Lục địa Lam Hải, Liên Vân đạo tông, Lão Thụ Phong.
"Ngự Kiếm Sinh" đứng trên đỉnh núi, ngước nhìn vạn dặm mây mờ.
Người này tuổi ngoài tứ tuần, mặt nghiêm nghị, mắt sâu như biển, tướng mạo tuấn mỹ. Mái tóc dài đen cùng tà áo bào màu xanh nhạt tung bay phần phật theo gió, khí khái bức người.
Nhưng lúc này, nhìn hắn hết sức tiêu điều, gương mặt đã có hơi hướm của tuổi già. Đôi mắt đen như sơn thoáng hiện lên nét khó hiểu, nuối tiếc, lại có phần hận ý.
Đứng cạnh hắn là một lão già mặc đạo bào màu đen, mũ cao đai rộng, tóc mai đã bạc. Đó là chưởng giáo chân nhân Thiên Hạc Tử của Liên Vân đạo tông.
Cả trí tuệ lẫn đạo hạnh của Thiên Hạc Tử đều hơn người, tu vi cao thâm khó lường. Từ ngày chấp chưởng tông môn đến nay đã giúp tông môn phát triển vượt bực, anh tài xuất hiện không ngừng. Uy quyền không ai sánh bằng.
Thiên Hạc Tử và Bộ Uyên đều là một trong Liên Vân Thất Tử, mặc dù tình cảm tốt nhưng lại không tới lui nhiều. Suy cho cùng, phần lớn thời gian của tu sĩ đều chìm trong bế quan tu luyện.
Hôm nay, hai sư huynh đệ khó có được một lần ở cùng nhau lại không có nửa tiếng cười đùa. Bởi vì nhất mạch đệ tử của Lão Thụ Phong trên đường tham gia thí luyện tông môn trăm năm một lần đã chết hết, không một ai trở về.
Trước khi đến đây, Thiên Hạc Tử đã suy nghĩ rất nhiều, chuẩn bị rất nhiều ngôn từ để an ủi người sư đệ mình coi trọng nhất này. Nhưng sau khi thấy nhau, hắn chợt nhận ra mình không thể nói ra lời.
....
"Sáu đệ tử cùng chết, không một ai còn sống trở về. Thời đại của chúng nó còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Nếu một ngày nào đó ta vũ hóa thành tiên, phải chăng nhất mạch Lão Thụ Phong cũng tan theo mây khói."
Bộ Uyên nhìn nơi phương xa, không nhìn Thiên Hạc Tử, phảng phất nói một mình, giọng nói trầm trầm u ám, vẻ mặt thoáng lộ vẻ ôn nhu.
"Lão đại là đứa ta thích nhất đấy, thiên tư cực cao, làm người lại biết phấn đấu. Đợi thêm một thời gian, thành tựu tuyệt đối sẽ không thấp hơn ta. Người làm rạng rỡ cho nhất mạch Lão Thụ Phong không phải hắn thì còn ai. Hắn đi theo ta cũng lâu rồi, ngay cả tính khí thói quen cũng giống ta, có đôi khi ta còn cảm thấy hắn là một ta khác, là tính mạng của ta... Nhưng lúc này, hắn đã chết rồi."
"Lão nhị nghịch ngợm nhất, thường hay thừa dịp ta ra ngoài rồi uống trộm rượu của ta. Mỗi khi ta hỏi đến, nó lại đẩy lỗi lên đầu lão đại, tưởng ta không biết gì thật sao? Thằng bé ngu ngốc này tu luyện rối tinh rối mù, chỉ thích nghiên cứu bàng môn tả đạo, luyện đan bày trận chế phù. Ta cũng rất yêu quý nó, giờ nó cũng ra đi rồi."
"Lão tam là đứa bé ta nhặt được lúc xuống núi, không còn cha mẹ, cảnh ngộ đáng thương nhất. Bởi vậy mà hay tự ti, ta đã nói với nó, cha mẹ của nó bị yêu nhân làm hại. Nếu có một ngày nó tu đến Trúc Cơ kỳ, ta sẽ cho nó được xuống núi báo thù. Vì thế mà nó khổ tu như điên, nó không biết là ta đã lừa gạt nó. Lúc này, nó chết rồi, vĩnh viễn cũng không biết nữa rồi."
