- Chỉ học mấy thứ này, sợ là không có tiền đồ gì. Đường Kiếp nói.
Thị Mộng cúi đầu: - Ta cũng biết là thế, những ta cũng không có cách nào khác cả. Tư chất của ta là tứ chuyển, không có tài nguyên, thuộc vào tiêu chuẩn thấp nhất của học viện có thể vào Thoát Phàm Cảnh. Nếu lại phân tâm vào pháp thuật, chỉ sợ rơi vào cảnh cao không tới thấp không thông.
Đường Kiếp nói; - Ngươi nói không sai, nhưng học tập pháp thuật cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
- Hả? Lời này là có ý gì? Thị Mộng không hiểu hỏi.
- Không phải mỗi loại pháp thuật đều cần thật thuần thục mới có thể sử dụng. Đường Kiếp nói: - Chiến đấu hung hiểm, tranh giành trong chớp mắt, tất nhiên là pháp thuật xuất ra càng nhanh càng tốt, nhưng có một số loại pháp thuật không hẳn như vậy. Tỷ như pháp thuật trị lệu, ngươi chớp mắt xuất ra, hay trong thời gian một chén trà mới xuất ra, cũng chẳng có gì khác biệt.
- Ý ngươi là
- Ví dụ như pháp thuật trinh sát, các pháp thuật bổ trợ, chỉ cần không phải loại pháp thuật cần dùng nhanh trong chiến đấu, đều không cần phải thuần thục, chỉ cần nắm được cách sử dụng là được.
Thị Mộng nghe xong mắt sáng lên, Đường Kiếp tiếp tục nói: - Người tu chính là Thủy Tuyền Hồi Chiếu Quyết, sở trường của bộ tâm pháp này là các loại pháp thuật trị thương, sao không thử học vài môn. Tương lai tham gia thí luyện, ngươi cũng có thể có được cơ hội phát huy.
- Thí luyện?
- Đúng, thí luyện. Đường Kiếp vỗ vai gã: - Mới bước trên tiên lộ, chưa tới cuối đường không ai biết trước được kết quả sẽ như thế nào, ngươi tại sao lại dễ dàng buôn tay như vậy? Nếu không thể nổi bật giống những người khác, vậy tại sao không chọn một con đường khác tìm vị trí cho riêng mình? Bây giờ đại bộ phận các học sinh đều theo đuổi tinh chứ không tạp, lấy thực chiến làm đầu. Cách nghĩ này vốn không sai, nhưng có thứ nếu biết nhiều, thì cũng sẽ trở nên đáng giá. Nếu hiện nay ai ai cũng theo đuổi những thứ tinh thuần, đã vậy ngươi hãy đi con đường tạp mà không tinh, học nhiều môn pháp thuật, mỗi môn một chút, sẽ học được nhiều thứ mà người khác không biết, không chừng tương lai sẽ có đất dụng võ.
Thị Mộng nghe xong mắt sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm: - Muốn học nhiều môn pháp thuật, nhưng ta không có nhiều tiền như vậy.
- Hey, số tiền này ta chi. Không phải chỉ là hai mươi linh tiền mộ quyển sao? Thiếu gia ta mua được, cùng lắm thì tương lai ngươi kiếm được tiền, lúc đó trả lại cho ta là được. Vệ Thiên Xung vỗ ngực oanh oanh liệt liệt nói.
- Đúng vậy, ý của ta cũng là như vậy. Đường Kiếp cười nói: - Mỗi người đều có vị trí của mình, tìm được vị trí, chính là tìm được con đường cho tương lai.
Lúc này, cuối cùng ánh mắt của Thị Mộng nhìn Đường Kiếp đã có vài phần cảm kích: - Cảm ơn.
Hôm nay Đường Kiếp lại tới trước Thiên Ngự Điện.
Đứng ở dưới bảng kỷ lục, nhìn tên trên tường, nhìn lực chống đỡ của Tàng Thanh Phong ba mươi lăm tức.
Trong lòng đột nhiên có một loại kích động.
Muốn phóng thích tất cả thực lực của bản thân, nhằm vào kỷ lục kia mà kích động.
Hắn lúc này, tin tưởng nếu bản thân sử dụng Vô Tương Kim Thân, Lồng Ngưng Thủy, đạt được một trăm điểm không là vấn đề.
