Khi Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung quay trở lại nơi sơn dã mà Cứ Doanh ẩn náu, không lâu sau Tông Duyệt Như cũng dẫn đội hộ vệ công chúa đến.
Hiện tại, theo phân phó của Tỉnh Ngôn, Tông Duyệt Như dẫn hộ vệ vây chặt xung quanh công chúa, ai nấy tuốt kiếm sẵn sàng, sáng mắt cảnh giới tình huống xung quanh. Bản thân Tỉnh Ngôn thì cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi tuần ra ở khu vực sơn dã phía ngoài, thỉnh thoảng ngự kiếm bay lên, giám thị mọi động tĩnh, kể cả một ngọn cỏ bị gió thổi động cũng không qua mắt được bọn họ.
Tuy bọn họ hết sức cảnh giới, nhưng tuần tra một lúc, không hề có binh mã Thái thú đuổi theo, Xem ra, Bạch Thế Tuấn đã run chân, nhất thời không dám đến hại.
Chỉ là, khi Tỉnh Ngôn bận rộn giám sát tình huống trong sơn dã, bất ngờ quay đầu lại thì phát hiện chỉ còn có Tuyết Nghi theo sau mình, còn tiểu nha đầu Quỳnh Dung đã không thấy tung ảnh đâu!
Thấy Quỳnh Dung chạy khỏi, Tỉnh Ngôn hết sức kinh hãi. Chỉ bất quá, khi y lo lắng quay lại tìm tiểu nha đầu thì phát hiện cô nhóc đang ở trên một tán cây, ngồi chồm hổm như ếch, phồng mang trợn mắt thổi phì phì về hướng nam.
Thấy hành động cổ quái của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn không rõ nguyên do, vội hỏi nó:
"Quỳnh Dung làm gì vậy? Ngồi trên cao như thế, cẩn thận coi chừng ngã!"
Nghe y hỏi, tiểu nha đầu đang chuyên chú làm việc, quay đầu lại cười hì hì, hai mắt híp lại thành hai đường cong, nghiêm túc đáp:
"Ca ca, muội đang thổi gió! Muội muốn thổi cho lửa cháy mạnh, thiêu rụi cái chỗ đáng ghét đó đi!"
Nghe nó nghiêm túc nói ra lời ngây thơ như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi buồn cười. Trong lòng lo lắng nó bị ngã, liền vội bay đến, nắm lấy tay nó, đỡ lấy tiểu Quỳnh Dung ý đồ chưa tận bay xuống.
Khi đem được tiểu nha đầu phóng hỏa, thổi gió xuống đất, Tỉnh Ngôn lại dặn nó không được chạy loạn ở nơi hoang dã, không cẩn thận bị dã thú ăn thịt, nhìn tiểu Quỳnh Dung thờ ơ như không, Tỉnh Ngôn cảm thấy tốt nhất là cứ đi kèm bên nó.
Cứ tuần tiểu trong nơi hoang dã như thế, mãi đến sau nửa đêm mới ngừng.
Đầu giờ mùi, phụ thân Tông Hán Tông tướng quân của Tông Duyệt Như cũng dẫn Ngự lâm quân tìm đến. Thì ra, khi Tông Duyệt Như dẫn hộ vệ binh rời khỏi Nghênh tiên thai, đã sai người cưỡi khoái mã chạy đến Bố sơn huyện nơi phụ thân đóng quân để cầu viện. Vì phòng Bạch Thế Tuấn phát hiện, Tông Duyệt Như không sử dụng tín pháo truyền lệnh dùng khi liên lạc khẩn cấp.
Đợi Tông tướng quân dẫn đại đại ngự lâm kỵ binh đến, đám nữ binh hộ vệ công chúa liền được thay thế để nghỉ ngơi. Cho đến lúc này, mọi người mới dám đốt lửa lên cho sáng.
