Đến nửa đêm Dương Vân mới trở lại hội quán, hành trình đến phường thị của Mộng Thai sơn lần này đã mang lại thu hoạch không nhỏ cho hắn. Thuận lợi bán được hai ghốc linh thảo và đổi được một đống phù lục. Sau lần chạm trán với nữ nhân khăn đỏ đã khiến số lượng Ngũ Vân phù giảm đi nhiều, Dương Vân hạ quyết tâm sẽ trang bị phù lục đến tận răng, lần này rốt cuộc cũng được toại nguyện.
Duyên Nguyên đan là để chuẩn bị cho cha mẹ, đan dược này rất hữu dụng đối với phàm nhân, tuy là đan dược cấp thấp nhất nhưng lại luyện chế khá phiền toái, rất khó mua được ở những phường thị của tu luyện giả bình thường.
Lão giả vừa rồi có thể đưa ra Duyên Nguyên đan thì hẳn là một đan sư không tồi, nếu xuất hiện ở nhân gian, đan dược này chắc chắn sẽ có giá trên trời, bình thường chỉ có vua chúa hoàng đế mới cơ hội được dùng.
Có điều sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thiên địa, Duyên Nguyên đan có thể đem lại bao nhiêu hiệu quả cũng khó mà nói được, ví như một người trung niên dùng đan dược này sẽ không có nhiều ảnh hưởng, còn một ông cụ đang hấp hối sử dụng thì có lẽ chỉ kéo dài thêm tính mệnh được vài ngày, nhưng cha mẹ Dương Vân thì khác, hai cụ năm nay gần năm mươi tuổi, tính ra vẫn chưa già nhưng vẫn luôn làm lụng vất vả nên mới có vẻ ngoài như người sáu mươi, nếu được dùng đan dược này sẽ có hiệu quả rất tốt.
Quách Thông đã đợi cả ngày, vừa thấy Dương Vân hai mắt ông lập tức sáng lên.
Hai người cùng vào trong phòng, khép kín cửa lại.
"Dương hiền đệ thu hoạch thế nào?"
Dương Vân mỉm cười, "cũng không tệ lắm", hắn lấy ra hai tấm phù lục và một chiếc bình ngọc nhỏ, " đây là một tấm Nhận Vũ phù và một tấm Phòng Hộ phù, còn trong bình là Duyên Nguyên đan".
Phù lục thì không cần nói, vì Quách Phong cũng không rõ tác dụng của chúng, còn Duyên Nguyên đan thì chỉ nghe tên đã biết đây là vật không tầm thường, Quách Thông lập tức cười toe toét.
Dương Vân lập tức kể lãi những cảnh tượng ở tiên thị, khiến Quách Phong vừa nghe vừa trợn mắt há mồm.
"Haizz... Dương hiền đệ thế giới của tiên nhân thật thần kỳ nhỉ." Quách Phong không nhịn được lại tiếc thay cho Dương Vân, từng có cơ hội tốt như vậy mà từ bỏ, chẳng biết khi già hắn sẽ hối hận đến mức nào?
Khi cảm nhận được ý nghĩ của Quách Phong, Dương Vân bỗng thấy buồn cười. nếu hắn muốn tu hành chẳng lẽ còn cần tu hành giả cấp thấp này chỉ điểm hay sao? Bất cứ công pháp, bí quyết nào hắn cần cũng có trong thức hải, chỉ sợ phải sầu nào vì nhiều quá không luyện hết mà thôi.
Sau khi chia xong đan phù, hai người tiếp tục nói về chuyện sát hạch của Quốc Tử giám, Quách Thông lại căn dặn Dương Vân chuẩn bị thất tốt.
Sau khi đáp ứng Quách Thông, quả nhiên vài ngày sau Dương Vân không bước ra khỏi cửa, Quách Thông còn tưởng hắn đang miệt mài học tập, vì vậy hàng ngày đều bảo tửu lầu trực tiếp đưa thức ăn đến phòng Dương Vân.
Thật ra Dương Vân hoàn toàn không cần chuẩn bị cho việc tham gia sát hạch, với Kinh Luân đường, cần gì hắn phải tốn sức hại não ôm khư khư mấy quyển sách này chứ? Hắn nhân thời gian rảnh rỗi này để nghiên cứu sự biến hóa của thức hải.
Nếu Hỗn Độn Thái Nhất huyền khí có thể diễn biến thành không gian thực thể bên trong thức hải của hắn, có lẽ hắn cũng có thể di chuyển Cửu Hoa bảo tháp bên trong hỗn độn huyền khí vào trong thức hải của mình.
