Ngoại viện thư lâu, bầuk hông khí yên tĩnh bị đánh tan.
Sau một hồi lễ nghi, Nam Môn Tiêu Viễn mới lên tiếng hỏi: “Bạch Mộc Trần, đã quen với nơi này chưa?”
“Khởi bẩm gia chủ, Tàng Thư Lâu này thật sự rất tốt, không chỉ có hoàn cảnh đọc sách rất tốt còn có điển tịch phong phú, mấy năm nay tiểu nhân đã được lợi không ít.”
Bạch Mộc Trần ẫn kính cẩn như trước, không vì được coi trọng mà kiêu căng.
Nói thật ra, quan hệ của Bạch Mộc Trần với thị tộc Nam Môn khá là phức tạp. Một mặt, thị tộc Nam Môn quả thực đã cho Bạch Mộc Trần một nơi sống yên ổn, có ân với hắn. Mặt khác, thị tộc Nam Môn lại muốn chèn ép Bạch Mộc Trần, muốn sử dụng hắn, cho nên giữa hai bên đương nhiên ẩn hàm mâu thuẫn.
Bạch Mộc Trần hiểu rõ tình cảnh của mình, đã là tiên nô cũng nên an phận một chút, trước khi có lực lượng để thay đổi vạn mệnh bản thân, mọi sự chống cự chỉ là vô ích, mà điều duy nhất chàng có thể làm là chứng minh giá trị của bản thân.
“Gia chủ, đây là tiên phù nhị giai mà tiểu nhân luyện chế, mời ngài xem...”
Bạch Mộc Trần đưa Hàn Băng Phù đã luyện chế lúc trước ra, hữu ý vô tình liếc mắt nhìn qua Tư Đồ Hôi đang chê mình sau đám người, kẻ sau cuống quít cúi đầu.
“Ồ, quả nhiên đã luyện thành, được, được lắm!”
Nam Môn Tiêu Viễn vốn định dùng vài lời khéo nói ra ý đồc ủamiình,không ngờ Bạch Mộc Trần lại thẳng thắn trực tiếp như vậy, trong lòng không khỏi coi trọng đối phương thêm vài phần. Có bản lĩnh, có can đảm, không kiêu căng, không nịnnh bợ, hiểu chuyện, lại trầm ổn... Người như vậy có đặt ở đâu chắc chắn cũng sẽ không trầm luân. Nam Môn Tiêu Viễn không khỏi có cảm giác mến tài.
“Đâu là Hàn Băng Phù à? Để ta xem xem.”
Nam Môn Tiêu Viễn quan sát tỉ mỉ tấm tiên phù trong tay, trên tiên phù lưu chuyển phù văn, ánh sáng nội liễm, khẽ tỏa hơi lạnh.
“Để ta thử uy lực của nó xem sao!”
Tâm thần máy động, Nam Môn Tiêu Viễn niết vỡ tiên phù trong tay, khiến nó hóa thành một luồng nước lạnh bắn thẳng về một gốc cây vạn tuế trong sân.
“Bùng!”
Một tiếng động trầm trầm vang lên, chỉ thấy gốc vạn tuế lập tức bị luồng nước lạnh đánh trúng, bên trên phủ một lớp băng dày đặc, năm giây sau mới từ từ tiêu tán.
Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng hai mặt nhìn nhau, trong mắt lấp lóe ánh lạ.
Hànn Băng Phù tuy là tiên phù nhị giai nhưng lực công kích không hề cường đại, công hiệu chủ yếu là khả năng đóng băng này, có thể phong ấn công kích của kẻ địch, làm chậm hành động của địch nhân. Chỉ tiếc Hàn Băng Phù rốt cuộc vẫn chỉ là tiên phù cấp thấp, hiệu quả đóng băng rất yếu, chỉ có thể phong ấn chân tiên tam phẩm trở xuống.
Nam Môn Văn Dương cùng Tư Đồ Hôi cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Bạch Mộc Trần, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Ngược lại, Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ đều không phản ứng quá mãnh liệt, chỉ đơn giản cảm thấy Bạch Mộc Trần vốn đã rất lợi hại, biết luyện chế tiên phù nhị giai cũng không có gì là lạ.
“Hay! Hay lắm!”
