Tiên giới vốn dĩ không có ngày đêm, vậy mà lúc này bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Có lẽ trong mắt của tiên tông đại giáo, thị tộc chẳng khác gì một con kiến hôi, nhưng con kiến hôi tồn tại trên đời cũng có ý nghĩa riêng của nó.
Nam Môn thị tộc truyền thừa cho tới hôm nay đã được vạn năm, các cuộc tranh giành lớn nhỏ không dưới ngàn lần. Mà một lần gian nan nguy hiểm nhất chính là cuộc nổi loạn bách tộc lúc ban đầu. Khi đó Nam Môn thị tộc chỉ là một thế lực ngoại lai, mới vừa đặt chân vào Cảnh Lan Lĩnh, thế đơn lực bạc, bị khắp nơi chèn ép. Chỉ bất quá, tổ tiên của Nam Môn thị tộc đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, sử dụng rất nhiều thủ đoạn, liên kết cùng Tổ thị và Vũ thị đem bách tộc trong Cảnh Lan Lĩnh trấn áp. Sau đó trong mấy ngàn năm, lần lượt trải qua ngoại địch nội loạn tẩy luyện, rốt cục mới có thể trở thành một trong ba thế lực đứng đầu Cảnh Lan Lĩnh như hôm nay.
Có thể nói một cách không hề khoa trương, Tam đại thị tộc có thể đứng vững trên khu vực quáng mạch ở Cảnh Lan Lĩnh, chính là tạo dựng từ máu và lửa của biết bao nhiêu đời tổ tiên , tuyệt đối không phải hai chữ “may mắn” có thể thuyết minh .
. . .
Oanh!
Ầm ------- Ầm -------- Ầm ---
Lôi quang lóng lánh, đất rung núi chuyển.
Sau một khoảng thời gian hỗn loạn, Nam Môn thị tộc lập tức phản kháng.
Không cần Gia chủ sắp xếp, quản sự các nơi đã nhanh chóng truyền ra hiệu lệnh, tập kết là tập kết, cấm túc là cấm túc, tuần tra là tuần tra. . . hết thảy mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy. Giống như từ rất lâu rồi, Nam Môn thị tộc đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến ngày hôm nay.
. . . . .
Trên Vọng Thiên Phong, cách bầu trời càng gần hơn.
Nam Môn Tiêu Viễn lẳng lặng quan sát bầu trời, sắc mặt âm trầm giống như những đám mây đen trên trời.
Chuyện gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, mặc dù Nam Môn Tiêu Viễn đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, nhưng khi đại địch tấn công, nội tâm của hắn vẫn cảm thấy áp lực và bất an. Làm một vị Gia chủ, Nam Môn Tiêu Viễn quả thật phù hợp tiêu chuẩn không thể nghi ngờ. Kể từ khi hắn tiếp quản thị tộc cho tới nay, làm việc vô cùng cẩn trọng. Dựa vào thủ đoạn và thỏa hiệp, hắn đã đem cơ nghiệp của thị tộc từng bước mở rộng. Tuy nhiên, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Hắn chưa từng nghĩ rằng một tòa quáng mạch lại đẩy thị tộc vào hoàn cảnh khốn cùng như này.
Tiên tông coi thường, thế gia chèn ép, tiên gia tham lam, làm cho hắn đã phẫn nộ đến cực hạn rồi. Nhưng hắn biết trước mắt không phải là lúc thất vọng.
Đợi đến khi Nam Môn Tiêu Viễn tỉnh táo lại, mười hai đạo tộc lệnh bay ra từ trong tay hắn, chia ra bay về phía mười hai ngọn núi trong thị tộc.
Ngay lúc này, một thân ảnh vội vàng đáp xuống ở nơi xa, người này chính là Nam Môn Chính Đình.
Huynh trưởng. . .
Tình huống trong thị tộc hiện giờ thế nào rồi?
