Mặc dù có khả năng bị xà tinh tu hành hai nghìn năm ngắm trúng nhưng bây giờ bác sĩ vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Bởi chẳng phải gã chủ tiệm đã nói rồi sao, chỉ cần không tùy tiện cho người khác mượn ô là được! Trời mùa đông thế này không mưa ai che ô cơ chứ?
Có điều câu nói này cũng chỉ là những lời than phiền trong lòng của anh hôm đó, bắt đầu từ hôm sau ông trời dường như nghe được những lời chửi thầm của anh nên mưa bụi tí tách rơi xuống thình thoảng còn kèm theo mưa đá giăng khắp trời đất, chớp mắt cái mưa đến dai dẳng, dự báo thời tiết cũng nói đợt áp thấp này kéo dài một tuần.
Bác sĩ rất bực bội, mặc dù biết mùa đông phương Nam như thế này là rất bình thường, nhưng nghĩ tới chuyện người đi cạnh mình bây giờ cũng có thể do Bạch Xà biến thành, cứ căng thẳng lo lắng như thế này thời gian dài cũng khiến anh không chịu nổi.
Anh cũng từng nghĩ hay bản thân mình không mang ô nữa là xong?
Có điều như vậy cũng không được, nhỡ may anh mượn ô của người khác, người đó do Bạch Xà biến thành thì sao? Gã chủ tiệm đâu có nói ngược lại thì không sao?
Thế giới trước mặt anh đã ngắm nhìn hai năm rồi, vô cùng thân thuộc, bây giờ lại đang bao phủ bởi mưa bụi nhạt nhòa, có chút chột dạ, hình như có điều gì đó không chân thực.
Bác sĩ đứng trước của sổ tỏng văn phòng, có một chiếc ô ở trên bàn, nghĩ tới chuyện Bạch Xà thành tinh không chừng đang ở gần đây, cảm giác mình như chú ếch xanh bị rắn ngắm trúng, lại có cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.
“Làm gì mà ngây người ra thế? Sao còn chưa về? Cậu cũng không mang ô à?”. Có người vỗ vai anh từ phía sau, cái giọng oang oang cũng vang lên. Bác sĩ quay đầu lại, là Thuần Qua vừa là đồng nghiệp vừa là bạn học chung đại học. Bất giác bác sĩ nhớ lại lúc anh dùng gối Hoàng Lương, từng mơ thấy cảnh Thuần Qua rửa tay nấu chè cho mình… anh rùng mình, ghê tởm quá!
Thuần Qua nhìn thấy chiếc ô trên bàn anh liền cười khì: “Ô hôm nay may quá đi mất, chẳng phải tối nay cậu trực ban sao, cho anh mượn chiếc ô này nhé!”.
Bác sĩ thấy Thuần Qua tự nhiên đưa tay nắm lấy chiếc ô trong tay anh, mặc dù cuộc đối thoại này và động tác tự nhiên này đều vô cùng quen thuộc nhưng anh nhớ ra con Bạch Xà có thể biến thành hình người, nên vẫn rùng mình một cái, chiếc ô bên tay phải chuyển vội sang tay trái trước khi Thuần Qua chạm vào: “Không, tối nay em đổi ca trực với người khác, không trực nữa rồi”.
“Ờ, vậy nể tình anh em, nào cậu đưa anh xuống bãi đậu xe”. Thuần Qua cười hi hi nói, đầu tháng này anh mới mua xe, thăng cấp thành tầng lớp có xe, vì thế cố tình thể hiện một chút.
Khóe môi bác sĩ giật giật: “Đi thang máy có thể tới thẳng bãi đỗ xe đó”.
“Sáng nay bị tắc đường, bãi đỗ xe bên dưới hết sạch chỗ, anh phải đỗ xe ở quảng trường…”
Thuần Qua đang định bày tỏ nỗi bức xúc về giao thông ùn tắc của thành phố thì máy báo ở eo bắt đầu “tí tít”.
Thuần Qua cúi đầu nhìn một cái, thờ dài: “Phẫu thuật khẩn cấp, xem ra tôi không thể về ngay được rồi. Đi trước đây”.
Nói xong anh ta vỗ vai bác sĩ rồi vụt đi như sao băng đi vào trong tòa nhà.
Bác sĩ nhìn theo bóng Thuần Qua khuất sau cánh cửa, cảm thấy mình thật là làm to chuyện, xà tinh hay không chẳng qua chỉ là lời nói của gã chủ tiệm thôi, có thể gã muốn hù dọa chơi anh thôi.
Đang định dọn đồ về bác sĩ đột nhiên thấy bên cạnh mình xuất hiện một người, nhìn kỹ lại hóa ra là một nữ thực tập sinh mới được cử tới thực tập tại bệnh viện này. Vì ngoại hình xinh xắn nên bác sĩ vẫn nhớ tên cô gái, Diệp Thiển Thiển.
Diệp Thiển Thiển người đẹp như tên, ngoại hình thanh tú, giống như phiến lá nhỏ xinh khiến người khác vui vẻ ngắm nghía.
Bác sĩ cũng thể giữ ý, anh đưa mắt nhìn cô gái thêm chút nữa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bây giờ hiếm thấy cô gái nào ra ngoài mà không trang điểm, Diệp Thiển Thiển này nhìn cũng chừng ngoài hai mươi nhưng có làn da đẹp như cô gái mười mấy tuổi.
“Tiểu Diệp, em không mang ô à?”. Bác sĩ thấy Diệp Thiển Thiển cũng đang phát rầu cạnh cửa sổ liền lên tiếng hỏi.
“Vâng, hôm nay dự báo thời tiết rõ ràng bảo không mưa nên em lười không mang”.
Đôi mày nhỏ của Diệp Thiển Thiển hơi chau lại, cô cúi đầu nhìn thấy chiếc ô trên bàn của bác sĩ, đôi mắt đẹp sáng lên: “Anh ơi, tối nay anh trực ban ạ? Có thể cho em mượn chiếc ô này được không? Một lúc nữa về nhà xong em mang ô trả lại anh, nhà em ở gần đây lắm”. Vì nhỏ hơn bác sĩ hai khóa nên Diệp Thiển Thiển gọi bác sĩ là đàn anh.
Nếu như trước đây chắc chắn bác sĩ sẽ không làm khó đàn em xinh đẹp này, cùng lắm là mình về nhà muộn một chút thôi. Đúng lúc bác sĩ định đồng ý thì lời nói thốt ra đột nhiên thay đổi: “Nhà em gần đây à? Vậy để anh đưa em về”.
Cùng che một chiếc ô chắc không coi là mượn đâu nhỉ? Bác sĩ cảm thấy đắc ý vì trí khôn của mình.
Khóe miệng Diệp Thiển Thiển hơi nhếch lên, nhưng vội nở một nụ cười ngượng che đi: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều ạ”.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, bác sĩ bật ô, cùng Diệp Thiển Thiển đi men theo ngõ phố. Mưa rơi từng tiếng lộp bộp trên mặt ô, giống như cách biệt với thế giới bên ngoài, trong trời đất chỉ có anh và Diệp Thiển Thiển bên cạnh. Bác sĩ bỗng cảm thấy tác dụng của chiếc ô như lời gã chủ tiệm nói, giống như một tấm bình phong chắc chắn bảo vệ người dưới ô.
Do mưa rất to nên bác sĩ cũng không có hứng nói chuyện, nhưng vẫn chậm rãi đi theo bước chân của Diệp Thiển Thiển, không nhanh không chậm.
Bác sĩ nhìn giọt mưa rơi xuống bên chân tạo thành những chiếc vương miện nhỏ bỗng cảm thấy trăm ngàn năm qua, sự vật không ngừng thay đổi, nhưng chiếc ô vẫn có hình dạng như thế này.
Giống như trong thế giới này, vạn sự vạn vật biến hóa khôn lường, nhưng vẫn có thứ gì đó mãi mãi không thay đổi. Anh nhớ tới những cổ vật trong Á Xá, chúng đã ngưng kết vĩnh hằng trong lịch sử, trăm ngàn năm qua vẫn giữ mãi không đổi nhưng dường như vẫn cố chấp chờ đợi điều gì đó…
Haizzz, nếu không phải chiếc ô giấy dầu trong nhà anh yếu ớt quá cho dù bây giờ đang che trên tay cũng không có ai cảm thấy nó đã lỗi thời.
Nơi ở của Diệp Thiển Thiển thực sự cách không xa, lúc bác sĩ rẽ vào con ngõ quen thuộc thì để ý thấy nếu họ tiếp tục đi thẳng lên phía trước sẽ đi qua Á Xá, liền chủ động để ý. Nhưng lúc anh đi qua cửa Á Xá phát hiện thấy trên cánh cửa gỗ khắc lại có một chiếc khóa đồng nặng nề.
Bác sĩ dừng chân lại, anh còn nhớ cho dù gã chủ tiệm không ở trong quán, cánh cửa Á Xá cũng chưa từng khóa, nhưng hôm nay trời còn chưa tối, lại chưa tới lúc đóng cửa…
Vì bác sĩ đang che ô dừng lại, Diệp Thiển Thiển cũng đành dừng lại theo, mặc dù cô không hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn không nhiều chuyện. Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, bác sĩ không nghĩ ngợi gì, anh thu ánh mắt lại tiếp tục đi lên trước, đúng lúc đó có một người bước tới chặn họ lại.
“A, là cậu à! Cậu biết chủ tiệm này đi đâu rồi không?”. Người vừa hỏi một tay che ô một tay bám vào cây batoong, mái đầu hoa râm, khí chất nho nhã, chính là ông giám đốc viện bảo tàng.
“Cháu không biết, hôm qua cháu còn tới Á Xá thăm anh ấy mà”. Bác sĩ biết ông giám đốc này thường xuyên ra vào Á Xá giống anh, nên coi như hai người cũng quen mặt, nhưng không biết tên đối phương, anh chỉ biết ông ấy là giám đốc viện bảo tàng, và đối phương chỉ biết anh là bác sĩ.
Ông giám đốc dùng batoong nện hai nhát xuống nền đất, thờ dài: “Cả ngày hôm nay Á Xá không mở cửa, tối qua tôi dùng một cái đinh nhỏ luyện đan màu vàng đen thời Chiến Quốc đổi được ba món đồ cổ của cậu ta, vốn định hôm nay đến hỏi xem cậu ta có thu hoạch được gì từ chiếc đinh ấy không, thì thấy cửa tiệm không mở cửa!”. Ông giám đốc nói với vẻ đau đớn tột cùng, chắc là cảm thấy mình bị thiệt thòi quá.
