một việc, kỳ thật, ta là cô cô của con, cũng chính là tỷ tỷ của phụ thân con, con là chất nhi của ta, con nghe hiểu không?"
Mễ Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt, khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, "Phụ thân? Cô cô?"
"Đúng rồi, con không phải muốn tìm phụ thân con sao? Cô cô có thể mang con đi tìm."
Tuy từng nghe nương nói về phụ thân, nhưng thật ra nó đối với cha không có khái niệm gì, chỉ biết là các tiểu hài khác đều là có phụ thân, chỉ mỗi nó không có. Nhưng giờ phút này nghe được nó có phụ thân, cái đầu nhỏ của nó cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Nó xoay người liền chạy về phía trước, chạy vào trong phòng bếp, một đầu chui vào đùi Mễ Vị, thiếu chút nữa đụng bay Mễ Vị.
"Nương, cái thẩm thẩm kia nói nàng ta là cô cô của con, nàng ta nói muốn mang con đi tìm phụ thân! Nương, nàng ta có phải đang lừa tiền hay không?"
Lý Nhị Mai tiến lên nhắc nhở: "Các vị khách nhân, chúng ta còn chưa bắt đầu buôn bán."
Một nam nhân vô tình khoát tay, "Chúng ta biết, chúng ta là cố ý đến sớm một chút giành bàn ngồi ăn cơm, như vậy mới thoải mái nha." Ngồi ăn cơm còn không phải thoải mái.
Lý Nhị Mai lập tức không còn lời có thể nói, xoay người đi vào hậu viện tìm Mễ Vị, nói với nàng chuyện phía trước, cũng nói thêm: "Bà chủ, hay là chúng ta đặt thêm nhiều cái bàn nữa, ta thấy bấy nhiêu bàn không đủ ngồi a."
Nghĩ đến ngày hôm qua có nhiều người như vậy ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, Mễ Vị cũng cảm thấy hẳn là nên kê thêm nhiều bàn chút, nhưng dù sao không gian chỉ có bấy nhiêu đó, có kê thêm cũng nhiều lắm chỉ kê được hai bàn. Nàng tính hay là kê một cái bàn siêu cấp dài kê từ mặt tường đi ngang quán luôn, vậy những khách nhân đi lẻ có thể ngồi từ sát mặt tường mà ăn cơm, như vậy một cái bàn có thể ngồi hơn mười người.
Thừa dịp thời gian còn sớm, nàng liền đi tìm một tiện thợ mộc ở phụ cận, nói yêu cầu của bản thân cho sư phó thợ mộc, sau đó mới quay trở về tiệm cơm.
Chỉ mới ra ngoài trong chốc lát, trong tiệm cơm lại thêm không ít người, có nhiều người không giành được bàn, liền lấy cái ghế nhỏ ngồi ở sát tường chờ.
Nàng còn nhìn thấy bốn vị công tử ăn tiệc tối hôm qua cũng đến, không biết có phải lại đi đập tiền hay không, mấy người này vậy mà giành được một cái bàn, đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Ai, thế giới của kẻ có tiền a.
Nhìn thấy nàng trở về, mọi người như là nhìn thấy ánh sáng, sôi nổi nhìn nàng kêu la.
"Bà chủ ta đói bụng, ngươi nhanh đi nấu cơm đi."
"Đúng rồi bà chủ, ngươi nhanh đi nấu cơm đi, chúng ta sắp chết đói rồi."
Mễ Vị đành phải đeo tạp dề vào phòng bếp nấu cơm, không thì sợ bị bọn họ ồn ào chết.
Chỉ chốc lát sau, trong tiệm cơm liền tràn đầy một mùi hương mê người. Ai nhận được nồi lẩu Oden bắt đầu vùi đầu khổ ăn, chưa nhận được liền ngóng mắt nhìn vào phòng bếp mòn mỏi.
Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài tiệm cơm Thật Mỹ Vị, màn xe bị nhấc lên, Hiên Viên Ý xuyên qua cửa sổ đánh giá tiệm cơm này.
Vu Khiêm Hòa chần chờ, "Chính là chỗ này?"
"Ngô Lão Thái Y nói là nơi này, không có sai, chúng ta vào xem một chút đi."
Nha hoàn tâm phúc Hồng Lăng lại nói: "Quận chúa ta vừa mới nhìn vào, người ở bên trong đặc biệt nhiều, hơn nữa đều là dân chúng bình thường, hoàn cảnh ồn ào, đi vào sợ va chạm ngài, không bằng ta đi gọi người ra đi."