Nhưng dưới sự tấn công của mười con rối, mình rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu?
Bản thân mình còn cách ba mươi lăm tức bao xa?
Trong đầu một âm thanh nhắc nhắc nhở hắn, bây giờ chưa phải thời điểm để hắn bộc lộ thực lực bản thân, điều đó sẽ khiến bản thân sớm lâm vào nguy hiểm.
Nhưng một thanh âm khác cũng vang lên, tiềm lực mà Ly Kinh mang đến đã tiêu hao gần hết, chỉ dựa vào tu luyện hằng ngày để nâng cấp, hiệu suất có hạn, mà còn muốn tốc độ tu luyện nâng cao thì cần phải có nhiều tài nguyên hơn nữa.
Mà chuyện tiếp theo mình phải làm, cũng cần thực lực mạnh mẽ hơn nữa, mới có một tia hi vọng hoàn thành.
Nếu muốn làm được điều đó, trước tiên có lẽ chỉ có thể nghĩ cách giành được phần thưởng, bằng việc trở thành học sinh đầu tiên trong khóa học này đạt được một trăm điểm.
Cuối cùng, Đường Kiếp quyết định dùng Lồng Ngưng Thủy thử một lần, dù có thành công hay không, hắn cũng sẽ không sử dung Vô Tướng Kim Thân.
Ôm ý nghĩ như vậy, Đường Kiếp lại lần nữa tiến vào Thiên Ngự Điện.
Có thêm Lồng Ngưng Thủy, thời gian chống đỡ của Đường Kiếp rõ ràng tăng lên nhiều.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng chống đỡ, con rối thứ mười đã được phát động.
Không giống với những con rối trước đó, khi con rối thứ mười được phát động, chín con rối kia đồng thời lùi lại phía sau, chỉ lưu lại duy nhất con rối thứ mười.
Con rối kia chậm rãi giơ nắm đấm nhắm vào Đường Kiếp, sau đó trực tiếp đánh tới, thoạt nhìn thì không có gì lạ.
Nhưng mà khi nắm đấm vừa xuất ra, cũng là lúc Đường Kiếp cảm giác được có một cỗ áp lực rất lớn đang bao phủ chính mình, nhưng hắn không thể tránh được, lúc này từ trong thâm tâm Đường Kiếp cảm thấy một cỗ sợ hãi to lớn.
Hắn thấy nắm đấm này đánh thẳng lên ngực mình, xuyên qua lồng Ngưng Thủy.
- Ầm.
- Chỉ một quyền.
Vòng khí bao quanh Lồng Ngưng Thủy vỡ tan.
Rơi vào trước ngực hắn.
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời hét một tiếng, ngọc bài trên người phát ra ánh sáng mãnh liệt, đưa hắn ra bên ngoài điện.
Vừa ra khỏi điện, Đường Kiếp lăn vài vòng trước điện, trước ngực có hình nắm đấm, khiến ngực như bị lún xuống.
Đường Kiếp nhìn xong trong lòng trở nên khiếp sợ.
Cú đấm này không ngờ uy lực kinh khủng như vậy.
- Một tức một cú đấm.
Trong lúc đó, Đường Kiếp chợt hiểu ra.
Ba mươi lăm tức, tức là ba mươi lăm cú đấm, mà cú đấm như vậy, một cú hắn cũng không chống đỡ được.
Đúng vậy, không chống đỡ nổi. Cú đấm vừa rồi hắn cũng không chân chính chống đỡ được, mà là lúc Lồng Ngưng Thủy bị phá vỡ, cảm thấy không ổn nên phát động ngọc bài trở về.
Cũng bởi vì vậy, trên ngọc bài hiện lên chín mươi chín điểm.
Con rối thứ mười tuy rằng đã xuất động, nhưng hắn vẫn chưa đạt được một trăm điểm.
Đường Kiếp tính toán, với uy lực của cú đấm đó, cho dù có dùng thêm Vô Tương Kim Thân, thì cũng chỉ có thể chống đỡ từ ba đến năm cú đấm. Còn về phần ba mươi lăm cú đấm, dù nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới, một khi không chống đỡ được, một kích cũng có thể đập hắn thành bánh thịt, chẳng trách học viện nhắc đi nhắc lại, học sinh tuyệt đối không được cứng rắn chống đỡ.