Mặc dù bác sĩ không hiểu biết lắm về đồ cổ nhưng anh biết các món đồ cổ trong Á Xá đều là vật vô giá, càng bởi vì chúng kỳ lạ cổ quái có nguyên nhân riêng nên gã chủ tiệm mới không đồng ý bán ra ngoài.
Anh cũng từng chứng kiến ông giám đốc hoặc những người có tiền khác giày vò quấy rầy gã chủ tiệm, gã liền báo giá trên trời rồi ngó lơ, nhưng ngay sau đó có thể bán với một cái giá thấp không thể tưởng tượng được cho những người bước vào tiệm không hiểu biết về đồ cổ, hoặc đi trên đường bắt đầu giờ chiêu “lừa gạt”, các món đồ cổ có giá trên trời đã được tặng đi như thế. Vì vậy dùng ba món đồ cổ đổi lấy một chiếc đinh nhỏ, e rằng nguồn gốc của chiếc đinh ấy không đơn giản.
Có điều bác sĩ chỉ nghĩ như vậy nhưng vô tình dây dưa với ông giám đốc tính tình thô bạo nhưng tở vẻ lịch thiệp này, anh mỉm cười nói một hai câu rồi lấy cớ đưa đồng nghiệp về nhà để từ biệt.
Dọc đường không nói chuyện, sau khi đưa Diệp Thiển Thiển về nhà, bác sĩ nhìn cô gái khuất sau lối vào nhà, mới che ô rời đi.
Chẳng có chuyện gì xảy ra, xem ra anh nghĩ quá nhiều rồi.
Nhìn trái phải không có người, bác sĩ vui vẻ xoay xoay chiếc ô, nhìn những giọt mưa bay ra bốn phía, giống nỗi phiền muộn trong lòng được trút bỏ, anh vui vẻ bật cười thanh tiếng.
Hôm sau, vẫn là một ngày mưa dầm liên miên.
Bác sĩ đứng trước bảng thông báo, tìm lịch trình phẫu thuật hôm nay của anh, đúng lúc Thuần Qua bước tới, bác sĩ mỉm cười chào hỏi: “Nghe nói ca phẫu thuật tối qua rất thành công, anh được đấy!”.
“Đương nhiên rồi, anh đây ra tay lấy một địch hai”. Thuần Qua vô cùng hài lòng, thực ra ca phẫu thuật tối qua không phải ca khó, nhưng là lần đầu tiên anh đảm nhiệm việc mổ chính, mặc dù nguyên nhân do chủ nhiệm không về kịp, nhưng với anh mà nói nó vẫn có ý nghĩa trọng đại. Thuần Qua bật cười mấy tiếng xong liền cảm thấy mình nên giữ ý một chút, anh ho nhẹ: “ Thực ra cũng may mà có Diệp Thiển Thiển làm trợ lý thứ hai của anh, đừng tưởng người ta xinh đẹp thế nhé, biết dùng phương pháp khâu Halsted đấy, nên biết là năm ngoái anh mới học được phương pháp này. Cậu nhìn cậu xem, không tin hả? Haizz, nếu như cậu có mặt ở đó chắc chắn cũng bị shock”.
Bác sĩ bị shock thật, nhưng không phải vì Diệp Thiển Thiển biết phương pháp khâu Halsted gì đó.
Tối qua Diệp Thiển Thiển cũng có mặt ở ca phẫu thuật? Điều này là không thể!
Ánh mắt bác sĩ dừng lại trên bảng thông báo, lịch sắp xếp phẫu thuật tối qua vẫn chưa gỡ đi, trong ca phẫu thuật khẩn cấp lúc 5 giờ 30 phút, tên Diệp Thiển Thiển xuất hiện chình ình ở đó.
Giấy trắng mực đen, viết rõ ràng. Lịch sắp xếp phẫu thuật không thể sai bởi vì liên quan tới trách nhiệm chữa trị. Thuần Qua cũng không nói dối… vậy cô gái hôm qua anh đưa về rốt cuộc là ai?
Bác sĩ cảm thấy hơi lạnh thấu xương từ gót chân lan tới gáy trong giây lát, chân tay bỗng dưng lạnh toát.
4.
Bác sĩ quyết định không mang ô nữa.
Bất kể trời mưa to đến đâu, anh thà cả người ướt như chuột lột về nhà chứ nhất quyết không mang ô đi.
Nếu như trước đây bác sĩ chỉ tin lời gã chủ tiệm 50%, sau khi đích thân trải qua chuyện này anh đã hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa. Ngay cả ô cũng không mang, như thế này chắc không có ai mượn ô từ tay anh nữa rồi? Cho dù yêu tinh cũng không làm được!
Sau khi như vậy, bác sĩ cũng không phí nhiều tâm tư cho chuyện này nữa. Dù sao cũng đã đến cuối năm, các loại phẫu thuật, các loại báo cáo tổng kết cuối năm, bình bầu cuối năm cũng khiến anh đủ bận rồi. Và mỗi lần anh đội mưa chạy về nhà đều thấy cánh cửa lớn của Á Xá vẫn đóng im ỉm.
Có lẽ gã chủ tiệm cũng về quê ăn Tết. Bác sĩ nghĩ vậy, mặc dù gã chủ tiệm giống như người một thân một mình, nhưng cho dù là người thế nào chắc chắn cũng phải có người nhà chứ.
Có điều, trong trí nhớ của anh Giáng Sinh, Nguyên Đán hai năm trước Á Xá cũng chưa từng đóng cửa, thậm chí Tết năm ngoái vì phải trực nên anh không về quê, thấy Á Xá vẫn mở cửa như thường. Dường như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày á Xá đều mở cửa bán hàng.
Lần này liên tục đóng cửa mấy ngày chắc là có việc gì đó gấp gáp hay là có việc liên quan tới đồ cổ.
Mặc dù lo lắng nhưng anh biết bác sĩ sẽ không xảy ra chuyện gì được, có lẽ một hôm nào đó đi qua Á Xá, gã chủ tiệm vẫn mặc bộ đồ Trung Sơn có thêu con rồng đỏ, đang ngồi uống trà Long Tĩnh đọc sách sau quầy. So ra, một người bận không mở mắt ra được như anh có lẽ số vất vả…
Á Xá đóng cửa ngày thứ năm, bác sĩ vừa làm phẫu thuật xong, anh đang đứng bên cửa sổ nếm vị cà phê đắng chát cho tỉnh táo, bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi. Nghe dự báo thời tiết, ngày mai trời sẽ nắng, nhưng nhìn trời giăng kín mây đen thế này, mới có hai giờ chiều mà âm u như lúc chập tối.
“Thọ Tinh (*), tối nay phải mời cơm chứ?”. Giọng oang oang của Thuần Qua vang lên, mọi người trong văn phòng bắt đầu hùa theo.
(*) Thọ Tinh: Cách gọi dành cho người có sinh nhật vào hôm đó.
Bác sĩ gật đầu lia lịa đồng ý, biết rõ đám người này thực ra chỉ muốn tìm cớ để giải tỏa một chút thôi.
“Tối nay chắc cậu không có nhiệm vụ gì đâu, về nhà thay quần áo trước đi”. Thuần Qua vỗ vai bác sĩ, chỉ chiếc áo khoác nhàu nhĩ vắt trên thành ghế của anh: “Cậu bị mất ô à? Anh có ô đấy, cậu cầm đi mà dùng. Thân là Thọ Tinh không thể ăn mặc giản dị thế này được!”.
Bác sĩ nhìn chiếc ô Thuần Qua nhét vào tay mình, sững lại một hồi. Gã chủ tiệm nói anh không được cho người khác mượn ô, vậy người khác cho anh mượn ô chắc không sao đâu?
Bác sĩ vốn định từ chối, nhưng mời ăn bữa cơm mà cả người ướt như chuột lột thế này cũng thất lễ, vì thế anh cảm ơn rồi về nhà thay quần áo, nhân tiện đặt luôn chỗ ăn uống. Anh đặt luôn nhà hàng đầu tiên trên khu phố buôn bán sau bệnh viện, đến lúc đó nếu có ca phẫu thuật khẩn cấp nào cũng dễ dàng về bệnh viện.
Bước ra khỏi nhà hàng, bác sĩ che ô bước đi trong mưa. Do là buổi chiều ngày làm việc cộng thêm mưa liên tục không ngớt, con phố buôn bán này trở nên rất lạnh lẽo, nhiều nhà hàng đóng cửa nghỉ kinh doanh. Dù sao bác sĩ cũng không vội, hiếm hoi mới có dịp hồi tưởng lại cuộc đời hai mươi tư năm qua của mình, theo thói quen anh đưa tay mân mê vào chiếc khóa Trường Mệnh đeo trên ngực.
Nghe nói đây là chiếc khóa Trường mệnh mà người mẹ đã khuất để lại cho anh, mặc dù các bậc trưởng bối trong nhà đều nói trước năm hai mươi tư tuổi không được tháo ra, nhưng anh đã đeo quen rồi, nên quyết định dù qua hai mươi tư tuổi vẫn đeo nó, bởi đây là di vật mẹ để lại cho anh.
Bác sĩ vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa rẽ vào siêu thị, định mua sắm một chút trong lúc rảnh rỗi. Đúng lúc anh đứng trước cửa siêu thị, vừa cụp ô vào xong, đột nhiên trên phố có một người ướt mưa bước tới. Bộ đồ Trung Sơn màu đen, con rồng đỏ vô cùng bắt mắt.
“Chủ tiệm”. Bác sĩ vui mừng vẫy tay, thấy gã chủ tiệm bình yên vô sự anh còn vui mừng hơn mình tưởng tượng. Bởi với một người công việc bận rộn như anh, ngoài đồng nghiệp ra, gã chủ tiệm chính là người bạn duy nhất của anh trong cái thành phố như một rừng rậm bê tông cốt thép này.
“Sao cậu lại tan ca vào giờ này?”. Gã chủ tiệm rất ngạc nhiên khi gặp bác sĩ, lau nước mưa trên mặt đi, rồi chìa tay ra rất tự nhiên: “Cho tôi mượn ô cái, tôi lên phía trước giải quyết công chuyện, lúc về trả cậu”.