Hiên Viên Ý lại nói: "Chất nhi của ta đều có thể sống tại chỗ như thế, người làm cô cô như ta đây này chẳng lẽ còn ngại này ngại kia cho được sao?" Nói xong, nàng ta liền xuống xe ngựa, cùng Vu Khiêm Hòa đi vào tiệm cơm.
Tướng mạo của hai người khí độ bất phàm, tất nhiên hoàn toàn khác biệt cùng dân chúng bình thường, vừa vào cửa đã làm người bên trong chú ý tới bọn họ, sôi nổi đưa mắt.
Bốn người Từ Cảnh Nguyên đang vùi đầu ăn cơm tình cờ ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa sặc cơm tứ tung, vội vàng che miệng đè thấp giong nói: "Vì sao quận chúa Như Ý cũng tới đây chứ? Bên cạnh nàng ta không phải là quận mã sao?"
"Không biết a, quận chúa Như Ý không giống như loại người đến mấy chỗ thế này đâu!"
"Chẳng lẽ tay nghề của bà chủ đây đã thu phục luôn quận chúa rồi?"
Thật sự không trách mấy người này ngạc nhiên, phàm là người trong kinh thành, có ai không biết người của Hiên Viên gia? Đặc biệt thế hệ này của Hiên Viên gia chỉ có hai tỷ đệ Hiên Viên Ý cùng Hiên Viên Tố, đơn giản là cơn ác mộng của con em thế gia. Hiên Viên Tố chính là một tên ma quỷ tâm ngoan thủ lạt giết người không chớp mắt, đời này chuyện làm nhiều nhất chính là gieo rắc sợ hãi trong thành. Phàm là nhà có tiểu hài không nghe lời, người lớn chỉ muốn cần một câu "Lại không nghe lời liền để cho Đại Tư Mã đến bắt ngươi đi", đứa bé kia lập tức là có thể nuốt nước mắt trở về.
Nam nhân này quả thực làm cho người ta nghe tên liền biến sắc, coi như đã hôn mê mấy năm nhưng mọi người cũng không nói động tới.
Hiên Viên Ý ngược lại thì không đáng sợ như vậy, nhưng dù sao cũng là con gái tướng môn, một tay chơi roi đến khí thế lão luyện, những ai từng chọc qua nàng ta đều bị đánh cho vài ngày không xuống giường được, không biết bao nhiêu người từng ăn khổ dưới roi của nàng ta rồi. Coi như sau khi thành hôn cũng có thu liễm lại chút, nhưng tính tình này cũng phải ai cũng dám chọc.
Mấy người Thời Hạo Chi cũng từng bị roi nàng doạ qua, bây giờ nhìn thấy nàng tự nhiên sợ, tất nhiên không dám tiến lên chào hỏi, liền vùi đầu vào nồi lẩu, xem như không phát hiện gì cả.
Khí thế quanh thân Hiên Viên Ý làm cho người ta có chút không dám nhìn thẳng, Lý Nhị Mai nhìn thấy bộ đầu thôi cũng đã sợ hãi, càng miễn bàn nhìn thấy quý nhân như vậy. Trong lòng nàng ta tuy sợ, nhưng cố lấy hết dũng khí mới tiến ra đón, lắp bắp nói: "Khách nhân, chúng có có nhiều người ở đây. Ăn cơm, ăn cơm có thể phải đợi rất lâu."
Hiên Viên Ý nhìn quét qua một vòng, không phát hiện hài tử, lúc này mới hỏi: "Bà chủ nhà ngươi đâu?" Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, cửa hàng này chính là hai mẹ con mở ra.
Lý Nhị Mai đưa mắt nhìn phòng bếp, "Bà chủ chúng ta, đang, đang ở phòng bếp, nấu ăn."
"Vậy tiểu ——" lời nói của nàng bị Vu Khiêm Hòa cắt ngang, Vu Khiêm Hòa cười nhìn Lý Nhị Mai nói: "Phiền cho chúng ta hai cái ghế, bọn chúng ta chờ một chút."
Lý Nhị Mai nghe xong nhanh chóng đi hậu viện chuyển đến hai cái ghế, liền đặt ở vị trí dựa vào phòng bếp, để cho bọn họ ngồi xuống.
