Tiên Ấn

Chương 32: Tin tức

/198


Trên con đường trong chợ nô, một bóng dáng béo tròn đi xuyên qua dòng người vào một góc nhỏ.

Tính lại thời gian, Nguyên Minh Tử đã tới Tiên Giới được một năm. Trong thời gian này, lúc nào gã cũng phải chịu sự châm chọc trào phúng, lạnh lùng và khinh bỉ của những kẻ khác. Nhìn những đồng bọn từ từ ngã xuống, phát điên, phát cuồng xung quanh mình, Nguyên Minh Tử gần như hỏng mất, nhất là lúc phải đối mặt với cái chết, nội tâm gã ngập tràn sự sợ hãi.

Nguyên Minh Tử thường xuyên tự hỏi: rốt cuộc mình làm sai điều gì? Vì sao trời cao lại làm vậy với gã! Gã không tranh đấu gì với người ta, không lừa đảo gì, gã chỉ muốn sống thật tốt mà thôi, không tranh đấu, không phiền não, chẳng lẽ theo đuổi điều đó là sai trái hay sao?

Oán hận, yếu đuối, tự ti, hối tiếc...

Nguyên Minh Tử chưa bao giờ cho rằng mình là người có ý chí kiên định, trên thực tế, gã thật sự rất nhát gan, rất sợ chết, nếu không lúc trước cũng không bỏ qua việc độ kiếp, tự nguyện chọn cách binh giải mà trở thành một trong vô số tán tiên như hiện giờ. Mà gã bước lên con đường tu tiên như hiện giờ chẳng qua cũng vì người tu tiên có thể sống lâu hơn một chút mà thôi. Chỉ tiếc là, gã vẫn coi nhẹ sự tàn khốc và thực tế của Tiên Giới, cuộc sống nơi đây không hề có tự do, không có vui vẻ, ngược lại khiến gã cảm thấy đau đớn, cảm thấy sống không bằng chết!

Cũng may, ngay lúc Nguyên Minh Tử mất hết can đảm, gã lại vô tình nghe về loại tiên đan tên Thăng Tiên đan này từ miệng đám quặng nô.

Thăng Tiên đan quả là thứ tốt, cho dù loại đan dược này mang theo mầm bệnh khiến người ta sa đọa, nhưng nó lại có công dụng phát tiết cảm giác phản kháng, khiến người ta có cảm giác sảng khoái vượt qua hết thảy. Từ lần đầu cảm nhận được khoái cảm từ Thăng Tiên đan, Nguyên Minh Tử đã biết mình chắc chắn không rời khỏi thứ này được, cho nên mỗi tháng đều tới Tiên Thảo đường mua Thăng Tiên đan.

...

“Thăng Tiên đan, Thăng Tiên đan, ăn vào sẽ thành tiên... Ta muốn thành tiên! Ta muốn thành tiên!”

Nhìn viên Thăng Tiên đan trong tay, hai mắt Nguyên Minh Tử xuất hiện tơ máu, khuôn mặt tròn vo mừng rỡ như điên.

Nhưng, ngay lúc Nguyên Minh Tử định viên đan này vào, một bóng người đột nhiên lóe lên, mạnh mẽ cướp lấy viên Thăng Tiên đan trong tay gã.

“Ai? Là ai?”

Đan dược trong tay bị cướp mất, Nguyên Minh Tử ban đầu ngẩn ra, sau đó lập tức nổi nóng, giơ nắm đấm đánh thẳng về phía người đó.

“Bụp!”

Một âm thanh trầm muộn vang lên, thân hình người kia bất động, còn Nguyên Minh Tử lại bị một lực lượng vô hình đánh văng ra, té lăn xuống đất.

“Ngươi.... Rốt cuộc ngươi là ai? Trả ta tiên đan! Trả ta tiên đan!”

Nguyên Minh Tử bị đánh ngã, vội vàng lui vào góc tường, muốn tiến tới nhưng lại không dám, chỉ đành ra sức gào thét.

“Thằng bé mập, Cổ mỗ giết ngươi chỉ cần một giây, nếu ngươi dám kêu loạn nữa ta có thể tiễn ngươi một đoạn.”