"Lão tứ là nữ hài tử, tâm tư thông minh, lại hay quan tâm đến mọi người. Nàng biết ta thích ăn ngon nên hay cặm cụi nấu món ngon cho ta. Vậy là được rồi, nữ hài tử học nữ công gia chánh có gì không tốt, mà cứ khăng khăng đòi được tu đạo. Ta vốn không cho phép nàng tham gia lần thí luyện này, nhưng không thể không lay chuyển được trước sự cầu khẩn đau khổ của nàng mà đồng ý cho nàng ra đi. Ta biết, nàng thích lão đại, muốn đi cùng hắn suốt đời. Bây giờ, nàng làm được rồi..."
"Lão ngũ là hậu nhân đích tôn của ta, ỷ vào quan hệ với ta mà trước giờ hay làm điều ngang ngược càn quấy. Tuy ta đã sớm muốn đập nó một chưởng đập nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay. Bây giờ, ta cũng không phải khó xử nữa rồi, vậy, cũng tốt, cũng tốt..."
Bộ Uyên nói đến đoạn sau, ngữ điệu ngày càng dần lạnh. Đôi mắt kia đã không còn màu cảm xúc, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra trong lòng y đang dậy sóng ầm ầm. Chỉ là y không ngăn ko được thân hình run rẩy, ngăn không được bàn tay cầm kiếm siết lại như muốn bóp nát thanh kiếm.
"Lão lục tư chất kém nhất, vốn không được ta yêu thương. Nếu không phải năm đó, nó vì muốn lên tiên lộ mà quỳ chín ngày mười đêm trên đá, nếu năm đó ta không đi ngang qua, nếu ta không mềm lòng cũng không thu nó làm đồ đệ. Tuy nó chăm chỉ khắc khổ nhưng tư chất có hạn, khó tiến xa trên tiên lộ, chết rồi, nó cũng chết rồi..."
Bộ Uyên bỗng trầm mặc một hồi, ánh mắt buồn bã, bi thương vì tâm chết.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói:"Mấy đứa đệ tử của ta tài nghệ không bằng người, chết cũng chết rồi. Nhưng chẳng lẽ đến một đứa đệ tử để ta truyền thừa đạo thống các người cũng không lưu được? Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Liên Vân đạo tông ta từ xưa đến giờ, chưa bao giờ có chuyện đẫm máu như vậy. Sư huynh định bàn giao chuyện này như thế nào đây?"
Bộ Uyên nói xong lời cuối cùng, đột nhiên xoay người lại. Đôi mắt ánh lên niềm căm hận nhìn Thiên Hạc Tử, sát khí ngút trời, phảng phất một lời không hợp sẽ rút kiếm tương tranh.
"Sư đệ nói năng cẩn thận!"
Thiên Hạc Tử quát: "Chúng ta là huynh đệ cùng tông, còn chưa đến mức làm ra chuyện bỉ ổi như vậy. Về phần đệ tử tiểu bối tranh đấu, ta đã tự mình hỏi thăm. Chuyện này có nội tình dị thường kỳ lạ, khó lý giải nhưng tuyệt đối không phải là do đệ tử các Phong khác gây ra."
"Vực sâu Lôi Lạc thần bí dị thường, lai lịch lâu đời. Ta và đệ thời trẻ cũng đã tự mình tiến vào. Trong đó hung hiểm vô cùng, một số nơi ngay cả ta cũng không dám đặt chân vào. Nếu không phải chỉ có cảnh giới dưới Trúc cơ mới có thể đi vào thì ta đã sớm xông vào rồi."
Ánh mắt Thiên Hạc Tử dõi nhìn ra xa, như đang nhớ lại hồi ức.
"Ta đã hỏi đại đồ nhi Quý Thương Mang. Theo lời gã, đến ngày thí luyện thứ chín, các đệ tử còn sống đều bị thu hút tới vùng đầm lầy phía nam. Chỗ đó có một đóa hoa Thanh Sương Trúc Lan sắp nở. Sư đệ cũng biết, quả của Thanh Sương Trúc Lan có tác dụng không thể tưởng tượng nổi đối với việc đột phá Trúc Cơ kỳ. Đệ cũng nên nhớ, vùng đầm lầy rộng lớn đó cũng là một trong những nơi nguy hiểm chúng ta chưa từng bước chân vào."
"Trong lúc đám đệ tử chờ đợi Thanh Sương Trúc Lan thành thục thì đột nhiên xuất hiện biến cố. Trên đầm lầy hình thành môt vòng xoáy cực lớn, nuốt chửng hết tất cả mọi thứ xung quanh. Ngoại môn để tử chết hơn phân nửa, đệ tử các mạch khác dốc hết thủ đoạn mới trốn thoát được. Kỳ quái nhất là, môn hạ đệ tử của sư đệ trong khoảnh khắc biến cố phát sinh lại bị hút vào trong đó, tựa như không hề phản kháng chút nào. Chuyện này rất kỳ quái, ta suy nghĩ hoài vẫn không giải thích được."