Nếu muốn đạt tới trình độ của Tàng Thanh Phong, có lẽ biện pháp duy nhất chính là lại sử dụng một đám dược liệu, tiếp tục nâng cao thực lực bản thân.
Nhưng làm thế nào mà tìm được dược liệu chứ?
Đường Kiếp nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể lắc lắc đầu, bỏ qua ý định này.
Ngẫm nghĩ một chút lại mỉm cười. Kỷ lục ở Thất Thiên Điện đều do anh tài ngàn năm hội tụ mà thành, ngay cả bản thân mình bất quá chỉ là Ngọc Môn ngũ chuyển, tài nguyên lại có hạn, có thể đi được tới mức này đã là việc không dễ dàng rồi, nếu có thể dễ dàng phá vỡ được kỷ lục thì thật buồn cười.
Thôi thôi, trước tiên hãy cố gắng để đạt được một trăm điểm đã.
Chỉ với một cú đấm của con rối thứ mười, chính mình chắc phải khổ luyện một thời gian dài mới hi vọng có thể đỡ được.
Chỉ kém một điểm, nhưng cách xa trăm trượng.
Thật không thể ngờ chỉ một con rối mà đã có thể mạnh tới vậy, không biết dùng vật liệu gì, được khắc trận pháp gì.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Đúng thế.
Mấy ngày nay mình chỉ lo đi tham gia lịch luyện, mà không nghiên cứu mấy con rối này.
Những con rối này là vật trong thủ trận, mỗi con rối đều vô cùng cường đại, nên luyện trận khắc trên đó tất nhiên cũng sẽ vô cùng phức tạp. Nếu có thể học được, đối với mình sẽ rất có lợi, thế nào mà mình lại không nghĩ tới điều này chứ?
Qủa nhiên người có ý chí, quan niệm cũng khác biệt.
Nếu lúc này là Hư Mộ Dương, nhìn thấy con rối cường đại như vậy nhất định sẽ vui mừng vô cùng, sợ là phải nghĩ hết tất cả các biện pháp cũng đều muốn tìm hiểu một phen.
Tuy nhiên hiện tại nghĩ đến vẫn chưa muộn, vừa lúc con rối của Vệ Thiên Xung còn hai tháng nữa mới hoàn thành, mình nhân dịp này chăm chỉ nghiên cứu một chút, có lẽ đến lúc đó còn có thể khiến cho gã kinh hỉ, cho mình thêm một trợ thủ.
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp nhìn trời cười ha hả, đã biết kế tiếp mình nên làm thế gì rồi.
Hắn hưng phấn rời khỏi, không bao lâu lại có một thiếu niên tới trước điện.
Chính là Thích Thiếu Danh.
Nhìn ba chữ to Thiên Ngự Điện, Thích Thiếu Danh lẩm bẩm nói: - Lần này ta vừa học được một môn pháp thuật phòng ngự, đã chuẩn bị đủ, nhất định điểm số có thể cao thêm một bậc.
Thân hình lóe lên, người đã vào trong điện.
Một lát sau bóng người trước điện lại xuất hiện một lần nữa, Thích Thiếu Danh lại xuất hiện một lần nữa, cũng giống như Đường Kiếp lúc nãy, loạng choạng mấy bước, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Nhìn thấy điểm số trên ngọc bài, tám mươi chín điểm.
Thích Thiếu Danh thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đuổi tới gần rồi.
Vì thành tích ở Thiên Ngự Điện, gã liền đi học ba muôn pháp thuật phòng ngự, đây cũng là số lượng pháp thuật giới hạn trước mắt cao nhất, mà người tu luyện có thể cùng đồng thời sử dụng.
Pháp thuật phòng ngự của người tu luyện, chỉ là không cùng tính chất hoặc tác dụng mới có thể đồng thời sử dụng, trước mắt linh đồ, chỉ có thể sử dụng ba loại phá thuật là các loại pháp thuật cường thể, các loại lồng phòng ngự và khiến bảo hộ. Đợi sau này có thể ngưng kết thành linh hoàn, pháp lực phóng ra goài, mới có thể cùng lúc dùng các loại kết giới như thuật pháp phòng ngự cỡ lớn, lúc đó khả năng phòng ngự sẽ được nâng cao một bậc.
