Khúc Thủy Nhai không hổ là nơi phồn hoa nhất huyện Tịnh Hải, xem ra vùng đất này chẳng hề thua kém những đại thành khác.
Dương Vân vô tư đi dạo, hưởng thụ làn gió đêm mát rười rượi quét qua mặt từ bờ sông thổi đến, cuối cùng dừng lại ở trước cánh cửa ra vào của một quán rượu hai tầng, ngẩng đầu nhìn tấm biển.
"Khách Bất Quy, hay, tên hay thật, vậy mình sẽ chọn quán rượu này." Dứt lời liền nhấc chân bước vào cửa lớn.
(Khách bất quy - khách không về.)
Sớm đã có một vị tiểu nhị cười tươi đến đon đả mời chào, "Khách quý chiếu cố, ngài muốn ở lầu dưới hay lên lầu trên tìm một căn phòng trang nhã?"
Dương Vân lướt nhìn một lượt, thấy chỗ ngồi lầu một đã kín quá nửa liền nói: "Trên lầu đi."
"Mời quý khách."
Tiểu nhị khom người đưa tay về phía trước và ân cần dẫn Dương Vân lên lầu.
Lầu hai khá rộng, gồm một số gian phòng có tường trúc ngăn ở giữa, Dương Vân tìm một gian phòng nhỏ ở gần cửa sổ, chờ tiểu nhị đưa bảng đồ ăn.
Dương Vân thấy cái gì cũng ngon liền thả sức chọn lựa:"Thịt kho tàu, mật ong hỏa phương, gà tần lá ngải, lươn chiên giòn, cà tím xào thịt bò, cá chép rán, cá thu rim hoa quế, chân giò nướng ngũ vị, canh trứng ba màu, cơm nếp ngó sen, chèm chẹp, lấy thêm một nồi đất tào phở cá, sáu cái bánh ú đường phèn cỡ lớn."
Tiểu nhị ngập ngừng hỏi thăm:"Quý khách, ngài gọi nhiều món như vậy có lẽ còn đợi người, ngài có cần đổi sang phòng lớn ở giữa không?"
Dương Vân khoát tay nói:"Ngươi hiểu nhầm rồi, mau mang thức ăn lên đi."
"Vâng, quý khách, ngài có muốn uống rượu không?"
"Rượu hoa điêu ba năm là được."
(Rượu hoa điêu - đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)
Tiểu nhị ghi nhớ rõ ràng rồi vội vàng xuống dưới gọi món ăn.
Chỉ một lúc sau, vị tiểu nhị đã đưa đủ loại thức ăn lên tự nhiên như hoa rơi nước chảy, bày biện hai tầng trên mặt bàn, còn có một ít món ăn không có chỗ đặt, tiểu nhị liền bê một cái bàn nhỏ sang, gạt thức ăn lại qua một bên.
Dương Vân kéo rèm cánh cửa sổ qua một bên, nếm thử một miếng thức ăn, uống một ngụm rượu, ngắm nhìn dòng người đi lại bên ngoài cửa sổ, còn có du thuyền đi theo sông nhỏ trôi về kinh đô, cảm thấy rất dễ chịu.
"Đời người ngắn ngủi, cho dù tu luyện thành công thì tuổi thọ kéo dài được vạn năm, chỉ là một giấc phù du, lặng lẽ trôi đi tựa như dòng nước không có tỳ vết, chưa hẳn đã theo kịp lạc thú ngao du của người phàm."
Dương Vân ngẫm lại kiếp trước, mặc dù gần như tu luyện đến đỉnh phong nhưng cả ngày bận rộn cô đọng pháp lực, đột phá cảnh giới, luyện đan luyện dược, ứng kiếp liền độ hiểm nguy, một cái cửa khẩu lại đón tiếp một cái cửa khẩu, một cái nguy cơ lại đón lấy một cái nguy cơ, vậy mà chưa từng có thời gian sống yên ổn, bởi vậy càng thêm quý trọng khoảng thời gian trước mắt.
