Tại hậu đình của Nguyễn gia trong Thiên Vi Phủ.
Lúc này, Nam Môn Vô Song một mình ở trong một tòa viện, đứng ngồi không yên, trên mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Hạ nhân lui tới thỉnh thoảng nhìn hắn với ánh mắt khác thường, đa số tò mò, hoặc là lãnh đạm, thậm chí có hạ nhân khoé miệng nhếch lên một nụ cười mang theo một chút khinh thường. Bọn họ không che giấu chút nào sự khinh miệt trong lòng, tựa hồ mỗi một người trong này cũng đều mang theo vài phần kiêu ngạo.
Cảm nhận được những ánh mắt trần trụi này nhưng khuôn mặt Nam Môn Vô Song không thay đổi chút nào, hắn đã quen với sự đối xử như thế từ ngày xa xưa rồi.
Đúng vậy, hạ nhân của Nguyễn gia kiêu ngạo vì gia chủ của bọn họ chính là đứng đầu một phủ, mà Nam Môn thị tộc so với họ chẳng qua là một thổ hào nho nhỏ trong dãy núi Cảnh Lan thôi, căn bản không đáng để quan tâm.
Không thể phẫn nộ thì cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.
Nam Môn Vô Song nắm chặt bàn tay, rồi sau đó cố gắng thả lỏng bờ vai.
Vẻn vẹn ba ngày thời gian, tin tức Nam Môn thị tộc bị bao vây đã truyền đến Thiên Vi Phủ, thân là thiếu chủ của thị tộc thì Nam Môn Vô Song tất nhiên khó mà kìm nén được sự sợ hãi cùng với sự tức giận. Thế nhưng thế đơn lực bạc, hắn chỉ có thể tìm biện pháp tìm kiếm ngoại viện mà thôi.
. . .
Đang trong lúc rối rắm thì một cơn gió nhè nhẹ xẹt qua bên cạnh thân thể hắn.
Không bao lâu sau có một nữ tử xinh đẹp đi đến từ phía xa.
Nàng này mặc một cái váy dài màu ngọc bích, tóc đen buông dài, xinh xắn như hoa, nhìn qua có vẻ xấp xỉ với tuổi của Nam Môn Vô Song, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ trí tuệ, mỗi một cử chỉ đều như cành liễu trong gió nhẹ.
Người tới không phải ai khác mà chính là cô cô của Nam Môn Vô Song - Nam Môn Ngọc.
Tiên giới vốn là là nơi tụ tập linh tuệ, thay da đổi thịt, hóa phàm thành tiên, bởi vậy nữ tử có diện mạo nhu mì xinh đẹp không hề thiếu, chẳng qua Nam Môn Ngọc lại khác với các nữ tử tu tiên bình thường khác, chẳng những diện mạo rất xinh đẹp mà còn có Âm Quỳ Chi Thể nên khí Huyền Âm cực kỳ tinh thuần.
Đúng là bởi vì thể chất đặc thù của Nam Môn Ngọc mới khiến cho Nguyễn Kinh Niên để ý đến, nếu không lấy thân phận của Thiên Vi Phủ chủ thì sao lại để ý đến một người con gái của thị tộc hạ đẳng.
Cô cô, phủ chủ đại nhân nói như nào?
Nam Môn Vô Song tận lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng việc liên quan đến tồn vong của thị tộc khiến giọng nói của hắn không khỏi mang theo một chút vội vàng.
Ôi!
Nam Môn Ngọc chua xót lắc lắc đầu, đôi mi thanh tú nhíu chặt và nói: Ta không có gặp phủ chủ, quản gia truyền lời nói rằng phủ chủ đang trong thời điểm mấu chốt bế quan tu luyện nên không thể quấy nhiễu. . .
Không thể quấy nhiễu? Là không muốn ra mặt đây mà!
Nam Môn Vô Song hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói với vẻ khó chịu: Lấy vô số chỗ tốt của thị tộc chúng ta, thậm chí ngay cô cô ngươi. . . Họ Nguyễn quả nhiên không phải là một người tốt, tất cả đều là hạng người bạc tình quả nghĩa, ta. . .
Đừng nói nữa.
Nam Môn Ngọc cắt ngang lời nói của Nam Môn Vô Song: Xem ra phủ chủ đã cùng những người đó đạt thành hiệp nghị nên không được phép nhúng tay vào chuyện trong dãy núi Cảnh Lan, chúng ta phải tìm biện pháp khác mới được.