Giọng nói người nọ lạnh lẽo như băng, trong giọng điệu ẩn tàng sát khí, khiến người ta không dám nghi ngờ lời y nói.

Quả nhiên, đối mặt với uy hiếp như vậy, Nguyên Minh Tử lập tức lấy hai tay che miệng mình lại, sợ lỡ lời hô lên thành tiếng.

Ở Thiên Uyên Sơn mạch, việc giết người cướp của nhìn mãi cũng thành quen, ai lại để ý tới chuyện sống chết của một tên quặng nô kia chứ? Có điều chuyện cướp bóc linh tinh lại rất ít khi xảy ra ở chợ nô, dẫu sao chợ nô cũng đại biểu cho lợi ích chung của các thế lực, một khi phạm tội sẽ khiến các thế lực khắp nơi nổi giận.

Đương nhiên, Nguyên Minh Tử cũng không nghĩ sẽ có người tới giúp mình, cho dù có người tới giúp thật, mình chắc chắn cũng trier thành đối tượng cho đối phương trút giận, sau đó thì dẫu sao cũng chết, mọi chuyện đều trở thành vô nghĩa.

“Đại... đại nhân... người muốn ta làm gì?”

Giọng Nguyên Minh Tử hơi run run, khóc nên nức nở: “Ta... ta chỉ là quặng nô, không có gì đâu, không có gì đâu, ngài đừng giết ta, đừng giết ta.”

“Ta chỉ cần người trả lời vài câu hỏi?”

“Câu... câu hỏi gì ạ?”

“Ta muốn biết tình hình hiện giờ của bãi quặng tiên nô.”

Người vừa đoạt đan chính là Bạch Mộc Trần, chẳng qua chàng đã thay hình đổi dạng, Nguyên Minh Tử tất nhiên không nhận ra.

“Bãi quặng?”

Nguyên Minh Tử không ngờ đối phương lại hỏi chuyện bãi quặng, không khỏi ngây ngẩn đáp lời: “Bãi quặng, không... không thay đổi gì, vẫn.... vẫn như trước đây.”

“Ừm, không thay đổi gì sao?”

Bạch Mộc Trần nhíu mày, trong mắt thoáng chút thất vọng.

Chàng vốn tưởng chuyện mình bỏ qua chuyện sống chết tấn công một tiên sĩ có thể gợi dậy nhiệt huyết của quặng nô, đây cũng là một chút mầm móng mà chàng hy vọng có thể cắm rễ trước khi mình chết, chỉ tiếc rằng đã không thành công, xem ra nô tính của tán tiên đã ăn sâu vào tận linh hồn.

Thấy Bạch Mộc Trần nhíu mày, Nguyên Minh Tử tâm thần kinh hãi, vội vàng bổ xung: “Đại... đại nhân, bãi quặng tiên nô quả thật không thay đổi, chỉ... chỉ có điều...”

“Có điều làm sao?”

“Chỉ có điều thường xuyên có người gây chuyện.”

Nguyên Minh Tử ấp a ấp úng trả lời xong, sắc mặt Bạch Mộc Trần lập tức biến đổi: “Gây chuyện? Bãi quặng tiên nô chẳng phải có tiên sĩ tam đại tiên tông trấn thủ hay sao? Sao còn kẻ dám gây chuyện?”

“Cái này...”

Nguyên Minh Tử liếc trái liếc phải một hồi rồi mới cẩn thận nói: “Chuyện này phải kể lại từ một năm trước, lúc ấy một quặng nô xảy ra mâu thuẫn với đại nhâm kiểm soát, không ngờ quặng nô kia tính cách cứng rắn, lại dám thiêu đốt lửa hồn đả thương vị đại nhân kiểm soát kia... Từ đó về sau, tâm tư rất nhiều quặng nô thay đổi, càng ngày càng chống cự lại sự quản lý của bãi quặng. Chỉ tiếc là những quặng nô dẫn đầu gây chuyện được vài lần rốt cuộc đều bị đánh chết.”

Nói đến đây, Nguyên Minh Tử lại không nhịn được thầm rùng mình, ngẫm lại vẫn sợ thủ đoạn ác độc của tam đại tiên tông.

“Hóa ra là vậy.”

