"Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không ở học viện, ai nấu cơm cho các học đồ?" Mễ Vị rất kinh ngạc.
Triệu Công cười khổ, "Ta còn không đến đây mấy tên học đồ đó mới dỡ luôn nhà ăn ra ấy."
"Tại sao lại vậy?" Mễ Vị nghi hoặc, "Tay nghề ngươi bây giờ làm cơm ăn rất ngon a, bọn họ còn không hài lòng?"
Triệu Công dở khóc dở cười nói: "Tới bây giờ ta làm cơm cũng chỉ làm mấy món học của ngươi, bọn họ tất nhiên không chê, nhưng bọn họ có ý kiến là cơm của quán ngươi mỗi ngày làm ăn phong phú hơn, vừa cua hầm rồi còn bánh bao gạch cua, bọn họ ở trong học viện lại không được ăn, kết quả là tới tìm ta, hỏi ta vì sao trong nhà ăn không có món cua hầm hay bánh bao thịt cua gì."
Mễ Vị:... Cái bọn học đồ này quả thật muốn lật trời mà!
Nhưng mà Mễ Vị vẫn không hiểu, hỏi: "Bọn họ suốt ngày đều ở trong học viện, làm sao biết được trong tiệm cơm ta ra món mới?"
Triệu Công thở dài, "Còn không phải có người mỗi ngày đi mang đồ ăn ngon cho cái cô nương nào đó trong học viện sao, cho nên mấy học đồ mới biết chuyện, sau đó làm ồn ào đến đầu ta ong ong. Nếu mà ta còn không đến đây học ngươi để về làm cho bọn nó ăn, chắc bọn nó ầm ĩ đến thủng lỗ tai ta mất."
Mễ Vị lập tức nghĩ tới Phùng Tử Chiêm, cái tên này mỗi ngày đều mua rất nhiều đồ ăn đóng gói mang đi, không cần hỏi cũng biết là đi đưa cho người trong lòng ăn. Thật không nghĩ đến lại là gây ra chuyện, cũng là làm khó Triệu Công.
"Vậy ngươi không ở đó, đồ ăn ở nhà ăn phải làm sao bây giờ?"
"Vợ ta cùng nữ nhi ta và hai đồ đệ hiện tại học cũng tương đối rồi, nấu cơm cho các học đồ cũng được, tuy rằng hương vị kém một chút, nhưng cái đó học đồ đó biết ta là tới bên chỗ ngươi học trù nghệ, nên không ai có ý kiến gì cả. Ta cũng thừa cơ hội này học thêm mấy món mới với ngươi."
"Vậy đi vào thôi, ngươi vào phòng bếp cùng ta, ta cũng đang chuẩn bị làm cơm chiên gạch cua đây, ngươi theo học một ít, thứ này làm cơm sáng, cơm trưa, cơm chiều gì cũng được cả, vừa đơn giản lại bớt việc, ngươi học xong về làm cho các học đồ ăn cũng rất thích hợp." Mễ Vị dẫn hắn vào phòng bếp, bảo hắn đứng một bên cùng với bọn người Dương Minh quan sát học tập, sau đó giao việc làm món cua hầm, bánh bao gạch cua cùng với cơm chiên gạch cua hết cho bọn họ thực hiện, chỉ đứng bên cạnh nhắc nhở, điều chỉnh khi cần. Đến khi bọn họ làm được hương vị hoàn toàn không có vấn đề, liền bắt đầu dạy bọn hắn làm một món ăn phi thường phi thường mỹ vị, đó chính là —— mỡ gạch cua.
Trong món mỡ gạch cua này, toàn bộ chỉ là mỡ heo và gạch cua, không xen lẫn một tia thịt cua nào, cũng không hề có bất kỳ một nguyên liệu nào khác. Chỉ một bình nhỏ thôi cũng phải mất một lượng cua lớn mới làm thành, nhưng thành phẩm làm ra thì hương thơm ngào ngạt, lại là màu cam tươi bóng loáng xinh đẹp không gì sánh nổi, có thể nói là thủ lĩnh trong mỹ thực Trung Hoa, nhưng vì nguyên liệu làm ra khá đắt, người sành ăn hẳn đều biết tính mỹ vị cùng trân quý của món này, có đôi khi một bình nhỏ thôi đã bán với giá trên trời rồi.
Thời gian này là vào mùa thu hoạch cua, cho nên đây cũng là thời cơ tốt nhất để làm món mỡ gạch cua này. Bởi vì bản chất mỡ gạch cua đã là một phương pháp để lưu giữ thịt cua lâu hơn trong thời đại vẫn chưa có tủ lạnh, cho nên món này có thể để rất lâu. Sau khi mùa cua qua đi, vì vẫn có thể nếm được vị cua thật ngon lành, món ăn này rất được nhiều người tìm mua.
Nhưng mà, ở nơi này, mọi người thậm chí còn chưa biết cua là thứ có thể ăn được, cho nên hoàn toàn không biết được món mỡ gạch cua này là thứ gì, nhưng hiện tại Dương Di đã là fan não tàn của Mễ Vị, tuy rằng không biết mỡ gạch cua là cái gì, nhưng mười phần kiên định nói: "Mỡ gạch cua nhất định ăn rất ngon!"
Mễ Vị buồn cười hỏi nàng ta: "Ngươi còn chưa được nếm lần nào sao biết ngon?"
Dương Di: "Bà chủ làm cái gì mà không ngon chứ, nếu không ngon, bà chủ đảm bảo sẽ không làm."
Mễ Vị nhịn không được bật cười, giải thích cùng bọn họ: "Mỡ gạch cua là món cua có thể bảo quản được trong một thời gian rất dài, sau khi mùa cua qua đi, không còn một con cua nào thì vẫn có thể nếm được hương vị cua thật ngon lành. Hơn nữa, món này có hương vị cực kỳ tốt, chỉ cần đơn giản là trộn vào cơm, trộn vào mì hay rưới một ít lên đậu hủ chiên thôi cũng tạo ra mùi vị tuyệt hảo! Cho nên chúng ta nên thừa dịp hiện tại cua đang nhiều, làm nhiều một chút để dành."
Bốn người gật gật đầu, tuy rằng còn chưa được nếm hương vị, nhưng nghe thấy đã có thể tưởng tượng món này ngon đến mức nào, có một cảm giác nôn nao khó tả.
Mễ Vị đầu tiên là đem cua đi hấp chín, cạo gạch cua ra, không để xen lẫn một tia thịt cua nào, sau đó đem mỡ heo cùng dầu phộng đã chuẩn bị sẵn rưới vào nổi đun nóng, để gừng, đầu hành vào phi cho thật thơm, sau đó vớt gừng và đầu hành ra, bỏ gạch cua vào trong nồi, đảo đều với mỡ heo trên lửa nhỏ cho đến khi nổi lên màu cam vàng óng ánh, sau đó cho thêm chút rượu hoa điêu, muối, giấm chua và các loại gia vị, để lửa nhỏ đun cho đến khi bốc lên hết hơi nước dư thừa, gạch cua sánh lại liền có thể ra lò.
