Lúc này Phùng thúc đi tới hỏi: "Đại tiểu thư, ta chuẩn bị một phòng trong viện của thiếu gia cho tiểu thiếu gia cùng thiếu phu nhân, ngài thấy thế nào?"
Hiên Viên Ý quay đầu nhìn về phía Mễ Vị, im lặng hỏi ý kiến của nàng.
Mễ Vị vội vàng cự tuyệt, "Không được, ta còn phải đưa Tiểu Bảo về hẻm Dương Liễu ở, không cần chuẩn bị phòng trong này cho chúng ta đâu."
Phùng thúc lại không tán thành, "Vậy sao được chứ? Hai người thật vất vả mới trở về, không ở trong nhà làm sao được? Cũng không thể để hai mẹ con bên ngoài chịu khổ."
Mễ Vị cúi người thi lễ với bọn họ, "Ta lúc trước té xuống vách núi mất đi ký ức, đối với chuyện cũ hoàn toàn không biết gì cả, đối với chuyện của cha Tiểu Bảo, một chút ấn tượng cũng không có. Cha Tiểu Bảo hiện tại hôn mê bất tỉnh, giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, ta không thể trước khi sự tình còn chưa biết rõ ràng, liền tự chủ đưa chuyện vào thế đã định được, hết thảy vẫn nên đợi cha Tiểu Bảo tỉnh lại thì hẵng nói đi. Hy vọng mọi người lý giải."
Nàng dẫn theo Tiểu Bảo tới nơi này, nhận nhau với bọn hắn là vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Bảo, tuyệt đối không có khả năng yên tâm thoải mái ở trong này. Bất luận nguyên chủ cùng cha Tiểu Bảo có tình cảm gì đi nữa, cái quá khứ này đều không phải của nàng. Nàng không có khả năng tu hú chiếm tổ chim khách, xem mình là nữ chủ nhân, càng không có khả năng yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ thân phận như vậy.
Nếu Hiên Viên gia cứng rắn muốn giữ Mễ Tiểu Bảo lại, vậy nàng tạm thời chịu đựng, hết thảy chờ sau khi Mễ Tiểu Bảo hết bệnh rồi tính toán tiếp.
"Vậy, vậy làm sao được?" Phùng thúc có chút nóng nảy, đầy mặt không nỡ nhìn Mễ Tiểu Bảo.
Mễ Vị an ủi: "Tuy chúng ta không ở tại nơi này, nhưng ta sẽ thường xuyên để Tiểu Bảo đến thăm mọi người cùng phụ thân nó. Còn nữa, mọi người cũng có thể đến thăm nó, hai bên cách nhau cũng không xa, mọi người nếu đi hẻm Dương Liễu còn có thể nếm thử tay nghề của ta."
"Được ——" Phùng thúc còn muốn nói nữa, lại bị Hiên Viên Ý ngắt ngang, "Tốt, cứ tạm thời nghe theo nương Tiểu Bảo đi, hết thảy chờ A Tố tỉnh lại rồi lại nói."
Hiên Viên Ý có thể hiểu Mễ Vị, không có ký ức, lại chưa cùng A Tố thành thân, một thân phận đứng đắn cũng không có, cũng không thể cứ như thế không minh bạch mà đến ở trong nhà nam nhân, vậy thành cái gì? Nếu như đổi lại là nàng ta, nàng ta cũng không nguyện ý như vậy. Huống hồ Mễ Vị một mình mang theo hài tử ăn khổ nhiều năm như vậy, là Hiên Viên gia bọn họ có lỗi với người ta, hiện tại sao có thể cưỡng ép người ta làm chuyện không nguyện ý chứ? Đây không là chuyện quân tử nên làm.
Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra.
Hiên Viên Ý lại giữ hai mẹ con ở lại ăn cơm chiều, mãi cho đến gần giờ giới nghiêm ban đêm mới lưu luyến không rời đưa bọn họ rời đi, bất quá trước lúc rời đi, nàng ta cố ý phái một người cho Mễ Vị. Nam nhân một thân trang phục ẩn vệ, bên hông còn mang kiếm, đi đường một chút tiếng vang cũng không có, vừa thấy chính là cao thủ.
"Đây là Cận Kha, là một trong Kim Ngô thập nhị vệ của Hiên Viên gia, cũng là phụ tá đắc lực của A Tố. Về sau hắn sẽ phụ trách bảo hộ hai mẹ con an toàn."
Mễ Vị cũng không cự tuyệt, dù sao, khi biết cha ruột Tiểu Bảo là một nhân vật kiêu ngạo rầm rầm như vậy, nàng vẫn rất lo lắng cho an nguy của Tiểu Bảo, có thêm người bảo hộ luôn luôn tốt.
Kim Ngô thập nhị vệ cũng không phải đơn giản chỉ mười hai người, mà là một chi quân đội tư nhân chỉ thuộc về gia chủ Hiên Viên gia, chia ra làm mười hai bộ, mỗi bộ một thủ lĩnh. Mười hai vị thủ lĩnh này đã được cẩn thận chọn lựa để bồi dưỡng từ khi gia chủ còn nhỏ, cùng nhau lớn lên với gia chủ, đời này chỉ biết nguyện trung thành với một mình gia chủ, thề sống chết không phản, phái bọn họ bảo hộ sẽ vạn vô nhất thất.
Trong số mười hai vị thủ lĩnh này, có tám người là giấu trong âm thầm, không lộ mặt, thế nhân cũng không biết bọn họ tên gì mặt mũi ra sao, còn bốn người còn lại sẽ ở bên cạnh gia chủ làm việc, cho nên thế nhân chỉ biết bên cạnh Hiên Viên Tố có bốn thuộc hạ võ công cao cường thôi.
Cận Kha là một trong số đó.