Bác sĩ không nghĩ ngợi gì, tự nhiên đưa chiếc ô trong tay mình cho gã, trong lúc vô tình ngẩng lên nhìn gã chủ tiệm, anh phát hiện ra phần cổ của gã trắng trơn, không có bất cứ vết sẹo chằng chịt nào.
Mặt bác sĩ biến sắc, anh nắm chặt chiếc ô ngay lập tức, đanh giọng hỏi: “Anh là ai?”.
Thực ra câu này nói ra có phần thừa thãi, bác sĩ cảm thấy khung cảnh xung quanh thay đổi trong chớp mắt, trời đất nổi sấm đùng đùng, đinh tai nhức óc. Đằng sau anh đâu có phải là siêu thị sáng loáng ánh đèn, rõ ràng là ngoại ô hoang vu tăm tối. Đúng lúc anh kinh ngạc đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh đột nhiên cảm thấy trong tay có sự lạ, nhìn kỹ lại thấy chiếc ô trong tay đã biến thành một con rắn độc màu trắng, cán ô anh cầm chính là đầu con rắn, hai cái răng độc sáng bóng dưới ánh chớp, đang định cắn cổ tay anh.Bác sĩ buông tay ra theo phản xạ, lúc tay anh buông ra, con rắn độc ấy lại biến thành một chiếc ô, được một bàn tay trắng ngần cầm lấy.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, áo trắng như tuyết, ngũ quan đẹp mê ly như bức tranh thủy mặc, đó là vẻ đẹp không ngôn ngữ nào diễn tả được.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp thế này, trái tim bác sĩ như rơi xuống động băng, anh biết cô gái này chính là Bạch Xà tinh. Mặc dù vẻ mặt cô ta lạnh lùng, bình thản như không, nhưng nhìn từng cơn sấm rền trên bầu trời đằng sau lưng cô ta, ánh chớp không ngừng xuất hiện giữa các đám mây giống như trên phim, hoàn toàn có thể nhận ra trời đất dị thường thế này đều so Bạch Xà tinh gây ra.
Khi bác sĩ cảm nhận được nước mưa ngấm vào người anh mới hiểu tại sao gã chủ tiệm cấm anh không cho mượn ô.
Mất đi sự bảo vệ của chiếc ô, nước mưa từ trên trời rơi xuống lạnh buốt như từng chiếc min cắm vào người, đau lạnh thấu xương.
Bốn bề hoang vu, ngay cả một nơi trú mưa cũng không có, bác sĩ không biết những thứ này có phải là ảo cảnh do Bạch Xà tạo ra hay không, nhưng bất kể anh trốn đi đâu, mưa trên trời rơi xuống cũng bám theo như hình với bóng.
“Chiếc ô đó đâu? Chiếc ô Bạch Xà đang ở đâu?”.
Giọng Bạch Xà phừng phừng như muốn ép người, nhưng bác sĩ không hiểu cô ta đang nói gì. Ô nào? Ô Bạch Xà nào? Ở nhà anh mà… bác sĩ mấp máy môi định lên tiếng, nhưng phát hiện thấy mình đã đau đớn không thốt nên lời, ngay cả sức đi bộ cũng không còn, đành ngã ngồi ra đất, dùng hai cánh tay bảo vệ đầu mình, để cơ thể tiếp xúc với nước mưa ít nhất.
“Ô của ta đâu? Ngươi giấu ô của ta ở đâu?”.
Có lẽ giọng nói của Bạch Xà quá mức thảm thiết, bác sĩ không nén được bèn ngẩng đầu lên từ khuỷu tay. Trong tầm mắt của anh, cô gái đã biến mất, thay vào đó là một con rắn trắng vô cùng to lớn, thân rắn dài chừng hơn mười mét, mềm mại uốn xung quanh anh. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc chắn anh không bao giờ tin cô gái xinh đẹp thoát tục kia chính là do con rắn ghê gớm này biến thành. Khi anh nhìn thấy con rắn trắng há miệng định đớp mình, anh không hề nghi ngờ chuyện con rắn này có thể nuốt trọn người anh.
Lẽ nào, anh cứ thế này mà chết?
Trong đầu bác sĩ bây giờ không hiểu sao lại nhớ tới những lời các vị tưởng bối từng nói với anh, nói năm hai mươi tư tuổi anh sẽ gặp đại nạn, lẽ nào ám chỉ chuyện này?
Đôi mắt bác sĩ không vì cái miệng há to như cái chậu đang áp lại gần mà nhắm lại… Nhắm mắt lại cũng không chạy trốn được điều gì, anh lại muốn xem xem Bạch Xà tinh này ăn người như thế nào.
Trong lúc nhanh như chớp này mọi thứ trong mắt bác sĩ đều trở nên chậm hơn, thời gian dường như tĩnh lặng, dường như anh có thể nhìn thấy những giọt mưa trong suốt như thủy tinh trong không trung, ánh chớp xé rách bầu trời từ phía xa giống như vết nứt giữa trời, cái miệng rắn khiến người ta sợ hãi lại vô cùng hấp dẫn rung động giữa khung cảnh như thế này.
Trước khi chết được thấy cảnh tượng này chắc cũng đủ vốn rồi.
Đúng lúc bác sĩ cảm thấy mùi khí độc hôi tanh bốc ra từ miệng rắn độc, bỗng nhiên có một người chắn trước mặt anh, thay anh đón lấy cú ngoặm lớn đó. Con rắn đó dường như kinh sợ, muốn dừng lại, nhưng do thể tích cơ thể quá lớn cho dù đổi phương hướng kịp thời, một chiếc răng độc vẫn xoẹt qua phần ngực bụng của đối phương.
Trên mặt kính của bác sĩ toàn nước mưa, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc anh nhìn bọn họ, trong tầm mắt anh là con rồng đỏ thẫm sống động như thật đang nhe nanh múa vuốt sau lưng người đó.
Đây đúng là gã chủ tiệm sao? Đầu óc bác sĩ có chút chậm chạp, sững sờ ngẩng đầu lên.
Trên đỉnh đầu anh có một chiếc ô giấy dầu lớn, đang che những giọt nước mưa lạnh thấu xương cho anh.
“Đồ ngốc, tôi đã dặn cậu bất kể là ai cũng không được cho mượn ô cơ mà”. Giọng nói đều đều của gã chủ tiệm vang lên trên đỉnh đầu.
Tưởng là anh tôi mới cho mượn mà! Bác sĩ than phiền trong lòng chứ không có gan nói ra ngoài miệng. Không bị những hạt mưa có sức sát thương lớn xâm nhập vào, anh hồi phục rất nhanh, đột nhiên nhớ tới ban nãy gã chủ tiệm suýt chút nữa bị Bạch Xà cắn cho, anh vội đứng dậy, quay người tới trước mặt gã, cẩn thận kiểm tra.
“Cũng may, không bị thương vào người, chỉ bị rách áo thôi”. Bác sĩ thấy trên tấm áo kiểu Trung Sơn của gã chủ tiệm bị rách một miếng. Cho dù anh không giỏi phân biệt quần áo nhưng anh biết bộ đồ kiểu Trung Sơn được làm tỉ mỉ trên người gã chủ tiệm chắc chắn có giá không rẻ. “Đáng tiếc quá, có điều chẳng phải anh có rất nhiều bộ sao? Tôi đền anh bộ này nhé”. Bác sĩ thầm nghĩ, đắt đến mấy chắc lương anh cũng đủ trả.
Gã chủ tiệm cúi đầu, lúc nhìn thấy vết rách trên áo, có thứ cảm xúc phức tạp vụt qua trong ánh mắt, nhưng mau chóng che giấu đi. Gã bình thản ngẩng đầu đáp: “Không sao, không cần đền đâu. À đúng rồi, năm hôm trước tôi lấy chiếc ô Bạch Xà trong nhà cậu, cậu đừng để ý nhé”.
Bác sĩ sớm đã nhận ra chiếc ô gã chủ tiệm cầm trong tay chính là chiếc ô Bạch Xà gây ra hàng loạt tai họa. Mặc dù anh rất tò mò gã chủ tiệm vào nhà anh bằng cách nào, nhưng anh biết nếu không phải gã thay anh cất giữ năm ngày thì có lẽ chiếc ô giấy dầu đã bị xà tinh lấy đi từ lâu. Bác sĩ cũng không phải ngu thật, lúc này cũng biết mục đích cuối cùng của Bạch Xà tinh chính là chiếc ô này, còn về việc mượn ô có lẽ chỉ là cái cớ mà thôi.
“Chiếc ô này để cho tôi giải quyết, được không?”. Gã chủ tiệm nói đều đều.
“Nhất định phải giải quyết, nhân, nhân tiện… cũng xử lý nốt vị kia đi…”. Bác sĩ nhìn Bạch Xà đang đứng thè lưỡi cách đấy không xa, nói chân thành. Có lẽ là ảo giác, anh cảm thấy từ sau khi gã chủ tiệm xuất hiện con Bạch Xà tinh này đã bớt dữ hơn. Chí ít, sấm nơi chân trời không gầm gừ nữa rồi.
Gã chủ tiệm nhìn Bạch Xà, đột nhiên thở dài nói: “Cậu biết không? Truyền thuyết Bạch Xà thực ra không nói tới kết thúc cuối cùng”.
“Kết thúc cuối cùng? Lẽ nào không phải Bạch Xà bị giam dưới tháp Lôi Phong, sau đó tháp đổ, bây giờ lại xuất hiện trước mặt chúng ta hay sao?”. Bác sĩ không biết vì sao gã chủ tiệm lại nói chuyện này, nhưng có gã bên cạnh, bác sĩ cảm thấy sự việc chắc chắn được giải quyết nhẹ nhàng, nên mới bình tĩnh nói chuyện với gã.
“Con rắn trắng này tu luyện nghìn năm, đã có thể hô mưa gọi gió, một nửa là rồng rồi. Đợi nó qua được tình kiếp sẽ hóa rồng thăng thiên, trở thành một con rồng thần được người ta cung phụng”.
