Chương 84.2 Mộ lần nữa trở về, quán cà phê đã không phải là quán cà phê ban đầu nữa, nơi này hình như đã đổi chủ, người phục vụ cũng rất khác, họ giường như là học sinh trong đại học Giang Thành, lợi dụng thời gian sau khi học xong đi làm thêm kiếm tiền. Có khi là vì học phí, có khi là vì tiền tiêu vặt. Bức tường trước kia vốn sơn màu hồng phấn giờ toàn bộ đã đổi thành giấy dán tường, với màu sắc nhàn nhạt, nhìn hơi có chút ấm áp. Bàn ghế trước đây vốn làm bằng gỗ, bây giờ cũng đổi thành ghế salon và bản thủy tinh. Điều duy nhất không thay đổi ở đây chính là cách xếp đặt bàn ghế, vẫn giống cách xếp đặt ban đầu. Ban đầu cô rất vui vẻ vì tìm được góc khuất nhất ở vị trí gần cửa sổ kia để ngồi, vừa nhìn được mọi người trong quán cà phê, lại có thể nhìn đám người lui tới ngoài cửa sổ, cho dù không có chuyện gì làm, cũng không thấy quá nhàm chán, mỗi lần như vậy Mạc Phi đều chê cười cô, nhưng mỗi lần đến đây đều sẽ thay cô chiếm cái vị trí tốt kia. Chẳng qua hiện tại cảnh còn người đổi, giữa bọn họ đã có khoản cách sáu năm, cái gì tình cảm, cái gì tình yêu đã sớm theo thời gian mà biến mất đi, ngay cả chỗ ngồi ban đầu của riêng bọn họ, giờ phút này cũng đã có một đôi tình lữ ngồi nói chuyện cười đùa, phản phất như từ trên người bọn họ có bóng dáng ban đầu của hai người. An Nhiên yên lặng nhìn bọn họ, rồi xoay người chuẩn bị tìm chỗ ngồi khác, trong nháy mắt khi cô muốn rời khỏi đó, Mạc Phi đột nhiên đi lên phía trước, mỉm cười nhìn đôi tình lữ kia nói: "Chào cậu, xin hỏi hai người có thể đem chỗ ngồi này nhường lại cho tôi không?" Đôi tình lữ kia kỳ quái nhìn anh ta một cái, rồi thấp giọng mắng câu, "Bệnh thần kinh." Sau đó liền quay đầu đi không nhìn tới anh ta. An Nhiên nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng, "Ngồi khác chỗ thì có sao, dù sao điều giống nhau. Tựa như thời gian vậy, thời gian sẽ không dừng lại chờ anh, vị trí này cũng sẽ không vĩnh viễn bảo lưu để chờ anh trở lại. Đạo lý đơn giản như vậy, anh cũng không hiểu sao." Mạc Phi đưa mắt nhìn cô, rồi kiên định nói: "Có một số việc sẽ không thay đổi, cho dù trải qua thời gian dài, nếu như chúng ta cố gắng, nhất định có thể trở lại quá khứ." An Nhiên im lặng nhìn anh ta, nhưng không nói lời nào, cô là người không có tài ăn nói, nếu anh ta muốn cùng cô lý luận, thì đích thị là cô nói không lại anh ta. Mạc Phi xoay người, một lần nữa nhìn đôi tình lữ kia, từ trên cao nhìn bọn họ nói: "Vị trí này ta muốn ngồi." Nam sinh kia bị quấy rầy thì có chút tức giận, rõ ràng mình đang yên lành cùng bạn gái ở nơi này hẹn hò, đột nhiên vô duyên vô cớ chạy ra một người như thế, còn không ngừng cùng mình tranh giành chỗ ngồi, đây là chuyện gì a! "Tôi nói anh rốt cuộc là có chuyện gì, vị trí này là chúng tôi tới trước, bây giờ chúng tôi còn không có rời đi, tại sao chúng tôi phải muốn đem vị trí này tặng cho anh?" Nam sinh kia đứng lên muốn cùng Mạc Phi đối chất. Mạc Phi nhìn cậu ta, sau đó chậm rãi đem ví tiền lấy ra, đem mấy tờ tiền màu đỏ giá trị lớn từ trong ví tiền lấy ra, bày ở trên bàn thủy tinh, mặt không chút thay đổi mở miệng, nói: "Như vậy đủ chưa?" Nam sinh cùng vị nữ sinh kia nhìn thấy vậy thì có chút ngu ngơ, tiền ở trên bàn, ít nhất cũng có bảy