Tiên Ấn

Chương 162: Dựa thế đi lên.

/198


Tỏng phòng ngoài mọi người đều im lặng, bầu không khí có phần trầm lắng.

Nam Môn Tiêu Viễn đang suy nghĩ nên xử lý Bạch Mộc Trần ra sao, còn Nam Môn Chính Đình lại đang suy đoán tâm tư của đối phương. Nam Môn Vô Song há miệng vài lần, muốn nói lại thôi.

Mấy năm nay, Tiên Giới xảy ra không ít việc lớn. Trong đó chiến tranh Tiên ma cũng tính là một, chuyện này liên quan tới an nguy của toàn bộ Tiên Giới, lan ra khắp nơi, từ Bát Trầm Thiên cho tới Nhất Trung Thiên, bảo vệ Tiên Giới, ai cũng có trách nhiệm, không thế lực nào được phép khoanh tay đứng nhìn.

Cả dị tượng thiên triệu cũng coi như một chuyện, việc này đã kinh động toàn bộ Tiên Giới, song không ai tìm ra nguyên nhân gây nên thiên triệu.

Cuối cùng là quặng nô ở dãy núi Thiên Uyên làm phản với quy mô lớn.

So với hai sự kiện đầu tiên, chuyện này có quy mô nhỏ nhất, song ảnh hưởng lại sâu rộng nhất, thậm chí có nói nó là lần đột kích quyết định vận mệnh của tiên nô cũng chẳng có gì quá đáng.

Tiên lịch đã vạn vạn năm, bạo loạn tiên nô đã xảy ra vô số lần, xong lần nào cũng bị tiên sĩ dùng thủ đoạn tanh máu trấn áp, bởi vậy mọi người đều cho rằng có trải qua thêm cả ngàn vạn năm nữa tiên nô cũng chẳng ngóc đầu lên được. Song vụ bạo loạn không chút dấu hiệu tại dãy núi Thiên Uyên đã đánh tan suy nghĩ của vô số tiên sĩ.

Tuy nói tán tiên là một quần thể cực kỳ yếu ớt, nhưng số lượng lại cực kỳ khổng lồ, một khi mất đi sự ràng buộc, hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi, nghiêm trọng một chút sợ rằng còn dao động toàn bộ căn cơ Tiên Giới.

Giờ toàn bộ Phượng Lân Châu đều đang tìm kiếm những quặng nô bỏ trốn này, muốn tìm hiểu mọi chuyện xảy ra ở dãy núi Thiên Uyên. Mà trùng hợp nhất, giờ đang có một người trong cuộc đứng trước mặt đám Nam Môn Tiêu Viễn, còn chủ động thừa nhận thân phận của mình, mọi chuyện rốt cuộc là sao.

“Khụ khụ!”

Nam Môn Tiêu Viễn ho khan hai tiếng, che giấu vẻ thất thố của mình: “Các hạ cứ yên tâm, trước giờ Tây Phượng Lân chúng ta và Đông Phượng Lân luôn đối đầu, nếu các hạ đã bước vào thị tộc Nam Môn vậy đã là người một nhà, huống hồ lúc ở đấu trường nô lệ ngươi đã cứu đại thiếu gia cùng hai thiếu chủ tộc khác, cho nên, bổn gia chủ tuyệt đối không làm khó ngươi, hơn nữa cũng sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”

“Tiểu nhân đa tạ gia chủ.”

Bạch Mộc Trần cung kính thi lễ, quả thật y như tính toán lúc trước của chàng!

Đúng là Nam Môn Tiêu Viễn đã đoán lai lịch của Bạch Mộc Trần không đơn giản, còn tưởng chàng sẽ cố ý che giấu, chẳng ngờ đối phương thoải mái thừa nhận, thẳng thắn và trực tiếp tới mức khiến Nam Môn Tiêu Viễn mất cả thế chủ động. Có điều thị tộc Nam Môn bọn họ cũng không định liên hệ với tam đại tiên tông, đương nhiên không cần dùng “người của mình” đi lấy lòng người ta.

Một lúc sau, Nam Môn Tiêu Viễn lại nói: “Chẳng hay sau này các hạ có tính toán gì?”

Câu hỏi này rất quan trọng, nếu Bạch Mộc Trần là tiên nô bình thường, Nam Môn Tiêu Viễn còn lười chẳng quan tâm, song chàng lại có thân phận phản nô hết sức mẫn cảm, lại mang thực lực có thể giết chết chân tiên cửu phẩm, không thể cưỡng ép giữ lại hay đuổi đi được.

Đương nhiên, nếu Bạch Mộc Trần nguyện ý lưu lại, vậy tất cả đều dễ nói. Nuôi một cao thủ tiên nô như vậy chẳng tiêu tốn mấy tài nguyên, lúc mấu chốt lại có thể lợi dụng, có thể nói một mũi tên trúng hai đích.

Nếu đối phương không muốn ở lại...

Nghĩ đến đây, Nam Môn Tiêu Viễn lại thấy đau đầu.

Bạch Mộc Trần ngược lại chẳng hề lo lắng, nói thẳng: “Khởi bẩm gia chủ, Ôn Nhã phu nhân và Ức Khổ tiểu thư có ơn cứu mạng tại hạ, cho nên tại hạ đã đáp ứng phu nhân ở lại đây chăm sóc cho tiểu thư, mong gia chủ thu nhận.”

“Ách!”

Bốn người nhìn Bạch Mộc Trần với vẻ phức tạp, những lời này quả rất xảo diệu, vừa để tâm tới thể diện của thị tộc Nam Môn lại vừa biểu lộ dự định của bản thân. Nói trắng ra thì Bạch Mộc Trần là người của Ôn Nhã, chỉ cần hai mẹ con Ôn Nhã lưu lại chàng cũng sẽ lưu lại.