Bác sĩ hít một hơi khí lạnh, biết một tuần lễ mưa gió sụt sùi vừa qua chính là do Bạch Xà tinh gây ra. Ban nãy sấm chớp đùng đùng đương nhiên cũng là kiệt tác của Bạch Xà tinh, nếu không mùa đông lấy đâu ra lắm tiếng sấm như vậy.
“Thực ra năm xưa, dù nó chưa có hình rồng nhưng đã có xương rồng. Nhưng một lá bùa chú của Pháp Hải đã coi nó là Bạch Xà tinh, rồi giam nó dưới tháp Lôi Phong. Khi Pháp Hải hỏi Hứa Tiên, làm thế nào để xử lý Bạch Xà tinh, cậu biết Hứa Tiên đã quyết định thế nào không?”.
Giọng gã chủ tiệm mặc dù đều đều không có cao trào nhưng bác sĩ nghe mà sởn gai ốc, không dám hé miệng hỏi.
Người lên tiếng không phải là gã chủ tiệm, mà là con rắn trắng đối diện.
“Hắn lột da tôi, làm thành mặt ô, rút long cốt của tôi, làm thành thân ô…”.
Bạch Xà vừa nói vừa biến thành hình người. Trên khuôn mặt thanh tú của cô gái là nỗi hận thù không hóa giải được.
“Thề non hẹn biển là gì chứ, lời ngon tiếng ngọt là gì chứ, đối mặt với nỗi sợ hãi những thứ đó đều tan thành mây khói. Hắn ta chỉ nghĩ tôi là yêu tinh, tôi sẽ ăn thịt người, nhưng hắn ta liệu có nghĩ tới… thực ra tôi yêu hắn ta khắc cốt ghi tâm…”. Bạch Xà thổn thức nói.
“Đây… lẽ nào…”.
Bác sĩ trợn mắt nhìn chiếc ô Bạch Xà trong tay gã chủ tiệm, gai ốc nổi khắp người như măng mọc sau mưa.
“Bạch Lộ, chỉ cần cô đợi thêm ngày tới, oan hồn của cô sẽ tan, kiếp sau quên quá khứ đi đầu thai làm người, còn tốt hơn nhiều so với việc lêu lổng trên thế gian thế này”. Gã chủ tiệm thở dài.
Hóa ra con rắn này có tên, tên là Bạch Lộ chứ không phải tên Bạch Tố Trinh. Bác sĩ nhìn cô gái thướt tha bước tới, bất chợt thở dài, quả nhiên tướng mạo rất quan trọng. Ban nãy anh còn cảm thấy con rắn trắng ấy ghê tởm đáng sợ, nhưng cô gái yếu đuối mảnh khảnh trước mặt, cho dù biết nguyên hình của cô ấy là con rắn kia, nhưng vẫn khiến người ta không sợ hãi nổi.
Hứa Tiên năm đó, tại sao lại tuyệt tình đến vậy, nếu từng thực sự yêu cô, cũng sẽ không nói ra những lời lột da cô ấy, rút xương cô ấy…
Bác sĩ nghĩ tiếp, có lúc con người còn không có tình nghĩa, có máu có mủ bằng đám sơn tinh yêu quá kia.
Bạch Lộ dừng chân trước mặt hai người, kiên định nói: “Tôi chỉ cần chiếc ô trong tay anh, hòa tan da của tôi, đốt xương của tôi, linh hồn của tôi sẽ mãi mãi quanh quẩn trên thế gian này”.
“Cho dù cứ cặm cụi tìm chuyển thế của hắn ta, nhìn hắn ta chịu báo ứng chán nản vì khốn khó, tan cửa nát nhà, xương cốt không còn… Cô không ghét sao?”. Gã chủ tiệm chau mày hỏi.
Đôi môi mỏng đỏ chót như bôi máu của Bạch Lộ cong lên, cười nhạt: “Cười người hôm trước hôm sau người cười, tôi và anh cũng không có gì khác nhau cả. Một nghìn năm trước anh thuận theo ý trời không cứu tôi, hôm nay anh cũng đừng lắm chuyện”.
Bác sĩ nghe thấy vậy kinh ngạc quay sang nhìn gã chủ tiệm, một nghìn năm trước?
Bạch Lộ dùng khóe mắt liếc nhìn bác sĩ, bật cười vừa như bất lực vừa như cười nhạo: “Tôi biết ngay mà, vì “anh ta”, chuyện gì anh cũng dám làm. Đưa ô cho tôi, đừng ép tôi làm ra những chuyện không thể nào cứu vãn”.
Bác sĩ nghe thấy rất lạ, luôn cảm giác “anh ta” mà họ nói không phải mình mà là người khác. Cảm giác này khiến anh thực sự khó chịu.
Gã chủ tiệm không nói thêm gì nữa, đưa luôn ô cho Bạch Lộ, sau đó đưa tay kéo áo bác sĩ, rời khỏi đây đầu không ngoảnh lại.
Mưa rơi xuống người đã không còn lạnh thấu xương nữa, bác sĩ thở phào.
“Ha ha, cảm ơn nhé. Làm rách áo Xích Long của anh, có lỗi quá. Có điều, anh lưu luyến thế gian này lâu quá rồi đấy…”.
Tiếng cười như chuông bạc của Bạch Lộ vang lên sau lưng tựa như phá tan được mây đen trên trời, giống như ánh mặt trời lâu ngày mới xuất hiện, rẽ tầng mây chiếu xuống.
Bác sĩ không nén được bèn quay đầu lại, thấy dưới ánh mặt trời rực rỡ, mặt ô trên chiếc ô giấy dầu trong tay Bạch Lộ bắt đầu tan ra, như được đốt cháy dưới ánh mặt trời, những làm khói màu trắng xanh bốc lên dần dần tan biến hết giữa hơi thở.
Anh biết Bạch Lộ chắc chắn rất đau, cho dù cô ấy đã là linh hồn không có cảm giác, nhưng anh biết chắc chắn cô đau xé ruột xé gan.
Nhưng lúc này cô đang cười, nụ cười vừa tùy tiện vừa thoải mái.
Nước mưa ngấm vào chiếc ô Bạch Xà không còn mặt ô, rơi xuống gò má xinh đẹp, thoát tục của Bạch Lộ, như từng giọt nước mắt cô đang rơi xuống.
Cô che chiếc ô Bạch Xà chỉ còn thân ô, đứng giữa trời mưa, đẹp thê lương, không giống như cô đang đứng bên cầu Đoạn Kiều bên bờ Tây Hồ trong buổi mưa lất phất hôm đó, kiên trì vững dạ đứng chờ người mình yêu.
5.
Bác sĩ đành thu tầm mắt lại, phát hiện thấy mình và gã chủ tiệm đã đi trên con phố buôn bán quen thuộc, mặt trời đã nhô lên nhưng mưa vẫn bay lất phất, vũng nước dưới mặt đất phản chiếu ánh mặt trời, rạng rỡ như vừa được sinh ra lần nữa.
“Bờ lau bị lá xanh xanh, la đà mọc trắng, đã thành giá sương. Người đi sông nước mênh mang, ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo”(*). Xa xa, vang vọng tiếng hát uyển chuyển của Bạch Lộ, sau cùng nghe không rõ nữa.
(*) “Thi kinh”, “Kiên gia” bản dịch của Nguyễn Văn Thọ.
Bác sĩ biết cô đi rồi, nhưng vẫn ở trên thế gian này.
Cô không muốn giải thoát, cũng mãi mãi không để bản thân mình được giải thoát.
Đột nhiên bác sĩ dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn gã chủ tiệm đang cúi đầu vội đi: “Anh và… Bạch Lộ quen nhau?”. Bác sĩ vốn định dùng “con rắn đó” để thay thế, nhưng mình không thốt thành câu. Bởi vì đó rõ ràng là một cô gái dám yêu dám hận, cô ấy tên Bạch Lộ.
Gã chủ tiệm dừng chân, nhưng không quay đầu, chỉ nói đều đều: “Nó là một con rắn thuốc sư phụ tôi nuôi năm xưa”.
Bác sĩ ngừng thở, trực giác nói cho anh biết, gã chủ tiệm không hề nói đùa với anh.
Nhưng làm sao như thế được? Năm xưa? Rõ ràng hơn hai nghìn năm rồi!
Bác sĩ đi nhanh hơn mấy bước, đuổi kịp tới trước mặt gã chủ tiệm, anh muốn nhìn vào mắt gã để nói chuyện. Nhưng khi nhìn thấy mặt gã, anh sững người.
Anh biết da gã chủ tiệm rất trắng, trắng như ngọc, nhưng gã chủ tiệm hôm nay da trắng như tuyết, dường như chỉ cần ánh mặt trời chiếu vào sẽ tan chảy ngay trong cơn ấm áp ấy.
Đột nhiên gã chủ tiệm ho lớn, ho kinh thiên động địa, giống như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Bác sĩ giật mình, tưởng gã bị nội thương, vội túm tay gã đi về phía bệnh viện: “Tôi dẫn anh đi kiểm tra”.
“Không cầu đâu, ho… không sao”. Gã chủ tiệm bình tĩnh lại, thấy mùi máu tanh trong miệng, cẩn thận nuốt cục máu bầm trong cổ họng vào.
Bác sĩ chau mày, không cảm thấy gã chủ tiệm có chuyện, huống hồ lòng bàn tay gã lạnh không giống người bình thường, rõ ràng một chút nhiệt độ cơ thể cũng không có. Đang định ra sức kéo gã chủ tiệm tới bệnh viện kiểm tra thì đột nhiên bác sĩ mở to mắt, trợn mắt nhìn trên vai trái của gã xuất hiện hai sợi râu rồng. Con rồng đỏ vốn bò đằng sau lưng gã lại giống như sống lại, chậm rãi bò lên đầu vai của gã với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Dường như biết được bác sĩ bị shock đến nỗi không nói được gì, gã chủ tiệm dịu dàng an ủi: “Không sao. Chỉ cần cậu không sao là được rồi. Chỉ cần cậu qua được hôm nay…”.
Bác sĩ đang định hỏi tại sao phải qua được hôm nay, qua được hôm nay thì làm sao, thì đột nhiên cảm thấy cổ nhẹ bỗng, một tiếng kêu giòn tan vang lên.
Hai người cùng cúi đầu xuống, thấy trên mặt đường bị nước mưa gột rửa sạch sẽ, chiếc khóa Trường Mệnh bằng ngọc bị vỡ làm hai mảnh nằm ngay ngắn.