Bốn người này tính cách có khác biệt, tính tình Cận Kha là hướng ngoại nhất, cũng là người nhìn có vẻ bình thường nhất, tương đối dễ nói chuyện, còn ba người còn lại đều giống như chủ tử, tính cách vừa lạnh lại vừa cứng ngắt, có thể doạ tiểu hài khóc lóc thảm thiết. Hiên Viên Ý cũng không muốn phát ba cái cây gậy đánh không ra một cái rắm kia đến bên cạnh đứa cháu nhỏ đáng yêu của nàng ta.
Trên đường trở về, Cận Kha đi bên cạnh xe ngựa của hai mẹ con, rõ ràng cũng không thấy hắn có động tác như thế nào, nhưng tốc độ lại từ đầu đến đuôi đều đi song song với xe ngựa, vô thanh vô tức, làm Mễ Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn, nhịn không được vươn đầu nhỏ từ cửa sổ ra, kính nể nhìn hắn, "Cận Kha thúc thúc, người thật là lợi hại a!"
Nhìn thấy gương mặt giống chủ tử như đúc, ánh mắt Cận Kha không tự chủ được trở nên dịu dàng, cười đáp lời nó: "Tiểu chủ công, công phu của phụ thân người mới là tuyệt thế vô song, so với ngài ấy, ta đây không tính là cái gì."
"Thật sao?" Mễ Tiểu Bảo lập tức lại bội phục vài phần với người cha này, nhưng giây lát sau lại chu mỏ lên, buồn buồn nói: "Nhưng mà phụ thân còn chưa tỉnh lại, ta muốn học võ công với phụ thân."
Không nhìn nổi thằng bé khổ sở, Cận Kha vội vàng nói tiếp: "Không sao cả, ta có thể dạy tiểu chủ công trước, chờ chủ tử tỉnh lại sẽ dạy người lợi hại hơn."
"Tốt tốt." Mễ Tiểu Bảo chỉ vào khinh công dưới chân hắn, "Ta muốn học cái này."
"Được!" Cận Kha một lời đáp ứng, "Ngày mai sẽ dạy người."
Rất nhanh, xe ngựa liền ngừng lại trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị, Mễ Vị đang chuẩn bị hỏi xem Cận Kha buổi tối ở nơi nào, ai biết vừa quay người lại thì người đã không thấy tăm hơi, cũng không biết là biến mất khi nào, thật là xuất quỷ nhập thần.
Bên cạnh cha ruột Mễ Tiểu Bảo đều là nhân vật lợi hại như vậy sao? Vậy bản thân hắn còn thành dạng gì a!
Nhịn không được sờ sờ đầu Mễ Tiểu Bảo, nàng đột nhiên liền cảm khái một câu: "Bé con a, con quả nhiên không phải là bé con bình thường rồi, chờ con trưởng thành, chắc với nền móng này của con, không chừng cũng lăn lộn thành nam chính luôn cũng được!"
Mễ Tiểu Bảo đầy mặt dấu chấm hỏi, nam chính là cái gì nha?
————
Mễ Vị cũng không có để chuyện tìm được cha ruột Mễ Tiểu Bảo quấy rầy cuộc sống của chính mình, ngày thứ hai cứ theo lẽ thường mở cửa buôn bán.
Tiệm cơm vừa mới mở cửa liền thấy Vương Lai Tài đứng trước cửa chờ, Mễ Vị còn tưởng rằng hắn tới dùng cơm, nhắc nhở: "Vương đại ca, lúc này ăn cơm có phải sớm quá không? Ngươi về nhà chờ một chút."
Vương Lai Tài cười hắc hắc vẫy tay, "Mễ muội tử, ta không phải tới dùng cơm, là tới hỏi ngươi muốn mua cá hay không."
"Cá? Cá gì vậy?"
"Là như vầy, đệ đệ của ta ở trong thôn ngoài thành, khi nông nhàn thường xuyên đánh cá trợ cấp gia dụng, lần này lại đánh được không ít cá mang lại đây bán, rất là mập nha, ta đến hỏi ngươi một chút xem ngươi muốn mua không, nếu muốn thì để cho ngươi mấy con."
Mễ Vị nghĩ tiệm cơm nhà mình đã liên tục bán lẩu Oden nhiều ngày rồi, đồ ăn có ngon thì ăn hoài cũng ngán, cần đổi khẩu vị cho các thực khách. Không bằng hôm nay liền làm cá đi, như vậy cũng đỡ phải bảo Lý Nhị Mai đi mua thức ăn. Vì thế nàng hỏi: "Chỗ đệ đệ ngươi còn bao nhiêu cá vậy?"
"Hai thùng lớn, đại khái còn khoảng mấy chục con đi."
"Vậy ta lấy hết, buổi trưa hôm nay làm canh chua cá cho mọi người ăn."
"Lấy hết?" Vương Lai Tài giật mình, rồi sau đó vui vẻ ra mặt, không nghĩ đến Mễ Vị lập tức bao trọn cá của đệ đệ hắn, như vậy liền đỡ mất công đệ đệ nhà mình phải tân tân khổ khổ đi bán.
Mỗi lần bán cá, còn chưa tới giữa trưa thì cá thiếu nước sẽ chết bớt, cá chết cũng bán không được, nên đệ đệ hắn cũng sống không được tốt lắm. Hắn muốn tận lực giúp một chút, vì thế liền tới đây hỏi Mễ Vị xem có muốn mua cá hay không, vốn cũng chỉ nghĩ nàng có thể mua mấy con, nào ngờ nàng vậy mà bao trọn.