Mỡ heo trong món mỡ gạch cua này có tác dụng phong bế bảo tồn gạch cua với không khí, giúp nó không dễ hư. Mễ Vị đặt mấy cái bình đã rửa sạch lên cạnh bếp lò, xếp thành một hàng, sau đó cẩn thận đổ mỡ gạch cua vào từng bình, đóng lại, còn cố ý chừa lại một phần trong nồi, để cho mọi người mở mang kiến thức một chút về mị lực của món mỡ gạch cua này.
Mễ Vị nấu một nồi mì lớn, sau đó bỏ một lượng mỡ gạch cua vừa phải vào trong mì trộn đều, làm cho mỗi một sợi mì đều phải óng ánh màu mỡ gạch cua cam vàng bóng loáng thật hấp dẫn. Sau khi trộn xong, Mễ Vị nhanh nhẹn múc mì trộn mỡ gạch cua vào trong chén, đẩy đến trước mặt bốn người, nói: "Nếm thử đi."
"Xong rồi? Không làm gì nữa?" Bốn người đợi một lúc lâu, vốn tưởng rằng Mễ Vị sẽ biểu hiện ra cái thao tác kinh thế trù nghệ gì, nào nghĩ chỉ mới qua hai trình tự liền kết thúc, đơn giản đến làm cho người ta không dám tin.
Mễ Vị gật gật đầu, "Ừ, xong rồi, các ngươi còn muốn xem cái gì nữa?."
Bốn người hai mắt nhìn nhau, không quá ôm tin tưởngmà bưng chén mì lên nếm thử. Kết quả mới có ngụm đầu tiên vào miệng liền trợn tròn mắt không thể tin, cằm cũng muốn rơi xuống, không nghĩ đến một món đơn giản như vậy lại có thể ngon đến như thế! Ngon đến mức hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Triệu Công nói: "Hiện tại ta đã biết được chỗ thần kỳ của món mỡ gạch cua này rồi. Chính là vô cùng đơn giản, trộn trộn một cái thôi đã ăn ngon như vậy, vừa đậm đà lại thơm, cho dù người không cần biết trù nghệ cũng có thể làm được a."
Dương Di tán thành gật đầu.
Mộc Dịch đã lang thôn hổ yết ăn xong chén mì của mình, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, vừa gật đầu lại vừa vô sự tự thông mà chạy tới chỗ nồi cơm, bới thêm một chén cơm nữa. Rưới lên một muỗng nhỏ mỡ gạch cua, dùng đũa trộn trộn một chút, há to miệng ăn vào một ngụm, đôi mắt lập tức sáng như bóng đèn. Hắn xoay về hướng Mễ Vị giơ ngón tay cái lên, "Dùng mỡ gạch cua trộn cơm ăn cũng ngon lắm, chỉ cần nấu một nồi cơm là xong rồi. Nếu như ta có mỡ gạch cua này trong nhà, ta dứt khoát không nấu nướng gì nữa, cứ nấu một nồi cơm rồi trộn ăn là được rồi."
"A —— động tác ngươi nhanh quá, ta cũng muốn ăn!" Dương Di kêu gào gào vọt qua, động tác thần tốc bới cho mình chén cơm trộn mỡ gạch cua, đắc ý ăn vào, biểu tình hưởng thụ kia thật khỏi phải nói. Dương Minh, Triệu Công thấy thế cũng không chịu nổi, đàng lặng lẽ cầm chén đi bới cơm.
Dương Minh vừa ăn vừa hỏi: "Bà chủ, ta có thể mua một lọ hay không? Cái này thật sự là ăn quá ngon."
Mộc Dịch cũng vội vàng nhấc tay, "Ta cũng cần mua một lọ!"
Mễ Vị buồn cười nói: "Ta đã dạy các ngươi làm như thế nào, các ngươi còn tìm ta mua làm gì. Thừa dịp hiện tại cua đang nhiều, còn không nhanh chóng luyện một chút, luyện xong thì làm hẳn mười tám bình mà để dành từ từ ăn, không tốt sao?"
"Đúng nga." Bốn người bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ trán mình thầm nghĩ mình thật là khờ, thậm chí ngay cả cái này cũng không nhớ ra.
Chờ tiệm cơm đóng cửa xong, bốn người không hề do dự một chút nào, vội vã đi làm cua, làm được rồi liền chạy về nhà đi bắt cua làm mỡ gạch cua.
Mễ Vị làm xong mỡ gạch cua, lấy ra hai lọ, một lọ chuẩn bị cho Gia Cát Lão Đầu, một lọ cho Gia Cát Minh Nghi, còn dư lại sẽ để lại cho người trong nhà ăn.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Gia Cát Lão Đầu một thân bùn đất đang gấp gáp chạy như một cơn gió từ ngoài cửa vào, vừa tiến đến liền vọt vào phòng bếp tìm Mễ Vị xin đồ ăn, cứ như bị bỏ đói mấy trăm năm chưa từng ăn cơm vậy.
"Mau mau nhanh đi, ta sắp đói chết rồi, nhanh cho ta chén cơm đi."
"Ngài bị cái gì vậy?" Mễ Vị thấy hắn đói như thế, dứt khoát múc một chén cơm ra, bỏ thêm một muống mỡ gạch cua vào, trộn trộn một chút rồi đưa cho hắn ăn.
"Ta vào núi tìm dược, năm ngày rồi còn chưa được ăn đồ ăn nóng, mấy cái bánh bao nó lạnh cứng ngắc cắn không nổi." Gia Cát Lão Đầu cũng không hỏi xem đây là cái món gì mà vội vàng bưng chén cơm lên, vì thật sự đói bụng đến phát hoảng, hắn cầm muỗng liền ăn, kết quả một ngụm nuốt xuống liền ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn lại chén cơm trong tay, mắt trợn tròn như nhìn quái vật. Hiển nhiên cũng là không nghĩ đến tùy tiện trộn trộn cái gì đó thôi mà cơm lại ăn ngon như vậy.
Hắn muốn hỏi đây là cái gì, nhưng mỹ vị trong miệng khiến hắn hoàn toàn không muốn lãng phí một chút thời gian nào, vùi đầu vào chén mà lang thôn hổ yết ăn xong cơm, vẫn chưa thỏa mãn còn đưa chén không cho Mễ Vị, đạo: "Mau mau, ăn quá ngon, cho ta thêm một chén, không, cho ba chén nữa đi."
Mễ Vị gật gật đầu, xoay người đi bới cơm cho hắn, Gia Cát Lão Đầu lúc này mới có thời gian hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Đây là cái thứ gì, sao tùy tiện trộn vào trong cơm trắng thôi đã ngon đến như vậy chứ?"
