Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 82 - Kế Hoạch

/116


“Nghe ngóng dược tin tức của Tiêu Dương chưa?”

Trong đại trạch Tiêu gia, Tiêu Đỉnh Lâu ngồi trên thượng vị, vẻ mặt mang chút mỏi mệt nói. Từ khi Tiêu Dương mất tích mấy ngày trước, Tiêu gia đã dùng quan hệ tìm kiếm tin tức của Tiêu Dương. Đối với chuyện Lăng Tiêu thiên truyền tin Tiêu Dương đã phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam, Tiêu Đỉnh Lâu hoàn toàn không tin. Không phải ông có lòng tin đối với Tiêu Dương, mà là Tiêu Dương căn bản không có chỗ nào đáng để dư nghiệt Vân Lam nhìn trúng. Nhưng ông có tin hay không là một chuyện, chúng nhân tiên giới có tin hay không lại là chuyện khác. Chỉ cần một ngày Tiêu Dương không hiện thân, thì trên người Tiêu Dương vẫn còn dán mác đồng bọn của dư nghiệt Vân Lam, Tiêu gia nhất định phải nhanh chóng tìm được Tiêu Dương, để chứng minh sự trong sạch của mình.

Tiêu Đỉnh Lâu vẫn luôn hoài nghi, Tiêu Dương bị Sở Trầm Uyên giữ trong tay, nhưng dù Tiêu gia có thăm dò thế nào, Sở Trầm Uyên vẫn không có bất cứ hồi ứng nào về việc này.

“Không có, Cố Vũ cái gì cũng không chịu nói.” Người nói chuyện là con một của Tiêu Đỉnh Lâu, gia chủ hạ nhậm của Tiêu gia Tiêu Hàm Chương. Tiêu Hàm Chương trông có vẻ không quá ba mươi, mặt dài, có vài phần giống với Tiêu Tấn. Lúc nói chuyện vẻ mặt hắn ẩn ẩn lộ ra sốt ruột, khi hắn tới hai chữ Cố Vũ còn hơi mang theo vị nghiến răng.

Sau khi Tiêu gia dùng đủ phương thức thăm dò không được tin của Tiêu Dương, đã xém chút trực tiếp hỏi thẳng Sở Trầm Uyên. Cố Vũ là người phụ trách trông coi dư nghiệt Vân Lam lần này, Tiêu gia và Cố gia cũng coi như có chút giao tình, muốn nhờ Cố Vũ tìm thử xem, kết quả Cố Vũ cố chấp như đá, miệng ngậm chặt hơn cả con trai.

Tiêu Đỉnh Lâu không mấy ngạc nhiên với kết quả này, thở dài một tiếng, “Cố Vũ là người của Sở Trầm Uyên, Sở Trầm Uyên nếu không muốn để chúng ta biết, Cố Vũ tự nhiên sẽ không nói gì.”

Cơn tức Tiêu Hàm Chương vẫn luôn nhẫn nhịn cuối cùng bùng phát, hắn đề cao giọng, “Sở Trầm Uyên bắt Dương nhi là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng bắt Dương nhi rồi thì có thể đẩy tội danh câu kết với dư nghiệt Vân Lam lên đầu Tiêu gia sao.”

Tiêu Đỉnh Lâu nhìn hắn một cái thật sâu, “Hàm Chương, con cho ta biết, rốt cuộc con có qua lại với người của Vân Lam không?”

Tiêu Hàm Chương ngây người, có vẻ hắn không nghĩ tới Tiêu Đỉnh Lâu sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt hơi không tự nhiên, cường ngạnh biện giải, “Phụ thân, sao con lại có quan hệ với Vân Lam được.”

Tiêu Đỉnh Lâu nhìn chằm chằm vào hắn, thấy vẻ mặt hắn tuy có hơi không tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn coi như trong sáng, liền thở phào một hơi. Thật ra, Tiêu Đỉnh Lâu không phải không biết Lư gia vẫn luôn âm thầm liên hệ với dư nghiệt Vân Lam, trừ Lư gia ra còn có mấy thế gia hoặc lớn hoặc nhỏ. Những thế gia này chưa chắc là muốn đi cùng dư nghiệt Vân Lam, chẳng qua là cá cược hai đầu mà thôi. Nhân giới có câu, thế gia kiên cố hoàng đế đổi dời, chính là đạo lý này.