Vương Lai Tài lập tức liền chạy lên trên phố, tìm đến chỗ đệ đệ mình đang bán cá, nói với hắn tin tức tốt này. Hai người cao hứng đem hết số cá còn lại tất cả đều dùng xe đẩy đưa đến trước tiệm cơm Thật Mỹ Vị, Mễ Vị vừa thấy cá đều còn tung tăng bơi lội, mỗi con đều rất mập, đích xác rất ngon.
Đệ đệ của Vương Lai Tài, Vương Lai Bảo, cũng là người phúc hậu, dùng giá thấp hơn giá thị trường một chút bán cho Mễ Vị, có mấy con cá tương đối nhỏ thì nói cái gì cũng không chịu lấy tiền, nhất định muốn tặng miễn phí cho nàng.
Mễ Vị nghe nói hắn là dân ở nông thôn, liền hỏi: "Vậy về sau khi nào ngươi lại đến bán cá, có thể mang cho ta một chút trứng gà ở nông thôn được không?"
Vương Lai Bảo lập tức đáp ứng, "Chúng ta ở nông thôn cái khác không nhiều, chứ trứng gà thì rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu? Lần sau ta đưa tới cho ngươi."
"Vậy ngươi đưa cho ta một trăm trước đi, về sau mỗi tháng cố định đưa một lần, ta theo giá một văn tiền một trứng mà mua." Mở tiệm cơm nên lượng trứng gà sử dụng rất lớn, mỗi lần đi chợ mua đều rất phiền toái, tân tân khổ khổ mua về đi đường còn hay vô ý bị vỡ, nếu có người đúng giờ cung ứng thì không còn gì tốt bằng.
Vương Lai Bảo vẫy tay, "Không cần một văn tiền một trứng, hai văn tiền ba trứng cũng được, chúng ta ở nông thôn đều bán giá này."
Mễ Vị cũng không chiếm lợi mấy thứ này của hắn, "Chúng ta mua trên chợ cũng là một văn tiền một trứng, không có đạo lý ngươi ngàn dặm xa xôi đưa tới cho ta, còn bán giá thấp như vậy. Cái này chúng ta đừng nói nữa, liền ấn theo giá một văn tiền một trứng đi, chỉ cần ngươi đưa tới cho ta trứng mới mẻ nhất là được."
Vương Lai Bảo rất cảm động, không nghĩ tới hôm nay đi trong thành bán cá sẽ gặp được người tốt như vậy, không những mua hết cá, còn nhận thầu luôn trứng gà sống. Cứ như vậy trong nhà sẽ có thêm tiền, trở về nếu nói cho thê tử, nàng khẳng định vui đến nở hoa.
Vương Lai Bảo đáp ứng ba ngày sau sẽ đến đưa trứng gà, đang chuẩn bị đi, Mễ Vị đột nhiên nghĩ đến hiện giờ chính là mùa thu hoạch củ cải, thời điểm này ủ một chút củ cải ngâm ăn cơm rất ngon, vì thế gọi hắn lại, lại hỏi: "Trong nhà ngươi có trồng củ cải không? Ta muốn làm chút củ cải ngâm, nếu như nhà ngươi có trồng thì đem lại đây một bao tải luôn đi."
Vương Lai Bảo cao hứng thẳng xoa tay, "Có có, hai ngày nay mới vừa nhổ không ít củ cải dưới ruộng, thê tử ta cũng chuẩn bị muối củ cải đây, ngày sau ta cũng đưa tới cho ngươi luôn."
Hắn đi rồi, Mễ Vị bắt đầu ra tay xử lý cá. Dùng dao lóc thịt cá ra khỏi xương, sau đó tiến hành ướp.
Nàng thái lát cá thành từng mảnh có độ dày như nhau, bên trong cũng không sót cọng xương cá nào, nhìn cực kỳ đẹp mắt, nhưng việc này quá mức tinh tế, Lý Nhị Mai muốn giúp cũng không thể giúp, Mễ Vị liền bảo nàng ta ra hậu viện lấy dưa chua ra xử lý. Dưa chua này là đã ủ trước đó, sớm đã vừa ngon miệng, đặc biệt thơm.
Hôm nay, các thực khách vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng có một mùi hương lạ, không còn là mùi của lẩu Oden nữa.
"Bà chủ, hôm nay không làm lẩu Oden nữa à? Làm cái gì vậy?" Mọi người sôi nổi hỏi.
Lý Nhị Mai hiện tại đã tiếp xúc nhiều khách nhân, gan cũng luyện được lớn hơn nhiều, có thể đáp lời trôi chảy những những hán tử bình thường, nghe bọn hắn hỏi liền đáp: "Hôm nay đích xác không bán lẩu Oden, bán canh cá chua, bà chủ nói một phần cũng khá lớn nha, đề nghị hai người mua một phần mới ăn hết."
Tuy rằng không biết canh cá chua là cái gì, nhưng tay nghề bà chủ chắc chắn sẽ không kém. Xuất phát từ tín nhiệm đối với Mễ Vị, mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu tìm những người quen biết kết phường ăn một phần canh cá chua.
Một phần phần canh cá chua được làm xong, bỏ vào trong một cái bát to đặc chế cỡ cái chậu bưng ra, một mùi hương vị vừa thơm vừa cay bao phủ trong không khí, ngửi thấy liền đói bụng, lại nhìn đồ ăn trong chậu, cải chua vàng đậm bên dưới làm nền, thịt cá lát trắng mịn mềm mại phiêu tán bên trên, chung quanh điểm xuyết vài cụm giá đậu trắng trắng vàng vàng, mười phần tươi mát đẹp mắt.
"Cá còn lát thành từng mảnh từng mảnh luôn nha, lần đầu tiên ta thấy cá làm kiểu này."
"Xương cá cũng lấy ra hết rồi, không cần sợ bị hóc xương nga. Trước giờ ta luôn luôn không thích ăn cá, chính bởi vì cá quá nhiều xương đi, không cẩn thận liền bị đâm vào họng, cá thái lát như thế này thật tốt ghê!"