Thị Mộng cúi đầu: - Ta cũng biết là thế, những ta cũng không có cách nào khác cả. Tư chất của ta là tứ chuyển, không có tài nguyên, thuộc vào tiêu chuẩn thấp nhất của học viện có thể vào Thoát Phàm Cảnh. Nếu lại phân tâm vào pháp thuật, chỉ sợ rơi vào cảnh cao không tới thấp không thông.
Đường Kiếp nói; - Ngươi nói không sai, nhưng học tập pháp thuật cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
- Hả? Lời này là có ý gì? Thị Mộng không hiểu hỏi.
- Không phải mỗi loại pháp thuật đều cần thật thuần thục mới có thể sử dụng. Đường Kiếp nói: - Chiến đấu hung hiểm, tranh giành trong chớp mắt, tất nhiên là pháp thuật xuất ra càng nhanh càng tốt, nhưng có một số loại pháp thuật không hẳn như vậy. Tỷ như pháp thuật trị lệu, ngươi chớp mắt xuất ra, hay trong thời gian một chén trà mới xuất ra, cũng chẳng có gì khác biệt.
- Ý ngươi là
- Ví dụ như pháp thuật trinh sát, các pháp thuật bổ trợ, chỉ cần không phải loại pháp thuật cần dùng nhanh trong chiến đấu, đều không cần phải thuần thục, chỉ cần nắm được cách sử dụng là được.
Thị Mộng nghe xong mắt sáng lên, Đường Kiếp tiếp tục nói: - Người tu chính là Thủy Tuyền Hồi Chiếu Quyết, sở trường của bộ tâm pháp này là các loại pháp thuật trị thương, sao không thử học vài môn. Tương lai tham gia thí luyện, ngươi cũng có thể có được cơ hội phát huy.
- Thí luyện?
- Đúng, thí luyện. Đường Kiếp vỗ vai gã: - Mới bước trên tiên lộ, chưa tới cuối đường không ai biết trước được kết quả sẽ như thế nào, ngươi tại sao lại dễ dàng buôn tay như vậy? Nếu không thể nổi bật giống những người khác, vậy tại sao không chọn một con đường khác tìm vị trí cho riêng mình? Bây giờ đại bộ phận các học sinh đều theo đuổi tinh chứ không tạp, lấy thực chiến làm đầu. Cách nghĩ này vốn không sai, nhưng có thứ nếu biết nhiều, thì cũng sẽ trở nên đáng giá. Nếu hiện nay ai ai cũng theo đuổi những thứ tinh thuần, đã vậy ngươi hãy đi con đường tạp mà không tinh, học nhiều môn pháp thuật, mỗi môn một chút, sẽ học được nhiều thứ mà người khác không biết, không chừng tương lai sẽ có đất dụng võ.
Thị Mộng nghe xong mắt sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm: - Muốn học nhiều môn pháp thuật, nhưng ta không có nhiều tiền như vậy.
- Hey, số tiền này ta chi. Không phải chỉ là hai mươi linh tiền mộ quyển sao? Thiếu gia ta mua được, cùng lắm thì tương lai ngươi kiếm được tiền, lúc đó trả lại cho ta là được. Vệ Thiên Xung vỗ ngực oanh oanh liệt liệt nói.
- Đúng vậy, ý của ta cũng là như vậy. Đường Kiếp cười nói: - Mỗi người đều có vị trí của mình, tìm được vị trí, chính là tìm được con đường cho tương lai.
Lúc này, cuối cùng ánh mắt của Thị Mộng nhìn Đường Kiếp đã có vài phần cảm kích: - Cảm ơn.
Hôm nay Đường Kiếp lại tới trước Thiên Ngự Điện.
Đứng ở dưới bảng kỷ lục, nhìn tên trên tường, nhìn lực chống đỡ của Tàng Thanh Phong ba mươi lăm tức.
Trong lòng đột nhiên có một loại kích động.
Muốn phóng thích tất cả thực lực của bản thân, nhằm vào kỷ lục kia mà kích động.
Hắn lúc này, tin tưởng nếu bản thân sử dụng Vô Tương Kim Thân, Lồng Ngưng Thủy, đạt được một trăm điểm không là vấn đề.
Nhưng dưới sự tấn công của mười con rối, mình rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu?