Nghe thấy Nam Môn Tiêu Viễn hỏi thăm, Nam Môn Chính Đình cũng không khách sáo, vội vàng đáp lời: Trong tộc lúc này tạm coi là ổn định, hộ sơn đại trận đã khởi động rồi, tạm thời không có chuyện gì đáng lo. Quản sự các nơi đều đã tự mình sắp xếp mọi chuyện, đệ tử của mười hai ngọn núi đang tập hợp lại. Ta bước đầu thống kê con cháu trong thị tộc, có mười hai người là Chân Tiên Bát phẩm, bốn mươi bảy người là Chân Tiên Thất phẩm, tám mươi chín người là Chân Tiên Lục phẩm, Chân Tiên Ngũ phẩm cùng với Ngũ phẩm trở xuống có khoảng hai ba trăm người. Về phần đệ tử ở ngoài phái cùng có ba mươi lăm người, đáng tiếc hiện tại đã mất đi liên lạc
Nghe Nam Môn Chính Đình báo cáo, Nam Môn Tiêu Viễn yên lặng tính toán thực lực của thị tộc.
Dõi mắt khắp Phượng Lân Châu, tu vi Chân Tiên Ngũ phẩm trở lên mới tính là có chiến lực, Chân Tiên Bát phẩm trở lên mới coi là cao thủ. Lấy thực lực của Nam Môn thị tộc để đánh giá, tự nhiên chẳng thể sánh bằng với các tiên tông hay thế gia, nhưng trong các thị tộc, có thể tính là “ hùng hậu ”. Hơn nữa Nam Môn thị tộc còn có một vị Đại trưởng lão Thiên Tiên Thất Phẩm tọa trấn.
Trầm ngâm trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn nhìn lên trời nói: Tình huống bên ngoài hiện tại sao rồi? Có bao nhiêu địch nhân tới đây? Thực lực thế nào?
Chuyện này. . .
Nam Môn Chính Đình sắc mặt bối rối nói: Nam Môn thị tộc hiện tại đã bị ngăn cách với ngoại giới, căn bản không nắm được thực lực của kẻ địch.”
Nam Môn Tiêu Viễn cười lạnh lùng nói: Không cần suy nghĩ cũng có thể biết, đối phương dám đến Cảnh Lan Lĩnh , sao có thể không chuẩn bị gì chứ? Ta nghĩ rằng thực lực của bọn họ mạnh hơn nhiều so với Tam đại thị tộc chúng ta. Quan sát trận chiến ở bên ngoài, ta đoán có ít nhất ba Thiên Tiên cao thủ đang chủ trì sát trận!
Nếu trong quá khứ có ngoại địch xâm lấn đến nơi này, cho dù Nam Môn thị tộc không địch nổi, cùng lắm thì sẽ nhượng bộ thỏa hiệp. Nhưng lần này hoàn toàn không giống với trước đây. . . ba phủ liên thủ với nhau, tiên tông cũng nhúng tay vào, đối phương đã tổn hao nhiều công sức như thế, chẳng lẽ chỉ muốn đuổi Tam đại thị tộc ra khỏi Cảnh Lan Lĩnh hay sao? Dĩ nhiên không phải vậy! Mà lúc này tiên ma tranh đấu, thế lực khắp nơi đều hỗn loạn rối ren. Vì tranh đoạt các loại tiên đạo tài nguyên, mọi người đều điên cuồng đỏ mắt rồi. Quáng mạch chỉ là một việc nhỏ, sâu trong Cảnh Lan Lĩnh mới là một bảo tàng khổng lồ. Chỉ có đem Tam đại thị tộc đuổi tận giết tuyệt, mới có thể phân chia lại lợi ích trong Cảnh Lan Lĩnh.
Huynh trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thiên Vi Phủ rốt cuộc muốn làm gì đây? Tại sao họ Nguyễn kia chẳng chịu ra mặt chứ ? Toàn bộ Cảnh Lan Lĩnh đều nằm trong sự quản lý của Thiên Vi Phủ, nếu như chúng ta bị tiêu diệt, Thiên Vi Phủ cũng đừng hòng đạt được một chút lợi ích gì!
Vẻ mặt của Nam Môn Chính Đình tràn đầy giận giữ, hắn nắm chắc hai tay, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, không còn nửa điểm phong độ thường ngày.
Quên đi lão Nhị, hiện tại các phủ chung quanh đều đã điên cuồng đỏ mắt, Nguyễn Kinh Niên của Thiên Vi Phủ không muốn trở thành bia ngắm của mọi người , cho nên chúng ta đã bị hắn quăng đi rồi.