“Ha ha, các hạ đồng ý ở lại, thị tộc Nam Môn ta đương nhiên hoan nghênh rồi.”

Nam Môn Tiêu Viễn cười gượng hai tiếng rồi cố ý tránh không nói tới hai mẹ con Ôn Nhã, lại hỏi: “Với tu vi của các hạ, ở lại Linh Bồ viên cũng thật đáng tiếc, chẳng hay các hạ am hiểu thứ gì?”

“Am hiểu?”

Bạch Mộc Trần đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý đối phương.

Nam Môn Tiêu Viễn cũng là một lão cáo già, lúc nào cũng nghĩ tới việc lợi dụng Bạch Mộc Trần, không muốn chịu chút thiệt thòi nào. Có điều, suy nghĩ như vậy cũng không phải không có lý, đã ăn nhờ ở nhờ đương nhiên phải có gì báo đáp lại, dẫu sao trong mắt tiên sĩ bình thường, tán tiên không cách nào tu luyện, không dùng làm lao công mới là lãng phí.

Đáng tiếc Bạch Mộc Trần cũng đã tính toán, nếu đối phương đã định lợi dụng mình, sao mình không thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng tài nguyên của thị tộc Nam Môn mà hoàn thành dự định bản thân.

Bởi vậy chàng cười nói: “Khởi bẩm gia chủ, thật ra... ta biết chế tác khá nhiều loại tiên phù nhất giai?”

“Hả? Cái gì?”

Nghe đối phương trả lời, Nam Môn Tiêu Viễn lại bất ngờ.

Tiên đạo ngũ nghệ mỗi nghề có sở trường riêng, có thể chế tác tiên phù cũng đủ chứng minh Bạch Mộc Trần có giá trị hơn tiên nô bình thường nhiều. Song tiên phù nhất giai chẳng khác nào một mớ gân gà, nếu không thị tộc Nam Môn đúng là nhặt được chí bảo. Dẫu vậy, tâm trạng bốn người Nam Môn Tiêu Viễn cũng thay đổi rất nhiều, có thể chế phù, tu vi lại cao, nếu thân phận Bạch Mộc Trần không phải tiên nô chắc bọn họ đã coi đối phương như thượng khách.

“Vậy chẳng hay các hạ có thể luyện chế tiên phù nhị giai hay tam giai không?”

Tâm tư Nam Môn Tiêu Viễn xoay chuyển, hỏi Bạch Mộc Trần.

Nam Môn Chính Đình nghe vậy gật đầu, câu này xem như điểm trúng trọng tâm. Tiên phù nhất giai đương nhiên vô dụng, nếu Bạch Mộc Trần có thể chế tạo ra tiên phù nhị giai hay tam giai vậy lại hoàn toàn bất đồng. Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, uy lực của tiên phù tam giai thường cường đại hơn tiên phù nhất giai vài lần, cực kỳ thích hợp cho chân tiên cửu phẩm trở xuống sử dụng.

Bạch Mộc Trần đương nhiên hiểu tâm tư của đối phương, có điều hình dạng tiên phù nhị giai tam giai ra sao chàng còn chưa từng thấy, vậy làm sao trả lời?

(DG: Chắc tác giả quên, hồi còn ở bãi quặng tiên nô đã được thưởng một tiên phù tam giai.)

Chỉ thấy Bạch Mộc Trần cười khổ một tiếng rồi đáp: “Thật không dám giấu diếm, tiểu nhân trước nay chỉ chế tác vài tiên phù nhất giai cho nên không dám bảo đảm có thể luyện chế tiên phù từ nhị giai trở lên.”

Không dám bảo đảm... Vậy có thể lý giải là “chắc cũng làm được”!

Nam Môn Tiêu Viễn cùng Nam Môn Chính Đình nhìn nhau mỉm cười, người trước lập tức thu xếp: “Nếu các hạ đã có bản lĩnh như vậy đương nhiên không nên bỏ phí... Thế này đi, chút nữa ta để Cung Tuyết tới Khách phòng thu xếp cho ngươi một gian phòng kín, lại để Nội đường cung cấp cho ngươi một ít tài liệu luyện chế tiên phù để ngươi luyện tập... Nếu các hạ thật sự luyện chế được tiên phù nhị giai và tam giai, thị tộc Nam Môn chúng ta đương nhiên không bạc đãi các hạ, chẳng hay các hạ cảm thấy sao?”

Có cần phải gấp thế không?

Bạch Mộc Trần ngoài mắng thầm trong bụng ra còn làm được gì khác?

“Gia chủ đã an bài như vậy, tiểu nhân đương nhiên không ý kiến, chỉ có điều chuyện bên phía phu nhân, tiểu nhân thêm bẩm báo ra sao?”

Bạch Mộc Trần vốn không cần báo lại với Ôn Nhã, song ý tứ của chàng là muốn Nam Môn Tiêu Viễn đứng ra trả lại công bằng cho Ôn Nhã.

Chuyện năm đó ra sao, Bạch Mộc Trần đã nghe từ chỗ Ôn Nhã. Theo lý mà nói, chồng đã hy sinh vì gia tộc, là gia chủ, Nam Môn Tiêu Viễn đáng lý ra nên trấn an hai mẹ con Ôn Nhã, song kết quả nhận được lại là sự lạnh nhạt hắt hủi, đúng là khiến lòng người nguội lạnh.

Nam Môn Tiêu Viễn nghe xong câu này, sắc mặt lập tức trầm xuống.


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status