Dương Vân toàn lực vận chuyển Nguyệt Hoa linh nhãn, dùng vỏ Hàm Quang kiếm để chống đỡ các đòn tấn công của trường tiên.
Đáng tiếc là không có sự phối hợp của thức hải, dù Nguyệt Hoa linh nhãn có thể nhìn thấu tiên ảnh nhưng không cách nào tìm được sơ hở để phản kích. Hơn nữa Hà cung phụng còn quán chú chân khí vào trường tiên, vì vậy Dương Vân đành phải sử dụng một lượng lớn tinh nguyên dự trữ trong cơ thể để ngăn cản.
Hai tay hắn đã bị chân khí hùng hậu của Hà cung phụng chấn rách hổ khẩu, từng giọt máu tươi từ ngón cái chảy xuống, rơi lên vỏ Hàm Quang kiếm.
Nhưng điều Dương Vân lo lắng nhất chính là số lượng tinh nguyên mà hắn đã tích góp từng tí một trong cơ thể, nó đang tiêu hao với tốc độ của băng tuyết giữa trưa hè, một khi tinh nguyên bị cạn kiệt, Nguyệt Hoa chân khí lại không thể sử dụng được, Dương Vân chỉ còn một con đường chết.
Dương Vân cắn răng kiên trì, cũng không sử dụng số phù lục chôm được từ Triệu Giai, hắn biết phù lục của mình có đẳng cấp quá thấp, muốn đối phó với cao thủ tuyệt đỉnh như Hà cung phụng thì phải tìm cơ hội để một chiêu đoạt mạng, nếu không thì chẳng có tác dụng gì cả.
Đáng tiếc là Hà cung phụng vô cùng xảo quyệt, có lẽ vì có vết xe đổ của Tần hộ pháp nên hắn chỉ dùng trường tiên tấn công từ xa, hơn nữa còn liên tục thay đổi vị trí, khiến Dương Vân vẫn chưa tìm được cơ hội nào.
Hà cung phụng nhận ra Dương Vân không đủ công lực nên càng không chịu đến gần, hắn tiếp tục chiến thuật tấn công từ xa, dựa vào chân khí hùng hậu của mình để làm Dương Vân kiệt sức mà chết.
Sau khi cầm cự thêm một lát, cuối cùng thì tinh nguyên của Dương Vân cũng cạn kiệt, hai chân hắn mềm nhũn, thân pháp cũng trở nên chậm chạp, lập tức bị trường tiên quất trúng ngực.
Dương Vân kêu thảm một tiếng, lớp áo trên ngực bị xé thành từng mảnh nhỏ bay phất phơ, hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi cả cơ thể đổ sụp xuống mặt đất.
Hà cung phụng vẫn chưa ngừng tay, tiếp đó quất một roi về phía huyệt thái dương của Dương Vân. Dương Vân đang ngã xuống thì trúng phải đòn này, cả cơ thể lập tức bị đánh bay về phía sau mấy trượng, rơi cái ầm xuống mặt đất như một cái bao tải, tay chân co giật vài cái rồi trở nên bất động.
Hà cung phụng phóng chân khí ra kiểm tra thì thấy Dương Vân đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập, không thể chết thêm một lần nào nữa.
Hà cung phụng cười ha hả rồi ngẩng đầu nhìn bảo tháp bát giác, thầm nghĩ bảo tháp này có chút quái dị, không cần phải vội vàng đi vào, trước hết xem thử tên tiểu tử này có thứ gì tốt không đã.
Khi bước đến gần thi thể của Dương Vân, Hà cung phụng là người từng trải, cho dù kết luận Dương Vân đã chết nhưng hắn vẫn vận chân khí toàn thân để đề phòng.
Lớp áo ở ngực của Dương Vân bị xé rách, những vật hắn cất trong ngực đều bị rơi ra ngoài, Hà cung phụng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu quả đỏ rực kia.
"Chu quả! Ha ha ha, không ngờ lại là loại thiên tài địa bảo này, may mắn, may mắn thật!" Trong lòng Hà cung phụng mừng khôn xiết, hắn liền quất roi kéo Chu quả về phía mình, lòng bàn tay cảm nhận được khí tức ôn hòa của Chu quả, thầm nghĩ đây thật sự là dị bảo trời ban, lẽ ra dù có đoạt được thứ này thì hắn cũng phải hiến cho minh chủ, thế nhưng Tần hộ pháp - người cùng hắn giám sát lẫn nhau lại sơ ý bị thương, những kẻ khác thì trúng mai phục nên không vào được đây, những việc xui xẻo đó giờ chẳng khác nào là ý trời muốn Chu quả nằm trong tay hắn.
Lo lắng thủ hạ bên ngoài sẽ dọn dẹp hang động để tiến vào đây, Hà cung phụng không chút do dự nuốt Chu quả vào bụng. Hắn biết Chu quả có dược tính ôn hòa, không cần phải nhập định luyện hóa.
Quả nhiên vừa mới nuốt Chu quả vào bụng, một luồng khí nóng liền dâng lên trong bụng hắn, đem lại cảm giác ấm áp thật là thoải mái.
"Hả? Không đúng, sao dược tính của Chu quả lại mãnh liệt như thế này!"
