Tiên Ấn

Chương 77: Mầm mống của hy vọng.

/198


Hồng Vũ và Hầu Vận lặng lẽ lui sang một bên, đám người Tiểu Thần thấy Bạch Mộc Trần không truy cứu chuyện cũ nên cũng không tính toán gì, có điều vẫn cảnh giác đề phòng đối phương.

Chuyện tới đây, bạo loạn tại bãi quặng coi như kết thúc, song trong lòng Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ, nguy cơ thật sự vẫn chưa được giải trừ.

“Cổ đại ca, huynh nói với mọi người vài câu đi.”

Tiểu Thần cười hì hì đứng cạnh Bạch Mộc Trần, khuôn mặt đầy tự hào.

Thật ra, lúc mới bắt đầu, ngay cả bọn họ cũng chẳng mấy tin tưởng cuộc bạo loạn này chứ đừng nói tới những quặng nô khác, mọi người có thể kiên trì tới tận lúc này hoàn toàn nhờ vào khát vọng tự do, hy vọng về tương lai. Mà nay, bọn họ đã thành công, thật sự thành công.

“Mọi người, tự do rồi!”

Bạch Mộc Trần vẫn ngắm nhìn xung quanh, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập hy vọng và vui sướng.

Đúng vậy, bọn họ tự do rồi. Trái tim đã từng tê liệt, sinh mạng từng bị trói buộc, linh hồn từng chìm trong tuyệt vọng, giờ phút này bắt đầu đấu tranh với vận mệnh, phản kháng lại những bất mãn!

Nhưng con đường đi tới tự do chắc chắn không bình an.

Chợt đổi giọng, Bạch Mộc Trần nói với vẻ nặng nề: “Các vị huynh đệ, mặc dù mọi người giờ đã tự do nhưng tiên giới liệu có nơi nào cho chúng ta dung thân? Đám tiên sĩ kia có để cho chúng ta một con đường sống không? Cho nên mong mọi người đừng cao hứng quá mức!”

“...”

Nghe câu này xong, vẻ vui mừng trên khuôn mặt mọi người đều biến mất, lập tức cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, dường như tương lai và hy vọng đang bị bóng đêm nuốt chửng.

NIềm hạnh phúc vừa qua đã khiến bọn họ tạm quên thân phận bản thân, bọn họ là tán tiên, là tiên nô, dù đi đến đâu, nô ấn trên người họ vẫn mãi mãi tồn tại, đây là sự thật không ai thay đổi được. Huống chi, bọn họ đều đã tham dự bạo động, trên tay mỗi người đều dính máu của đệ tử tiên tông, tam đại tiên tông sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho họ.

Hoảng hốt! Sợ hãi!

Không ít quặng nô hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt xuất hiện nhiều cảm xúc khác nhau.

Tiên nô tạo phản, chuyện này phóng mắt ra toàn Tiên Giới cũng là một chuyện lớn, giờ họ đã chẳng còn đường để quay đầu. Nếu không thể sống tiếp, vậy bọn họ sẽ chết rất thê thảm.

Đám người Tiểu Thần lại ngược lại, vô cùng trấn tĩnh, tụt tập bên người Bạch Mộc Trần, lặng lẽ lắng nghe đối phương nói hết lời.

“Đường ra khỏi bãi quặng ở đằng kia...”

Bạch Mộc Trần dùng tay chỉ về phía trước cách đó không xa, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Ra khỏi nơi này là Tiên Giới rộng lớn, song không hề có nơi nào cho chúng ta sinh sống. Giờ trước mắt mọi người có hai con đường, một là đi cùng bọn ta, sau này chúng ta đồng sinh cộng tử, cùng chung sức chống lại sự nô dịch của tiên sĩ. Một lựa chọn khác là các ngươi tự đi đi, ta sẽ bảo Tiểu Thần cho mọi người một ít tiên thạch, sau này sống hay chết phải xem mệnh trời. Giờ thời gian không nhiều lắm, mong mọi người sớm quyết định.”

Nghe xong những lời đó, mọi người lại chìm vào tĩnh lặng.

Một gốc cây chẳng chống nổi sức trời, chẳng lẽ một ngày làm nô lệ, cả đời phai là nô lệ?

Không ít người do dự, cũng không ít người kien định, lại không ít người cảm thấy mê mang.

“Cổ đại ca nói chắc mọi người đều nghe rõ! Ai muốn đi cùng thì đứng qua chỗ ta.”

Đám người Tiểu Thần vừa cầm đầu tạo phản, giờ uy vọng vẫn còn, sau tiếng hô đó, phần lớn quặng nô rối rít tụ tập về phía y. Con người thường sống tập trung, tụ tập lại thường theo nhóm, chỉ cầ đại đa số người cùng làm một việc, những người khác cũng sẽ làm theo.

...

Chỉ chốc lát sau, trong sân đã chẳng còn tới mười quặng nô, Hồng Vũ và Hầu Vận cũng trong số đó.

Trong số quặng nô này, có người trong lòng vẫn còn nghi ngờ Bạch Mộc Trần, có người lại quen đi lại một mình rồi. Tỷ như hai người Hồng Vũ và Hầu Vận, bọn họ là nhị kiếp tán tiên, coi như có lực tự bảo vệ mình, đi đến đâu cũng sống được, vì vậy bọn họ không muốn bị đám người Bạch Mộc Tràn quản thúc, quyết định tự đi khỏi.

Đối với việc này, Bạch Mộc Trần chẳng những không ngăn cản, ngược lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Hồng Vũ và Hầu Vận đều là cao thủ, không phải hạng người mà đám Tiểu Thần có thể sai khiến, nếu ở lại trong đội ngũ chỉ là họa mà chăng phải phúc.