Mễ Vị đưa chén cơm cho hắn, đồng thời còn lấy cho hắn một lọ mỡ gạch cua, "Đây là mỡ gạch cua do chính ta làm, cứ trộn vào trong cơm hoặc là mì đều ăn rất ngon, ngay cả xé bánh bao chấm cũng có hương vị khác hẳn. Ta làm cho ngài một lọ, lần sau nếu ngài lại đi vào trong núi sâu đào thảo dược, cứ mang theo mà ăn."
Gia Cát Lão Đầu nâng cái bình mỡ gạch cua, mắt cười sắp híp lại, "Ta biết ngay nha đầu ngươi là người tốt mà; lão đầu ta hôm nay thật cảm tạ ngươi. Có thứ này rồi, về sau ta sẽ không sợ vào núi hái thuốc bị đói nữa, đến lúc đó ta cứ mang chút cơm nắm hay làm bánh bao mang theo, đói bụng liền trộn vào ăn, ngon lắm nha."
Mễ Vị lại đem một cái bình mỡ gạch cua khác giao cho hắn, "Đây là ta gửi cho Gia Cát cốc chủ, phiền ngài giúp ta chuyển giùm một chút."
Gia Cát Lão Đầu gật đầu đáp ứng, nửa câu cũng không nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, một hạt cơm cũng không dám làm rơi. Chờ đến khi thật sự ăn không nổi nữa mới không thể không buông chén đũa xuống, chưa thỏa mãn vỗ vỗ bụng của mình, thoải mái thở ra, "Ăn cái này thật thoải mái a, nha đầu, nếu ngươi là nữ nhi của ta thì tốt rồi, cuộc đời ta đây sẽ không còn uổng phí, không phải nữ nhi cũng được, hay làm tức phụ cho đồ đệ ta cũng được a."
Thấy hắn lại lôi cái chuyện này ra, Mễ Vị vội vàng chỉ chỉ về hướng hậu viện, "Ngài nói nhỏ một chút, lỗ tai của hắn thính bao nhiêu không phải ngài không biết, cẩn thận hắn lại phát giận."
Gia Cát Lão Đầu theo bản năng che miệng lại, chột dạ nhìn nhìn về hướng hậu viện, sau đó mới nhận được được phản ứng này của mình thật quá mất mặt, vội vàng ho một tiếng, buông tay ra, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ta sợ hắn sao? Trước mặt hắn ta cũng dám nói, cái tên xấu tính đó làm sao xứng đôi với ngươi."
Mễ Vị nghẹn cười, nghĩ thầm, nếu như giọng của ngài không phải đang nhỏ lại như đang thì thầm thế kia, có lẽ ta còn tin tưởng ngài thật sự không sợ hắn.
"Ngài đừng tiếc nuối, các đồ đệ ngài về sau sẽ tìm được tức phụ tốt hơn ta mấy lần. Được rồi, hiện tại ngài đi xem giùm miệng vết thương của Hiên Viên Tố xem nó khôi phục thế nào đi." Mễ Vị kéo hắn đi hướng hậu viện.
Gia Cát Lão Đầu sờ sờ chòm râu, chắp tay sau lưng, chậm rãi khí khái đi theo sau lưng Mễ Vị, vừa đi còn vừa nói: "Ta nể mặt mũi ngươi cho nên mới đi xem vết thương cho hắn, bằng không thì cái mặt thối đó của hắn, ta nhìn cũng lười."
"Được được được, cám ơn ngài."
Vào phòng, Gia Cát Lão Đầu lột bỏ băng vải trên người Hiên Viên Tố ra, chỗ nào cũng chăm chú cẩn thận nhìn, sau đó không khỏi gật gật đầu nói: "Không tồi, không tồi, thân thể của ngươi thật đúng là đủ mạnh mẽ, đích xác đủ cường hãn. Thời gian ngắn vậy đã khôi phục tốt như thế, qua hơn một tháng nữa chắc cũng gần trở lại như cũ rồi."
Mễ Vị vừa nghe xong liền mừng đến không được, lại nói lời cảm tạ hắn.
Gia Cát Lão Đầu khoát tay, lại nói: "Nhưng mà nếu có thể khôi phục tốt như thế, khẳng định cũng nhờ vào nha đầu ngươi thôi. Trong khoảng thời gian này ngươi bồi bổ cho hắn không ít đúng không? Ngươi xem, tiểu tử này bị thương nặng như vậy mà không ốm đi một chút nào, nha đầu ngươi đúng là hiền huệ, cưới được ngươi thật là phúc khí hắn tu luyện tám đời m." Cũng không biết cái tên Diêm Vương giết người này gom ở đâu được phúc khí lớn như vậy.
Mễ Vị nhếch miệng cười, nếu như qua tay nàng chăm mà còn gầy, thì chả phải là làm mất mặt mũi nàng rồi sao. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Lời nói của Gia Cát Lão Đầu làm Hiên Viên Tố rất thư thản, lần đầu tiên không bày mặt thối ra cho Gia Cát Lão Đầu xem, ngược lại còn gật đầu đồng ý nói: "Là phúc khí của ta."
Những lời này có chứa mười phần khoe khoang tự hào, Gia Cát Lão Đầu không nhìn nổi hắn đắc ý như thế, liền muốn kiếm chuyện chọc cho người ta ngứa ngáy, "Tuy nói ngươi không ốm, nhưng ta thấy cơ bắp của ngươi này không quá săn chắc nha, còn nằm nữa thì chắc nằm thành tiểu bạch kiểm mềm như bột luôn, nữ nhân không ai thích."
Mắt Hiên Viên Tố lập tức híp lên, nhìn bộ dáng là muốn đá bay lão nhân này.
Mễ Vị cũng muốn đá bay lão đầu này, xem ra miệng của lão nhân này không tốt lên được.
Nàng nhìn nhìn thân trên đang cởi trần của Hiên Viên Tố, cơ ngực, cơ bụng, đường cong nhân ngư, cái nào cũng hoàn mỹ, không hề có gì dấu hiệu nào chảy xệ, vẫn mê người như như thế, mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn nhìn thêm nhiều chút cho bổ mắt, Gia Cát Lão Đầu này lúc nào cũng nói bừa.
Để không khiến cho Gia Cát Lão Đầu thật sự bị đá bay, Mễ Vị vội vàng đi lên dựa vào người Hiên Viên Tố, nháy nháy mắt với Gia Cát Lão Đầu bảo hắn đi mau, Gia Cát Lão Đầu tiện miệng xong cũng biết sợ, vội vàng thừa dịp Mễ Vị đè người lại liền bỏ chạy.
Khi người triệt để chạy không còn thấy bóng, Hiên Viên Tố mới cúi đầu nhìn nhìn mình, hỏi Mễ Vị đạo: "Chảy xệ sao?"
Mễ Vị lập tức lắc đầu, tay còn không khống chế mà sờ soạng tám múi cơ bụng của hắn, xúc cảm tốt đẹp đó làm cho lòng của nàng đều phiêu đãng, "Không có không có mà, đặc biệt săn chắc, đẹp mắt gần chết."