Bên trong thức hải, nguyệt quang sáng ngời đang tách ra một tia để chiếu lên hôi khí ở bên cạnh, hào quang xanh tím và nguyệt quang lần lượt đan vào nhau rồi đột nhiên biến mất.
"Haizz!" Dương Vân thở dài, hắn vẫn không thể di chuyển tàng bảo tháp của Cửu Hoa tiên phủ.
Tất cả tinh hoa của Cửu Hoa tiên phủ đều nằm trong tòa tháp này. Ở kiếp trước vì tiên bảo trong kiếp trước xuất hiện nên mới làm cho toàn bộ giới tu hành chấn động, thậm chí ngay cả những cao thủ Kết Đan cũng động tâm mà đi tranh đoạt. Có điều thế hệ này lại khác, Cửu Hoa tiên phủ mở ra dường như chỉ là một việc nhỏ không đáng kểm, ngoại trừ những người đi vào cánh cửa bên trái thu hoạch được một ít linh thảo, những thứ còn lại ngay cả tu luyện giả Dẫn Khí kỳ cũng chẳng thèm nhìn.
"Rốt cuộc thì sai cái gì nhỉ?" Dương Vân suy nghĩ, cứ mỗi lần nghĩ đến Cửu Hoa tiên bảo nổi danh, hắn lại cảm thấy ngứa ngáy như có kiến bò trong lòng. Thấy nhưng không ăn được, cảm giác này thật khó chịu.
"Thôi kệ, dù sao bây giờ cũng có được tàng bảo tháp, với tu vi hiện tại cũng chẳng thể dùng được món tiên bảo nào." Dương Vân tự an ủi mình.
Có điều hắn cũng không hề trắng tay, khi nguyệt quang quay trở về có lẩn theo một tia hỗn độn hôi khí, sau khi luyện hóa xong có thể mở rộng rương nạp vật thêm một chút.
Những vật quan trọng như phù lục đan dược, Tinh Nguyên châu, một lượng lớn ngân phiếu và công văn thân phận đều nằm trong rương nạp vật, không gian không lớn lắm nhưng trong rương đã gần chật kín.
Có điều muốn luyện hóa hôi khí thì cần phải có nguyệt quang từ huyễn nguyệt trong thức hải, cũng chính là cần tiêu hao Nguyệt Hoa chân khí.
Dương Vân vất vả lắm mới tu luyện được Nguyệt Hoa linh khí, nhưng chẳng những phải chống đỡ sự tiêu hao của thức hải mà còn phải trùng kích các khiếu huyệt cần cô đọng, bây giờ lại phải phân ra một phần để luyện hóa hôi khí, quả thật là có phần thiếu thốn.
Việc này cũng không có cách nào khác, thức hải đã cố gắng thôi diễn ra tỉ lệ tiêu hao hợp lý nhất, muốn giải quyết triệt để vấn đề thì chỉ có nước chờ tu vi Nguyệt Hoa chân kinh tăng lên.
Một khi có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ thì chân khí có thể chuyển hóa thành chân nguyên, hiệu suất khi có thể nói là một trời một vực với hiện tại.
Đành tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm tàng bảo tháp, Dương Vân chuyển mục tiêu sang Tinh Nguyên châu. Trong giai đoạn này, đây mới là thứ quan trọng nhất để gia tăng thực lực của hắn.
Trở về bản thể, Dương Vân lấy ra một viên Tinh Nguyên châu, trình độ của vị đan sư Trúc Cơ kia thật không tồi, có thể tinh luyện ra từng viên đan châu vừa to vừa tròn, tỏa ra ánh sáng lờ mờ như trân châu. Dương Vân há miệng nuốt Tinh Nguyên châu vào trong miệng.
Huỳnh quy là một loại yêu thú, thịt của nó ẩn chứa rất nhiều linh khí và tinh nguyên, nhưng nếu phải xử từng miếng trong núi thịt kia thì có lẽ Dương Vân phải ngồi bất động, tập trung chuyên môn vào duy nhất một việc này, may ra thì trong vòng một năm có thể ăn hết..., hơn nữa trước đó còn phải xào nấu mấy ngày với một loại nguyên liệu đặc thù, nếu không sau một năm Dương Vân đừng nghĩ đến chuyện dùng răng của mình nữa.
