Đã đột phá thành công tầng thứ tư của Nguyệt Hoa chân kinh, Dương Vân thuận thế bắt đầu tu luyện tầng thứ năm.
Tầng thứ năm phải cô đọng những khiếu huyệt ở ngực, có điều nó chủ yếu ảnh hưởng đến tim, đây cũng là một tầng vô cùng quan trọng trong Nguyệt Hoa chân kinh.
Thời gian như thoi đưa, khi thấy trăng từ từ rời khỏi bầu trời, Dương Vân liền dừng việc tu luyện lại, lúc này những ngọn đèn dầu trong nhà đều đã tắt, mọi người đang chìm vào mộng đẹp.
Dương Vân quay trở lại căn phòng của mình, ngã lên chiếc giường quen thuộc, hắn có thể cảm nhận được Thất Tình châu vẫn đang hấp thu nguyệt hoa.
Lúc này nguyệt hoa đã không còn tinh thuần, không thích hợp lắm cho việc cô đọng khiếu huyệt, có điều dường như Thất Tình châu không thèm để ý đến việc này.
Bên trong thức hải, tiểu hắc đã bắt đầu bài tập thể dục của mình. Theo thường lệ, đầu tiên nó điên cuồng sủa một hồi để tạo ra vô số khúc xương cho mình, sau đó là chiến đấu ngay tại chuồng.
Dương Vân nhận ra thân hình tiểu hắc dường như hơi to lên một chút.
"Xem ra không chỉ riêng thức hải được mở rộng, có điều cũng tốt, đừng để lãng phí linh khí được ngưng tụ là được."
Tuy Dương Vân không có biện pháp để trực tiếp lợi dụng lượng Nguyệt Hoa chân khí này nhưng tiểu hắc là tính linh trong bản mạng pháp bảo của hắn, nó sử dụng được thì Dương Vân hắn cũng có lợi, hơn nữa thức hải mở rộng chính là đại biểu cho việc công năng của thức hải được tăng cường, nếu lấy tốc độ thôi diễn để so sánh thì trước kia thức hải cần một phần chân khí để thôi diễn ra thứ gì đó, còn bây giờ chỉ cần nửa phần chân khí ở trên là được.
Sau khi tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh xong, Dương Vân cảm thấy đầu óc thanh tỉnh nên nhất thời không ngủ được, vì vậy hắn chuyển sang suy nghĩ những vấn đề khác.
"Một tháng sau là hoàn thành việc thể ngộ, chỉnh lý số sách trong thư viện Hải Thiên, kì khoa cử này sẽ không có trở ngại gì, mấu chốt là kì thi hội mùa xuân năm tới, có điều với Kinh Luân đường thì cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Việc tu luyện cũng không có gì phải bận tâm, công pháp của Ngưng Khiếu kỳ đã sớm thôi diễn xong, cứ tu luyện từng bước một là được. Chỉ còn lại thủ đoạn bảo mệnh là chưa giải quyết được, phương diện này vẫn phải tìm thêm vài loại mới."
Suy nghĩ một cách cẩn thận thì thủ đoạn bảo mệnh chủ yếu của mình chính là Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, thông qua việc sử dụng tinh nguyên để thi triển khinh công đào mệnh, cũng có thể dùng ám khí đồng xu để tấn công. Hành trình trên Vụ đảo đã khiến hắn nghĩ ra một đòn sát thủ mới, đó chính là phù lục của dã nha đầu.
Nhớ lại lúc mình dùng Phân hoa phất liễu thủ để chôm một xấp phù lục, dã nha đầu suýt tí nữa đã nhảy dựng lên, khóe miệng Dương Vân không khỏi lộ ra một nụ cười.
Sau khi tính toán vài lần, trong những phù lục chôm được thì dùng để công kích bao gồm Hỏa Cầu phù, Nhận Vũ phù cùng Định Thân phù, phù phụ trợ có Huy Quang phù, Phòng Hộ phù cùng Khinh Linh phù, ngoài ra còn thêm một viên Tục Mệnh đan.
Cộng thêm vòng tay Thất Tình châu thì đây là toàn bộ gia sản của Dương Vân hiện giờ. Về phần chiếc chặn giấy bằng Thanh Vân thạch có được từ Vụ đảo thì nó không có tác dụng gì đối với việc tu luyện, chỉ có thể trợ giúp cho số mệnh.