Có lẽ là nét mặt của nàng lấy lòng hắn, khoé miệng Hiên Viên Tố cong lên, đè tay nàng đang lộn xộn trên người mình lại, giọng nói khàn khàn dụ hoặc, hỏi: "Thích không?"
Giờ phút này Mễ Vị đã bị sắc đẹp làm cho mụ đầu, không cần suy nghĩ liền gật đầu, "Rất thích."
Hiên Viên Tố khẽ cười một tiếng, kéo nàng xuống hung hăng hôn một trận, sau đó đến gần bên tai nàng, thấp giọng nói: "Chờ thương thế của ta tốt rồi, để nàng chậm rãi cảm thụ."
Mễ Vị:... Đây là cái từ hổ lang gì đấy, ơ, ơ, nàng nghe không hiểu, nghe không hiểu.
————
Bên này, Gia Cát Lão Đầu trực tiếp mang hai lọ mỡ gạch cua chạy về Thánh Y điện, chạy thẳng đến thư phòng Gia Cát Minh Nghi, lấy một lọ đặt lên trên bàn, đắc ý nói: "Sư huynh, ta mang cho huynh đồ tốt nha."
Phản ứng đầu tiên của Gia Cát Minh Nghi chính là cho rằng hắn mang theo chút rượu hay món ăn ngon nào đó từ tiệm cơm Thật Mỹ Vị trở về, nhưng ngẩng đầu lại chỉ thấy một cái bình nhỏ hết sức tầm thường, không khỏi có chút thất vọng, cầm lấy cái bình nhỏ nhìn nhìn, lại ghé sát vào ngửi ngửi, kết quả không nghe được mùi gì, càng không khỏi thêm thất vọng, hỏi: "Đây là thứ gì? Rượu sao?"
"Không phải vậy." Gia Cát Lão Đầu vỗ vỗ cái bình bảo bối, "Đây chính là một thứ vô cùng tốt luôn nha, gọi là mỡ gạch cua, do chính tay nha đầu Mễ Vị kia làm."
Vừa nghe là Mễ Vị làm, Gia Cát Minh Nghi theo bản năng xoay hẳn người lại, cầm lấy bình cẩn thận nhìn, "Bên trong này là cái gì? Ăn như thế nào? Chẳng lẽ là trực tiếp bỏ vào miệng?"
Gia Cát Lão Đầu không vội trả lời, mà cố ý lấp lửng, bảo tiểu đồng đi phòng bếp múc chén cơm đến, sau đó mở nắp bình trước mặt Gia Cát Minh Nghi, dùng muỗng múc ra một muỗng mỡ gạch cua cam vàng óng ánh, bỏ lên trên chén cơm trắng, lại dùng đũa trộn trộn, xong lại đẩy đến trước mặt Gia Cát Minh Nghi nói: "Sư huynh, huynh mau nếm thử đi."
Tuy rằng nhìn bề ngoài rất mê người, nhưng cái cách chế biến siêu cấp đơn giản thế này lại làm cho Gia Cát Minh Nghi mười phần hoài nghi, "Ngươi mới làm gì vậy? Trộn với cơm trắng thôi rồi ăn sao? Vậy làm sao ăn ngon cho được?." Đây có khác gì là ăn cơm trắng đâu.
"Sư huynh, huynh đừng có thấy cái món này chỉ là cơm trộn hết sức đơn giản, nhưng mùi vị của nó, chậc chậc, ta nói với huynh, vô cùng đặc biệt." Nói nói một lát Gia Cát Lão Đầu lại thèm, nhìn chằm chằm chén cơm lẩm bẩm nói: "Sư huynh, hay huynh không muốn ăn thì cho ta đi."
Thấy bộ dáng hắn thèm như vậy, Gia Cát Minh Nghi liền không thể không tin tưởng là món cơm trộn này rất ngon, sợ bị hắn cướp đi, vội vàng cầm lấy muỗng múc một muỗng cơm đưa vào miệng, nháy mắt, thần sắc vốn dĩ đang nửa tin nửa ngờ liền thay đổi, đôi mắt hơi trừng lớn, vừa mang vẻ không thể tin lại vui sướng.
Gia Cát Lão Đầu cực kì đắc ý, "Ăn ngon không? Sư đệ không lừa huynh chứ?"
Gia Cát Minh Nghi gật gật đầu, đích xác ăn rất ngon.
Gia Cát Lão Đầu: "Về sau có cái này, chúng ta vào núi hái thuốc cũng không sợ phải ăn uống kham khổ, mang chút cơm với bánh bao theo trộn cái này ăn là mỹ vị a."
Gia Cát Minh Nghi tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi thầm biết ơn Mễ Vị, nói: "Đây đúng là thứ tốt, thay ta cám ơn nha đầu Mễ Vị kia, nếu có thể, thì nhờ nha đầu ấy làm thêm nhiều một chút, ta cảm giác một lọ này ăn không đủ một tháng."
Gia Cát Lão Đầu thở dài, "Cái gì một tháng, một lọ này cũng không đủ ta ăn nửa tháng, nghe nha đầu kia nói là cái này làm từ bò cua ấy, mùa cua cũng ngắn, hết mùa là cũng xong."
"Vậy mà làm từ bò cua à?" Gia Cát Minh Nghi rất kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết bò cua còn có thể ăn được.
Gia Cát Lão Đầu nói: "Cái gì qua tay nha đầu kia mà không ăn được."
Gia Cát Minh Nghi tán thành gật đầu, lại nói: "Vậy ngươi nói với nha đầu kia đi, nói nhân dịp mùa cua đang có nhiều cua thì làm nhiều một chút, ta trả tiền mua." Nói xong lời này, hắn mới nhớ tới với tay nghề của Mễ Vị, không có khả năng thiếu tiền, lại sửa lời nói: "Không cần tiền cũng không sao, nha đầu đó muốn dược liệu hay dược hoàn gì cũng được."
Gia Cát Lão Đầu không nghĩ đến sư huynh hắn lần này lại hào phóng như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Nha đầu đó cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một gốc Hồng Nhan Tủy thôi."
Gia Cát Minh Nghi trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nghe vào trong lòng, hung hăng thầm nghĩ: "Vậy ngươi đi nói đi, nếu như làm nhiều một chút, ta có thể mang Hồng Nhan Tủy đưa cho nha đầu đó sớm một chút, hai tháng sau tranh thủ giao sách nấu ăn cho ta cũng được."
Gia Cát Lão Đầu vui vẻ, lập tức đứng lên liền chạy ra ngoài, "Ta phải đi nói cho nha đầu đó ngay đây, cam đoan là con bé vui phát điên luôn."
Gia Cát Minh Nghi nhìn theo bóng dáng hắn chạy nhanh như chong chóng bóng, lắc đầu, cũng không biết tên này một bó to tuổi rồi mà lấy đâu ra sức khỏe dẻo dai như vậy.