Nhưng tinh luyện thành Tinh Nguyên châu thì khác, Dương Vân có thể trực tiếp nuốt vào bụng.
Đương nhiên cái giá phải trả chính là chẳng khác nào nuốt vào bụng một mặt trời nhỏ, khi tinh nguyên tan ra như núi lửa bùng nổ sẽ khiến dạ dày Dương Vân xuất hiện cảm giác đau đớn.
Nếu Dương Vân chưa tu luyện thành công tầng thứ sáu của Nguyệt Hoa chân kinh, chỉ sợ lượng tinh nguyên khổng lồ sẽ trực tiếp đốt cháy dạ dày của hắn.
Dương Vân thúc Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đến cực hạn, tinh nguyên lập tức như cơn hồng thủy điên cuồng càn quét dọc theo huyết mạch, nếu nói tinh nguyên được luyện hóa trước kia như một dòng suối thì hiện giờ nó chính là dòng trường giang mênh mông cuồn cuộn, mồ hôi trên người Dương Vân toát ra như suối, mồ hôi trên đầu bốc hơi rồi tụ thành một luồng khói trắng từ từ bay lên.
Dưới sự luyện hóa của Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, cuối cùng một bộ phận tinh nguyên đã bắt đầu bị khống chế, giống như buộc được dây cương lên một con ngựa hoang bất kham, lượng tinh nguyên này liền trở thành hạch tâm, phần tinh nguyên còn lại từng bước được ngưng tụ, mấy viên Tinh Nguyên châu dần dần được hình thành trong cơ thể Dương Vân.
Dương Vân vẫn chưa thể nội thị nhưng Hoàn Châu điện bên trong thức hải đã có thể mô phỏng ra hình ảnh, ở vị trí trung tâm của phần bụng xuất hiện một cái quang cầu màu trắng nóng rực, giữa quang cầu lại phân ra thành bốn cái bạch tuyến phân biệt kéo dài đến tứ chi của Dương Vân.
Điểm kết thúc của bạch tuyến là hai cổ tay và hai huyệt dũng tuyền, từ bốn địa điểm này, Tinh Nguyên châu chậm rãi ngưng tụ thành hình, quang cầu màu trắng ở bụng cũng bắt đầu mờ dần, cuối cùng là biến mất.
Bên trong bụng, bốn viên Tinh Nguyên châu bạc trắng tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Ban đầu Tinh Nguyên châu vốn lớn bằng hạt nhân, nhưng sau khi được Tịch Nguyệt Hóa Tinh quyết luyện hóa lần nữa đã chia ra làm bốn, trở thành những viên Tinh Nguyên châu nhỏ như đậu tương tích trữ trong cơ thể Dương Vân.
"Thành công." Lúc này mồ hôi trên người Dương Vân đã bốc hơi hết, trên quần áo chỉ sót lại vài vết li ti như muối.
Trước kia Tịch Nguyệt Hóa Tinh quyết chỉ là một tiểu thuật dùng để ngưng tụ tinh nguyên trong kinh mạch, sau đó đánh ra một kích. Sau khi được Dương Vân sửa đổi, nó đã phát triển thành một bộ công pháp hoàn chỉnh dùng để tập hợp luyện hóa, tích trữ và ngưng tụ thành một khối.
Nếu công pháp này được lưu truyền ra ngoài phỏng chừng trong chốn giang hồ sẽ xuất hiện một môn phái tên là Thao Thiết, công pháp này rất dễ nhập môn, tu luyện cũng nhanh chóng, chắc chắn sẽ được rất nhiều người lựa chọn, Dương Vân thầm nghĩ.
Tinh Nguyên châu đã tạm thời thành công, Dương Vân vội vàng bắt đầu thí diễn. Tịch Nguyệt Hóa Tinh quyết thúc dục Tinh Nguyên châu ở cổ tay trái, một luồng khí nóng từ Tinh Nguyên châu phát ra rồi dọc theo kinh mạch mà xông đến ngón trỏ tay trái, từ huyệt thương dương bắn ra một đạo quang mang màu trắng nhạt, một tiếng ầm vang lên, gạch xanh trên mặt đất lập tức bị khoét thành một lỗ thủng thật sâu.
Dương Vân khẽ động tâm niệm, một đạo tinh mang từ huyệt thiều trạch ở ngón út tay trái, so với đạo tinh quang vừa rồi thì nó có màu xám nhạt, hơn nữa còn có mùi hôi tanh khiến kẻ khác buồn nôn.