Nam Môn Tiêu Viễn khô khan thở dài, nhẹ nhẹ vỗ bả vai của huynh đệ, thần sắc lãnh đạm nói: Nam Môn thị tộc chúng ta đã tồn tại mấy vạn năm, kinh doanh ở Cảnh Lan Lĩnh này cũng mấy ngàn năm rồi. Chúng ta đã đổ vào đây vô số tâm huyết và tinh lực, cho nên Nam Môn thị tộc sẽ không thể hủy diệt trong tay của hai huynh đệ chúng ta. Dưới hạ giới vẫn có câu, binh đến đã có tướng ngăn, nước tràn thì đắp đê chặn. Ta không tin Nam Môn thị tộc không vượt qua nổi thử thách lần này.
Dứt lời, ánh mắt huynh đệ hai người chuyển hướng hộ sơn đại trận.
Mặc cho phía ngoài lôi quang không ngừng công kích, hộ sơn đại trận của Nam Môn thị tộc vẫn sừng sững bất động. Từng đạo lôi đình cực quang đánh vào trên mặt ngoài của đại trận, lại xuôi theo đại trận đi vào trong địa mạch, không hề có một chút biến hóa nào.
Nam Môn thị tộc đứng đầu Tam đại thị tộc, thực lực tự nhiên thâm hậu, không chỉ có Thiên Tiên tọa trấn, lại còn có đại trận hộ sơn, đây cũng là căn cơ của Nam Môn thị tộc.
« Thập Nhị Thiên Môn Trận » vốn là tiên đạo thượng cổ. Sau thiên địa đại kiếp chỉ còn một phần không đầy đủ truyền lưu, sau bao nhiêu thăng trầm lại rơi vào tay của tổ tiên Nam Môn thị tộc.
Căn cứ theo trận pháp miêu tả, « Thập Nhị Thiên Môn Trận » là dựa theo mười hai thiên trụ thời kỳ Hồng Hoang diễn hóa mà thành. Lớn thì có thể đỉnh thiên lập địa, nhỏ thì có thể ẩn trong giới tử . Mà một phần không đầy đủ này mặc dù không có hiệu quả vận chuyển chu thiên, luyện hóa tinh thần, nhưng cũng huyền diệu vô cùng. Mà mười hai ngọn núi nơi này, tương liên với địa mạch của Cảnh Lan Lĩnh, liên miên không dứt, khí vận kéo dài. Tổ tiên của Nam Môn thị tộc mượn địa thế nơi đây, miễn cưỡng bổ khuyết trận pháp, bảo vệ Nam Môn thị tộc đời đời con cháu.
Huynh trưởng, mặc dù đại trận này vô cùng kiên cố, nhưng tiêu hao thật sự quá lớn. Nếu chúng ta giằng co kéo dài, mặc dù địch nhân lùi bước, thì địa mạch phía dưới mười hai ngọn núi cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Nam Môn Chính Đình trong lòng nôn nóng, Nam Môn Tiêu Viễn cau mày.
Đạo lý thủ lâu tất mất hai người bọn họ dĩ nhiên hiểu rõ, nếu không có hỗ trợ từ bên ngoài, sợ rằng hộ sơn đại trận của Nam Môn thị tộc không giữ vững được bao lâu. Nhưng hiện nay bọn họ không nắm được tình hình của kẻ địch bên ngoài, nếu như tùy tiện ra ngoài nghênh chiến, hậu quả khó có thể đoán được. Vì vậy bọn họ phải tìm một biện pháp hiệu quả hơn.
Lão Nhị, đối thủ của chúng ta lần này khác hẳn với trước đây, thế công hung hãn, chúng ta phải sớm chuẩn bị trước mới được . . .
Dừng một chút, Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: Trước tiên ngươi hãy báo cho Vô Song, bảo hắn yên tâm chờ đợi ở Thiên Vi Phủ. Nếu đại địch chưa rút lui thì hắn không được trở về, ta tin tưởng có bác của hắn bảo vệ, sẽ không xuất hiện chuyện gì không may. Mà chúng ta phải nghĩ biện pháp đem con cháu trong tộc tư chất không tồi ra ngoài một cách an toàn. Vạn nhất chúng ta không phòng thủ được, đám con cháu này chính là hi vọng của Nam Môn thị tộc sau này. Tóm lại, Nam Môn thị tộc hương hỏa không thể bị diệt.
Tốt, ta sẽ đi, thuận tiện ta sẽ điều động một vài người đi dò xét tình hình bên ngoài.
Nam Môn Chính Đình nhận lệnh, vô cùng lo lắng rời đi.
Nam Môn Tiêu Viễn chấn hưng lại tinh thần, đi về nơi ở của Đại trưởng lão.