Bạch Mộc Trần gật đầu, trong lòng cũng thầm thấy nặng nề. Xem ra hạt mầm mình chôn xuống không phải không nảy mầm trong lòng mọi người, có điều thủ đoạn của tam đại tiên tông lại quá sắc bén, cho nên cuối cùng vẫn bị trấn áp.

“Bỏ đi, có một số việc tạm thời không nóng lòng được, phải từ từ nghĩ cách, chỉ cần hạt mầm này vẫn còn, sớm hay muộn gì cũng sẽ mọc rễ nảy mầm.”

Nghĩ lại, tâm tình Bạch Mộc Trần cũng thoải mái hơn nhiều, không tiếp tục hỏi chuyện Tiểu Thần và Trần Tịch, tránh chuyện bị nghi ngờ.

“Đại... đại nhân, ta có... có thể đi được chưa?”

Nguyên Minh Tử thấy đối phương không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy bất ổn, gã vẫn đắn đo không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.

“Đừng sốt ruột!”

Bạch Mộc Trần bước tới, không hề để ý, mỉm cười nói: “Tên giám sát bị đả thương kia giờ ra sao?”

Thấy nụ cười của đối phương, trong lòng Nguyên Minh Tử càng thêm sợ hãi, vội vàng trả lời: “Vị.. Vị đại nhân giám sát kia vẫn còn sống, có điều ba vị chấp sự khác đã mấy tháng rồi không lộ diện.”

“Ừm!”

Bạch Mộc Trần trong lòng rung động, xong vẫn ra vẻ tùy ý nói: “Chấp sự của bãi quặng chẳng phải phụ trách chủ trì sự vụ trong bãi sao, sao lại vắng mặt lâu như vậy?”

“Chuyện này... chuyện này tiểu nhân cũng không biết... thật sự không biết.”

Vẻ mặt Nguyên Minh Tử rất thành khẩn, không giống đang nói dối.

Bạch Mộc Trần liếc mắt nhìn đối phương, lại nhìn về phía chân trời một lúc lâu không nói, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

...

Một lúc sau, Bạch Mộc Trần thu lại ánh mắt, nói: “Chuyện hôm nay, Cổ mỗ không muốn có người thứ ba biết được, nếu không, Cổ mỗ sẽ đích thân tới tìm ngươi, ta biết ngươi là nô lệ của Ngự Khí tông, Nguyên Minh Tử.”

“Đại... đại nhân biết ta?”

Nghe đối phương gọi tên của mình, Nguyên Minh Tử sợ hãi tới mức biến sắc. Đối với gã, không có chuyện gì đáng sợ hơn việc gị kẻ thù ghi nhớ, khiến cuộc sống hàng ngày càng thêm bất an.

“Đại... đại nhân yên tâm, chuyện... chuyện hôm nay, tiểu nhân tuyệt... tuyệt đối không nói ra ngoài.”

Thấy trán Nguyên Minh Tử đã thấm đãm mồ hôi, Bạch Mộc Trần biết lời uy hiếp đã có tác dụng: “Được rồi! Cứ vậy đi! Cổ mỗ biết ngươi nhát gan, có điều đây cũng chẳng phải chuyện xấu, bởi người nhát gan thường rất cẩn thận, biết cái gì nên nói, cái gì không. Ngươi là người thông minh, chắc hiểu ý ta chứ?”

Nguyên Minh Tử gật đầu không ngừng: “Hiểu... Hiểu ạ, tiểu nhân hiểu ạ.”

“Còn nữa, Thăng Tiên đan vốn có độc, sau này không được dùng nữa, nếu không sẽ tự hại bản thân mình. Nguyên Minh Tử, ráng mà sống đi, chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”

Thở dài một tiếng, Bạch Mộc Trần biến mất tại chỗ.

“Hy vọng? Thật sự... Thật sự còn hy vọng sao?”

Nguyên Minh Tử nhìn căn ngõ trống rỗng trước mắt, bất giác sững sờ, gã lại nhìn viên Thăng Tiên đan còn sót lại trong tay, lòng do dự không ngừng.

Im lặng một lúc, Nguyên Minh Tử xiết chặt viên đan dưowjc, co người đi khỏi.

...


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status