Bộ Uyên trầm mặc không nói, nét mặt càng âm trầm, một lúc lâu mới nói:"Ta vẫn không thể hoàn toàn tin sư huynh, trừ khi sư huynh để ta thi triển Sưu Hồn thuật với đệ tử vừa trở về."
Thiên Hạc Tử mặt biến sắc, nói:"Sư đệ điên rồi sao, ta tuyệt đối không thể đáp ứng việc này. Sưu Hồn thuật gây ra tổn thương trầm trọng với người bị thi pháp. Đệ tử dưới Trúc Cơ sẽ bị ngớ ngẩn. Việc này tuyệt đối không có khả năng. Môn hạ đệ tử của sư đệ mất đi đã khiến ta rất đau lòng. Tuyệt không có khả năng lại vì chuyện này mà làm tông ta mất thêm đệ tử."
Bộ Uyên hiển nhiên hiểu rất rõ người được ca tụng là vị chưởng môn xứng đáng nhất với chức vụ trong lịch sử mấy vạn năm của Liên Vân đạo tông này. Ánh mắt lướt qua rồi dứt khoát nhắm lại, lạnh lùng nói:"Người phi thường làm chuyện phi thường. Ta không biết sư huynh biến thành thế hệ cổ hủ như vậy từ khi nào. Sư huynh vừa nói đấy, trong đám trốn về có không ít đệ tử ngoại môn, chắc là sư huynh sẽ không tiếc hi sinh mấy người chứ."
Đôi mắt Thiên Hạc Tử nhắm lại, thở dài, không nói một câu mà đáp mây rời đi. Trong gió vọng lại giọng nói cam chịu:"Nửa thánh sau, ta sẽ phái một đám đệ tử trẻ tuổi xuống núi tu hành, sư đệ tự lo đi!"
Thần sắc Bộ Uyên lạnh lùng, không trả lời. Hắn lại không biết, vào lúc này, vẫn còn một đệ tử đang khổ sở giãy dụa dưới tuyệt địa.
"Ngự Kiếm Sinh" đứng trên đỉnh núi, ngước nhìn vạn dặm mây mờ.
Người này tuổi ngoài tứ tuần, mặt nghiêm nghị, mắt sâu như biển, tướng mạo tuấn mỹ. Mái tóc dài đen cùng tà áo bào màu xanh nhạt tung bay phần phật theo gió, khí khái bức người.
Nhưng lúc này, nhìn hắn hết sức tiêu điều, gương mặt đã có hơi hướm của tuổi già. Đôi mắt đen như sơn thoáng hiện lên nét khó hiểu, nuối tiếc, lại có phần hận ý.
Đứng cạnh hắn là một lão già mặc đạo bào màu đen, mũ cao đai rộng, tóc mai đã bạc. Đó là chưởng giáo chân nhân Thiên Hạc Tử của Liên Vân đạo tông.
Cả trí tuệ lẫn đạo hạnh của Thiên Hạc Tử đều hơn người, tu vi cao thâm khó lường. Từ ngày chấp chưởng tông môn đến nay đã giúp tông môn phát triển vượt bực, anh tài xuất hiện không ngừng. Uy quyền không ai sánh bằng.
Thiên Hạc Tử và Bộ Uyên đều là một trong Liên Vân Thất Tử, mặc dù tình cảm tốt nhưng lại không tới lui nhiều. Suy cho cùng, phần lớn thời gian của tu sĩ đều chìm trong bế quan tu luyện.
Hôm nay, hai sư huynh đệ khó có được một lần ở cùng nhau lại không có nửa tiếng cười đùa. Bởi vì nhất mạch đệ tử của Lão Thụ Phong trên đường tham gia thí luyện tông môn trăm năm một lần đã chết hết, không một ai trở về.
Trước khi đến đây, Thiên Hạc Tử đã suy nghĩ rất nhiều, chuẩn bị rất nhiều ngôn từ để an ủi người sư đệ mình coi trọng nhất này. Nhưng sau khi thấy nhau, hắn chợt nhận ra mình không thể nói ra lời.
....
"Sáu đệ tử cùng chết, không một ai còn sống trở về. Thời đại của chúng nó còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Nếu một ngày nào đó ta vũ hóa thành tiên, phải chăng nhất mạch Lão Thụ Phong cũng tan theo mây khói."