Có lẽ trong mắt của tiên tông đại giáo, thị tộc chẳng khác gì một con kiến hôi, nhưng con kiến hôi tồn tại trên đời cũng có ý nghĩa riêng của nó.
Nam Môn thị tộc truyền thừa cho tới hôm nay đã được vạn năm, các cuộc tranh giành lớn nhỏ không dưới ngàn lần. Mà một lần gian nan nguy hiểm nhất chính là cuộc nổi loạn bách tộc lúc ban đầu. Khi đó Nam Môn thị tộc chỉ là một thế lực ngoại lai, mới vừa đặt chân vào Cảnh Lan Lĩnh, thế đơn lực bạc, bị khắp nơi chèn ép. Chỉ bất quá, tổ tiên của Nam Môn thị tộc đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, sử dụng rất nhiều thủ đoạn, liên kết cùng Tổ thị và Vũ thị đem bách tộc trong Cảnh Lan Lĩnh trấn áp. Sau đó trong mấy ngàn năm, lần lượt trải qua ngoại địch nội loạn tẩy luyện, rốt cục mới có thể trở thành một trong ba thế lực đứng đầu Cảnh Lan Lĩnh như hôm nay.
Có thể nói một cách không hề khoa trương, Tam đại thị tộc có thể đứng vững trên khu vực quáng mạch ở Cảnh Lan Lĩnh, chính là tạo dựng từ máu và lửa của biết bao nhiêu đời tổ tiên , tuyệt đối không phải hai chữ “may mắn” có thể thuyết minh .
. . .
Oanh!
Ầm ------- Ầm -------- Ầm ---
Lôi quang lóng lánh, đất rung núi chuyển.
Sau một khoảng thời gian hỗn loạn, Nam Môn thị tộc lập tức phản kháng.
Không cần Gia chủ sắp xếp, quản sự các nơi đã nhanh chóng truyền ra hiệu lệnh, tập kết là tập kết, cấm túc là cấm túc, tuần tra là tuần tra. . . hết thảy mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy. Giống như từ rất lâu rồi, Nam Môn thị tộc đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến ngày hôm nay.
. . . . .
Trên Vọng Thiên Phong, cách bầu trời càng gần hơn.
Nam Môn Tiêu Viễn lẳng lặng quan sát bầu trời, sắc mặt âm trầm giống như những đám mây đen trên trời.
Chuyện gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, mặc dù Nam Môn Tiêu Viễn đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, nhưng khi đại địch tấn công, nội tâm của hắn vẫn cảm thấy áp lực và bất an. Làm một vị Gia chủ, Nam Môn Tiêu Viễn quả thật phù hợp tiêu chuẩn không thể nghi ngờ. Kể từ khi hắn tiếp quản thị tộc cho tới nay, làm việc vô cùng cẩn trọng. Dựa vào thủ đoạn và thỏa hiệp, hắn đã đem cơ nghiệp của thị tộc từng bước mở rộng. Tuy nhiên, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Hắn chưa từng nghĩ rằng một tòa quáng mạch lại đẩy thị tộc vào hoàn cảnh khốn cùng như này.
Tiên tông coi thường, thế gia chèn ép, tiên gia tham lam, làm cho hắn đã phẫn nộ đến cực hạn rồi. Nhưng hắn biết trước mắt không phải là lúc thất vọng.
Đợi đến khi Nam Môn Tiêu Viễn tỉnh táo lại, mười hai đạo tộc lệnh bay ra từ trong tay hắn, chia ra bay về phía mười hai ngọn núi trong thị tộc.
Ngay lúc này, một thân ảnh vội vàng đáp xuống ở nơi xa, người này chính là Nam Môn Chính Đình.
Huynh trưởng. . .
Tình huống trong thị tộc hiện giờ thế nào rồi?
Nghe thấy Nam Môn Tiêu Viễn hỏi thăm, Nam Môn Chính Đình cũng không khách sáo, vội vàng đáp lời: Trong tộc lúc này tạm coi là ổn định, hộ sơn đại trận đã khởi động rồi, tạm thời không có chuyện gì đáng lo. Quản sự các nơi đều đã tự mình sắp xếp mọi chuyện, đệ tử của mười hai ngọn núi đang tập hợp lại. Ta bước đầu thống kê con cháu trong thị tộc, có mười hai người là Chân Tiên Bát phẩm, bốn mươi bảy người là Chân Tiên Thất phẩm, tám mươi chín người là Chân Tiên Lục phẩm, Chân Tiên Ngũ phẩm cùng với Ngũ phẩm trở xuống có khoảng hai ba trăm người. Về phần đệ tử ở ngoài phái cùng có ba mươi lăm người, đáng tiếc hiện tại đã mất đi liên lạc
Nghe Nam Môn Chính Đình báo cáo, Nam Môn Tiêu Viễn yên lặng tính toán thực lực của thị tộc.
