Sinh mệnh có thể có tôn nghiêm? Tôn nghiêm có thể có điều kiện? Điều kiện có thể có điểm mấu chốt?
Không có tôn nghiêm! Không có điều kiện! Không có điểm mấu chốt!
Quá nhiều cực khổ khiến phần lớn quặng nô đã chết lặng. Bọn họ không biết mục đích tồn tại của mình mà chỉ đơn thuần sợ hãi tử vong, có lẽ bọn họ đã dần tiếp nhận vận mệnh bị nô dịch của mình.
____o0o____
Nhục nhã! Phẫn nộ! Không cam lòng!
Giờ này khắc này, một cảm giác khuất nhục chưa từng xuất hiện bùng lên trong lòng Tiêu Thần.
Cho dù đã trở thành Tiên nô một thời gian rồi nhưng Tiêu Thần cũng không cho rằng thân phận này sẽ mang đến cho mình nhiều khuất nhục, cùng lắm thì không có tự do, làm việc cực nhọc, vất vả hơn so với Tiên sĩ chính thống một chút thôi. Nhưng một chưởng lạnh lùng vừa rồi đã đánh hắn tỉnh lại.
Thì ra, cái gọi là tôn nghiêm của bản thân ở trong mắt người khác cũng chỉ là thứ đồ chơi tức cười mà thôi!
Thì ra, người khác có thể tùy ý chà đạp không chút kiêng nể tôn nghiêm của Tiên nô!
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Tiêu Thần đang muốn gào lên thì một người bỗng đứng chắn trước mặt hắn, che khuất tầm mắt hắn, đồng thời cũng che khuất ánh mắt cừu hận của hắn.
“Không nhẫn nhịn được thì sẽ chết. Nhắm mắt lại thì còn hi vọng để sống...”
Một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai khiến Tiêu Thần chấn động tâm thần. Dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ rằng trong tình huống này còn có người chịu đứng ra giúp mình. Hắn nhớ rõ giọng nói này, người đang chắn trước mặt chính là Bạch Mộc Trần.
“Bạch đại ca...”
Trong đầu Tiêu Thần không ngừng vang vọng những điều gã vừa nói khiến tâm tư hắn đấu tranh kịch liệt:“Không nhẫn nhịn được thì sẽ chết... Không nhẫn nhịn được thì sẽ chết...”
“Cám ơn!”
Tỉnh táo lại, thân thể Tiêu Thần run rẩy đầy bất cam, đầu cúi gầm xuống. Hắn thừa nhận chỉ cần vừa rồi mình biểu lộ ra nửa phần bất mãn thì điều chờ đợi mình tuyệt đối là hồn phi phách tán. Bạch Mộc Trần làm như thế đích thật là cứu mình một mạng.
“Xin đại nhân bớt giận.”
Bạch Mộc Trần khom người thi lễ. Lại một luồng khí ập đến đánh gã ngã sấp xuống đất.
“Bạch đại ca, huynh...”
Tiêu Thần thấy Bạch Mộc Trần chịu khổ, trong lòng bất giác tràn ngập chua xót. Hắn hiểu đối phương vốn có thể không đếm xỉa đến mình, mà lần này thuần túy là vì cứu hắn mới bị người đánh.
Bình thủy tương phùng mà thôi, cần gì phải như thế?
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt chết lặng của đám người xung quanh rồi lại nhìn Bạch Mộc Trần đang nằm trên đất mà trong lòng bị đè nén đến không nói nên lời. Hắn muốn tiến lên đỡ Bạch Mộc Trần nhưng chính mình cũng bị thương không nhẹ nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Lòng người sao lại lạnh lùng thế này? Rốt cuộc là người khác nô dịch mình hay là tự mình nô dịch linh hồn của chính bản thân?
“Tự mình tìm đánh!”