Chờ Lý Nhị Mai rời đi, Vu Khiêm Hòa mới hướng Hiên Viên Ý nói: "Không nên gấp gáp, miễn cho làm người ta sợ, chúng ta chờ trước đã."
Hiên Viên Ý lúc này mới kiềm lại nóng vội trong lòng, đôi mắt xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn lại, liền thấy một nữ tử mặc quần la màu lam, dáng người tinh tế, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần đang mặc tạp dề loay hoay làm việc ở bếp lò.
Nghĩ đến đây có thể chính là em dâu nàng chưa từng gặp mặt, Hiên Viên Ý cẩn thận đánh giá, nhỏ giọng nói với Vu Khiêm Hòa: "Nhìn có vẻ mới mười tám mười chín tuổi, lại rất xinh đẹp, làm việc cũng lưu loát, hẳn là người tính tình sảng khoái."
Vu Khiêm Hòa cười hỏi: "Cảm giác như nàng rất thích nàng ta? Không ghét bỏ nàng ta xuất đầu lộ diện trên phố phường sao?"
Hiên Viên Ý lặng lẽ cho hắn một cái liếc mắt, "Ta là người như vậy sao? Cái gì lộ diện chứ, ta trước kia chưa gả cho chàng cũng không thiếu cưỡi ngựa chơi roi ở trên đường cái mà."
Nghĩ đến dáng vẻ của nàng trước kia, Vu Khiêm Hòa nở nụ cười, đích xác, người của Hiên Viên không để ý cái gì quy củ lễ nghi, chỉ cần vào mắt bọn họ, đó chính là tốt.
"Lại nói, nàng một thân một mình lại là nữ tử nuôi con lớn như vậy, hài tử còn mang độc trong người, lúc nào cũng có thể phát tác, có bao nhiêu không dễ dàng chứa. Nàng có tay nghề như vậy hoàn toàn có thể sống rất tốt, lại ngàn dặm xa xôi dẫn theo hài tử đi tìm phụ thân chỉ vì trị bệnh cho hài tử, có bao nhiêu thiếu nữ có thể có dũng khí cùng nghị lực như nàng?" Ánh mắt Hiên Viên Ý nhìn Mễ Vị hết sức dịu dàng, "Nữ nhân như vậy, đáng giá cho ta tôn kính."
Lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa có hai tiểu nam hài chạy vào, tiểu nam hài chạy trước đại khái ba bốn tuổi, đầu cạo trọ, trắng trẻo mềm mềm đáng yêu cực kì. Tay tiểu hài nhi còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, cao hứng phấn chấn chạy vào, còn chưa tới cửa phòng bếp liền hướng bên trong kêu: "Nương, A Phúc ca ca mua kẹo hồ lô cho con ăn."
Mễ Vị ở trong phòng bếp đáp lại: "Vậy con và A Phúc ca ca cùng nhau ăn đi."
"Dạ, nương ——" tiểu hài nhi đứng ở cửa phòng bếp nhỏ giọng nói: "Ta ăn hai viên, A Phúc ca ca ăn hai viên, còn một viên để dành nương ăn."
"Vậy đệ thật ngoan a."
Mễ Tiểu Bảo vui sướng gật gù đầu.
Hiên Viên Ý đã hoàn toàn ngây người, thẳng lăng lăng nhìn Mễ Tiểu Bảo, tay có chút run run lên.
Vu Khiêm Hòa cũng hít ngược một hơi, lẩm bẩm nói: "Giống, quá giống, quả thực giống A Tố như khuôn đúc."
Hiên Viên Ý đứng lên, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống, may mắn được Vu Khiêm Hòa đỡ lấy. Nàng ta bất chấp cái gì khác, trực tiếp đi đến trước mặt Mễ Tiểu Bảo ngồi xổm xuống, tinh tế dùng ánh mắt miêu tả dung mạo nó, môi run rẩy nói không ra lời.
Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy thẩm thẩm xinh đẹp này ngồi xổm trước mặt mình, còn khóc, ánh mắt nhìn nó cũng rất kỳ quái, nhưng bên trong không có ác ý, ngược lại cũng giống như ánh mắt nương có đôi khi nhìn nó, tràn đầy yêu thương.