Bỏ qua mấy lễ tiết rườm rà khi đám tướng sĩ triều đình gặp được công chúa, khi Tỉnh Ngôn tuần tra quay về, thấy vị đại tướng tam phẩm của triều đình thì lập tức mắt trừng miệng há:
Thì ra vị Tông tướng quân uy phong lẫm lẫm, nét mặt cương liệt đó, chính là vị Tông thúc đánh xe ngựa cho Cứ Doanh năm xưa!
Đương nhiên, kinh ngạc của y cũng nhanh chóng tan biến. Sau khi biết được thân phận của Cứ Doanh, rất nhiều sự tình trước đây hiện đã nghĩ thông. Không có thời gian nói lời khách sáo, đợi Tông tướng quân bố trí ổn thỏa, Tỉnh Ngôn liền đem mọi chuyện phát sinh tối nay, dùng ngữ khí bình tĩnh thuật lại cho vị Tông tướng quân nghe. Còn chưa nghe xong, Tông tướng quân đã vừa kinh vừa giận!
Giận đó là, vị Vô Song công tử nổi tiếng đức tài đó, lại làm chuyện âm độc như thế. Kinh đó là, Doanh Cúc công chúa được thánh thượng yêu quý, sém chút nửa đã ngọc nát hương tiêu. Nếu kết quả như thế, không chỉ thiên lý nan dung mà đám người bọn họ, e là toàn bộ đều bị rơi đầu!
Nghĩ đến mấy điểm quan trọng này, dù Tông Hán năm xưa thân kinh bách chiến, cũng không khỏi nhất thời kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh!
Đang khi kinh giận lẫn lộn, lại nghe thiếu niên tiếp tục nói:
"Tông tướng quân, từ các hiện tượng quan sát được, Bạch Thế Tuấn đó, e rằng không chỉ đơn giản là tham tiền hại người đâu..."
Nói đến chỗ này, y không nói tiếp nữa, chỉ chăm chú nhìn vị đại tướng quân uy vũ trước mặt, hai mắt lấp lánh.
Thấy y nói nửa chừng lại ngưng, vị Tông tướng quân vốn nộ khí trùng thiên, trong lòng bỗng chấn động, nhìn thần tình ngưng trọng của thiếu niên, chợt nghĩ:
"Chẳng lẽ...Là Xương nghi hầu có tâm bất chính?"
Ý niệm này vừa xuất hiện, cả vị Điện tiền đại tướng quân địa vị rất cao cũng không khỏi phát rùng mình. Bởi vì, Xương nghi hầu đó, hiện được hoàng thượng tín nhiệm, quyền cao chức trọng. Nếu hắn hai lòng...
Nghĩ đến đây, vị Tông tướng quân đột nhiên nhận ra, chuyện đêm nay đã trở nên không đơn giản. Xương nghi hầu nắm trọng quyền trong tay, một khi xử lý không cẩn thận, sẽ dẫn đến đại họa. Liên quan đến an nguy của sơn hà xã tắc, vị Điện tiền tướng quân cảm thấy bản thân như đang đi trên băng mỏng vậy.
Khi Tông Hán đang cố sức tính toán, ý đồ muốn tìm ra kế sạch vẹn toàn thì vị Trung tán đại phu trẻ tuổi trước mặt lão, thấy lão trầm tư quá lâu, sốt ruột xuất ngôn đề nghị:
"Tướng quân! Ngài thấy Bạch tiểu hầu đó, tích trữ lương thực, thầm mộ nhân tài, rõ ràng là có tâm phản trắc! Ác đồ như thế, triều đình phải sớm trừng trị!"
Nghe Tỉnh Ngôn lên tiếng, lại nhìn đôi mắt sáng ngời của y, Tông tướng quân đang lo lắng nhất thời không biết hồi đáp thế nào. Ngập ngừng một lúc, lão mới có chút cam chịu nói:
"Tỉnh Ngôn, lời ngươi vừa nói thì ta cũng biết".
"Chỉ bất quá, Bạch Thế Tuấn là nghĩa tử của Xương nghi hầu em của đương kim thánh thượng. Phàm đã liên quan đến tông thất triều đình thì sự tình không đơn giản như thế".
Vừa nói đến chỗ này, lão liền nghe con gái mình bất mãn kêu lên:
"Cha!"