"Ài, uống rượu một mình thật là buồn, giá như có người nhà ở đây thì tốt quá. Nhưng mà cũng chẳng cần phải vội, chờ đến ngày mình thi đỗ khoa khảo, ngày ấy mọi người sẽ thực sự được sống vui vẻ." Nghĩ đến đây, bất giác Dương Vân mỉm cười.
Tiểu nhị hầu hạ đứng chờ đợi ở bên ngoài phòng âm thầm tắc lưỡi, "Má ơi, người này nhìn qua cứ tưởng nhã nhặn, sao lại ăn nhiều như vậy, sẽ không phải kẻ nghèo kiết xác mười ngày không có gì ăn chứ, chọn nhiều thức ăn như vậy, không biết lúc ăn xong có tiền trả không nữa."
Gian phòng thơm mùi tre trúc, Dương Vân uống rượu một lát thì rượu và đồ ăn trên bàn đã giảm đi gần một nửa.
Tịch Nguyên Hóa Tinh Quyết đang vận chuyển với tốc độ cao nhất vì được cung cấp quá nhiều đồ ăn. Một miếng thức ăn chuyển hóa thành tinh nguyên đi ra khắp cơ thể, tại cổ tay, tại bàn chân, dần dần ngưng tụ vào trong các khiếu huyệt.
Thức hải mấy ngày gần đây đã thôi diễn xong Tịch Nguyên Hóa Tinh Quyết của luyện khí cảnh giới, bởi vì nó cũng chỉ là loại công quyết đơn giản cho nên không uổng phí bao nhiêu công phu. Đáng tiếc chính là nguyệt hoa chân kinh vốn đã thôi diễn đến tầng thứ năm, lại gặp phải chướng ngại, không thể không lùi về tầng thứ ba, bắt buộc phải thôi diễn lại một lần nữa.
Dương Vân vốn đã dị thường thuần thục Tịch Nguyêt Hóa Tinh Quyết, cộng thêm công pháp dẫn dường cũng đã ổn định, hiện tại công pháp này có lẽ đã trở thành một loại bản năng phản xạ có điều kiện, chỉ cần ăn vượt qua một giới hạn nhất định thì Tịch Nguyêt Hóa Tinh Quyết sẽ lập tức bắt đầu tự động vận hành, vì vậy bây giờ Dương Vân không còn phải tốn nhiều tâm sức nữa.
Đêm càng khuya vầng trăng sáng càng lên cao, ánh trăng quyến luyến soi rọi phần rượu sóng sánh ở bên trong chén rượu, Dương Vân uống một ngụm rượu, ngâm nga:"Tương tiến tửu, bôi mạc đỉnh. Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Ha ha ha ...."
(4 câu trên trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, dịch nghĩa - Sắp mời rượu, chớ nên ngừng chén. Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui, chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt.)
"Thôi rồi, xong rồi, ông thần này uống say bắt đầu lảm nhảm rồi, tí nữa say rượu quịt nợ không trả tiền thì phiền phức lắm." Tiểu nhị nghe lén ở ngoài cửa và thầm lo sợ bất an ở trong lòng.
Một bữa rượu và thức ăn, Dương Vân ăn một mực tới lúc vầng trăng trôi dần qua lưng chừng trời, lúc này mới cảm thấy tận hứng.
Gần như tất cả thức ăn đều bị hóa thành nguyên liệu của Tịch Nguyên Hóa Tinh Quyết, nói thật lòng thì cuối cùng chỉ còn hai cái bánh ú ăn đỡ đói. Dương Vân sờ vào cái bụng căng tròn, tự nhiên cảm thấy sau này đi đi khắp nơi nếm thử thức ăn trong thiên hạ cũng không tệ.