Hà cung phụng thầm hả hê, vừa đi được hai bước thì đột nhiên cảm thấy như có một luồng hỏa diễm bùng lên trong bụng, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị thiêu cháy. Hắn vội vàng vận chân khí để áp chế, kết quả là chân khí bất ổn, vừa vận công thì cảm giác bị thiêu đốt kia đột nhiên tăng lên vô số lần, cơn đau thấu xương khiến Hà cung phụng cảm thấy trời đất tối sầm lại, lăn đùng ra đất ngất xỉu.
Sau khi Hà cung phụng ngã xuống đất, "thi thể" Dương Vân bỗng nhúc nhích tay chân, tiếp đó đứng dậy với bộ dáng quằn quại.
"Nguy hiểm thật!" Dương Vân đứng lên rồi cảm thán một tiếng, Hà cung phụng không phải là cao thủ Tiên thiên bình thường, đối với người thường thì cao thủ Tiên thiên là những kẻ cao cao tại thượng, nhưng thật ra trong số họ cũng có thể chia ra năm ba bảy loại, Hà cung phụng chắc chắn là cao thủ Tiên thiên bậc trung.
Nếu Hà cung phụng trẻ lại khoảng mười tuổi, lại có một quyển công pháp tu hành, không chừng còn có thể trùng kích đại quan Trúc Cơ kỳ.
Chuyện này không phải là điều bất khả thi, Hà cung phụng đã từng đoạt được một quả Chu quả có công hiệu phạt kinh tẩy tủy, nếu hắn tìm được một quyển công pháp trong tiên phủ này thì sẽ có hy vọng bước lên con đường tu luyện.
Đáng tiếc, Hà cung phụng.
Dương Vân phất tay xuất ra một đạo Hỏa Cầu phù, trong ánh lửa, một đời cao thủ hơn mười tuổi đã vùng vẫy trong giang hồ, khi trưởng thành bộc lộ tài hoa kinh tài tuyệt diễm, lúc trung niên uy chấn võ lâm, tiếu ngạo thiên hạ, về già ẩn tài trong vỏ, địa vị cao quý, kẻ mạnh nhất sau minh chủ của Tứ Hải minh, cứ như vậy mà hóa thành tro tàn.
Chứng kiến cảnh đại địch biến mất khỏi thế gian, Dương Vân ho ra mấy ngụm máu loãng, đau đớn lấy ra một viên Tục Mệnh đan, nhìn thoáng qua thì phát hiện nó vốn là của Triệu Giai, hắn lại nhớ tới bộ dạng tức tối đến mức đỏ cả mặt của Triệu Giai nên không tự chủ được mà bật cười, kết quả là lại ho ra một ngụm máu lớn, choáng váng cả đầu óc.
Dương Vân đổi thành viên Tục Mệnh đan lấy được ở Đông Ngô thành rồi nuốt vào bụng.
Quả không hổ là linh dược của tiên gia, vừa vào miệng liền hóa thành một luồng khí mát lạnh, sự đau đớn ở ngực lập tức giảm đi ba phần.
Trận chiến này Dương Vân thắng rất hiểm, sau lần đột kích đầu tiên của Hà cung phụng, Dương Vân vẫn luôn tự hỏi mình phải làm sao để đối phó với lão gia hỏa này. Khi đó thức hải vẫn chưa mất đi tác dụng, hắn đã thiết kế được vài phương án nhưng đều không hài lòng, bởi vì từ thôi diễn thì xác suất giành thắng lợi đều không quá ba thành.
Cho đến khi phát hiện ra Chu quả trong tiên phủ thì một ý tưởng bỗng nảy ra, lúc này Dương Vân mới thiết kế được một phương án hoàn chỉnh.
Dương Vân cho đan độc vào trong Chu quả, đồng thời giấu một tấm Phòng Hộ phù trong ngực.
Trận chiến với Hà cung phụng là thật, đối mặt với một cao thủ Tiên thiên cáo già như Hà cung phụng thì sao hắn có thể giả vờ được, tinh nguyên cạn kiệt cũng là sự thật, chẳng qua là lúc trúng roi, Dương Vân đã di chuyển cơ thể một cách cực kỳ chuẩn xác sao cho trường tiên đánh trúng Phòng Hộ phù ở ngực.
Khi Phòng Hộ phù bị đánh trúng lập tức xuất hiện quang mang trong quá trình khởi động, Dương Vân nửa thật nửa giả phun ra một ngụm máu tươi để che dấu hiện tượng đó.
Dưới sự bảo vệ của Phòng Hộ phù, roi tiếp theo đánh lên đầu nên hắn không bị thương nghiêm trọng lắm, sau đó Dương Vân lập tức dùng thần thông quy tức để giả chết, đồng thời vờ để rơi Chu quả đã chuẩn bị từ trước.
Vì vậy vết thương nặng nhất của Dương Vân là đến từ một roi trúng ngực, lúc đó hắn hoàn toàn phải cắn răng chịu đựng. Một roi của cao thủ Tiên thiên không phải là chuyện đùa, dù là cao thủ có chân khí hùng hậu trong võ lâm, trúng một kích như vậy nhất định sẽ đứt tâm mạch mà chết.
