Tiên Ấn

Chương 142: Xuất quan

/198


“Két!”

Cánh cửa căn nhà gỗ mở ra, Bạch Mộc Trần mặc một thân áo trắng bước từ trong ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ khoan khoái, thân thể như thoát thai hoán cốt.

Lần bế quan này chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi song thu hoạch không tệ chút nào.

Chẳng những thương thế khôi phục hoàn toàn, tu vi còn tiên thêm một bước, quan trọng nhất là tiên chủng thức tỉnh, khiến chàng có cơ hội bước lên đỉnh cao của tiên đạo, đây mới là chỗ dựa căn bản cho chàng sau này. Còn mảnh ngọc thần bí, với tu vi trước mắt có vẻ không có tư cách tìm hiểu, chỉ đành gác tạm lại tìm hiểu sau.

Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần lại bất giác nhìn vào tấm kính cổ trong tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc hận.

Tấm kính cổ này do Bạch Mộc Trần đem ra từ trong không gian của mảnh ngọc, chỉ to bằng bàn tay, trên khung kính khắc vô số văn ấn kỳ dị, trên mặt kính chi chít những vết rạn li ti, chuôi kính đã không còn thấy đâu, toàn bộ kính không còn chút ánh sáng nào, như một vật chết.

Không sai! Tấm kính tàn này chính alf tiên bảo Cửu Long Hỏa Thàn Tráo, nói đúng hơn, giừo nó đã là một “phế phẩm”.

Cửu Long Hỏa Thần Tráo vốn do Bạch Mộc Trần đoạt được từ tay thiên tiên Quách Nam, sau đó khi Bạch Mộc Trần bị cuốn vào trong gió lốc hỗn loạn, đồ đạc trên người mất hết, tiên bảo này cũng bởi thế không còn tung tích.

Bạch Mộc Trần vốn tưởng tiên bảo này đã bị cuốn vào trong không gian hỗn loạn, nào ngờ lại xuất hiện bên trong mảnh ngọc phiến thần bí, rồi được chàng đem ra ngoài.

“Nếu tiên bảo này còn dùng được thì tốt quá, đáng tiếc!”

Tiên bảo mất rồi lại tìm lạid dược, đây vốn là chuyên vui, song đáng tiếc vật này bị gió lốc hỗn loạn ăn mòn tới không thành hình nhữa, linh tính hoàn toàn biến mất, hư hỏng nặng nề, chẳng khác gì phế phẩm, bằng không, nhờ sự giúp đỡ của tiên bảo, Bạch Mộc Trần co slòng tiên đại chiến chính diện với thiên tiên.

“Thái Nhất Tông, tên giặc Huyền Thanh, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, nhất định... Sư tôn và các sư đệ đang nhìn ta từ trên trời cao, ta là chút hương hỏa duy nhất còn sót lại của Huyền Ất Môn, cho nên ta nhất định phải tự bảo vệ bản thân, nhất định phải sống sót... Sư tôn, chắc hẳn người cũng nghĩ vậy!”

Thở dài một hơi, Bạch Mộc Trần thu hồi lại tấm kính cổ, cũng thu lại lòng cừu hận của mình.

Giờ chàng còn rất yếu ớt, vốn không cách nào đối mặt với quái vật khổng lồ như Thái Nhất Tông, thậm chí chàng không thể biểu lộ ra chút ý hận nào trước mặt kẻ thù, ngược lại còn phải cố nhẫn nại chịu đựng dày vò, thật ra trong lòng chàng rất đau khổ, chỉ có điều không biể lộ ra bên ngoài mà thôi.

“Đại thúc...”

Trong tiếng hô, Ôn Nhã mang theo Tiểu Ức Khổ bước nhanh về phía Tiểu Ức Khổ.

“Mộc Trần ra mắt phu nhân, tiểu thư.”

Bạch Mộc Trần kháchk hí thi lễ, không chút kiêu ngạo.

Thật sự mà nói, Tĩnh Viễn Cư này xem như căn nhà đầu tiên của Bạch Mộc Trần. Cho dù hai mẹ con trước mặt chàng không quyền không thế, sinh sống kham khổ, song tâm địa thiện lương của các nàng tạo cho người ta cảm giác thân thiết, cũng tạo cho Bạch Mộc Trần cảm giác ẩp áp của gia đình.

Có người quan tâm, dẫu sao vẫn thoải mái hơn.

Cho dù là ơn cứu mạng hay sự dịu dàng hiếm có này, Bạch Mộc Trần đều cảm thấy vô cùng cảm kích. Cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lúc ngươi khó khăn bất lực, ai chịu giúp ngươi vô điều kiện, đó chính là bạn bè, bằng hữu.

Thật ra, rất nhiều đạo lý vô cùng đơn giản, chỉ có điều lòng người phức tạp mà thôi.

“Ha ha, tiên sinh đừng khách khí.”

