Tiên Ấn

Chương 132: Thần lai chi kiếm

/198


Thuộc tính kim bất hủ, đại diện cho sự thần thánh và thuần khiết, đại biểu cho oai nghiêm bất khả xâm phạm.

Một từng luồng huyền khí rủ xuống, theo Kim Quang Ấn tỏa ra ánh sáng chói lọi, khí tức trên người Tả Nhĩ Lam từ từ mãnh mẽ lên, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cũng lui đi, vầng trán lộ ra luồng ý chí thánh khiết.

“Ong!”

“Bùng! Bùng! Bùng!”

Ba thiên tiên dùng hết thủ đoạn công kích, Tả Nhĩ Lam trong làn ánh sáng vàng kim vẫn tuy gặp nguy mà vẫn bất động, chỉ có điều sắc mặt càng trắng bệch, hiển nhiên đang phải chịu áp lực không nhỏ.

Một bên khác, do cách đám người Nam Môn Vô Song khá xa nên không phải chịu ảnh hưởng bởi làn khói độc, song tình hình bọn họ giờ cũng chẳng tốt đẹp gì. Chín tên tiên sĩ che mặt kết thành trận, tay phóng ra sợi tơ, hóa thành một tấm lưới tiên khổng lồ bao phủ lấy bọn họ vào trong.

Tấm lưới tiên từ từ thu nhỏ, phạm vi chống cự càng lúc càng nhỏ.

Đám người Nam Môn Vô Song giờ tới cất bước cũng khó khăn, chắc không kiên trì được bao lâu nữa.

“Không xong rồi, không xong rồi! Bọn họ muốn bắ Vô Song đại ca...”

Nam Môn Phi Vũ thấy huynh trưởng đang chịu khổ, gấp tới mức hét leen.

Khác với Nam Môn Khiếu Vân, Nam Môn Vô Song là đại thiếu gia của thị tộc Nam Môn, địa vị cao quý, tuy tính cách của hắn khá kiêu ngạo song lại không hề ỷ thế ức hiếp người khác, bởi hắn chắc chắn sẽ trở thành gia chủ, mặt khác, hắn không cho rằng chuyện ức hiếp tộc nhân của mình là chuyện vui vẻ hay đáng tự hào gì.

Có lẽ chính bởi thái độ của Nam Môn Vô Song như vậy mới khiến cho con cháu thị tộc Nam Môn luôn cố gắng giữ khoảng cách với hăn, cũng mang một phần kính trọng đối với vị tộc huynh này, Nam Môn Phi Vũ cũng là một trong số đó.

“Cái này... Lão Bạch, ngươi lợi hại vậy, có thể nghĩ cách gì cứu bọn đại ca không...”

Nghe yêu cầu của Nam Môn Phi Vũ, Quỷ Nhận không khỏi liếc mắt nhìn sang. Đúng là suy nghĩ trẻ con, chẳng buồn nhìn tình hình thực tế ra sao, dựa vào tu vi nhất kiếp tán tiên, làm thế nào mà chống lại một đám địch nhân chân tiên cửu phẩm như vậy được? Thật sự nghĩ rằng đối phương không gì không làm được à?

Bạch Mộc Trần vẫn để ý tới tình hình bên trên, đương nhiên biết ở đó nguy hiểm ra sao, có thể nói, nếu không có ngoại lực tương trợ, đám Tả Nhĩ Lam và Nam Môn Vô Song chắc chắn không cách nào thoát khốn, chuyện bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.

“Lão Bạch...”

Nam Môn Phi Vũ vẫn tiếp tục khẩn cầu, Quỷ Nhận lạnh lùng ngắt lời hắn: “Vị tiểu thiếu gia này, đối phương người đông thế mạnh, ngài cho rằng chỉ bằng sức một tán tiên mà có thể địch nổi nhiều chân tiên cửu phẩm như vậy sao? Hơn nữa bên kia còn có ba cao thủ thiên tiên, nếu chọc giận họ, giết chúng ta chỉ là một cái phất tay nhẹ thôi!”

Quỷ Nhân nói thẳng ra lý do Bạch Mộc Trần không thể tới giải vậy, tuy hắn không biết quan hệ của Bạch Mộc Trần và đứa trẻ trước mặt ra sao, nhưng hắn không cho rằng hành động như vậy là sáng suốt. Bạch Mộc Trần có ơn với hắn, hắn đương nhiên không trơ mắt nhìn đối phương tự tìm đường chết, huống hồ, trước giờ hắn chẳng hề có hảo cảm gì với đám thị tộc tiên gia này, nếu có thể, hắn còn ước tất cả bọn họ chết sạch cho xong.

“Vậy... Vậy phải làm sao đây?”

Nam Môn Phi Vũ càng thêm lo lắng, không tiếp tục cầu khẩn Bạch Mộc Trần nữa. Cậu bé theo bản năng liếc mắt sang Nam Môn Khiếu Vân, đang định nhờ vị nhị ca này nghĩ cách giúp, song lại phát hiện đối phương chẳng những không hề lo lắng, ngược lại khuôn mặt còn ánh lên vẻ mong chờ.