Nếu thiên hạ thái bình, dựa vào mấy thứ này để giữ mạng là quá đủ, có điều trong loạn thế thì khác.
Sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết tiêu hao quá lớn, lượng tinh nguyên hắn gom góp từng tí một còn không đủ để xài hai lần. Phù lục tuy lợi hại, có thể so sánh với một kích của cao thủ Tiên thiên nhưng đó hoàn toàn là vật phẩm tiêu hao, nếu lỡ dùng hết thì chẳng thể nào tìm được người tiêu tiền như rác giống dã nha đầu để bổ sung.
"Cần phải tìm một thủ đoạn mới, uy lực không bằng phù lục cũng được nhưng nếu tiêu hao vẫn có thể dễ dàng bổ sung." Dương Vân vừa vân vê cằm vừa suy nghĩ, "Biện pháp gì đây?"
"Đúng rồi, ta có thể chế dược." Dương Vân mắt sáng rực, "Tuy luyện đan chế khí đều cần chân nguyên nhưng ta có thể chế dược như phàm nhân mà."
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hoàn Chân điện bên trong thức hải đã bắt đầu tự động tìm kiếm, một luồng hào quang hiện lên, hơn mười quyển sách lập tức xuất hiện trên không trung của Hoàn Chân điện.
"Độc kinh", "Dược tề cương mục", "Thiện văn lục - Thảo mộc thiên"..., đây đều là những quyển sách ghi chép việc phàm nhân hái thuốc chế dược mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên thu thập được.
Trong nháy mắt khi những bộ sách này xuất hiện, nội dung trong sách lập tức như thủy triều cuồn cuộn đổ vào tâm Dương Vân, hắn khép hờ hai mắt, cảm thụ từng phương thuốc một nhanh chóng lướt qua đầu, thỉnh thoảng lại có một phương thuốc dừng lại một chút, lúc đó trang sách ghi chép phương thuốc này sẽ xuất hiện giữa không trung của Hoàn Chân điện.
Không bao lâu sau thì Dương Vân mở mắt, lúc này đang có mấy chục trang phương thuốc sáng rực rỡ, trôi nổi trên không trung của Hoàn Chân điện.
"Đây đều là những phương thuốc có chỗ hữu dụng, hơn nữa có lẽ sẽ dễ dàng tìm được dược liệu." Dương Vân sung sướng nhìn những phương thuốc này, trong lòng quyết định: "Ngày mai phải lên thị trấn, đến Hồi Xuân đường mua một mớ dược liệu mới được."
Mấy chục trang phương thuốc hóa thành một luồng sáng rồi lao về phía một chiếc trụ của Hoàn Chân điện.
Cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy trên chiếc trụ của Hoàn Chân điện có khắc chi chít các chữ viết, hình vẽ cùng kí hiệu, trong đó bao gồm mười tầng pháp quyết đầu tiên của Nguyệt Hoa chân kinh, phương pháp sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, các chiêu thức võ công như Phân hoa phất liễu thủ vân vân, lúc này có thêm mấy chục trang phương thuốc.
Tuy trong Hoàn Chân điện có chứa vô số bí kíp công pháp cùng tư liệu tu hành, nhưng vì cảnh giới và pháp lực bị hạn chế nên mỗi khi thôi diễn, Hoàn Chân điện chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ trong số đó, còn thua cả hạt cát trên sa mạc.
Được ghi chép lại trên trụ của Hoàn Chân điện chính là những thứ lúc nào cũng có thể sử dụng, sách vở trên giá chẳng những phải tìm kiếm trước khi sử dụng mà tốc độ còn chậm hơn bên ngoài, hơn nữa mỗi khi sử dụng lại phải tiêu hao thêm chân khí. Trừ khi gặp rắc rối lớn, hoặc phải tìm kiếm những thứ cao siêu, nếu không hắn cũng chẳng thèm liếc mắt đến, mà cho dù cần tìm một vài thứ để dùng ngay thì chưa chắc Hoàn Chân điện đã cung cấp được.
Ngày hôm sau Dương Vân lên thị trấn, dạo một vòng ở Hồi Xuân đường rồi mua không ít dược liệu, bao lớn bao nhỏ xách về.