Hoa Dương lạnh lùng nhìn qua Bạch Mộc Trần, khóe miệng mang theo vẻ đùa cợt:“Bản Giám sát không có bảo ngươi mở miệng, tiện nô nhà ngươi có tư cách gì nói chuyện ở đây? Vừa rồi bản Giám sát đã cảnh cáo, thân là tiện nô nhưng biết rõ còn cố tình vi phạm, cho rằng lời bản Giám sát là gió thoảng qua tai ư?”
“Khụ khụ!”
Sau khi ho khan vài tiếng kịch liệt, Bạch Mộc Trần gắng gượng đứng dậy, vẫn duy trì tư thế khom người, đầu cúi rất thấp. Trên mặt hắn không hề biểu hiện ra một chút cái gọi là phẫn nộ mà trái lại hết sức khiêm tốn.
Đúng vậy, Bạch Mộc Trần rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải chết lặng, không phải sợ hãi, mà là tâm tình thản nhiên đối mặt với thực tế.
Vũ nhục, lăng nhục, khi nhục......
Chuyện như vậy, ở Tiên Nô quáng trường lúc nào cũng có thể xảy ra, nhưng có ai rảnh rỗi đến ngăn cản những chuyện này?
Công bình? Đạo lý?
Ở một nơi lạnh lùng thế này, không có công bình để nói, không có đạo lý đáng nói, thậm chí không có tư cách để phẫn nộ.
Bạch Mộc Trần cúi đầu, đôi mắt từ từ nhắm lại. Hành động rất nhỏ này vừa vặn được Tiêu Thần nhìn thấy khiến trong lòng hắn rung động,.
“Nhắm mắt lại thì còn hi vọng sống!”
Lúc này Tiêu Thần rốt cục cũng hiểu được hàm nghĩa của những lời này, đó là sự cố chấp với sinh mạng, đó là tín niệm để sống sót... Bạch Mộc Trần nhắm mắt lại không phải trầm mặc, mà là vì che giấu đi sự phản kháng vốn được giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm mình.
......
Thấy Bạch Mộc Trần có vẻ thức thời, Hoa Dương cũng lười động thủ tiếp, phất phất tay nói:“Người đâu, lôi ba tên tiện nô này xuống, ban cho mỗi kẻ ba mươi roi Khổ đằng, dạy cho bọn chúng biết cái gì là quy củ.”
“Vâng, thưa sư huynh!”
Ba gã đệ tử mặc quần áo gấm xông lên, hai người khống chế Trần Tịch và Nguyên Minh Tử, gã còn lại xách Tiêu Thần.
Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết của ba người vang vọng cả khu mỏ.
Đang lúc mọi người cho rằng chuyện đã kết thúc thì Đào Ngạn lại nhảy ra, nhằm vào Bạch Mộc Trần nói: “Đại nhân, còn cả tiểu tử này nữa, hắn vi phạm quy củ của quáng trường, tự tiện vượt ranh giới cướp đoạt Tiên thạch của chúng ta, nhất định không thể buông tha hắn.”
Vô sỉ! Nói năng bậy bạ!
Đối với hành vi của Đào Ngạn, mọi người đều rất khinh bỉ nhưng lại không dám chen miệng vào.
Đối mặt tình huống như vậy, Bạch Mộc Trần không có mở miệng phản bác, đầu vẫn cúi rất thấp. Hắn không thể phẫn nộ, tuyệt đối không thể phẫn nộ!
“Đúng là đồ đê tiện!”
Hoa Dương mắng một câu đầy khinh miệt, giơ tay lên định giáo huấn Bạch Mộc Trần. Nhưng đáng tiếc đối phương không hề có ý định kháng cự, hắn cũng không tiện vô cớ khiển trách, vì thế lại buông tay xuống, dù sao thì đối phương cũng là Tiên nô của Thiên Huyễn Tông.
Suy nghĩ một lát, Hoa Dương nhướng mày, nói:“Tiểu tử, bản Giám sát làm việc chú trọng công bằng, nếu ta tùy tiện phạt ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ không phục. Nếu đã như vậy, bản Giám sát sẽ cho ngươi cơ hội giải thích, ngươi có gì muốn nói?”