"Ôi dưa cải chua này cũng thơm quá ; trước thê tử trong nhà ta cũng hay muối dưa để dành trong nhà, chỉ khi nào ăn thì đem ra xào thôi, không nghĩ còn có thể nấu theo kiểu này, ngửi thôi đã thấy ngon."
Mọi người sôi nổi động đũa, chờ nếm được mỹ vị của canh cá chua, lại không hẹn mà bắt đầu khen ngợi.
"Thịt cá này mềm mượt ghê, không có chút mùi tanh nào, không giống trong nhà ta làm, lúc nào cũng phải còn tanh tanh."
"Vừa mềm lại còn trơn trượt lắm, lần đầu tiên ăn được cá ngon như vậy."
"Dưa chua với giá đậu cũng giòn ngon nữa, các ngươi mau nếm thử đi."
"Các ngươi nói cá này xử lý như thế nào nhỉ? Ta về nhà kêu thê tử thử xem sao, vừa lúc nhà ta cũng có đầy dưa chua ra đấy."
"Nghĩ hay quá nhỉ, thê tử ngươi có thể làm ra mỹ vị như vậy, chắc cũng mở quán kiếm tiền như bà chủ đây rồi, tay nghề này ai cũng có được sao?"
"Ha ha ha, nói không sai, đây cũng không phải là ai cũng có thể làm được, lần trước ta về nhà bảo bà nương trong nhà ta xào cơm chiên ăn thử xem sao, kết quả xào ra mùi vị kém quán bà chủ xa tít tắp. Tay nghề bà nương trong nhà ta bình thường cũng không phải tệ nha, nhưng làm sao cũng không xào được ra cái hương vị kia."
"Còn phải nói nữa chứ, ta cũng bảo bà nương ta làm rồi, nhưng hoàn toàn làm không được, vẫn là vấn đề tay nghề a."
Mọi người ăn vô cùng vui vẻ, ngoại trừ dưa cải chua và giá đâu, ngay cả nước canh bên trong cũng rất thơm ngon, trộn một chút với cơm, tư vị kia quả thật tuyệt vời! Có người có tâm tư liền đem tất cả canh còn dư trong chậu muốn gói mang đi, nói muốn đêm về nhà buổi tối trộn cơm ăn, tất cả mọi người cảm thấy ý nghĩ này cũng hay; nên cũng quyết học theo.
Lý Nhị Mai nhìn đám khách nhân này làm như vậy, trong lòng rất bất đắc dĩ, bọn nam nhân này thật là, đồ ăn cũng ăn sạch rồi mà cũng ráng lấy hết chút canh thừa mang về nhà, chẳng phải làm người trong nhà tức chết a.
Còn có người ăn đến cuối cùng thiếu chút nữa đánh nhau, bởi vì hai người ăn một phần hoàn toàn không đủ, thực ra là không phải ăn không đủ no, chính là ăn không đã thèm, cho nay cả canh cả rau cũng muốn giành nhau.
Vì thế bà chủ Mễ Vị này liền bị bọn họ chĩa pháo nổ oanh oanh, "Bà chủ à, đều tại ngươi thôi, là ngươi nói một phần rất nhiều hai người ăn mới nổi, cho nên ai cũng gọi một phần hai người ăn cùng, có đủ đâu? Hai người một phần hoàn toàn không đủ a!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy phần này một mình ta ăn mới may ra đủ, hoàn toàn không cần chia với người khác! Đều là bà chủ ngươi đề nghị như vậy nên ta mới tìm người ăn chung."
"Bà chủ, đều vì ngươi nên ta mới ăn không đủ no, ngươi phải phụ trách đi, thêm cho ta một chút nào."
Mễ Vị:... Các lão đại, ta sai rồi, không nên xem nhẹ dạ dày các ngươi.
Từ Cảnh Nguyên dẫ theo Từ Phúc Quý tiến vào, lúc này liền nghe được mọi người đang tại thảo phạt Mễ Vị, vừa nghe nội dung xong lập tức liền nở nụ cười, bảo Mễ Vị cho hắn hai phần canh cá chua, hắn mới không có chuyện ăn cùng với người khác nhé.
Từ Phúc Quý nuốt nuốt nước miếng, lấy lòng nhìn hắn nói: "Thiếu gia, hôm nay canh cá chua cũng thưởng cho ta một chút đi, người nhìn cái tô kia kìa, nhiều lắm chứ không chơi đâu, hai phần người ăn không hết đâu ~ "
Từ Cảnh Nguyên liếc xéo hắn một chút, "Ai nói ta ăn không hết? Ăn không hết ta có thể mang đi về nhà tiếp tục ăn."
"Thiếu gia ~" Từ Phúc Quý chân chó bóp vai đấm lưng cho hắn, nhẹ giọng cầu xin: "Van xin ngài thiếu gia, thưởng cho ta một chút đi ~ mang về nhà ăn không ngon nữa đâu mà ~."
Bị giọng nói của hắn làm cho ghê tởm quá sức, Từ Cảnh Nguyên khoát tay, "Đi đi đi, đừng làm ta ói, đợi lát chia cho ngươi nửa phần, được chưa."
"Cám ơn thiếu gia!" Từ Phúc Quý lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ chạy đi tìm vị trí ngồi.
Từ Cảnh Nguyên không vội vã đi ngồi, mà đến gần cửa sổ, tò mò hỏi Mễ Vị: "Bà chủ a, ngày hôm qua hai người kia tìm các người có chuyện gì vậy?"
Ngày hôm qua bọn họ không dám ra mặt, sau khi trở về vẫn luôn nghi ngờ, liền sợ Mễ Vị chọc phải người không nên dây vào. Chọc người khác bọn họ còn có thể ra mặt giúp một chút, chứ chọc nhầm người Hiên Viên gia, bọn họ liền bất lực.