Ôn Nhã thấy thái độ của Bạch Mộc Trần vẫn kính cẩn như trước, không khỏi thở phào một hơi, giọng nói càng hòa nhã: “Lần này tiên sinh đã vất vả nhiều vì chuyện của Ôn Nhã rồi, suýt nữa rơi vào chốn nguy hiểm, lúc nguy nan lại cứu Khổ Nhi một mạng, Ôn Nhã thật sự cảm kích, xin nhận một lạy của Ôn Nhã...”

Nói xong, Ôn Nhã chân thành thi lễ với Bạch Mộc Trần, người sau lách mình tránh đi.

“Phu nhân nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.”

Bạch Mộc Trần lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ngày trước phu nhân và tiểu thư đã có ơn cứu mạng với ta, sau lại bằng lòng thu nhận kẻ lai lịch bất minh này, ân đức đó ta nào dám quên? Hơn nữa chuyện lần này ta cũng có một phần trách nhiệm, nếu có thể đưa tiểu thư ra sớm, nàng đã không phải chịu kinh hãi như vậy.”

“Lời này của tiên sinh sai rồi.”

Nghe Bạch Mộc Trần thành khẩn trả lời, Ôn Nhã hoàn toàn yên lòng, yêu thương vuốt ve đầu Tiểu Ức Khổ nói: “Đứa nhóc này sinh sống trong thị tộc Nam Môn, không biết sự hiểm ác của thế giới bên ngoài, lần này cho nó ra ngoài mở mang kiến thức cũng là điều tốt, ít ra giờ nó cũng hiểu chuyện hơn so với hồi trước.”

Nghe mẫu thân nói vậy, hai má Tiểu Ức Khổ ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khsi vô cùng hòa hợp, Ôn Nhã cũng không thăm hỏi bí mật của Bạch Mộc Trần, như chẳng hề để ý tới chuyện này.

“Chi chi!”

Một bóng đen nhoáng lên, tiểu tiên điêu hạ xuống vai Tiểu Ức Khổ, kêu to hai tiếng với Bạch Mộc Trần.

Con vật nhỏ này có vẻ rất sợ Bạch Mộc Trần, cứ quẩn quanh đùa nghịch cạnh chàng.

“Ha ha, con chồn này cũng thật thông minh.”

Bạch Mộc Trần mỉm cười với chồn tiên, sau đó nói với Ôn Nhã: “Phu nhân, nếu tiểu thư đã tìm được Khổ Tâm Thảo, vậy bắt đầu trị liệu thương thế của người được rồi đó.”

“Được, được!”

Ôn Nhã kích động gật đầu, trong lòng vô cùng sốt ruột. Nàng thấy Bạch Mộc Trần vừa bước ra nên ngại ngùng không dám mở miệng nhờ vả, không ngờ đối phương lại chủ động đề cập tới, thật khiến nàng vô cùng cảm động.

“Đại thúc...”

Tiểu Ức Khổ vừa vui vẻ vừa thấp thỏm nói: “Có... Có thật chữa khỏi được cho mẹ không? Thật không?”

Bạch Mộc Trần đương nhiên hiểu được tâm tình của người làm con, nói thẳng: “Tiểu thu yên tâm, ta nắm chắc tám phần, có điều cần có một vị thuốc phụ.”

“Là thuốc gì vậy, đại thúc?”

“Mặc Tiên Đài.”

Nghe câu đó, khuôn mặt căng thẳng của Tiểu Ức Khổ lập tức buông lỏng.

Nếu là linh dược gì khác, nàng thật sự không nắm chắc kiếm được, song Mặc Tiên Đài lại có thể hái thoải mái từ Hắc Phong Nhai. Trước giờ nàng vẫn thường xuyên tới Hắc Phong Nhai hái thuốc giúp mẫu thân giảm đau.

Đỉnh Vọng Thiên, tổ cư Nam Môn.

Lúc này, Mai Tình đang chỉnh lý sổ sách trong thư phòng, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Mấy ngày nay, gia chủ Nam Môn vẫn ra ngoài chưa về, toàn thị tộc đều hỗn loạn, Mai Tình thân là chủ mẫu, đương nhiên phải gánh vác những chuyện lớn nhỏ trong thị tộc. Chỉ có điều người như Mai Tình trước giờ chuyên quyền độc đoán, lại khôngc hịu troa quyền lợi cho cấp dưới, tìm người chia sẻ gánh nặng, cứ thế sao lại chẳng mệt mỏi?

“Bẩm báo đại phu nhân, lão gia đã trở lại.”

“Ồ!”

Nghe tiếng thông báo của hạ nhân, sắc mặt Mai Tình vui mừng, vội vàng buông chuyện trong tay xuống, chuẩn bị tự ra nghênh đón. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Nam Môn Tiêu Viễn mặc một thân áo lam, vẻ mặt phong trần mệt mỏi đang đi tới.

“Phu nhân, tình hình bên Thiên Vi Phủ ra sao? Hả, sao Vô Song không về cùng chàng?”

“Ài! Chuyện hơi phức tạp, mình vào trong rồi nói.

Thở dài một hơi, Nam Môn Tiêu Viễn bước thẳng vào thư phòng, ngồi xuống, sắc mặt nặng nề.

Thấy vậy, trong lòng Mai Tình dấy lên dự cảm bất ổn.


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status