Nhưng Tiêu gia không giống họ, Tiêu gia là dựa vào lật đổ dư nghiệt Vân Lam mới bùng lên, Tiêu Đỉnh Lâu thật sự sợ Tiêu gia cũng giống như Lư gia có dính líu quá sâu với dư nghiệt Vân Lam. Hiện tại xem ra, dính líu có thể có, nhưng Hàm Chương cũng coi như không quá hồ đồ, chắc sẽ không dính líu quá sâu. Tiêu Đỉnh Lâu lo lắng nhất là Tiêu gia có người dính líu vào trong bạo loạn lần này, chỉ cần không có, chỉ dựa vào khẩu cung của mấy hạ nhân nho nhỏ không tính là gì. Sở Trầm Uyên bắt Tiêu Dương không ngoài lý do muốn bàn điều kiện với Tiêu gia, ông cứ kiên nhẫn đợi Sở Trầm Uyên mở miệng.

Chỉ là nghĩ tới Tiêu Tấn, Tiêu Đỉnh Lâu bất giác lại thở dài. Hành động của Sở Trầm Uyên quá tàn nhẫn, bất kể là Tiêu Dương có trở về tẩy sạch cho Tiêu gia không, hôn sự của hai nhà Tiêu, Lư nhất định vô pháp duy trì nữa, quan hệ của hai nhà chỉ sợ sẽ không thể trở lại như trước. Cũng như Tiêu gia khắp nơi nghe ngóng tin tức của Tiêu Dật, Lư gia cũng khắp nơi nghe ngóng tin tức của Lư Vũ Điềm.

“Phụ thân, vẫn không có tin tức của Vũ Điềm.” Lư Hạo Nguyên thấp giọng nói.

Lư Lâm Sơn nhíu chặt mày, tạo thành hình chữ xuyên 川rõ ràng. Sở Trầm Uyên bắt Vũ Điềm là muốn làm gì? Chắc không phải hắn ta ngây thơ đến mức cho rằng chỉ dựa vào mấy con yêu thú và vài hạ nhân Tiêu gia liền có thể định tội Lư gia chứ. Nhưng Vũ Điềm một ngày không hiện thân, Lư gia liền một ngày chìm trong biển nước đục, vẫn là phải tìm Vũ Điềm về. Lúc này, không ngại tạm thời cúi đầu, cuộc sống ngày sau còn dài mà.

Ý của Lư Lâm Sơn khiến Lư Hạo Nguyên yên tâm, phụ thân đây là biểu thị có thể thông qua cách thỏa hiệp với Sở Trầm Uyên để đổi Lư Vũ Điềm về. Chỉ là nghĩ tới một tin đồn khác, Lư Hạo Nguyên liền căm hận nói, “Sở Trầm Uyên cũng quá thiếu đạo đức, cho dù Vũ Điềm có trở về, hôn sự của nó và Tiêu Tấn làm sao bây giờ?”

Lư Lâm Sơn hừ một tiếng, “Sở Trầm Uyên chính là có ý định muốn đánh tan đồng minh của hai nhà Tiêu Lư, đối với địch thủ mà con còn nói tới đạo đức nữa sao?”

Lư gia vẫn luôn tuân theo quy tắc gặp chuyện không từ thủ đoạn, nhưng Lư gia đối với người khác là một chuyện, bị người khác dùng trên người mình lại là chuyện khác. Lư Lâm Sơn cũng cảm thấy nghẹn khuất. Chuyện lần này ông đã an bài rất tốt rồi, vốn cho rằng Lư Vũ Điềm chỉ là dùng để “thêm hoa trên gấm”, ai ngờ tên Tiêu Dương của Tiêu gia đó lại ngu tới mức bị người ta lợi dụng, bây giờ đã để lộ đuôi cho Sở Trầm Uyên nắm được.

Lư Lâm Sơn không kiên nhẫn huơ tay, “Được rồi, phân phó xuống, thời gian này toàn bộ Lư gia đều phải thấp điệu, có chuyện gì cũng phải xử lý sạch sẽ, đừng để Sở Trầm Uyên nắm được cái đuôi nào nữa.”

Hai nhà Tiêu, Lư đều nhận định Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm mất tích đang nằm trong tay Sở Trầm Uyên, đối với việc này, Sở Trầm Uyên thật sự oan uổng vô cùng.