Nguyệt Hoa Chân kinh mà Dương Vân tu luyện cũng là một thứ quái thai, người khác đầu tiên là luyện khiếu huyệt ở tứ chi, còn hắn thì lại luyện phần đầu và tâm phế trước, tuy Nguyệt Hoa chân khí không thông đến tứ chi, không cách nào dùng để đối địch nhưng vẫn có thể hộ mạch bảo mệnh. Hơn nữa trước đó Dương Vân đã dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết để luyện hóa hai gốc linh dược, lúc trúng đòn hắn lập tức sử dụng dược lực để chữa thương, lúc này mới may mắn giữ được tính mạng.
Dược lực của Tục Mệnh đan đã có tác dụng, tuy phần ngực của Dương Vân vẫn đau đớn theo từng đợt nhưng ít ra cũng có thể đi lại được.
Nhìn Hà cung phụng hóa thành một đống tro tàn, Dương Vân liền cảm thấy hối hận, lúc ấy đáng ra nên dùng Nhận Vũ phù, giờ thì những vật mà Hà cung phụng mang theo trên người đã bị thiêu hủy toàn bộ.
Nhưng lúc ấy đang đứng trên mép vực sinh tử, Dương Vân cũng không biết đan độc có bao nhiêu tác dụng đối với Hà cung phụng, hắn lại hôn mê một lúc lâu nên chỉ có thể dùng phù lục có uy lực lớn nhất trên người, lập tức lấy mạng địch nhân mới là thượng sách.
Một cơn gió thoảng qua, Dương Vân bỗng thấy trong tro tàn lấp lánh ô quang, sau khi tìm kiếm thì phát huyện đó là một tấm lệnh bài bằng huyền thiết.
Trên lệnh bài có khắc ba chữ Tứ Hải lệnh, đây hẳn là tín vật nào đó của Tứ Hải minh, cũng chẳng phải là bảo vật gì nhưng nguyên liệu của nó lại có chút tác dụng, Dương Vân thoáng thất vọng rồi cất lệnh bài vào giữa thắt lưng.
Lần này đúng là lỗ lớn rồi, tinh nguyên bao ngày tích cóp đã cạn kiệt hoàn toàn, Chu quả cũng chẳng còn mà lại phải dùng mất mấy tấm phù lục. Sau khi kiểm kê lại, phù lục chôm được từ Triệu Giai chỉ còn một tấm Định Thân phù, hai tấm Nhận Vũ phù, hai tấm Huy Quang phù cùng một tấm Khinh Linh phù, hắn đã dùng hết Hỏa Cầu phù và Phòng Hộ phù.
Ngoài ra thì vẫn còn thanh Hàm Quang kiếm không rút ra được, hiện giờ chỉ có thể dùng nó như cây cời lò, thảm thương nhất chính là thức hại đã bị phế bỏ, chỉ cần nghĩ đến điều đó là Dương Vân lại thấy đau thấu tim thấu gan, hận không thể lập tức xông vào thức hải để hành hạ tiểu Hắc một trận.
Chẳng biết trong bảo tháp có bảo vật gì, có thể bù lại tổn thất lần này hay không. Ôm ý nghĩ này trong lòng, Dương Vân cất bước tiến về phía bảo tháp bát giác.
Dương Vân đưa tay đẩy cánh cửa trên bảo tháp, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa thì dị biến đột ngột phát sinh, một luồng sáng cực kỳ chói mắt xuất hiện, hắn bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, lập tức mất đi thị giác.
Khi Nguyệt Hoa linh khí vận chuyển lên đôi mắt, hai mắt Dương Vân lập tức xuất hiện ngân quang, cảnh tượng trước mắt lại xuất hiện một lần nữa.
Dương Vân trố mắt nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi, một tòa bảo tháp khổng lồ đã biến mất, chỉ lưu lại trên mặt đất một cái động lớn đen tuyền.
Giống như lúc trúng phải trường tiên của Hà cung phụng, Dương Vân hoàn toàn ngây dại, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên trời thở dài.
"Chao ôi... xem ra ta và Cửu Hoa tiên bảo không có duyên với nhau."
Đúng rồi, còn có một dược viên, Dương Vân lết cơ thể bị thương trở lại lối vào dược viên.
"Ở đây còn một gốc Kim Tích thảo, có thể dùng để chữa vết thương." Dương Vân lựa chọn rồi nhét bảy tám gốc linh thảo vào miệng, nhấm nháp một chút rùi nuốt xuống bụng, Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết tự động vận hành, luyện hóa dược lực của linh thảo rồi đưa đến các vết thương.
Không hổ là linh thảo, tuy chưa luyện chế thành đan dược nên hiệu quả yếu đi rất nhiều, nhưng loại chân khí này còn có kì hiệu khác đối với vết thương của Dương Vân, ngoài ra ban nãy hắn đã ăn một viên Tục Mệnh đan, lúc này vẻ mặt đã bắt đầu hồng hào trở lại.
"Không thể về tay không được, mang toàn bộ những linh thảo có tác dụng về vậy." Dương Vân cũng không phải là người tham lam, có một vài loại linh thảo muốn ngắt thì phải dùng thủ đoạn đặc thù để bảo tồn, nếu không sẽ làm mất đi dược lực, hắn liền chọn những linh thảo có thể bảo tồn để mang đi.