"Từ trước tới giờ vẫn xem thường nó là công quyết rác rưởi, vậy mà cũng có diệu dụng không tệ, trước mắt cứ thoải mái hưởng thụ dục vọng ăn uống mà không cần lo ăn nhiều bể bụng, hơn nữa còn có thể gia tăng thực lực. Đúng là một công đôi việc, kể ra cũng không tệ."
Dương Vân tính toán thời gian, xem ra sắc trời vẫn còn khá sớm, vì vậy lại dành thời gian tu luyện nguyệt hoa chân kinh trong chốc lát. Thức hải lần này tiêu hao quá độ, một khoảnh khắc cũng không ngừng rút ra chân khí mà hắn đã tân tân khổ khổ tu luyện, có thể luyện nhiều hơn lúc bình thường.
Quán rượu này không hổ cái tên "Khách Bất Quy", mặc dù đã qua nửa đêm nhưng đám tiểu nhị vẫn không ngừng phải gắng gượng tinh thần hầu hạ ở bên ngoài.
Tiểu nhị nhìn thấy Dương Vân đi ra liền nhanh nhẹn vội vã tiếp đón niềm nở:"Quý khác, ngài có muốn phân phó gì không?"
Dương Vân liếc nhìn tiểu nhị, có nét tiếu ý giống như cười mà không phải cười, :"Hết rồi, sắc trời đã tối, cần phải đi về."
"Cái này, cái này, cái .... " Tiểu nhị luýnh quýnh đếu độ đầu đầu chảy đầu mồ hôi, trong bụng thầm dự tính phải mở miệng đòi tiền cơm bằng cách gì bây giờ. Nếu Dương Vân quịt nợ không chịu trả tiền thì lão bản khẳng định sẽ khấu trừ thẳng vào tiền công của hắn.
"Ha ha, tiền cơm đúng không, cầm lấy đi, tiền thừa thưởng cho ngươi, không cần trả lại." Dương Vân tốt bụng đưa tới một thỏi bạc ước chừng sáu tiền.
Tiểu nhị mừng lắm, thỏi bạc này trả xong tiền cơm vẫn còn dư không ít, thật không uổng công hắn hầu hạ, đứng đợi và lo lắng lâu như vậy. Tiền lương ông chủ quán rượu trả không được nhiều, toàn bộ thu được là nhờ vào tiền thưởng của những vị khách rộng rãi. Tiền thừa mà Dương Vân thưởng sau bữa cơm này đủ chi trả cho ba bốn ngày kiếm tiền khác.
Tiểu nhị cung kính đứng chào Dương Vân trước lúc ra về, sau đó liền đi vào gian phòng để thu dọn chén đĩa, lập tức hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, "Trời ạ, vậy mà quả thực đã ăn hết sạch sành sanh rồi!"
Dương Vân đi trên đường chợt cảm thấy có hơi say rượu, liền khẽ vận chuyển nguyệt hoa chân khí một lát, một luồng khí mát lạnh dạo qua trên đầu một vòng, lập tức giúp cho tinh thần khoan khoái, hơi men say tan hết.
Xa xa truyền đến tiếng người đi tuần đêm gõ chuông điểm canh bốn, "Đến giờ rồi." Dương Vân nghĩ vậy.
Dương Vân đi vào Huyện Học thư khố như xe ngựa chạy đường quen, êm du nhẹ nhàng, sau đó leo tường nhảy vào ở chỗ cũ.
Huyện Học thư khố im ắng tĩnh mịch, bốn bề vắng lặng.
Dương Vân đi tới bên ngoài gian phòng của lão sai dịch, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, bên ngoài còn khóa bằng một cái khóa bằng đồng.
"Quả nhiên đã đi trở về." Dương Vân nghe lén cuộc thương nghị của lão sai dịch và Đỗ Long Phi, vì vậy biết rõ lúc này bọn hắn đã chia chác xong đám sách rồi.