Bởi chẳng phải gã chủ tiệm đã nói rồi sao, chỉ cần không tùy tiện cho người khác mượn ô là được! Trời mùa đông thế này không mưa ai che ô cơ chứ?
Có điều câu nói này cũng chỉ là những lời than phiền trong lòng của anh hôm đó, bắt đầu từ hôm sau ông trời dường như nghe được những lời chửi thầm của anh nên mưa bụi tí tách rơi xuống thình thoảng còn kèm theo mưa đá giăng khắp trời đất, chớp mắt cái mưa đến dai dẳng, dự báo thời tiết cũng nói đợt áp thấp này kéo dài một tuần.
Bác sĩ rất bực bội, mặc dù biết mùa đông phương Nam như thế này là rất bình thường, nhưng nghĩ tới chuyện người đi cạnh mình bây giờ cũng có thể do Bạch Xà biến thành, cứ căng thẳng lo lắng như thế này thời gian dài cũng khiến anh không chịu nổi.
Anh cũng từng nghĩ hay bản thân mình không mang ô nữa là xong?
Có điều như vậy cũng không được, nhỡ may anh mượn ô của người khác, người đó do Bạch Xà biến thành thì sao? Gã chủ tiệm đâu có nói ngược lại thì không sao?
Thế giới trước mặt anh đã ngắm nhìn hai năm rồi, vô cùng thân thuộc, bây giờ lại đang bao phủ bởi mưa bụi nhạt nhòa, có chút chột dạ, hình như có điều gì đó không chân thực.
Bác sĩ đứng trước của sổ tỏng văn phòng, có một chiếc ô ở trên bàn, nghĩ tới chuyện Bạch Xà thành tinh không chừng đang ở gần đây, cảm giác mình như chú ếch xanh bị rắn ngắm trúng, lại có cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.
“Làm gì mà ngây người ra thế? Sao còn chưa về? Cậu cũng không mang ô à?”. Có người vỗ vai anh từ phía sau, cái giọng oang oang cũng vang lên. Bác sĩ quay đầu lại, là Thuần Qua vừa là đồng nghiệp vừa là bạn học chung đại học. Bất giác bác sĩ nhớ lại lúc anh dùng gối Hoàng Lương, từng mơ thấy cảnh Thuần Qua rửa tay nấu chè cho mình… anh rùng mình, ghê tởm quá!
Thuần Qua nhìn thấy chiếc ô trên bàn anh liền cười khì: “Ô hôm nay may quá đi mất, chẳng phải tối nay cậu trực ban sao, cho anh mượn chiếc ô này nhé!”.
Bác sĩ thấy Thuần Qua tự nhiên đưa tay nắm lấy chiếc ô trong tay anh, mặc dù cuộc đối thoại này và động tác tự nhiên này đều vô cùng quen thuộc nhưng anh nhớ ra con Bạch Xà có thể biến thành hình người, nên vẫn rùng mình một cái, chiếc ô bên tay phải chuyển vội sang tay trái trước khi Thuần Qua chạm vào: “Không, tối nay em đổi ca trực với người khác, không trực nữa rồi”.
“Ờ, vậy nể tình anh em, nào cậu đưa anh xuống bãi đậu xe”. Thuần Qua cười hi hi nói, đầu tháng này anh mới mua xe, thăng cấp thành tầng lớp có xe, vì thế cố tình thể hiện một chút.
Khóe môi bác sĩ giật giật: “Đi thang máy có thể tới thẳng bãi đỗ xe đó”.
“Sáng nay bị tắc đường, bãi đỗ xe bên dưới hết sạch chỗ, anh phải đỗ xe ở quảng trường…”
Thuần Qua đang định bày tỏ nỗi bức xúc về giao thông ùn tắc của thành phố thì máy báo ở eo bắt đầu “tí tít”.
Thuần Qua cúi đầu nhìn một cái, thờ dài: “Phẫu thuật khẩn cấp, xem ra tôi không thể về ngay được rồi. Đi trước đây”.
Nói xong anh ta vỗ vai bác sĩ rồi vụt đi như sao băng đi vào trong tòa nhà.
Bác sĩ nhìn theo bóng Thuần Qua khuất sau cánh cửa, cảm thấy mình thật là làm to chuyện, xà tinh hay không chẳng qua chỉ là lời nói của gã chủ tiệm thôi, có thể gã muốn hù dọa chơi anh thôi.
Đang định dọn đồ về bác sĩ đột nhiên thấy bên cạnh mình xuất hiện một người, nhìn kỹ lại hóa ra là một nữ thực tập sinh mới được cử tới thực tập tại bệnh viện này. Vì ngoại hình xinh xắn nên bác sĩ vẫn nhớ tên cô gái, Diệp Thiển Thiển.
Diệp Thiển Thiển người đẹp như tên, ngoại hình thanh tú, giống như phiến lá nhỏ xinh khiến người khác vui vẻ ngắm nghía.
Bác sĩ cũng thể giữ ý, anh đưa mắt nhìn cô gái thêm chút nữa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bây giờ hiếm thấy cô gái nào ra ngoài mà không trang điểm, Diệp Thiển Thiển này nhìn cũng chừng ngoài hai mươi nhưng có làn da đẹp như cô gái mười mấy tuổi.
“Tiểu Diệp, em không mang ô à?”. Bác sĩ thấy Diệp Thiển Thiển cũng đang phát rầu cạnh cửa sổ liền lên tiếng hỏi.
“Vâng, hôm nay dự báo thời tiết rõ ràng bảo không mưa nên em lười không mang”.
Đôi mày nhỏ của Diệp Thiển Thiển hơi chau lại, cô cúi đầu nhìn thấy chiếc ô trên bàn của bác sĩ, đôi mắt đẹp sáng lên: “Anh ơi, tối nay anh trực ban ạ? Có thể cho em mượn chiếc ô này được không? Một lúc nữa về nhà xong em mang ô trả lại anh, nhà em ở gần đây lắm”. Vì nhỏ hơn bác sĩ hai khóa nên Diệp Thiển Thiển gọi bác sĩ là đàn anh.
Nếu như trước đây chắc chắn bác sĩ sẽ không làm khó đàn em xinh đẹp này, cùng lắm là mình về nhà muộn một chút thôi. Đúng lúc bác sĩ định đồng ý thì lời nói thốt ra đột nhiên thay đổi: “Nhà em gần đây à? Vậy để anh đưa em về”.
Cùng che một chiếc ô chắc không coi là mượn đâu nhỉ? Bác sĩ cảm thấy đắc ý vì trí khôn của mình.
Khóe miệng Diệp Thiển Thiển hơi nhếch lên, nhưng vội nở một nụ cười ngượng che đi: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều ạ”.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, bác sĩ bật ô, cùng Diệp Thiển Thiển đi men theo ngõ phố. Mưa rơi từng tiếng lộp bộp trên mặt ô, giống như cách biệt với thế giới bên ngoài, trong trời đất chỉ có anh và Diệp Thiển Thiển bên cạnh. Bác sĩ bỗng cảm thấy tác dụng của chiếc ô như lời gã chủ tiệm nói, giống như một tấm bình phong chắc chắn bảo vệ người dưới ô.
Do mưa rất to nên bác sĩ cũng không có hứng nói chuyện, nhưng vẫn chậm rãi đi theo bước chân của Diệp Thiển Thiển, không nhanh không chậm.
Bác sĩ nhìn giọt mưa rơi xuống bên chân tạo thành những chiếc vương miện nhỏ bỗng cảm thấy trăm ngàn năm qua, sự vật không ngừng thay đổi, nhưng chiếc ô vẫn có hình dạng như thế này.
Giống như trong thế giới này, vạn sự vạn vật biến hóa khôn lường, nhưng vẫn có thứ gì đó mãi mãi không thay đổi. Anh nhớ tới những cổ vật trong Á Xá, chúng đã ngưng kết vĩnh hằng trong lịch sử, trăm ngàn năm qua vẫn giữ mãi không đổi nhưng dường như vẫn cố chấp chờ đợi điều gì đó…
Haizzz, nếu không phải chiếc ô giấy dầu trong nhà anh yếu ớt quá cho dù bây giờ đang che trên tay cũng không có ai cảm thấy nó đã lỗi thời.
Nơi ở của Diệp Thiển Thiển thực sự cách không xa, lúc bác sĩ rẽ vào con ngõ quen thuộc thì để ý thấy nếu họ tiếp tục đi thẳng lên phía trước sẽ đi qua Á Xá, liền chủ động để ý. Nhưng lúc anh đi qua cửa Á Xá phát hiện thấy trên cánh cửa gỗ khắc lại có một chiếc khóa đồng nặng nề.
Bác sĩ dừng chân lại, anh còn nhớ cho dù gã chủ tiệm không ở trong quán, cánh cửa Á Xá cũng chưa từng khóa, nhưng hôm nay trời còn chưa tối, lại chưa tới lúc đóng cửa…
Vì bác sĩ đang che ô dừng lại, Diệp Thiển Thiển cũng đành dừng lại theo, mặc dù cô không hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn không nhiều chuyện. Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, bác sĩ không nghĩ ngợi gì, anh thu ánh mắt lại tiếp tục đi lên trước, đúng lúc đó có một người bước tới chặn họ lại.
“A, là cậu à! Cậu biết chủ tiệm này đi đâu rồi không?”. Người vừa hỏi một tay che ô một tay bám vào cây batoong, mái đầu hoa râm, khí chất nho nhã, chính là ông giám đốc viện bảo tàng.
“Cháu không biết, hôm qua cháu còn tới Á Xá thăm anh ấy mà”. Bác sĩ biết ông giám đốc này thường xuyên ra vào Á Xá giống anh, nên coi như hai người cũng quen mặt, nhưng không biết tên đối phương, anh chỉ biết ông ấy là giám đốc viện bảo tàng, và đối phương chỉ biết anh là bác sĩ.
Ông giám đốc dùng batoong nện hai nhát xuống nền đất, thờ dài: “Cả ngày hôm nay Á Xá không mở cửa, tối qua tôi dùng một cái đinh nhỏ luyện đan màu vàng đen thời Chiến Quốc đổi được ba món đồ cổ của cậu ta, vốn định hôm nay đến hỏi xem cậu ta có thu hoạch được gì từ chiếc đinh ấy không, thì thấy cửa tiệm không mở cửa!”. Ông giám đốc nói với vẻ đau đớn tột cùng, chắc là cảm thấy mình bị thiệt thòi quá.