Hiên Viên Ý quay đầu nhìn về phía Mễ Vị, im lặng hỏi ý kiến của nàng.
Mễ Vị vội vàng cự tuyệt, "Không được, ta còn phải đưa Tiểu Bảo về hẻm Dương Liễu ở, không cần chuẩn bị phòng trong này cho chúng ta đâu."
Phùng thúc lại không tán thành, "Vậy sao được chứ? Hai người thật vất vả mới trở về, không ở trong nhà làm sao được? Cũng không thể để hai mẹ con bên ngoài chịu khổ."
Mễ Vị cúi người thi lễ với bọn họ, "Ta lúc trước té xuống vách núi mất đi ký ức, đối với chuyện cũ hoàn toàn không biết gì cả, đối với chuyện của cha Tiểu Bảo, một chút ấn tượng cũng không có. Cha Tiểu Bảo hiện tại hôn mê bất tỉnh, giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, ta không thể trước khi sự tình còn chưa biết rõ ràng, liền tự chủ đưa chuyện vào thế đã định được, hết thảy vẫn nên đợi cha Tiểu Bảo tỉnh lại thì hẵng nói đi. Hy vọng mọi người lý giải."
Nàng dẫn theo Tiểu Bảo tới nơi này, nhận nhau với bọn hắn là vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Bảo, tuyệt đối không có khả năng yên tâm thoải mái ở trong này. Bất luận nguyên chủ cùng cha Tiểu Bảo có tình cảm gì đi nữa, cái quá khứ này đều không phải của nàng. Nàng không có khả năng tu hú chiếm tổ chim khách, xem mình là nữ chủ nhân, càng không có khả năng yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ thân phận như vậy.
Nếu Hiên Viên gia cứng rắn muốn giữ Mễ Tiểu Bảo lại, vậy nàng tạm thời chịu đựng, hết thảy chờ sau khi Mễ Tiểu Bảo hết bệnh rồi tính toán tiếp.
"Vậy, vậy làm sao được?" Phùng thúc có chút nóng nảy, đầy mặt không nỡ nhìn Mễ Tiểu Bảo.
Mễ Vị an ủi: "Tuy chúng ta không ở tại nơi này, nhưng ta sẽ thường xuyên để Tiểu Bảo đến thăm mọi người cùng phụ thân nó. Còn nữa, mọi người cũng có thể đến thăm nó, hai bên cách nhau cũng không xa, mọi người nếu đi hẻm Dương Liễu còn có thể nếm thử tay nghề của ta."
"Được ——" Phùng thúc còn muốn nói nữa, lại bị Hiên Viên Ý ngắt ngang, "Tốt, cứ tạm thời nghe theo nương Tiểu Bảo đi, hết thảy chờ A Tố tỉnh lại rồi lại nói."
Hiên Viên Ý có thể hiểu Mễ Vị, không có ký ức, lại chưa cùng A Tố thành thân, một thân phận đứng đắn cũng không có, cũng không thể cứ như thế không minh bạch mà đến ở trong nhà nam nhân, vậy thành cái gì? Nếu như đổi lại là nàng ta, nàng ta cũng không nguyện ý như vậy. Huống hồ Mễ Vị một mình mang theo hài tử ăn khổ nhiều năm như vậy, là Hiên Viên gia bọn họ có lỗi với người ta, hiện tại sao có thể cưỡng ép người ta làm chuyện không nguyện ý chứ? Đây không là chuyện quân tử nên làm.
Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra.
Hiên Viên Ý lại giữ hai mẹ con ở lại ăn cơm chiều, mãi cho đến gần giờ giới nghiêm ban đêm mới lưu luyến không rời đưa bọn họ rời đi, bất quá trước lúc rời đi, nàng ta cố ý phái một người cho Mễ Vị. Nam nhân một thân trang phục ẩn vệ, bên hông còn mang kiếm, đi đường một chút tiếng vang cũng không có, vừa thấy chính là cao thủ.
"Đây là Cận Kha, là một trong Kim Ngô thập nhị vệ của Hiên Viên gia, cũng là phụ tá đắc lực của A Tố. Về sau hắn sẽ phụ trách bảo hộ hai mẹ con an toàn."
Mễ Vị cũng không cự tuyệt, dù sao, khi biết cha ruột Tiểu Bảo là một nhân vật kiêu ngạo rầm rầm như vậy, nàng vẫn rất lo lắng cho an nguy của Tiểu Bảo, có thêm người bảo hộ luôn luôn tốt.
Kim Ngô thập nhị vệ cũng không phải đơn giản chỉ mười hai người, mà là một chi quân đội tư nhân chỉ thuộc về gia chủ Hiên Viên gia, chia ra làm mười hai bộ, mỗi bộ một thủ lĩnh. Mười hai vị thủ lĩnh này đã được cẩn thận chọn lựa để bồi dưỡng từ khi gia chủ còn nhỏ, cùng nhau lớn lên với gia chủ, đời này chỉ biết nguyện trung thành với một mình gia chủ, thề sống chết không phản, phái bọn họ bảo hộ sẽ vạn vô nhất thất.
Trong số mười hai vị thủ lĩnh này, có tám người là giấu trong âm thầm, không lộ mặt, thế nhân cũng không biết bọn họ tên gì mặt mũi ra sao, còn bốn người còn lại sẽ ở bên cạnh gia chủ làm việc, cho nên thế nhân chỉ biết bên cạnh Hiên Viên Tố có bốn thuộc hạ võ công cao cường thôi.
Cận Kha là một trong số đó.