Nam Môn Tiêu Viễn mỉm cười, hiển nhiên rất thỏa mãn về tấm Hàn Băng Phù này. Đương nhiên, cái hắn thỏa mãn không phải là uy lực của tiên phù mà là bản lĩnh chế phù của Bạch Mộc Trần. Có thể dùng linh mộc nhất giai luyện chế ra tiên phù nhị giai mà uy lực không hề suy giảm, nhân tài như vậy xuất hiện ở thị tộc Nam Môn, gia chủ sao không cao hứng cho được.
“Bạch Mộc Trần, tiên phù thế này một tháng có thể luyện chế bao nhiêu tấm?”
Nam Môn Tiêu Viễn nhìn Bạch Mộc Trần một lúc lâu, đường như không mấy để ý tới thân phận tiên nô của đối phương.
Nghe gia chủ hỏi dò như vậy, Bạch Mộc Trần cúi đầu tính toán một lúc rồi nói: “Tiểu nhân tiên nguyên có hạn, đại khái mỗi ngày chỉ luyện chế được khoảng ba mươi tấm tiên phù!”
“Ba mươi tấm tiên phù? Mỗi ngày?”
Nam Môn Tiêu Viễn vẻ mặt kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lầm.
“Đúng vậy.”
Bạch Mộc Trần gật đầu khẳng định lại.
Lần này không chỉ Nam Môn Tiêu Viễn mà ngay cả Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không dám tưởng tượng.
Chế phù sư bình thường một ngày chỉ luyện chế được mười tới hai mươi tấm tiên phù đã là cực hạn, tán tiên do hạn chế bởi tu vi nên hiệu suất luyện chế còn thấp hơn. Song Bạch Mộc Trần mở miệng đã nói mỗi ngày ba mươi tấm tiên phù, vượt xa dự đoán của mọi người.
Dẫu vậy không ai nghĩ rằng Bạch Mộc Trần nói khoác, dù sao cũng có nhiều người nghe như vậy, một khi không hoàn thành được, hậu quả không cần nói cũng biết.
Từ giờ phút này trở đi, giá trị của Bạch Mộc Trần trong mắt đám người Nam Môn Tiêu Viễn đã không còn đơn giản là một chế phù sư bình thường nữa mà là một người có thể mang tới lợi ích lớn cho thị tộc, thái độ đối xử trước đây giờ cũng không còn thích hợp nữa.
Thật ra mọi người đều không nghĩ tới, ba mươi tấm tiên phù chỉ con số mà Bạch Mộc Trần ước lượng qua, nếu không e ngại chuyện tiêu hao tiên nguyên quá độ, mỗi ngày luyện chế hơn trăm tấm tiên phù cũng không phải không thể.
“Bạch Mộc Trần, ta muốn nhờ ngươi luyện chế một lượng lớn tiên phù nhị giai cho thị tộc, không biết ý ngươi ra sao?”
Nam Môn Tiêu Viễn đã dùng tới ngữ khí thương lượng: “Đương nhiên thị tộc cũng tuyệt đối không bạc đãi ngươi, tài liệu ngươi tiêu tốn khi luyện chế tiêu phù, tiên thạch giúp ngươi khôi phục đều do thị tộc cung cấp, hơn nữa mỗi tháng thị tộc còn có thể trả cho ngươi một khoản lương đủ để ngươi thỏa mãn. Nếu như... Nếu như ngươi có thể luyện chế tiên phù tam giai, thị tộc sẽ bỏ thân phận nô lệ của ngươi, đối xử với ngươi như tiên dân bình thường.”
Nghe xong những lời này mọi người đều ngẩn người.
Bỏ thân phận nô lệ, nắm giữ quyền lợi như tiên dân bình thường, đối với mỗi tiên nô, đây là nguyện vọng theo đuổi cả đời, cũng là kết cục tốt nhất cho tán tiên.
Xem ra Nam Môn Tiêu Viễn đã hạ quyết tâm rất lớn nên mới to gan ra quyết định như vậy.
Bạch Mộc Trần lại chẳng hề kích động như mọi người tưởng tượng, chỉ nở một nụ cười nhạt.
Chuyện thân phận giờ không còn là ước thúc đối với Bạch Mộc Trần. Chr có điều muốn thật sự thu được tự do, chỉ vẻn vẹn bỏ qua thân phận nô lệ đã đu rrồi sao? Đáp án đương nhiên là không.