Nam Môn Vô Song nói với vẻ khổ sở: Nếu ngay Thiên Vi Phủ cũng không quản thì còn có người nào bằng lòng hỗ trợ đây? Thái Nhất Tông cao cao tại thượng nên căn bản không quản đến sống chết của chúng ta. Tổ thị cùng Võ thị tự thân đều khó bảo toàn, còn tứ đại thế gia thì càng không cần phải nói, mẫu thân ta tuy rằng là con gái của Mai gia nhưng nếu liên quan đến ích lợi của mỗi bên thì bọn họ không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi.
Ngươi nói không sai, lúc này không ai có thể giúp được chúng ta, mà cũng không ai dám giúp chúng ta.
Tâm tình của Nam Môn Ngọc cũng chán nản vô cùng, thị tộc là căn cơ của nàng, cho dù nàng đã vào Nguyễn gia nhưng căn cơ của nàng vẫn ở nơi đó.
Nếu da mà không có thì lông biết mọc ở đâu, điều này là chân lý rồi.
Ồ! Ngọc nhi muội muội ở đây à, đây không phải Vô Song đại thiếu gia của Nam Môn thị tộc sao. . .
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, nhưng khi Nam Môn Ngọc cùng Nam Môn Vô Song nghe thấy lại cảm giác chói tai vạn phần.
Người tới mặc một thân hoa phục, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ cao nhã. Người này dưới sự nâng đỡ của hai nha hoàn đi thẳng đến trước mặt Nam Môn Ngọc, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cao ngạo, nhất là trong tay người này đang vân vê hai khỏa linh châu màu đen trắng tỏa ra lôi quang lượn lờ khiến cho nàng tăng thêm vài phần cường thế!
Nam Môn Ngọc ra mắt Mộng tỷ tỷ.
Nam Môn Vô Song ra mắt đại phu nhân.
Hai người dù đang bực bội nhưng vẫn kính cẩn chào.
Đúng vậy, nàng này là phu nhân của phủ chủ Thiên Vi Phủ, cũng là mẫu thân của Nguyễn Hằng.
Mộng phu nhân nhìn hai người rồi cười nhạt và nói: Nghe nói dãy núi Cảnh Lan gần đây tựa hồ không yên ổn, muội muội không định quay về xem sao?
Nam Môn Ngọc nói với vẻ lạnh nhạt: Tỷ tỷ nói đùa, muội muội cùng phủ chủ kết làm đạo lữ thì sớm là người của Nguyễn gia, Nam Môn thị tộc tuy rằng gặp được chút phiền toái nhưng nếu không có lời của phủ chủ thì muội muội không dám tự chủ trương.
Phải không? Thực sự là không vội à?
Mộng phu nhân cười cười như có thâm ý rồi lập tức thở dài và nói: Quả nhiên giống như câu nói của thế tục vậy, con gái sau khi gả chồng giống như bát nước đổ đi, Ngọc nhi muội muội thật sự là vô tình a!
Đại phu nhân. . .
Nam Môn Vô Song đang muốn phản bác thì Nam Môn Ngọc vội vàng ngăn lại: Tỷ tỷ nói không sai, kỳ thật muội muội rất muốn học theo tỷ tỷ, làm người có tình có nghĩa, đáng tiếc sự thật rất tàn khốc, muội muội không có năng lực này nên đành phải làm người vô tình, hy vọng có thể sống được lâu lâu một chút. Một khi tỷ tỷ đã là người tình thâm nghĩa trọng thì mời tỷ tỷ giúp muội muội tìm biện pháp được không?
Lời này như là đang khẩn cầu mà cũng như là đang trào phúng khiến sắc mặt hai nha hoàn bên người Mộng phu nhân phát lạnh và muốn phát tác.
Thật sự là không thú vị chút nào. . . Quay về thôi.
Mộng phu nhân không có đáp lại, liếc nhìn hai cô cháu với vẻ lạnh lùng rồi xoay người rời đi.
Thấy Mộng phu nhân đã đi xa, sắc mặt Nam Môn Ngọc dần dần trầm xuống.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên loại cảm giác bị coi rẻ này, mỗi một lần ẩn nhẫn, trái lương tâm thì hận ý của nàng càng sâu khắc một phần.
Nàng hận, hận người trong này, hận hết thảy mọi thứ trong này! Ở trong này, Nam Môn Ngọc không cảm nhận được nửa điểm êm ấm của gia đình, cảm thụ không được giá trị để tồn tại. Nàng giống như là một công cụ bị lợi dụng, lúc cần thì đến mà xong rồi thì bị đuổi đi.
Công cụ chính là công cụ.