Mấy chục trang phương thuốc mà Dương Vân lựa chọn không ngờ lại có đến bảy tám loại có thể phối chế được. Có điều những phương thuốc này cũng chỉ chế được mấy loại thuốc thông thường để đuổi trùng tránh muỗi, thông khí trị đau, những loại độc dược để phòng thân mà Dương Vân muốn luyện chế nhất thì chẳng xài được cái nào.
Tuy có hơi thất vọng nhưng Dương Vân cũng đã dự tính trước việc này. Dù sao thì Hồi Xuân đường chỉ là nơi bán dược liệu, không phải chất độc, dù có vài dược liệu có độc tính thì vẫn kém xa vài bậc so với những nguyên liệu mà Dương cần.
Có điều hắn may mắn mua được Mạn đồ la ở Hồi Xuân đường, sử dụng chủ dược này có thể phối chế được Mông Hãn dược danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, coi như cũng có chút thu hoạch.
Khi Dương Vân chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp được một thợ săn đến bán dược liệu.
Vị thợ săn này cũng khá may mắn nhặt được một tấm da rắn lột rất lớn, xem hỏa hầu thì không sai biệt lắm là một con Lục Cẩm xà hơn mười năm, hắn bán tại chỗ được năm trăm văn tiền, mừng rỡ đến mức cười không khép miệng lại được.
"Đúng rồi, mình có thể tự lên núi tìm các loại độc để phối dược mà, các khác chưa chắc đã tìm thấy nhưng trên Tiểu Nguyệt sơn có không ít Lục Cẩm xà."
Lục Cẩm xà có kì độc, người dân trong thôn Tiểu Nguyệt đều biết loại xà này, những người lên núi đều chuẩn bị sẵn xà dược, nếu không vạn nhất bị cắn thì đành bó tay chịu chết.
Hắn quyết định sẽ lên núi nên dứt khoát mua thêm một ít dược liệu, đến lúc đó có thể thuận tiện thu thập một ít Nguyệt Quang thảo để chế Kim Sáng dược.
Khi Dương Vân xách một đống dược liệu về nhà thì cha mẹ không khỏi thắc mắc một phen.
Dương Vân chỉ nói dùng để phối chế dược ẩm (thuốc sắc uống), hắn cũng không nói dối, khá nhiều dược liệu mà hắn mua về là để phối chế các loại dược ẩm linh tinh.
Tuổi tác cha mẹ đã cao, thân thể cũng mắc đủ các loại bệnh, Dương Vân dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình để sắc vài ấm thuốc, sau khi uống xong cha mẹ đều cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít.
Điều chế dược ẩm cần phải chú ý rất nhiều điều, thuốc để cha mẹ uống đương nhiên phải lấy tẩm bổ dưỡng sinh là chính, Đạo Hải quyết mà Dương Nhạc và Trần Hổ luyện tập có một phần là ngoại công, cơ thể khó tránh khỏi một vài thương tổn, dược ẩm mà bọn họ dùng cần có tác dụng khôi phục thể lực, đôi khi còn phải thích hợp để kích thích cơ năng của cơ thể, như vậy mới có thể giúp đỡ tốt cho việc tu luyện.
Dược ẩm mà đại ca Dương Sơn, tiểu muội Dương Lâm dùng cũng khác nhau, may mà Dương Vân có thức hải trợ giúp, phối hợp với phương pháp nhìn sắc chấn mạch của hắn nên có thể ung dung đối phó.
Về phần bản thân mình, sau khi tu luyện thành công tầng thứ tư Nguyệt Hoa chân kinh, chân khí đã có thể lưu chuyển tự do trong kinh mạch của phế bộ (phổi), vì vậy Dương Vân đương nhiên có thể loại bỏ tạp chất trong thể nội, những loại dược ẩm phổ thông này không có tác dụng gì đối với hắn, trừ khi tìm được một vài loại dược liệu chứa đựng linh khí.
Song song với việc phối chế cho người nhà, Dương Vân cũng tặng hàng xóm một tí dược ẩm tốt, khi uống bọn họ chỉ cần lấy một bọc nhỏ ngâm trong nước sôi là được. Những láng giềng thân thiết như Trường Thịnh thúc, Vương đồ tể đều được tặng một ít.
Thường xuyên qua lại với nhau, ngay cả một vài thôn dân không quen thân lắm cũng đến đây hỏi mua dược ẩm, dù sao cũng không đáng mấy đồng nên Dương Vân từ chối, chỉ tặng không bán, không ngờ từ đó mà có danh tiếng không nhỏ trong thôn Tiểu Nguyệt.