Nghe Tông Duyệt Như kháng nghị, vị Tông tướng quân hiểu rõ chuyện triều đình giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục nói với thiếu niên nhiệt tình trước mặt:
"Tỉnh Ngôn cứ yên tâm, chuyện Bạch Thế Tuấn làm đúng là tội ác, đợi bổn tướng quân hộ tống công chúa hồi triều, nhất định bẩm báo với thánh thượng. Chỉ là cuối cùng xử lý ra sao, còn phải đợi thánh thượng quyết định"
Nghe Tông tướng quân nói như thế, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy bản thân vừa rồi có chút nóng nảy. Chỉ là, ngập ngừng một lúc lại thủy chung không cam lòng, liền hỏi:
"Đã như thế, Tông tướng quân có thể cho tại hạ biết, ác tặc đó có bị bắt hồi kinh, theo luật trị tội không?"
Nghe y hỏi, Tông Hán suy nghĩ một chút, cũng đáp thẳng:
"Có lẽ có, mà cũng có lẽ không. Bởi vì nghĩa phụ của Bạch Thế Tuấn quyền khuynh triều đình, bè cánh rất đông. Cho dù Xương nghi hầu không tích cực can thiệp, thánh thượng cũng có chỗ cố kỵ, không nhất định xử theo nghiêm luật".
"Nói như thế, chính là ném chuột sợ vỡ bình rồi!".
"..."
Nghe Tỉnh Ngôn nói thẳng như thế, Tông Hán nhất thời cũng không biết đối đáp thế nào. Bởi vì, lão nhìn thấy con gái của đương kim thánh thượng đã từ trong lều bước ra, đang đứng cách không xa nghe bọn họ nói chuyện.
Bất quá, nghĩ nhanh trong đầu, Tông tướng quân ái ngại hồi đáp:
"Tỉnh Ngôn ngươi có chỗ không biết, chuyện chính trị trong triều, Tông Hán ta chỉ là giới võ phu, cũng không thể nào hiểu rõ. Chỉ bất quá, ở trong triều đã lâu, ta cũng nắm sơ chút ít. Chẳng hạn như chuyện hôm nay của Bạch Thế Tuấn, tuy ngươi cùng công chúa đích thân chứng kiến, nhưng một khi trình lên triều đình, qua các cấp bộ thì rất có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Nếu chiếu theo chế độ 'Bát nghị' miễn giảm hình phạt cho sĩ đại phu, khả năng Bạch Thế Tuấn chẳng bị xử lý không phải không có khả năng, như chuyện chứa chấp giang hồ thuật sĩ thì có thể nói thành"
Nói đến chỗ này, Tông Hán nỗ lực nhớ lại những chiêu mà đám văn quan hay dùng để thoát tội. Đang suy nghĩ thì nghe thiếu niên trước mặt tiếp lời lão:
"Tôi biết, chuyện này có thể nói thành là Bạch Thế Tuấn có lòng cầu hiền, không khỏi tốt xấu lẫn lộn, cùng lắm là bị khiển trách không nhìn kỹ người thôi. Hoặc là, nói hắn chỉ một lòng tìm kiếm nhân tài cho hoàng thượng, đừng nói không bị trừng phạt, không chừng còn được khen thưởng...
"Đúng đúng! Chính là như thế!"
Nghe y nói rành rọt, hệt kiểu mà đám văn quan hay sử dụng, Tông Hán gật đầu lia lịa. Chỉ là, khi lão định lên tiếng khen Tỉnh Ngôn kiến thức trác tuyệt, thì bỗng thấy vị Trung tán đại phu bỗng nhiên kích động, ngữ khí bức xúc nói:
"Tướng quân! Bạch tiểu tặc đó đã vì lợi ích của riêng mình mà hại bách tính khổ cực, chẳng lẽ không chịu báo ứng?"