Đúng lúc này thì người trong thương đội lục đục kéo đến, thấy Dương Vân đang ngắt linh thảo, mọi người lập tức gia nhập vào hội hái lượm. Họ không giống Dương Vân, gần như gặp gì ngắt đó khiến hắn đành phải chỉ bảo họ vài câu, cũng nói cho họ biết những tiên thảo đó phải dùng đồ chứa gì mới bảo tồn được, về phần họ có có nghe, có hiểu hoặc có làm theo hay không thì Dương Vân không quản được.
Khó khăn lắm mới đến được đây nên mọi người không bỏ sót thứ gì, dù không giữ được dược hiệu của linh thảo thì đó vẫn là vật hiếm thấy trong thế tục.
"Ồ?" Dương Vân ngẫu nhiên phát hiện ánh sáng trên cánh cửa thanh ngọc đang dần dần mờ đi.
Xem ra việc trung tâm tiên phủ mất tích đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự vận chuyển của những bộ phận sót lại trong tiên phủ.
Quả nhiên không bao lâu sau, cùng với những tiếng ầm ầm vang lên, mọi người cảm thấy như trời đất quay cuồng, sau khi mọi việc trở lại bình thường thì đều ngạc nhiên khi phát hiện mình đã rời khỏi tiên phủ, đứng ở một nơi nào đó trong dãy núi.
Ánh nắng của buổi bình minh rọi xuống đỉnh đầu, những đàn chim tước đang bay toán loạn vì bị kinh động đến, thì ra mọi người đã đi suốt một đêm.
Hướng Nhược Sơn và những người lựa chọn cánh cửa bên phải cũng đồng thời xuất hiện ở đây, bọn họ ai nấy đều nở nụ cười tươi rói, bao lớn bao nhỏ trên người đều căng phồng.
Hướng Nhược Sơn nhìn thấy Dương Vân, cười to nói: "Dương công tử có thu hoạch gì không?"
"Tại hạ chỉ hái được vài cọng linh thảo." Dương Vân nhẹ nhàng trả lời.
"Ha ha, linh thảo à, được, không tệ." Hướng Nhược Sơn có vẻ mặt như nghĩ một đằng nói một nẻo, người có mắt đều có thể nhận ra điều này.
Những người chọn cửa bên trái thấy nhóm kia tìm được rất nhiều thứ, lại cúi xuống nhìn mấy cọng hoa cỏ thảm thương trong tay mình, mắt như muốn phun ra lửa.
Dương Vân tò mò nên lén vận thần thông linh cảm, lúc này trong đầu mọi người đều nghĩ về những thu hoạch của mình, Dương Vân dễ dàng dò xét được hết sức rõ ràng.
Thật ra phần đông những người chọn cánh cửa bên phải cũng không có nhiều thu hoạch lắm, cửa bên phải thông đến biệt viện của tiên phủ, là nơi chỉ dùng để tiếp đãi khách, tuy được trang trí xa hoa lộng lẫy nhưng trên cơ bản không có những vật mang theo linh khí. Những thứ ngọc thụ quỳnh hoa, kim chuyên ngọc bích đó dù có chất đầy vài bao lớn cũng không bằng một gốc linh thảo bình thường nhất.
Có điều đối với phàm nhân thì thu hoạch như vậy đã đủ để họ hài lòng rồi, nếu thực sự tìm được tiên bảo, chỉ e những người này chẳng những không có phúc hưởng mà còn rước họa vào thân.
"Nếu mọi người đã có thu hoạch thì cũng không uổng công ta đưa mọi người đến tiên phủ, trần duyên giữa chúng ta đã kết thúc, hãy tạm biệt ở đây." Vừa dứt lời, Hướng Nhược Sơn vung tay áo rồi nhanh chóng đi về phía con đường dẫn ra khỏi dãy núi.
Lưu Nhĩ ngây người một lúc, lập tức la lên: "Sư phụ, đợi con một chút...", rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lại nói tiếp, thật ra Hướng Nhược Sơn là người có thu hoạch lớn nhất, chẳng những tìm được thêm một ít phù lục mà còn đoạt được một quyển công pháp.
Đáng tiếc quyển công pháp này tên là Lực Giáp quyết, không phải là công pháp tu luyện mà là dùng để điều khiển khôi lỗi lực sĩ trong tiên phủ. Chủ nhân tiên phủ đặt bản công pháp này ở biệt viện có lẽ là để thuận tiện cho việc đãi khách, nó tương tự như sách hướng dẫn, khách nhân có thể tự điều khiển khôi lỗi.
Dương Vân cũng không có ý định nhắc nhở Hướng Nhược Sơn, với tuổi tác và tư chất của lão, dù có công pháp đỉnh cấp trong tay thì có tác dụng gì chứ? Cứ để lão ôm hy vọng mà nghiên cứu bản pháp quyết này.
Sự tuyệt vọng khi biết mình vô duyên với tiên lộ, hoặc không thu hoạch được gì sau bao năm tận lực nghiên cứu, bất cứ kết quả nào cũng đều tàn nhẫn đối với Hướng Nhược Sơn.
Nếu Hướng Nhược Sơn được lựa chọn, Dương Vân chẳng biết lão sẽ lựa chọn như thế nào, chính bản thân hắn cũng không biết.