Mặc dù bác sĩ không hiểu biết lắm về đồ cổ nhưng anh biết các món đồ cổ trong Á Xá đều là vật vô giá, càng bởi vì chúng kỳ lạ cổ quái có nguyên nhân riêng nên gã chủ tiệm mới không đồng ý bán ra ngoài.
Anh cũng từng chứng kiến ông giám đốc hoặc những người có tiền khác giày vò quấy rầy gã chủ tiệm, gã liền báo giá trên trời rồi ngó lơ, nhưng ngay sau đó có thể bán với một cái giá thấp không thể tưởng tượng được cho những người bước vào tiệm không hiểu biết về đồ cổ, hoặc đi trên đường bắt đầu giờ chiêu “lừa gạt”, các món đồ cổ có giá trên trời đã được tặng đi như thế. Vì vậy dùng ba món đồ cổ đổi lấy một chiếc đinh nhỏ, e rằng nguồn gốc của chiếc đinh ấy không đơn giản.
Có điều bác sĩ chỉ nghĩ như vậy nhưng vô tình dây dưa với ông giám đốc tính tình thô bạo nhưng tở vẻ lịch thiệp này, anh mỉm cười nói một hai câu rồi lấy cớ đưa đồng nghiệp về nhà để từ biệt.
Dọc đường không nói chuyện, sau khi đưa Diệp Thiển Thiển về nhà, bác sĩ nhìn cô gái khuất sau lối vào nhà, mới che ô rời đi.
Chẳng có chuyện gì xảy ra, xem ra anh nghĩ quá nhiều rồi.
Nhìn trái phải không có người, bác sĩ vui vẻ xoay xoay chiếc ô, nhìn những giọt mưa bay ra bốn phía, giống nỗi phiền muộn trong lòng được trút bỏ, anh vui vẻ bật cười thanh tiếng.
Hôm sau, vẫn là một ngày mưa dầm liên miên.
Bác sĩ đứng trước bảng thông báo, tìm lịch trình phẫu thuật hôm nay của anh, đúng lúc Thuần Qua bước tới, bác sĩ mỉm cười chào hỏi: “Nghe nói ca phẫu thuật tối qua rất thành công, anh được đấy!”.
“Đương nhiên rồi, anh đây ra tay lấy một địch hai”. Thuần Qua vô cùng hài lòng, thực ra ca phẫu thuật tối qua không phải ca khó, nhưng là lần đầu tiên anh đảm nhiệm việc mổ chính, mặc dù nguyên nhân do chủ nhiệm không về kịp, nhưng với anh mà nói nó vẫn có ý nghĩa trọng đại. Thuần Qua bật cười mấy tiếng xong liền cảm thấy mình nên giữ ý một chút, anh ho nhẹ: “ Thực ra cũng may mà có Diệp Thiển Thiển làm trợ lý thứ hai của anh, đừng tưởng người ta xinh đẹp thế nhé, biết dùng phương pháp khâu Halsted đấy, nên biết là năm ngoái anh mới học được phương pháp này. Cậu nhìn cậu xem, không tin hả? Haizz, nếu như cậu có mặt ở đó chắc chắn cũng bị shock”.
Bác sĩ bị shock thật, nhưng không phải vì Diệp Thiển Thiển biết phương pháp khâu Halsted gì đó.
Tối qua Diệp Thiển Thiển cũng có mặt ở ca phẫu thuật? Điều này là không thể!
Ánh mắt bác sĩ dừng lại trên bảng thông báo, lịch sắp xếp phẫu thuật tối qua vẫn chưa gỡ đi, trong ca phẫu thuật khẩn cấp lúc 5 giờ 30 phút, tên Diệp Thiển Thiển xuất hiện chình ình ở đó.
Giấy trắng mực đen, viết rõ ràng. Lịch sắp xếp phẫu thuật không thể sai bởi vì liên quan tới trách nhiệm chữa trị. Thuần Qua cũng không nói dối… vậy cô gái hôm qua anh đưa về rốt cuộc là ai?
Bác sĩ cảm thấy hơi lạnh thấu xương từ gót chân lan tới gáy trong giây lát, chân tay bỗng dưng lạnh toát.
4.
Bác sĩ quyết định không mang ô nữa.
Bất kể trời mưa to đến đâu, anh thà cả người ướt như chuột lột về nhà chứ nhất quyết không mang ô đi.
Nếu như trước đây bác sĩ chỉ tin lời gã chủ tiệm 50%, sau khi đích thân trải qua chuyện này anh đã hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa. Ngay cả ô cũng không mang, như thế này chắc không có ai mượn ô từ tay anh nữa rồi? Cho dù yêu tinh cũng không làm được!
Sau khi như vậy, bác sĩ cũng không phí nhiều tâm tư cho chuyện này nữa. Dù sao cũng đã đến cuối năm, các loại phẫu thuật, các loại báo cáo tổng kết cuối năm, bình bầu cuối năm cũng khiến anh đủ bận rồi. Và mỗi lần anh đội mưa chạy về nhà đều thấy cánh cửa lớn của Á Xá vẫn đóng im ỉm.
Có lẽ gã chủ tiệm cũng về quê ăn Tết. Bác sĩ nghĩ vậy, mặc dù gã chủ tiệm giống như người một thân một mình, nhưng cho dù là người thế nào chắc chắn cũng phải có người nhà chứ.
Có điều, trong trí nhớ của anh Giáng Sinh, Nguyên Đán hai năm trước Á Xá cũng chưa từng đóng cửa, thậm chí Tết năm ngoái vì phải trực nên anh không về quê, thấy Á Xá vẫn mở cửa như thường. Dường như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày á Xá đều mở cửa bán hàng.
Lần này liên tục đóng cửa mấy ngày chắc là có việc gì đó gấp gáp hay là có việc liên quan tới đồ cổ.
Mặc dù lo lắng nhưng anh biết bác sĩ sẽ không xảy ra chuyện gì được, có lẽ một hôm nào đó đi qua Á Xá, gã chủ tiệm vẫn mặc bộ đồ Trung Sơn có thêu con rồng đỏ, đang ngồi uống trà Long Tĩnh đọc sách sau quầy. So ra, một người bận không mở mắt ra được như anh có lẽ số vất vả…
Á Xá đóng cửa ngày thứ năm, bác sĩ vừa làm phẫu thuật xong, anh đang đứng bên cửa sổ nếm vị cà phê đắng chát cho tỉnh táo, bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi. Nghe dự báo thời tiết, ngày mai trời sẽ nắng, nhưng nhìn trời giăng kín mây đen thế này, mới có hai giờ chiều mà âm u như lúc chập tối.
“Thọ Tinh (*), tối nay phải mời cơm chứ?”. Giọng oang oang của Thuần Qua vang lên, mọi người trong văn phòng bắt đầu hùa theo.
(*) Thọ Tinh: Cách gọi dành cho người có sinh nhật vào hôm đó.
Bác sĩ gật đầu lia lịa đồng ý, biết rõ đám người này thực ra chỉ muốn tìm cớ để giải tỏa một chút thôi.
“Tối nay chắc cậu không có nhiệm vụ gì đâu, về nhà thay quần áo trước đi”. Thuần Qua vỗ vai bác sĩ, chỉ chiếc áo khoác nhàu nhĩ vắt trên thành ghế của anh: “Cậu bị mất ô à? Anh có ô đấy, cậu cầm đi mà dùng. Thân là Thọ Tinh không thể ăn mặc giản dị thế này được!”.
Bác sĩ nhìn chiếc ô Thuần Qua nhét vào tay mình, sững lại một hồi. Gã chủ tiệm nói anh không được cho người khác mượn ô, vậy người khác cho anh mượn ô chắc không sao đâu?
Bác sĩ vốn định từ chối, nhưng mời ăn bữa cơm mà cả người ướt như chuột lột thế này cũng thất lễ, vì thế anh cảm ơn rồi về nhà thay quần áo, nhân tiện đặt luôn chỗ ăn uống. Anh đặt luôn nhà hàng đầu tiên trên khu phố buôn bán sau bệnh viện, đến lúc đó nếu có ca phẫu thuật khẩn cấp nào cũng dễ dàng về bệnh viện.
Bước ra khỏi nhà hàng, bác sĩ che ô bước đi trong mưa. Do là buổi chiều ngày làm việc cộng thêm mưa liên tục không ngớt, con phố buôn bán này trở nên rất lạnh lẽo, nhiều nhà hàng đóng cửa nghỉ kinh doanh. Dù sao bác sĩ cũng không vội, hiếm hoi mới có dịp hồi tưởng lại cuộc đời hai mươi tư năm qua của mình, theo thói quen anh đưa tay mân mê vào chiếc khóa Trường Mệnh đeo trên ngực.
Nghe nói đây là chiếc khóa Trường mệnh mà người mẹ đã khuất để lại cho anh, mặc dù các bậc trưởng bối trong nhà đều nói trước năm hai mươi tư tuổi không được tháo ra, nhưng anh đã đeo quen rồi, nên quyết định dù qua hai mươi tư tuổi vẫn đeo nó, bởi đây là di vật mẹ để lại cho anh.
Bác sĩ vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa rẽ vào siêu thị, định mua sắm một chút trong lúc rảnh rỗi. Đúng lúc anh đứng trước cửa siêu thị, vừa cụp ô vào xong, đột nhiên trên phố có một người ướt mưa bước tới. Bộ đồ Trung Sơn màu đen, con rồng đỏ vô cùng bắt mắt.
“Chủ tiệm”. Bác sĩ vui mừng vẫy tay, thấy gã chủ tiệm bình yên vô sự anh còn vui mừng hơn mình tưởng tượng. Bởi với một người công việc bận rộn như anh, ngoài đồng nghiệp ra, gã chủ tiệm chính là người bạn duy nhất của anh trong cái thành phố như một rừng rậm bê tông cốt thép này.
“Sao cậu lại tan ca vào giờ này?”. Gã chủ tiệm rất ngạc nhiên khi gặp bác sĩ, lau nước mưa trên mặt đi, rồi chìa tay ra rất tự nhiên: “Cho tôi mượn ô cái, tôi lên phía trước giải quyết công chuyện, lúc về trả cậu”.