Lòng Nam Môn Ngọc như bị kim đâm, nếu là nàng có thể hoài thai hậu duệ của Nguyễn gia thì cũng sẽ không bị đãi ngộ như thế, chỉ tiếc Nguyễn Kinh Niên căn bản là không có ý định như vậy, thu nạp nàng chẳng qua là muốn mượn Âm Quỳ Chi Thể để tu luyện mà thôi.
Nam Môn Vô Song hiểu được sự khổ sở cùng ủy khuất của cô cô nhưng không biết an ủi như nào.
. . .
Trầm mặc một lát, Nam Môn Vô Song cắn răng nói: Cô cô, một khi họ Nguyễn đã muốn làm rùa đen rút đầu, vậy chúng ta không cần phải cầu xin hắn cái gì nữa, ta liền quay về thị tộc, cùng lắm thì cùng bọn họ tử chiến đến cùng.
Hồ đồ! Hỗn trướng!
Nam Môn Ngọc lạnh lùng quát lớn: Hiện tại Nam Môn thị tộc bị vây kín như vậy, ngươi trở về như vậy có gì khác chịu chết đâu? Nếu ngươi chết đi thì ta biết nói thế nào với huynh trưởng? Biết nói thế nào với liệt tổ liệt tông của Nam Môn thị tộc?
Cô cô. . .
Không cần nói tiếp, ta tuyệt đối không cho phép ngươi trở về!
Nam Môn Ngọc nói không chút khách khí: Ngươi cứ ở yên trong này cho ta, không được đi đâu, ta tin rằng những người đó không dám đánh tới nơi này. Chẳng qua, ta thật sự hy vọng những người đó đánh tới nơi này để ta xem Nguyễn Kinh Niên sẽ có phản ứng gì, xem Nguyễn gia còn có biết xấu hổ hay không . . .
Dừng một chút, Nam Môn Ngọc lại nói nhẹ nhàng: Vô Song, cô cô biết trong lòng ngươi không cam lòng, nhưng là ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là thiếu chủ của Nam Môn thị tộc, là hy vọng của Nam Môn thị tộc, chỉ cần ngươi còn sống thì truyền thừa của Nam Môn thị tộc cũng không sẽ đoạn tuyệt.
Vô Song biết rồi.
Nam Môn Vô Song tỉnh táo trở lại, chỉ nắm thật chặt song quyền mà thôi.
Lúc này, Nam Môn Vô Song một mình ở trong một tòa viện, đứng ngồi không yên, trên mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Hạ nhân lui tới thỉnh thoảng nhìn hắn với ánh mắt khác thường, đa số tò mò, hoặc là lãnh đạm, thậm chí có hạ nhân khoé miệng nhếch lên một nụ cười mang theo một chút khinh thường. Bọn họ không che giấu chút nào sự khinh miệt trong lòng, tựa hồ mỗi một người trong này cũng đều mang theo vài phần kiêu ngạo.
Cảm nhận được những ánh mắt trần trụi này nhưng khuôn mặt Nam Môn Vô Song không thay đổi chút nào, hắn đã quen với sự đối xử như thế từ ngày xa xưa rồi.
Đúng vậy, hạ nhân của Nguyễn gia kiêu ngạo vì gia chủ của bọn họ chính là đứng đầu một phủ, mà Nam Môn thị tộc so với họ chẳng qua là một thổ hào nho nhỏ trong dãy núi Cảnh Lan thôi, căn bản không đáng để quan tâm.
Không thể phẫn nộ thì cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.
Nam Môn Vô Song nắm chặt bàn tay, rồi sau đó cố gắng thả lỏng bờ vai.
Vẻn vẹn ba ngày thời gian, tin tức Nam Môn thị tộc bị bao vây đã truyền đến Thiên Vi Phủ, thân là thiếu chủ của thị tộc thì Nam Môn Vô Song tất nhiên khó mà kìm nén được sự sợ hãi cùng với sự tức giận. Thế nhưng thế đơn lực bạc, hắn chỉ có thể tìm biện pháp tìm kiếm ngoại viện mà thôi.
. . .
Đang trong lúc rối rắm thì một cơn gió nhè nhẹ xẹt qua bên cạnh thân thể hắn.
Không bao lâu sau có một nữ tử xinh đẹp đi đến từ phía xa.
Nàng này mặc một cái váy dài màu ngọc bích, tóc đen buông dài, xinh xắn như hoa, nhìn qua có vẻ xấp xỉ với tuổi của Nam Môn Vô Song, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ trí tuệ, mỗi một cử chỉ đều như cành liễu trong gió nhẹ.