"Lại còn khóa lại, may là mình sớm đã có chuẩn bị."
Dương Vân móc ra hai dây kẽm, đâm vào trong mắt khóa và bắt đầu lần mò.
Vừa mân mê vừa thở dài, :"Ài, nếu mình đã trúc cơ rồi thì tốt quá, khẽ bẻ khóa một cái là xong rồi."
Mặc dù chỉ có đạo tặc mới có thể hiểu rõ kỹ năng dùng dây kẽm mở khóa, Dương Vân cũng chưa từng luyện qua cái môn thâu gà trộm chó này nhưng mà hắn cũng có thủ đoạn riêng của mình.
Ánh trăng lờ mờ chiếu vào chiếc khóa đồng, thực ra trong ánh trăng sáng ẩn chứa một loại linh khí cực kì tinh thuần, đại bộ phận ánh trăng chiếu vào mặt ngoài của cái khóa đồng bị phản xạ trở về, tuy vậy
vẫn còn có một chút ánh trăng xông được vào bên trong cái đồng khóa.
Giữa trời đất có rất nhiều loại linh khí, những loại linh khí này có thể rót vào trong vạn vật, đương nhiên cũng có thể rót vào thân thể của con người, đây là nền tảng của tất cả các loại tu hành. Nhưng trừ phi là linh vậy, nếu không thì không có bất cứ một cái gì có thể cất đựng linh khí. Tu hành tới đệ nhất trọng cảnh giới - luyện khí ngưng khiếu, chính là thuần túy lợi dụng những loại linh khí tinh thuần này để truy luyện thân thể, chuyển hóa chân khí.
Dương Vân dùng nguyệt hoa linh nhãn nên có thể nhìn thấy hết những ánh trăng bị cái khóa đồng phản xạ lại. Đồng thời trong thức hải bắt đầu bắt chước, bởi vì ánh trăng phản xạ ở mặt ngoài cái khóa đồng vô cùng rõ ràng, thức hải tự động giảm bớt cường độ của nó, cũng tiến hành củng cố hình ảnh phản chiếu từ bên trong.
Chỉ chốc lát sau, trong thức hải đã xuất hiện một cái khóa bằng đồng rất sống động.
Bề ngoài của cái đồng khóa này chỉ là một tầng hư ảnh nhàn nhạt, khắc họa cấu tạo bên trong rõ ràng rành mạch, ngay cả điểm khóa cần tìm cũng bị lòi ra.
Dương Vân tìm được toàm bộ khóa điểm, bắt đầu nhẹ nhàng xoay tròn đoạn dây kẽm một lát, rắc một tiếng, khóa đồng liền bị mở ra.
Đi vào trong phòng, nhờ ánh trăng mờ, hắn có thể trông thấy thư sách bị vứt bừa bãi, lộn xộn khắp nơi.
Dương Vân đi đến bên cạnh một trương án thư, đánh diêm châm lửa, châm sáng ngọn đèn trên mặt bàn.
Dương Vân liếc nhìn xung quanh, nhận ra những quyển sách bị ném loạn khắp nơi đều là loại "Tạp thư" không có liên quan trực tiếp đến khoa khảo, hiển nhiên công việc trộm sách của Đỗ Long Phi đã hoàn thành triệt để.
Dương Vân phát hiện có một đống sách xếp chỉnh tề ở trong góc phòng, liền lật ra một vài trang, lập tức khẳng định những quyển sách này là do Đỗ Long Phi chia ra, ý định ngày hôm sau dùng xe hàng bị mật chở đi.
"Hắc hắn, Đỗ Long Phi à Đỗ Long Phi, ngươi dám vơ vét tiền mồ hôi nước mắt của sĩ tử bần hàn, nhất định hôm nay ta phải dạy cho kẻ trộm sách ban đêm như ngươi một bài học." Dương Vân cầm lấy con dấu của Huyện Học thư khố đặt trên thư án, lại móc ra ẩn mực từ trong lồng ngực, cười hả dạ.
