Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 089-P1

/178


Chương 89: Tiếp theo (1)

Ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, mẹ Lâm ngồi dựa vào ba Lâm, trên mặt không ngừng rơi nước mắt, miệng liên tục lẩm bẩm: "không sao, không sao ..."

Cha mẹ Trình gia ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm trọng. An Nhiên đứng tựa vào một bên, con mắt và chóp mũi đỏ hồng. Mà trái lại Trình Tường, cả người không hề có chút sức sống đứng ở góc tường, đầu tóc rối bời, cà vạt lếch thếch trên cổ, lúc này ánh mắt dại ra, nhìn xuống đất, không hề có tiêu cự.

Rất lâu, đèn phòng phẫu thuật rốt cục vụt tắt, cửa được mở ra, người mặc áo blue, vừa đeo khẩu trang, vừa nói: "ai là người nhà bệnh nhân bên trong?"

Trình Tường tiến lên đầu tiên, nắm tay người bác sĩ, tâm tình hơi kích động: "tôi đây, tôi là chồng bệnh nhân, bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?" Phía sau cha mẹ hai nhà và An Nhiên cũng vội vàng tiến lên, sốt ruột chờ bác sĩ mở miệng.

Làm việc trong bệnh viện, những trường hợp thế này tất nhiên là bác sĩ đã thấy nhiều rồi, giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, nói: "bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng mà, tiếc rằng đã không giữ được đứa bé." Nói xong, thì vỗ vỗ bả vai Trình Tường, nói: "không sao, cô cậu còn trẻ, đứa trẻ sau này muốn có là có, bây giờ quan trọng nhất là phải điều dưỡng cơ thể người lớn cho tốt."

Trình Tường sững sờ nghe lời bác sĩ nói, cả người có chút mời mịt, thân thể hơi lảo đảo. Bác sĩ nói đứa bé đã không còn! Đứa con của anh và Lâm Lệ đã không còn!

Bác sĩ lại nói một tràng gì đó, sau đó bảo họ không cần suy nghĩ nặng nề, chăm sóc tốt cho thân thể bệnh nhân mới là quan trọng nhất.

Sau đó Lâm Lệ được nhân viên y tế đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, An Nhiên nhìn cô ấy trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút huyết sắc, hai mắt nhắm lại, an tĩnh nằm đó, hoàn toàn không có chút sức sống.

Chóp mũi An Nhiên chua xót kịch liệt, không kiềm chế được, bỗng chốc nước mắt ào ào chảy xuống.

Cô không thích Lâm Lệ như vậy, cô ấy nên vui vẻ, thích cười, không hề có phiền não, mà không phải nhắm hai mắt an tĩnh nằm đây như thế này. Tay che miệng, cô sợ mình sẽ khóc thành tiếng.

Mẹ Lâm thật sự có chút chịu không nổi, cả người vô lực suýt nữa thì ngã xuống, Trình Tường tiến lên, muốn đỡ bà, lại bị bà một tay đẩy ra, ngữ điệu căng thẳng nói: "không nhờ cậu." Về chuyện xảy ra hôm nay, mặc dù bà không biết đầu đuôi, nhưng mà bà có mắt, có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện là do một tay cậu ta gây nên, hiện giờ Lâm Lệ như thế này, tất cả đều là lỗi của cậu ta!

An Nhiên tiến lên đỡ mẹ Lâm, mấy người cùng đi với y bác sĩ đưa Lâm Lệ vào phòng bệnh.

Trình Tường muốn đi vào, lại bị ba Lâm chặn ngoài cửa, "cậu cứ trở về trước đi, tôi nghĩ tiểu Lệ tỉnh lại, cũng không muốn nhìn thấy cậu." Giọng nói xa cách.

"Cha..." Trình Tường nhìn trong phòng y bác sĩ đặt Lâm Lệ lên giường bệnh, vẻ mặt đau đớn nói: "cho con ở lại, con muốn ở bên cô ấy."

"Không cần." Ba Lâm dứt khoát từ chối, dù đầu đuôi thế nào, thì hôm nay cả nhà bọn họ cũng không muốn trông thấy cậu ta.

Mẹ Trình còn muốn nói gì, lại bị cha Trình lôi kéo, lắc đầu với bà, liếc nhìn Trình Tường, thở dài lắc đầu, rõ ràng là một chuyện vô cùng vui vẻ, sao lại biến thành như bây giờ!

Y bác sĩ đi ra ngoài, ba Lâm không chút lưu tình đóng cửa phòng lại, ngăn cách với gia đình Trình Tường ở bên ngoài.

Trong phòng bệnh, mẹ Lâm đau lòng nhìn Lâm Lệ đang ngủ say trên giường, lặng lẽ rơi nước mắt, hai người vốn là vui vẻ phấn khởi đến đây chứng kiến con gái lấy chồng, như thế nào mà chuyện lại biến thành như thế này!