tám trăm hoặc là một ngàn tệ! "Anh, anh có ý gì?" Nhìn anh, nam sinh kia không còn khí thế gây sự như mới vừa rồi. "Không đủ sao?" Mạc Phi nhíu nhíu mày, lại từ trong ví tiền cầm thêm mấy tờ tiền màu đỏ giá trị lớn đưa ra ngoài, đặt ở trên bàn thủy tinh."Như vậy đủ chưa?" Nam sinh kia lăng lăng nhìn Mạc Phi một chút, rồi lại nhìn tiền trên bàn một chút, kinh ngạc đến cằm suýt nữa rớt xuống, vẫn là nữ sinh bên cạnh cậu ta phản ứng nhanh, đưa tay lôi kéo, lúc này mới kéo về thần trí của cậu ta, sau đó lấy tiền trên bàn nhét vào trong túi áo, cười cười một bên thu thập mấy quyển sách cùng tài liệu trên bàn, rồi nhìn Mạc Phi nói: "Nơi này nhường cho anh, nhường cho anh, chúng tôi lập tức đi, lập tức đi ngay." Sau đó liền thúc giục bạn gái của mình nhanh lên một chút. Hai người vội vã thu thập xong, vội vàng ôm đồ đạc của mình đứng dậy rời đi. An Nhiên nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy Mạc Phi như vậy quá mức xa lạ, sáu năm sau anh ta đã hoàn toàn biến thành một người làm cho cô một chút cũng nhận không ra. Mạc Phi cũng nhìn cô, khóe miệng nhàn nhạt nổi lên ý cười, nói: "Anh nói rồi, nếu như nguyện ý cố gắng, có một số việc nhất định có thể trở lại quá khứ." Xoay người chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, nói: "Hiện tại, vị trí này đã thuộc về chúng ta." An Nhiên không lên tiếng, bởi vì cô không biết có thể nói cái gì. Mạc Phi gọi người bán hàng tới đem cái bàn một lần nữa thu dọn sạch sẻ. Tư thế ngồi vẫn như trước kia, hai người chia ra ngồi ở hai bên, An Nhiên ngồi ở bên dựa vào tường, Mạc Phi ngồi ở đối diện cô. Người bán hàng cầm thực đơn cho bọn họ chọn, thật là thay đổi nhiều, thực đơn trước đây vốn chỉ có đồ uống từ cà phê, giờ phút này đã biến thành phong phú dị thường, không chỉ có cà phê mà còn có những thứ đồ uống khác, ngay cả thịt bò bít tết, mì ý, bánh ngọt, các món điểm tâm ngọt, thậm chí cơm chiên cũng đều có, nội dung phong phú, thì đồng thời có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách. Mạc Phi không hỏi An Nhiên, mà trực tiếp mở miệng gọi ly cà phê cùng một ly trà sữa hoàng gia, bánh ngọt vài món điểm tâm ngọt mùi việt quất cô thích. Tất cả đều là món mà ban đầu cô cùng anh ta tới nơi này thường xuyên gọi, An Nhiên không nói chuyện, chỉ đặt thực đơn lên bàn rồi trực tiếp nhìn ra phía ngoài, sau cơn mưa đường phố còn ướt nhẹp, vũng nước bên đường trải qua trận mưa gió mới vừa rồi, hiện giờ đã chứa không ít nước, một chiếc xe thể thao màu trắng nhanh chóng chạy vụt qua, bánh xe chuyển động vừa lúc hướng về vũng nước kia cán lên, làm tung tóe bọt nước, vừa lúc văng lên váy áo màu trắng của một nữ sinh tóc dài đúng lúc đi ngang qua, nhưng chiếc xe kia cũng không có ngừng lại, mà trực tiếp vọt đi qua. Mà nữ sinh bị văng trúng một thân nước bẩn chỉ có thể khóc không ra nước mắt nhìn làn khói cùng cái bóng màu trắng của chiếc xe, mà không làm được cái gì cả. Mạc Phi theo ánh mắt của cô nhìn qua, nhưng cũng không có phát biểu ý kiến gì. Hiệu suất làm việc của Người bán hàng cũng không tệ lắm, không mất bao lâu, là đã đem chút cà phê cùng trà sữa đưa lên, bánh cheese việt quốc được một ... phục vụ khác đưa lên. An Nhiên lắc lắc ly trà sữa, sau đó dùng