Dương Vân vô tư đi dạo, hưởng thụ làn gió đêm mát rười rượi quét qua mặt từ bờ sông thổi đến, cuối cùng dừng lại ở trước cánh cửa ra vào của một quán rượu hai tầng, ngẩng đầu nhìn tấm biển.
"Khách Bất Quy, hay, tên hay thật, vậy mình sẽ chọn quán rượu này." Dứt lời liền nhấc chân bước vào cửa lớn.
(Khách bất quy - khách không về.)
Sớm đã có một vị tiểu nhị cười tươi đến đon đả mời chào, "Khách quý chiếu cố, ngài muốn ở lầu dưới hay lên lầu trên tìm một căn phòng trang nhã?"
Dương Vân lướt nhìn một lượt, thấy chỗ ngồi lầu một đã kín quá nửa liền nói: "Trên lầu đi."
"Mời quý khách."
Tiểu nhị khom người đưa tay về phía trước và ân cần dẫn Dương Vân lên lầu.
Lầu hai khá rộng, gồm một số gian phòng có tường trúc ngăn ở giữa, Dương Vân tìm một gian phòng nhỏ ở gần cửa sổ, chờ tiểu nhị đưa bảng đồ ăn.
Dương Vân thấy cái gì cũng ngon liền thả sức chọn lựa:"Thịt kho tàu, mật ong hỏa phương, gà tần lá ngải, lươn chiên giòn, cà tím xào thịt bò, cá chép rán, cá thu rim hoa quế, chân giò nướng ngũ vị, canh trứng ba màu, cơm nếp ngó sen, chèm chẹp, lấy thêm một nồi đất tào phở cá, sáu cái bánh ú đường phèn cỡ lớn."
Tiểu nhị ngập ngừng hỏi thăm:"Quý khách, ngài gọi nhiều món như vậy có lẽ còn đợi người, ngài có cần đổi sang phòng lớn ở giữa không?"
Dương Vân khoát tay nói:"Ngươi hiểu nhầm rồi, mau mang thức ăn lên đi."
"Vâng, quý khách, ngài có muốn uống rượu không?"
"Rượu hoa điêu ba năm là được."
(Rượu hoa điêu - đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)
Tiểu nhị ghi nhớ rõ ràng rồi vội vàng xuống dưới gọi món ăn.
Chỉ một lúc sau, vị tiểu nhị đã đưa đủ loại thức ăn lên tự nhiên như hoa rơi nước chảy, bày biện hai tầng trên mặt bàn, còn có một ít món ăn không có chỗ đặt, tiểu nhị liền bê một cái bàn nhỏ sang, gạt thức ăn lại qua một bên.
Dương Vân kéo rèm cánh cửa sổ qua một bên, nếm thử một miếng thức ăn, uống một ngụm rượu, ngắm nhìn dòng người đi lại bên ngoài cửa sổ, còn có du thuyền đi theo sông nhỏ trôi về kinh đô, cảm thấy rất dễ chịu.
"Đời người ngắn ngủi, cho dù tu luyện thành công thì tuổi thọ kéo dài được vạn năm, chỉ là một giấc phù du, lặng lẽ trôi đi tựa như dòng nước không có tỳ vết, chưa hẳn đã theo kịp lạc thú ngao du của người phàm."
Dương Vân ngẫm lại kiếp trước, mặc dù gần như tu luyện đến đỉnh phong nhưng cả ngày bận rộn cô đọng pháp lực, đột phá cảnh giới, luyện đan luyện dược, ứng kiếp liền độ hiểm nguy, một cái cửa khẩu lại đón tiếp một cái cửa khẩu, một cái nguy cơ lại đón lấy một cái nguy cơ, vậy mà chưa từng có thời gian sống yên ổn, bởi vậy càng thêm quý trọng khoảng thời gian trước mắt.