Thấy Tỉnh Ngôn bi phẫn như thế, Tông tướng quân cùng Cứ Doanh, Duyệt Như đều động dung. Bọn họ không biết, Tỉnh Ngôn xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã phải lăn lộn kiếm sống, vô cùng căm ghét những kẻ quyền chức tham lam khiến dân chúng chịu khổ. Hiện tại thấy Bạch Thế Tuấn phạm tội lại có khả năng chẳng phải chịu trừng phạt, làm sao y không uất ức cho được.
Chỉ là, khi bức xúc chất vấn xong, đợi bình tĩnh lại, thấy vị đại tướng quân trước mặt đang lộ thần sắc hổ thẹn, Tỉnh Ngôn cảm thấy vừa rồi bản thân cũng hơi thất lễ. Thế là, dằn nộ hỏa trong lòng xuống, bình tâm tĩnh khí suy nghĩ một chút, y dùng ngữ điệu hòa hoãn trịnh trọng nói:
"Tông tướng quân, thứ cho vãn bối vừa rồi thất lễ. Kì thật tướng quân không cần khó chịu. Tiểu tử thường nghe: 'Nghìn người chỉ tay, không bệnh mà chết'. Tôi tin 'Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát', tướng quân cứ yên tâm".
"Kẻ ác độc như thế, dù không ai trừng trị thì trời cũng không dung!"
Mấy câu ngắn ngủi của y, ngữ khí hết sức bình tĩnh, nhưng Tông Hán đối diện y thì phảng phất thấy được thần sắc thâm sâu trong mắt y.
Thế là đột nhiên, chuyện ngày xưa ở Bà Dương huyện thành, bất giác xuất hiện trong đầu Tông tướng quân.
Lúc này đêm khuya vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy đống lửa phát tiếng nổ "Lách tách" nho nhỏ. Lưỡi lửa nhảy múa, hắt ánh sáng lên gương mặt kiên nghị của thiếu niên. Trong sơn dã mùa hạ, chỉ nghe tiếng lá cây khua lào xào trong gió đêm, thỉnh thoảng còn nghe tiếng ngủ mớ của một tiểu nữ hài.
Chống kiếm nhìn quanh, nơi dừng chân này đúng là ánh lửa như máu, tiếng gió như quỷ rên.
Hiện tại, theo phân phó của Tỉnh Ngôn, Tông Duyệt Như dẫn hộ vệ vây chặt xung quanh công chúa, ai nấy tuốt kiếm sẵn sàng, sáng mắt cảnh giới tình huống xung quanh. Bản thân Tỉnh Ngôn thì cùng Quỳnh Dung, Tuyết Nghi tuần ra ở khu vực sơn dã phía ngoài, thỉnh thoảng ngự kiếm bay lên, giám thị mọi động tĩnh, kể cả một ngọn cỏ bị gió thổi động cũng không qua mắt được bọn họ.
Tuy bọn họ hết sức cảnh giới, nhưng tuần tra một lúc, không hề có binh mã Thái thú đuổi theo, Xem ra, Bạch Thế Tuấn đã run chân, nhất thời không dám đến hại.
Chỉ là, khi Tỉnh Ngôn bận rộn giám sát tình huống trong sơn dã, bất ngờ quay đầu lại thì phát hiện chỉ còn có Tuyết Nghi theo sau mình, còn tiểu nha đầu Quỳnh Dung đã không thấy tung ảnh đâu!
Thấy Quỳnh Dung chạy khỏi, Tỉnh Ngôn hết sức kinh hãi. Chỉ bất quá, khi y lo lắng quay lại tìm tiểu nha đầu thì phát hiện cô nhóc đang ở trên một tán cây, ngồi chồm hổm như ếch, phồng mang trợn mắt thổi phì phì về hướng nam.
Thấy hành động cổ quái của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn không rõ nguyên do, vội hỏi nó:
"Quỳnh Dung làm gì vậy? Ngồi trên cao như thế, cẩn thận coi chừng ngã!"
Nghe y hỏi, tiểu nha đầu đang chuyên chú làm việc, quay đầu lại cười hì hì, hai mắt híp lại thành hai đường cong, nghiêm túc đáp:
"Ca ca, muội đang thổi gió! Muội muốn thổi cho lửa cháy mạnh, thiêu rụi cái chỗ đáng ghét đó đi!"