Đáng tiếc là không có sự phối hợp của thức hải, dù Nguyệt Hoa linh nhãn có thể nhìn thấu tiên ảnh nhưng không cách nào tìm được sơ hở để phản kích. Hơn nữa Hà cung phụng còn quán chú chân khí vào trường tiên, vì vậy Dương Vân đành phải sử dụng một lượng lớn tinh nguyên dự trữ trong cơ thể để ngăn cản.
Hai tay hắn đã bị chân khí hùng hậu của Hà cung phụng chấn rách hổ khẩu, từng giọt máu tươi từ ngón cái chảy xuống, rơi lên vỏ Hàm Quang kiếm.
Nhưng điều Dương Vân lo lắng nhất chính là số lượng tinh nguyên mà hắn đã tích góp từng tí một trong cơ thể, nó đang tiêu hao với tốc độ của băng tuyết giữa trưa hè, một khi tinh nguyên bị cạn kiệt, Nguyệt Hoa chân khí lại không thể sử dụng được, Dương Vân chỉ còn một con đường chết.
Dương Vân cắn răng kiên trì, cũng không sử dụng số phù lục chôm được từ Triệu Giai, hắn biết phù lục của mình có đẳng cấp quá thấp, muốn đối phó với cao thủ tuyệt đỉnh như Hà cung phụng thì phải tìm cơ hội để một chiêu đoạt mạng, nếu không thì chẳng có tác dụng gì cả.
Đáng tiếc là Hà cung phụng vô cùng xảo quyệt, có lẽ vì có vết xe đổ của Tần hộ pháp nên hắn chỉ dùng trường tiên tấn công từ xa, hơn nữa còn liên tục thay đổi vị trí, khiến Dương Vân vẫn chưa tìm được cơ hội nào.
Hà cung phụng nhận ra Dương Vân không đủ công lực nên càng không chịu đến gần, hắn tiếp tục chiến thuật tấn công từ xa, dựa vào chân khí hùng hậu của mình để làm Dương Vân kiệt sức mà chết.
Sau khi cầm cự thêm một lát, cuối cùng thì tinh nguyên của Dương Vân cũng cạn kiệt, hai chân hắn mềm nhũn, thân pháp cũng trở nên chậm chạp, lập tức bị trường tiên quất trúng ngực.
Dương Vân kêu thảm một tiếng, lớp áo trên ngực bị xé thành từng mảnh nhỏ bay phất phơ, hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi cả cơ thể đổ sụp xuống mặt đất.
Hà cung phụng vẫn chưa ngừng tay, tiếp đó quất một roi về phía huyệt thái dương của Dương Vân. Dương Vân đang ngã xuống thì trúng phải đòn này, cả cơ thể lập tức bị đánh bay về phía sau mấy trượng, rơi cái ầm xuống mặt đất như một cái bao tải, tay chân co giật vài cái rồi trở nên bất động.
Hà cung phụng phóng chân khí ra kiểm tra thì thấy Dương Vân đã ngừng thở, tim cũng ngừng đập, không thể chết thêm một lần nào nữa.
Hà cung phụng cười ha hả rồi ngẩng đầu nhìn bảo tháp bát giác, thầm nghĩ bảo tháp này có chút quái dị, không cần phải vội vàng đi vào, trước hết xem thử tên tiểu tử này có thứ gì tốt không đã.
Khi bước đến gần thi thể của Dương Vân, Hà cung phụng là người từng trải, cho dù kết luận Dương Vân đã chết nhưng hắn vẫn vận chân khí toàn thân để đề phòng.
Lớp áo ở ngực của Dương Vân bị xé rách, những vật hắn cất trong ngực đều bị rơi ra ngoài, Hà cung phụng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu quả đỏ rực kia.
"Chu quả! Ha ha ha, không ngờ lại là loại thiên tài địa bảo này, may mắn, may mắn thật!" Trong lòng Hà cung phụng mừng khôn xiết, hắn liền quất roi kéo Chu quả về phía mình, lòng bàn tay cảm nhận được khí tức ôn hòa của Chu quả, thầm nghĩ đây thật sự là dị bảo trời ban, lẽ ra dù có đoạt được thứ này thì hắn cũng phải hiến cho minh chủ, thế nhưng Tần hộ pháp - người cùng hắn giám sát lẫn nhau lại sơ ý bị thương, những kẻ khác thì trúng mai phục nên không vào được đây, những việc xui xẻo đó giờ chẳng khác nào là ý trời muốn Chu quả nằm trong tay hắn.
Lo lắng thủ hạ bên ngoài sẽ dọn dẹp hang động để tiến vào đây, Hà cung phụng không chút do dự nuốt Chu quả vào bụng. Hắn biết Chu quả có dược tính ôn hòa, không cần phải nhập định luyện hóa.
Quả nhiên vừa mới nuốt Chu quả vào bụng, một luồng khí nóng liền dâng lên trong bụng hắn, đem lại cảm giác ấm áp thật là thoải mái.
"Hả? Không đúng, sao dược tính của Chu quả lại mãnh liệt như thế này!"