Hiện giờ người trong thôn đều biết người con trai thứ ba của Dương gia rất có bản lĩnh, từng đến thị trấn và phủ thành học một thân bổn sự trở về.
Có người cảm thấy việc này được đồn thổi quá đáng, nói mỉa: "Không phải chỉ là vài thang thuốc thôi sao, có bản lĩnh gì chứ?"
Những người ủng hộ liền tranh cãi: "Ngươi thì hiểu cái gì? Dược ẩm này rất hiệu nghiệm, thắt lưng của ta đã đau nhức nhiều năm, uống xong liền khỏi đi không ít, ngay cả những tạp học mà Dương tú tài cũng lợi hại như vậy, học vấn của hắn sao có thể thấp chứ? Cái này gọi là người không gì không thể làm."
"Hừ... còn phải xem hắn có đậu được kì khoa cử năm nay không đã."
"Việc đậu rớt ai có thể nói chắc chắn được? Không chỉ riêng thôn Tiểu Nguyệt chúng ta, ngay cả toàn bộ Vọng Sơn trấn mấy năm gần đây có ai thi đậu không?"
"Không thể thi đậu, nói gì cũng vô dụng."
Không đề cập đến chuyện tranh cãi của những kẻ rảnh rỗi, mấy ngày nay Dương Vân ban ngày thì phối dược, sắp xếp lại sách vở trong Kinh Luân đường, buổi tối thì chăm chỉ tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh.
Việc tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh không phải chỉ là ngày một ngày hai là thành công, có điều phương diện học vấn lại có rất nhiều tiến bộ, càng ngày càng có thêm nhiều sách vở được thể ngộ và nắm vững, học vấn của Dương Vân càng cao, cuối cùng cũng đột phá lên một nấc thang mới.
Hai kiếp người, kiến thức và lịch duyệt của Dương Vân tuyệt đối không thiếu, sau khi được bổ sung một lượng lớn lý luận, học vấn trên phương diện kinh luận đương nhiên sẽ tăng mạnh.
Dương Vân căn bản không lo lắng lắm đến kì thi này, mục tiêu của hắn chính là thi hội. Những chuẩn bị từ trước đến nay cũng là vì mục đích này.
Tầng thứ năm phải cô đọng những khiếu huyệt ở ngực, có điều nó chủ yếu ảnh hưởng đến tim, đây cũng là một tầng vô cùng quan trọng trong Nguyệt Hoa chân kinh.
Thời gian như thoi đưa, khi thấy trăng từ từ rời khỏi bầu trời, Dương Vân liền dừng việc tu luyện lại, lúc này những ngọn đèn dầu trong nhà đều đã tắt, mọi người đang chìm vào mộng đẹp.
Dương Vân quay trở lại căn phòng của mình, ngã lên chiếc giường quen thuộc, hắn có thể cảm nhận được Thất Tình châu vẫn đang hấp thu nguyệt hoa.
Lúc này nguyệt hoa đã không còn tinh thuần, không thích hợp lắm cho việc cô đọng khiếu huyệt, có điều dường như Thất Tình châu không thèm để ý đến việc này.
Bên trong thức hải, tiểu hắc đã bắt đầu bài tập thể dục của mình. Theo thường lệ, đầu tiên nó điên cuồng sủa một hồi để tạo ra vô số khúc xương cho mình, sau đó là chiến đấu ngay tại chuồng.
Dương Vân nhận ra thân hình tiểu hắc dường như hơi to lên một chút.
"Xem ra không chỉ riêng thức hải được mở rộng, có điều cũng tốt, đừng để lãng phí linh khí được ngưng tụ là được."
Tuy Dương Vân không có biện pháp để trực tiếp lợi dụng lượng Nguyệt Hoa chân khí này nhưng tiểu hắc là tính linh trong bản mạng pháp bảo của hắn, nó sử dụng được thì Dương Vân hắn cũng có lợi, hơn nữa thức hải mở rộng chính là đại biểu cho việc công năng của thức hải được tăng cường, nếu lấy tốc độ thôi diễn để so sánh thì trước kia thức hải cần một phần chân khí để thôi diễn ra thứ gì đó, còn bây giờ chỉ cần nửa phần chân khí ở trên là được.