Nghe nó nghiêm túc nói ra lời ngây thơ như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi buồn cười. Trong lòng lo lắng nó bị ngã, liền vội bay đến, nắm lấy tay nó, đỡ lấy tiểu Quỳnh Dung ý đồ chưa tận bay xuống.
Khi đem được tiểu nha đầu phóng hỏa, thổi gió xuống đất, Tỉnh Ngôn lại dặn nó không được chạy loạn ở nơi hoang dã, không cẩn thận bị dã thú ăn thịt, nhìn tiểu Quỳnh Dung thờ ơ như không, Tỉnh Ngôn cảm thấy tốt nhất là cứ đi kèm bên nó.
Cứ tuần tiểu trong nơi hoang dã như thế, mãi đến sau nửa đêm mới ngừng.
Đầu giờ mùi, phụ thân Tông Hán Tông tướng quân của Tông Duyệt Như cũng dẫn Ngự lâm quân tìm đến. Thì ra, khi Tông Duyệt Như dẫn hộ vệ binh rời khỏi Nghênh tiên thai, đã sai người cưỡi khoái mã chạy đến Bố sơn huyện nơi phụ thân đóng quân để cầu viện. Vì phòng Bạch Thế Tuấn phát hiện, Tông Duyệt Như không sử dụng tín pháo truyền lệnh dùng khi liên lạc khẩn cấp.
Đợi Tông tướng quân dẫn đại đại ngự lâm kỵ binh đến, đám nữ binh hộ vệ công chúa liền được thay thế để nghỉ ngơi. Cho đến lúc này, mọi người mới dám đốt lửa lên cho sáng.
Bỏ qua mấy lễ tiết rườm rà khi đám tướng sĩ triều đình gặp được công chúa, khi Tỉnh Ngôn tuần tra quay về, thấy vị đại tướng tam phẩm của triều đình thì lập tức mắt trừng miệng há:
Thì ra vị Tông tướng quân uy phong lẫm lẫm, nét mặt cương liệt đó, chính là vị Tông thúc đánh xe ngựa cho Cứ Doanh năm xưa!
Đương nhiên, kinh ngạc của y cũng nhanh chóng tan biến. Sau khi biết được thân phận của Cứ Doanh, rất nhiều sự tình trước đây hiện đã nghĩ thông. Không có thời gian nói lời khách sáo, đợi Tông tướng quân bố trí ổn thỏa, Tỉnh Ngôn liền đem mọi chuyện phát sinh tối nay, dùng ngữ khí bình tĩnh thuật lại cho vị Tông tướng quân nghe. Còn chưa nghe xong, Tông tướng quân đã vừa kinh vừa giận!
Giận đó là, vị Vô Song công tử nổi tiếng đức tài đó, lại làm chuyện âm độc như thế. Kinh đó là, Doanh Cúc công chúa được thánh thượng yêu quý, sém chút nửa đã ngọc nát hương tiêu. Nếu kết quả như thế, không chỉ thiên lý nan dung mà đám người bọn họ, e là toàn bộ đều bị rơi đầu!
Nghĩ đến mấy điểm quan trọng này, dù Tông Hán năm xưa thân kinh bách chiến, cũng không khỏi nhất thời kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh!
Đang khi kinh giận lẫn lộn, lại nghe thiếu niên tiếp tục nói:
"Tông tướng quân, từ các hiện tượng quan sát được, Bạch Thế Tuấn đó, e rằng không chỉ đơn giản là tham tiền hại người đâu..."
Nói đến chỗ này, y không nói tiếp nữa, chỉ chăm chú nhìn vị đại tướng quân uy vũ trước mặt, hai mắt lấp lánh.
Thấy y nói nửa chừng lại ngưng, vị Tông tướng quân vốn nộ khí trùng thiên, trong lòng bỗng chấn động, nhìn thần tình ngưng trọng của thiếu niên, chợt nghĩ:
"Chẳng lẽ...Là Xương nghi hầu có tâm bất chính?"