ống hút, hút một chút vị ngọt kia, thật ra thì, kể từ sau khi anh ta rời đi, cho dù vẫn uống đồ ngọt, nhưng cô đã không còn chạm qua trà sữa nữa, mà trực tiếp đổi uống capuchino, hơn sáu năm sau lại tới đây uống trà sữa, cô đã hoàn toàn không còn thấy thích như ban đầu, chỉ cảm thấy ngán vì quá mức ngọt. Mạc Phi nhẹ nhàng nhấp ngụm cà phê, sau đem chén cà phê uống một nửa, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, nhìn An Nhiên, nói: "Thế này, tựa hồ như quay trở lại lúc đó, cùng địa điểm, cùng là hai người, ngay cả đồ uống cũng không có thay đổi." Vừa nói, ánh mắt của Mạc Phi thẳng tắp ngó chừng An Nhiên, trong mắt có loại tình ý nói không ra lời. An Nhiên quay đầu, liếc nhìn anh ta, đem ly trà sửa cầm trong tay đẩy tới một bên, vừa muốn mở miệng, thì điện thoại trong túi vào lúc này lại vang lên. Từ trong túi lấy điện thoại di động ra xem, là Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới, An Nhiên nhìn Mạc Phi ở đối diện một cái, rồi nghiêng người, đưa điện thoại lên nghe, "A lô." "Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại?" bên kia Điện thoại, giọng nói Tô Dịch Thừa tức giận xen lẫn nhàn nhạt ôn nhu hỏi. "Điện thoại di động để trong túi, thiếu chút nữa không có nghe được." An Nhiên có chút chột dạ nói. Bên kia điện thoại Tô Dịch thừa nhẹ nhàng ồ một tiếng, hỏi: "Đã trở về nhà rồi sao? Mới vừa rồi mưa rất lớn, có bị ướt hay không?" Sự quan tâm của anh để cho An Nhiên cảm thấy có chút ấm áp, mỉm cười thản nhiên, gật đầu, nói: "Không có, còn anh, đang ở đâu? Hết bận chưa?" "Vẫn còn, hiện tại đang giải lao giữa hội nghị, nhìn mới vừa mưa lớn như vậy, cho nên gọi điện thoại hỏi." Tô Dịch Thừa thản nhiên nói, giọng điệu không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, cũng nghe không ra tâm tình gì. "Nha." An Nhiên đáp lời, bởi vì anh quan tâm mà khóe miệng không tự chủ được treo lên mỉm cười. "Về đến nhà?" bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa giống như muốn xác nhận mà hỏi lại một lần nữa. An Nhiên gật đầu, đáp: "Ừ." Cũng không có nói cho anh biết giờ phút này mình còn đang ở phía ngoài, bởi vì cô không muốn cho anh suy nghĩ nhiều. Bên kia điện thoại Tô Dịch thừa đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu cũng không có lên tiếng. "Dịch Thừa?" An Nhiên có chút nghi ngờ, thử dò xét nên kêu lên. Một lúc lâu sau, điện thoại bên kia mới truyền đến thanh âm của Tô Dịch Thừa, nói: "Chỗ này của anh còn chưa kết thúc, trước như vậy đi, một chút nữa anh mới trở về." Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại. An Nhiên cười nhạt cúp máy, một lần nữa quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Mạc Phi đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt tựa hồ có chút kỳ quái, có chút bị thương. An Nhiên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay. "Ha hả." Mạc Phi đột nhiên cười ra tiếng, nhìn An Nhiên, quái gở nói: "Tại sao thời gian sáu năm dài như vậy cũng chờ rồi, mà không thể chờ một thời gian ngắn nữa sao?" Nghe vậy, An Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt của hắn, buồn cười hỏi: "Tôi vì cái gì mà phải tiếp tục chờ..., anh chưa từng cho tôi hứa hẹn gì, tôi bị thương mà anh còn muốn tôi bị