Bản thân mình còn cách ba mươi lăm tức bao xa?
Trong đầu một âm thanh nhắc nhắc nhở hắn, bây giờ chưa phải thời điểm để hắn bộc lộ thực lực bản thân, điều đó sẽ khiến bản thân sớm lâm vào nguy hiểm.
Nhưng một thanh âm khác cũng vang lên, tiềm lực mà Ly Kinh mang đến đã tiêu hao gần hết, chỉ dựa vào tu luyện hằng ngày để nâng cấp, hiệu suất có hạn, mà còn muốn tốc độ tu luyện nâng cao thì cần phải có nhiều tài nguyên hơn nữa.
Mà chuyện tiếp theo mình phải làm, cũng cần thực lực mạnh mẽ hơn nữa, mới có một tia hi vọng hoàn thành.
Nếu muốn làm được điều đó, trước tiên có lẽ chỉ có thể nghĩ cách giành được phần thưởng, bằng việc trở thành học sinh đầu tiên trong khóa học này đạt được một trăm điểm.
Cuối cùng, Đường Kiếp quyết định dùng Lồng Ngưng Thủy thử một lần, dù có thành công hay không, hắn cũng sẽ không sử dung Vô Tướng Kim Thân.
Ôm ý nghĩ như vậy, Đường Kiếp lại lần nữa tiến vào Thiên Ngự Điện.
Có thêm Lồng Ngưng Thủy, thời gian chống đỡ của Đường Kiếp rõ ràng tăng lên nhiều.
Cuối cùng, dưới sự cố gắng chống đỡ, con rối thứ mười đã được phát động.
Không giống với những con rối trước đó, khi con rối thứ mười được phát động, chín con rối kia đồng thời lùi lại phía sau, chỉ lưu lại duy nhất con rối thứ mười.
Con rối kia chậm rãi giơ nắm đấm nhắm vào Đường Kiếp, sau đó trực tiếp đánh tới, thoạt nhìn thì không có gì lạ.
Nhưng mà khi nắm đấm vừa xuất ra, cũng là lúc Đường Kiếp cảm giác được có một cỗ áp lực rất lớn đang bao phủ chính mình, nhưng hắn không thể tránh được, lúc này từ trong thâm tâm Đường Kiếp cảm thấy một cỗ sợ hãi to lớn.
Hắn thấy nắm đấm này đánh thẳng lên ngực mình, xuyên qua lồng Ngưng Thủy.
- Ầm.
- Chỉ một quyền.
Vòng khí bao quanh Lồng Ngưng Thủy vỡ tan.
Rơi vào trước ngực hắn.
Đường Kiếp ngửa mặt lên trời hét một tiếng, ngọc bài trên người phát ra ánh sáng mãnh liệt, đưa hắn ra bên ngoài điện.
Vừa ra khỏi điện, Đường Kiếp lăn vài vòng trước điện, trước ngực có hình nắm đấm, khiến ngực như bị lún xuống.
Đường Kiếp nhìn xong trong lòng trở nên khiếp sợ.
Cú đấm này không ngờ uy lực kinh khủng như vậy.
- Một tức một cú đấm.
Trong lúc đó, Đường Kiếp chợt hiểu ra.
Ba mươi lăm tức, tức là ba mươi lăm cú đấm, mà cú đấm như vậy, một cú hắn cũng không chống đỡ được.
Đúng vậy, không chống đỡ nổi. Cú đấm vừa rồi hắn cũng không chân chính chống đỡ được, mà là lúc Lồng Ngưng Thủy bị phá vỡ, cảm thấy không ổn nên phát động ngọc bài trở về.
Cũng bởi vì vậy, trên ngọc bài hiện lên chín mươi chín điểm.
Con rối thứ mười tuy rằng đã xuất động, nhưng hắn vẫn chưa đạt được một trăm điểm.
Đường Kiếp tính toán, với uy lực của cú đấm đó, cho dù có dùng thêm Vô Tương Kim Thân, thì cũng chỉ có thể chống đỡ từ ba đến năm cú đấm. Còn về phần ba mươi lăm cú đấm, dù nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới, một khi không chống đỡ được, một kích cũng có thể đập hắn thành bánh thịt, chẳng trách học viện nhắc đi nhắc lại, học sinh tuyệt đối không được cứng rắn chống đỡ.