Ầm một tiếng, đạo tinh mang này cũng đục thủng một lỗ hổng trên gạch xanh, xung quanh lổ thủng có vết cháy xém, một con côn trùng cách cứng xui xẻo đi ngang qua bị khói đen từ gạch xanh bốc lên
Duyên Nguyên đan là để chuẩn bị cho cha mẹ, đan dược này rất hữu dụng đối với phàm nhân, tuy là đan dược cấp thấp nhất nhưng lại luyện chế khá phiền toái, rất khó mua được ở những phường thị của tu luyện giả bình thường.
Lão giả vừa rồi có thể đưa ra Duyên Nguyên đan thì hẳn là một đan sư không tồi, nếu xuất hiện ở nhân gian, đan dược này chắc chắn sẽ có giá trên trời, bình thường chỉ có vua chúa hoàng đế mới cơ hội được dùng.
Có điều sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thiên địa, Duyên Nguyên đan có thể đem lại bao nhiêu hiệu quả cũng khó mà nói được, ví như một người trung niên dùng đan dược này sẽ không có nhiều ảnh hưởng, còn một ông cụ đang hấp hối sử dụng thì có lẽ chỉ kéo dài thêm tính mệnh được vài ngày, nhưng cha mẹ Dương Vân thì khác, hai cụ năm nay gần năm mươi tuổi, tính ra vẫn chưa già nhưng vẫn luôn làm lụng vất vả nên mới có vẻ ngoài như người sáu mươi, nếu được dùng đan dược này sẽ có hiệu quả rất tốt.
Quách Thông đã đợi cả ngày, vừa thấy Dương Vân hai mắt ông lập tức sáng lên.
Hai người cùng vào trong phòng, khép kín cửa lại.
"Dương hiền đệ thu hoạch thế nào?"
Dương Vân mỉm cười, "cũng không tệ lắm", hắn lấy ra hai tấm phù lục và một chiếc bình ngọc nhỏ, " đây là một tấm Nhận Vũ phù và một tấm Phòng Hộ phù, còn trong bình là Duyên Nguyên đan".
Phù lục thì không cần nói, vì Quách Phong cũng không rõ tác dụng của chúng, còn Duyên Nguyên đan thì chỉ nghe tên đã biết đây là vật không tầm thường, Quách Thông lập tức cười toe toét.
Dương Vân lập tức kể lãi những cảnh tượng ở tiên thị, khiến Quách Phong vừa nghe vừa trợn mắt há mồm.
"Haizz... Dương hiền đệ thế giới của tiên nhân thật thần kỳ nhỉ." Quách Phong không nhịn được lại tiếc thay cho Dương Vân, từng có cơ hội tốt như vậy mà từ bỏ, chẳng biết khi già hắn sẽ hối hận đến mức nào?
Khi cảm nhận được ý nghĩ của Quách Phong, Dương Vân bỗng thấy buồn cười. nếu hắn muốn tu hành chẳng lẽ còn cần tu hành giả cấp thấp này chỉ điểm hay sao? Bất cứ công pháp, bí quyết nào hắn cần cũng có trong thức hải, chỉ sợ phải sầu nào vì nhiều quá không luyện hết mà thôi.
Sau khi chia xong đan phù, hai người tiếp tục nói về chuyện sát hạch của Quốc Tử giám, Quách Thông lại căn dặn Dương Vân chuẩn bị thất tốt.
Sau khi đáp ứng Quách Thông, quả nhiên vài ngày sau Dương Vân không bước ra khỏi cửa, Quách Thông còn tưởng hắn đang miệt mài học tập, vì vậy hàng ngày đều bảo tửu lầu trực tiếp đưa thức ăn đến phòng Dương Vân.
Thật ra Dương Vân hoàn toàn không cần chuẩn bị cho việc tham gia sát hạch, với Kinh Luân đường, cần gì hắn phải tốn sức hại não ôm khư khư mấy quyển sách này chứ? Hắn nhân thời gian rảnh rỗi này để nghiên cứu sự biến hóa của thức hải.
Nếu Hỗn Độn Thái Nhất huyền khí có thể diễn biến thành không gian thực thể bên trong thức hải của hắn, có lẽ hắn cũng có thể di chuyển Cửu Hoa bảo tháp bên trong hỗn độn huyền khí vào trong thức hải của mình.
Bên trong thức hải, nguyệt quang sáng ngời đang tách ra một tia để chiếu lên hôi khí ở bên cạnh, hào quang xanh tím và nguyệt quang lần lượt đan vào nhau rồi đột nhiên biến mất.