Bên kia, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng đã kiểm tra toàn bộ bãi quặng, có thể nói thu hoạch cực lớn.

Ngoài tiên thạch và đan dược ra còn một lượng lớn pháp bảo và tài liệu... Thật khó tưởng tượng nổi, lục soát bãi quặng tiên nô, lượng tài phú tích lũy có thể sánh với quy mô một thị tộc tiên gia.

Sau khi nhận lấy một phần tiên thạch, Hồng Vũ, Hầu Vận và một số quặng nô bỏ đi.

Nhìn bóng lưng những người đó, một sự cảm thương khó tả thoáng hiện trong lòng mọi người.

oOo

“Cổ đại ca, cũng đến lúc rồi.”

Tiểu Thần tổ chức lại đội ngũ, chuân bị xuất phát đi khỏi nơi này.

Bạch Mộc Trần cúi đầu nhíu mày, trong lòng thoáng có cảm giác bất an. Bọn họ nhiều người như vậy, mục tiêu giờ quá lớn, nếu bị cao thủ tam đại tiên tông ngăn cản, rất có thể sẽ chết sạch toàn bộ.

“Cổ đại ca, huynh...”

Tiểu Thần thấy Bạch Mộc Trần im lặng không nói, vẻ mặt cũng thấp thỏm.

Bạch Mộc Trần khoát tay áo một cái, ngắt lời: “Tiểu Thần, bọn đệ đi trước đi, huynh sẽ ở lại.”

“Cái gì?”

Mọi người kinh hãi, Tiểu Thần cũng vội vàng kéo Bạch Mộc Trần sang một bên nói: “Cổ đại ca, huynh làm gì vậy, cao thủ của tam đại tiên tông sẽ nhanh chóng tới đây, lưu lại rất nguy hiểm, đi cùng bọn đệ đi.”

“Không được.”

Bạch Mộc Trần vỗ vỗ bả vai Tiểu Thần, lạnh lùng nói: “Lực lượng một người dẫu mạnh cũng chỉ có giới hạn. Ta từng đáp ứng một vị tiền bối sẽ đem toàn bộ sức lực bản thân mở ra một con đường cho tán tiên, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, tam đại tiên tông một khi triển khai báo thù, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, ta nhất định phải ở lại, giúp các ngươi tranh thủ thêm chút thời gian.”

Ngừng một chút, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên không trung nhìn trận bàn đang chuyển động không ngừng, vô cùng bình tĩnh nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chiến đấu với bọn họ, bãi quặng tiên nô đã tồn tại hơn vạn năm, đại trận hộ sơn vô cùng chắc chắn, nếu có người thao túng chắc sẽ trì hoãn thêm được chút thời gian. Chờ ta dẫn dụ cao thủ tam đại tiên tông xong, chắc chắn sẽ tới tìm bọn đệ. Mặt khác, sau khi ra ngoài, bọn đệ cũng thả đám Xích Hổ ra đi, thêm một người là thêm một phần lực lượng, nếu bọn họ không muốn theo bọn đệ thì cứ cho ít tiên thạch rồi đường ai nấy đi là được.”

Nói xong, Bạch Mộc Trần lấy từ trong ngực ra hai túi trữ vật, đưa cho Tiểu Thần, trong đó một cái là của thiên tiên Quách Nam, một cái là của Ngô Niệm Tri, những thứ bên trong đều là vật bất phàm.

“Cô đại ca, huynh không thể ở lại, nếu ở lại cũng nên là bọn đệ ở lại, mọi người cần có huynh...”

Tiểu Thần không nhận lấy túi trữ vật mà kéo chặt cánh tay Bạch Mộc Trần, không chịu buông tay. Trong mắt Tiểu Thần, Bạch Mộc Trần chẳng những trí tuệ hơn người, tu vi lại cao thâm, ngoại trừ chàng ra, không ai có thể đưa họ tới ánh sáng được. Cho nên nếu có người phải hy sinh, người đó chắc chắn không phai Bạch Mộc Trần.

“Yên tâm, ta rất chắc chắn mà.”

Bạch Mộc Trần đẩy tay Tiểu Thần ra, lại lấy một ngọc giản rồi nhỏ giọng truyền âm: “Đây là một bộ công pháp do ta tình cơ tham ngộ được, có thể giúp tán tiên tu hành...”

“Cái gì?”

Tiểu Thần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khuôn mặt mừng rỡ như điên: “Cổ đại ca, huynh... huynh bảo là...”

Thấy Bạch Mộc Trần khẽ gật đầu, Tiểu Thần lập tức trân trọng thu lấy ngọc gian. Có công pháp mà tán tiên cũng có thể tu hành, đây mới thật là con đường thay đổi vận mệnh của tán tiên, nếu không mọi thứ đều chẳng khác gì một số không tròn chĩnh.

Đột nhiên, Tiểu Thần như hiểu ra điều gì đó.

Nếu như, Bạch Mộc Trần có chết đi, bọn họ cũng nhất định phải sống tiếp, phải giữ lấy mầm mống hy vọng này. Đây mới là ý tứ thật sự của Bạch Mộc Trần.

“Cố gắng lên nhé, mọi người.”

Bạch Mộc Trần dùng ánh mắt khích lệ nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn về phía xa: “Tìm căn nguyên của trời đất, lập ra trái tim của vũ trụ, bảo hộ người một phương, truy cầu một hy vọng cho tán tiên, sáng tạo một tương lai. Ta tuy là nô nhưng cũng là tán tiên, đời này kiếp này, muôn chết không hối hận!”


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status