thương tiếp mà không nên tìm thuốc tới băng bó, để cho vết thương này tiếp tục máu chảy đầm đìa, Mạc Phi, anh không cảm thấy mình quá ích kỷ sao? Tại sao anh phải yêu cầu tôi như vậy?" "Ha hả, là anh quá ích kỷ, hay do em làm quá tuyệt tình?" Mạc Phi cười lạnh hỏi ngược lại. An Nhiên nhìn anh ta, lắc đầu, "Anh thật xa lạ, tôi một chút cũng không cảm thấy đã quen biết anh." "Năm đó tháng đầu khi anh đi đến Mĩ Quốc, anh đã viết thư cho em rồi, một tháng một phong, sáu năm, anh viết tám mươi bốn phong thư, dù em một phong cũng không có hồi âm trở lại, nhưng mà anh đã nghĩ đến, ít nhất em cũng hiểu tâm ý của anh." Mạc Phi nhìn cô nói. An Nhiên kinh ngạc cau mày, hỏi ngược lại: "Cái gì thư? Cái gì một tháng một phong, cái gì tám mươi bốn phong thư?" Cô căn bản không có nhận gì cả, đừng nói thư, ngay cả bìa thư cô cũng không có thấy! "Em không có nhận được?" Mạc Phi nhìn cô, vẻ mặt có chút kích động, hắn cho là cô cố ý không hồi âm, mà không có nghĩ qua cô căn bản không có nhận được thư gì, nhưng rõ ràng tất cả thư hắn đều gửi đi ra ngoài a, sáu năm qua cũng không có một lần bị trả về, nếu như cô không có nhận được, vậy thì thư đã bị người nào lấy! "Không có, một phong cũng không có." An Nhiên phủ nhận nói. "Không có đạo lý a, anh rõ ràng ——" An Nhiên cắt đứt lời anh ta, nói thẳng: "Không phải là vấn đề thư, hôm nay, anh cho rằng tình cảm cũng giống như chỗ ngồi anh dùng tiền để mua về sao, nhưng mua được chỗ ngồi thì thế nào, anh nghĩ gọi cho tôi thêm trà sữa hoàng gia, cho thêm chút bánh cheese việt quốc, là chúng ta thật sự có thể trở lại sáu năm trước sao? Mạc Phi anh không có phát hiện, hiện tại tôi căn bản đã không còn uống trà sữa, mùi vị này với tôi mà nói, đã quá mức ngọt ngán." "Đây chẳng qua vì quá lâu em không có uống." Mạc Phi phản bác. An Nhiên nhìn anh ta, hồi lâu mới mở miệng nói: "Tại sao biết rất rõ ràng sẽ có kết quả như thế, mà ban đầu còn cố ý không lưu luyến mà xoay người rời đi? Hay là nói anh căn bản luôn xem tôi hạ tiện, cảm thấy tôi nhất định sẽ không lấy ai làm chồng trừ anh? Cho dù bị anh phản bội đi nữa, chỉ cần anh quay đầu lại, thì tôi nhất định sẽ còn ở lại tại chỗ chờ anh?" Mạc Phi không nói lời nào, mà nhìn chằm chằm vào cô, hai tay để dưới bàn đã siết chặc thành quyền. "Mạc Phi, anh quá tự cho là đúng, quá cảm thấy tình cảm tôi đối với anh là đương nhiên. Đúng, lúc đầu tôi rất yêu anh, thậm chí cảm thấy được kiếp nầy ngoài anh ra tôi sẽ không lấy chồng, nhưng mà anh đã quá đem cảm tình của tôi cho là đương nhiên, cảm thấy một mình anh bất kể là đi bao xa, chỉ cần anh quay đầu lại, thì vẫn có thể thấy tôi còn ở lại tại chỗ chờ. Anh căn bản là không hiểu được quý trọng tình cảm mà tôi cho anh, mà chỉ thấy đó là đương nhiên nên tùy ý tiêu xài. Anh không biết rằng tình cảm là trao đổi lẫn nhau, bởi vì anh rất tốt với tôi, cho nên tôi mới vô oán vô hối yêu anh. Nhưng khi anh phản bội, khi anh để cho tim tôi đau đớn nhất, tình cảm của tôi cũng sẽ thu hồi lại, lòng của tôi cũng sẽ không mở rộng với anh nữa." An Nhiên nói một hơi, ở giữa đó cũng không hề dừng lại. Mạc Phi gắt gao nắm tay, nhìn cô chằm chằn, như là vẫn không tin lời của nàng, nói: "Vậy vì sao em chờ anh sáu năm?" An Nhiên có chút