"Haizz!" Dương Vân thở dài, hắn vẫn không thể di chuyển tàng bảo tháp của Cửu Hoa tiên phủ.
Tất cả tinh hoa của Cửu Hoa tiên phủ đều nằm trong tòa tháp này. Ở kiếp trước vì tiên bảo trong kiếp trước xuất hiện nên mới làm cho toàn bộ giới tu hành chấn động, thậm chí ngay cả những cao thủ Kết Đan cũng động tâm mà đi tranh đoạt. Có điều thế hệ này lại khác, Cửu Hoa tiên phủ mở ra dường như chỉ là một việc nhỏ không đáng kểm, ngoại trừ những người đi vào cánh cửa bên trái thu hoạch được một ít linh thảo, những thứ còn lại ngay cả tu luyện giả Dẫn Khí kỳ cũng chẳng thèm nhìn.
"Rốt cuộc thì sai cái gì nhỉ?" Dương Vân suy nghĩ, cứ mỗi lần nghĩ đến Cửu Hoa tiên bảo nổi danh, hắn lại cảm thấy ngứa ngáy như có kiến bò trong lòng. Thấy nhưng không ăn được, cảm giác này thật khó chịu.
"Thôi kệ, dù sao bây giờ cũng có được tàng bảo tháp, với tu vi hiện tại cũng chẳng thể dùng được món tiên bảo nào." Dương Vân tự an ủi mình.
Có điều hắn cũng không hề trắng tay, khi nguyệt quang quay trở về có lẩn theo một tia hỗn độn hôi khí, sau khi luyện hóa xong có thể mở rộng rương nạp vật thêm một chút.
Những vật quan trọng như phù lục đan dược, Tinh Nguyên châu, một lượng lớn ngân phiếu và công văn thân phận đều nằm trong rương nạp vật, không gian không lớn lắm nhưng trong rương đã gần chật kín.
Có điều muốn luyện hóa hôi khí thì cần phải có nguyệt quang từ huyễn nguyệt trong thức hải, cũng chính là cần tiêu hao Nguyệt Hoa chân khí.
Dương Vân vất vả lắm mới tu luyện được Nguyệt Hoa linh khí, nhưng chẳng những phải chống đỡ sự tiêu hao của thức hải mà còn phải trùng kích các khiếu huyệt cần cô đọng, bây giờ lại phải phân ra một phần để luyện hóa hôi khí, quả thật là có phần thiếu thốn.
Việc này cũng không có cách nào khác, thức hải đã cố gắng thôi diễn ra tỉ lệ tiêu hao hợp lý nhất, muốn giải quyết triệt để vấn đề thì chỉ có nước chờ tu vi Nguyệt Hoa chân kinh tăng lên.
Một khi có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ thì chân khí có thể chuyển hóa thành chân nguyên, hiệu suất khi có thể nói là một trời một vực với hiện tại.
Đành tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm tàng bảo tháp, Dương Vân chuyển mục tiêu sang Tinh Nguyên châu. Trong giai đoạn này, đây mới là thứ quan trọng nhất để gia tăng thực lực của hắn.
Trở về bản thể, Dương Vân lấy ra một viên Tinh Nguyên châu, trình độ của vị đan sư Trúc Cơ kia thật không tồi, có thể tinh luyện ra từng viên đan châu vừa to vừa tròn, tỏa ra ánh sáng lờ mờ như trân châu. Dương Vân há miệng nuốt Tinh Nguyên châu vào trong miệng.
Huỳnh quy là một loại yêu thú, thịt của nó ẩn chứa rất nhiều linh khí và tinh nguyên, nhưng nếu phải xử từng miếng trong núi thịt kia thì có lẽ Dương Vân phải ngồi bất động, tập trung chuyên môn vào duy nhất một việc này, may ra thì trong vòng một năm có thể ăn hết..., hơn nữa trước đó còn phải xào nấu mấy ngày với một loại nguyên liệu đặc thù, nếu không sau một năm Dương Vân đừng nghĩ đến chuyện dùng răng của mình nữa.
Nhưng tinh luyện thành Tinh Nguyên châu thì khác, Dương Vân có thể trực tiếp nuốt vào bụng.
Đương nhiên cái giá phải trả chính là chẳng khác nào nuốt vào bụng một mặt trời nhỏ, khi tinh nguyên tan ra như núi lửa bùng nổ sẽ khiến dạ dày Dương Vân xuất hiện cảm giác đau đớn.