Phải có thực lực, phải khiến cả đất trời này không gì kiềm chế được mình, cho dù có thân phận tiên nô.
Không có thực lực, cho dù có trở thành chủ nhân của tiên tông vẫn sẽ chỉ là quân cờ hay thậm chí là con rối trong tay kẻ khác.
Cho nên, thân phận, với Bạch Mộc Trần chẳng có gì thu hút.
... Trong sân bỗng yên tĩnh hẳn, mọi người đều chờ câu trả lời của Bạch Mộc Trần.
“Gia chủ đã an bài như vậy, Bạch Mộc Trần đương nhiên sẽ cống hiến cho thị tộc.”
Bạch Mộc Trần biểu lộ thái độ của mình, tiếp đó lại hỏi ngược lại: “Chỉ có điều, gia chủ thật sự muốn luyện chế một lượng lớn tiên phù nhị giai sao?”
“Hả? Chẳng lẽ có gì không ổn?”
Nghe đối phương hỏi vậy, Nam Môn Tiêu Viễn lập tức hứng thú.
Chỉ thấy Bạch Mộc Trần không lên tiếng giải thích, ngược lại dốc từ trong túi đựng đồ ra hơn trăm tấm “Phong Mang phù”... Xếp thành hàng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người!
“Ngươi định...”
Nam Môn Tiêu Viễn còn chưa nói xong, đã thấy ánh mắt Bạch Mộc Trần lóe sáng, phù văn trong hơn trăm tấm tiên phù như trùng điệp vào nhau, hợp thành một thể.
“Ong ong ong!”
Tiếng bay xé gió, hơn trăm tấm tiên phù hợp thành một lưỡi đao gió to bằng cánh tay, bắn thẳng về gốc cây vạn tuế vừa rồi!
“Bùng!”
Lưỡi đao gió như thanh kiếm sắc xuyên thẳng qua thân cây, gốc vạn tuế to lớn trong chớp mắt đã bị phá hủy tới mức khó nhận ra!
Thấy cảnh tượng đó, mọi người cùng hít một hơi lạnh, ánh mắt tụ tập lại người Bạch Mộc Trần.
Sau một hồi lễ nghi, Nam Môn Tiêu Viễn mới lên tiếng hỏi: “Bạch Mộc Trần, đã quen với nơi này chưa?”
“Khởi bẩm gia chủ, Tàng Thư Lâu này thật sự rất tốt, không chỉ có hoàn cảnh đọc sách rất tốt còn có điển tịch phong phú, mấy năm nay tiểu nhân đã được lợi không ít.”
Bạch Mộc Trần ẫn kính cẩn như trước, không vì được coi trọng mà kiêu căng.
Nói thật ra, quan hệ của Bạch Mộc Trần với thị tộc Nam Môn khá là phức tạp. Một mặt, thị tộc Nam Môn quả thực đã cho Bạch Mộc Trần một nơi sống yên ổn, có ân với hắn. Mặt khác, thị tộc Nam Môn lại muốn chèn ép Bạch Mộc Trần, muốn sử dụng hắn, cho nên giữa hai bên đương nhiên ẩn hàm mâu thuẫn.
Bạch Mộc Trần hiểu rõ tình cảnh của mình, đã là tiên nô cũng nên an phận một chút, trước khi có lực lượng để thay đổi vạn mệnh bản thân, mọi sự chống cự chỉ là vô ích, mà điều duy nhất chàng có thể làm là chứng minh giá trị của bản thân.
“Gia chủ, đây là tiên phù nhị giai mà tiểu nhân luyện chế, mời ngài xem...”
Bạch Mộc Trần đưa Hàn Băng Phù đã luyện chế lúc trước ra, hữu ý vô tình liếc mắt nhìn qua Tư Đồ Hôi đang chê mình sau đám người, kẻ sau cuống quít cúi đầu.
“Ồ, quả nhiên đã luyện thành, được, được lắm!”
Nam Môn Tiêu Viễn vốn định dùng vài lời khéo nói ra ý đồc ủamiình,không ngờ Bạch Mộc Trần lại thẳng thắn trực tiếp như vậy, trong lòng không khỏi coi trọng đối phương thêm vài phần. Có bản lĩnh, có can đảm, không kiêu căng, không nịnnh bợ, hiểu chuyện, lại trầm ổn... Người như vậy có đặt ở đâu chắc chắn cũng sẽ không trầm luân. Nam Môn Tiêu Viễn không khỏi có cảm giác mến tài.