Cái thẩm thẩm này có phải gặp chuyện gì khổ hay không? Nó dùng tay nhỏ không cầm kẹo hồ lô nhẹ nhàng chùi chùi nước mắt cho nàng ta, lại vỗ vỗ vai nàng ta, cất giọng non nớt an ủi: "Thẩm thẩm xinh đẹp, có phải người gặp chuyện không tốt gì không? Người đừng khổ sở a, sự tình cuối cùng cũng sẽ qua thôi."
Bàn tay tiểu hài nhi ấm áp, giọng nói lại ngọt ngào, Hiên Viên Ý nghe được trong lòng vừa chua xót lại ngọt, nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của nó, "Cô cô không có gặp chuyện gì khổ sở cả, cô cô gặp được chuyện tốt, cô cô thật là vui."
Mễ Tiểu Bảo bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới lời nương đã từng nói, lập tức nói lại: "Ta biết rồi, người đây là vui đến phát khóc!"
Hiên Viên Ý bị nó chọc cười, chỉ đầu nó nói: "Đúng, cô cô là vui đến phát khóc, cô cô thật quá vui."
Mễ Tiểu Bảo dỗ dành nàng ta: "Vậy người đừng khóc, đợi lát nữa người lẩu Oden do nương ta làm, đặc biệt đặc biệt ăn ngon, ăn xong người sẽ càng vui vẻ hơn."
"Được; cô cô đợi lát nữa nếm thử lẩu Oden nương ngươi làm." Hiên Viên Ý kéo tay nhỏ của nó, thanh âm mềm mại hỏi: "Vậy bây giờ ngươi có thể cùng cô cô tán gẫu hay không? Cô cô chờ đến sốt ruột, rất nhàm chán đó."
Mễ Tiểu Bảo nhìn mấy người chung quanh, phát hiện đích xác có rất nhiều người, cái thẩm thẩm xinh đẹp này còn phải đợi rất lâu mới có thể đến lượt. Vì thế sảng khoái gật đầu, kéo nàng ta ra sau ngồi xuống, lại tung bước chân ngắn chạy đến trong phòng bếp đi bưng tới một chén canh, cẩn thận từng li từng tí đưa cho nàng ta, "Cô cô người không nên gấp gáp, người có thể uống canh nương ta làm trước, cũng rất dễ uống, chờ người uống xong thì có lẩu Oden ăn ngay."
Trái tim Hiên Viên Ý đều muốn tan, sờ sờ cái đầu trọc của thành bé, lúc này mới nhận chén canh uống một ngụm, vốn chỉ là tùy ý uống một hớp, nào nghĩ đến vừa vào miệng liền ngon đến khó có được, còn ngon hơn canh mà phòng bếp trong phủ nấu nhiều.
Tay nghề thật sự rất tốt, trách không được sinh ý tốt như thế.
"Uống ngon đúng không?" Mễ Tiểu Bảo lộ ra biểu tình đắc ý.
Hiên Viên Ý gật đầu, "Quá ngon."
Mễ Tiểu Bảo hài lòng, lại chạy tới mang một chén canh lại đây đưa cho Vu Khiêm Hòa, nhỏ giong nói: "Thúc thúc người cũng uống."
Vu Khiêm Hòa cũng không vội vã sửa lại xưng hô cho nó, dịu dàng nhận chén, nhìn nó nói lời cảm tạ.
Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy Hồng Lăng đứng bên cạnh bọn họ, lại đi mang một chén canh cho nàng ta.
Hốc mắt Hồng Lăng đều đỏ, tiểu thiếu gia của Hiên Viên Phủ bọn họ sao có thể đáng yêu như thế chứ.
Hiên Viên Ý nắm lấy tay Mễ Tiểu Bảo, nhẹ giọng hỏi nó: "Vì sao ngươi mặc tăng phục vậy? Còn nữa, tại sao không để tóc?"
Mễ Tiểu Bảo sờ sờ cái đầu trọc của mình, đột nhiên thở dài, sao tất cả mọi người thích hỏi nó vấn đề này vậy? Nó đã trả lời cái câu hỏi này rất nhiều rất nhiều lần rồi mà.
Nhưng nó vẫn kiên nhẫn lại trả lời: "Bởi vì ta sinh ra ở trong miếu nha, phó trụ trì nói làm như vậy thì ta có thể tùy ý đi tìm các sư huynh chơi."
"Trong miếu?" Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa liếc nhau, lại hỏi: "Vậy ngươi ở trong miếu ở núi nào vậy?"