Triệu Công cười khổ, "Ta còn không đến đây mấy tên học đồ đó mới dỡ luôn nhà ăn ra ấy."
"Tại sao lại vậy?" Mễ Vị nghi hoặc, "Tay nghề ngươi bây giờ làm cơm ăn rất ngon a, bọn họ còn không hài lòng?"
Triệu Công dở khóc dở cười nói: "Tới bây giờ ta làm cơm cũng chỉ làm mấy món học của ngươi, bọn họ tất nhiên không chê, nhưng bọn họ có ý kiến là cơm của quán ngươi mỗi ngày làm ăn phong phú hơn, vừa cua hầm rồi còn bánh bao gạch cua, bọn họ ở trong học viện lại không được ăn, kết quả là tới tìm ta, hỏi ta vì sao trong nhà ăn không có món cua hầm hay bánh bao thịt cua gì."
Mễ Vị:... Cái bọn học đồ này quả thật muốn lật trời mà!
Nhưng mà Mễ Vị vẫn không hiểu, hỏi: "Bọn họ suốt ngày đều ở trong học viện, làm sao biết được trong tiệm cơm ta ra món mới?"
Triệu Công thở dài, "Còn không phải có người mỗi ngày đi mang đồ ăn ngon cho cái cô nương nào đó trong học viện sao, cho nên mấy học đồ mới biết chuyện, sau đó làm ồn ào đến đầu ta ong ong. Nếu mà ta còn không đến đây học ngươi để về làm cho bọn nó ăn, chắc bọn nó ầm ĩ đến thủng lỗ tai ta mất."
Mễ Vị lập tức nghĩ tới Phùng Tử Chiêm, cái tên này mỗi ngày đều mua rất nhiều đồ ăn đóng gói mang đi, không cần hỏi cũng biết là đi đưa cho người trong lòng ăn. Thật không nghĩ đến lại là gây ra chuyện, cũng là làm khó Triệu Công.
"Vậy ngươi không ở đó, đồ ăn ở nhà ăn phải làm sao bây giờ?"
"Vợ ta cùng nữ nhi ta và hai đồ đệ hiện tại học cũng tương đối rồi, nấu cơm cho các học đồ cũng được, tuy rằng hương vị kém một chút, nhưng cái đó học đồ đó biết ta là tới bên chỗ ngươi học trù nghệ, nên không ai có ý kiến gì cả. Ta cũng thừa cơ hội này học thêm mấy món mới với ngươi."
"Vậy đi vào thôi, ngươi vào phòng bếp cùng ta, ta cũng đang chuẩn bị làm cơm chiên gạch cua đây, ngươi theo học một ít, thứ này làm cơm sáng, cơm trưa, cơm chiều gì cũng được cả, vừa đơn giản lại bớt việc, ngươi học xong về làm cho các học đồ ăn cũng rất thích hợp." Mễ Vị dẫn hắn vào phòng bếp, bảo hắn đứng một bên cùng với bọn người Dương Minh quan sát học tập, sau đó giao việc làm món cua hầm, bánh bao gạch cua cùng với cơm chiên gạch cua hết cho bọn họ thực hiện, chỉ đứng bên cạnh nhắc nhở, điều chỉnh khi cần. Đến khi bọn họ làm được hương vị hoàn toàn không có vấn đề, liền bắt đầu dạy bọn hắn làm một món ăn phi thường phi thường mỹ vị, đó chính là —— mỡ gạch cua.
Trong món mỡ gạch cua này, toàn bộ chỉ là mỡ heo và gạch cua, không xen lẫn một tia thịt cua nào, cũng không hề có bất kỳ một nguyên liệu nào khác. Chỉ một bình nhỏ thôi cũng phải mất một lượng cua lớn mới làm thành, nhưng thành phẩm làm ra thì hương thơm ngào ngạt, lại là màu cam tươi bóng loáng xinh đẹp không gì sánh nổi, có thể nói là thủ lĩnh trong mỹ thực Trung Hoa, nhưng vì nguyên liệu làm ra khá đắt, người sành ăn hẳn đều biết tính mỹ vị cùng trân quý của món này, có đôi khi một bình nhỏ thôi đã bán với giá trên trời rồi.
Thời gian này là vào mùa thu hoạch cua, cho nên đây cũng là thời cơ tốt nhất để làm món mỡ gạch cua này. Bởi vì bản chất mỡ gạch cua đã là một phương pháp để lưu giữ thịt cua lâu hơn trong thời đại vẫn chưa có tủ lạnh, cho nên món này có thể để rất lâu. Sau khi mùa cua qua đi, vì vẫn có thể nếm được vị cua thật ngon lành, món ăn này rất được nhiều người tìm mua.
Nhưng mà, ở nơi này, mọi người thậm chí còn chưa biết cua là thứ có thể ăn được, cho nên hoàn toàn không biết được món mỡ gạch cua này là thứ gì, nhưng hiện tại Dương Di đã là fan não tàn của Mễ Vị, tuy rằng không biết mỡ gạch cua là cái gì, nhưng mười phần kiên định nói: "Mỡ gạch cua nhất định ăn rất ngon!"
Mễ Vị buồn cười hỏi nàng ta: "Ngươi còn chưa được nếm lần nào sao biết ngon?"
Dương Di: "Bà chủ làm cái gì mà không ngon chứ, nếu không ngon, bà chủ đảm bảo sẽ không làm."
Mễ Vị nhịn không được bật cười, giải thích cùng bọn họ: "Mỡ gạch cua là món cua có thể bảo quản được trong một thời gian rất dài, sau khi mùa cua qua đi, không còn một con cua nào thì vẫn có thể nếm được hương vị cua thật ngon lành. Hơn nữa, món này có hương vị cực kỳ tốt, chỉ cần đơn giản là trộn vào cơm, trộn vào mì hay rưới một ít lên đậu hủ chiên thôi cũng tạo ra mùi vị tuyệt hảo! Cho nên chúng ta nên thừa dịp hiện tại cua đang nhiều, làm nhiều một chút để dành."
Bốn người gật gật đầu, tuy rằng còn chưa được nếm hương vị, nhưng nghe thấy đã có thể tưởng tượng món này ngon đến mức nào, có một cảm giác nôn nao khó tả.
Mễ Vị đầu tiên là đem cua đi hấp chín, cạo gạch cua ra, không để xen lẫn một tia thịt cua nào, sau đó đem mỡ heo cùng dầu phộng đã chuẩn bị sẵn rưới vào nổi đun nóng, để gừng, đầu hành vào phi cho thật thơm, sau đó vớt gừng và đầu hành ra, bỏ gạch cua vào trong nồi, đảo đều với mỡ heo trên lửa nhỏ cho đến khi nổi lên màu cam vàng óng ánh, sau đó cho thêm chút rượu hoa điêu, muối, giấm chua và các loại gia vị, để lửa nhỏ đun cho đến khi bốc lên hết hơi nước dư thừa, gạch cua sánh lại liền có thể ra lò.