Sau khi tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh xong, Dương Vân cảm thấy đầu óc thanh tỉnh nên nhất thời không ngủ được, vì vậy hắn chuyển sang suy nghĩ những vấn đề khác.
"Một tháng sau là hoàn thành việc thể ngộ, chỉnh lý số sách trong thư viện Hải Thiên, kì khoa cử này sẽ không có trở ngại gì, mấu chốt là kì thi hội mùa xuân năm tới, có điều với Kinh Luân đường thì cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Việc tu luyện cũng không có gì phải bận tâm, công pháp của Ngưng Khiếu kỳ đã sớm thôi diễn xong, cứ tu luyện từng bước một là được. Chỉ còn lại thủ đoạn bảo mệnh là chưa giải quyết được, phương diện này vẫn phải tìm thêm vài loại mới."
Suy nghĩ một cách cẩn thận thì thủ đoạn bảo mệnh chủ yếu của mình chính là Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, thông qua việc sử dụng tinh nguyên để thi triển khinh công đào mệnh, cũng có thể dùng ám khí đồng xu để tấn công. Hành trình trên Vụ đảo đã khiến hắn nghĩ ra một đòn sát thủ mới, đó chính là phù lục của dã nha đầu.
Nhớ lại lúc mình dùng Phân hoa phất liễu thủ để chôm một xấp phù lục, dã nha đầu suýt tí nữa đã nhảy dựng lên, khóe miệng Dương Vân không khỏi lộ ra một nụ cười.
Sau khi tính toán vài lần, trong những phù lục chôm được thì dùng để công kích bao gồm Hỏa Cầu phù, Nhận Vũ phù cùng Định Thân phù, phù phụ trợ có Huy Quang phù, Phòng Hộ phù cùng Khinh Linh phù, ngoài ra còn thêm một viên Tục Mệnh đan.
Cộng thêm vòng tay Thất Tình châu thì đây là toàn bộ gia sản của Dương Vân hiện giờ. Về phần chiếc chặn giấy bằng Thanh Vân thạch có được từ Vụ đảo thì nó không có tác dụng gì đối với việc tu luyện, chỉ có thể trợ giúp cho số mệnh.
Nếu thiên hạ thái bình, dựa vào mấy thứ này để giữ mạng là quá đủ, có điều trong loạn thế thì khác.
Sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết tiêu hao quá lớn, lượng tinh nguyên hắn gom góp từng tí một còn không đủ để xài hai lần. Phù lục tuy lợi hại, có thể so sánh với một kích của cao thủ Tiên thiên nhưng đó hoàn toàn là vật phẩm tiêu hao, nếu lỡ dùng hết thì chẳng thể nào tìm được người tiêu tiền như rác giống dã nha đầu để bổ sung.
"Cần phải tìm một thủ đoạn mới, uy lực không bằng phù lục cũng được nhưng nếu tiêu hao vẫn có thể dễ dàng bổ sung." Dương Vân vừa vân vê cằm vừa suy nghĩ, "Biện pháp gì đây?"
"Đúng rồi, ta có thể chế dược." Dương Vân mắt sáng rực, "Tuy luyện đan chế khí đều cần chân nguyên nhưng ta có thể chế dược như phàm nhân mà."
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hoàn Chân điện bên trong thức hải đã bắt đầu tự động tìm kiếm, một luồng hào quang hiện lên, hơn mười quyển sách lập tức xuất hiện trên không trung của Hoàn Chân điện.
"Độc kinh", "Dược tề cương mục", "Thiện văn lục - Thảo mộc thiên"..., đây đều là những quyển sách ghi chép việc phàm nhân hái thuốc chế dược mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên thu thập được.
Trong nháy mắt khi những bộ sách này xuất hiện, nội dung trong sách lập tức như thủy triều cuồn cuộn đổ vào tâm Dương Vân, hắn khép hờ hai mắt, cảm thụ từng phương thuốc một nhanh chóng lướt qua đầu, thỉnh thoảng lại có một phương thuốc dừng lại một chút, lúc đó trang sách ghi chép phương thuốc này sẽ xuất hiện giữa không trung của Hoàn Chân điện.
Không bao lâu sau thì Dương Vân mở mắt, lúc này đang có mấy chục trang phương thuốc sáng rực rỡ, trôi nổi trên không trung của Hoàn Chân điện.