Bởi vì Mễ Vị đã dặn cho nó vấn đề nào có thể trả lời, vấn đề nào không thể dễ dàng nói cho người khác biết, như chuyện mình từ đâu tới thì có thể trả lời, vì thế liền nói: "Miếu Quảng Hoa, trên Phụ Lãnh Sơn."
Phụ Lãnh Sơn, miếu Quảng Hoa, hai cái tên địa danh này bọn họ cũng không xa lạ. Bởi vì bốn năm trước, khi Hiên Viên Tố đi đánh nhau ở Tây Bắc Tấn Châu, mà Phụ Lãnh Sơn chính là một toà phật sơn tương đối có tiếng trong Tấn Châu, mà miếu Quảng Hoa chính là nơi các đại sư ở ẩn, là nơi các cao tăng đắc đạo tu hành. Càng quan trọng hơn là, bốn năm trước, bọn Cận Kha chính là tìm được Hiên Viên Tố bị trọng thương trên núi Phụ Lãnh Sơn.
Thời gian địa điểm đều đúng rồi.
Hiên Viên Ý như trút được gánh nặng, nở nụ cười, nhịn không được ôm chặt Mễ Tiểu Bảo vào lòng, "Cô cô thật vui, hoá ra khi chúng ta còn chưa hay biết, ngươi đã lớn lên ở một địa phương như vậy."
Mễ Tiểu Bảo nghe không hiểu nàng ta đang nói cái gì, nhất thời bối rối, A Phúc một bên cũng cảm thấy cái thẩm thẩm này có chút kỳ quái, sợ Tiểu Bảo đệ đệ bị người xấu mang đi, A Phúc vội vàng chạy vào phòng bếp đi gọi Mễ Vị.
Mễ Vị vội vã đi ra đã nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo bị một phụ nhân quý khí bức người ôm vào trong ngực, thần sắc phụ nhân giống như có chút bi thương.
"Vị phu nhân này, kính xin người thả nhi tử ta ra đo." Mễ Vị tiến lên, đích thân đi kéo Mễ Tiểu Bảo.
Hiên Viên Ý giật mình, quay đầu nhìn Mễ Vị, dần dần lộ ra nụ cười, buông lỏng tay ra.
Mễ Vị vội vàng ôm Mễ Tiểu Bảo vào trong lòng, lúc này mới hỏi: "Vị phu nhân này hà cớ gì ôm con trai của ta? Ngài..."
Hiên Viên Ý nói: "Ở đây đông người phức tạp, không biết có thể tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện?"
Mễ Vị cẩn thận đánh giá diện mạo Hiên Viên Ý, mơ hồ phát giác dung mạo nàng ta tựa hồ có vài phần tương tự Mễ Tiểu Bảo, trong lòng lộp bộp một cái, suy đoán nào đó chợt loé lên trong đầu.
Nàng hít sâu một hơi để mình trấn định lại, nói: "Ta còn có khách nhân cần chiêu đãi, không tiện để người ta chờ thời gian dài như vậy, hai vị có thể đi trước qua hậu viện chờ được không? Chờ ta bận rộn xong lại nói chuyện, có thể chứ?"
Hiên Viên Ý hiểu rõ, gật gật đầu, "Không vội, ngươi cứ bận trước đi."
Mễ Vị nhìn Lý Nhị Mai nói: "Từ giờ trở đi, khách nhân đến liền cự tuyệt, chiêu đãi xong những khách nhân trong phòng hiện tại thì không tiếp nữa."
Lý Nhị Mai gật đầu xác nhận.
Mễ Vị lại vỗ vỗ mông Mễ Tiểu Bảo, "Tiểu Đầu Trọc, con dẫn hai người này đến hậu viện nhà chúng ta ngồi một hồi, thay nương chiêu đãi khách thật tốt, biết không?"
"Nương, giao cho con đi." Mễ Tiểu Bảo tuột từ trong lòng nàng xuống, ra vẻ đạo mạo dẫn hai người Hiên Viên Ý đi hậu viện ngồi, lại như một con ong nhỏ chăm chỉ chịu khó chạy lăn xăn châm trà cho cho bọn họ.
Hiên Viên Ý có chút bất mãn sao Mễ Vị có thể tùy ý đem con ném cho bọn họ như vậy, liền nói với Vu Khiêm Hòa: "Mẹ nó cũng thật là sơ suất, sao để một đứa bé một mình chiêu đãi chúng ta? Nếu như chúng ta là người xấu, tùy tiện bế nó đi thì nàng ta làm sao biết."