Người tới không phải ai khác mà chính là cô cô của Nam Môn Vô Song - Nam Môn Ngọc.
Tiên giới vốn là là nơi tụ tập linh tuệ, thay da đổi thịt, hóa phàm thành tiên, bởi vậy nữ tử có diện mạo nhu mì xinh đẹp không hề thiếu, chẳng qua Nam Môn Ngọc lại khác với các nữ tử tu tiên bình thường khác, chẳng những diện mạo rất xinh đẹp mà còn có Âm Quỳ Chi Thể nên khí Huyền Âm cực kỳ tinh thuần.
Đúng là bởi vì thể chất đặc thù của Nam Môn Ngọc mới khiến cho Nguyễn Kinh Niên để ý đến, nếu không lấy thân phận của Thiên Vi Phủ chủ thì sao lại để ý đến một người con gái của thị tộc hạ đẳng.
Cô cô, phủ chủ đại nhân nói như nào?
Nam Môn Vô Song tận lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng việc liên quan đến tồn vong của thị tộc khiến giọng nói của hắn không khỏi mang theo một chút vội vàng.
Ôi!
Nam Môn Ngọc chua xót lắc lắc đầu, đôi mi thanh tú nhíu chặt và nói: Ta không có gặp phủ chủ, quản gia truyền lời nói rằng phủ chủ đang trong thời điểm mấu chốt bế quan tu luyện nên không thể quấy nhiễu. . .
Không thể quấy nhiễu? Là không muốn ra mặt đây mà!
Nam Môn Vô Song hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói với vẻ khó chịu: Lấy vô số chỗ tốt của thị tộc chúng ta, thậm chí ngay cô cô ngươi. . . Họ Nguyễn quả nhiên không phải là một người tốt, tất cả đều là hạng người bạc tình quả nghĩa, ta. . .
Đừng nói nữa.
Nam Môn Ngọc cắt ngang lời nói của Nam Môn Vô Song: Xem ra phủ chủ đã cùng những người đó đạt thành hiệp nghị nên không được phép nhúng tay vào chuyện trong dãy núi Cảnh Lan, chúng ta phải tìm biện pháp khác mới được.
Nam Môn Vô Song nói với vẻ khổ sở: Nếu ngay Thiên Vi Phủ cũng không quản thì còn có người nào bằng lòng hỗ trợ đây? Thái Nhất Tông cao cao tại thượng nên căn bản không quản đến sống chết của chúng ta. Tổ thị cùng Võ thị tự thân đều khó bảo toàn, còn tứ đại thế gia thì càng không cần phải nói, mẫu thân ta tuy rằng là con gái của Mai gia nhưng nếu liên quan đến ích lợi của mỗi bên thì bọn họ không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi.
Ngươi nói không sai, lúc này không ai có thể giúp được chúng ta, mà cũng không ai dám giúp chúng ta.
Tâm tình của Nam Môn Ngọc cũng chán nản vô cùng, thị tộc là căn cơ của nàng, cho dù nàng đã vào Nguyễn gia nhưng căn cơ của nàng vẫn ở nơi đó.
Nếu da mà không có thì lông biết mọc ở đâu, điều này là chân lý rồi.
Ồ! Ngọc nhi muội muội ở đây à, đây không phải Vô Song đại thiếu gia của Nam Môn thị tộc sao. . .
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, nhưng khi Nam Môn Ngọc cùng Nam Môn Vô Song nghe thấy lại cảm giác chói tai vạn phần.
Người tới mặc một thân hoa phục, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ cao nhã. Người này dưới sự nâng đỡ của hai nha hoàn đi thẳng đến trước mặt Nam Môn Ngọc, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cao ngạo, nhất là trong tay người này đang vân vê hai khỏa linh châu màu đen trắng tỏa ra lôi quang lượn lờ khiến cho nàng tăng thêm vài phần cường thế!
Nam Môn Ngọc ra mắt Mộng tỷ tỷ.
Nam Môn Vô Song ra mắt đại phu nhân.
Hai người dù đang bực bội nhưng vẫn kính cẩn chào.
Đúng vậy, nàng này là phu nhân của phủ chủ Thiên Vi Phủ, cũng là mẫu thân của Nguyễn Hằng.
Mộng phu nhân nhìn hai người rồi cười nhạt và nói: Nghe nói dãy núi Cảnh Lan gần đây tựa hồ không yên ổn, muội muội không định quay về xem sao?