Hà cung phụng thầm hả hê, vừa đi được hai bước thì đột nhiên cảm thấy như có một luồng hỏa diễm bùng lên trong bụng, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị thiêu cháy. Hắn vội vàng vận chân khí để áp chế, kết quả là chân khí bất ổn, vừa vận công thì cảm giác bị thiêu đốt kia đột nhiên tăng lên vô số lần, cơn đau thấu xương khiến Hà cung phụng cảm thấy trời đất tối sầm lại, lăn đùng ra đất ngất xỉu.
Sau khi Hà cung phụng ngã xuống đất, "thi thể" Dương Vân bỗng nhúc nhích tay chân, tiếp đó đứng dậy với bộ dáng quằn quại.
"Nguy hiểm thật!" Dương Vân đứng lên rồi cảm thán một tiếng, Hà cung phụng không phải là cao thủ Tiên thiên bình thường, đối với người thường thì cao thủ Tiên thiên là những kẻ cao cao tại thượng, nhưng thật ra trong số họ cũng có thể chia ra năm ba bảy loại, Hà cung phụng chắc chắn là cao thủ Tiên thiên bậc trung.
Nếu Hà cung phụng trẻ lại khoảng mười tuổi, lại có một quyển công pháp tu hành, không chừng còn có thể trùng kích đại quan Trúc Cơ kỳ.
Chuyện này không phải là điều bất khả thi, Hà cung phụng đã từng đoạt được một quả Chu quả có công hiệu phạt kinh tẩy tủy, nếu hắn tìm được một quyển công pháp trong tiên phủ này thì sẽ có hy vọng bước lên con đường tu luyện.
Đáng tiếc, Hà cung phụng.
Dương Vân phất tay xuất ra một đạo Hỏa Cầu phù, trong ánh lửa, một đời cao thủ hơn mười tuổi đã vùng vẫy trong giang hồ, khi trưởng thành bộc lộ tài hoa kinh tài tuyệt diễm, lúc trung niên uy chấn võ lâm, tiếu ngạo thiên hạ, về già ẩn tài trong vỏ, địa vị cao quý, kẻ mạnh nhất sau minh chủ của Tứ Hải minh, cứ như vậy mà hóa thành tro tàn.
Chứng kiến cảnh đại địch biến mất khỏi thế gian, Dương Vân ho ra mấy ngụm máu loãng, đau đớn lấy ra một viên Tục Mệnh đan, nhìn thoáng qua thì phát hiện nó vốn là của Triệu Giai, hắn lại nhớ tới bộ dạng tức tối đến mức đỏ cả mặt của Triệu Giai nên không tự chủ được mà bật cười, kết quả là lại ho ra một ngụm máu lớn, choáng váng cả đầu óc.
Dương Vân đổi thành viên Tục Mệnh đan lấy được ở Đông Ngô thành rồi nuốt vào bụng.
Quả không hổ là linh dược của tiên gia, vừa vào miệng liền hóa thành một luồng khí mát lạnh, sự đau đớn ở ngực lập tức giảm đi ba phần.
Trận chiến này Dương Vân thắng rất hiểm, sau lần đột kích đầu tiên của Hà cung phụng, Dương Vân vẫn luôn tự hỏi mình phải làm sao để đối phó với lão gia hỏa này. Khi đó thức hải vẫn chưa mất đi tác dụng, hắn đã thiết kế được vài phương án nhưng đều không hài lòng, bởi vì từ thôi diễn thì xác suất giành thắng lợi đều không quá ba thành.
Cho đến khi phát hiện ra Chu quả trong tiên phủ thì một ý tưởng bỗng nảy ra, lúc này Dương Vân mới thiết kế được một phương án hoàn chỉnh.
Dương Vân cho đan độc vào trong Chu quả, đồng thời giấu một tấm Phòng Hộ phù trong ngực.
Trận chiến với Hà cung phụng là thật, đối mặt với một cao thủ Tiên thiên cáo già như Hà cung phụng thì sao hắn có thể giả vờ được, tinh nguyên cạn kiệt cũng là sự thật, chẳng qua là lúc trúng roi, Dương Vân đã di chuyển cơ thể một cách cực kỳ chuẩn xác sao cho trường tiên đánh trúng Phòng Hộ phù ở ngực.
Khi Phòng Hộ phù bị đánh trúng lập tức xuất hiện quang mang trong quá trình khởi động, Dương Vân nửa thật nửa giả phun ra một ngụm máu tươi để che dấu hiện tượng đó.
Dưới sự bảo vệ của Phòng Hộ phù, roi tiếp theo đánh lên đầu nên hắn không bị thương nghiêm trọng lắm, sau đó Dương Vân lập tức dùng thần thông quy tức để giả chết, đồng thời vờ để rơi Chu quả đã chuẩn bị từ trước.
Vì vậy vết thương nặng nhất của Dương Vân là đến từ một roi trúng ngực, lúc đó hắn hoàn toàn phải cắn răng chịu đựng. Một roi của cao thủ Tiên thiên không phải là chuyện đùa, dù là cao thủ có chân khí hùng hậu trong võ lâm, trúng một kích như vậy nhất định sẽ đứt tâm mạch mà chết.