Bộ Uyên nhìn nơi phương xa, không nhìn Thiên Hạc Tử, phảng phất nói một mình, giọng nói trầm trầm u ám, vẻ mặt thoáng lộ vẻ ôn nhu.
"Lão đại là đứa ta thích nhất đấy, thiên tư cực cao, làm người lại biết phấn đấu. Đợi thêm một thời gian, thành tựu tuyệt đối sẽ không thấp hơn ta. Người làm rạng rỡ cho nhất mạch Lão Thụ Phong không phải hắn thì còn ai. Hắn đi theo ta cũng lâu rồi, ngay cả tính khí thói quen cũng giống ta, có đôi khi ta còn cảm thấy hắn là một ta khác, là tính mạng của ta... Nhưng lúc này, hắn đã chết rồi."
"Lão nhị nghịch ngợm nhất, thường hay thừa dịp ta ra ngoài rồi uống trộm rượu của ta. Mỗi khi ta hỏi đến, nó lại đẩy lỗi lên đầu lão đại, tưởng ta không biết gì thật sao? Thằng bé ngu ngốc này tu luyện rối tinh rối mù, chỉ thích nghiên cứu bàng môn tả đạo, luyện đan bày trận chế phù. Ta cũng rất yêu quý nó, giờ nó cũng ra đi rồi."
"Lão tam là đứa bé ta nhặt được lúc xuống núi, không còn cha mẹ, cảnh ngộ đáng thương nhất. Bởi vậy mà hay tự ti, ta đã nói với nó, cha mẹ của nó bị yêu nhân làm hại. Nếu có một ngày nó tu đến Trúc Cơ kỳ, ta sẽ cho nó được xuống núi báo thù. Vì thế mà nó khổ tu như điên, nó không biết là ta đã lừa gạt nó. Lúc này, nó chết rồi, vĩnh viễn cũng không biết nữa rồi."
"Lão tứ là nữ hài tử, tâm tư thông minh, lại hay quan tâm đến mọi người. Nàng biết ta thích ăn ngon nên hay cặm cụi nấu món ngon cho ta. Vậy là được rồi, nữ hài tử học nữ công gia chánh có gì không tốt, mà cứ khăng khăng đòi được tu đạo. Ta vốn không cho phép nàng tham gia lần thí luyện này, nhưng không thể không lay chuyển được trước sự cầu khẩn đau khổ của nàng mà đồng ý cho nàng ra đi. Ta biết, nàng thích lão đại, muốn đi cùng hắn suốt đời. Bây giờ, nàng làm được rồi..."
"Lão ngũ là hậu nhân đích tôn của ta, ỷ vào quan hệ với ta mà trước giờ hay làm điều ngang ngược càn quấy. Tuy ta đã sớm muốn đập nó một chưởng đập nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay. Bây giờ, ta cũng không phải khó xử nữa rồi, vậy, cũng tốt, cũng tốt..."
Bộ Uyên nói đến đoạn sau, ngữ điệu ngày càng dần lạnh. Đôi mắt kia đã không còn màu cảm xúc, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra trong lòng y đang dậy sóng ầm ầm. Chỉ là y không ngăn ko được thân hình run rẩy, ngăn không được bàn tay cầm kiếm siết lại như muốn bóp nát thanh kiếm.
"Lão lục tư chất kém nhất, vốn không được ta yêu thương. Nếu không phải năm đó, nó vì muốn lên tiên lộ mà quỳ chín ngày mười đêm trên đá, nếu năm đó ta không đi ngang qua, nếu ta không mềm lòng cũng không thu nó làm đồ đệ. Tuy nó chăm chỉ khắc khổ nhưng tư chất có hạn, khó tiến xa trên tiên lộ, chết rồi, nó cũng chết rồi..."
Bộ Uyên bỗng trầm mặc một hồi, ánh mắt buồn bã, bi thương vì tâm chết.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói:"Mấy đứa đệ tử của ta tài nghệ không bằng người, chết cũng chết rồi. Nhưng chẳng lẽ đến một đứa đệ tử để ta truyền thừa đạo thống các người cũng không lưu được? Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như vậy? Liên Vân đạo tông ta từ xưa đến giờ, chưa bao giờ có chuyện đẫm máu như vậy. Sư huynh định bàn giao chuyện này như thế nào đây?"