Bác sĩ không nghĩ ngợi gì, tự nhiên đưa chiếc ô trong tay mình cho gã, trong lúc vô tình ngẩng lên nhìn gã chủ tiệm, anh phát hiện ra phần cổ của gã trắng trơn, không có bất cứ vết sẹo chằng chịt nào.
Mặt bác sĩ biến sắc, anh nắm chặt chiếc ô ngay lập tức, đanh giọng hỏi: “Anh là ai?”.
Thực ra câu này nói ra có phần thừa thãi, bác sĩ cảm thấy khung cảnh xung quanh thay đổi trong chớp mắt, trời đất nổi sấm đùng đùng, đinh tai nhức óc. Đằng sau anh đâu có phải là siêu thị sáng loáng ánh đèn, rõ ràng là ngoại ô hoang vu tăm tối. Đúng lúc anh kinh ngạc đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh đột nhiên cảm thấy trong tay có sự lạ, nhìn kỹ lại thấy chiếc ô trong tay đã biến thành một con rắn độc màu trắng, cán ô anh cầm chính là đầu con rắn, hai cái răng độc sáng bóng dưới ánh chớp, đang định cắn cổ tay anh.Bác sĩ buông tay ra theo phản xạ, lúc tay anh buông ra, con rắn độc ấy lại biến thành một chiếc ô, được một bàn tay trắng ngần cầm lấy.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, áo trắng như tuyết, ngũ quan đẹp mê ly như bức tranh thủy mặc, đó là vẻ đẹp không ngôn ngữ nào diễn tả được.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp thế này, trái tim bác sĩ như rơi xuống động băng, anh biết cô gái này chính là Bạch Xà tinh. Mặc dù vẻ mặt cô ta lạnh lùng, bình thản như không, nhưng nhìn từng cơn sấm rền trên bầu trời đằng sau lưng cô ta, ánh chớp không ngừng xuất hiện giữa các đám mây giống như trên phim, hoàn toàn có thể nhận ra trời đất dị thường thế này đều so Bạch Xà tinh gây ra.
Khi bác sĩ cảm nhận được nước mưa ngấm vào người anh mới hiểu tại sao gã chủ tiệm cấm anh không cho mượn ô.
Mất đi sự bảo vệ của chiếc ô, nước mưa từ trên trời rơi xuống lạnh buốt như từng chiếc min cắm vào người, đau lạnh thấu xương.
Bốn bề hoang vu, ngay cả một nơi trú mưa cũng không có, bác sĩ không biết những thứ này có phải là ảo cảnh do Bạch Xà tạo ra hay không, nhưng bất kể anh trốn đi đâu, mưa trên trời rơi xuống cũng bám theo như hình với bóng.
“Chiếc ô đó đâu? Chiếc ô Bạch Xà đang ở đâu?”.
Giọng Bạch Xà phừng phừng như muốn ép người, nhưng bác sĩ không hiểu cô ta đang nói gì. Ô nào? Ô Bạch Xà nào? Ở nhà anh mà… bác sĩ mấp máy môi định lên tiếng, nhưng phát hiện thấy mình đã đau đớn không thốt nên lời, ngay cả sức đi bộ cũng không còn, đành ngã ngồi ra đất, dùng hai cánh tay bảo vệ đầu mình, để cơ thể tiếp xúc với nước mưa ít nhất.
“Ô của ta đâu? Ngươi giấu ô của ta ở đâu?”.
Có lẽ giọng nói của Bạch Xà quá mức thảm thiết, bác sĩ không nén được bèn ngẩng đầu lên từ khuỷu tay. Trong tầm mắt của anh, cô gái đã biến mất, thay vào đó là một con rắn trắng vô cùng to lớn, thân rắn dài chừng hơn mười mét, mềm mại uốn xung quanh anh. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc chắn anh không bao giờ tin cô gái xinh đẹp thoát tục kia chính là do con rắn ghê gớm này biến thành. Khi anh nhìn thấy con rắn trắng há miệng định đớp mình, anh không hề nghi ngờ chuyện con rắn này có thể nuốt trọn người anh.
Lẽ nào, anh cứ thế này mà chết?
Trong đầu bác sĩ bây giờ không hiểu sao lại nhớ tới những lời các vị tưởng bối từng nói với anh, nói năm hai mươi tư tuổi anh sẽ gặp đại nạn, lẽ nào ám chỉ chuyện này?
Đôi mắt bác sĩ không vì cái miệng há to như cái chậu đang áp lại gần mà nhắm lại… Nhắm mắt lại cũng không chạy trốn được điều gì, anh lại muốn xem xem Bạch Xà tinh này ăn người như thế nào.
Trong lúc nhanh như chớp này mọi thứ trong mắt bác sĩ đều trở nên chậm hơn, thời gian dường như tĩnh lặng, dường như anh có thể nhìn thấy những giọt mưa trong suốt như thủy tinh trong không trung, ánh chớp xé rách bầu trời từ phía xa giống như vết nứt giữa trời, cái miệng rắn khiến người ta sợ hãi lại vô cùng hấp dẫn rung động giữa khung cảnh như thế này.
Trước khi chết được thấy cảnh tượng này chắc cũng đủ vốn rồi.
Đúng lúc bác sĩ cảm thấy mùi khí độc hôi tanh bốc ra từ miệng rắn độc, bỗng nhiên có một người chắn trước mặt anh, thay anh đón lấy cú ngoặm lớn đó. Con rắn đó dường như kinh sợ, muốn dừng lại, nhưng do thể tích cơ thể quá lớn cho dù đổi phương hướng kịp thời, một chiếc răng độc vẫn xoẹt qua phần ngực bụng của đối phương.
Trên mặt kính của bác sĩ toàn nước mưa, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc anh nhìn bọn họ, trong tầm mắt anh là con rồng đỏ thẫm sống động như thật đang nhe nanh múa vuốt sau lưng người đó.
Đây đúng là gã chủ tiệm sao? Đầu óc bác sĩ có chút chậm chạp, sững sờ ngẩng đầu lên.
Trên đỉnh đầu anh có một chiếc ô giấy dầu lớn, đang che những giọt nước mưa lạnh thấu xương cho anh.
“Đồ ngốc, tôi đã dặn cậu bất kể là ai cũng không được cho mượn ô cơ mà”. Giọng nói đều đều của gã chủ tiệm vang lên trên đỉnh đầu.
Tưởng là anh tôi mới cho mượn mà! Bác sĩ than phiền trong lòng chứ không có gan nói ra ngoài miệng. Không bị những hạt mưa có sức sát thương lớn xâm nhập vào, anh hồi phục rất nhanh, đột nhiên nhớ tới ban nãy gã chủ tiệm suýt chút nữa bị Bạch Xà cắn cho, anh vội đứng dậy, quay người tới trước mặt gã, cẩn thận kiểm tra.
“Cũng may, không bị thương vào người, chỉ bị rách áo thôi”. Bác sĩ thấy trên tấm áo kiểu Trung Sơn của gã chủ tiệm bị rách một miếng. Cho dù anh không giỏi phân biệt quần áo nhưng anh biết bộ đồ kiểu Trung Sơn được làm tỉ mỉ trên người gã chủ tiệm chắc chắn có giá không rẻ. “Đáng tiếc quá, có điều chẳng phải anh có rất nhiều bộ sao? Tôi đền anh bộ này nhé”. Bác sĩ thầm nghĩ, đắt đến mấy chắc lương anh cũng đủ trả.
Gã chủ tiệm cúi đầu, lúc nhìn thấy vết rách trên áo, có thứ cảm xúc phức tạp vụt qua trong ánh mắt, nhưng mau chóng che giấu đi. Gã bình thản ngẩng đầu đáp: “Không sao, không cần đền đâu. À đúng rồi, năm hôm trước tôi lấy chiếc ô Bạch Xà trong nhà cậu, cậu đừng để ý nhé”.
Bác sĩ sớm đã nhận ra chiếc ô gã chủ tiệm cầm trong tay chính là chiếc ô Bạch Xà gây ra hàng loạt tai họa. Mặc dù anh rất tò mò gã chủ tiệm vào nhà anh bằng cách nào, nhưng anh biết nếu không phải gã thay anh cất giữ năm ngày thì có lẽ chiếc ô giấy dầu đã bị xà tinh lấy đi từ lâu. Bác sĩ cũng không phải ngu thật, lúc này cũng biết mục đích cuối cùng của Bạch Xà tinh chính là chiếc ô này, còn về việc mượn ô có lẽ chỉ là cái cớ mà thôi.
“Chiếc ô này để cho tôi giải quyết, được không?”. Gã chủ tiệm nói đều đều.
“Nhất định phải giải quyết, nhân, nhân tiện… cũng xử lý nốt vị kia đi…”. Bác sĩ nhìn Bạch Xà đang đứng thè lưỡi cách đấy không xa, nói chân thành. Có lẽ là ảo giác, anh cảm thấy từ sau khi gã chủ tiệm xuất hiện con Bạch Xà tinh này đã bớt dữ hơn. Chí ít, sấm nơi chân trời không gầm gừ nữa rồi.
Gã chủ tiệm nhìn Bạch Xà, đột nhiên thở dài nói: “Cậu biết không? Truyền thuyết Bạch Xà thực ra không nói tới kết thúc cuối cùng”.
“Kết thúc cuối cùng? Lẽ nào không phải Bạch Xà bị giam dưới tháp Lôi Phong, sau đó tháp đổ, bây giờ lại xuất hiện trước mặt chúng ta hay sao?”. Bác sĩ không biết vì sao gã chủ tiệm lại nói chuyện này, nhưng có gã bên cạnh, bác sĩ cảm thấy sự việc chắc chắn được giải quyết nhẹ nhàng, nên mới bình tĩnh nói chuyện với gã.
“Con rắn trắng này tu luyện nghìn năm, đã có thể hô mưa gọi gió, một nửa là rồng rồi. Đợi nó qua được tình kiếp sẽ hóa rồng thăng thiên, trở thành một con rồng thần được người ta cung phụng”.
Bác sĩ hít một hơi khí lạnh, biết một tuần lễ mưa gió sụt sùi vừa qua chính là do Bạch Xà tinh gây ra. Ban nãy sấm chớp đùng đùng đương nhiên cũng là kiệt tác của Bạch Xà tinh, nếu không mùa đông lấy đâu ra lắm tiếng sấm như vậy.