Dõi mắt khắp Phượng Lân Châu, tu vi Chân Tiên Ngũ phẩm trở lên mới tính là có chiến lực, Chân Tiên Bát phẩm trở lên mới coi là cao thủ. Lấy thực lực của Nam Môn thị tộc để đánh giá, tự nhiên chẳng thể sánh bằng với các tiên tông hay thế gia, nhưng trong các thị tộc, có thể tính là “ hùng hậu ”. Hơn nữa Nam Môn thị tộc còn có một vị Đại trưởng lão Thiên Tiên Thất Phẩm tọa trấn.
Trầm ngâm trong chốc lát, Nam Môn Tiêu Viễn nhìn lên trời nói: Tình huống bên ngoài hiện tại sao rồi? Có bao nhiêu địch nhân tới đây? Thực lực thế nào?
Chuyện này. . .
Nam Môn Chính Đình sắc mặt bối rối nói: Nam Môn thị tộc hiện tại đã bị ngăn cách với ngoại giới, căn bản không nắm được thực lực của kẻ địch.”
Nam Môn Tiêu Viễn cười lạnh lùng nói: Không cần suy nghĩ cũng có thể biết, đối phương dám đến Cảnh Lan Lĩnh , sao có thể không chuẩn bị gì chứ? Ta nghĩ rằng thực lực của bọn họ mạnh hơn nhiều so với Tam đại thị tộc chúng ta. Quan sát trận chiến ở bên ngoài, ta đoán có ít nhất ba Thiên Tiên cao thủ đang chủ trì sát trận!
Nếu trong quá khứ có ngoại địch xâm lấn đến nơi này, cho dù Nam Môn thị tộc không địch nổi, cùng lắm thì sẽ nhượng bộ thỏa hiệp. Nhưng lần này hoàn toàn không giống với trước đây. . . ba phủ liên thủ với nhau, tiên tông cũng nhúng tay vào, đối phương đã tổn hao nhiều công sức như thế, chẳng lẽ chỉ muốn đuổi Tam đại thị tộc ra khỏi Cảnh Lan Lĩnh hay sao? Dĩ nhiên không phải vậy! Mà lúc này tiên ma tranh đấu, thế lực khắp nơi đều hỗn loạn rối ren. Vì tranh đoạt các loại tiên đạo tài nguyên, mọi người đều điên cuồng đỏ mắt rồi. Quáng mạch chỉ là một việc nhỏ, sâu trong Cảnh Lan Lĩnh mới là một bảo tàng khổng lồ. Chỉ có đem Tam đại thị tộc đuổi tận giết tuyệt, mới có thể phân chia lại lợi ích trong Cảnh Lan Lĩnh.
Huynh trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Thiên Vi Phủ rốt cuộc muốn làm gì đây? Tại sao họ Nguyễn kia chẳng chịu ra mặt chứ ? Toàn bộ Cảnh Lan Lĩnh đều nằm trong sự quản lý của Thiên Vi Phủ, nếu như chúng ta bị tiêu diệt, Thiên Vi Phủ cũng đừng hòng đạt được một chút lợi ích gì!
Vẻ mặt của Nam Môn Chính Đình tràn đầy giận giữ, hắn nắm chắc hai tay, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, không còn nửa điểm phong độ thường ngày.
Quên đi lão Nhị, hiện tại các phủ chung quanh đều đã điên cuồng đỏ mắt, Nguyễn Kinh Niên của Thiên Vi Phủ không muốn trở thành bia ngắm của mọi người , cho nên chúng ta đã bị hắn quăng đi rồi.