Hít một hơi thật sâu, Bạch Mộc Trần cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nói:“Hồi bẩm đại nhân, bọn người Hạ Khuê vượt ranh giới bắt người, tiểu nhân xuất thủ xua đuổi, không đả thương người, càng không cướp đoạt Tiên Thạch của bọn họ...”
Lời còn chưa dứt, một vệt hàn quang bắn thẳng vào ngực Bạch Mộc Trần.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang, Bạch Mộc Trần lại bị đánh ngã, hộc ra mấy ngụm máu tươi, bị thương nặng hơn trước đó rất nhiều.
Thấy cảnh này, mọi người đều hít sâu một hơi. Đây đâu phải là trả lại công bằng? Quả thật là muốn lấy mạng người ta!
Cuối cùng mọi người cũng hiểu, Hoa Dương tuyệt đối là cố ý đến gây chuyện, cho dù Bạch Mộc Trần có thừa nhận việc cướp bóc hay không cũng sẽ bị đánh.
“Một tên tiện nô còn dám nói láo?”
Hoa Dương định tiếp tục ra tay nhưng lại bị một giọng nói ngăn lại. Người của Thiên Huyễn Tông rốt cục cũng lộ diện.
“Hoa sư huynh, ngươi có phải hơi quá đáng hay không?”
Khi nói chuyện, vài cô gái y phục sặc sỡ tiến đến. Người dẫn đầu dung mạo xinh đẹp, mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ không sao tả xiết, nàng là Nguyệt Diễm Diễm, Giám sát của Thiên Huyễn tông, địa vị gần với chấp sự Liên Vân.
“Thì ra là Nguyệt sư muội......”
Hoa Dương nhếch miệng cười, ánh mắt đầy tính xâm lược quét qua trên người nàng không chút kiêng dè.
Nguyệt Diễm Diễm trừng mắt nhìn đối phương đầy quyến rũ, có phần bất mãn nói: “Hoa sư huynh, người này là quặng nô của Thiên Huyễn Tông chúng ta, cho dù cần xử lý cũng là chuyện của Thiên Huyễn Tông, làm sao phiền đến sư huynh động thủ?”
Dừng một lát, Nguyệt Diễm Diễm lại quay sang bên kia nói: “Phong sư huynh, ngươi đã ở đây sao không nói chút lời công đạo!”
Vị Phong sư huynh mà Nguyệt Diễm Diễm nói chính là Phong Hành Chí, Giám sát của Thiên Kiếm tông.
Chỉ thấy một gã trung niên dáng người gầy yếu chậm rãi bước ra, khách khí chắp tay, nói:“Sư huynh sớm có phân phó không thể nhúng tay vào phân tranh giữa hai tông các ngươi, nếu không sẽ bị xử lý theo tông quy, xin hai vị thứ lỗi.”
Lời này không phải chỉ cho có lệ, để duy trì sự cần bằng giữa ba đại tiên tông, cao tầng của các tông đều ra lệnh như vậy.
Hoa Dương cười lạnh chỉ vào Bạch Mộc Trần nói: “Sư muội, kẻ này vượt ranh giới cướp đoạt quặng, còn đả thương quặng nô của Ngự Khí Tông chúng ta, thật sự là phá hỏng quy củ tại quáng trường, nếu không xử lý, đến lúc đó bên trên trách tội xuống dưới thì chúng ta đều chịu khổ sở.”
“Ngươi......”
Không đợi Nguyệt Diễm Diễm mở miệng, Hoa Dương nói tiếp:“Hạ giới có câu:"không thấy quan tài không đổ lệ", bản Giám sát sẽ cho kẻ này tâm phục khẩu phục!”
Dứt lời, Hoa Dương vung tay phải lên, mạnh mẽ hút túi quáng cùng túi tồn trữ của Bạch Mộc Trần vào tay mình.
“Phốc!”
Hai cái túi to đồng thời bị xé nát, một đống đồ vật lớn xuất hiện giữa không trung.