Nếu muốn đạt tới trình độ của Tàng Thanh Phong, có lẽ biện pháp duy nhất chính là lại sử dụng một đám dược liệu, tiếp tục nâng cao thực lực bản thân.
Nhưng làm thế nào mà tìm được dược liệu chứ?
Đường Kiếp nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể lắc lắc đầu, bỏ qua ý định này.
Ngẫm nghĩ một chút lại mỉm cười. Kỷ lục ở Thất Thiên Điện đều do anh tài ngàn năm hội tụ mà thành, ngay cả bản thân mình bất quá chỉ là Ngọc Môn ngũ chuyển, tài nguyên lại có hạn, có thể đi được tới mức này đã là việc không dễ dàng rồi, nếu có thể dễ dàng phá vỡ được kỷ lục thì thật buồn cười.
Thôi thôi, trước tiên hãy cố gắng để đạt được một trăm điểm đã.
Chỉ với một cú đấm của con rối thứ mười, chính mình chắc phải khổ luyện một thời gian dài mới hi vọng có thể đỡ được.
Chỉ kém một điểm, nhưng cách xa trăm trượng.
Thật không thể ngờ chỉ một con rối mà đã có thể mạnh tới vậy, không biết dùng vật liệu gì, được khắc trận pháp gì.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Đúng thế.
Mấy ngày nay mình chỉ lo đi tham gia lịch luyện, mà không nghiên cứu mấy con rối này.
Những con rối này là vật trong thủ trận, mỗi con rối đều vô cùng cường đại, nên luyện trận khắc trên đó tất nhiên cũng sẽ vô cùng phức tạp. Nếu có thể học được, đối với mình sẽ rất có lợi, thế nào mà mình lại không nghĩ tới điều này chứ?
Qủa nhiên người có ý chí, quan niệm cũng khác biệt.
Nếu lúc này là Hư Mộ Dương, nhìn thấy con rối cường đại như vậy nhất định sẽ vui mừng vô cùng, sợ là phải nghĩ hết tất cả các biện pháp cũng đều muốn tìm hiểu một phen.
Tuy nhiên hiện tại nghĩ đến vẫn chưa muộn, vừa lúc con rối của Vệ Thiên Xung còn hai tháng nữa mới hoàn thành, mình nhân dịp này chăm chỉ nghiên cứu một chút, có lẽ đến lúc đó còn có thể khiến cho gã kinh hỉ, cho mình thêm một trợ thủ.
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp nhìn trời cười ha hả, đã biết kế tiếp mình nên làm thế gì rồi.
Hắn hưng phấn rời khỏi, không bao lâu lại có một thiếu niên tới trước điện.
Chính là Thích Thiếu Danh.
Nhìn ba chữ to Thiên Ngự Điện, Thích Thiếu Danh lẩm bẩm nói: - Lần này ta vừa học được một môn pháp thuật phòng ngự, đã chuẩn bị đủ, nhất định điểm số có thể cao thêm một bậc.
Thân hình lóe lên, người đã vào trong điện.
Một lát sau bóng người trước điện lại xuất hiện một lần nữa, Thích Thiếu Danh lại xuất hiện một lần nữa, cũng giống như Đường Kiếp lúc nãy, loạng choạng mấy bước, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Nhìn thấy điểm số trên ngọc bài, tám mươi chín điểm.
Thích Thiếu Danh thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đuổi tới gần rồi.
Vì thành tích ở Thiên Ngự Điện, gã liền đi học ba muôn pháp thuật phòng ngự, đây cũng là số lượng pháp thuật giới hạn trước mắt cao nhất, mà người tu luyện có thể cùng đồng thời sử dụng.
Pháp thuật phòng ngự của người tu luyện, chỉ là không cùng tính chất hoặc tác dụng mới có thể đồng thời sử dụng, trước mắt linh đồ, chỉ có thể sử dụng ba loại phá thuật là các loại pháp thuật cường thể, các loại lồng phòng ngự và khiến bảo hộ. Đợi sau này có thể ngưng kết thành linh hoàn, pháp lực phóng ra goài, mới có thể cùng lúc dùng các loại kết giới như thuật pháp phòng ngự cỡ lớn, lúc đó khả năng phòng ngự sẽ được nâng cao một bậc.
/191
|