“Thực ra năm xưa, dù nó chưa có hình rồng nhưng đã có xương rồng. Nhưng một lá bùa chú của Pháp Hải đã coi nó là Bạch Xà tinh, rồi giam nó dưới tháp Lôi Phong. Khi Pháp Hải hỏi Hứa Tiên, làm thế nào để xử lý Bạch Xà tinh, cậu biết Hứa Tiên đã quyết định thế nào không?”.
Giọng gã chủ tiệm mặc dù đều đều không có cao trào nhưng bác sĩ nghe mà sởn gai ốc, không dám hé miệng hỏi.
Người lên tiếng không phải là gã chủ tiệm, mà là con rắn trắng đối diện.
“Hắn lột da tôi, làm thành mặt ô, rút long cốt của tôi, làm thành thân ô…”.
Bạch Xà vừa nói vừa biến thành hình người. Trên khuôn mặt thanh tú của cô gái là nỗi hận thù không hóa giải được.
“Thề non hẹn biển là gì chứ, lời ngon tiếng ngọt là gì chứ, đối mặt với nỗi sợ hãi những thứ đó đều tan thành mây khói. Hắn ta chỉ nghĩ tôi là yêu tinh, tôi sẽ ăn thịt người, nhưng hắn ta liệu có nghĩ tới… thực ra tôi yêu hắn ta khắc cốt ghi tâm…”. Bạch Xà thổn thức nói.
“Đây… lẽ nào…”.
Bác sĩ trợn mắt nhìn chiếc ô Bạch Xà trong tay gã chủ tiệm, gai ốc nổi khắp người như măng mọc sau mưa.
“Bạch Lộ, chỉ cần cô đợi thêm ngày tới, oan hồn của cô sẽ tan, kiếp sau quên quá khứ đi đầu thai làm người, còn tốt hơn nhiều so với việc lêu lổng trên thế gian thế này”. Gã chủ tiệm thở dài.
Hóa ra con rắn này có tên, tên là Bạch Lộ chứ không phải tên Bạch Tố Trinh. Bác sĩ nhìn cô gái thướt tha bước tới, bất chợt thở dài, quả nhiên tướng mạo rất quan trọng. Ban nãy anh còn cảm thấy con rắn trắng ấy ghê tởm đáng sợ, nhưng cô gái yếu đuối mảnh khảnh trước mặt, cho dù biết nguyên hình của cô ấy là con rắn kia, nhưng vẫn khiến người ta không sợ hãi nổi.
Hứa Tiên năm đó, tại sao lại tuyệt tình đến vậy, nếu từng thực sự yêu cô, cũng sẽ không nói ra những lời lột da cô ấy, rút xương cô ấy…
Bác sĩ nghĩ tiếp, có lúc con người còn không có tình nghĩa, có máu có mủ bằng đám sơn tinh yêu quá kia.
Bạch Lộ dừng chân trước mặt hai người, kiên định nói: “Tôi chỉ cần chiếc ô trong tay anh, hòa tan da của tôi, đốt xương của tôi, linh hồn của tôi sẽ mãi mãi quanh quẩn trên thế gian này”.
“Cho dù cứ cặm cụi tìm chuyển thế của hắn ta, nhìn hắn ta chịu báo ứng chán nản vì khốn khó, tan cửa nát nhà, xương cốt không còn… Cô không ghét sao?”. Gã chủ tiệm chau mày hỏi.
Đôi môi mỏng đỏ chót như bôi máu của Bạch Lộ cong lên, cười nhạt: “Cười người hôm trước hôm sau người cười, tôi và anh cũng không có gì khác nhau cả. Một nghìn năm trước anh thuận theo ý trời không cứu tôi, hôm nay anh cũng đừng lắm chuyện”.
Bác sĩ nghe thấy vậy kinh ngạc quay sang nhìn gã chủ tiệm, một nghìn năm trước?
Bạch Lộ dùng khóe mắt liếc nhìn bác sĩ, bật cười vừa như bất lực vừa như cười nhạo: “Tôi biết ngay mà, vì “anh ta”, chuyện gì anh cũng dám làm. Đưa ô cho tôi, đừng ép tôi làm ra những chuyện không thể nào cứu vãn”.
Bác sĩ nghe thấy rất lạ, luôn cảm giác “anh ta” mà họ nói không phải mình mà là người khác. Cảm giác này khiến anh thực sự khó chịu.
Gã chủ tiệm không nói thêm gì nữa, đưa luôn ô cho Bạch Lộ, sau đó đưa tay kéo áo bác sĩ, rời khỏi đây đầu không ngoảnh lại.
Mưa rơi xuống người đã không còn lạnh thấu xương nữa, bác sĩ thở phào.
“Ha ha, cảm ơn nhé. Làm rách áo Xích Long của anh, có lỗi quá. Có điều, anh lưu luyến thế gian này lâu quá rồi đấy…”.
Tiếng cười như chuông bạc của Bạch Lộ vang lên sau lưng tựa như phá tan được mây đen trên trời, giống như ánh mặt trời lâu ngày mới xuất hiện, rẽ tầng mây chiếu xuống.
Bác sĩ không nén được bèn quay đầu lại, thấy dưới ánh mặt trời rực rỡ, mặt ô trên chiếc ô giấy dầu trong tay Bạch Lộ bắt đầu tan ra, như được đốt cháy dưới ánh mặt trời, những làm khói màu trắng xanh bốc lên dần dần tan biến hết giữa hơi thở.
Anh biết Bạch Lộ chắc chắn rất đau, cho dù cô ấy đã là linh hồn không có cảm giác, nhưng anh biết chắc chắn cô đau xé ruột xé gan.
Nhưng lúc này cô đang cười, nụ cười vừa tùy tiện vừa thoải mái.
Nước mưa ngấm vào chiếc ô Bạch Xà không còn mặt ô, rơi xuống gò má xinh đẹp, thoát tục của Bạch Lộ, như từng giọt nước mắt cô đang rơi xuống.
Cô che chiếc ô Bạch Xà chỉ còn thân ô, đứng giữa trời mưa, đẹp thê lương, không giống như cô đang đứng bên cầu Đoạn Kiều bên bờ Tây Hồ trong buổi mưa lất phất hôm đó, kiên trì vững dạ đứng chờ người mình yêu.
5.
Bác sĩ đành thu tầm mắt lại, phát hiện thấy mình và gã chủ tiệm đã đi trên con phố buôn bán quen thuộc, mặt trời đã nhô lên nhưng mưa vẫn bay lất phất, vũng nước dưới mặt đất phản chiếu ánh mặt trời, rạng rỡ như vừa được sinh ra lần nữa.
“Bờ lau bị lá xanh xanh, la đà mọc trắng, đã thành giá sương. Người đi sông nước mênh mang, ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo”(*). Xa xa, vang vọng tiếng hát uyển chuyển của Bạch Lộ, sau cùng nghe không rõ nữa.
(*) “Thi kinh”, “Kiên gia” bản dịch của Nguyễn Văn Thọ.
Bác sĩ biết cô đi rồi, nhưng vẫn ở trên thế gian này.
Cô không muốn giải thoát, cũng mãi mãi không để bản thân mình được giải thoát.
Đột nhiên bác sĩ dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn gã chủ tiệm đang cúi đầu vội đi: “Anh và… Bạch Lộ quen nhau?”. Bác sĩ vốn định dùng “con rắn đó” để thay thế, nhưng mình không thốt thành câu. Bởi vì đó rõ ràng là một cô gái dám yêu dám hận, cô ấy tên Bạch Lộ.
Gã chủ tiệm dừng chân, nhưng không quay đầu, chỉ nói đều đều: “Nó là một con rắn thuốc sư phụ tôi nuôi năm xưa”.
Bác sĩ ngừng thở, trực giác nói cho anh biết, gã chủ tiệm không hề nói đùa với anh.
Nhưng làm sao như thế được? Năm xưa? Rõ ràng hơn hai nghìn năm rồi!
Bác sĩ đi nhanh hơn mấy bước, đuổi kịp tới trước mặt gã chủ tiệm, anh muốn nhìn vào mắt gã để nói chuyện. Nhưng khi nhìn thấy mặt gã, anh sững người.
Anh biết da gã chủ tiệm rất trắng, trắng như ngọc, nhưng gã chủ tiệm hôm nay da trắng như tuyết, dường như chỉ cần ánh mặt trời chiếu vào sẽ tan chảy ngay trong cơn ấm áp ấy.
Đột nhiên gã chủ tiệm ho lớn, ho kinh thiên động địa, giống như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Bác sĩ giật mình, tưởng gã bị nội thương, vội túm tay gã đi về phía bệnh viện: “Tôi dẫn anh đi kiểm tra”.
“Không cầu đâu, ho… không sao”. Gã chủ tiệm bình tĩnh lại, thấy mùi máu tanh trong miệng, cẩn thận nuốt cục máu bầm trong cổ họng vào.
Bác sĩ chau mày, không cảm thấy gã chủ tiệm có chuyện, huống hồ lòng bàn tay gã lạnh không giống người bình thường, rõ ràng một chút nhiệt độ cơ thể cũng không có. Đang định ra sức kéo gã chủ tiệm tới bệnh viện kiểm tra thì đột nhiên bác sĩ mở to mắt, trợn mắt nhìn trên vai trái của gã xuất hiện hai sợi râu rồng. Con rồng đỏ vốn bò đằng sau lưng gã lại giống như sống lại, chậm rãi bò lên đầu vai của gã với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Dường như biết được bác sĩ bị shock đến nỗi không nói được gì, gã chủ tiệm dịu dàng an ủi: “Không sao. Chỉ cần cậu không sao là được rồi. Chỉ cần cậu qua được hôm nay…”.
Bác sĩ đang định hỏi tại sao phải qua được hôm nay, qua được hôm nay thì làm sao, thì đột nhiên cảm thấy cổ nhẹ bỗng, một tiếng kêu giòn tan vang lên.
Hai người cùng cúi đầu xuống, thấy trên mặt đường bị nước mưa gột rửa sạch sẽ, chiếc khóa Trường Mệnh bằng ngọc bị vỡ làm hai mảnh nằm ngay ngắn.
/32
|