Bộ Uyên nói xong lời cuối cùng, đột nhiên xoay người lại. Đôi mắt ánh lên niềm căm hận nhìn Thiên Hạc Tử, sát khí ngút trời, phảng phất một lời không hợp sẽ rút kiếm tương tranh.
"Sư đệ nói năng cẩn thận!"
Thiên Hạc Tử quát: "Chúng ta là huynh đệ cùng tông, còn chưa đến mức làm ra chuyện bỉ ổi như vậy. Về phần đệ tử tiểu bối tranh đấu, ta đã tự mình hỏi thăm. Chuyện này có nội tình dị thường kỳ lạ, khó lý giải nhưng tuyệt đối không phải là do đệ tử các Phong khác gây ra."
"Vực sâu Lôi Lạc thần bí dị thường, lai lịch lâu đời. Ta và đệ thời trẻ cũng đã tự mình tiến vào. Trong đó hung hiểm vô cùng, một số nơi ngay cả ta cũng không dám đặt chân vào. Nếu không phải chỉ có cảnh giới dưới Trúc cơ mới có thể đi vào thì ta đã sớm xông vào rồi."
Ánh mắt Thiên Hạc Tử dõi nhìn ra xa, như đang nhớ lại hồi ức.
"Ta đã hỏi đại đồ nhi Quý Thương Mang. Theo lời gã, đến ngày thí luyện thứ chín, các đệ tử còn sống đều bị thu hút tới vùng đầm lầy phía nam. Chỗ đó có một đóa hoa Thanh Sương Trúc Lan sắp nở. Sư đệ cũng biết, quả của Thanh Sương Trúc Lan có tác dụng không thể tưởng tượng nổi đối với việc đột phá Trúc Cơ kỳ. Đệ cũng nên nhớ, vùng đầm lầy rộng lớn đó cũng là một trong những nơi nguy hiểm chúng ta chưa từng bước chân vào."
"Trong lúc đám đệ tử chờ đợi Thanh Sương Trúc Lan thành thục thì đột nhiên xuất hiện biến cố. Trên đầm lầy hình thành môt vòng xoáy cực lớn, nuốt chửng hết tất cả mọi thứ xung quanh. Ngoại môn để tử chết hơn phân nửa, đệ tử các mạch khác dốc hết thủ đoạn mới trốn thoát được. Kỳ quái nhất là, môn hạ đệ tử của sư đệ trong khoảnh khắc biến cố phát sinh lại bị hút vào trong đó, tựa như không hề phản kháng chút nào. Chuyện này rất kỳ quái, ta suy nghĩ hoài vẫn không giải thích được."
Bộ Uyên trầm mặc không nói, nét mặt càng âm trầm, một lúc lâu mới nói:"Ta vẫn không thể hoàn toàn tin sư huynh, trừ khi sư huynh để ta thi triển Sưu Hồn thuật với đệ tử vừa trở về."
Thiên Hạc Tử mặt biến sắc, nói:"Sư đệ điên rồi sao, ta tuyệt đối không thể đáp ứng việc này. Sưu Hồn thuật gây ra tổn thương trầm trọng với người bị thi pháp. Đệ tử dưới Trúc Cơ sẽ bị ngớ ngẩn. Việc này tuyệt đối không có khả năng. Môn hạ đệ tử của sư đệ mất đi đã khiến ta rất đau lòng. Tuyệt không có khả năng lại vì chuyện này mà làm tông ta mất thêm đệ tử."
Bộ Uyên hiển nhiên hiểu rất rõ người được ca tụng là vị chưởng môn xứng đáng nhất với chức vụ trong lịch sử mấy vạn năm của Liên Vân đạo tông này. Ánh mắt lướt qua rồi dứt khoát nhắm lại, lạnh lùng nói:"Người phi thường làm chuyện phi thường. Ta không biết sư huynh biến thành thế hệ cổ hủ như vậy từ khi nào. Sư huynh vừa nói đấy, trong đám trốn về có không ít đệ tử ngoại môn, chắc là sư huynh sẽ không tiếc hi sinh mấy người chứ."
Đôi mắt Thiên Hạc Tử nhắm lại, thở dài, không nói một câu mà đáp mây rời đi. Trong gió vọng lại giọng nói cam chịu:"Nửa thánh sau, ta sẽ phái một đám đệ tử trẻ tuổi xuống núi tu hành, sư đệ tự lo đi!"
Thần sắc Bộ Uyên lạnh lùng, không trả lời. Hắn lại không biết, vào lúc này, vẫn còn một đệ tử đang khổ sở giãy dụa dưới tuyệt địa.
/10
|