Nghe Cố Vũ bẩm cáo chuyện Tiêu Hàm Chương tìm hắn, Sở Trầm Uyên không thèm để ý cười cười, nói: “Để bọn họ tiếp tục tìm, bọn họ nếu thật sự có thể tìm ra người, mới coi như có bản lĩnh.”

Thực tế, Cố Vũ cũng xác định không hề thấy bóng dáng Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm trong tiên lao ở Lăng Tiêu thiên, thời gian này hai nhà Tiêu, Lư trên dưới giày vò, khiến hắn cũng không kìm được hiếu kỳ về tung tích của hai người Tiêu Dương. Sở Trầm Uyên giả vờ không thấy ánh mắt hiếu kỳ của Cố Vũ, trong lòng thầm cười. Cố Vũ nếu từng thấy con yêu thú bậc chín bên cạnh Sở Mặc đó, thì chắc sẽ biết tung tích của hai người kia thôi.

Chẳng qua yêu thú đó là chuyện gì? Sở Trầm Uyên trầm ngâm. Khi hắn đang tự cân nhắc, cửa thư phòng bị người đẩy ra, Đoạn Lăng Phong vẻ mặt không kiên nhẫn đứng trước cửa.

“Ngươi có phải nên nghỉ ngơi rồi không?”

Sở Trầm Uyên vừa thấy Đoạn Lăng Phong lập tức ném suy nghĩ trong đầu ra, bày vẻ yếu ớt mang thương tích xử lý công sự, giả đáng thương với Đoạn Lăng Phong. Đây không phải là hắn giả vờ, mà hắn thật sự bị thương, còn là bị thương do bảo vệ Đoạn Lăng Phong. Sở Trầm Uyên nếm được mật ngọt của lần bị thương trước, lần này liền thay đổi hoàn toàn phong cách lãnh ngạo, khai thác triệt để phần không sợ mất mặt ra, bày vẻ bị ám thương, tu vi đại tổn, nhưng vì Đoạn Lăng Phong mà cam tâm tình nguyện.

Đoạn Lăng Phong bị Sở Trầm Uyên quấn tới không biện pháp, lại thêm thời gian này Lăng Tiêu thiên tẩy sạch một đám người, không còn an toàn nữa, chỉ đành không tình không nguyện lưu lại chăm sóc và bảo vệ cho Sở Trầm Uyên. Vì sớm ngày thoát thân, Đoạn Lăng Phong vô cùng quan tâm tới thương thế của Sở Trầm Uyên, nghiêm khắc yêu cầu Sở Trầm Uyên phải chiếu theo yêu cầu của y tiên dưỡng thương, không cho phép hắn quá mức mệt nhọc.

Cố Vũ vừa thấy Đoạn Lăng Phong liền biết điều chọn cáo lui, Sở Trầm Uyên thỏa mãn nhìn Đoạn Lăng Phong tuy vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn nghiêm túc thay hắn chỉnh lại đồ đạt lộn xộn trên bàn, trong lòng toan tính, chút thương tích này của hắn thêm ba tháng nữa là khỏi rồi đi? Hay là dưỡng nửa năm mới khỏi? Ôi, Vương Đạo Hỉ tuy y thuật không được, nhưng rất biết nhìn sắc mặt người, lần sau vẫn phải tìm hắn tới xem bệnh, nói càng nghiêm trọng càng tốt.

Gió tanh mưa máu tại Lăng Tiêu thiên thời gian này, hoàn toàn không ảnh hưởng tới Tiêu Dật đang ở rất xa. Lúc này y đang cầm [Tối bát quái] kỳ mới xem nhập thần.

Ái hận vướng mắc giữa ba người Tiêu Dương, Tiêu Tấn, và Lư Vũ Điềm trở thành tin bát quái nóng nhất tiên giới hiện tại, [Tối bát quái] là trung tâm của tin bát quái đương nhiên không thể nào bỏ qua đầu mối tin tức tốt như thế. Kỳ [Tối bát quái] này đặc biệt mở một chuyên mục, bên trong trích lục một vài tin phỏng vấn của ký giả và phản hồi của độc giả về chuyện này trong mấy ngày gần đây. Xem chúng nhân tiên giới tự biên ra đoạn tình ái hận tình cừu giữa ba người, tình tiết cẩu huyết, tình cảm ngược luyến, những tiểu thuyết đó của nhân giới so với cái này, quả thật bị bỏ xa tới mười con đường.