"Đây đều là những phương thuốc có chỗ hữu dụng, hơn nữa có lẽ sẽ dễ dàng tìm được dược liệu." Dương Vân sung sướng nhìn những phương thuốc này, trong lòng quyết định: "Ngày mai phải lên thị trấn, đến Hồi Xuân đường mua một mớ dược liệu mới được."
Mấy chục trang phương thuốc hóa thành một luồng sáng rồi lao về phía một chiếc trụ của Hoàn Chân điện.
Cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy trên chiếc trụ của Hoàn Chân điện có khắc chi chít các chữ viết, hình vẽ cùng kí hiệu, trong đó bao gồm mười tầng pháp quyết đầu tiên của Nguyệt Hoa chân kinh, phương pháp sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, các chiêu thức võ công như Phân hoa phất liễu thủ vân vân, lúc này có thêm mấy chục trang phương thuốc.
Tuy trong Hoàn Chân điện có chứa vô số bí kíp công pháp cùng tư liệu tu hành, nhưng vì cảnh giới và pháp lực bị hạn chế nên mỗi khi thôi diễn, Hoàn Chân điện chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ trong số đó, còn thua cả hạt cát trên sa mạc.
Được ghi chép lại trên trụ của Hoàn Chân điện chính là những thứ lúc nào cũng có thể sử dụng, sách vở trên giá chẳng những phải tìm kiếm trước khi sử dụng mà tốc độ còn chậm hơn bên ngoài, hơn nữa mỗi khi sử dụng lại phải tiêu hao thêm chân khí. Trừ khi gặp rắc rối lớn, hoặc phải tìm kiếm những thứ cao siêu, nếu không hắn cũng chẳng thèm liếc mắt đến, mà cho dù cần tìm một vài thứ để dùng ngay thì chưa chắc Hoàn Chân điện đã cung cấp được.
Ngày hôm sau Dương Vân lên thị trấn, dạo một vòng ở Hồi Xuân đường rồi mua không ít dược liệu, bao lớn bao nhỏ xách về.
Mấy chục trang phương thuốc mà Dương Vân lựa chọn không ngờ lại có đến bảy tám loại có thể phối chế được. Có điều những phương thuốc này cũng chỉ chế được mấy loại thuốc thông thường để đuổi trùng tránh muỗi, thông khí trị đau, những loại độc dược để phòng thân mà Dương Vân muốn luyện chế nhất thì chẳng xài được cái nào.
Tuy có hơi thất vọng nhưng Dương Vân cũng đã dự tính trước việc này. Dù sao thì Hồi Xuân đường chỉ là nơi bán dược liệu, không phải chất độc, dù có vài dược liệu có độc tính thì vẫn kém xa vài bậc so với những nguyên liệu mà Dương cần.
Có điều hắn may mắn mua được Mạn đồ la ở Hồi Xuân đường, sử dụng chủ dược này có thể phối chế được Mông Hãn dược danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, coi như cũng có chút thu hoạch.
Khi Dương Vân chuẩn bị rời đi thì tình cờ gặp được một thợ săn đến bán dược liệu.
Vị thợ săn này cũng khá may mắn nhặt được một tấm da rắn lột rất lớn, xem hỏa hầu thì không sai biệt lắm là một con Lục Cẩm xà hơn mười năm, hắn bán tại chỗ được năm trăm văn tiền, mừng rỡ đến mức cười không khép miệng lại được.
"Đúng rồi, mình có thể tự lên núi tìm các loại độc để phối dược mà, các khác chưa chắc đã tìm thấy nhưng trên Tiểu Nguyệt sơn có không ít Lục Cẩm xà."
Lục Cẩm xà có kì độc, người dân trong thôn Tiểu Nguyệt đều biết loại xà này, những người lên núi đều chuẩn bị sẵn xà dược, nếu không vạn nhất bị cắn thì đành bó tay chịu chết.
Hắn quyết định sẽ lên núi nên dứt khoát mua thêm một ít dược liệu, đến lúc đó có thể thuận tiện thu thập một ít Nguyệt Quang thảo để chế Kim Sáng dược.
Khi Dương Vân xách một đống dược liệu về nhà thì cha mẹ không khỏi thắc mắc một phen.
Dương Vân chỉ nói dùng để phối chế dược ẩm (thuốc sắc uống), hắn cũng không nói dối, khá nhiều dược liệu mà hắn mua về là để phối chế các loại dược ẩm linh tinh.