Vừa lúc bị Mễ Tiểu Bảo nghe được câu này, tiểu gia hỏa lập tức phản bác: "Không phải như thế, nương ta tin tưởng ta sẽ không bị người xấu bắt đi."
"A?" Hiên Viên Ý hỏi nó: "Vì sao ngươi sẽ không bị người xấu bắt đi? Ngươi còn nhỏ như vậy, người lớn chỉ cần một tay là có thể nhấc ngươi lên đánh mông."
Hai tay Mễ Tiểu Bảo chống nạnh, đôi mắt nhỏ liếc nhìn nàng ta, bộ dáng tiểu hài tử nhưng mang theo một cỗ khí thế liếc nhìn thiên hạ, "Vậy người có thể thử xem."
"Ơ ~" Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa liếc nhau, cảm thấy thần sắc tiểu gia hỏa này vừa rồi thật giống Hiên Viên Tố như đúc.
Hiên Viên Ý bật cười, vươn tay ôm chặt eo tiểu gia hỏa, tính toán ôm nó lên đánh cho một phát vào mông, cho nó mở mang kiến thức xem cái gì gọi là nguy hiểm. Kết quả ——
Không ôm nổi.
Hiên Viên Ý "Di" một tiếng, trên tay lại dùng sức, kết quả tiểu gia hỏa không chút sứt mẻ, mông nó bất động như núi, mặc kệ nàng ta dùng sức như thế nào cũng ôm không nổi.
Mễ Tiểu Bảo "Hừ" một tiếng, trở tay ôm đùi Hiên Viên Ý, dùng lực nhấc lên trên, một người lớn như Hiên Viên Ý vậy mà bị nó dễ dàng bế dậy, dạo qua một vòng mới thả nàng ta xuống đất.
Hiên Viên Ý bối rối.
Vu Khiêm Hòa cũng bối rối, một giây sau "Phốc phốc" một tiếng bật cười, vừa cười vừa nói: "A Ý, đứa nhỏ này nếu nói không phải hài tử của A Tố, ta cũng không tin."
Hiên Viên Ý đột nhiên cười lên ha ha, hạ thấp người hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Tiểu Bảo, "Đây chính là của A Tố rồi! Cũng sức lực vô cùng lớn, giống nhau như đúc! A Tố khi lớn bằng cỡ thằng bé, cũng một chân là có thể đá bay cái hòn núi giả trong nhà, tiểu tử này còn lợi hại hơn so với lão tử của nó nữa. Ai nói không phải, ta cho hắn một trận ngay!"
Bị hôn, Mễ Tiểu Bảo che mặt mình, quệt mồm bất mãn nói: "Thẩm thẩm người sao lại hôn hôn ta chứ ~ nương ta nói không thể để nữ nhân khi dễ đâu!"
"Ha ha ha..." Hiên Viên Ý cười đến đau bụng, Vu Khiêm Hòa cũng không nhịn được cười theo.
Mễ Tiểu Bảo nhíu mày nhìn hai người, cảm thấy đầu óc bọn họ có thể có chút vấn đề.
Hiên Viên Ý cười đủ rồi mới nghiêm túc nhìn vào mắt nó nói: "Tiểu Bảo ngươi rất thông minh, ta hiện tại muốn nói cho ngươi một việc, kỳ thật, ta là cô cô của con, cũng chính là tỷ tỷ của phụ thân con, con là chất nhi của ta, con nghe hiểu không?"
Mễ Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt, khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, "Phụ thân? Cô cô?"
"Đúng rồi, con không phải muốn tìm phụ thân con sao? Cô cô có thể mang con đi tìm."
Tuy từng nghe nương nói về phụ thân, nhưng thật ra nó đối với cha không có khái niệm gì, chỉ biết là các tiểu hài khác đều là có phụ thân, chỉ mỗi nó không có. Nhưng giờ phút này nghe được nó có phụ thân, cái đầu nhỏ của nó cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Nó xoay người liền chạy về phía trước, chạy vào trong phòng bếp, một đầu chui vào đùi Mễ Vị, thiếu chút nữa đụng bay Mễ Vị.
"Nương, cái thẩm thẩm kia nói nàng ta là cô cô của con, nàng ta nói muốn mang con đi tìm phụ thân! Nương, nàng ta có phải đang lừa tiền hay không?"
/107
|