Không có tôn nghiêm! Không có điều kiện! Không có điểm mấu chốt!
Quá nhiều cực khổ khiến phần lớn quặng nô đã chết lặng. Bọn họ không biết mục đích tồn tại của mình mà chỉ đơn thuần sợ hãi tử vong, có lẽ bọn họ đã dần tiếp nhận vận mệnh bị nô dịch của mình.
____o0o____
Nhục nhã! Phẫn nộ! Không cam lòng!
Giờ này khắc này, một cảm giác khuất nhục chưa từng xuất hiện bùng lên trong lòng Tiêu Thần.
Cho dù đã trở thành Tiên nô một thời gian rồi nhưng Tiêu Thần cũng không cho rằng thân phận này sẽ mang đến cho mình nhiều khuất nhục, cùng lắm thì không có tự do, làm việc cực nhọc, vất vả hơn so với Tiên sĩ chính thống một chút thôi. Nhưng một chưởng lạnh lùng vừa rồi đã đánh hắn tỉnh lại.
Thì ra, cái gọi là tôn nghiêm của bản thân ở trong mắt người khác cũng chỉ là thứ đồ chơi tức cười mà thôi!
Thì ra, người khác có thể tùy ý chà đạp không chút kiêng nể tôn nghiêm của Tiên nô!
Càng nghĩ càng phẫn nộ, Tiêu Thần đang muốn gào lên thì một người bỗng đứng chắn trước mặt hắn, che khuất tầm mắt hắn, đồng thời cũng che khuất ánh mắt cừu hận của hắn.
“Không nhẫn nhịn được thì sẽ chết. Nhắm mắt lại thì còn hi vọng để sống...”
Một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai khiến Tiêu Thần chấn động tâm thần. Dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngờ rằng trong tình huống này còn có người chịu đứng ra giúp mình. Hắn nhớ rõ giọng nói này, người đang chắn trước mặt chính là Bạch Mộc Trần.
“Bạch đại ca...”
Trong đầu Tiêu Thần không ngừng vang vọng những điều gã vừa nói khiến tâm tư hắn đấu tranh kịch liệt:“Không nhẫn nhịn được thì sẽ chết... Không nhẫn nhịn được thì sẽ chết...”
“Cám ơn!”
Tỉnh táo lại, thân thể Tiêu Thần run rẩy đầy bất cam, đầu cúi gầm xuống. Hắn thừa nhận chỉ cần vừa rồi mình biểu lộ ra nửa phần bất mãn thì điều chờ đợi mình tuyệt đối là hồn phi phách tán. Bạch Mộc Trần làm như thế đích thật là cứu mình một mạng.
“Xin đại nhân bớt giận.”
Bạch Mộc Trần khom người thi lễ. Lại một luồng khí ập đến đánh gã ngã sấp xuống đất.
“Bạch đại ca, huynh...”
Tiêu Thần thấy Bạch Mộc Trần chịu khổ, trong lòng bất giác tràn ngập chua xót. Hắn hiểu đối phương vốn có thể không đếm xỉa đến mình, mà lần này thuần túy là vì cứu hắn mới bị người đánh.
Bình thủy tương phùng mà thôi, cần gì phải như thế?
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt chết lặng của đám người xung quanh rồi lại nhìn Bạch Mộc Trần đang nằm trên đất mà trong lòng bị đè nén đến không nói nên lời. Hắn muốn tiến lên đỡ Bạch Mộc Trần nhưng chính mình cũng bị thương không nhẹ nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
Lòng người sao lại lạnh lùng thế này? Rốt cuộc là người khác nô dịch mình hay là tự mình nô dịch linh hồn của chính bản thân?
“Tự mình tìm đánh!”
Hoa Dương lạnh lùng nhìn qua Bạch Mộc Trần, khóe miệng mang theo vẻ đùa cợt:“Bản Giám sát không có bảo ngươi mở miệng, tiện nô nhà ngươi có tư cách gì nói chuyện ở đây? Vừa rồi bản Giám sát đã cảnh cáo, thân là tiện nô nhưng biết rõ còn cố tình vi phạm, cho rằng lời bản Giám sát là gió thoảng qua tai ư?”