Bốn người này tính cách có khác biệt, tính tình Cận Kha là hướng ngoại nhất, cũng là người nhìn có vẻ bình thường nhất, tương đối dễ nói chuyện, còn ba người còn lại đều giống như chủ tử, tính cách vừa lạnh lại vừa cứng ngắt, có thể doạ tiểu hài khóc lóc thảm thiết. Hiên Viên Ý cũng không muốn phát ba cái cây gậy đánh không ra một cái rắm kia đến bên cạnh đứa cháu nhỏ đáng yêu của nàng ta.
Trên đường trở về, Cận Kha đi bên cạnh xe ngựa của hai mẹ con, rõ ràng cũng không thấy hắn có động tác như thế nào, nhưng tốc độ lại từ đầu đến đuôi đều đi song song với xe ngựa, vô thanh vô tức, làm Mễ Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn, nhịn không được vươn đầu nhỏ từ cửa sổ ra, kính nể nhìn hắn, "Cận Kha thúc thúc, người thật là lợi hại a!"
Nhìn thấy gương mặt giống chủ tử như đúc, ánh mắt Cận Kha không tự chủ được trở nên dịu dàng, cười đáp lời nó: "Tiểu chủ công, công phu của phụ thân người mới là tuyệt thế vô song, so với ngài ấy, ta đây không tính là cái gì."
"Thật sao?" Mễ Tiểu Bảo lập tức lại bội phục vài phần với người cha này, nhưng giây lát sau lại chu mỏ lên, buồn buồn nói: "Nhưng mà phụ thân còn chưa tỉnh lại, ta muốn học võ công với phụ thân."
Không nhìn nổi thằng bé khổ sở, Cận Kha vội vàng nói tiếp: "Không sao cả, ta có thể dạy tiểu chủ công trước, chờ chủ tử tỉnh lại sẽ dạy người lợi hại hơn."
"Tốt tốt." Mễ Tiểu Bảo chỉ vào khinh công dưới chân hắn, "Ta muốn học cái này."
"Được!" Cận Kha một lời đáp ứng, "Ngày mai sẽ dạy người."
Rất nhanh, xe ngựa liền ngừng lại trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị, Mễ Vị đang chuẩn bị hỏi xem Cận Kha buổi tối ở nơi nào, ai biết vừa quay người lại thì người đã không thấy tăm hơi, cũng không biết là biến mất khi nào, thật là xuất quỷ nhập thần.
Bên cạnh cha ruột Mễ Tiểu Bảo đều là nhân vật lợi hại như vậy sao? Vậy bản thân hắn còn thành dạng gì a!
Nhịn không được sờ sờ đầu Mễ Tiểu Bảo, nàng đột nhiên liền cảm khái một câu: "Bé con a, con quả nhiên không phải là bé con bình thường rồi, chờ con trưởng thành, chắc với nền móng này của con, không chừng cũng lăn lộn thành nam chính luôn cũng được!"
Mễ Tiểu Bảo đầy mặt dấu chấm hỏi, nam chính là cái gì nha?
————
Mễ Vị cũng không có để chuyện tìm được cha ruột Mễ Tiểu Bảo quấy rầy cuộc sống của chính mình, ngày thứ hai cứ theo lẽ thường mở cửa buôn bán.
Tiệm cơm vừa mới mở cửa liền thấy Vương Lai Tài đứng trước cửa chờ, Mễ Vị còn tưởng rằng hắn tới dùng cơm, nhắc nhở: "Vương đại ca, lúc này ăn cơm có phải sớm quá không? Ngươi về nhà chờ một chút."
Vương Lai Tài cười hắc hắc vẫy tay, "Mễ muội tử, ta không phải tới dùng cơm, là tới hỏi ngươi muốn mua cá hay không."
"Cá? Cá gì vậy?"
"Là như vầy, đệ đệ của ta ở trong thôn ngoài thành, khi nông nhàn thường xuyên đánh cá trợ cấp gia dụng, lần này lại đánh được không ít cá mang lại đây bán, rất là mập nha, ta đến hỏi ngươi một chút xem ngươi muốn mua không, nếu muốn thì để cho ngươi mấy con."
Mễ Vị nghĩ tiệm cơm nhà mình đã liên tục bán lẩu Oden nhiều ngày rồi, đồ ăn có ngon thì ăn hoài cũng ngán, cần đổi khẩu vị cho các thực khách. Không bằng hôm nay liền làm cá đi, như vậy cũng đỡ phải bảo Lý Nhị Mai đi mua thức ăn. Vì thế nàng hỏi: "Chỗ đệ đệ ngươi còn bao nhiêu cá vậy?"
"Hai thùng lớn, đại khái còn khoảng mấy chục con đi."
"Vậy ta lấy hết, buổi trưa hôm nay làm canh chua cá cho mọi người ăn."
"Lấy hết?" Vương Lai Tài giật mình, rồi sau đó vui vẻ ra mặt, không nghĩ đến Mễ Vị lập tức bao trọn cá của đệ đệ hắn, như vậy liền đỡ mất công đệ đệ nhà mình phải tân tân khổ khổ đi bán.
Mỗi lần bán cá, còn chưa tới giữa trưa thì cá thiếu nước sẽ chết bớt, cá chết cũng bán không được, nên đệ đệ hắn cũng sống không được tốt lắm. Hắn muốn tận lực giúp một chút, vì thế liền tới đây hỏi Mễ Vị xem có muốn mua cá hay không, vốn cũng chỉ nghĩ nàng có thể mua mấy con, nào ngờ nàng vậy mà bao trọn.
Vương Lai Tài lập tức liền chạy lên trên phố, tìm đến chỗ đệ đệ mình đang bán cá, nói với hắn tin tức tốt này. Hai người cao hứng đem hết số cá còn lại tất cả đều dùng xe đẩy đưa đến trước tiệm cơm Thật Mỹ Vị, Mễ Vị vừa thấy cá đều còn tung tăng bơi lội, mỗi con đều rất mập, đích xác rất ngon.