Nguyệt Hoa Chân kinh mà Dương Vân tu luyện cũng là một thứ quái thai, người khác đầu tiên là luyện khiếu huyệt ở tứ chi, còn hắn thì lại luyện phần đầu và tâm phế trước, tuy Nguyệt Hoa chân khí không thông đến tứ chi, không cách nào dùng để đối địch nhưng vẫn có thể hộ mạch bảo mệnh. Hơn nữa trước đó Dương Vân đã dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết để luyện hóa hai gốc linh dược, lúc trúng đòn hắn lập tức sử dụng dược lực để chữa thương, lúc này mới may mắn giữ được tính mạng.
Dược lực của Tục Mệnh đan đã có tác dụng, tuy phần ngực của Dương Vân vẫn đau đớn theo từng đợt nhưng ít ra cũng có thể đi lại được.
Nhìn Hà cung phụng hóa thành một đống tro tàn, Dương Vân liền cảm thấy hối hận, lúc ấy đáng ra nên dùng Nhận Vũ phù, giờ thì những vật mà Hà cung phụng mang theo trên người đã bị thiêu hủy toàn bộ.
Nhưng lúc ấy đang đứng trên mép vực sinh tử, Dương Vân cũng không biết đan độc có bao nhiêu tác dụng đối với Hà cung phụng, hắn lại hôn mê một lúc lâu nên chỉ có thể dùng phù lục có uy lực lớn nhất trên người, lập tức lấy mạng địch nhân mới là thượng sách.
Một cơn gió thoảng qua, Dương Vân bỗng thấy trong tro tàn lấp lánh ô quang, sau khi tìm kiếm thì phát huyện đó là một tấm lệnh bài bằng huyền thiết.
Trên lệnh bài có khắc ba chữ Tứ Hải lệnh, đây hẳn là tín vật nào đó của Tứ Hải minh, cũng chẳng phải là bảo vật gì nhưng nguyên liệu của nó lại có chút tác dụng, Dương Vân thoáng thất vọng rồi cất lệnh bài vào giữa thắt lưng.
Lần này đúng là lỗ lớn rồi, tinh nguyên bao ngày tích cóp đã cạn kiệt hoàn toàn, Chu quả cũng chẳng còn mà lại phải dùng mất mấy tấm phù lục. Sau khi kiểm kê lại, phù lục chôm được từ Triệu Giai chỉ còn một tấm Định Thân phù, hai tấm Nhận Vũ phù, hai tấm Huy Quang phù cùng một tấm Khinh Linh phù, hắn đã dùng hết Hỏa Cầu phù và Phòng Hộ phù.
Ngoài ra thì vẫn còn thanh Hàm Quang kiếm không rút ra được, hiện giờ chỉ có thể dùng nó như cây cời lò, thảm thương nhất chính là thức hại đã bị phế bỏ, chỉ cần nghĩ đến điều đó là Dương Vân lại thấy đau thấu tim thấu gan, hận không thể lập tức xông vào thức hải để hành hạ tiểu Hắc một trận.
Chẳng biết trong bảo tháp có bảo vật gì, có thể bù lại tổn thất lần này hay không. Ôm ý nghĩ này trong lòng, Dương Vân cất bước tiến về phía bảo tháp bát giác.
Dương Vân đưa tay đẩy cánh cửa trên bảo tháp, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa thì dị biến đột ngột phát sinh, một luồng sáng cực kỳ chói mắt xuất hiện, hắn bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, lập tức mất đi thị giác.
Khi Nguyệt Hoa linh khí vận chuyển lên đôi mắt, hai mắt Dương Vân lập tức xuất hiện ngân quang, cảnh tượng trước mắt lại xuất hiện một lần nữa.
Dương Vân trố mắt nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi, một tòa bảo tháp khổng lồ đã biến mất, chỉ lưu lại trên mặt đất một cái động lớn đen tuyền.
Giống như lúc trúng phải trường tiên của Hà cung phụng, Dương Vân hoàn toàn ngây dại, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên trời thở dài.
"Chao ôi... xem ra ta và Cửu Hoa tiên bảo không có duyên với nhau."
Đúng rồi, còn có một dược viên, Dương Vân lết cơ thể bị thương trở lại lối vào dược viên.
"Ở đây còn một gốc Kim Tích thảo, có thể dùng để chữa vết thương." Dương Vân lựa chọn rồi nhét bảy tám gốc linh thảo vào miệng, nhấm nháp một chút rùi nuốt xuống bụng, Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết tự động vận hành, luyện hóa dược lực của linh thảo rồi đưa đến các vết thương.
Không hổ là linh thảo, tuy chưa luyện chế thành đan dược nên hiệu quả yếu đi rất nhiều, nhưng loại chân khí này còn có kì hiệu khác đối với vết thương của Dương Vân, ngoài ra ban nãy hắn đã ăn một viên Tục Mệnh đan, lúc này vẻ mặt đã bắt đầu hồng hào trở lại.
"Không thể về tay không được, mang toàn bộ những linh thảo có tác dụng về vậy." Dương Vân cũng không phải là người tham lam, có một vài loại linh thảo muốn ngắt thì phải dùng thủ đoạn đặc thù để bảo tồn, nếu không sẽ làm mất đi dược lực, hắn liền chọn những linh thảo có thể bảo tồn để mang đi.