“Đâu là Hàn Băng Phù à? Để ta xem xem.”
Nam Môn Tiêu Viễn quan sát tỉ mỉ tấm tiên phù trong tay, trên tiên phù lưu chuyển phù văn, ánh sáng nội liễm, khẽ tỏa hơi lạnh.
“Để ta thử uy lực của nó xem sao!”
Tâm thần máy động, Nam Môn Tiêu Viễn niết vỡ tiên phù trong tay, khiến nó hóa thành một luồng nước lạnh bắn thẳng về một gốc cây vạn tuế trong sân.
“Bùng!”
Một tiếng động trầm trầm vang lên, chỉ thấy gốc vạn tuế lập tức bị luồng nước lạnh đánh trúng, bên trên phủ một lớp băng dày đặc, năm giây sau mới từ từ tiêu tán.
Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng hai mặt nhìn nhau, trong mắt lấp lóe ánh lạ.
Hànn Băng Phù tuy là tiên phù nhị giai nhưng lực công kích không hề cường đại, công hiệu chủ yếu là khả năng đóng băng này, có thể phong ấn công kích của kẻ địch, làm chậm hành động của địch nhân. Chỉ tiếc Hàn Băng Phù rốt cuộc vẫn chỉ là tiên phù cấp thấp, hiệu quả đóng băng rất yếu, chỉ có thể phong ấn chân tiên tam phẩm trở xuống.
Nam Môn Văn Dương cùng Tư Đồ Hôi cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Bạch Mộc Trần, ánh mắt càng thêm phức tạp.
Ngược lại, Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ đều không phản ứng quá mãnh liệt, chỉ đơn giản cảm thấy Bạch Mộc Trần vốn đã rất lợi hại, biết luyện chế tiên phù nhị giai cũng không có gì là lạ.
“Hay! Hay lắm!”
Nam Môn Tiêu Viễn mỉm cười, hiển nhiên rất thỏa mãn về tấm Hàn Băng Phù này. Đương nhiên, cái hắn thỏa mãn không phải là uy lực của tiên phù mà là bản lĩnh chế phù của Bạch Mộc Trần. Có thể dùng linh mộc nhất giai luyện chế ra tiên phù nhị giai mà uy lực không hề suy giảm, nhân tài như vậy xuất hiện ở thị tộc Nam Môn, gia chủ sao không cao hứng cho được.
“Bạch Mộc Trần, tiên phù thế này một tháng có thể luyện chế bao nhiêu tấm?”
Nam Môn Tiêu Viễn nhìn Bạch Mộc Trần một lúc lâu, đường như không mấy để ý tới thân phận tiên nô của đối phương.
Nghe gia chủ hỏi dò như vậy, Bạch Mộc Trần cúi đầu tính toán một lúc rồi nói: “Tiểu nhân tiên nguyên có hạn, đại khái mỗi ngày chỉ luyện chế được khoảng ba mươi tấm tiên phù!”
“Ba mươi tấm tiên phù? Mỗi ngày?”
Nam Môn Tiêu Viễn vẻ mặt kinh ngạc, còn tưởng mình nghe lầm.
“Đúng vậy.”
Bạch Mộc Trần gật đầu khẳng định lại.
Lần này không chỉ Nam Môn Tiêu Viễn mà ngay cả Tổ Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không dám tưởng tượng.
Chế phù sư bình thường một ngày chỉ luyện chế được mười tới hai mươi tấm tiên phù đã là cực hạn, tán tiên do hạn chế bởi tu vi nên hiệu suất luyện chế còn thấp hơn. Song Bạch Mộc Trần mở miệng đã nói mỗi ngày ba mươi tấm tiên phù, vượt xa dự đoán của mọi người.
Dẫu vậy không ai nghĩ rằng Bạch Mộc Trần nói khoác, dù sao cũng có nhiều người nghe như vậy, một khi không hoàn thành được, hậu quả không cần nói cũng biết.
Từ giờ phút này trở đi, giá trị của Bạch Mộc Trần trong mắt đám người Nam Môn Tiêu Viễn đã không còn đơn giản là một chế phù sư bình thường nữa mà là một người có thể mang tới lợi ích lớn cho thị tộc, thái độ đối xử trước đây giờ cũng không còn thích hợp nữa.