Đệ đệ của Vương Lai Tài, Vương Lai Bảo, cũng là người phúc hậu, dùng giá thấp hơn giá thị trường một chút bán cho Mễ Vị, có mấy con cá tương đối nhỏ thì nói cái gì cũng không chịu lấy tiền, nhất định muốn tặng miễn phí cho nàng.
Mễ Vị nghe nói hắn là dân ở nông thôn, liền hỏi: "Vậy về sau khi nào ngươi lại đến bán cá, có thể mang cho ta một chút trứng gà ở nông thôn được không?"
Vương Lai Bảo lập tức đáp ứng, "Chúng ta ở nông thôn cái khác không nhiều, chứ trứng gà thì rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu? Lần sau ta đưa tới cho ngươi."
"Vậy ngươi đưa cho ta một trăm trước đi, về sau mỗi tháng cố định đưa một lần, ta theo giá một văn tiền một trứng mà mua." Mở tiệm cơm nên lượng trứng gà sử dụng rất lớn, mỗi lần đi chợ mua đều rất phiền toái, tân tân khổ khổ mua về đi đường còn hay vô ý bị vỡ, nếu có người đúng giờ cung ứng thì không còn gì tốt bằng.
Vương Lai Bảo vẫy tay, "Không cần một văn tiền một trứng, hai văn tiền ba trứng cũng được, chúng ta ở nông thôn đều bán giá này."
Mễ Vị cũng không chiếm lợi mấy thứ này của hắn, "Chúng ta mua trên chợ cũng là một văn tiền một trứng, không có đạo lý ngươi ngàn dặm xa xôi đưa tới cho ta, còn bán giá thấp như vậy. Cái này chúng ta đừng nói nữa, liền ấn theo giá một văn tiền một trứng đi, chỉ cần ngươi đưa tới cho ta trứng mới mẻ nhất là được."
Vương Lai Bảo rất cảm động, không nghĩ tới hôm nay đi trong thành bán cá sẽ gặp được người tốt như vậy, không những mua hết cá, còn nhận thầu luôn trứng gà sống. Cứ như vậy trong nhà sẽ có thêm tiền, trở về nếu nói cho thê tử, nàng khẳng định vui đến nở hoa.
Vương Lai Bảo đáp ứng ba ngày sau sẽ đến đưa trứng gà, đang chuẩn bị đi, Mễ Vị đột nhiên nghĩ đến hiện giờ chính là mùa thu hoạch củ cải, thời điểm này ủ một chút củ cải ngâm ăn cơm rất ngon, vì thế gọi hắn lại, lại hỏi: "Trong nhà ngươi có trồng củ cải không? Ta muốn làm chút củ cải ngâm, nếu như nhà ngươi có trồng thì đem lại đây một bao tải luôn đi."
Vương Lai Bảo cao hứng thẳng xoa tay, "Có có, hai ngày nay mới vừa nhổ không ít củ cải dưới ruộng, thê tử ta cũng chuẩn bị muối củ cải đây, ngày sau ta cũng đưa tới cho ngươi luôn."
Hắn đi rồi, Mễ Vị bắt đầu ra tay xử lý cá. Dùng dao lóc thịt cá ra khỏi xương, sau đó tiến hành ướp.
Nàng thái lát cá thành từng mảnh có độ dày như nhau, bên trong cũng không sót cọng xương cá nào, nhìn cực kỳ đẹp mắt, nhưng việc này quá mức tinh tế, Lý Nhị Mai muốn giúp cũng không thể giúp, Mễ Vị liền bảo nàng ta ra hậu viện lấy dưa chua ra xử lý. Dưa chua này là đã ủ trước đó, sớm đã vừa ngon miệng, đặc biệt thơm.
Hôm nay, các thực khách vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng có một mùi hương lạ, không còn là mùi của lẩu Oden nữa.
"Bà chủ, hôm nay không làm lẩu Oden nữa à? Làm cái gì vậy?" Mọi người sôi nổi hỏi.
Lý Nhị Mai hiện tại đã tiếp xúc nhiều khách nhân, gan cũng luyện được lớn hơn nhiều, có thể đáp lời trôi chảy những những hán tử bình thường, nghe bọn hắn hỏi liền đáp: "Hôm nay đích xác không bán lẩu Oden, bán canh cá chua, bà chủ nói một phần cũng khá lớn nha, đề nghị hai người mua một phần mới ăn hết."
Tuy rằng không biết canh cá chua là cái gì, nhưng tay nghề bà chủ chắc chắn sẽ không kém. Xuất phát từ tín nhiệm đối với Mễ Vị, mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu tìm những người quen biết kết phường ăn một phần canh cá chua.
Một phần phần canh cá chua được làm xong, bỏ vào trong một cái bát to đặc chế cỡ cái chậu bưng ra, một mùi hương vị vừa thơm vừa cay bao phủ trong không khí, ngửi thấy liền đói bụng, lại nhìn đồ ăn trong chậu, cải chua vàng đậm bên dưới làm nền, thịt cá lát trắng mịn mềm mại phiêu tán bên trên, chung quanh điểm xuyết vài cụm giá đậu trắng trắng vàng vàng, mười phần tươi mát đẹp mắt.
"Cá còn lát thành từng mảnh từng mảnh luôn nha, lần đầu tiên ta thấy cá làm kiểu này."
"Xương cá cũng lấy ra hết rồi, không cần sợ bị hóc xương nga. Trước giờ ta luôn luôn không thích ăn cá, chính bởi vì cá quá nhiều xương đi, không cẩn thận liền bị đâm vào họng, cá thái lát như thế này thật tốt ghê!"