Mỡ heo trong món mỡ gạch cua này có tác dụng phong bế bảo tồn gạch cua với không khí, giúp nó không dễ hư. Mễ Vị đặt mấy cái bình đã rửa sạch lên cạnh bếp lò, xếp thành một hàng, sau đó cẩn thận đổ mỡ gạch cua vào từng bình, đóng lại, còn cố ý chừa lại một phần trong nồi, để cho mọi người mở mang kiến thức một chút về mị lực của món mỡ gạch cua này.
Mễ Vị nấu một nồi mì lớn, sau đó bỏ một lượng mỡ gạch cua vừa phải vào trong mì trộn đều, làm cho mỗi một sợi mì đều phải óng ánh màu mỡ gạch cua cam vàng bóng loáng thật hấp dẫn. Sau khi trộn xong, Mễ Vị nhanh nhẹn múc mì trộn mỡ gạch cua vào trong chén, đẩy đến trước mặt bốn người, nói: "Nếm thử đi."
"Xong rồi? Không làm gì nữa?" Bốn người đợi một lúc lâu, vốn tưởng rằng Mễ Vị sẽ biểu hiện ra cái thao tác kinh thế trù nghệ gì, nào nghĩ chỉ mới qua hai trình tự liền kết thúc, đơn giản đến làm cho người ta không dám tin.
Mễ Vị gật gật đầu, "Ừ, xong rồi, các ngươi còn muốn xem cái gì nữa?."
Bốn người hai mắt nhìn nhau, không quá ôm tin tưởngmà bưng chén mì lên nếm thử. Kết quả mới có ngụm đầu tiên vào miệng liền trợn tròn mắt không thể tin, cằm cũng muốn rơi xuống, không nghĩ đến một món đơn giản như vậy lại có thể ngon đến như thế! Ngon đến mức hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Triệu Công nói: "Hiện tại ta đã biết được chỗ thần kỳ của món mỡ gạch cua này rồi. Chính là vô cùng đơn giản, trộn trộn một cái thôi đã ăn ngon như vậy, vừa đậm đà lại thơm, cho dù người không cần biết trù nghệ cũng có thể làm được a."
Dương Di tán thành gật đầu.
Mộc Dịch đã lang thôn hổ yết ăn xong chén mì của mình, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, vừa gật đầu lại vừa vô sự tự thông mà chạy tới chỗ nồi cơm, bới thêm một chén cơm nữa. Rưới lên một muỗng nhỏ mỡ gạch cua, dùng đũa trộn trộn một chút, há to miệng ăn vào một ngụm, đôi mắt lập tức sáng như bóng đèn. Hắn xoay về hướng Mễ Vị giơ ngón tay cái lên, "Dùng mỡ gạch cua trộn cơm ăn cũng ngon lắm, chỉ cần nấu một nồi cơm là xong rồi. Nếu như ta có mỡ gạch cua này trong nhà, ta dứt khoát không nấu nướng gì nữa, cứ nấu một nồi cơm rồi trộn ăn là được rồi."
"A —— động tác ngươi nhanh quá, ta cũng muốn ăn!" Dương Di kêu gào gào vọt qua, động tác thần tốc bới cho mình chén cơm trộn mỡ gạch cua, đắc ý ăn vào, biểu tình hưởng thụ kia thật khỏi phải nói. Dương Minh, Triệu Công thấy thế cũng không chịu nổi, đàng lặng lẽ cầm chén đi bới cơm.
Dương Minh vừa ăn vừa hỏi: "Bà chủ, ta có thể mua một lọ hay không? Cái này thật sự là ăn quá ngon."
Mộc Dịch cũng vội vàng nhấc tay, "Ta cũng cần mua một lọ!"
Mễ Vị buồn cười nói: "Ta đã dạy các ngươi làm như thế nào, các ngươi còn tìm ta mua làm gì. Thừa dịp hiện tại cua đang nhiều, còn không nhanh chóng luyện một chút, luyện xong thì làm hẳn mười tám bình mà để dành từ từ ăn, không tốt sao?"
"Đúng nga." Bốn người bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ trán mình thầm nghĩ mình thật là khờ, thậm chí ngay cả cái này cũng không nhớ ra.
Chờ tiệm cơm đóng cửa xong, bốn người không hề do dự một chút nào, vội vã đi làm cua, làm được rồi liền chạy về nhà đi bắt cua làm mỡ gạch cua.
Mễ Vị làm xong mỡ gạch cua, lấy ra hai lọ, một lọ chuẩn bị cho Gia Cát Lão Đầu, một lọ cho Gia Cát Minh Nghi, còn dư lại sẽ để lại cho người trong nhà ăn.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Gia Cát Lão Đầu một thân bùn đất đang gấp gáp chạy như một cơn gió từ ngoài cửa vào, vừa tiến đến liền vọt vào phòng bếp tìm Mễ Vị xin đồ ăn, cứ như bị bỏ đói mấy trăm năm chưa từng ăn cơm vậy.
"Mau mau nhanh đi, ta sắp đói chết rồi, nhanh cho ta chén cơm đi."
"Ngài bị cái gì vậy?" Mễ Vị thấy hắn đói như thế, dứt khoát múc một chén cơm ra, bỏ thêm một muống mỡ gạch cua vào, trộn trộn một chút rồi đưa cho hắn ăn.
"Ta vào núi tìm dược, năm ngày rồi còn chưa được ăn đồ ăn nóng, mấy cái bánh bao nó lạnh cứng ngắc cắn không nổi." Gia Cát Lão Đầu cũng không hỏi xem đây là cái món gì mà vội vàng bưng chén cơm lên, vì thật sự đói bụng đến phát hoảng, hắn cầm muỗng liền ăn, kết quả một ngụm nuốt xuống liền ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn lại chén cơm trong tay, mắt trợn tròn như nhìn quái vật. Hiển nhiên cũng là không nghĩ đến tùy tiện trộn trộn cái gì đó thôi mà cơm lại ăn ngon như vậy.
Hắn muốn hỏi đây là cái gì, nhưng mỹ vị trong miệng khiến hắn hoàn toàn không muốn lãng phí một chút thời gian nào, vùi đầu vào chén mà lang thôn hổ yết ăn xong cơm, vẫn chưa thỏa mãn còn đưa chén không cho Mễ Vị, đạo: "Mau mau, ăn quá ngon, cho ta thêm một chén, không, cho ba chén nữa đi."
Mễ Vị gật gật đầu, xoay người đi bới cơm cho hắn, Gia Cát Lão Đầu lúc này mới có thời gian hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Đây là cái thứ gì, sao tùy tiện trộn vào trong cơm trắng thôi đã ngon đến như vậy chứ?"