Thật ra mọi người đều không nghĩ tới, ba mươi tấm tiên phù chỉ con số mà Bạch Mộc Trần ước lượng qua, nếu không e ngại chuyện tiêu hao tiên nguyên quá độ, mỗi ngày luyện chế hơn trăm tấm tiên phù cũng không phải không thể.
“Bạch Mộc Trần, ta muốn nhờ ngươi luyện chế một lượng lớn tiên phù nhị giai cho thị tộc, không biết ý ngươi ra sao?”
Nam Môn Tiêu Viễn đã dùng tới ngữ khí thương lượng: “Đương nhiên thị tộc cũng tuyệt đối không bạc đãi ngươi, tài liệu ngươi tiêu tốn khi luyện chế tiêu phù, tiên thạch giúp ngươi khôi phục đều do thị tộc cung cấp, hơn nữa mỗi tháng thị tộc còn có thể trả cho ngươi một khoản lương đủ để ngươi thỏa mãn. Nếu như... Nếu như ngươi có thể luyện chế tiên phù tam giai, thị tộc sẽ bỏ thân phận nô lệ của ngươi, đối xử với ngươi như tiên dân bình thường.”
Nghe xong những lời này mọi người đều ngẩn người.
Bỏ thân phận nô lệ, nắm giữ quyền lợi như tiên dân bình thường, đối với mỗi tiên nô, đây là nguyện vọng theo đuổi cả đời, cũng là kết cục tốt nhất cho tán tiên.
Xem ra Nam Môn Tiêu Viễn đã hạ quyết tâm rất lớn nên mới to gan ra quyết định như vậy.
Bạch Mộc Trần lại chẳng hề kích động như mọi người tưởng tượng, chỉ nở một nụ cười nhạt.
Chuyện thân phận giờ không còn là ước thúc đối với Bạch Mộc Trần. Chr có điều muốn thật sự thu được tự do, chỉ vẻn vẹn bỏ qua thân phận nô lệ đã đu rrồi sao? Đáp án đương nhiên là không.
Phải có thực lực, phải khiến cả đất trời này không gì kiềm chế được mình, cho dù có thân phận tiên nô.
Không có thực lực, cho dù có trở thành chủ nhân của tiên tông vẫn sẽ chỉ là quân cờ hay thậm chí là con rối trong tay kẻ khác.
Cho nên, thân phận, với Bạch Mộc Trần chẳng có gì thu hút.
... Trong sân bỗng yên tĩnh hẳn, mọi người đều chờ câu trả lời của Bạch Mộc Trần.
“Gia chủ đã an bài như vậy, Bạch Mộc Trần đương nhiên sẽ cống hiến cho thị tộc.”
Bạch Mộc Trần biểu lộ thái độ của mình, tiếp đó lại hỏi ngược lại: “Chỉ có điều, gia chủ thật sự muốn luyện chế một lượng lớn tiên phù nhị giai sao?”
“Hả? Chẳng lẽ có gì không ổn?”
Nghe đối phương hỏi vậy, Nam Môn Tiêu Viễn lập tức hứng thú.
Chỉ thấy Bạch Mộc Trần không lên tiếng giải thích, ngược lại dốc từ trong túi đựng đồ ra hơn trăm tấm “Phong Mang phù”... Xếp thành hàng trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người!
“Ngươi định...”
Nam Môn Tiêu Viễn còn chưa nói xong, đã thấy ánh mắt Bạch Mộc Trần lóe sáng, phù văn trong hơn trăm tấm tiên phù như trùng điệp vào nhau, hợp thành một thể.
“Ong ong ong!”
Tiếng bay xé gió, hơn trăm tấm tiên phù hợp thành một lưỡi đao gió to bằng cánh tay, bắn thẳng về gốc cây vạn tuế vừa rồi!
“Bùng!”
Lưỡi đao gió như thanh kiếm sắc xuyên thẳng qua thân cây, gốc vạn tuế to lớn trong chớp mắt đã bị phá hủy tới mức khó nhận ra!
Thấy cảnh tượng đó, mọi người cùng hít một hơi lạnh, ánh mắt tụ tập lại người Bạch Mộc Trần.
/198
|