"Tại sao có thể như vậy, lúc trước khi Lâm Lệ gọi điện thoại cho bác rất vui vẻ, vừa rồi Trình Tường và người đàn bà kia là thế nào? Tình cảm của nó và tiểu Lệ không phải vẫn rất tốt sao, sao lại thông đồng với người đàn bà kia rồi?" Mẹ Lâm lẩm bẩm nói.

An Nhiên cũng khó chịu, lại càng hối hận ban đầu đáng lẽ phải ngăn cản Lâm Lệ, Lâm Lệ tốt đẹp như vậy, tại sao phải làm thế thân của người khác, cô hối hận đã để mặc cô lựa chọn tiếp tục hoàn thành hôn lễ với Trình Tường, khi đó lẽ ra cô nên ngăn cản, nếu không Lâm Lệ sẽ không rơi vào hoàn cảnh lại một lần nữa bị tổn thương như hôm nay.

"An Nhiên, cháu biết toàn bộ sự việc đúng không, xin hãy nói cho hai bác biết đi?" Ba Lâm khách khí hỏi An Nhiên, tự giễu than nhẹ: "chúng ta là cha mẹ Lâm Lệ, nhưng không hề biết gì về chuyện của nó, chỉ coi nó nói tốt là tốt rồi, rõ ràng lần này đến đây, thấy nó gầy đi không ít, nhưng lại thật cho là vì nó nghén, đúng vậy a, mang thai sẽ làm người ta méo lên, đâu có làm người gầy thành như thế." Ba Lâm cảm thấy áy náy, ông thế nhưng không hề biết gì về tình trạng của con gái.

An Nhiên không biết nên nói gì, càng không biết lúc này có thể làm gì để an ủi bọn họ, nhưng mà cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của hai người họ, lược lại mọi chuyện xảy ra gần đây cho họ.

Mẹ Lâm đau lòng nhìn con gái nằm trên giường, thì thầm: "Trình Tường đứa bé này sao lại có thể như vậy, tiểu Lệ nhà chúng ta đi theo nó mười năm a, sao có thể đối xử với tiểu Lệ của chúng ta như vậy." Càng nói càng tủi thân thay cho con gái "tiểu Lệ đứa bé này sao lại ngu ngốc như vậy, cái gì cũng giấu trong lòng."

"Ầm —!" Một tay đấm xuống bàn, ba Lâm tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, nói: "Nó Trình Tường sao có thể ức hiếp con gái ta như thế!" Ông vẫn cho là con gái sống rất tốt, vẫn cho là Trình Tường là con rể không tồi, lại không ngờ cậu ta lại khốn nạn như thế!

"Chờ tiểu Lệ xuất viện, chúng ta lập tức đưa nó về nhà, ở nhà dù không tốt cũng tốt hơn là ở đây bị người khác ức hiếp!" Ba Lâm có chút phẫn hận nói.

An Nhiên vỗ nhẹ trấn an mẹ Lâm, nhìn khuôn mặt cắt không một giọt máu của Lâm Lệ sau khi phẫu thuật, khó chịu không thể nói ra lời.

Mở cửa đi ra ngoài thấy Trình Tường vẫn còn ngồi một mình ở phía ngoài chưa hề rời đi. Thấy An Nhiên ra ngoài, vội vàng đi đến, cầm lấy tay An Nhiên hỏi: "An Nhiên, Lâm Lệ tỉnh chưa? Cô ấy thế nào? Vẫn ổn chứ?"

An Nhiên hất tay anh ta ra, thật sự oán hận nhìn anh ta, hận anh ta hủy hoại một Lâm Lệ luôn thích cười, vui vẻ, không có buồn phiền kia.

Nhìn anh ta, cười lạnh hỏi ngược lại: "Cô ấy sao có thể ổn được? Anh thấy những tổn thương mà cô ấy phải chịu còn chưa đủ sao?"

"Anh không muốn, vừa rồi là anh nhất thời không khống chế được lực, anh cũng không ngờ. . ." Trình Tường không nói được nữa, ôm đầu nắm tóc của mình, anh chưa từng nghĩ sẽ thế này, khi Lâm Lệ ngã xuống mặt đất, máu nhuộm đỏ áo cưới, anh thật sự hận không thể tự giết bản thân mình, từ trước đến giờ anh không hề muốn làm tổn thương Lâm Lệ, thật chưa từng muốn!

"Nếu anh không cho cô ấy được tình yêu, thì hồi đó không nên cho cô ấy lời hứa hẹn, Lâm Lệ chưa bao giờ là một người tham lam, cô ấy là bóng dáng của người khác trong lòng anh mười năm, cô ấy đã nói gì? Cô ấy đã từng oán trách anh cái gì? Thế mà cô ấy đã nhận được cái gì?" An Nhiên từng câu từng câu chất vấn anh ta.

Trình Tường đau đớn ôm đầu, anh không biết vì sao chuyện lại biến thành thế này!