"Ài, uống rượu một mình thật là buồn, giá như có người nhà ở đây thì tốt quá. Nhưng mà cũng chẳng cần phải vội, chờ đến ngày mình thi đỗ khoa khảo, ngày ấy mọi người sẽ thực sự được sống vui vẻ." Nghĩ đến đây, bất giác Dương Vân mỉm cười.
Tiểu nhị hầu hạ đứng chờ đợi ở bên ngoài phòng âm thầm tắc lưỡi, "Má ơi, người này nhìn qua cứ tưởng nhã nhặn, sao lại ăn nhiều như vậy, sẽ không phải kẻ nghèo kiết xác mười ngày không có gì ăn chứ, chọn nhiều thức ăn như vậy, không biết lúc ăn xong có tiền trả không nữa."
Gian phòng thơm mùi tre trúc, Dương Vân uống rượu một lát thì rượu và đồ ăn trên bàn đã giảm đi gần một nửa.
Tịch Nguyên Hóa Tinh Quyết đang vận chuyển với tốc độ cao nhất vì được cung cấp quá nhiều đồ ăn. Một miếng thức ăn chuyển hóa thành tinh nguyên đi ra khắp cơ thể, tại cổ tay, tại bàn chân, dần dần ngưng tụ vào trong các khiếu huyệt.
Thức hải mấy ngày gần đây đã thôi diễn xong Tịch Nguyên Hóa Tinh Quyết của luyện khí cảnh giới, bởi vì nó cũng chỉ là loại công quyết đơn giản cho nên không uổng phí bao nhiêu công phu. Đáng tiếc chính là nguyệt hoa chân kinh vốn đã thôi diễn đến tầng thứ năm, lại gặp phải chướng ngại, không thể không lùi về tầng thứ ba, bắt buộc phải thôi diễn lại một lần nữa.
Dương Vân vốn đã dị thường thuần thục Tịch Nguyêt Hóa Tinh Quyết, cộng thêm công pháp dẫn dường cũng đã ổn định, hiện tại công pháp này có lẽ đã trở thành một loại bản năng phản xạ có điều kiện, chỉ cần ăn vượt qua một giới hạn nhất định thì Tịch Nguyêt Hóa Tinh Quyết sẽ lập tức bắt đầu tự động vận hành, vì vậy bây giờ Dương Vân không còn phải tốn nhiều tâm sức nữa.
Đêm càng khuya vầng trăng sáng càng lên cao, ánh trăng quyến luyến soi rọi phần rượu sóng sánh ở bên trong chén rượu, Dương Vân uống một ngụm rượu, ngâm nga:"Tương tiến tửu, bôi mạc đỉnh. Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Ha ha ha ...."
(4 câu trên trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, dịch nghĩa - Sắp mời rượu, chớ nên ngừng chén. Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui, chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt.)
"Thôi rồi, xong rồi, ông thần này uống say bắt đầu lảm nhảm rồi, tí nữa say rượu quịt nợ không trả tiền thì phiền phức lắm." Tiểu nhị nghe lén ở ngoài cửa và thầm lo sợ bất an ở trong lòng.
Một bữa rượu và thức ăn, Dương Vân ăn một mực tới lúc vầng trăng trôi dần qua lưng chừng trời, lúc này mới cảm thấy tận hứng.
Gần như tất cả thức ăn đều bị hóa thành nguyên liệu của Tịch Nguyên Hóa Tinh Quyết, nói thật lòng thì cuối cùng chỉ còn hai cái bánh ú ăn đỡ đói. Dương Vân sờ vào cái bụng căng tròn, tự nhiên cảm thấy sau này đi đi khắp nơi nếm thử thức ăn trong thiên hạ cũng không tệ.