đau đớn nhắm lại hai mắt, vô lực lắc đầu cười khẽ, nói: "Thật xin lỗi đã để hiểu lầm, thật ra thì trước khi anh trở lại, trong sáu năm nay tôi chậm chạp kết hôn cũng không phải là đang chờ anh trở lại." Vừa nói, vừa gật đầu nói: "Không sai, tôi đang đợi anh trở lại, nhưng mà chỉ muốn anh trở lại để làm cho tôi hoàn toàn mất hết hy vọng, để cho tôi để xuống đoạn tình cảm dù chết cũng níu lấy không tha kia, mà không phải là chờ anh quay đầu lại." Mạc Phi không nói lời nào, môi mím thật chặc, nhìn cô. An Nhiên than nhẹ một tiếng, rồi cầm túi xách ở trên ghế sa lon, mở miệng nói: "Xin lỗi, chồng của tôi gọi điện thoại muốn tôi về nhà, có lẽ hôm nay anh không nên tìm tôi để trải qua ngày sinh nhật của mình, mà nên tìm phu nhân của anh mới phải." Vừa nói, vừa trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc An Nhiên lướt qua bên cạnh anh ta, thì tay lại một lần nữa mạnh mẽ bị kéo lại, chỉ nghe thấy anh ta nhàn nhạt mở miệng, nói: "Nếu như, nếu như anh buông bỏ tất cả mọi thứ hiện tại, chúng ta, chúng ta còn có thể quay lại sao?" An Nhiên đưa tay kéo tay anh ta ra, mặt không chút thay đổi nói: "Không thể, bởi vì anh căn bản không thể nào buông tha cho những gì anh hiện có, nếu không, ban đầu anh cũng sẽ không bởi vì ... những thứ này mà xoay người rời đi khỏi tôi." Một đao một máu, Mạc Phi á khẩu không trả lời được, ngây ngốc đem tay của mình lấy ra, một câu nói cũng đều nói không ra. "Ha hả." Mạc Phi tự giễu khẽ cười, quay đầu lăng lăng nhìn An Nhiên, cuối cùng nói: "Nếu như, nếu như anh nói hiện tại anh hối hận, hối hận ban đầu không nên rời đi, em sẽ tin tưởng sao?" An Nhiên quay đầu nhìn lại anh ta một cái, rồi lắc đầu cười nhạt, không nói gì thêm, xoay người hướng về cửa của quán cà phê đi tới. Bỏ lại Mạc Phi một mình một người ngồi ở vị trí đó, nhìn ra cửa sổ, nhìn cô đón xe rời đi. Anh quả thật đã bỏ lỡ, một cô gái tốt nhất, đẹp nhất đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Khi An Nhiên về đến nhà thì Tô Dịch Thừa đã trở lại, đang ngồi một mình ở trong phòng khách, giày không cởi, tây trang cũng không có đổi, cứ ngồi như vậy, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó. An Nhiên thấy anh, thì vui vẻ kêu lên: "Anh đã về rồi, không phải nói còn có hội nghị sao?" Lúc này Tô Dịch Thừa mới quay đầu lại, nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không lộ vẻ gì, chỉ nhìn như vậy. An Nhiên bị nhìn đến có chút sợ hãi, liền để túi xách xuống đi qua chỗ anh, có chút bận tâm hỏi: "Sao vậy?" Tô Dịch Thừa mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cô mỉm cười thản nhiên, lắc đầu, rồi hỏi: "Mới vừa rồi trong điện thoại không phải nói đã đến nhà ư, làm sao hiện tại mới trở về?" An Nhiên có chút chột dạ ánh mắt nhìn đi nơi khác, cười nói, "Mới vừa rồi lúc trở về đã đi siêu thị, vốn muốn mua vài món đồ, nhưng đến đó mới phát hiện căn bản không có thứ gì để mua." Nhìn cô thêm một lúc lâu, Tô Dịch thừa mới đứng dậy cười gật đầu, nói: "n, hôm nay hơi mệt chút, anh đi tắm trước." Vừa nói, vừa cầm lấy cặp sách trực tiếp đi vào gian phòng. An Nhiên nhìn bóng lưng của anh biến mất ở phía sau cánh cửa, cảm giác, cảm thấy Tô Dịch Thừa hôm nay có chút kỳ quái không diễn tả được.
/178
|