"Nếu anh thật không thể quên được bóng dáng trong lòng anh, sao anh còn khổ sở trêu đùa Lâm Lệ như vậy, tại sao còn khăng khăng kết hôn với cô ấy, nếu đã lựa chọn kết hôn, vì sao, vì cái gì, ngay tại hôn lễ, trước mặt bao người vứt bỏ cô ấy như thế !" An Nhiên vừa nói, nước mắt không kiềm được rơi xuống: "anh biết rõ Lâm Lệ không hề kiên cường, biết rõ cô ấy yêu anh, yêu đến không còn lòng tự trọng của mình, tại sao còn muốn làm tổn thương cô ấy như thế, anh thật sự cho rằng cô ấy sẽ mãi mãi, hết lần này đến lần khác tha thứ cho anh sao!"

"Anh không có, anh yêu Lâm Lệ, anh không hề muốn rời xa cô ấy, anh không hề muốn làm tổn thương cô ấy!" Trình Tường hết sức đau đớn nói.

"Ha ha." An Nhiên cười lạnh, đưa tay chỉ vào phòng bệnh, nói: "anh không muốn làm tổn thương cô ấy, nhưng mà anh nhìn đi anh đã làm cái gì! Hiện tại Lâm Lệ vì ai mà phải nằm ở bên trong, bây giờ anh có tư cách gì có mặt mũi gì mà nói không muốn làm tổn thương cô ấy, nói anh yêu cô ấy!"

Trình Tường không trải lời được, một câu nói cũng không thể phản bác, bởi vì lời nói của An Nhiên là sự thật, hôm nay Lâm Lệ nằm ở trong phòng bệnh như vậy, tất cả đều là do anh gây ra.

An Nhiên không nhìn anh ta nữa, xoay người nhắm thẳng đến chỗ rẽ vào thang máy, cô muốn đi mua cho Lâm Lệ vài đồ dùng thiết yếu trong bệnh viện, hiện tại có trách móc anh ta nữa cũng không thay đổi được sự thực, bây giờ quan trọng nhất là phải giúp Lâm Lệ phục hồi sức khỏe, những thứ khác sau này hẵng nói.

Khi ra thang máy, Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới, bây giờ mới nhận ra thấm thoát đã đến tối rồi mà mình chưa về, sợ là Tô Dịch Thừa sẽ lo lắng.

"A lô." An Nhiên nhận điện thoại, đột nhiên ánh mắt hơi cay cay, trong lòng có nhiều ấm ức mà không có nơi trút ra.

Ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa khẽ cười hỏi: "hôn lễ vui chứ?" Khi đang nói chuyện, dường như anh đang ở bãi đỗ xe, An Nhiên nghe được tiếng anh dùng điều khiển từ xa mở cửa xe.

"Không vui." An Nhiên nói, giọng nói nghẹn ngào. Sao có thể vui, đứa con của Lâm Lệ mất rồi, người thì vào viện, một chút cũng không vui!

Điện thoại bên kia Tô Dịch Thừa sửng sốt, nghe ra trong giọng nói của cô không bình thường, vội hỏi: "sao vậy? An Nhiên, em đang khóc sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Huhu, đàn ông đều không phải đồ tốt, không một ai tốt." An Nhiên vừa khóc vừa mắng, cô thực sự khổ sở, vì Lâm Lệ mà cảm thấy ấm ức.

"An Nhiên?" Tô Dịch Thừa có chút lo lắng, rồi lại không biết cô xảy ra chuyện gì: "An Nhiên, nói cho anh biết, bây giờ em ở đâu?"

An Nhiên hít mũi một cái, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, mặc dù nước mắt vẫn không nghe lời, vẫn rơi như mưa, nhưng mà lý trí xem như đã trở lại, nghẹn ngào nói: "em ở bệnh viện hạng nhất của thành phố, hôm nay ở hôn lễ xảy ra chuyện bất trắc, hiện tại em cùng Lâm Lệ đang ở bệnh viện."

Tô Dịch Thừa không hỏi nhiều, chỉ nói: "em ở đó chờ anh, bây giờ anh lập tức đến đó." Nói xong, liền cúp điện thoại.

An Nhiên đứng ở vườn hoa của bệnh viện một lúc lâu, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, đợi ánh mắt không còn sưng nóng nữa, An Nhiên mới ra khỏi bệnh viện, đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh.

Vì đến vội, mấy thứ thiết yếu như khăn mặt, chậu rửa, kem đánh răng, bàn chải gì đó chưa có, đợi cầm lấy những thứ này, chuẩn bị xép hàng tính tiền mới nhận ra còn phải mua dép lê, lại lộn trở về khu tạp hóa, tìm được chỗ bán dép, thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô đang khoa tay múa chân gì đó. An Nhiên không rảnh chú ý đến người khác, tiến lên chọn lấy vài đôi dép lê rộng rãi một chút chuẩn bị quay về, vừa xoay người thì đúng lúc người đàn ông bên cạnh cũng xoay người lại, tay cầm dép lê không cẩn thận đụng phải anh ta, An Nhiên ngẩng đầu, người đàn ông cũng xoay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, hai người không khỏi ngẩn người.

/178

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status