"Từ trước tới giờ vẫn xem thường nó là công quyết rác rưởi, vậy mà cũng có diệu dụng không tệ, trước mắt cứ thoải mái hưởng thụ dục vọng ăn uống mà không cần lo ăn nhiều bể bụng, hơn nữa còn có thể gia tăng thực lực. Đúng là một công đôi việc, kể ra cũng không tệ."
Dương Vân tính toán thời gian, xem ra sắc trời vẫn còn khá sớm, vì vậy lại dành thời gian tu luyện nguyệt hoa chân kinh trong chốc lát. Thức hải lần này tiêu hao quá độ, một khoảnh khắc cũng không ngừng rút ra chân khí mà hắn đã tân tân khổ khổ tu luyện, có thể luyện nhiều hơn lúc bình thường.
Quán rượu này không hổ cái tên "Khách Bất Quy", mặc dù đã qua nửa đêm nhưng đám tiểu nhị vẫn không ngừng phải gắng gượng tinh thần hầu hạ ở bên ngoài.
Tiểu nhị nhìn thấy Dương Vân đi ra liền nhanh nhẹn vội vã tiếp đón niềm nở:"Quý khác, ngài có muốn phân phó gì không?"
Dương Vân liếc nhìn tiểu nhị, có nét tiếu ý giống như cười mà không phải cười, :"Hết rồi, sắc trời đã tối, cần phải đi về."
"Cái này, cái này, cái .... " Tiểu nhị luýnh quýnh đếu độ đầu đầu chảy đầu mồ hôi, trong bụng thầm dự tính phải mở miệng đòi tiền cơm bằng cách gì bây giờ. Nếu Dương Vân quịt nợ không chịu trả tiền thì lão bản khẳng định sẽ khấu trừ thẳng vào tiền công của hắn.
"Ha ha, tiền cơm đúng không, cầm lấy đi, tiền thừa thưởng cho ngươi, không cần trả lại." Dương Vân tốt bụng đưa tới một thỏi bạc ước chừng sáu tiền.
Tiểu nhị mừng lắm, thỏi bạc này trả xong tiền cơm vẫn còn dư không ít, thật không uổng công hắn hầu hạ, đứng đợi và lo lắng lâu như vậy. Tiền lương ông chủ quán rượu trả không được nhiều, toàn bộ thu được là nhờ vào tiền thưởng của những vị khách rộng rãi. Tiền thừa mà Dương Vân thưởng sau bữa cơm này đủ chi trả cho ba bốn ngày kiếm tiền khác.
Tiểu nhị cung kính đứng chào Dương Vân trước lúc ra về, sau đó liền đi vào gian phòng để thu dọn chén đĩa, lập tức hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, "Trời ạ, vậy mà quả thực đã ăn hết sạch sành sanh rồi!"
Dương Vân đi trên đường chợt cảm thấy có hơi say rượu, liền khẽ vận chuyển nguyệt hoa chân khí một lát, một luồng khí mát lạnh dạo qua trên đầu một vòng, lập tức giúp cho tinh thần khoan khoái, hơi men say tan hết.
Xa xa truyền đến tiếng người đi tuần đêm gõ chuông điểm canh bốn, "Đến giờ rồi." Dương Vân nghĩ vậy.
Dương Vân đi vào Huyện Học thư khố như xe ngựa chạy đường quen, êm du nhẹ nhàng, sau đó leo tường nhảy vào ở chỗ cũ.
Huyện Học thư khố im ắng tĩnh mịch, bốn bề vắng lặng.
Dương Vân đi tới bên ngoài gian phòng của lão sai dịch, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, bên ngoài còn khóa bằng một cái khóa bằng đồng.
"Quả nhiên đã đi trở về." Dương Vân nghe lén cuộc thương nghị của lão sai dịch và Đỗ Long Phi, vì vậy biết rõ lúc này bọn hắn đã chia chác xong đám sách rồi.
"Lại còn khóa lại, may là mình sớm đã có chuẩn bị."