Ý niệm này vừa xuất hiện, cả vị Điện tiền đại tướng quân địa vị rất cao cũng không khỏi phát rùng mình. Bởi vì, Xương nghi hầu đó, hiện được hoàng thượng tín nhiệm, quyền cao chức trọng. Nếu hắn hai lòng...
Nghĩ đến đây, vị Tông tướng quân đột nhiên nhận ra, chuyện đêm nay đã trở nên không đơn giản. Xương nghi hầu nắm trọng quyền trong tay, một khi xử lý không cẩn thận, sẽ dẫn đến đại họa. Liên quan đến an nguy của sơn hà xã tắc, vị Điện tiền tướng quân cảm thấy bản thân như đang đi trên băng mỏng vậy.
Khi Tông Hán đang cố sức tính toán, ý đồ muốn tìm ra kế sạch vẹn toàn thì vị Trung tán đại phu trẻ tuổi trước mặt lão, thấy lão trầm tư quá lâu, sốt ruột xuất ngôn đề nghị:
"Tướng quân! Ngài thấy Bạch tiểu hầu đó, tích trữ lương thực, thầm mộ nhân tài, rõ ràng là có tâm phản trắc! Ác đồ như thế, triều đình phải sớm trừng trị!"
Nghe Tỉnh Ngôn lên tiếng, lại nhìn đôi mắt sáng ngời của y, Tông tướng quân đang lo lắng nhất thời không biết hồi đáp thế nào. Ngập ngừng một lúc, lão mới có chút cam chịu nói:
"Tỉnh Ngôn, lời ngươi vừa nói thì ta cũng biết".
"Chỉ bất quá, Bạch Thế Tuấn là nghĩa tử của Xương nghi hầu em của đương kim thánh thượng. Phàm đã liên quan đến tông thất triều đình thì sự tình không đơn giản như thế".
Vừa nói đến chỗ này, lão liền nghe con gái mình bất mãn kêu lên:
"Cha!"
Nghe Tông Duyệt Như kháng nghị, vị Tông tướng quân hiểu rõ chuyện triều đình giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục nói với thiếu niên nhiệt tình trước mặt:
"Tỉnh Ngôn cứ yên tâm, chuyện Bạch Thế Tuấn làm đúng là tội ác, đợi bổn tướng quân hộ tống công chúa hồi triều, nhất định bẩm báo với thánh thượng. Chỉ là cuối cùng xử lý ra sao, còn phải đợi thánh thượng quyết định"
Nghe Tông tướng quân nói như thế, Tỉnh Ngôn cũng cảm thấy bản thân vừa rồi có chút nóng nảy. Chỉ là, ngập ngừng một lúc lại thủy chung không cam lòng, liền hỏi:
"Đã như thế, Tông tướng quân có thể cho tại hạ biết, ác tặc đó có bị bắt hồi kinh, theo luật trị tội không?"
Nghe y hỏi, Tông Hán suy nghĩ một chút, cũng đáp thẳng:
"Có lẽ có, mà cũng có lẽ không. Bởi vì nghĩa phụ của Bạch Thế Tuấn quyền khuynh triều đình, bè cánh rất đông. Cho dù Xương nghi hầu không tích cực can thiệp, thánh thượng cũng có chỗ cố kỵ, không nhất định xử theo nghiêm luật".
"Nói như thế, chính là ném chuột sợ vỡ bình rồi!".
"..."
Nghe Tỉnh Ngôn nói thẳng như thế, Tông Hán nhất thời cũng không biết đối đáp thế nào. Bởi vì, lão nhìn thấy con gái của đương kim thánh thượng đã từ trong lều bước ra, đang đứng cách không xa nghe bọn họ nói chuyện.