Nếu Dương Vân chưa tu luyện thành công tầng thứ sáu của Nguyệt Hoa chân kinh, chỉ sợ lượng tinh nguyên khổng lồ sẽ trực tiếp đốt cháy dạ dày của hắn.
Dương Vân thúc Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đến cực hạn, tinh nguyên lập tức như cơn hồng thủy điên cuồng càn quét dọc theo huyết mạch, nếu nói tinh nguyên được luyện hóa trước kia như một dòng suối thì hiện giờ nó chính là dòng trường giang mênh mông cuồn cuộn, mồ hôi trên người Dương Vân toát ra như suối, mồ hôi trên đầu bốc hơi rồi tụ thành một luồng khói trắng từ từ bay lên.
Dưới sự luyện hóa của Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, cuối cùng một bộ phận tinh nguyên đã bắt đầu bị khống chế, giống như buộc được dây cương lên một con ngựa hoang bất kham, lượng tinh nguyên này liền trở thành hạch tâm, phần tinh nguyên còn lại từng bước được ngưng tụ, mấy viên Tinh Nguyên châu dần dần được hình thành trong cơ thể Dương Vân.
Dương Vân vẫn chưa thể nội thị nhưng Hoàn Châu điện bên trong thức hải đã có thể mô phỏng ra hình ảnh, ở vị trí trung tâm của phần bụng xuất hiện một cái quang cầu màu trắng nóng rực, giữa quang cầu lại phân ra thành bốn cái bạch tuyến phân biệt kéo dài đến tứ chi của Dương Vân.
Điểm kết thúc của bạch tuyến là hai cổ tay và hai huyệt dũng tuyền, từ bốn địa điểm này, Tinh Nguyên châu chậm rãi ngưng tụ thành hình, quang cầu màu trắng ở bụng cũng bắt đầu mờ dần, cuối cùng là biến mất.
Bên trong bụng, bốn viên Tinh Nguyên châu bạc trắng tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Ban đầu Tinh Nguyên châu vốn lớn bằng hạt nhân, nhưng sau khi được Tịch Nguyệt Hóa Tinh quyết luyện hóa lần nữa đã chia ra làm bốn, trở thành những viên Tinh Nguyên châu nhỏ như đậu tương tích trữ trong cơ thể Dương Vân.
"Thành công." Lúc này mồ hôi trên người Dương Vân đã bốc hơi hết, trên quần áo chỉ sót lại vài vết li ti như muối.
Trước kia Tịch Nguyệt Hóa Tinh quyết chỉ là một tiểu thuật dùng để ngưng tụ tinh nguyên trong kinh mạch, sau đó đánh ra một kích. Sau khi được Dương Vân sửa đổi, nó đã phát triển thành một bộ công pháp hoàn chỉnh dùng để tập hợp luyện hóa, tích trữ và ngưng tụ thành một khối.
Nếu công pháp này được lưu truyền ra ngoài phỏng chừng trong chốn giang hồ sẽ xuất hiện một môn phái tên là Thao Thiết, công pháp này rất dễ nhập môn, tu luyện cũng nhanh chóng, chắc chắn sẽ được rất nhiều người lựa chọn, Dương Vân thầm nghĩ.
Tinh Nguyên châu đã tạm thời thành công, Dương Vân vội vàng bắt đầu thí diễn. Tịch Nguyệt Hóa Tinh quyết thúc dục Tinh Nguyên châu ở cổ tay trái, một luồng khí nóng từ Tinh Nguyên châu phát ra rồi dọc theo kinh mạch mà xông đến ngón trỏ tay trái, từ huyệt thương dương bắn ra một đạo quang mang màu trắng nhạt, một tiếng ầm vang lên, gạch xanh trên mặt đất lập tức bị khoét thành một lỗ thủng thật sâu.
Dương Vân khẽ động tâm niệm, một đạo tinh mang từ huyệt thiều trạch ở ngón út tay trái, so với đạo tinh quang vừa rồi thì nó có màu xám nhạt, hơn nữa còn có mùi hôi tanh khiến kẻ khác buồn nôn.
Ầm một tiếng, đạo tinh mang này cũng đục thủng một lỗ hổng trên gạch xanh, xung quanh lổ thủng có vết cháy xém, một con côn trùng cách cứng xui xẻo đi ngang qua bị khói đen từ gạch xanh bốc lên
/115
|