“Khụ khụ!”
Sau khi ho khan vài tiếng kịch liệt, Bạch Mộc Trần gắng gượng đứng dậy, vẫn duy trì tư thế khom người, đầu cúi rất thấp. Trên mặt hắn không hề biểu hiện ra một chút cái gọi là phẫn nộ mà trái lại hết sức khiêm tốn.
Đúng vậy, Bạch Mộc Trần rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải chết lặng, không phải sợ hãi, mà là tâm tình thản nhiên đối mặt với thực tế.
Vũ nhục, lăng nhục, khi nhục......
Chuyện như vậy, ở Tiên Nô quáng trường lúc nào cũng có thể xảy ra, nhưng có ai rảnh rỗi đến ngăn cản những chuyện này?
Công bình? Đạo lý?
Ở một nơi lạnh lùng thế này, không có công bình để nói, không có đạo lý đáng nói, thậm chí không có tư cách để phẫn nộ.
Bạch Mộc Trần cúi đầu, đôi mắt từ từ nhắm lại. Hành động rất nhỏ này vừa vặn được Tiêu Thần nhìn thấy khiến trong lòng hắn rung động,.
“Nhắm mắt lại thì còn hi vọng sống!”
Lúc này Tiêu Thần rốt cục cũng hiểu được hàm nghĩa của những lời này, đó là sự cố chấp với sinh mạng, đó là tín niệm để sống sót... Bạch Mộc Trần nhắm mắt lại không phải trầm mặc, mà là vì che giấu đi sự phản kháng vốn được giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm mình.
......
Thấy Bạch Mộc Trần có vẻ thức thời, Hoa Dương cũng lười động thủ tiếp, phất phất tay nói:“Người đâu, lôi ba tên tiện nô này xuống, ban cho mỗi kẻ ba mươi roi Khổ đằng, dạy cho bọn chúng biết cái gì là quy củ.”
“Vâng, thưa sư huynh!”
Ba gã đệ tử mặc quần áo gấm xông lên, hai người khống chế Trần Tịch và Nguyên Minh Tử, gã còn lại xách Tiêu Thần.
Chỉ chốc lát sau, tiếng kêu thảm thiết của ba người vang vọng cả khu mỏ.
Đang lúc mọi người cho rằng chuyện đã kết thúc thì Đào Ngạn lại nhảy ra, nhằm vào Bạch Mộc Trần nói: “Đại nhân, còn cả tiểu tử này nữa, hắn vi phạm quy củ của quáng trường, tự tiện vượt ranh giới cướp đoạt Tiên thạch của chúng ta, nhất định không thể buông tha hắn.”
Vô sỉ! Nói năng bậy bạ!
Đối với hành vi của Đào Ngạn, mọi người đều rất khinh bỉ nhưng lại không dám chen miệng vào.
Đối mặt tình huống như vậy, Bạch Mộc Trần không có mở miệng phản bác, đầu vẫn cúi rất thấp. Hắn không thể phẫn nộ, tuyệt đối không thể phẫn nộ!
“Đúng là đồ đê tiện!”
Hoa Dương mắng một câu đầy khinh miệt, giơ tay lên định giáo huấn Bạch Mộc Trần. Nhưng đáng tiếc đối phương không hề có ý định kháng cự, hắn cũng không tiện vô cớ khiển trách, vì thế lại buông tay xuống, dù sao thì đối phương cũng là Tiên nô của Thiên Huyễn Tông.
Suy nghĩ một lát, Hoa Dương nhướng mày, nói:“Tiểu tử, bản Giám sát làm việc chú trọng công bằng, nếu ta tùy tiện phạt ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ không phục. Nếu đã như vậy, bản Giám sát sẽ cho ngươi cơ hội giải thích, ngươi có gì muốn nói?”