Nam Môn Ngọc nói với vẻ lạnh nhạt: Tỷ tỷ nói đùa, muội muội cùng phủ chủ kết làm đạo lữ thì sớm là người của Nguyễn gia, Nam Môn thị tộc tuy rằng gặp được chút phiền toái nhưng nếu không có lời của phủ chủ thì muội muội không dám tự chủ trương.
Phải không? Thực sự là không vội à?
Mộng phu nhân cười cười như có thâm ý rồi lập tức thở dài và nói: Quả nhiên giống như câu nói của thế tục vậy, con gái sau khi gả chồng giống như bát nước đổ đi, Ngọc nhi muội muội thật sự là vô tình a!
Đại phu nhân. . .
Nam Môn Vô Song đang muốn phản bác thì Nam Môn Ngọc vội vàng ngăn lại: Tỷ tỷ nói không sai, kỳ thật muội muội rất muốn học theo tỷ tỷ, làm người có tình có nghĩa, đáng tiếc sự thật rất tàn khốc, muội muội không có năng lực này nên đành phải làm người vô tình, hy vọng có thể sống được lâu lâu một chút. Một khi tỷ tỷ đã là người tình thâm nghĩa trọng thì mời tỷ tỷ giúp muội muội tìm biện pháp được không?
Lời này như là đang khẩn cầu mà cũng như là đang trào phúng khiến sắc mặt hai nha hoàn bên người Mộng phu nhân phát lạnh và muốn phát tác.
Thật sự là không thú vị chút nào. . . Quay về thôi.
Mộng phu nhân không có đáp lại, liếc nhìn hai cô cháu với vẻ lạnh lùng rồi xoay người rời đi.
Thấy Mộng phu nhân đã đi xa, sắc mặt Nam Môn Ngọc dần dần trầm xuống.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên loại cảm giác bị coi rẻ này, mỗi một lần ẩn nhẫn, trái lương tâm thì hận ý của nàng càng sâu khắc một phần.
Nàng hận, hận người trong này, hận hết thảy mọi thứ trong này! Ở trong này, Nam Môn Ngọc không cảm nhận được nửa điểm êm ấm của gia đình, cảm thụ không được giá trị để tồn tại. Nàng giống như là một công cụ bị lợi dụng, lúc cần thì đến mà xong rồi thì bị đuổi đi.
Công cụ chính là công cụ.
Lòng Nam Môn Ngọc như bị kim đâm, nếu là nàng có thể hoài thai hậu duệ của Nguyễn gia thì cũng sẽ không bị đãi ngộ như thế, chỉ tiếc Nguyễn Kinh Niên căn bản là không có ý định như vậy, thu nạp nàng chẳng qua là muốn mượn Âm Quỳ Chi Thể để tu luyện mà thôi.
Nam Môn Vô Song hiểu được sự khổ sở cùng ủy khuất của cô cô nhưng không biết an ủi như nào.
. . .
Trầm mặc một lát, Nam Môn Vô Song cắn răng nói: Cô cô, một khi họ Nguyễn đã muốn làm rùa đen rút đầu, vậy chúng ta không cần phải cầu xin hắn cái gì nữa, ta liền quay về thị tộc, cùng lắm thì cùng bọn họ tử chiến đến cùng.
Hồ đồ! Hỗn trướng!
Nam Môn Ngọc lạnh lùng quát lớn: Hiện tại Nam Môn thị tộc bị vây kín như vậy, ngươi trở về như vậy có gì khác chịu chết đâu? Nếu ngươi chết đi thì ta biết nói thế nào với huynh trưởng? Biết nói thế nào với liệt tổ liệt tông của Nam Môn thị tộc?
Cô cô. . .
Không cần nói tiếp, ta tuyệt đối không cho phép ngươi trở về!
Nam Môn Ngọc nói không chút khách khí: Ngươi cứ ở yên trong này cho ta, không được đi đâu, ta tin rằng những người đó không dám đánh tới nơi này. Chẳng qua, ta thật sự hy vọng những người đó đánh tới nơi này để ta xem Nguyễn Kinh Niên sẽ có phản ứng gì, xem Nguyễn gia còn có biết xấu hổ hay không . . .
Dừng một chút, Nam Môn Ngọc lại nói nhẹ nhàng: Vô Song, cô cô biết trong lòng ngươi không cam lòng, nhưng là ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là thiếu chủ của Nam Môn thị tộc, là hy vọng của Nam Môn thị tộc, chỉ cần ngươi còn sống thì truyền thừa của Nam Môn thị tộc cũng không sẽ đoạn tuyệt.
Vô Song biết rồi.
Nam Môn Vô Song tỉnh táo trở lại, chỉ nắm thật chặt song quyền mà thôi.
/198
|