Dương Vân móc ra hai dây kẽm, đâm vào trong mắt khóa và bắt đầu lần mò.
Vừa mân mê vừa thở dài, :"Ài, nếu mình đã trúc cơ rồi thì tốt quá, khẽ bẻ khóa một cái là xong rồi."
Mặc dù chỉ có đạo tặc mới có thể hiểu rõ kỹ năng dùng dây kẽm mở khóa, Dương Vân cũng chưa từng luyện qua cái môn thâu gà trộm chó này nhưng mà hắn cũng có thủ đoạn riêng của mình.
Ánh trăng lờ mờ chiếu vào chiếc khóa đồng, thực ra trong ánh trăng sáng ẩn chứa một loại linh khí cực kì tinh thuần, đại bộ phận ánh trăng chiếu vào mặt ngoài của cái khóa đồng bị phản xạ trở về, tuy vậy
vẫn còn có một chút ánh trăng xông được vào bên trong cái đồng khóa.
Giữa trời đất có rất nhiều loại linh khí, những loại linh khí này có thể rót vào trong vạn vật, đương nhiên cũng có thể rót vào thân thể của con người, đây là nền tảng của tất cả các loại tu hành. Nhưng trừ phi là linh vậy, nếu không thì không có bất cứ một cái gì có thể cất đựng linh khí. Tu hành tới đệ nhất trọng cảnh giới - luyện khí ngưng khiếu, chính là thuần túy lợi dụng những loại linh khí tinh thuần này để truy luyện thân thể, chuyển hóa chân khí.
Dương Vân dùng nguyệt hoa linh nhãn nên có thể nhìn thấy hết những ánh trăng bị cái khóa đồng phản xạ lại. Đồng thời trong thức hải bắt đầu bắt chước, bởi vì ánh trăng phản xạ ở mặt ngoài cái khóa đồng vô cùng rõ ràng, thức hải tự động giảm bớt cường độ của nó, cũng tiến hành củng cố hình ảnh phản chiếu từ bên trong.
Chỉ chốc lát sau, trong thức hải đã xuất hiện một cái khóa bằng đồng rất sống động.
Bề ngoài của cái đồng khóa này chỉ là một tầng hư ảnh nhàn nhạt, khắc họa cấu tạo bên trong rõ ràng rành mạch, ngay cả điểm khóa cần tìm cũng bị lòi ra.
Dương Vân tìm được toàm bộ khóa điểm, bắt đầu nhẹ nhàng xoay tròn đoạn dây kẽm một lát, rắc một tiếng, khóa đồng liền bị mở ra.
Đi vào trong phòng, nhờ ánh trăng mờ, hắn có thể trông thấy thư sách bị vứt bừa bãi, lộn xộn khắp nơi.
Dương Vân đi đến bên cạnh một trương án thư, đánh diêm châm lửa, châm sáng ngọn đèn trên mặt bàn.
Dương Vân liếc nhìn xung quanh, nhận ra những quyển sách bị ném loạn khắp nơi đều là loại "Tạp thư" không có liên quan trực tiếp đến khoa khảo, hiển nhiên công việc trộm sách của Đỗ Long Phi đã hoàn thành triệt để.
Dương Vân phát hiện có một đống sách xếp chỉnh tề ở trong góc phòng, liền lật ra một vài trang, lập tức khẳng định những quyển sách này là do Đỗ Long Phi chia ra, ý định ngày hôm sau dùng xe hàng bị mật chở đi.
"Hắc hắn, Đỗ Long Phi à Đỗ Long Phi, ngươi dám vơ vét tiền mồ hôi nước mắt của sĩ tử bần hàn, nhất định hôm nay ta phải dạy cho kẻ trộm sách ban đêm như ngươi một bài học." Dương Vân cầm lấy con dấu của Huyện Học thư khố đặt trên thư án, lại móc ra ẩn mực từ trong lồng ngực, cười hả dạ.
/115
|