Tiêu Dật xem miết xem miết, trong đầu đột nhiên nảy lên ý định mở một cuộc so tài tiểu thuyết tiên giới. Là một thương nhân tự nhận là có chút nhãn quang, đối với Tiêu Dật, sự nghiệp tiểu thuyết của tiên giới nếu muốn phát triển lâu bền, bọn họ không thể mãi áp dụng cách thức bán tiểu thuyết từ nhân giới được, mà nên nỗ lực bồi dưỡng tác giả tiểu thuyết bản thổ tiên giới, sáng tạo ‘đại thần viết lách’ thuộc về tiên giới.

Trước kia Tiêu Dật không nghĩ như thế, là vì tư duy bị cố định, luôn cho rằng tiên nhân tiên giới đều theo kiểu không nhiễm khói bụi nhân gina. Nhưng [Tối bát quái] vừa được đưa ra, lại khiến Tiêu Dật thay đổi cách nhìn về tiên nhân. Đừng thấy bọn họ ai ai cũng đều có vẻ phong hoa tụ nguyệt, phong nhã ưu dật, kỳ thật bên trong đều trái ngược. Các loại tin lộ ra trong các tiên nhân ở mỗi kỳ [Tối bát quái] luôn có thể liên tục đổi mới tam quan của Tiêu Dật, khiến y thể nghiệm cảm giác cẩu huyết lâm đầu.

So với lần này, Tiêu Dật tràn đầy lý do để tin rằng, nếu biến những tình tiết chủ quan do các tiên nhân tự biên thành phim truyền hình, tuyệt đối có thể quét sạch phim Hàn thiên về cẩu huyết tới bã cũng không còn.

Nghĩ thế, Tiêu Dật nói làm liền làm, lập tức ấn liên lạc vân mạc với Từ Sắt Nguyên, nói chuyện này ra.

Từ Sắt Nguyên đã thích ứng với những ý tưởng dồi dào của Tiêu Dật, hắn tóm gọn đại khái ý mà Tiêu Dật đã nói, “So tài tiểu thuyết? Tiểu thuyết ưu tú sẽ được Lâm Thính Hải quay thành phim?”

Tiêu Dật dùng sức gật đầu.

Từ Sắt Nguyên cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, đúng lúc thời gian này vì chuyện Vân Lam tác loạn, vì an toàn, tuyển tú tiếp theo bị yêu cầu tạm ngừng, Từ Sắt Nguyên đang rầu vì khoảng thời gian trống giữa hai kỳ tuyển tú, không có đại sự gì hấp dẫn người ta hết.

Từ Sắt Nguyên suy ngẫm nhìn Tiêu Dật, “Giám khảo tiểu thuyết thì tính sao? Đưa tới chỗ Dung Nhị ở nhân giới?”

Tiêu Dật do dự, khi Sở Mặc đi vào thì thấy vẻ mặt chần chừ của Tiêu Dật.

“Sao vậy?”

Tiêu Dật vui vẻ nhìn Sở Mặc, kế thừa nguyên tắc ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, y liền nói lại kế hoạch của mình và Từ Sắt Nguyên. Tiêu Dật cảm thấy tiểu thuyết không giống tuyển tú, giám khảo nhất định phải có quyền uy hoặc tốt nhất là có kinh nghiệm liên quan. Theo lý đưa người tới nhân giới là chọn lựa tốt nhất, nhưng nếu là vậy, luôn cảm thấy độ tham dự của tiên giới sẽ trở nên nhạt đi rất nhiều, sẽ không còn giống với dự định ban đầu của y nữa.

Sở Mặc không tán đồng đề nghị đưa cuộc so tài tiểu thuyết tới nhân giới bình chọn, hắn kiến nghị, “Tại sao chúng ta không đăng những tiểu thuyết này lên [Tối bát quái], sẽ do độc giả bỏ phiếu bầu chọn tiểu thuyết thích nhất, như vậy vừa có thể tuyên truyền tiểu thuyết, lại có thể nâng cao lực ảnh hưởng của cuộc so tài, thế nào?”

Tiêu Dật ngây người, lập tức phản ứng lại, cũng như y muốn tạo ra ‘đại thần viết lách’ bản thổ, nếu chỉ dựa vào một cuộc so tài căn bản không đủ, cái y cần là cung cấp một sân trời. Y hoàn toàn có thể nhờ cuộc so tài này sáng tạo một quyển tạp chí tiểu thuyết, kỳ đầu đăng tác phẩm so tài, các kỳ sau thì có thể trường kỳ kêu gọi bản thảo, tạo ‘điểm cuối’ tiểu thuyết thuộc về tiên giới

Đối với tất cả những ý định này, Sở Mặc đều vô điều kiện ủng hộ, lập tức gật đầu tán thành.