Mễ Vị đưa chén cơm cho hắn, đồng thời còn lấy cho hắn một lọ mỡ gạch cua, "Đây là mỡ gạch cua do chính ta làm, cứ trộn vào trong cơm hoặc là mì đều ăn rất ngon, ngay cả xé bánh bao chấm cũng có hương vị khác hẳn. Ta làm cho ngài một lọ, lần sau nếu ngài lại đi vào trong núi sâu đào thảo dược, cứ mang theo mà ăn."
Gia Cát Lão Đầu nâng cái bình mỡ gạch cua, mắt cười sắp híp lại, "Ta biết ngay nha đầu ngươi là người tốt mà; lão đầu ta hôm nay thật cảm tạ ngươi. Có thứ này rồi, về sau ta sẽ không sợ vào núi hái thuốc bị đói nữa, đến lúc đó ta cứ mang chút cơm nắm hay làm bánh bao mang theo, đói bụng liền trộn vào ăn, ngon lắm nha."
Mễ Vị lại đem một cái bình mỡ gạch cua khác giao cho hắn, "Đây là ta gửi cho Gia Cát cốc chủ, phiền ngài giúp ta chuyển giùm một chút."
Gia Cát Lão Đầu gật đầu đáp ứng, nửa câu cũng không nói, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, một hạt cơm cũng không dám làm rơi. Chờ đến khi thật sự ăn không nổi nữa mới không thể không buông chén đũa xuống, chưa thỏa mãn vỗ vỗ bụng của mình, thoải mái thở ra, "Ăn cái này thật thoải mái a, nha đầu, nếu ngươi là nữ nhi của ta thì tốt rồi, cuộc đời ta đây sẽ không còn uổng phí, không phải nữ nhi cũng được, hay làm tức phụ cho đồ đệ ta cũng được a."
Thấy hắn lại lôi cái chuyện này ra, Mễ Vị vội vàng chỉ chỉ về hướng hậu viện, "Ngài nói nhỏ một chút, lỗ tai của hắn thính bao nhiêu không phải ngài không biết, cẩn thận hắn lại phát giận."
Gia Cát Lão Đầu theo bản năng che miệng lại, chột dạ nhìn nhìn về hướng hậu viện, sau đó mới nhận được được phản ứng này của mình thật quá mất mặt, vội vàng ho một tiếng, buông tay ra, ngoài mạnh trong yếu nói: "Ta sợ hắn sao? Trước mặt hắn ta cũng dám nói, cái tên xấu tính đó làm sao xứng đôi với ngươi."
Mễ Vị nghẹn cười, nghĩ thầm, nếu như giọng của ngài không phải đang nhỏ lại như đang thì thầm thế kia, có lẽ ta còn tin tưởng ngài thật sự không sợ hắn.
"Ngài đừng tiếc nuối, các đồ đệ ngài về sau sẽ tìm được tức phụ tốt hơn ta mấy lần. Được rồi, hiện tại ngài đi xem giùm miệng vết thương của Hiên Viên Tố xem nó khôi phục thế nào đi." Mễ Vị kéo hắn đi hướng hậu viện.
Gia Cát Lão Đầu sờ sờ chòm râu, chắp tay sau lưng, chậm rãi khí khái đi theo sau lưng Mễ Vị, vừa đi còn vừa nói: "Ta nể mặt mũi ngươi cho nên mới đi xem vết thương cho hắn, bằng không thì cái mặt thối đó của hắn, ta nhìn cũng lười."
"Được được được, cám ơn ngài."
Vào phòng, Gia Cát Lão Đầu lột bỏ băng vải trên người Hiên Viên Tố ra, chỗ nào cũng chăm chú cẩn thận nhìn, sau đó không khỏi gật gật đầu nói: "Không tồi, không tồi, thân thể của ngươi thật đúng là đủ mạnh mẽ, đích xác đủ cường hãn. Thời gian ngắn vậy đã khôi phục tốt như thế, qua hơn một tháng nữa chắc cũng gần trở lại như cũ rồi."
Mễ Vị vừa nghe xong liền mừng đến không được, lại nói lời cảm tạ hắn.
Gia Cát Lão Đầu khoát tay, lại nói: "Nhưng mà nếu có thể khôi phục tốt như thế, khẳng định cũng nhờ vào nha đầu ngươi thôi. Trong khoảng thời gian này ngươi bồi bổ cho hắn không ít đúng không? Ngươi xem, tiểu tử này bị thương nặng như vậy mà không ốm đi một chút nào, nha đầu ngươi đúng là hiền huệ, cưới được ngươi thật là phúc khí hắn tu luyện tám đời m." Cũng không biết cái tên Diêm Vương giết người này gom ở đâu được phúc khí lớn như vậy.
Mễ Vị nhếch miệng cười, nếu như qua tay nàng chăm mà còn gầy, thì chả phải là làm mất mặt mũi nàng rồi sao. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Lời nói của Gia Cát Lão Đầu làm Hiên Viên Tố rất thư thản, lần đầu tiên không bày mặt thối ra cho Gia Cát Lão Đầu xem, ngược lại còn gật đầu đồng ý nói: "Là phúc khí của ta."
Những lời này có chứa mười phần khoe khoang tự hào, Gia Cát Lão Đầu không nhìn nổi hắn đắc ý như thế, liền muốn kiếm chuyện chọc cho người ta ngứa ngáy, "Tuy nói ngươi không ốm, nhưng ta thấy cơ bắp của ngươi này không quá săn chắc nha, còn nằm nữa thì chắc nằm thành tiểu bạch kiểm mềm như bột luôn, nữ nhân không ai thích."
Mắt Hiên Viên Tố lập tức híp lên, nhìn bộ dáng là muốn đá bay lão nhân này.
Mễ Vị cũng muốn đá bay lão đầu này, xem ra miệng của lão nhân này không tốt lên được.
Nàng nhìn nhìn thân trên đang cởi trần của Hiên Viên Tố, cơ ngực, cơ bụng, đường cong nhân ngư, cái nào cũng hoàn mỹ, không hề có gì dấu hiệu nào chảy xệ, vẫn mê người như như thế, mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn nhìn thêm nhiều chút cho bổ mắt, Gia Cát Lão Đầu này lúc nào cũng nói bừa.
Để không khiến cho Gia Cát Lão Đầu thật sự bị đá bay, Mễ Vị vội vàng đi lên dựa vào người Hiên Viên Tố, nháy nháy mắt với Gia Cát Lão Đầu bảo hắn đi mau, Gia Cát Lão Đầu tiện miệng xong cũng biết sợ, vội vàng thừa dịp Mễ Vị đè người lại liền bỏ chạy.
Khi người triệt để chạy không còn thấy bóng, Hiên Viên Tố mới cúi đầu nhìn nhìn mình, hỏi Mễ Vị đạo: "Chảy xệ sao?"
Mễ Vị lập tức lắc đầu, tay còn không khống chế mà sờ soạng tám múi cơ bụng của hắn, xúc cảm tốt đẹp đó làm cho lòng của nàng đều phiêu đãng, "Không có không có mà, đặc biệt săn chắc, đẹp mắt gần chết."