Nam Môn Tiêu Viễn khô khan thở dài, nhẹ nhẹ vỗ bả vai của huynh đệ, thần sắc lãnh đạm nói: Nam Môn thị tộc chúng ta đã tồn tại mấy vạn năm, kinh doanh ở Cảnh Lan Lĩnh này cũng mấy ngàn năm rồi. Chúng ta đã đổ vào đây vô số tâm huyết và tinh lực, cho nên Nam Môn thị tộc sẽ không thể hủy diệt trong tay của hai huynh đệ chúng ta. Dưới hạ giới vẫn có câu, binh đến đã có tướng ngăn, nước tràn thì đắp đê chặn. Ta không tin Nam Môn thị tộc không vượt qua nổi thử thách lần này.
Dứt lời, ánh mắt huynh đệ hai người chuyển hướng hộ sơn đại trận.
Mặc cho phía ngoài lôi quang không ngừng công kích, hộ sơn đại trận của Nam Môn thị tộc vẫn sừng sững bất động. Từng đạo lôi đình cực quang đánh vào trên mặt ngoài của đại trận, lại xuôi theo đại trận đi vào trong địa mạch, không hề có một chút biến hóa nào.
Nam Môn thị tộc đứng đầu Tam đại thị tộc, thực lực tự nhiên thâm hậu, không chỉ có Thiên Tiên tọa trấn, lại còn có đại trận hộ sơn, đây cũng là căn cơ của Nam Môn thị tộc.
« Thập Nhị Thiên Môn Trận » vốn là tiên đạo thượng cổ. Sau thiên địa đại kiếp chỉ còn một phần không đầy đủ truyền lưu, sau bao nhiêu thăng trầm lại rơi vào tay của tổ tiên Nam Môn thị tộc.
Căn cứ theo trận pháp miêu tả, « Thập Nhị Thiên Môn Trận » là dựa theo mười hai thiên trụ thời kỳ Hồng Hoang diễn hóa mà thành. Lớn thì có thể đỉnh thiên lập địa, nhỏ thì có thể ẩn trong giới tử . Mà một phần không đầy đủ này mặc dù không có hiệu quả vận chuyển chu thiên, luyện hóa tinh thần, nhưng cũng huyền diệu vô cùng. Mà mười hai ngọn núi nơi này, tương liên với địa mạch của Cảnh Lan Lĩnh, liên miên không dứt, khí vận kéo dài. Tổ tiên của Nam Môn thị tộc mượn địa thế nơi đây, miễn cưỡng bổ khuyết trận pháp, bảo vệ Nam Môn thị tộc đời đời con cháu.
Huynh trưởng, mặc dù đại trận này vô cùng kiên cố, nhưng tiêu hao thật sự quá lớn. Nếu chúng ta giằng co kéo dài, mặc dù địch nhân lùi bước, thì địa mạch phía dưới mười hai ngọn núi cũng sẽ tổn thất nặng nề.
Nam Môn Chính Đình trong lòng nôn nóng, Nam Môn Tiêu Viễn cau mày.
Đạo lý thủ lâu tất mất hai người bọn họ dĩ nhiên hiểu rõ, nếu không có hỗ trợ từ bên ngoài, sợ rằng hộ sơn đại trận của Nam Môn thị tộc không giữ vững được bao lâu. Nhưng hiện nay bọn họ không nắm được tình hình của kẻ địch bên ngoài, nếu như tùy tiện ra ngoài nghênh chiến, hậu quả khó có thể đoán được. Vì vậy bọn họ phải tìm một biện pháp hiệu quả hơn.
Lão Nhị, đối thủ của chúng ta lần này khác hẳn với trước đây, thế công hung hãn, chúng ta phải sớm chuẩn bị trước mới được . . .
Dừng một chút, Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: Trước tiên ngươi hãy báo cho Vô Song, bảo hắn yên tâm chờ đợi ở Thiên Vi Phủ. Nếu đại địch chưa rút lui thì hắn không được trở về, ta tin tưởng có bác của hắn bảo vệ, sẽ không xuất hiện chuyện gì không may. Mà chúng ta phải nghĩ biện pháp đem con cháu trong tộc tư chất không tồi ra ngoài một cách an toàn. Vạn nhất chúng ta không phòng thủ được, đám con cháu này chính là hi vọng của Nam Môn thị tộc sau này. Tóm lại, Nam Môn thị tộc hương hỏa không thể bị diệt.
Tốt, ta sẽ đi, thuận tiện ta sẽ điều động một vài người đi dò xét tình hình bên ngoài.
Nam Môn Chính Đình nhận lệnh, vô cùng lo lắng rời đi.
Nam Môn Tiêu Viễn chấn hưng lại tinh thần, đi về nơi ở của Đại trưởng lão.
/198
|