Hít một hơi thật sâu, Bạch Mộc Trần cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nói:“Hồi bẩm đại nhân, bọn người Hạ Khuê vượt ranh giới bắt người, tiểu nhân xuất thủ xua đuổi, không đả thương người, càng không cướp đoạt Tiên Thạch của bọn họ...”
Lời còn chưa dứt, một vệt hàn quang bắn thẳng vào ngực Bạch Mộc Trần.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang, Bạch Mộc Trần lại bị đánh ngã, hộc ra mấy ngụm máu tươi, bị thương nặng hơn trước đó rất nhiều.
Thấy cảnh này, mọi người đều hít sâu một hơi. Đây đâu phải là trả lại công bằng? Quả thật là muốn lấy mạng người ta!
Cuối cùng mọi người cũng hiểu, Hoa Dương tuyệt đối là cố ý đến gây chuyện, cho dù Bạch Mộc Trần có thừa nhận việc cướp bóc hay không cũng sẽ bị đánh.
“Một tên tiện nô còn dám nói láo?”
Hoa Dương định tiếp tục ra tay nhưng lại bị một giọng nói ngăn lại. Người của Thiên Huyễn Tông rốt cục cũng lộ diện.
“Hoa sư huynh, ngươi có phải hơi quá đáng hay không?”
Khi nói chuyện, vài cô gái y phục sặc sỡ tiến đến. Người dẫn đầu dung mạo xinh đẹp, mày lá liễu, đôi mắt quyến rũ không sao tả xiết, nàng là Nguyệt Diễm Diễm, Giám sát của Thiên Huyễn tông, địa vị gần với chấp sự Liên Vân.
“Thì ra là Nguyệt sư muội......”
Hoa Dương nhếch miệng cười, ánh mắt đầy tính xâm lược quét qua trên người nàng không chút kiêng dè.
Nguyệt Diễm Diễm trừng mắt nhìn đối phương đầy quyến rũ, có phần bất mãn nói: “Hoa sư huynh, người này là quặng nô của Thiên Huyễn Tông chúng ta, cho dù cần xử lý cũng là chuyện của Thiên Huyễn Tông, làm sao phiền đến sư huynh động thủ?”
Dừng một lát, Nguyệt Diễm Diễm lại quay sang bên kia nói: “Phong sư huynh, ngươi đã ở đây sao không nói chút lời công đạo!”
Vị Phong sư huynh mà Nguyệt Diễm Diễm nói chính là Phong Hành Chí, Giám sát của Thiên Kiếm tông.
Chỉ thấy một gã trung niên dáng người gầy yếu chậm rãi bước ra, khách khí chắp tay, nói:“Sư huynh sớm có phân phó không thể nhúng tay vào phân tranh giữa hai tông các ngươi, nếu không sẽ bị xử lý theo tông quy, xin hai vị thứ lỗi.”
Lời này không phải chỉ cho có lệ, để duy trì sự cần bằng giữa ba đại tiên tông, cao tầng của các tông đều ra lệnh như vậy.
Hoa Dương cười lạnh chỉ vào Bạch Mộc Trần nói: “Sư muội, kẻ này vượt ranh giới cướp đoạt quặng, còn đả thương quặng nô của Ngự Khí Tông chúng ta, thật sự là phá hỏng quy củ tại quáng trường, nếu không xử lý, đến lúc đó bên trên trách tội xuống dưới thì chúng ta đều chịu khổ sở.”
“Ngươi......”
Không đợi Nguyệt Diễm Diễm mở miệng, Hoa Dương nói tiếp:“Hạ giới có câu:"không thấy quan tài không đổ lệ", bản Giám sát sẽ cho kẻ này tâm phục khẩu phục!”
Dứt lời, Hoa Dương vung tay phải lên, mạnh mẽ hút túi quáng cùng túi tồn trữ của Bạch Mộc Trần vào tay mình.
“Phốc!”
Hai cái túi to đồng thời bị xé nát, một đống đồ vật lớn xuất hiện giữa không trung.
/198
|