So với Sở Mặc kịp thời thể hiện thái độ, sự chú ý của Từ Sắt Nguyên hoàn toàn không nằm trên tạp chí tiểu thuyết, hắn quan tâm là: “Nếu độc giả bỏ phiếu, chúng ta có thể làm như tuyển tú, một phiếu một khối hạ phẩm tinh ngọc không?”

Tiêu Dật & Sở Mặc, “…”

Từ Sắt Nguyên cười hê hê, sải hai tay, “Chúng ta là thương nhân mà!”

Sau đó bàn bạc vài câu, Từ Sắt Nguyên lại có vấn đề, “[Tối tiểu thuyết] do ai phụ trách?”

[Tối tiểu thuyết] là cái tên của tạp chí tiểu thuyết Tiêu Dật đặt trong thời gian xúc tiến, Từ Sắt Nguyên cười nhạo Tiêu Dật không văn hóa, Sở Mặc nhẹ nhàng ném một câu, thô tục chính là tao nhã, trực tiếp đè Từ Sắt Nguyên nói không ra lời.

Tiêu Dật hiện tại thật sự không đủ người, chuyện đài truyền hình y tự quản, hòa thần đan và vật phẩm giao dịch giữa các giới do Sở Mặc phụ trách, tuyển tú, nội y, tiệm sách, vân mạc thì đều do Từ Sắt Nguyên, bộ quảng cáo hiện tại giao cho Thành Hạo, Lâm Thính Hải thì tiếp tục về nhân giới học tập, mấy người bọn họ thực sự đã là bận rộn bù đầu rồi.

Tiêu Dật lượt lại từng người bên cạnh mình, Dung Nhị rất thích hợp, nhưng dù sao hắn vẫn là phàm nhân, không thể ở lại tiên giới quá lâu, cũng không tiện gặp người ngoài. Tiêu Dật đột nhiên nghĩ ra, “Bạch Tử Sơn thế nào? Để Dung Nhị ở bên cạnh phò trợ?”

Nói ra thì, Bạch Tử Sơn cũng là một dạng kỳ hoa, chỗ này thiên về nghĩa tán dương. Lần trước Vân Lam tác loạn, Bạch Tử Sơn bị người của dư nghiệt Vân Lam vây trên đường tới Linh Hư cảnh. Đợi khi hắn thoát vây chạy tới hiện trường tuyển tú, bạo loạn Vân Lam đã kết thúc rồi. Lúc đó đối diện với ánh mắt hoài nghi của mọi người, Bạch Tử Sơn để chứng minh mình là Bạch Tử Sơn hàng thật giá thật, không phải yêu thú giả dạng, không thể không bại lộ một thân phận khác của hắn, kẻ tung tinh bát quái nhất của [Tối bát quái], người cung cấp tình tiết cẩu huyết nhất mỗi kỳ. Nhìn vẻ mặt uốn khúc cực độ của Tống Nhất Hàm lúc đó, Tiêu Dật nhớ tới [Tối bát quái] kỳ trước có đăng một tin về Tống Nhất Hàm, sau khi lặng lẽ thắp ba cây nhang cho Bạch Tử Sơn, liền không chút do dự tin tưởng thân phận của hắn.

Tiêu Dật tin rằng, dựa vào năng lực quan sát vô cùng tỉ mỉ và năng lực tự biên có thể gọi là nghịch thiên của Bạch Tử Sơn, hắn hoàn toàn có thể một mình chống đỡ [Tối tiểu thuyết]. Còn về tu dưỡng văn học của Bạch Tử Sơn, là con cháu của Phương Hoa cảnh Bạch gia được tận tâm bồi dưỡng nhiều năm, đó là chỗ không cần phải nghi vấn nhất.

Đối với đề nghị của Tiêu Dật, Sở Mặc và Từ Sắt Nguyên sau khi nhìn nhau câm nín cười khổ trước vân mạc, cũng chỉ đành tán đồng, thực sự không có ai thích hợp hơn nữa. Đương nhiên trong lòng hai người vô cùng ăn ý hạ một quyết định giống nhau, nơi công tác của [Tối tiểu thuyết] nhất định phải xây ở thật xa, tốt nhất có thể xa khỏi Nhược Thủy châu, triệt để ngăn cách khả năng Bạch Tử Sơn làm việc chung với họ.