Tuổi tác cha mẹ đã cao, thân thể cũng mắc đủ các loại bệnh, Dương Vân dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình để sắc vài ấm thuốc, sau khi uống xong cha mẹ đều cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít.
Điều chế dược ẩm cần phải chú ý rất nhiều điều, thuốc để cha mẹ uống đương nhiên phải lấy tẩm bổ dưỡng sinh là chính, Đạo Hải quyết mà Dương Nhạc và Trần Hổ luyện tập có một phần là ngoại công, cơ thể khó tránh khỏi một vài thương tổn, dược ẩm mà bọn họ dùng cần có tác dụng khôi phục thể lực, đôi khi còn phải thích hợp để kích thích cơ năng của cơ thể, như vậy mới có thể giúp đỡ tốt cho việc tu luyện.
Dược ẩm mà đại ca Dương Sơn, tiểu muội Dương Lâm dùng cũng khác nhau, may mà Dương Vân có thức hải trợ giúp, phối hợp với phương pháp nhìn sắc chấn mạch của hắn nên có thể ung dung đối phó.
Về phần bản thân mình, sau khi tu luyện thành công tầng thứ tư Nguyệt Hoa chân kinh, chân khí đã có thể lưu chuyển tự do trong kinh mạch của phế bộ (phổi), vì vậy Dương Vân đương nhiên có thể loại bỏ tạp chất trong thể nội, những loại dược ẩm phổ thông này không có tác dụng gì đối với hắn, trừ khi tìm được một vài loại dược liệu chứa đựng linh khí.
Song song với việc phối chế cho người nhà, Dương Vân cũng tặng hàng xóm một tí dược ẩm tốt, khi uống bọn họ chỉ cần lấy một bọc nhỏ ngâm trong nước sôi là được. Những láng giềng thân thiết như Trường Thịnh thúc, Vương đồ tể đều được tặng một ít.
Thường xuyên qua lại với nhau, ngay cả một vài thôn dân không quen thân lắm cũng đến đây hỏi mua dược ẩm, dù sao cũng không đáng mấy đồng nên Dương Vân từ chối, chỉ tặng không bán, không ngờ từ đó mà có danh tiếng không nhỏ trong thôn Tiểu Nguyệt.
Hiện giờ người trong thôn đều biết người con trai thứ ba của Dương gia rất có bản lĩnh, từng đến thị trấn và phủ thành học một thân bổn sự trở về.
Có người cảm thấy việc này được đồn thổi quá đáng, nói mỉa: "Không phải chỉ là vài thang thuốc thôi sao, có bản lĩnh gì chứ?"
Những người ủng hộ liền tranh cãi: "Ngươi thì hiểu cái gì? Dược ẩm này rất hiệu nghiệm, thắt lưng của ta đã đau nhức nhiều năm, uống xong liền khỏi đi không ít, ngay cả những tạp học mà Dương tú tài cũng lợi hại như vậy, học vấn của hắn sao có thể thấp chứ? Cái này gọi là người không gì không thể làm."
"Hừ... còn phải xem hắn có đậu được kì khoa cử năm nay không đã."
"Việc đậu rớt ai có thể nói chắc chắn được? Không chỉ riêng thôn Tiểu Nguyệt chúng ta, ngay cả toàn bộ Vọng Sơn trấn mấy năm gần đây có ai thi đậu không?"
"Không thể thi đậu, nói gì cũng vô dụng."
Không đề cập đến chuyện tranh cãi của những kẻ rảnh rỗi, mấy ngày nay Dương Vân ban ngày thì phối dược, sắp xếp lại sách vở trong Kinh Luân đường, buổi tối thì chăm chỉ tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh.
Việc tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh không phải chỉ là ngày một ngày hai là thành công, có điều phương diện học vấn lại có rất nhiều tiến bộ, càng ngày càng có thêm nhiều sách vở được thể ngộ và nắm vững, học vấn của Dương Vân càng cao, cuối cùng cũng đột phá lên một nấc thang mới.
Hai kiếp người, kiến thức và lịch duyệt của Dương Vân tuyệt đối không thiếu, sau khi được bổ sung một lượng lớn lý luận, học vấn trên phương diện kinh luận đương nhiên sẽ tăng mạnh.
Dương Vân căn bản không lo lắng lắm đến kì thi này, mục tiêu của hắn chính là thi hội. Những chuẩn bị từ trước đến nay cũng là vì mục đích này.
/115
|