Có lẽ là nét mặt của nàng lấy lòng hắn, khoé miệng Hiên Viên Tố cong lên, đè tay nàng đang lộn xộn trên người mình lại, giọng nói khàn khàn dụ hoặc, hỏi: "Thích không?"
Giờ phút này Mễ Vị đã bị sắc đẹp làm cho mụ đầu, không cần suy nghĩ liền gật đầu, "Rất thích."
Hiên Viên Tố khẽ cười một tiếng, kéo nàng xuống hung hăng hôn một trận, sau đó đến gần bên tai nàng, thấp giọng nói: "Chờ thương thế của ta tốt rồi, để nàng chậm rãi cảm thụ."
Mễ Vị:... Đây là cái từ hổ lang gì đấy, ơ, ơ, nàng nghe không hiểu, nghe không hiểu.
————
Bên này, Gia Cát Lão Đầu trực tiếp mang hai lọ mỡ gạch cua chạy về Thánh Y điện, chạy thẳng đến thư phòng Gia Cát Minh Nghi, lấy một lọ đặt lên trên bàn, đắc ý nói: "Sư huynh, ta mang cho huynh đồ tốt nha."
Phản ứng đầu tiên của Gia Cát Minh Nghi chính là cho rằng hắn mang theo chút rượu hay món ăn ngon nào đó từ tiệm cơm Thật Mỹ Vị trở về, nhưng ngẩng đầu lại chỉ thấy một cái bình nhỏ hết sức tầm thường, không khỏi có chút thất vọng, cầm lấy cái bình nhỏ nhìn nhìn, lại ghé sát vào ngửi ngửi, kết quả không nghe được mùi gì, càng không khỏi thêm thất vọng, hỏi: "Đây là thứ gì? Rượu sao?"
"Không phải vậy." Gia Cát Lão Đầu vỗ vỗ cái bình bảo bối, "Đây chính là một thứ vô cùng tốt luôn nha, gọi là mỡ gạch cua, do chính tay nha đầu Mễ Vị kia làm."
Vừa nghe là Mễ Vị làm, Gia Cát Minh Nghi theo bản năng xoay hẳn người lại, cầm lấy bình cẩn thận nhìn, "Bên trong này là cái gì? Ăn như thế nào? Chẳng lẽ là trực tiếp bỏ vào miệng?"
Gia Cát Lão Đầu không vội trả lời, mà cố ý lấp lửng, bảo tiểu đồng đi phòng bếp múc chén cơm đến, sau đó mở nắp bình trước mặt Gia Cát Minh Nghi, dùng muỗng múc ra một muỗng mỡ gạch cua cam vàng óng ánh, bỏ lên trên chén cơm trắng, lại dùng đũa trộn trộn, xong lại đẩy đến trước mặt Gia Cát Minh Nghi nói: "Sư huynh, huynh mau nếm thử đi."
Tuy rằng nhìn bề ngoài rất mê người, nhưng cái cách chế biến siêu cấp đơn giản thế này lại làm cho Gia Cát Minh Nghi mười phần hoài nghi, "Ngươi mới làm gì vậy? Trộn với cơm trắng thôi rồi ăn sao? Vậy làm sao ăn ngon cho được?." Đây có khác gì là ăn cơm trắng đâu.
"Sư huynh, huynh đừng có thấy cái món này chỉ là cơm trộn hết sức đơn giản, nhưng mùi vị của nó, chậc chậc, ta nói với huynh, vô cùng đặc biệt." Nói nói một lát Gia Cát Lão Đầu lại thèm, nhìn chằm chằm chén cơm lẩm bẩm nói: "Sư huynh, hay huynh không muốn ăn thì cho ta đi."
Thấy bộ dáng hắn thèm như vậy, Gia Cát Minh Nghi liền không thể không tin tưởng là món cơm trộn này rất ngon, sợ bị hắn cướp đi, vội vàng cầm lấy muỗng múc một muỗng cơm đưa vào miệng, nháy mắt, thần sắc vốn dĩ đang nửa tin nửa ngờ liền thay đổi, đôi mắt hơi trừng lớn, vừa mang vẻ không thể tin lại vui sướng.
Gia Cát Lão Đầu cực kì đắc ý, "Ăn ngon không? Sư đệ không lừa huynh chứ?"
Gia Cát Minh Nghi gật gật đầu, đích xác ăn rất ngon.
Gia Cát Lão Đầu: "Về sau có cái này, chúng ta vào núi hái thuốc cũng không sợ phải ăn uống kham khổ, mang chút cơm với bánh bao theo trộn cái này ăn là mỹ vị a."
Gia Cát Minh Nghi tất nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không khỏi thầm biết ơn Mễ Vị, nói: "Đây đúng là thứ tốt, thay ta cám ơn nha đầu Mễ Vị kia, nếu có thể, thì nhờ nha đầu ấy làm thêm nhiều một chút, ta cảm giác một lọ này ăn không đủ một tháng."
Gia Cát Lão Đầu thở dài, "Cái gì một tháng, một lọ này cũng không đủ ta ăn nửa tháng, nghe nha đầu kia nói là cái này làm từ bò cua ấy, mùa cua cũng ngắn, hết mùa là cũng xong."
"Vậy mà làm từ bò cua à?" Gia Cát Minh Nghi rất kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết bò cua còn có thể ăn được.
Gia Cát Lão Đầu nói: "Cái gì qua tay nha đầu kia mà không ăn được."
Gia Cát Minh Nghi tán thành gật đầu, lại nói: "Vậy ngươi nói với nha đầu kia đi, nói nhân dịp mùa cua đang có nhiều cua thì làm nhiều một chút, ta trả tiền mua." Nói xong lời này, hắn mới nhớ tới với tay nghề của Mễ Vị, không có khả năng thiếu tiền, lại sửa lời nói: "Không cần tiền cũng không sao, nha đầu đó muốn dược liệu hay dược hoàn gì cũng được."
Gia Cát Lão Đầu không nghĩ đến sư huynh hắn lần này lại hào phóng như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Nha đầu đó cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một gốc Hồng Nhan Tủy thôi."
Gia Cát Minh Nghi trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nghe vào trong lòng, hung hăng thầm nghĩ: "Vậy ngươi đi nói đi, nếu như làm nhiều một chút, ta có thể mang Hồng Nhan Tủy đưa cho nha đầu đó sớm một chút, hai tháng sau tranh thủ giao sách nấu ăn cho ta cũng được."
Gia Cát Lão Đầu vui vẻ, lập tức đứng lên liền chạy ra ngoài, "Ta phải đi nói cho nha đầu đó ngay đây, cam đoan là con bé vui phát điên luôn."
Gia Cát Minh Nghi nhìn theo bóng dáng hắn chạy nhanh như chong chóng bóng, lắc đầu, cũng không biết tên này một bó to tuổi rồi mà lấy đâu ra sức khỏe dẻo dai như vậy.
/107
|