Thương lượng xong chuyện này, Từ Sắt Nguyên vội liên lạc với Bạch Tử Sơn, Tiêu Dật tắt vân mạc, mới nhớ ra kỳ thật y đã mấy ngày không gặp Sở Mặc rồi. Vừa rồi chỉ lo chuyện so tài tiểu thuyết, y đã quên hỏi Sở Mặc lần này về có phải sẽ không đi nữa không.

“Chuyện của Lăng Tiêu thiên đã xử lý xong hết rồi sao?”

Sở Mặc buồn cười nhìn Tiêu Dật, gật đầu, “Lăng Tiêu thiên có Sở Trầm Uyên tọa trấn, không có ta cũng không sao.”

“Ừm!” Tiêu Dật nghe tên Sở Trầm Uyên, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm đều bị Sở Trầm Uyên nhốt lại sao?”

Sở Mặc khẽ nhíu mày, “Tiểu Dật sao lại muốn hỏi chuyện này?”

Tiêu Dật chỉ cuốn [Tối bát quái] trên bàn, “Mọi người thảo luận náo nhiệt, tôi cũng hiếu kỳ thôi mà.”

Sở Mặc còn cho là người Tiêu gia tìm tới Tiêu Dật, thấy Tiêu Dật chỉ là hiếu kỳ, liền nghiêm túc nói, “Hai người họ không ở Lăng Tiêu thiên, mà thật sự mất tích rồi.”

“Hả?” Tiêu Dật bất ngờ nhìn Sở Mặc, “Lẽ nào bọn họ thật sự phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam rồi?” So với lý do hai người này bỏ trốn với nhau, Tiêu Dật càng tin tưởng hai người phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam hơn.

Sở Mặc hơi gật đầu, cảnh cáo nhìn Trì Mu đang mang hình dạng hổ con ngồi trước cửa, dịu dàng nâng tay xoa đầu Tiêu Dật, bình tĩnh nói, “Có lẽ, nhưng bọn họ thật sự có liên can với dư nghiệt Vân Lam, cũng có thể là vì sự bại mà bị dư nghiệt Vân Lam diệt khẩu rồi.”

Trì Mu nhận được ánh mắt cảnh cáo của Sở Mặc, đứng sau lưng Tiêu Dật đảo mắt trắng với Sở Mặc, giả vờ cái gì cũng không thấy, tiếp tục là một sủng vật hợp cách.

Tiêu Dật nghĩ tới bộ dạng hỉnh mũi lên trời của Tiêu Dương, với cá tính của hắn, thật sự có thể bị diệt khẩu, nên cũng tin tưởng lời của Sở Mặc. Sở Mặc mỉm cười, nếu không phải có Trì Mu ở đây, hắn thật sự muốn ôm Tiêu Dật. Hắn thích Tiêu Dật vô điều kiện tín nhiệm mình như vậy, khiến tim hắn thỏa mãn, chỉ muốn vĩnh viễn cột Tiêu Dật bên cạnh mình, không để y rời khỏi tầm mắt hắn.

Nụ cười của Sở Mặc quá đẹp, trong ánh mắt tựa hồ còn có gì đó làm lòng Tiêu Dật ngứa ngáy, Tiêu Dật cảm thấy tim y bắt đầu đập mạnh hơn. Khi bầu không khí đang tốt đẹp, Trì Mu vẫn luôn ngồi trước cửa ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở chính sự, “Thần cách!”

Tiêu Dật và Sở Mặc, “…”

Trong cái trừng mắt lạnh lẽo của Sở Mặc, Trì Mu khiêu chiến nhe răng với Sở Mặc, lặng lẽ điểm thêm điểm thưởng đối với hành động của mình. Nó cảm thấy vừa rồi nếu nó không lập tức cắt ngang ánh mắt nhìn nhau của Tiêu Dật và Sở Mặc, chỉ sợ hôm nay nó sẽ không có cơ hội nhắc tới chuyện thần cách nữa. Nó đã ở tại tiên giới đủ lâu rồi, nhất định phải nhanh chóng trở về Hư Vô hải, nơi đó còn có tộc Trì Mu đang đợi nó, đợi Tiêu Dật tới.

/116

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status