"Ôi dưa cải chua này cũng thơm quá ; trước thê tử trong nhà ta cũng hay muối dưa để dành trong nhà, chỉ khi nào ăn thì đem ra xào thôi, không nghĩ còn có thể nấu theo kiểu này, ngửi thôi đã thấy ngon."
Mọi người sôi nổi động đũa, chờ nếm được mỹ vị của canh cá chua, lại không hẹn mà bắt đầu khen ngợi.
"Thịt cá này mềm mượt ghê, không có chút mùi tanh nào, không giống trong nhà ta làm, lúc nào cũng phải còn tanh tanh."
"Vừa mềm lại còn trơn trượt lắm, lần đầu tiên ăn được cá ngon như vậy."
"Dưa chua với giá đậu cũng giòn ngon nữa, các ngươi mau nếm thử đi."
"Các ngươi nói cá này xử lý như thế nào nhỉ? Ta về nhà kêu thê tử thử xem sao, vừa lúc nhà ta cũng có đầy dưa chua ra đấy."
"Nghĩ hay quá nhỉ, thê tử ngươi có thể làm ra mỹ vị như vậy, chắc cũng mở quán kiếm tiền như bà chủ đây rồi, tay nghề này ai cũng có được sao?"
"Ha ha ha, nói không sai, đây cũng không phải là ai cũng có thể làm được, lần trước ta về nhà bảo bà nương trong nhà ta xào cơm chiên ăn thử xem sao, kết quả xào ra mùi vị kém quán bà chủ xa tít tắp. Tay nghề bà nương trong nhà ta bình thường cũng không phải tệ nha, nhưng làm sao cũng không xào được ra cái hương vị kia."
"Còn phải nói nữa chứ, ta cũng bảo bà nương ta làm rồi, nhưng hoàn toàn làm không được, vẫn là vấn đề tay nghề a."
Mọi người ăn vô cùng vui vẻ, ngoại trừ dưa cải chua và giá đâu, ngay cả nước canh bên trong cũng rất thơm ngon, trộn một chút với cơm, tư vị kia quả thật tuyệt vời! Có người có tâm tư liền đem tất cả canh còn dư trong chậu muốn gói mang đi, nói muốn đêm về nhà buổi tối trộn cơm ăn, tất cả mọi người cảm thấy ý nghĩ này cũng hay; nên cũng quyết học theo.
Lý Nhị Mai nhìn đám khách nhân này làm như vậy, trong lòng rất bất đắc dĩ, bọn nam nhân này thật là, đồ ăn cũng ăn sạch rồi mà cũng ráng lấy hết chút canh thừa mang về nhà, chẳng phải làm người trong nhà tức chết a.
Còn có người ăn đến cuối cùng thiếu chút nữa đánh nhau, bởi vì hai người ăn một phần hoàn toàn không đủ, thực ra là không phải ăn không đủ no, chính là ăn không đã thèm, cho nay cả canh cả rau cũng muốn giành nhau.
Vì thế bà chủ Mễ Vị này liền bị bọn họ chĩa pháo nổ oanh oanh, "Bà chủ à, đều tại ngươi thôi, là ngươi nói một phần rất nhiều hai người ăn mới nổi, cho nên ai cũng gọi một phần hai người ăn cùng, có đủ đâu? Hai người một phần hoàn toàn không đủ a!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy phần này một mình ta ăn mới may ra đủ, hoàn toàn không cần chia với người khác! Đều là bà chủ ngươi đề nghị như vậy nên ta mới tìm người ăn chung."
"Bà chủ, đều vì ngươi nên ta mới ăn không đủ no, ngươi phải phụ trách đi, thêm cho ta một chút nào."
Mễ Vị:... Các lão đại, ta sai rồi, không nên xem nhẹ dạ dày các ngươi.
Từ Cảnh Nguyên dẫ theo Từ Phúc Quý tiến vào, lúc này liền nghe được mọi người đang tại thảo phạt Mễ Vị, vừa nghe nội dung xong lập tức liền nở nụ cười, bảo Mễ Vị cho hắn hai phần canh cá chua, hắn mới không có chuyện ăn cùng với người khác nhé.
Từ Phúc Quý nuốt nuốt nước miếng, lấy lòng nhìn hắn nói: "Thiếu gia, hôm nay canh cá chua cũng thưởng cho ta một chút đi, người nhìn cái tô kia kìa, nhiều lắm chứ không chơi đâu, hai phần người ăn không hết đâu ~ "
Từ Cảnh Nguyên liếc xéo hắn một chút, "Ai nói ta ăn không hết? Ăn không hết ta có thể mang đi về nhà tiếp tục ăn."
"Thiếu gia ~" Từ Phúc Quý chân chó bóp vai đấm lưng cho hắn, nhẹ giọng cầu xin: "Van xin ngài thiếu gia, thưởng cho ta một chút đi ~ mang về nhà ăn không ngon nữa đâu mà ~."
Bị giọng nói của hắn làm cho ghê tởm quá sức, Từ Cảnh Nguyên khoát tay, "Đi đi đi, đừng làm ta ói, đợi lát chia cho ngươi nửa phần, được chưa."
"Cám ơn thiếu gia!" Từ Phúc Quý lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ chạy đi tìm vị trí ngồi.
Từ Cảnh Nguyên không vội vã đi ngồi, mà đến gần cửa sổ, tò mò hỏi Mễ Vị: "Bà chủ a, ngày hôm qua hai người kia tìm các người có chuyện gì vậy?"
Ngày hôm qua bọn họ không dám ra mặt, sau khi trở về vẫn luôn nghi ngờ, liền sợ Mễ Vị chọc phải người không nên dây vào. Chọc người khác bọn họ còn có thể ra mặt giúp một chút, chứ chọc nhầm người Hiên Viên gia, bọn họ liền bất lực.
/107
|