Bất quá, nghĩ nhanh trong đầu, Tông tướng quân ái ngại hồi đáp:
"Tỉnh Ngôn ngươi có chỗ không biết, chuyện chính trị trong triều, Tông Hán ta chỉ là giới võ phu, cũng không thể nào hiểu rõ. Chỉ bất quá, ở trong triều đã lâu, ta cũng nắm sơ chút ít. Chẳng hạn như chuyện hôm nay của Bạch Thế Tuấn, tuy ngươi cùng công chúa đích thân chứng kiến, nhưng một khi trình lên triều đình, qua các cấp bộ thì rất có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Nếu chiếu theo chế độ 'Bát nghị' miễn giảm hình phạt cho sĩ đại phu, khả năng Bạch Thế Tuấn chẳng bị xử lý không phải không có khả năng, như chuyện chứa chấp giang hồ thuật sĩ thì có thể nói thành"
Nói đến chỗ này, Tông Hán nỗ lực nhớ lại những chiêu mà đám văn quan hay dùng để thoát tội. Đang suy nghĩ thì nghe thiếu niên trước mặt tiếp lời lão:
"Tôi biết, chuyện này có thể nói thành là Bạch Thế Tuấn có lòng cầu hiền, không khỏi tốt xấu lẫn lộn, cùng lắm là bị khiển trách không nhìn kỹ người thôi. Hoặc là, nói hắn chỉ một lòng tìm kiếm nhân tài cho hoàng thượng, đừng nói không bị trừng phạt, không chừng còn được khen thưởng...
"Đúng đúng! Chính là như thế!"
Nghe y nói rành rọt, hệt kiểu mà đám văn quan hay sử dụng, Tông Hán gật đầu lia lịa. Chỉ là, khi lão định lên tiếng khen Tỉnh Ngôn kiến thức trác tuyệt, thì bỗng thấy vị Trung tán đại phu bỗng nhiên kích động, ngữ khí bức xúc nói:
"Tướng quân! Bạch tiểu tặc đó đã vì lợi ích của riêng mình mà hại bách tính khổ cực, chẳng lẽ không chịu báo ứng?"
Thấy Tỉnh Ngôn bi phẫn như thế, Tông tướng quân cùng Cứ Doanh, Duyệt Như đều động dung. Bọn họ không biết, Tỉnh Ngôn xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã phải lăn lộn kiếm sống, vô cùng căm ghét những kẻ quyền chức tham lam khiến dân chúng chịu khổ. Hiện tại thấy Bạch Thế Tuấn phạm tội lại có khả năng chẳng phải chịu trừng phạt, làm sao y không uất ức cho được.
Chỉ là, khi bức xúc chất vấn xong, đợi bình tĩnh lại, thấy vị đại tướng quân trước mặt đang lộ thần sắc hổ thẹn, Tỉnh Ngôn cảm thấy vừa rồi bản thân cũng hơi thất lễ. Thế là, dằn nộ hỏa trong lòng xuống, bình tâm tĩnh khí suy nghĩ một chút, y dùng ngữ điệu hòa hoãn trịnh trọng nói:
"Tông tướng quân, thứ cho vãn bối vừa rồi thất lễ. Kì thật tướng quân không cần khó chịu. Tiểu tử thường nghe: 'Nghìn người chỉ tay, không bệnh mà chết'. Tôi tin 'Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát', tướng quân cứ yên tâm".
"Kẻ ác độc như thế, dù không ai trừng trị thì trời cũng không dung!"
Mấy câu ngắn ngủi của y, ngữ khí hết sức bình tĩnh, nhưng Tông Hán đối diện y thì phảng phất thấy được thần sắc thâm sâu trong mắt y.
Thế là đột nhiên, chuyện ngày xưa ở Bà Dương huyện thành, bất giác xuất hiện trong đầu Tông tướng quân.
Lúc này đêm khuya vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy đống lửa phát tiếng nổ "Lách tách" nho nhỏ. Lưỡi lửa nhảy múa, hắt ánh sáng lên gương mặt kiên nghị của thiếu niên. Trong sơn dã mùa hạ, chỉ nghe tiếng lá cây khua lào xào trong gió đêm, thỉnh thoảng còn nghe tiếng ngủ mớ của một tiểu nữ hài.
Chống kiếm nhìn quanh, nơi dừng chân này đúng là ánh lửa như máu, tiếng gió như quỷ rên.
/222
|