Nam Môn Khiếu Vân đang chờ mong điều gì, chỉ cần không phải người mù chắc chắn đều hiểu. Bạch Mộc Trần cùng Quỷ Nhận thấy phản ứng của đối phương, lập tức căm ghét tên nhị thiếu gia của thị tộc Nam Môn này tới cực điểm.

Ngẫm lại cũng đúng, là nhị thiếu gia của thị tộc Nam Môn, Nam Môn Khiếu Vân sao lại không mong rằng mình có một ngày nắm quyền hành trong tay, thống lĩnh cả thị tộc? Chỉ cần Nam Môn Vô Song chết đi, gã sẽ là người thừa kế danh chính ngôn thuận đời sau của thị tộc Nam Môn, nhưng, gã lại chẳng chịu nghĩ xem, dựa vào thứ đức hạnh như gã, muốn làm chủ nhân một thị tộc được sao? Kẻ mà ngay lúc này còn muốn tranh quyền đoạt lợi, tâm địa độc ác, hành động ngủ xuẩn! Tổ chim bị phá thì trứng còn nguyên vẹn được sao, thị tộc Nam Môn vào tay hắn thì duy vong chỉ là chuyện sớm muộn! Chỉ cần gia chủ đương nhiệm của thị tộc Nam Môn không phải kẻ hồ đồ mù mắt, đương nhiên sẽ không trao vị trí gia chủ cho hắn.

Đương nhiên, không thể phủ nhận, nếu như, Nam Môn Khiếu Vân trở thành gia chủ thị tộc, với tính cách độc ác và nhân phẩm tệ hại có thù tất báo của hắn, chắc chắn sẽ không buông tha cho đám người Bạch Mộc Trần.

Từng rèn luyện trong chốn hồng trần, Bạch Mộc Trần đã sớm nhìn thấu toan tính của thế nhân, tâm tư của kẻ như Nam Môn Khiếu Vân chàng cũng không lạ gì, cho nên nhất định không được để cho hắn có cơ hội. Song thật đáng tiếc, với thân phận hiện giờ của Bạch Mộc Trần không cách nào tiêu diệt mối họa này, bằng không, chàng cũng chẳng ngại giết người.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, Bạch Mộc Trần cũng sẽ tính toán cả trường hợp xấu nhất, chàng thật sự không muốn đem an nguy của bản thân đặt lên sự sáng suốt của gia chủ Nam Môn đương nhiệm. Bởi vậy, cho dù Nam Môn Phi Vũ không nói chàng cũng sẽ cố thử một lần, xem xem có thể cứu đám người Nam Môn Vô Song hay không.

“Được, ta sẽ cố thử xem!”

Nghe Bạch Mộc Trần đột nhiên mở miệng đáp ứng, Nam Môn Phi Vũ ngây người, cậu bé vốn không hy vọng gì, song đối phương lại đột nhiên đáp ứng lời thỉnh cầu của mình.

“Các hạ, làm vậy rất nguy hiểm, mong các hạ suy nghĩ cẩn thận một chút.”

Quỷ Nhận cũng ngây người, nhưng hắn không cho rằng Bạch Mộc Trần là kẻ ngu ngốc, chàng đã làm vậy chắc chắn có lý do, bởi vậy cũng chỉ khẽ nhắc một câu rồi không nhiều lời nữa.

๑๑۩۞۩๑๑

Bạch Mộc Trần cau mày trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trong tính toán của chàng, giờ những người viện trợ đã tới, chắc cũng nhanh chóng phá vỡ cấm chế, nếu vào lúc này ra tay quấy rối trận thế của những kẻ bịt mặt, không chỉ cứu được đám người Nam Môn Vô Song mà ba vị thiên tiên kia cũng sẽ không có thời gian tới làm phiền mình.

Điểm mấu chốt là, phải làm sao để quấy rối trận thế của đám người bịt mặt kia?

“Tam thiếu gia, ta muốn mượn phi kiếm của ngài dùng một lát, nhưng lần này có thể sẽ khiến nó bị hỏng!”

“Hả? Hỏng phi kiếm, không... không sao, chỉ cần cứu được mấy người Vô Song đại ca.”

Nam Môn Phi Vũ rất tín nhiệm Bạch Mộc Trần, cho dù chàng đưa ra yêu cầu gì cậu bé cũng sẽ ủng hộ hết sức, huống hồ chỉ là một thanh phi kiếm. Cho dù linh khí thượng phẩm có giá trị không nhỏ, song việc liên quan tới mạng người, Nam Môn Phi Vũ sao dám không nỡ.

Bạch Mộc Trần nhìn đứa trẻ một cái, lặng lẽ gật đầu rồi đưa mắt chăm chú quan sát phi kiếm trong tay.

Nguyên thần kết hợp cùng phi kiếm, chỉ trong chớp mắt đã xóa tan ấn ký của Nam Môn Phi Vũ trong phi kiếm.

Chỉ thấy một luồng sáng lạnh bắn ra, đánh thẳng về phía chín kẻ bị mặt.

“Vèo!”

Kiếm như thần trí, thần bao lấy kiếm!

Chí cương chí cường, ý chí như trời!

Không ai hình dung được uy thế của một kiếm này, như bất khuất kiên cường, mang theo niềm tin sắt đá không cách nào lay chuyển, phá tan mọi không cùm xiềng xích.

Thiên ngoại phi tiên, thần lai nhất kiếm!

N


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status