Đúng lúc này thì người trong thương đội lục đục kéo đến, thấy Dương Vân đang ngắt linh thảo, mọi người lập tức gia nhập vào hội hái lượm. Họ không giống Dương Vân, gần như gặp gì ngắt đó khiến hắn đành phải chỉ bảo họ vài câu, cũng nói cho họ biết những tiên thảo đó phải dùng đồ chứa gì mới bảo tồn được, về phần họ có có nghe, có hiểu hoặc có làm theo hay không thì Dương Vân không quản được.
Khó khăn lắm mới đến được đây nên mọi người không bỏ sót thứ gì, dù không giữ được dược hiệu của linh thảo thì đó vẫn là vật hiếm thấy trong thế tục.
"Ồ?" Dương Vân ngẫu nhiên phát hiện ánh sáng trên cánh cửa thanh ngọc đang dần dần mờ đi.
Xem ra việc trung tâm tiên phủ mất tích đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự vận chuyển của những bộ phận sót lại trong tiên phủ.
Quả nhiên không bao lâu sau, cùng với những tiếng ầm ầm vang lên, mọi người cảm thấy như trời đất quay cuồng, sau khi mọi việc trở lại bình thường thì đều ngạc nhiên khi phát hiện mình đã rời khỏi tiên phủ, đứng ở một nơi nào đó trong dãy núi.
Ánh nắng của buổi bình minh rọi xuống đỉnh đầu, những đàn chim tước đang bay toán loạn vì bị kinh động đến, thì ra mọi người đã đi suốt một đêm.
Hướng Nhược Sơn và những người lựa chọn cánh cửa bên phải cũng đồng thời xuất hiện ở đây, bọn họ ai nấy đều nở nụ cười tươi rói, bao lớn bao nhỏ trên người đều căng phồng.
Hướng Nhược Sơn nhìn thấy Dương Vân, cười to nói: "Dương công tử có thu hoạch gì không?"
"Tại hạ chỉ hái được vài cọng linh thảo." Dương Vân nhẹ nhàng trả lời.
"Ha ha, linh thảo à, được, không tệ." Hướng Nhược Sơn có vẻ mặt như nghĩ một đằng nói một nẻo, người có mắt đều có thể nhận ra điều này.
Những người chọn cửa bên trái thấy nhóm kia tìm được rất nhiều thứ, lại cúi xuống nhìn mấy cọng hoa cỏ thảm thương trong tay mình, mắt như muốn phun ra lửa.
Dương Vân tò mò nên lén vận thần thông linh cảm, lúc này trong đầu mọi người đều nghĩ về những thu hoạch của mình, Dương Vân dễ dàng dò xét được hết sức rõ ràng.
Thật ra phần đông những người chọn cánh cửa bên phải cũng không có nhiều thu hoạch lắm, cửa bên phải thông đến biệt viện của tiên phủ, là nơi chỉ dùng để tiếp đãi khách, tuy được trang trí xa hoa lộng lẫy nhưng trên cơ bản không có những vật mang theo linh khí. Những thứ ngọc thụ quỳnh hoa, kim chuyên ngọc bích đó dù có chất đầy vài bao lớn cũng không bằng một gốc linh thảo bình thường nhất.
Có điều đối với phàm nhân thì thu hoạch như vậy đã đủ để họ hài lòng rồi, nếu thực sự tìm được tiên bảo, chỉ e những người này chẳng những không có phúc hưởng mà còn rước họa vào thân.
"Nếu mọi người đã có thu hoạch thì cũng không uổng công ta đưa mọi người đến tiên phủ, trần duyên giữa chúng ta đã kết thúc, hãy tạm biệt ở đây." Vừa dứt lời, Hướng Nhược Sơn vung tay áo rồi nhanh chóng đi về phía con đường dẫn ra khỏi dãy núi.
Lưu Nhĩ ngây người một lúc, lập tức la lên: "Sư phụ, đợi con một chút...", rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lại nói tiếp, thật ra Hướng Nhược Sơn là người có thu hoạch lớn nhất, chẳng những tìm được thêm một ít phù lục mà còn đoạt được một quyển công pháp.
Đáng tiếc quyển công pháp này tên là Lực Giáp quyết, không phải là công pháp tu luyện mà là dùng để điều khiển khôi lỗi lực sĩ trong tiên phủ. Chủ nhân tiên phủ đặt bản công pháp này ở biệt viện có lẽ là để thuận tiện cho việc đãi khách, nó tương tự như sách hướng dẫn, khách nhân có thể tự điều khiển khôi lỗi.
Dương Vân cũng không có ý định nhắc nhở Hướng Nhược Sơn, với tuổi tác và tư chất của lão, dù có công pháp đỉnh cấp trong tay thì có tác dụng gì chứ? Cứ để lão ôm hy vọng mà nghiên cứu bản pháp quyết này.
Sự tuyệt vọng khi biết mình vô duyên với tiên lộ, hoặc không thu hoạch được gì sau bao năm tận lực nghiên cứu, bất cứ kết quả nào cũng đều tàn nhẫn đối với Hướng Nhược Sơn.
Nếu Hướng Nhược Sơn được lựa chọn, Dương Vân chẳng biết lão sẽ lựa chọn như thế nào, chính bản thân hắn cũng không biết.
/115
|